Giang Uẩn nhắm mắt lại, không thèm để ý đến hắn.
Song, vẻ ngoài có hơi lười biếng này của y thật sự rất đẹp, từ mái tóc đen mượt cho đến bàn chân nhỏ nhắn, vòng eo thon gọn, mỗi bộ phận trên cơ thể đều quyến rũ và đầy sức hấp dẫn.
Tùy Hành không nhịn được ôm chặt y vào lòng.
Sau đó Giang Uẩn lại mở mắt ra, hỏi: "Vì sao ngươi cho rằng y là một tên ngụy quân tử xấu xí?"
Tùy Hành khinh thường: "Việc này còn cần cô nói sao? Khắp Giang Nam ai mà không biết, nếu chẳng phải vì dung mạo xấu xí thì tại sao lại trốn sau lớp màn không chịu gặp người khác? Cô đoán, tên đó không những xấu mà còn xấu đến mức ma chê quỷ hờn."
"Vậy tin đồn "ngụy quân tử" từ đâu mà ra? Rõ ràng y rất có phẩm đức."
Vẻ mặt Tùy Hành càng thêm khinh thường.
Hắn cười lạnh nói: "Phẩm đức cái gì? Chỉ có những kẻ bất tài vô dụng mới nghĩ ra cách tạo dựng hư danh nhằm lôi kéo người khác. Theo cô biết, những câu chuyện chiêu hiền đãi sĩ của y đa phần là tìm người bịa đặt, cũng giống hệt như bài "Giang Đô phú" và khúc "Phượng Cầu Hoàng" gì đó, lừa gạt những bách tính không rõ sự tình và một vài người kể chuyện trong các tửu lâu. Nếu tên ngụy quân tử đó quả thật không luận xuất thân và chiêu hiền đãi sĩ như lời đồn, vậy tại sao lại từ chối gặp một nhân tài như Trần Kỳ, còn cố tình ra vẻ thị uy? Nói trắng ra là xem thường xuất thân hắn thấp hèn, nếu y thật sự có phẩm đức vang thiên hạ, vì sao cô vừa xây đài Chiêu Hiền đã có vô số danh sĩ Giang Nam chạy đến tố cáo y, thậm chí còn không cần nhận vàng bạc?"
"Sao ngươi không nghĩ rằng những kẻ đó bị người khác mua chuộc, cố ý làm vậy để vu khống y? Sao ngươi không đích thân đến Giang Nam tìm hiểu thử xem bách tính nói gì về Giang Dung Dữ?"
Tùy Hành nhướng mày: "Tại sao cô phải tìm hiểu? Cô không có chút hứng thú gì với tên xấu xí đó."
Giang Uẩn lập tức hiểu ra.
Dù những chứng cứ đó là thật hay giả thì cũng không quan trọng. Ngay cả khi hắn biết điều này là do có người cố tình bịa đặt thì đã sao? Không cần tốn một quân lính đã có thể hủy hoại danh tiếng của Thái tử nước địch, đối với Tùy quốc mà nói, đây là việc trăm lợi không có hại, thậm chí có thể xem như kế sách hàng đầu của binh gia.
Y cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại tức giận như vậy, còn muốn tranh cãi với đối phương về chuyện này.
Tại sao y phải quan tâm đến cái nhìn của một tên Thái tử nước địch?
Mà Tùy Hành lại có chút không vui.
Hắn nheo mắt hỏi: "Sao đột nhiên lại nhắc tới tên ngụy quân tử đó, còn nói tốt cho y nhiều như vậy?"
Dĩ nhiên Tùy Hành biết rõ, tuy rằng Giang Dung Dữ xấu xí giả tạo nhưng cũng không phải là một kẻ vô dụng, y biết cách thu phục nhân tâm, lòng dạ khó lường, giỏi bày mưu tính kế. Nếu không, người này cũng sẽ không nhiều lần phá hoại kế hoạch Nam chinh của hắn.
Dù hắn có ghét Giang Dung Dữ đến đâu đi nữa thì cũng phải thừa nhận y là một đối thủ đáng gờm.
Nhưng hắn không đời nào nói chuyện này với tiểu lang quân của mình.
Tiểu lang quân đến từ Giang Nam.
Tùy Hành có chút nghi ngờ, không biết trước đó y có bị "phẩm đức" của tên ngụy quân tử kia mê hoặc hay không.
