Tiệc Xuân Nhật ngày ba tháng ba năm ngoái, dưới ánh mắt của bao người, Thái tử trao đóa tuyết liên giành được trong cuộc thi võ nghệ cho một tiểu lang quân đứng đầu kỳ thi văn, chẳng mấy chốc đã trở thành giai thoại lưu truyền, nhiều họa sư chứng kiến cảnh tượng ấy cũng vội vã khắc họa lại.
Vị họa sư này cũng nằm trong số đó.
Dù đã gần hai năm trôi qua, nhưng vì lần này phủ Thái tử hiếm khi không tham gia tiệc Xuân Nhật nên tiểu lang quân tài hoa hơn người đó cũng không còn xuất hiện nữa. Bất kể là cuộc thi văn hay thi võ đều không có gì đặc biệt, càng không có ai xuất sắc nổi trội, mà thứ khiến người khác nhắc đến nhiều nhất vẫn là tiệc Xuân Nhật năm ngoái.
Họa sư chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, cả người run rẩy, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, thời gian phút chốc ngừng trôi.
Đội kỵ binh oai phong được biết đến với cái tên "huyết đồ" đang lặng lẽ đứng giữa đường lớn, nhìn thấy chủ soái của bọn họ đang cầm một bức tranh trong tay, gương mặt xưa nay luôn lạnh lùng sắc bén, giờ đây chỉ còn lại một mảnh im lặng nặng nề.
"Sau này, không được phép bán loại tranh này nữa."
Chẳng biết qua bao lâu, người phía trên đột nhiên lên tiếng, giọng nói uy nghiêm không cho phép kháng lệnh.
Một thỏi vàng rơi vào lòng họa sư.
Họa sư giật mình, bởi vì có gom hết xấp tranh vẽ hiện có trong sạp cũng không đáng giá bằng số vàng này. Họa sư ngẩng đầu, muốn nói gì đó nhưng đội kỵ binh đã lao đi như tia chớp, chỉ để lại một trận khói bụi mịt mù.
Trong đầu họa sư bỗng lóe lên một ý nghĩ khó tin.
Dù vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, nhưng gương mặt sắc bén ấy khiến ông khó mà quên được... chắc là không đâu, tuyệt đối không phải, họa sư nghĩ bụng.
"Điện hạ!"
Gần đến cổng biệt viên, Từ Kiều thúc ngựa chạy đến gọi một tiếng, cẩn thận quan sát nét mặt của Tùy Hành.
Chớp mắt đã gần hai năm trôi qua, trong hai năm nay, điện hạ miệt mài quân vụ, phần lớn thời gian đều chạy đến Ly Sơn luyện binh, dường như đã quên hết mọi chuyện trước đây.
Nhưng bất kể là người ở biệt viện hay đám thuộc hạ thân tín như Từ Kiều đều biết rõ, tiểu lang quân mất tích gần hai năm nay luôn là vảy ngược không thể chạm vào của điện hạ.
Lúc đầu điện hạ lật tung cả Giang Nam Giang Bắc, vẫn không tìm được chút tung tích nào, một người sống sờ sờ như vậy dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Bây giờ Giang quốc trở thành hy vọng duy nhất, nhưng Giang quốc thật sự có ư?
Sợ là ngay cả điện hạ cũng không dám suy nghĩ sâu xa về vấn đề này.
Cuộc gặp mặt trên sông hôm đó, điện hạ đồng ý ước định hai năm do đối phương đề ra, rốt cuộc là vì xuất phát từ tâm lý mèo vờn chuột, sớm nắm chắc phần thắng trong tay hay là vì điện hạ lo sợ, không dám đối mặt với đáp án cuối cùng?
Không ai biết, cũng không ai dám hỏi.
Chỉ là mỗi ngày bọn họ đều chú ý, không dám nhắc đến chuyện này ở trước mặt điện hạ.
