Tùy Hành hài lòng trở về doanh trại, sau đó gọi Thập Phương tới, nói: "Lát nữa ngươi ra ngoài đón ba vị vú nuôi giúp cô, về nơi ở ngươi cứ tự mình sắp xếp."
Thập Phương vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ chỉ trong một đêm mà điện hạ đã tìm được ba người vú nuôi.
Thập Phương không khỏi vui mừng hỏi: "Điện hạ tìm bọn họ ở đâu thế?"
Quanh đây không có bách tính sinh sống, theo lý rất khó tìm người, cũng không biết điện hạ sử dụng năng lực thần kỳ gì.
Tùy Hành nói: "Bảo ngươi đón thì ngươi cứ đón, bớt nói nhảm."
Thập Phương không dám nhiều lời, lập tức ra ngoài doanh trại đợi.
Trên đường về tình cờ gặp được Từ Kiều, Từ Kiều ngoảnh đầu đánh giá Tùy Hành một hồi, hỏi: "Điện hạ lại đi sang bên kia nữa hả?"
Vẻ mặt Tùy Hành nghiêm túc, nói: "Gì mà bên kia? Cô đi tìm vú nuôi cho con trai cô."
"Ồ?"
Từ Kiều gật đầu: "Là mượn người từ chỗ Dung Dữ điện hạ?"
Tùy Hành không khỏi liếc ông một cái.
"Đêm hôm ngươi không chịu ngủ, đi lòng vòng bên ngoài làm gì?"
Từ Kiều cười ha hả: "Thuộc hạ lớn tuổi rồi nên khó ngủ, không thể sánh bằng thiếu niên anh hùng, tinh lực dồi dào như ngài được."
Tùy Hành chắp tay sau lưng đi về phía trước, đi được một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại hỏi Từ Kiều: "Nếu quan hệ giữa ngươi và phụ thân ngươi bình thường, lúc sắp thành thân với người trong lòng, ngươi có thông báo chuyện này cho ông ấy không?"
Từ Kiều sửng sốt.
Sau đó vẻ mặt ông căng thẳng, hỏi: "Điện hạ cãi nhau với bệ hạ rồi?"
"..."
Tùy Hành đen mặt: "Cô chỉ ví dụ thôi, ngươi trả lời trước."
Từ Kiều nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Đương nhiên là phải thông báo."
"Vì sao?"
"Việc này còn phải hỏi ư? Xưa nay chuyện hôn nhân đại sự đều nghe theo lời phụ mẫu, kể cả quan hệ không tốt hay có mâu thuẫn gì đi nữa cũng không nên giấu giếm bọn họ. Nặng thì là không hợp lễ pháp, sẽ bị thiên hạ gièm pha chỉ trích, nhẹ thì là tội bất hiếu, không tôn trọng cha mẹ. Phụ mẫu là người hiểu lý lẽ thì còn đỡ, nếu đổi thành người cố chấp cổ hủ, cuộc sống sau này e là càng thêm rắc rối."
Tùy Hành cau mày.
Từ Kiều quan sát vẻ mặt của hắn, cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ điện hạ thật sự cãi nhau với bệ hạ?"
Từ Kiều càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Dù sao đêm qua bệ hạ nổi giận đùng đùng, còn gọi Tùy Hành vào lều mắng mỏ một trận. Với tính tình thất thường của điện hạ, rất có thể sẽ nói ra vài câu phản nghịch.
Tùy Hành lắc đầu.
"Không phải cô, là y."
"Dung Dữ điện hạ?"
"Ừm."
Tùy Hành khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ, nói: "Hôm nay cô nhắc đến chuyện hôn sự. Y nói, chuyện hôn nhân đại sự của mình, y có thể tự quyết định, không cần hỏi ý Giang đế. Ban đầu cô phát giác có gì đó không đúng, nhưng bây giờ nghe ngươi nói xong, càng cảm thấy kỳ lạ."
Từ Kiều nghĩ ngợi, tiếp lời: "Mạt tướng nghe nói, Giang đế yêu thương Sở vương, có khi nào là vì lý do này?"
"Nếu đã như vậy, chuyện quan trọng như thành thân y cũng không thể giấu giếm Giang đế, e là còn có ẩn tình nào khác mà cô không biết."
Lòng Tùy Hành tràn đầy nghi vấn, bất an đi lại trong đêm.