Suy cho cùng, bé con nhà hắn nhẹ dạ cả tin, dễ bị người khác lừa gạt.
Giang Uẩn chỉ đáp cho có lệ: "Ta hỏi vậy thôi."
Tùy Hành vẫn cảnh giác: "Vậy sao ngươi không hỏi về cô? Trong mắt ngươi, cô và Giang Dung Dữ ai giỏi hơn?"
Giang Uẩn không muốn nói về vấn đề này nữa.
Nhưng Tùy Hành nhất quyết muốn nghe đáp án.
Hắn rất lo lắng tiểu lang quân của mình thật sự bị tên ngụy quân tử đó lừa gạt.
Giang Uẩn nghiêm túc nhìn hắn nói: "Ta nói rồi, thân thể của y không bằng điện hạ, hơn nữa..."
"Hon nữa cái gì?"
"Cũng không may mắn như điện hạ."
Lần đầu tiên Tùy Hành nghe thấy cách nói này, tò mò hỏi: "Nghĩa là sao?"
Giang Uẩn duỗi ngón tay ra, vẽ vòng tròn trên mặt hắn.
"Điện hạ có thân thể cường tráng, được cha mẹ yêu thương. Tuy nhiều lần gặp phải khó khăn trắc trở nhưng điện hạ vẫn luôn lạc quan vui vẻ, còn có lòng kiên trì và nghị lực phi thường, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, xứng đáng là một tình lang tốt, bên cạnh có không ít danh sĩ ngưỡng mộ muốn đi theo, vừa nhìn đã biết là một người có phúc, về sau chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn, vui vẻ bình an."
Tùy Hành được y khen đến nỗi tâm trạng hân hoan, hắn kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, cô anh dũng vô song, may mắn không ai sánh bằng, sao có thể so sánh với tên ốm yếu kia."
"Đúng vậy."
"Cho nên, nếu sau này điện hạ thật sự có được thiên hạ, nhất định sẽ làm tốt hơn y, đúng không?"
Tùy Hành: "Đó là đương nhiên."
Giang Uẩn tiếp tục nói: "Có điều, điện hạ cũng phải cẩn thận."
"Cẩn thận cái gì?"
"Theo ta được biết, mặc dù Giang Dung Dữ không may mắn bằng điện hạ, nhưng cũng không dễ đánh bại, điện hạ nhất định phải biết tiết chế bản thân, có phẩm đức cao hơn y thì mới thu phục được lòng người, đồng thời giành được thiên hạ."
"..."
Sắc mặt Tùy Hành sa sầm: "Rốt cuộc ngươi theo phe ai?"
Giang Uẩn chậm rãi lấy ra một quân cờ trắng từ tay áo, nói: "Ta đứng về phía thương sinh bách tính, ngày mai, mời điện hạ mang theo người trợ giúp đến tháp Linh Lung, cùng ta quyết chiến một trận, thế nào?"
Tùy Hành cho rằng Giang Uẩn chỉ nói vậy thôi.
Nào ngờ, sáng hôm sau, Giang Uẩn mặc ngoại bào chỉnh tề, trịnh trọng gửi cho hắn một lá thư khiêu chiến, mời hắn đến tháp Linh Lung.
Tùy Hành chặn người trên ghế, hôn hít một hồi, sau đó nhướng mày hỏi: "Ngươi cố ý muốn làm cô xấu hổ trước mặt mọi người phải không?"
Giang Uẩn hỏi ngược lại: "Điện hạ sợ sao?"
Dĩ nhiên Tùy Hành sẽ không sợ.
Tùy Hành như hổ đói nhìn chằm chằm y: "Nếu cô thắng, phần thưởng là gì?"
Giang Uẩn thì thầm vào tai hắn.
Hai mắt Tùy Hành sáng lên: "Thật sao? Đây là ngươi nói đấy, đến lúc đó không được đẩy cô ra."
Tai Giang Uẩn đỏ lên, gật đầu.
Nhưng trước đó Tùy Hành phải vào cung một chuyến.