Thi thể được Đại Lý Tự mang về từ Ly Sơn, đến nay vẫn bảo quản trong quan tài băng đặc biệt đặt bên trong phủ Đại Lý Tự. Đại Lý Tự khanh tuổi đã cao, nhiều lần chạy đến đây hỏi ý Tùy Hành, có thể giao cỗ thi thể đó cho Đại Lý Tự xử lý hay không, để người khuất được an nghỉ. Tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Thái tử, ông đều im lặng không dám nói gì nữa.
Ai ngờ được, hôm nay trên đường đột nhiên xuất hiện một bức tranh như thế.
Từ Kiều lo lắng tâm trạng Tùy Hành bị ảnh hưởng.
Tùy Hành không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt bảo: "Nói với Trần Kỳ, sau khi yến tiệc kết thúc, cô có việc phân phó cho hắn, bảo hắn đến đây một chuyến."
Từ Kiều đáp vâng.
Ông lại nói: "Vừa rồi lúc vào thành, mạt tướng nhìn thấy đoàn sứ thần Tề quốc, dẫn đầu hình như là Điền Khuyết, Tề vương phái Điền Khuyết sang đây, e rằng không chỉ đơn giản là tham dự tiệc sinh nhật của bệ hạ."
Khóe miệng Tùy Hành nhếch lên: "Tên cáo già này, dĩ nhiên là ngửi thấy mùi thịt mà đến."
Tiệc sinh nhật của Tùy đế vẫn được tổ chức trong cung Minh Nghi.
Toàn bộ cung điện rực rỡ ánh đèn, triều thần Tùy quốc và sứ thần các nước đều tụ tập lại, ngoại trừ Tề quốc cử thừa tướng Điền Khuyết, các nước phụ thuộc khác hầu như đều là quốc chủ và các danh sĩ đại thần trực tiếp đến tham dự, ngay cả Vệ quốc chủ Vệ Liên ít khi xuất hiện ở Tùy đô cũng ngồi bên cạnh Trần quốc chủ.
Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, chuyến đi tới Tùy đô lần này, ngoài miệng là tham dự tiệc mừng sinh nhật của Tùy đế, nhưng trên thực tế còn có nhiều vấn đề quan trọng hơn đang chờ đợi.
Giang Bắc đã vào đông, hai tháng nữa sẽ là lúc sông Hoàng Hà đóng băng, nếu không có gì ngoài ý muốn, thiết kỵ của quân Tùy sẽ đánh thẳng xuống Nam, trực tiếp tấn công Giang quốc. Theo quy định, thân là nước phụ thuộc, dĩ nhiên phải hợp tác với nước chủ cùng chiến đấu. Tuy rằng Tùy Hành chưa chắc đã nhìn trúng binh mã của bọn họ, nhưng thái độ ủng hộ và góp sức thì nhất định phải có.
Trong hai năm qua, Giang Bắc vẫn ổn định, nhưng tình hình ở Giang Nam lại có những thay đổi đáng kể.
Điều đáng chú ý nhất là sau khi Thái tử Giang quốc Giang Dung Dữ rời quan, người nọ đã dùng thủ đoạn cứng rắn đoạt lại Vân quốc và Lạc quốc, sáp nhập hai nước này vào bản đồ Giang quốc, một lần nữa ổn định lại cửa ngõ biên giới phía Tây.
Bảo đây là thủ đoạn cứng rắn, là bởi vì sau khi giành lại hai nước Vân Lạc, Giang Dung Dữ đã hoàn toàn tước bỏ quyền can thiệp triều chính và quân sự của quốc chủ hai nước, đồng thời hợp nhất binh mã hai nước, quy về quyền sở hữu và cai quản của Giang quốc.
Vân quốc và Lạc quốc trên danh nghĩa là nước phụ thuộc nhưng thực tế lại là con rối của Giang quốc, quyền lực còn không bằng một quan viên bình thường.
