Thi thể được phủ bằng vải trắng, chỉ lộ ra một góc áo màu xanh và cổ tay trắng nõn.
Đoàn hầu nói: "Thi thể này được thị vệ tìm thấy ở ngôi miếu hoang. Hai ngày trước trong miếu xảy ra một vụ hỏa hoạn. Vài người qua đường vì ngủ say nên không kịp chạy thoát, tiểu lang quân mà điện hạ muốn tìm cũng nằm trong số đó. Tuy gương mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng đặc điểm còn lại khá giống với bức chân dung, chi bằng điện hạ kiểm tra thử?"
Bàn tay cầm chén rượu của Tùy Hành đột nhiên siết chặt.
Hắn không hề nhìn thi thể, ánh mắt như dao phóng về phía Đoàn hầu, sau đó cười lạnh nói: "Không cần nhìn, đây không phải y."
Đoạn hầu nói: "Bản hầu có thể hiểu được tâm trạng của điện hạ. Tuy nhiên, thế gian này khó tránh khỏi những chuyện không như mong muốn. Đôi khi điện hạ cần phải chấp nhận sự thật."
Bàn tay cầm chén rượu của Tùy Hành khẽ run.
Nhưng hành động này chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngoại trừ hắn thì không ai phát hiện. Mọi người chỉ nhìn thấy khóe môi của Thái tử trẻ tuổi mím thành đường thẳng, đôi mắt hắn lóe lên một tia sát khí nặng nề.
Đối diện với ánh mắt như muốn xé nát người ta thành từng mảnh, Đoàn hầu vẫn không chút sợ hãi.
"Điện hạ, xin nén bi thương."
Đoàn hầu nói.
Tề vương giả vờ rơi hai giọt nước mắt, lên tiếng: "Xảy ra chuyện như vậy, quả nhân cũng rất đau lòng. Lần này là quả nhân có lỗi với điện hạ. Như vậy đi, những khôn quân kia điện hạ có thể tùy ý mang về Tùy đô, xem như là quả nhân bồi thường cho điện hạ."
"Không cần."
Tùy Hành đặt chén rượu xuống, sau đó đứng dậy, vừa bước ra khỏi đại điện thì dừng lại, liếc nhìn cỗ thi thể vẫn nằm yên trên mặt đất, một lúc sau, hắn nói với Từ Kiều: "Mang đi."
"Rắc" một tiếng.
Mọi người trong điện lần theo tiếng động, phát hiện chén rượu vừa được Thái tử Tùy quốc cầm trên tay đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, sau đó hóa thành một đống mảnh vụn.
Đó là chén rượu được làm bằng đồng nguyên chất.
Tề vương nhìn Đoàn hầu: "Ái khanh tới muộn, hóa ra là bận giải quyết việc này."
Đoàn hầu nói: "Dù sao chuyện này cũng liên quan đến quan hệ giữa hai nước, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, e là sẽ gây ra phiền phức. Thần nghĩ, nên giải quyết càng sớm càng tốt."
Tề vương gật đầu, đột nhiên hỏi: "Thi thể vừa rồi có phải là người mà Thái tử đang tìm không?"
Tề vương cố gắng khiến giọng mình tự nhiên nhất có thể, nhưng sau khi hỏi xong, ông ta vẫn theo thói quen nâng chén rượu nhấp một ngụm để che giấu.
Trong lòng Tề vương cuồn cuộn sóng ngầm, như thể đang kìm nén cơn giận tột độ nào đó. Tuy nhiên, vì liên quan đến chuyện cũ năm xưa nên ông ta không dám để lộ trước mặt Đoàn hầu.
Đoàn hầu không trả lời mà trầm ngâm nhìn Tề Vương một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Có phải hay không, chỉ có Thái tử Tùy quốc mới biết được, thần chỉ dựa vào chân dung tìm người."
Tề vương gật đầu, "ừm" một tiếng.
Thấy Đoàn hầu vẫn nhìn mình chằm chằm, ông ta vội hắng giọng, nói: "Ái khanh đừng hiểu lầm, quả nhân chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, quả nhân biết rõ tính tình của Thái tử Tùy quốc. Dù quả nhân có ham muốn đến đâu cũng không dám động vào người của hắn."
Đoàn hầu gật đầu.
Ông nghiêng người nói: "Vương thượng thánh minh."
"Thuấn Anh à, khanh cứ khách sáo với quả nhân như vậy làm gì, mau ngồi xuống, nếm thử rượu mới của quả nhân..."
Tề vương cao lớn cường tráng, có tiếng tàn bạo, thậm chí còn không chút e ngại giết chết đám triều thần của mình. Chỉ khi đối diện với Đoàn hầu, ông mới kiềm chế lại tính khí hung bạo, làm ra dáng vẻ đức độ giả tạo.
Từ Kiều lệnh cho binh lính trực tiếp mang thi thể vào dịch quán.
Ông thận trọng hỏi Tùy Hành đang ngồi lau chùi đao trên bục cao: "Điện hạ có muốn kiểm tra thử không?"
Gần đây Tùy Hành rất thích chùi đao. Hành động này ẩn chứa ý nghĩa nguy hiểm. Từ Kiều lo sợ Tùy Hành lại muốn giết người.
Đây là Tề quốc, không phải Tùy quốc. Bọn họ binh nhiều tướng mạnh, không giống như những nước nhỏ khác, nếu điện hạ đại khai sát giới ở đây, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Tùy Hành nói không cần, bảo Từ Kiều mang đi đốt.
Từ Kiều sửng sốt.
Tuy rằng ông không nhìn kỹ, nhưng dáng vẻ thi thể này thật sự rất giống tiểu lang quân, điện hạ không thèm nhìn đã ra lệnh đem đốt. Là vì không dám, hay là không muốn đối diện?