Việc Nhan thị bịa đặt đá cát tường để mưu hại Thái tử ở Ly Sơn, chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp Tùy đô, chấn động triều dã, khiến Tùy đế vô cùng phẫn nộ. Tuy vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp chỉ ra Nhan Băng là kẻ chủ mưu đứng sau, nhưng việc Nhan thị mưu nghịch đã chắc như đinh đóng cột, nhân chứng vật chứng đều có đủ, không thể ngụy biện. Tùy đế hạ thánh chỉ, giam giữ hai gã con cháu Nhan thị và các bè đảng có liên quan vào lao ngục, Nhan Băng bị cách chức biếm làm thứ dân, đồng thời bị cấm túc trong trạch viện suy ngẫm. Chỉ cần là những người có dây mơ rễ má với Nhan thị đều bị cách chức và xử lý nghiêm khắc, từ nay về sau con cháu Nhan thị vĩnh viễn không được vào triều làm quan. Trong một đêm ngắn ngủi, một thế gia đại tộc từng hô mưa gọi gió, một tay che trời ở Tùy đô đã hoàn toàn sụp đổ.
Quyết định để Nhan Băng ở trạch viện suy ngẫm về những sai lầm của mình là do Tùy Hành đích thân đề nghị với Tùy đế.
Từ Kiều có hơi bất ngờ.
Ông cho rằng, với tính tình của Tùy Hành, Nhan Băng nhất định phải trả giá đắt, tuyệt đối sẽ không đơn giản như bị cấm túc hay cách chức.
Sau khi ra khỏi cung, Từ Kiều hỏi Tùy Hành chuyện này.
Tùy Hành cười lạnh nói: "Đối phó với một lão hồ ly như vậy, giết chết thì quá dễ dàng, cô phải khiến lão tận mắt nhìn Nhan thị từng bước suy tàn, đây mới chính là hình phạt lớn nhất dành cho Nhan Băng."
Từ Kiều hơi khựng lại, nói: "Điện hạ anh minh."
Triều Tùy đã bắt đầu một cuộc thanh trừng lớn, bất kể là triều đình hay dân chúng, mọi người đều nhìn ra được, cùng với sự sụp đổ của Nhan thị, vị Thái tử trẻ tuổi với dã tâm bừng bừng đã thật sự trở thành một tồn tại danh chính ngôn thuận trong triều, có quyền đưa ra mọi quyết định liên quan đến vận mệnh của quốc gia.
Bên ngoài cổng cung, Tùy Hành tình cờ gặp được Tức Mặc Thanh Vũ.
Tức Mặc Thanh Vũ vẫn như cũ không thèm nhìn Tùy Hành, ông hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Tùy Hành đột nhiên nói: "Tả tướng xin dừng bước."
Tức Mặc Thanh Vũ cau mày, dừng lại hỏi: "Chuyện gì?"
Tùy Hành đi tới trước mặt ông, im lặng một lúc lâu, không nói gì, chỉ nghiêng người hành lễ.
Mà ý nghĩa của hành động này, mọi người đều ngầm hiểu.
Tức Mặc Thanh Vũ sửng sốt một lúc, sau đó nghiêm mặt nói: "Đại lễ này của điện hạ, lão phu không nhận nổi."
"Điện hạ cũng không cần cảm ơn lão phu, muốn cảm ơn, chi bằng cảm ơn ông trời đã cho điện hạ nhặt được một món hời lớn."
Ông cũng không nói rõ món hời lớn đó là gì, chỉ ôm bụng bực rời đi.
Khóe miệng Tùy Hành cong lên, bật cười một tiếng.
Chợt nghĩ, hắn không chỉ nhặt được một món hời lớn, mà còn nhặt được một kho báu.
...
Nhất cử nhất động của Thái tử đều khiến người khác chú ý.
Vì vậy, tin tức Thái tử đến tháp Linh Lung thi đấu cờ vây đã nhanh chóng lan truyền khắp giới văn nhân sĩ tử.
Từ sáng sớm, bên ngoài tháp Linh Lung chật kín người, thậm chí bọn họ còn tổ chức đánh bạc trong các quán trà lớn ở Tùy đô, đặt cược xem bên nào sẽ thắng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thái tử trẻ tuổi mang theo một vài trợ thủ của mình, oai phong lẫm liệt leo lên tháp.
Giang Uẩn cố ý không đi chung với Tùy Hành, một lát sau y mới cùng Thập Phương đi lên tháp.
Điều này đương nhiên không phù hợp với kế hoạch của Tùy Hành. Theo kế hoạch, hắn vốn định cùng tiểu lang quân yêu quý của mình leo lên tháp trước mặt mọi người, nhưng Giang Uẩn lại ghét bỏ, còn tàn nhẫn từ chối.