Lúc nghe thấy câu đó, Tùy Hành có hơi đau lòng. Kỳ thật hắn đã sớm nghe được tin đồn Giang đế cưng chiều Sở vương, tuy hắn không rõ tên Sở vương kia là thứ rác rưởi gì, nhưng Tùy Hành không tin, trên đời này còn có người nào tốt hơn tiểu lang quân của hắn.
Hắn không thể tưởng tượng được, tính tình y ngoan ngoãn hòa nhã như vậy, từ nhỏ đến lớn rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi và khổ cực trong vương cung Giang quốc, nên mới tỏ ra lạnh nhạt xa cách với Giang đế như vậy, xa cách tới nỗi đến cả chuyện hôn nhân đại sự cũng không thèm nói với ông ấy, còn có vị yêu hậu thần bí kia nữa.
Nếu Giang đế thật sự sủng ái yêu hậu như lời đồn, bất chấp sự phản đối của triều thần lập người đó làm hậu, thì tại sao yêu hậu lại chọn cách nghĩ quẩn muốn thiêu sống chính mình? Cớ gì Giang đế lại cưng chiều Sở vương mà không phải là Thái tử do yêu hậu hạ sinh?
Tùy Hành có trực giác, chuyện này còn ẩn giấu bí mật nào đó mà người đời không biết.
Còn có đài Thanh Tước.
Y là Thái tử Giang quốc, thân phận cao quý cỡ nào, vì sao lại lưu lạc đến nơi đó, vì sao suốt ba năm không một ai hay biết?
Đột nhiên Tùy Hành nghĩ đến một người.
Tên Trịnh Hiền chết thảm ở dịch quán Tùy đô.
Bí mật về thân thế thật sự của Thái tử Giang quốc mà Trịnh Hiền muốn tiết lộ rốt cuộc là gì? Theo lời gã nói, năm Thái tử Giang quốc mười một tuổi từng bị thích khách bắt cóc, mãi đến ba năm sau mới quay trở về.
Mà thời gian này lại trùng khớp với khoảng thời gian Giang Uẩn lưu lạc ở đài Thanh Tước.
Lẽ nào thích khách bắt cóc Thái tử đến từ đài Thanh Tước? Nhưng dù Tề vương có hoang dâm vô độ đến đâu đi nữa, ông ta cũng không có gan bắt cóc Thái tử một nước chỉ vì thỏa mãn tư dục của bản thân.
Nếu Giang đế thật sự yêu thương Sở vương, thì vì sao thà để trống vị trí Thái tử suốt ba năm cũng không muốn lập Sở vương làm Thái tử?
Mấy năm trước, y cam tâm tình nguyện ẩn mình sau bức màn, mặc kệ thiên hạ buông lời chỉ trích, thậm chí bịa đặt tin đồn hủy hoại thanh danh, cũng không muốn bộc lộ bất cứ tài năng gì. Rốt cuộc là tổn thương cỡ nào mới có thể ép y thành như vậy?
Tuy Tùy Hành đang bình tĩnh phân tích, nhưng đáy mắt lại không kiềm được lộ ra sát khí.
Hắn muốn tìm hiểu tất cả về y, nhưng hắn sợ...
Hắn sợ sau khi biết được chân tướng, hắn sẽ thay đổi ý định, không muốn hòa đàm nữa, cũng không quan tâm gì đến thiên hạ thương sinh, hắn phải dùng cách thức tàn bạo nhất tấn công Giang đô, tiêu diệt Giang quốc, để tất cả những kẻ từng bắt nạt y đều phải trả giá đắt.
"Điện hạ?"
Từ Kiều đột nhiên thấy hai mắt Tùy Hành ngập tràn sát khí, ông bị dọa giật mình.
"Không có gì."
Tùy Hành liếc ông một cái, lấy lại bình tĩnh nói: "Ngươi bận gì thì bận đi. Lát nữa cô sẽ cùng Tả tướng đi gặp phụ hoàng, bẩm báo về cuộc gặp mặt hôm nay."
Sau khi Từ Kiều xác nhận hắn vẫn ổn mới cúi đầu rời đi.
...
Sáng sớm, Trần Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề đợi trước lều trại.
Tuy Tùy Hành vẫn chưa chính thức công bố danh sách sứ thần hòa đàm, nhưng Trần Kỳ tin rằng, thời điểm này không còn người nào thích hợp hơn hắn. Hắn vừa đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Tùy đô, vừa nắm rõ tình hình Giang Nam, dĩ nhiên quá trình hòa đàm sẽ càng thêm thuận lợi, có thể mang về vô số lợi ích cho Tùy quốc.