Mặc kệ vì lý do gì, đây cũng không phải chuyện tốt.
Tục ngữ có câu, đau dài chi bằng đau ngắn, nếu tiểu lang quân thật sự bị thiêu chết trong miếu hoang, tuy chuyện này khiến người ta đau lòng, nhưng điện hạ cần phải nhanh chóng chấp nhận sự thật, cứ lừa mình dối người, giày vò bản thân như vậy cũng không phải là cách.
Tùy Hành nhàn nhạt nói: "Đó không phải y."
Thân thể của y hắn đã sờ qua vô số lần.
Hắn quen thuộc từng tấc da thịt trên người y, nhắm mắt cũng có thể đọc thuộc lòng kích thước cơ thể y.
Chỉ dựa vào mỗi phần cánh tay lộ ra, hắn đã xác định được đáp án.
Tùy Hành chợt nhớ tới điều gì đó, lập tức đứng dậy, dùng mũi đao xé toạc tấm vải trắng ra, bảo binh lính lật thi thể lại.
Hắn lệnh cho bọn họ quay người, kể cả Từ Kiều, sau đó dùng dao rạch toang lớp y phục phía sau thi thể.
Hõm lưng trống rỗng, không có gì cả.
Tùy Hành nhíu mày.
Mặc dù gần đây hắn có hơi điên cuồng nhưng vẫn còn chút lý trí.
Hắn vốn cho rằng Tề quốc vì âm thầm giấu người nên cố tình tạo một thi thể giả lừa gạt hắn. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ ngay cả Tề quốc cũng không biết thân phận thật sự của A Ngôn.
A Ngôn từng sống ở đài Thanh Tước, nếu Tề vương muốn giấu giếm hoặc phái người bắt y, hẳn là ông ta sẽ không quên ngụy tạo một vết sẹo quan trọng như vậy trên lưng thi thể.
Đa phần là bọn họ đã dựa theo bức chân dung tìm ra thi thể này.
Nếu không, Tề quốc cũng không cần sử dụng cách thức vụng về như vậy để chọc giận hắn.
Tùy Hành có chút suy sụp.
Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc hắn lại một lần nữa mất đi phương hướng.
Nhưng Tùy Hành cũng thầm cảm thấy may mắn, bởi vì khoảnh khắc nghe câu "y đã chết" của Đoàn Tức Nguyệt, tim hắn đột nhiên co lại, suýt chút nữa muốn giết người.
Không có thi thể, nghĩa là A Ngôn vẫn còn sống.
Chỉ cần còn sống, hắn nhất định sẽ tìm được y.
Tề quốc không có, hắn sẽ đến Vệ quốc Trần quốc, thậm chí là các nước khác.
Dù có đào ba tấc đất hắn cũng phải tìm được y.
Tùy Hành thu đao, ánh mắt trở nên sắc bén, nói với Từ Kiều: "Chuẩn bị về Tùy đô."
Sau khi Tùy Hành rời khỏi Tề đô không lâu, người hầu bên cạnh Tề vương nhanh chóng chạy về phía xe ngựa của Đoàn hầu.
Người hầu thấp giọng bẩm báo: "Hầu gia vừa rời đi, Vương thượng đã cho gọi thủ lĩnh đài Thanh Tước vào cung."
Đoàn hầu hỏi: "Có chuyện gì?"
Người hầu cẩn thận trả lời: "Có liên quan đến vị tiểu lang quân mà Thái tử Tùy quốc đang tìm kiếm. Hình như Vương thượng rất quan tâm đến người đó, còn yêu cầu thủ lĩnh đài Thanh Tước bí mật tìm y."
Đoàn hầu im lặng một lúc, nói đã biết.
Người hầu không ở lại lâu, cung kính lui xuống.
Đoàn hầu nói với thân tín của ông: "Đi tra thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
...
Sau khi Giang Uẩn rời khỏi Tề đô, một đường đi thẳng xuống Nam, ba ngày sau, y thành công ra khỏi biên giới Tề quốc, vượt sông Hoàng Hà đến Mộ Vân Quan.
Bên ngoài Mộ Vân Quan khói sóng ngút ngàn.
Phạm Chu và Vân Hoài dẫn thị vệ chờ đợi ở phía trước, lúc nhìn thấy bóng dáng màu xanh quen thuộc dần xuất hiện dưới ánh chiều tà, mọi người đều vui mừng khôn xiết, đồng loạt quỳ xuống: "Chúng thần cung nghênh điện hạ trở về."
Giang Uẩn bước tới, đích thân đỡ Phạm Chu đứng dậy, khẽ mỉm cười nói: "Trong khoảng thời gian này, may mà có tiên sinh tọa trấn biên quan, thay cô bày mưu nghĩ kế."
Hốc mắt Phạm Chu đỏ lên, hỏi: "Điện hạ vẫn khỏe chứ?"
Giang Uẩn gật đầu.
Công Tôn Dương đứng phía sau mạnh mẽ quỳ xuống, nói: "Thần đáng chết, lúc trước đã hồ đồ để điện hạ ở lại Trần đô."
Ngày hôm đó Công Tôn Dương trốn thoát trở về, ông đã bị Phạm Chu mắng một trận xối xả. Sau này ông mới nhận ra, Giang Uẩn lựa chọn ở lại Trần đô không phải vì "có kế hoạch khác", mà là y đã mất hết nội lực, sợ liên lụy ông.
Giang Uẩn dịu dàng bảo Công Tôn Dương đứng dậy.
Y nói với Phạm Chu: "Phiền tiên sinh lập tức báo cáo tình hình năm nước Giang Nam cho cô."
"Còn nữa, gọi Mạnh thần y tới đây một chuyến."