Giang Uẩn rất có danh tiếng trong giới văn nhân, trong lúc leo lên tháp, đã có vô số học sĩ chạy đến vây quanh y, tranh nhau bàn luận thơ ca, thư pháp, hội họa.
Giang Uẩn đều lịch sự trả lời từng người một.
Tùy Hành ghen đến mức ra lệnh cho binh lính của mình chặn bọn họ lại, cách xa tiểu lang quân nhà hắn nửa thước, sau đó mới vui vẻ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bàn cờ khổng lồ gắn trên tường tháp.
Trần Kỳ cũng đi cùng.
Lúc này, hắn đang nương theo ánh mắt của Tùy Hành nhìn về phía bàn cờ.
Hai chữ "thiên hạ" và "thương sinh" được sắp xếp ở hai bên, giống như những quân cờ đen trắng đan xen nhau trên bàn cờ.
Giang Uẩn mặc y phục màu xanh, nhàn nhã ngồi ở phía đối diện.
Tùy Hành cầm một quân cờ đen, mới đầu nét mặt hắn còn hờ hững, nhưng khi nhìn một lát, đột nhiên kinh ngạc nhướng mày, sau đó hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn thông thạo cờ vây, vừa nhìn đã biết, đây hiển nhiên là một ván cờ Linh Lung thực thụ và rất khó phá giải.
Hắn ngạc nhiên vì không ngờ rằng bé con nhà mình có thể tạo ra một ván cờ tinh xảo như vậy chỉ trong một đêm, đến nỗi khi nhìn vào bàn cờ này, lòng hắn không kiềm được càng thêm yêu thương y.
Còn nguyên nhân khiến vẻ mặt hắn ngưng trọng, là vì với trình độ hiện tại của bản thân... có lẽ hắn không thể phá giải được.
Có điều, chỉ là một ván cờ mà thôi, Tùy Hành không nghĩ đây là chuyện gì to tát.
Hắn chỉ hơi tiếc, xem ra phần thưởng đêm nay không còn nữa.
Tùy Hành cầm quân cờ trong tay, rơi vào trầm tư.
Ánh mắt Giang Uẩn đột nhiên ngước nhìn Trần Kỳ: "Trần quân sư nghĩ gì về quan hệ giữa "thiên hạ" và "thương sinh"?"
Trò chuyện trước khi hạ cờ là một thú vui khá phổ biến giữa các văn nhân danh sĩ.
Trần Kỳ đang đắm chìm trong bàn cờ, nghe được lời này, hắn hơi nhíu mày, không biết Giang Uẩn đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì. Dừng một chút, hắn nghiêm túc nói: "Thiên hạ là thiên hạ của người trong thiên hạ, không có thương sinh bách tính thì sẽ không có thiên hạ."
"Vậy nếu có một ngày, tham vọng ích kỷ của đế vương vượt qua thương sinh, có mưu đồ biến thiên hạ trở thành thiên hạ của một người, quân sư sẽ làm thế nào?"
Trần Kỳ nói: "Thân là thần tử, tất nhiên phải ra sức khuyên ngăn."
"Nếu như tham vọng của thần tử cũng vượt qua bổn phận của hắn thì sao?"
Cuối cùng Trần Kỳ cũng ngước mắt nhìn Giang Uẩn.
Một lúc sau, hắn nói: "Đó là loạn thần tặc tử, cần phải trừng trị."
Giang Uẩn cười: "Hy vọng Trần quân sư có thể nhớ kỹ những gì hôm nay ngươi nói."
Trần Kỳ cau mày.
Biết Giang Uẩn đang cố ý khiêu khích mình, nhưng ở trước mặt Tùy Hành, hắn không dám nói gì, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Giang Uẩn làm như không thấy, vẫn dịu dàng nho nhã hỏi: "Theo Trần quân sư, tiếp theo nên hạ cờ ở đâu? Trần quân sư có tài năng như vậy, khi xưa còn là đệ nhất cao thủ văn chương Giang Nam, thiết nghĩ, nhất định quân sư sẽ phá giải được ván cờ này."
Sắc mặt Trần Kỳ ngày càng khó coi.