Sự kiện hòa đàm lần này liên quan đến việc giao lưu nam bắc và thế cục thiên hạ, là cơ hội tốt nhất để hắn lập công. Nếu biểu hiện xuất sắc, hắn có thể tiến thêm một bước, giành được chức vị Hữu tướng đã bỏ trống từ lâu. Kể cả trước đây Trần Kỳ căm hận Giang Uẩn, nhưng lúc này hắn có thể vì tiền đồ của bản thân mà cam lòng nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ trở mình.
Những gì trải qua lúc nhỏ dạy cho hắn biết, trên đời này không có gì đáng tin cậy hơn quyền lực.
Các mưu sĩ và tướng lĩnh khác cũng lần lượt đến.
Huynh đệ Lục thị chủ động bước tới chào hỏi Trần Kỳ, nói: "Hôm nay là ngày chọn ra sứ thần hòa đàm, người được chọn nhất định là Trần Tư mã, huynh đệ chúng ta sẵn lòng giúp đỡ Trần huynh, hoàn thành nhiệm vụ hòa đàm lần này."
Mặc dù Trần Kỳ không thích huynh đệ Lục thị, vẫn luôn xem bọn họ là cái gai trong mắt, nhưng tâm tư Trần Kỳ thâm sâu, hắn sẽ không thể hiện những cảm xúc đó ra mặt.
Trần Kỳ mỉm cười, sau đó khách sáo nói: "Lục huynh quá lời, sự kiện hòa đàm lần này có tầm quan trọng rất lớn, mọi thứ đều phải trông cậy vào kế sách của điện hạ, thân là thần tử, Trần mỗ chỉ nghe lệnh làm theo thôi."
Vừa dứt lời, Từ Kiều bước vào.
Từ Kiều mỉm cười chào hỏi mọi người, nói: "Điện hạ đã cùng Tả tướng đi gặp bệ hạ, nên nhờ ta thay mặt công bố danh sách sứ thần hòa đàm lần này."
Từ Kiều là người lớn tuổi nhất doanh trại Thanh Lang, tính tình hòa nhã, có quan hệ khá tốt với các tướng lĩnh. Mọi người nghe vậy đều lên tiếng: "Từ tướng quân cứ nói thẳng, chúng ta đang đợi đây."
Từ Kiều lấy danh sách ra, trước tiên công bố các vị tướng lĩnh và mưu sĩ đi cùng, sau đó nói: "Điện hạ đã hạ lệnh, sứ thần hòa đàm lần này do Tả tướng đảm nhận."
Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ là bậc Nho sĩ đương thời, có uy tín và danh dự cao, quả thật là lựa chọn thích hợp nhất.
Thứ mọi người quan tâm là hai phó sứ đi cùng.
Bởi vì bọn họ biết, đây chính là cơ hội tốt nhất để lập công.
Từ Kiều nói tiếp: "Phó sứ sẽ do hai vị quân sư là Lục Tế Thế và Lục An Dân đảm nhận."
Mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì trong suy nghĩ của họ, hai vị trí phó sứ này dù sao đi nữa cũng nên có chỗ cho Trần Kỳ.
Trần Kỳ ngồi ở đầu hàng mưu sĩ, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như vừa bị quất một roi trước đám đông. Huynh đệ Lục thị cũng bất ngờ, hỏi Từ Kiều: "Điện hạ thật sự muốn huynh đệ chúng ta đi sao?"
Từ Kiều gật đầu.
Lục An Dân cười nói: "Nhờ tướng quân nói với điện hạ, huynh đệ bọn ta nhất định sẽ hỗ trợ Tả tướng hoàn thành nhiệm vụ hòa đàm lần này."
Từ Kiều lại nói với Trần Kỳ: "Điện hạ bảo, Trần Tư mã bệnh cảm chưa khỏi, không nên làm việc vất vả, Trần Tư mã cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã."
Lục Tế Thế cũng quan tâm sức khỏe của Trần Kỳ, nói: "May mà điện hạ cẩn thận, lúc trước huynh đệ chúng ta quên mất chuyện này, Trần huynh nắm rõ tình hình Giang Nam, nếu huynh có kiến nghị gì hay có thể nói cho huynh đệ chúng ta biết."
