Trong thư viết, để tránh sinh linh đồ thán, làm hại bách tính vô tội, Giang Uẩn bằng lòng dẫn theo mãnh tướng dưới trướng, ở bên ngoài Mộ Vân Quan quyết chiến một trận với Tùy Hành và các tướng sĩ của hắn, đồng thời thi đấu dựa theo quy định trong doanh. Hai bên cử số lượng mãnh tướng như nhau tham gia trận chiến, bên nào giành được nhiều lợi thế hơn thì bên đó thắng.
Mà bên bại trận sẽ chủ động đứng ra nhận thua cầu hòa.
Có Thái tử Giang quốc đích thân tham chiến, dĩ nhiên sức nặng và ý nghĩa của trận đấu lần này cũng trở nên khác biệt.
Dương Sóc ngồi ở giữa hàng lập tức cười lạnh: "Tên Giang Dung Dữ này thế mà dám chủ động gửi thư chiến cho điện hạ, chẳng lẽ y thật sự cho rằng thắng được cuộc so tài bắn tên năm ngoái là có thể đứng ngang hàng với điện hạ chúng ta? Đúng là không biết lượng sức, tự chuốc lấy nhục."
Vừa dứt lời, Dương Sóc đột nhiên cảm giác trong lều yên tĩnh lạ thường.
Dương Sóc sửng sốt, sau khi ý thức được lời nói của mình, hắn hận không thể tát bản thân vài cái.
Trong quân ai mà không biết, cuộc gặp mặt trên sông năm ngoái là nỗi nhục lớn nhất trong lòng điện hạ. Ở trước mặt nhiều người như vậy, điện hạ lại bại trận dưới tay Giang Dung Dữ có tiếng ốm yếu nhiều bệnh, không chỉ để mất Lạc quốc, mà còn thỏa hiệp yêu cầu của đối phương. Lúc về tới Tùy đô, điện hạ trực tiếp quỳ xuống tạ lỗi với Tức Mặc Thanh Vũ. Từ đó về sau, mọi người đều ngầm hiểu chuyện này là vảy ngược trong lòng điện hạ. Hắn đúng là óc heo, nói gì không nói tự dưng nói đến chuyện này.
Dương Sóc hoàn toàn không dám nhìn mặt Tùy Hành, sợ đến mức mông bật khỏi ghế, vội vàng đứng dậy.
"Các vị thấy thế nào?"
Một lúc sau, Tùy Hành lại lên tiếng, khôi phục lại giọng điệu thường ngày.
Có điều Tùy Hành vẫn phớt lờ Dương Sóc, không thèm để ý đến hắn, Dương Sóc đổ mồ hôi lạnh, bất an đứng tại chỗ.
"Thần cho rằng không ổn."
Giữa một mảnh im lặng, có người lên tiếng.
Tùy Hành nhướng mày nhìn Trần Kỳ đang ngồi ở đầu hàng quan chức, hỏi: "Quân sư thấy không ổn chỗ nào?"
Trần Kỳ đứng dậy, nghiêm túc nói: "Bởi vì Giang Dung Dữ."
"Bức thư chiến này tuy bề ngoài tuân theo thỏa thuận quân tử, nhưng xưa nay Giang Dung Dữ âm hiểm xảo trá, giỏi dùng thủ đoạn để tạo dựng danh tiếng cho bản thân, điện hạ... chắc hẳn đã thấy qua bộ mặt giả tạo của người này. Lỡ đâu y mượn danh nghĩa cuộc chiến, bố trí mai phục xung quanh, mưu hại điện hạ, thì phải làm sao?"
Lời này lập tức thu hút sự tán thành của một vài tướng lĩnh.
Tùy Hành không có dị nghị gì mà chỉ hỏi: "Vậy theo ý của quân sư, cô nên làm thế nào?"
Trần Kỳ đáp: "Toàn lực đánh chiếm Mộ Vân Quan, sáp nhập Giang Nam vào bản đồ Tùy quốc, đây chẳng phải là tham vọng bấy lâu nay của điện hạ sao?"
"Trần quân sư nói không sai."
Một vị mưu sĩ khác lập tức phụ họa: "Trong tay điện hạ nắm giữ ba mươi vạn quân Thanh Lang, công phá Mộ Vân Quan chỉ là vấn đề thời gian, điện hạ hoàn toàn không cần chơi trò này với y."