Bởi vì hắn đã dành toàn bộ tâm huyết và công sức cho việc nghiên cứu văn chương, tuy cũng tinh thông cờ nghệ, nhưng còn lâu mới sánh bằng những cao thủ chơi cờ, hôm nay Trần Kỳ chỉ đến đây với tư cách là mưu sĩ của Tùy Hành, hắn không hề có ý định tham gia thi đấu.
Nhưng đối phương lại liên tục làm khó dễ, hiển nhiên là đang cố ý trả thù hắn.
Trần Kỳ siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía Giang Uẩn càng thêm lạnh lùng.
Giang Uẩn: "Chẳng lẽ với tài năng của quân sư lại không thể giải quyết được ván cờ nhỏ này?"
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Kỳ.
Trần Kỳ thất thần, như thể quay về tiệc Lưu Thương cách đây hơn một tháng. Vô số ánh mắt khinh thường chế nhạo như dao đâm vào lưng hắn, khiến hắn không thể ngẩng đầu lên được.
Đã lâu rồi Trần Kỳ chưa trải qua loại cảm giác này.
Từ khi đến Tùy đô, mặc dù kế hoạch nhiều lần bị phá hoại, nhưng sự tín nhiệm của Tùy Hành đối với hắn vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn dự định cho hắn một chức vị quan trọng, khiến đám danh sĩ đại thần Giang quốc trước kia từng xem thường hắn phải chạy theo nịnh nọt lấy lòng. Sự nghiệp của Trần Kỳ ở Tùy đô như diều gặp gió, tiền đồ vô lượng.
Mãi cho đến khi tên Sở Ngôn này xuất hiện.
Y lại dùng cách này sỉ nhục hắn trước mặt đám đông.
Ánh mắt Trần Kỳ không khỏi lóe lên một tia ngoan độc.
Nhưng hắn biết, vào thời khắc mấu chốt này, đặc biệt còn đang ở trước mặt Tùy Hành, hắn tuyệt đối không được manh động.
Trần Kỳ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Công tử quá lời rồi, trên đời này mấy ai có thể phá giải được ván cờ Linh Lung, Trần mỗ tài năng hạn hẹp, không dám mạo phạm."
Giang Uẩn không nói thêm gì nữa.
Y nhìn Tùy Hành vẫn đang cầm quân cờ rơi vào trầm tư, chợt hỏi: "Điện hạ đã nghĩ ra chưa?"
Tùy Hành nói: "Ngươi qua đây ngồi, có một chỗ cô không hiểu lắm."
Giang Uẩn đứng dậy, ngồi xuống cạnh hắn, hỏi hắn không hiểu chỗ nào.
Tùy Hành: "Tay."
Giang Uẩn đưa tay phải ra, lập tức bị hắn nắm chặt.
Tùy Hành: "Nắm tay ngươi, cô sẽ suy nghĩ nhanh hơn."
"..."
Tuy nhiên, cả một buổi sáng trôi qua, Tùy Hành cũng không thể phá giải.
Đến chiều, trận đấu không thể tiếp tục được nữa.
Bởi vì Giang Uẩn bị bệnh.
Bệnh ho của y lại tái phát, hơn nữa còn tệ hơn lần trước. Dù đã uống thuốc nhưng Giang Uẩn vẫn ho không ngừng.
Tùy Hành biết, có lẽ là do tất cả bệnh tật tích lũy trong hai ngày trước đó dồn lại, lòng hắn phiền muộn không thôi, lúc bước vào phòng, nhìn thấy Giang Uẩn đang tựa vào đầu giường đọc sách như thường lệ. Hắn không kiềm được vội bước tới, ôm chặt người vào lòng rồi nói: "Xin lỗi."
Giang Uẩn lại ho một tiếng.
Y đáp: "Ta không sao."
Tùy Hành nói: "Đều do cô không tốt."
Giang Uẩn vỗ vai hắn, giọng nói hơi gấp: "Ta thật sự không sao, ta còn đang chờ điện hạ phá giải ván cờ Linh Lung."
Vẻ mặt Tùy Hành âm trầm nói: "Ngươi đừng cười cô nữa."
"Ván cờ của ngươi, sợ là cả đời này cô cũng không giải được."
"Cô vứt cờ nhận thua với ngươi còn không được sao?"
Khóe miệng Giang Uẩn hơi cong lên, y nói: "Đây là điện hạ nói đấy nhé, điện hạ nợ ta một lần, sau này nếu gặp lại, điện hạ phải buông cờ nhận thua."