Cô khó chịu thật, biết anh đứng đằng sau lưng đau khổ như thế nào khi thấy hai người bạn mình thì quây quần bên vợ, bên bạn gái, anh lại bơ vơ không biết nên làm gì, tối qua còn gián tiếp hất anh qua phòng khác, hại anh mất ngủ.
Cảnh Luân được vợ tha lỗi thì mừng rỡ, nở nụ cười”Ừ, anh biết lỗi rồi, không dám làm em buồn nữa đâu”.Hiểu Lam xoay đầu nhìn anh, tưởng tượng anh như một chú cún con bị chủ cũ bỏ, lại vô tình được chủ mới nhận nuôi, quẫy đuôi không ngừng.
Hai người cười làm hòa với nhau thì trừ Sở thiếu ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, coi như Cảnh Luân qua được kiếp nạn.
Nửa tiếng sau
Trên bàn ăn, nồi lẩu nóng hổi thơm lừng đặt giữa bàn, hai rổ rau hai bên, ba dĩa thập cẩm tôm cá thịt, bún tươi, mì gói, mấy chén nước mắm ớt, chén đũa đều soạn đầy đủ.
Sở thiếu khui mấy lốc bia chia ra từng người một, định không chia cho Lăng Huyên với Hiểu Lam mà thấy ăn lẩu cay mà uống bia thì mới tăng vị giác, kích thích thèm ăn, chia luôn.
Ba cặp an tọa thì bắt đầu trận chiến càn quét đồ ăn, ba người đàn ông hy sinh thân mình đứng nhúng đồ ăn cho vợ, cho bạn gái.
“Việt, em muốn ăn thịt bò, nhúng nhiều lên!!”, Lăng Huyên hối thúc chồng.”Rồi, rồi, đợi chút, nguyên nùi đang nhúng đây”.
Cảnh Luân cũng nhúng cho vợ thịt với sò, bỏ vào chén cho vợ.Hiểu Lam lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Cảnh Luân rồi thổi cục sò điệp cho bớt nóng, đút cho anh ăn.
Còn Sở thiếu nhúng với một tốc độ mém gần với tốc độ ánh sáng, hết tôm đến thịt, hết thịt đến vớt nghêu bỏ vào chén Minh Đan một đống như núi.Minh Đan quát”Còn chưa kịp chín, nhúng lại cho em, làm ăn gì cẩu thả”.
Ba cặp đôi,người nhúng người đút bên nồi lẩu ấm nóng, quây quần bên nhau,tình cảm càng gắn kết, thắt chặt vào nhau hơn.
Hết chương 41