"Nghe nói Giang Dung Dữ còn trực tiếp yêu cầu quốc chủ hai nước Vân, Lạc mang Thế tử đến Giang đô, ngoài mặt là mời khách, nhưng thực chất là giam lỏng. Lạc quốc chủ Lạc Trường Khanh mới đầu còn bất mãn việc điện hạ bắt Lạc Phụng Quân đến Tùy đô làm con tin, trăm phương ngàn kế muốn mang con trai trở về, thậm chí còn không tiếc mọi giá hợp tác với Giang quốc, bắt cóc mẹ ruột của Trần Tư mã, thế mà Giang Dung Dữ lại lấy oán báo ơn, đối xử với ông ta như vậy, e là bây giờ Lạc quốc chủ đã hối hận xanh ruột."
Có người thở dài, có người hả hê.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, vài danh sĩ Giang Nam đang thấp giọng nói chuyện.
"Có điều kể ra cũng kỳ lạ, vị Thái tử Giang quốc này, chẳng phải nổi tiếng là phẩm đức vang thiên hạ đấy sao? Nghe nói y chưa từng làm ra việc gì trái với hành vi của quân tử, mà tác phong hành sự lần này, có vẻ không liên quan gì đến hai chữ "quân tử" cho lắm nhỉ?"
"Điều này chẳng phải chứng minh những mỹ đức trước đây của y đều là giả hay sao?! Từ lúc điện hạ xây dựng đài Chiêu Hiền tới nay, có biết bao nhiêu danh sĩ chủ động đứng ra tiết lộ bằng chứng giả dối của Giang Dung Dữ? Mà Giang Dung Dữ đa phần cảm thấy sự thật không thể lay chuyển được nữa mới quyết tâm làm liều một phen, dứt khoát lộ ra bộ mặt thật."
"Nhưng ta nghe nói, lúc trước Giang Dung Dữ xây dựng đài Thẩm Oan ở Mộ Vân Quan, chỉ trong một năm đã xét xử hơn một ngàn vụ án oan, uy tín và danh dự trong lòng bách tính Giang Nam chỉ có tăng chứ không có giảm, hiện nay bọn họ còn xem Giang Dung Dữ như Vân Trung Quân hạ phàm, thậm chí không ít người còn đòi lập miếu thờ, điêu khắc tượng của Thái tử Dung Dữ, mỗi ngày đều thắp hương cầu phúc, hệt như bị ma nhập. Hai nước Vân, Lạc thì càng khỏi phải nói, đến cả ba nước Trần, Vệ, Khương cũng có nhiều bách tính bị Giang Dung Dữ bỏ bùa mê thuốc lú, muốn chạy đến Giang quốc nhờ y giải oan, các ngươi nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Khó trách bách tính lại hành động như vậy, Giang Dung Dữ ngoại trừ xấu xí giả tạo, y quả thật cũng có vài phần bản lĩnh, nghe nói y còn xây dựng một Phong Hỏa đài trải dài hàng trăm dặm từ Mộ Vân Quan đến sông Hoàng Hà, đồng thời còn lắp đặt nỏ Liên Vân có tầm bắn xa, cho người phá hủy tuyến đường núi giữa hai nước Vân, Lạc và Trần, Vệ, triệt để cắt đứt con đường liên thông giữa các nước phụ thuộc. Bên cạnh đó, Thái tử Giang quốc còn kêu gọi người dân tị nạn đến Mộ Vân Quan canh tác đất đai, người dân sau khi vào quan không chỉ được cung cấp ruộng đất mà còn miễn thuế má trong vòng ba năm, nếu làm tốt sẽ được triều đình trọng thưởng. Hiện tại, dân tị nạn ở Giang Nam đều tranh nhau đến Mộ Vân Quan canh tác đất. Từ năm ngoái đến nay, Mộ Vân Quan đã bắt đầu xây dựng một kho thóc cung cấp lương thực cho quân đội. Bách tính Giang Nam không ai là không biết danh tiếng của Giang Dung Dữ, lần này Thái tử Giang quốc đa phần là muốn đập nồi dìm thuyền, quyết chiến một trận sống còn với điện hạ."