Trần Kỳ siết chặt nắm đấm trong tay áo, một lúc sau mới đứng dậy, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, cười nói: "Ta biết rồi, nếu đã là ý của điện hạ, dĩ nhiên ta sẽ tuân theo."
Từ Kiều thật sự không hiểu vì sao Tùy Hành lại thay đổi ý định.
Nhưng xưa nay Tùy Hành vẫn luôn là người quyết đoán cẩn thận, nếu đưa ra quyết định lần này, chắc chắn đã cân nhắc kỹ lưỡng từ trước.
Lúc Trần Kỳ quay trở lại lều, hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa, lập tức phát điên ném tất cả những thứ trên bàn xuống đất. Trần Kỳ nhìn chằm chằm mặt bàn, ánh mắt hung ác, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Nhạc sư im lặng đứng phía sau, nhìn hắn phát điên.
Sau khi thở hổn hển, Trần Kỳ dựa vào lưng ghế, nhạc sư thấy vậy vội bước tới, thấp giọng gọi: "Đại nhân."
"Giang Dung Dữ."
Trần Kỳ nghiến răng thốt ra cái tên này.
"Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!"
Lòng Trần Kỳ dâng lên nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Kể cả lúc bị ức hiếp bắt nạt ở Trần đô, hắn cũng chưa từng cảm thấy hoảng sợ như vậy. Lần đầu tiên hắn phát giác, sự tồn tại của Giang Uẩn là một trở ngại cao như núi mà hắn không cách nào vượt qua.
Chính vì Giang Uẩn, Trần Kỳ cảm nhận được sự tín nhiệm của Tùy Hành dành cho hắn đang dần vơi đi. Đối với quan hệ quân thần mà nói, đây là điều trí mạng nhất. Một khi Tùy Hành không còn tin tưởng hắn nữa, sự nghiệp mà hắn cất công gầy dựng ở Tùy đô sẽ đổ sông đổ biển. Hiện tại dưới trướng Tùy Hành có vô số nhân tài, còn có huynh đệ Lục thị biểu hiện xuất sắc, Giang Nam Giang Bắc lại sắp sửa nghị hòa, đối với Trần Kỳ mà nói, ở một góc độ nào đó hắn đang dần mất đi giá trị của mình.
Tuy nhiên trước đó Tùy Hành vẫn không có biểu hiện gì tỏ ra không tin tưởng hắn.
Mãi cho đến hôm nay.
Tùy Hành sẽ không vô cớ hành động như vậy, nhất định là Giang Uẩn đã giở trò ly gián nên Tùy Hành mới đột nhiên vứt bỏ hắn.
Vào thời điểm quan trọng của cuộc hòa đàm, Tùy Hành thà tin tưởng huynh đệ Lục thị không biết chút gì về tình hình Giang Nam còn hơn là chọn hắn.
Nhạc sư nhỏ giọng khuyên ngăn: "Đại nhân, ngài thường nói, thiếu kiên nhẫn ắt hỏng đại sự. Có lẽ, điện hạ thật sự đang quan tâm đến sức khỏe của ngài, khó khăn lắm đại nhân mới đạt được thành quả như hôm nay, sau này sẽ có nhiều cơ hội biểu hiện lòng thành, hà tất phải để ý được mất nhất thời?"
"Ngươi biết cái gì?!"
Ánh mắt Trần Kỳ ngập tràn đố kỵ.
"Đây không phải là được mất nhất thời, mà là một tín hiệu. Giang Dung Dữ muốn khiêu chiến ta, y đang thị uy với ta! Tên ngụy quân tử này dựa vào sắc đẹp mê hoặc điện hạ, lừa dối người đời! Gì mà Thái tử Giang quốc lòng mang thiên hạ, chính trực thiện lương? Y cho rằng tất cả mọi người đều tin vào mấy lời bịa đặt đó ư?! Ta nhất định phải tóm được điểm yếu của y, vạch trần bộ mặt giả tạo của y cho cả thiên hạ đều biết."
"Điểm yếu, y nhất định có điểm yếu!"
Ánh mắt Trần Kỳ nham hiểm, đột nhiên hắn nghĩ tới một người.
Trịnh Hiền.
Tên Trịnh Hiền nắm giữ bí mật về thân thế của Thái tử Giang quốc. Tuy gã đã chết, nhưng người này vốn thận trọng, nếu ban đầu gã dám một mình ở lại Tùy đô, rất có thể đã sớm cất giấu chứng cứ ở nơi khác.
