Đó là hai thiếu niên khôn quân.
Bởi vì có đài Thanh Tước, Liệt vương thường nổi hứng ban thưởng khôn quân cho các quan đại thần của mình.
Nhưng khôn quân rất quý giá, không phải ai cũng có được.
Hai thiếu niên khôn quân này là do lần trước Điền Dã và Liệt vương đi săn, biểu hiện của hắn xuất sắc, dũng mãnh hơn người nên được Liệt vương ban tặng.
Tề quốc mãnh tướng vô số, đương nhiên Điền Dã khó sánh bằng, hắn tốn không ít công sức mới giành được phần thưởng này, suýt chút nữa còn bị dã thú cắn đứt một cánh tay. Khoảng thời gian này bất kể Điền Dã đi tới đâu, hắn cũng mang theo hai thiếu niên khôn quân để khoe khoang.
Nhằm thể hiện địa vị và quyền lực của chủ nhân, hắn lệnh cho người đeo xiềng xích và kéo lê bọn họ suốt chặng đường. Trong đó có một khôn quân bị khóa sắt đâm vào xương vai, tuyết bào loang lổ vết máu.
Trường Lạc hầu nói: "Món đồ chơi tinh xảo biết bao, sao ngươi nhẫn tâm đối xử với bọn họ như vậy?"
Điền Dã khinh thường nói: "Chính vì là đồ chơi nên ta mới phải dạy dỗ bọn chúng đàng hoàng, để chúng biết thế nào là tôn ti trật tự."
Thực ra nhiều năm trước, Điền Dã từng có cơ hội giành được thiếu niên khôn quân mà hắn yêu thích.
Hắn lén quan sát người nọ đã lâu, lúc sắp giành đến tay thì bị Điền Mãnh ngang ngược cướp mất.
Điền Dã vì chuyện này mà căm phẫn không thôi, nhưng Điền Mãnh là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, được Liệt vương yêu thích, dù hắn không cam lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hiện tại Điền Mãnh chết thảm, nỗi lo ngại của hắn đã biến mất, cuối cùng hắn cũng có thể dựa vào sức lực giành về hai khôn quân của riêng mình.
Chỉ là so với người nọ, khôn quân trước mắt có nhan sắc tầm thường, tuy tính tình ngoan ngoãn, nhưng vẫn khiến Điền Dã chán ghét, hắn đối xử với bọn họ không khác gì một món đồ chơi.
Hắn và Điền Mãnh giống hệt nhau, đều có sở thích biến thái, tuy lòng dạ hắn không nham hiểm bằng Điền Mãnh, nhưng kể về hành hạ ngược đãi người khác, thủ đoạn của hắn vẫn ngoan độc hơn nhiều.
Hai khôn quân nghe được lời này, không khỏi run rẩy.
Trường Lạc hầu vốn là là em trai của Liệt vương, trong phủ nuôi dưỡng không ít khôn quân, nhưng hắn vẫn biết thương hoa tiếc ngọc, phần lớn đều dùng dược vật quý hiếm mà nuôi dưỡng, không giống như anh em Điền Mãnh và Điền Dã.
Trường Lạc hầu cảm thấy Điền Dã đang phí phạm của trời, nhưng không trực tiếp nói ra, vẫn cười nói vui vẻ với hắn.
Hai người cùng nhau đi đến gian phòng trên lầu hai, lúc đi lên, ánh mắt Điền Dã đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào góc hành lang tầng một đối diện cửa sổ. Hắn giống như một con sói hoang ngửi thấy mùi thức ăn ngon, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
"Sao vậy?"
Trường Lạc hầu đi ở phía trước, thấy Điền Dã đột nhiên dừng lại, thắc mắc hỏi.
Theo tầm mắt của hắn, Trường Lạc hầu nhìn thấy một tiểu lang quân đeo rèm che mặt ở góc sảnh, người nọ mặc y phục màu xanh, dáng ngồi tao nhã, lộ ra những ngón tay trắng như ngọc, đang chậm rãi dùng bánh ngọt.
Trường Lạc hầu cũng khựng lại.
Người ta thường nói, vẻ đẹp nằm ở khí chất chứ không nằm ở vẻ bề ngoài. Tuy Trường Lạc hầu không bạo lực như Điền Dã nhưng cũng là một cao thủ tình trường, vừa nhìn đã biết đây là một mỹ nhân hiếm có.
Có điều, Trường Lạc hầu là người cẩn thận, xung quanh không thiếu mỹ nhân, dù có ham muốn đến đâu đi nữa, hắn cũng không tùy tiện trêu chọc người không rõ lai lịch, hắn khuyên Điền Dã: "Hiện tại Đoàn Tức Nguyệt đang đẩy mạnh mệnh lệnh quân bình nhằm mục đích hạn chế quyền lực của giới quý tộc, trước mắt có không ít kẻ rơi vào tình trạng đao kề cận cổ, bị Đoàn hầu trừng trị nghiêm khắc, ngay cả Liệt vương cũng phải nhường nhịn ba phần. Ở trước mặt người nọ, đám quý tộc Tề đô đều phải hoảng sợ thu đuôi lại. Bản hầu khuyên tướng quân, thêm một việc chi bằng bớt một việc, đừng để ông ấy nắm thóp, người đó thủ đoạn tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, thường lựa chọn ra tay với những quý tộc như chúng ta để tạo dựng danh tiếng cho bản thân."