Lúc này, huynh đệ Lục Tế Thế và Lục An Dân từ bên ngoài bước vào.
Lục An Dân: "Điện hạ, nghe nói Thái tử Giang quốc đã cho người lan truyền chuyện y gửi thư chiến cho điện hạ, nay bách tính Giang Nam Giang Bắc đều chờ đợi quyết định của ngài, nếu điện hạ từ chối, bọn họ sẽ lầm tưởng cho rằng điện hạ bạo ngược thành thói, không quan tâm đến tính mạng người dân, đại tướng nước ta kiêng dè đại tướng Giang quốc, không dám thay mặt bách tính ra trận."
Sắc mặt các tướng lĩnh đều thay đổi.
Trần Kỳ cũng nhíu mày.
Một người không nhịn được bắt đầu chửi rủa: "Giang Dung Dữ này đúng là mưu mô xảo quyệt, quỷ kế đa đoan. Chiêu này của y không những dồn điện hạ vào thế lưỡng nan mà còn ép điện hạ nhận lời mời của y. Quả thật ghê tởm cực điểm..."
Tướng lĩnh đang nói đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt Tùy Hành lạnh như băng, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Tùy Hành không nhìn mọi người trong lều, chỉ cầm bút viết hai dòng ở mặt sau lá thư rồi đưa cho binh lính, nói: "Trả lời thư, cô ứng chiến."
Thời gian diễn ra trận chiến được ấn định vào buổi chiều.
Mặc dù Giang Uẩn đã dùng vài thủ đoạn khiến Tùy Hành nhận thư, đồng thời đồng ý dùng cách hẹn chiến để giải quyết vấn đề, nhưng những mưu sĩ tướng lĩnh Giang quốc vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì suy cho cùng, Tùy Hành là người chưa bao giờ quan tâm đến danh tiếng của bản thân, trận chiến này đánh như thế nào gần như đều do hắn quyết định. Đừng nói là một bức thư chiến, kể cả có gửi mười bức, Tùy Hành chưa chắc đã để ý.
"Chẳng lẽ trước đây chúng ta đã hiểu lầm Thái tử Tùy quốc?"
Vân Hoài không nhịn được hỏi Phạm Chu.
Hôm qua Thái tử Tùy quốc đột nhiên rút quân, điều này đã đủ khó hiểu rồi. Vậy mà hôm nay hắn lại nhận lời mời của điện hạ, điều này càng khiến người khác không thể tin được.
Phạm Chu không biết nội tình, dĩ nhiên không hiểu, nhưng ông cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó hơi kỳ lạ.
"Không giấu gì tướng quân, ta đang lo lắng về một chuyện khác."
Hiển nhiên Vân Hoài cũng nghĩ tới điều đó: "Tiên sinh sợ Thái tử Tùy quốc ghi hận chuyện năm ngoái, muốn nhân cơ hội này ra tay với điện hạ?"
Phạm Chu gật đầu.
"Theo như lời điện hạ nói, nếu hai bên so tài, vậy người quyết chiến với điện hạ nhất định là Thái tử Tùy quốc. Kẻ này bụng dạ nham hiểm, tuy cuộc thi có quy định, chỉ dừng lại ở việc ghi điểm, tuyệt đối không gây tổn hại đến tính mạng. Nhưng lỡ đâu hắn phớt lờ điều đó, nhất quyết muốn nhắm vào điện hạ, vậy thì phải làm sao? Hơn nữa, hành vi gần đây của điện hạ cũng rất khác thường."
Vân Hoài vội hỏi có chuyện gì.
Phạm Chu nói: "Hôm qua trước khi điện hạ đích thân ra khỏi thành ứng chiến, đã nhờ Công Tôn Dương đưa cho ta một hộp gỗ, Công Tôn Dương nói bên trong có túi gấm của điện hạ, bảo ta đợi sau khi trận chiến kết thúc rồi mở ra xem. Ngươi nói, đang yên đang lành tự dưng điện hạ để lại túi gấm cho ta làm gì? Hơn nữa, hôm qua điện hạ còn giấu giếm chúng ta, một mình ra khỏi thành gặp Thái tử Tùy quốc, có khi nào..."
Phạm Chu không đành lòng nói ra.