Lúc đang nói chuyện, cung nhân bên ngoài bẩm báo, Thái tử điện hạ tới.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cửa cung, hai năm trước trong cuộc gặp mặt với Thái tử Giang quốc ở bên sông, Tùy Hành sơ suất để mất Lạc quốc, đồng thời bại trận dưới tay Giang Dung Dữ có tiếng là ốm yếu nhiều bệnh. Sau khi trở về, ở trước mặt triều đình văn võ bá quan, Tùy Hành trực tiếp quỳ xuống nhận sai với Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ. Tuy rằng cuối cùng Tức Mặc Thanh Vũ không nhận một lễ đó của hắn, nhưng mọi người đều ngầm hiểu, sự kiện kia đối với Tùy Hành mà nói quả thật là một sự sỉ nhục to lớn.
Đêm ấy, Tùy Hành lại đến tháp Linh Lung, ngồi ở đó ba ngày ba đêm. Sau khi xuống tháp, hắn một mạch chạy đến Ly Sơn luyện binh, ở doanh trại suốt mấy tháng trời, ngày đêm nghiên cứu các loại trận pháp và chiến thuật.
Từ đó về sau, mọi người đều biết, ba chữ "Giang Dung Dữ" là vảy ngược của Thái tử Tùy quốc, Tùy Hành hận không thể lột da rút xương, nghiền y thành bột mịn.
Nếu như trước đây Tùy Hành tấn công Giang quốc vì mối thù truyền kiếp giữa hai nước và tham vọng thống nhất thiên hạ, thì cuộc chiến mùa đông năm nay, nhất định còn xen lẫn cả hận thù cá nhân của Thái tử đối với Giang Dung Dữ.
Từ Kiều và những thân tín khác đều biết, điện hạ căm hận Giang Dung Dữ không chỉ vì đối phương chiến thắng trận so tài và đoạt lại Lạc quốc, mà quan trọng hơn là người nọ còn bày mưu tính kế lấy lại Vân quốc từ tay điện hạ.
Ngày đó Giang Uẩn tung tin bệnh cũ của y tái phát, cần tìm nai sừng tấm trắng làm thuốc, lừa điện hạ vào tròng nhằm mục đích tăng giá sừng nai. Về sau, bách tính Vân quốc bỏ bê trồng trọt, mỗi ngày đều chạy vào núi săn nai, sản lượng thóc ở Vân quốc giảm mạnh, đất hoang ngày một nhiều.
Sau khi trở về từ tháp Linh Lung, Tùy Hành mới hiểu rõ vì sao Giang Uẩn lại bỏ ra nhiều tiền mua sừng nai như vậy.
Tiếc là danh tiếng của nai sừng tấm trắng đã lan truyền khắp các nước, đến cả quan lại quý tộc ở Vân quốc cũng đắm chìm trong việc săn nai để làm giàu, bây giờ muốn cấm cũng đã muộn.
Giang Uẩn chẳng cần tốn một quân lính nào đã có thể xóa bỏ cái danh "kho thóc hàng đầu Giang Nam" của Vân quốc, về sau Giang Uẩn cho người phá hủy con đường lưu thông giữa Vân, Lạc và các quốc gia khác, ngăn cấm hai nước Giang, Lạc cung cấp lương thực cho Vân quốc, khiến Vân quốc rơi vào tình cảnh thiếu thốn lương thực trầm trọng, tuy có kho bạc khổng lồ nhưng không thể mua được thóc gạo. Sau một tháng cầm cự, gần như cạn kiệt toàn bộ lương thực trong nước, Vân quốc chủ vội vã chạy đến Giang đô, quỳ bên ngoài bức rèm cung điện của Giang Uẩn, khóc lóc xin tha.