Trần Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu nói với nhạc sư: "Ta muốn ngươi lập tức đi đến một nơi."
...
Sở vương Giang Lang vẫn quỳ bên ngoài cung điện của Giang đế khóc lóc thảm thiết.
Giang đế ngồi sau bàn, vẻ mặt thờ ơ, đang chơi cờ với chính mình. Liễu Công đứng một bên, trong lòng khó hiểu, không biết bệ hạ định xử lý Sở vương thế nào.
Sau khi Giang đế hạ một quân trắng xuống, đột nhiên lên tiếng: "Để nó vào."
Liễu Công cúi đầu đáp vâng.
Giang Lang vội đi vào, quỳ dưới chân Giang đế, liên tục gọi phụ hoàng.
Giang đế giơ tay siết cằm gã, hỏi: "Tội danh thông địch bán nước, có thật hay không?"
Giang Lang run rẩy kịch liệt, bởi vì ánh mắt của Giang đế lạnh như băng, không có chút hơi ấm nào. Tuy Giang Lang được cưng chiều, nhưng gã vẫn sợ Giang đế.
Từ nhỏ gã đã rất sợ người phụ hoàng tính tình lạnh lùng và khó đoán này của mình.
Phụ hoàng của gã, bất kể là khi nuông chiều, ban thưởng đồ vật, hay lúc dung túng cho gã làm đủ mọi chuyện xấu xa trên đời thì ánh mắt ông vẫn lạnh lùng xa cách, như thể một giây sau đó sẽ bóp chết gã ngay lập tức.
Nhưng gã vẫn cam lòng hưởng thụ mọi hư vinh và sự cưng chiều bất thường này của ông, nhất là khi gã được phụ hoàng ban thưởng còn Giang Uẩn thì bị bắt quỳ ở một bên chép phạt, hoặc chịu những hình phạt nghiêm khắc khác.
Phụ hoàng có thể trực tiếp đánh Giang Uẩn, nhưng ông chưa bao giờ đánh gã.
Tên đệ đệ tưởng chừng như ngoan ngoãn nghe lời, đoạt đi vị trí Thái tử vốn nên thuộc về gã, chỉ có sự yêu thương của phụ hoàng mới khiến gã cảm nhận được khoái cảm khi giẫm đạp Giang Uẩn dưới chân.
Giang Lang run rẩy lắc đầu.
"Không, không, nhi thần không hề làm chuyện đó, mọi thứ đều do Giang Uẩn bịa đặt vu khống nhi thần!"
"Nhi thần là hoàng tử Giang quốc, là trưởng tử của phụ hoàng, sao có thể làm ra chuyện thông địch bán nước!"
"Phụ hoàng, người không thể chỉ nghe lời Giang Uẩn nói, bề ngoài nó tỏ ra cung kính, nhưng thực chất chưa bao giờ tôn trọng phụ hoàng, nó ỷ mình là Thái tử, độc chiếm quân quyền, muốn làm gì thì làm, lúc ở Mộ Vân Quan còn dám kháng lệnh giam lỏng nhi thần, không những ghi hận nhi thần, mà còn không thèm đặt phụ hoàng vào mắt!"
Giang đế buông tay, lại nhặt một quân cờ đen khác, đặt xuống bàn cờ, hỏi: "Vậy ngươi muốn trẫm làm gì?"
Giang Lang vui mừng khôn xiết, quỳ xuống vài bước, hưng phấn nói: "Hòa đàm... chuyến hòa đàm lần này, phụ hoàng tuyệt đối không được để Giang Uẩn đi! Nó vốn không muốn hòa đàm gì cả mà là muốn hợp tác với quân Tùy, làm ra chuyện phản nghịch!"
"Lẽ nào phụ hoàng không cảm thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng Giang Uẩn có thể giữ được Mộ Vân Quan, nhưng lại cố tình bỏ mặc, nghĩ ra cách bày cờ trận gì đó, còn muốn nghị hòa với Tùy quốc. Trong chuyện này chắc chắn có âm mưu!"
Giang đế lại hạ xuống một quân cờ khác: "Vậy ngươi cảm thấy trẫm nên phái ai đi?"
"Nhi thần! Nhi thần nguyện ý đại diện Giang quốc, đến hòa đàm với quân Tùy!"