Mọi người đều biết, bởi vì lần gặp mặt trên sông năm đó, Thái tử Tùy quốc hận điện hạ thấu xương, thậm chí còn buông lời gay gắt, nói rằng muốn lột da rút xương, ăn tươi nuốt sống điện hạ.
Lúc này điện hạ muốn hẹn chiến, khác gì đang đưa dê vào miệng cọp?
Vân Hoài nghe xong cũng nhíu mày, trong lòng lo lắng: "Vậy phải làm sao đây? Trước mắt điện hạ đã gửi thư chiến, mà Thái tử Tùy quốc cũng ứng chiến, chúng ta không thể nuốt lời."
Phạm Chu nói: "Tính tình điện hạ trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất lại là người mạnh mẽ quyết đoán. Đã là việc ngài ấy xác định thì không thể thay đổi được nữa. Hai ta chỉ có thể cố gắng, chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận chiến lần này."
Việc này nhanh chóng lan truyền khắp doanh trại hai nước, sau buổi trưa, thống soái hai bên trực tiếp dẫn theo tướng lĩnh của mình đứng ra thi đấu như đã hẹn trước đó.
Cuộc so tài giữa các tướng lĩnh vẫn là cưỡi ngựa bắn cung như thường lệ, yêu cầu địa điểm đủ rộng, có thể chạy là được, thứ duy nhất cần chuẩn bị trước chính là bia bắn tên.
Binh lính chen chúc ở Mộ Vân Quan, về phía quân Tùy, tất cả đại thần quốc chủ của các nước phụ thuộc cũng đến xem thi đấu. Trần quốc chủ hiếm khi bày ra vẻ mặt ủ rũ, hai mắt thâm quầng.
Vệ quốc chủ Vệ Liên hỏi: "Trần huynh sao thế, đêm qua ngủ không ngon à?"
Năm ngoái Vệ Liên không tham dự tiệc Xuân Nhật ở Tùy đô, dĩ nhiên không biết Giang Uẩn, cũng không biết nội tình cụ thể. Nhưng Trần quốc chủ thì biết rõ, lão bất lực thở dài: "Lần này quả nhân sắp cùng đường tuyệt lộ rồi."
Vệ Liên khó hiểu hỏi: "Sao Trần huynh lại nói vậy, theo ta thấy, thi đấu lần này điện hạ thắng là chắc, Thái tử Giang quốc không có bao nhiêu hy vọng."
Trần quốc chủ nhìn ông ta như đang nhìn kẻ ngốc.
"Ngươi biết cái gì, có một số việc không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài."
"Sợ là cuộc sống sau này của hai ta càng thêm tối tăm, ta khuyên Vệ huynh, sớm tìm đường lui cho bản thân đi."
Vệ Liên không hiểu ý lão, quay sang hỏi Khương Ngọc Bình đứng đối diện: "Khương huynh, Trần huynh làm sao vậy?"
Khương Ngọc Bình xoay chiếc nhẫn trên tay, không thèm để ý ông ta.
Trần quốc chủ thấy vậy, thầm nghĩ, chuyện Khương Ngọc Bình làm còn ác hơn lão gấp trăm lần, lập tức lạnh lùng nói: "Nay mọi người đều là châu chấu sau thu, có ai cao quý hơn ai, ngươi trưng cái mặt đó ra cho người nào xem?"
Lúc này, tiếng đàn cầm đột nhiên vang lên từ lầu cao đối diện cổng thành, âm thanh vang vọng day dứt, giống như một bản tình ca.
Vệ Quân đứng cạnh Vệ Liên, nghe thấy tiếng đàn không khỏi kinh ngạc.
"Lạc Phụng Quân cũng ở Mộ Vân Quan?"
Sau đó lại kỳ quái hỏi: "Từ bao giờ mà Lạc Phụng Quân thích gảy những bài nhạc sến sẩm như vậy?"
Thái tử hai nước đích thân tham gia trận chiến, dĩ nhiên địa điểm so tài không thể quá thô sơ, trên bàn đều có sẵn trà bánh, chỉ là mọi người có mặt lại ngồi phân tách thành hai phía đối lập nhau.
Giang Uẩn vừa mới duỗi tay áo ngồi xuống, Tùy Hành ở phía đối diện cũng huênh hoang đi tới.
Phạm Chu, Vân Hoài và các thân tín khác lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác.
Thi đấu còn chưa chính thức bắt đầu, tên Thái tử Tùy quốc này muốn làm gì?