Tùy Hành vì chuyện này mà hận y thấu xương, dĩ nhiên không phải vì Giang Uẩn lén tính kế hắn, mà là Giang Uẩn cố ý tung tin giả, bảo rằng bệnh cũ tái phát, từ đó dụ hắn vào tròng.
Tùy Hành đã thay một bộ cẩm bào màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông cáo, tư thế uy nghiêm, trên vai còn đọng lại vài hạt tuyết, nhàn nhã bước vào điện. Cung nhân lập tức bước tới giúp Thái tử cởi áo bào.
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, hắn hơi nheo mắt lại nói: "Sao thế, trên mặt cô có gì à? Khiến các vị thích thú như vậy?"
Giọng hắn mang theo vài phần đùa cợt, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một tia sắc bén vô hình.
Thái tử Tùy quốc nhẫn nhịn hai năm, vẻ ngoài ngày càng trầm ổn, nhưng so với hai năm trước, cảm giác bức bách mà đối phương mang lại vẫn không hề giảm đi mà còn nghiêm trọng hơn, khiến người khác không thể thở nổi.
Còn chưa kể hai năm miệt mài khổ luyện, sức chiến đấu của doanh trại Thanh Lang đã không thể dùng hai chữ "huyết đồ" để hình dung được nữa.
Mọi người vội rụt cổ, nhìn đi nơi khác.
Tùy Hành chân dài vai rộng, cơ thể săn chắc, sở hữu dung mạo và thân hình có một không hai trên đời, quả thật xứng đáng với bốn chữ "thiên chi kiêu tử", kể cả lúc ở trong quân doanh, nhất cử nhất động cùng phong thái tiêu sái của hắn cũng lấn át toàn bộ đám con cháu quý tộc tầm thường.
Hắn bước vào cung điện, đầu tiên là hành lễ với Tùy đế, sau đó ra lệnh cho người dâng một cây nhân sâm trắng nghìn năm tuổi thu được từ phương Bắc làm quà sinh nhật cho Tùy đế.
Nhân sâm trắng nghìn năm tuổi rất quý giá, về mặt ý nghĩa nào đó nó còn tượng trưng cho sự may mắn và tốt lành.
Mọi người trong điện lần lượt đứng dậy chúc mừng Tùy đế.
Tùy đế vui vẻ, sai cung nhân rót rượu, để mọi người uống rượu hoan ca.
Giữa chừng, Điền Khuyết đột nhiên bưng chén rượu đứng lên nói: "Lần này Vương phái ta đến Tùy đô, thực ra còn có một chuyện khác muốn hợp tác với bệ hạ."
Tùy đế mỉm cười bảo hắn nói.
Điền Khuyết lớn tiếng nói: "Liên quan đến việc mùa đông năm nay Tùy quốc tấn công Giang quốc, Tề quốc tình nguyện giúp đỡ Thái tử điện hạ một tay."
Vừa dứt lời, vẻ mặt Tùy Hành vẫn không thay đổi, nhưng các nước phụ thuộc khác lại kinh ngạc không thôi. Bởi vì xưa nay, Tề quốc luôn giữ thái độ trung lập, ít khi tham gia vào tranh chấp giữa các nước Giang Nam Giang Bắc, mà nay đột nhiên lại tích cực như vậy, quả là chuyện lạ hiếm thấy.
Điền Khuyết chỉ vào vài mãnh tướng bên dưới, nhìn về phía Tùy Hành: "Vương ta đã nói, nếu điện hạ cần, tất cả những mãnh tướng của Tề quốc đều do điện hạ sai sử."
Tùy Hành không thèm nhìn, chỉ hỏi: "Tề vương muốn gì?"
Điền Khuyết sửng sốt một lát, không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, nhưng bàn chuyện với người thông minh quả nhiên đỡ tốn sức, hắn nói: "Vương ta muốn xin điện hạ một người."
