Trong bệnh viện, Cảnh Luân đang đeo kính đọc báo thấy tin tức không hay về người con gái của anh thì nhíu mày, với tay lấy cái điện thoại, gọi cho trợ lý nói với truyền thông là nữ diễn viên Tô Hiểu Lam chính thức giải nghệ để về chăm sóc gia đình,trợ lý tuân lệnh, anh mới hài lòng cúp máy.
Lúc này cửa phòng mở ra, Lâm Việt cầm giỏ trái cây bước vào, đặt xuống bàn trà, cầm cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường thằng bạn.
“Luân, tôi hỏi cậu, nếu cậu tìm được Tô Hiểu Lam về thì cậu sẽ làm cái gì?!”.Lâm Việt không muốn cô ta tổn thương bạn anh nữa.
“Tiếp tục yêu cô ấy”.Cô không yêu anh cũng không sao.
Lâm Việt lắc đầu không hài lòng, tốt nhất nên ngăn cản thằng bạn lại trước khi bi kịch lại xảy ra, đã vì cô ta mà phải nhập viện rồi, không kịp hận thì thôi chứ sao lại nói tiếp tục yêu cô ấy được chứ.
“Cảnh Luân mà tôi biết không phải như thế này, cậu ta biết việc nên làm và không nên làm, nếm mùi đau khổ chưa đã hay sao còn muốn nhúng sâu vào thêm với cô ta??”.Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
Nghe những lời nhắc nhở này đã nhiều lắm rồi, bắt Cảnh Luân anh quên Hiểu Lam khác nào bóp chết trái tim anh,sống hơn ba mươi năm mới thật sự yêu thương một người, nếu vứt bỏ, quên đi cô dễ dàng như vậy, tồn tại tình yêu làm gì.
“Tôi cũng rất muốn ngừng yêu cô ấy nhưng sự thật thế nào,càng ngày càng không thể dứt ra, tôi muốn chết mà ông trời cũng bắt tôi quay trở lại,bị người con gái tôi yêu lừa dối tôi như vậy, cậu nghĩ tôi dám yêu người nào khác nữa không?!”.
Cảnh Luân anh đã định Tô Hiểu Lam là người con gái đầu tiên và cuối cùng của cuộc đời anh rồi, không thể chứa một người con gái khác vào tim được.
Cô nói cô chỉ lợi dụng anh thôi, không hề yêu anh nhưng không có nghĩa cô được quyền ngăn cản anh ngừng yêu cô bằng cách đưa cái tờ giấy li dị ra trước mặt anh, nói những lời cay độc với anh.
Lâm Việt thấy thằng bạn kiên quyết, không thể thay đổi được gì đành lắc đầu chán nản, bỏ qua chủ đề đó,hỏi thăm chừng nào xuất viện, đi lại bình thường được chưa.
“Đi chậm rãi được thôi, vết thương bên hông còn đau, mắt thì bó tay, đeo kính suốt đời”.Cảnh Luân cười khổ,đang nhìn rõ, đùng một cái mắt mờ hết.
“Còn đỡ hơn là mù, tôi bị mù một lần tởn tới già,cấm cô vợ mua ba cái chai xịt đó về, đánh sập cả nhà máy sản xuất cái bình xịt hơi cay còn không quên đề chữ chất lượng cao này cho bỏ tức, hả giận thiệt.Haha”.Lâm Việt nhớ lại cảnh cô vợ lúc nào cũng ở bên cạnh anh 24/24 thì hạnh phúc cười tít mắt.
Nghe Lâm Việt nhắc đến vợ như vậy, Cảnh Luân cũng buồn bã, lại bắt đầu nhớ cô gái vô tâm nào đó nữa rồi.
Hôm qua đợi Sở Thiên Mặc đi hỏi bạn thân của cô, trong lòng anh nôn nóng muốn biết cô ở đâu, chờ mong tin tốt nhưng rốt cuộc thằng chả gọi cho anh nói là không biết, để tìm cách khác.
Lam nhi, em muốn trốn anh cả đời phải không?.
---------------------------------------Chuyển cảnh----------------------------------------------------------------
“Dì Đô ơi, cái cây này có thu hoạch được chưa cô??”.Hiểu Lam đội nón vành to, đeo găng tay chỉ vào cái cây cà rốt, nói vọng qua dì Đô đang nhổ bên kia.
“Chỗ đó thu hoạch được rồi đó con, nhổ đi!”.Cười gật đầu với Hiểu Lam rồi cúi người tiếp tục nhổ lên.
Loay hoay xong, dì Đô đưa mấy ký cà rốt cho Hiểu Lam ăn,tại vì hai người phụ nữ một già một trẻ sống một mình ở đây, lại gần nhà nhau nên dễ dàng thân quen, giúp đỡ nhau.
Hiểu Lam cười tươi, cúi đầu cảm ơn dì rồi hí hửng cầm bao cà rốt về nhà.Sống ở đây không khí trong lành, không cướp bóc, lừa lọc người khác, không bao giờ sợ chết đói, về điện nước thì cũng không lo lắm, đầy đủ, mà lại rẻ hơn trong thành phố.Một chỗ ở quá lý tưởng cho những người muốn và thích sống ẩn dật như cô, chẳng âu lo điều gì trong cuộc sống cả.
Hết chương 123