Mà Tùy Hành xem bọn họ như không khí, trực tiếp đi tới chỗ Giang Uẩn, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ đưa cho y.
Giang Uẩn nhận lấy, mở ra xem thử, sau đó ngẩn người, không ngờ lại là một lọ kẹo mơ tẩm đường.
Từ Kiều ngồi phía đối diện, không nhịn được vỗ trán, lộ ra vẻ mặt "ta nhìn không nổi nữa". Các mưu sĩ tướng lĩnh Giang quốc đều sửng sốt, lập tức cảnh giác nhìn Tùy Hành.
Tùy Hành nói: "Nếm thử xem, là cô đặc biệt chạy đến Ly Sơn hái đấy."
Giang Uẩn lập tức lấy một viên cho vào miệng.
Phạm Chu: "..."
Sắc mặt Phạm Chu thay đổi, vội nói: "Điện hạ!"
Thái tử Tùy quốc lòng dạ hiểm ác, còn hận điện hạ thấu xương, ông sợ đối phương sẽ hạ độc Giang Uẩn!
Giang Uẩn mỉm cười với ông, nói không sao.
Phạm Chu tiến lên một bước, chắn trước mặt Giang Uẩn, nghiêm mặt nói: "Ý tốt của điện hạ, điện hạ chúng ta đã nhận, nhưng điện hạ chúng ta xưa nay không hề thân thiết với ngài, sau này mong điện hạ tự trọng, đừng làm ra những chuyện đường đột như vậy nữa."
Vòng đầu tiên là bắn tên, tướng lĩnh hai bên lần lượt thi đấu. Mỗi người sẽ có mười mũi tên, quy tắc so tài là bắn xuyên qua các đồng xu treo lơ lửng cách đó trăm bước, sau đó tiếp tục xuyên qua hồng tâm. Ai bắn trúng nhiều nhất sẽ thắng. Nếu hòa thì thi đấu lại.
Muốn hoàn thành thi đấu không phải chuyện dễ, ngay cả những vị tướng giỏi cưỡi ngựa bắn cung của doanh trại Thanh Lang cũng thường xuyên gặp phải sai lầm. Sau vài hiệp, Vân Hoài dẫn đầu với sáu mũi tên.
Trước đây Vân Hoài từng là thiện xạ trong quân, nên kết quả này không quá bất ngờ.
Ở trận tiếp theo, đến lúc các tướng lĩnh Tùy quốc lên thi đấu, Tùy Hành đột nhiên sai người lấy cung tên, nói: "Cô tới bắn."
Các tướng lĩnh Tùy quốc hoan hô, trong khi phía Giang quốc thì căng thẳng.
Khi xưa Tùy Hành truy đuổi thủ lĩnh Sa Nô, đồng thời bắn nát sọ não của đối phương trong cuộc chiến loạn, việc này đã nhanh chóng truyền khắp Giang Nam Giang Bắc. Cuộc gặp mặt trên sông năm ngoái, Phạm Chu và Vân Hoài cũng từng chứng kiến kỹ thuật bắn tên tàn nhẫn của người này.
Nếu Tùy Hành tham gia so tài, nhất định sẽ tạo áp lực rất lớn cho Giang quốc.
Tùy Hành cầm cung, ung dung đứng cách mục tiêu trăm bước, hắn giương cung đặt mũi tên, chỉ nghe thấy một tiếng "phập" vang lên, mũi tên sắc bén lập tức biến thành dư ảnh, xuyên qua lỗ vuông của đồng xu.
Tùy Hành chỉ bắn bảy mũi tên rồi dừng lại, thất phát thất trúng.
Hắn thu cung, ánh mắt thâm trầm, trên trán lấm tấm mồ hôi, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới ra lệnh cho binh sĩ phụ trách đếm số: "Bảy mũi tên này đều ghi cho Dung Dữ điện hạ, đây là quà gặp mặt mà cô tặng cho y."
Tướng lĩnh hai bên đều sửng sốt.
Chúng tướng Tùy quốc khó hiểu, chúng tướng Giang quốc càng không thể hiểu.
Phạm Chu cảnh giác nhìn Tùy Hành, giống như đang nhìn một kẻ có tâm lý bất thường.
Bây giờ ông bắt đầu nghi ngờ, Tùy Hành chính là một tên biến thái thấy sắc nổi ý.