"Người nào?"
"Thái tử Giang quốc, Giang Dung Dữ."
Mọi người đều bày ra vẻ mặt khác nhau, không rõ giữa Tề vương và Giang Dung Dữ còn có mối tư thù nào nữa.
Ngoài ra còn có hai người khác đồng thời nhíu mày.
Một là Trần Kỳ, hai là Khương quốc chủ Khương Ngọc Bình.
Bởi vì bọn họ đều muốn giành quyền xử lý Giang Uẩn, nên đã bàn bạc từ trước đó, nào ngờ Tề Vương lại nhúng tay vào.
Mọi người nhìn Tùy Hành, chờ đợi quyết định của hắn.
Tùy Hành mặt không biểu cảm nói: "E là khiến Tề vương thất vọng."
"Những người khác đều có thể, nhưng riêng Giang Dung Dữ, cô phải đích thân xử lý."
...
Giang Bắc bước vào mùa đông, tuyết đầu mùa đã rơi, nhưng Giang Nam vẫn đang là cuối thu.
Lạc quốc chủ Lạc Trường Khanh được cung nhân dẫn vào điện, ông lo lắng bất an đứng trước cung Lan Hinh.
Toàn bộ cung điện, bất kể là đình đài lầu các hay hoa cỏ cây cối, đều toát ra một bầu không khí dễ chịu và tao nhã, giống hệt như chủ nhân sống ở đây.
Lạc Trường Khanh lo lắng đứng bên ngoài, hỏi cung nhân: "Xin hỏi bao giờ Dung Dữ điện hạ mới rảnh rỗi triệu kiến hạ thần?"
Cung nhân lễ phép nói, điện hạ ngủ trưa còn chưa dậy, bảo ông kiên nhẫn chờ đợi, nếu muốn có thể vào trong đình uống một ngụm trà.
Lạc Trường Khanh làm gì có tâm tình uống trà, trước mắt tình hình Giang Nam Giang Bắc đang căng thẳng, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, ông nóng lòng muốn quay về Lạc quốc.
Trong lúc Lạc Trường Khanh đang lo lắng chờ đợi, đột nhiên ông nhìn thấy một đứa bé có đôi mắt đen tròn đang lấp ló phía cung điện. Lạc Trường Khanh sửng sốt, ông chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đẹp như vậy, đang muốn nhìn kỹ hơn, nhưng đứa nhỏ xinh xắn đã biến mất không thấy đâu.
Ông nghi ngờ mình nhìn lầm, hỏi cung nhân: "Vừa rồi là?"
Cung nhân vui vẻ trả lời: "Là tiểu hoàng tôn."
Nói xong, cung nhân còn tốt bụng bổ sung thêm: "Tính tình tiểu hoàng tôn không tốt lắm, quốc chủ đừng trêu chọc ngài ấy."
Lạc Trường Khanh sửng sốt.
Ông đã sớm nghe nói, giao thừa năm ngoái, Thái tử Giang quốc từ Mộ Vân Quan trở về Giang đô dưỡng thương, đồng thời còn mang theo một đứa bé.
Không ai biết mẹ đứa bé là ai, cũng không ai dám hỏi, nghe nói là vì khó sinh nên đã qua đời.
Chẳng lẽ là nhóc con vừa rồi sao?
Phía sau tấm rèm trong cung điện, Thái tử trẻ tuổi mặc y phục vàng kim, mái tóc đen được buộc lỏng, lông mi dài mảnh, dung nhan như ngọc, đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, Công Tôn Dương cung kính đứng ở bên ngoài.
"Ông ấy vẫn ở ngoài sao?"
"Vâng."
Công Tôn Dương suy nghĩ một chút: "Có cần thuộc hạ đuổi ông ta đi không?"
Giang Uẩn trầm ngâm một lát, nói không cần, vừa định tiếp tục phê tấu chương, tấm màn phía trước đột nhiên lay động.