Điền Dã thu hồi ánh mắt.
Hắn đi theo Trường Lạc hầu đến gian phòng gần cầu thang, ngồi xuống nói: "Sao ngay cả Hầu gia cũng sợ tên họ Đoàn đó? Theo ta thấy, hiện nay Tề quốc sắp biến thành thiên hạ của ông ta rồi."
Trường Lạc hầu ngậm ngùi thở dài: "Ai bảo vương huynh tín nhiệm đối phương làm chi, tính tình của vương huynh ngươi cũng biết, chỉ cần là người huynh ấy thích thì nhất định sẽ cung phụng lên trời, hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì. Ngay cả bản hầu còn không sánh bằng một Đoàn Tức Nguyệt được lòng bách tính, nổi danh thiên hạ nữa mà."
"Tuy Đoàn Tức Nguyệt khiêm tốn không muốn phong Đoàn vương, nhưng vương huynh vẫn truyền thánh chỉ phong vương gửi đến phủ Đoàn hầu, đồng thời ở trước mặt đám triều thần kết nghĩa huynh đệ với ông. Giống như tướng quân vừa nói, một nửa thiên hạ của Tề quốc, đúng thật là mang họ Đoàn."
Gần đây Điền Dã liên tục đắc ý, nếu phải nhắc đến chuyện phiền phức thì chắc hẳn là vị Đoàn hầu này.
Hiện nay Đoàn hầu nắm giữ toàn bộ binh lực và chính trị của Tề quốc, Liệt vương hoàn toàn tin tưởng và giao việc bổ nhiệm quan chức cho ông. Lần trước Điền Dã ra sức lấy lòng Liệt vương, theo lý nên có cơ hội thăng quan tiến chức, nhưng khi thư bổ nhiệm đến tay Đoàn hầu thì bị ông từ chối, đồng thời tiến cử người khác.
Tất nhiên Liệt vương cũng không có ý kiến gì, nhưng đối với Điền Dã mà nói, điều này đã trực tiếp khiến hắn bỏ lỡ cơ hội một bước lên mây.
Tuy nhiên Đoàn hầu một tay che trời, có uy tín và danh vọng trong lòng bách tính, Điền Dã không dám tỏ vẻ bất mãn, hôm nay hắn gọi Trường Lạc hầu đến đây là muốn nhân cơ hội uống rượu trò chuyện, nhờ đối phương giúp đỡ một mối làm ăn, tốt nhất là bí mật hành động. Nào ngờ Trường Lạc hầu nhát gan vô dụng, vậy mà lại kiêng dè thế lực của Đoàn hầu.
...
Sau khi Giang Uẩn dùng bữa sáng xong, y đặt một thỏi vàng lên bàn như thường lệ, rồi đứng dậy rời đi.
Điền Dã vẫn luôn chú ý tới tình hình bên ngoài, thấy vậy lập tức cho gọi thân tín đến, thấp giọng dặn dò.
Giang Uẩn rời khỏi quán trọ, tìm cách liên lạc với Phạm Chu. Từ Tề đô đến Mộ Vân Quan cần phải vượt qua dòng sông Hoàng Hà cuồn cuộn, công cụ truyền tin cần phải bền bỉ và có sức chống đỡ lâu dài.
Thế lực của Mặc gia ở Tề đô rất rộng lớn, bọn họ giỏi chế tạo cơ quan, mấy năm gần đây đã chế tạo ra một loại cơ quan điểu, hình dáng sống động như thật, không khác gì những con chim thông thường, nhưng chỉ cần khởi động cơ quan bên trong là có thể bay liên tục ba ngày ba đêm.
Ba ngày đủ để vượt sông Hoàng Hà.
Có nhiều nơi bán cơ quan điểu, nhưng chất lượng mỗi nơi không giống nhau, nếu bất cẩn sẽ mua trúng hàng kém, vì vậy cần phải chọn lọc kỹ càng, lúc Giang Uẩn bước ra ngoài, y lập tức phát hiện có kẻ bám theo mình.
Giang Uẩn không vội cắt đuôi đối phương, sau khi chậm rãi ghé thăm vài cửa tiệm bán bút mực giấy nghiên, y mới chuyển hướng rẽ vào một con hẻm chật hẹp ít người qua lại.
Hai thân tín do Điền Dã phái tới đứng trước đầu hẻm, cảm thấy cơ hội đã đến, bọn họ nhanh chóng xông vào định bắt người, kết quả vừa vào thì phát hiện xung quanh vắng tanh, đừng nói là người, ngay cả một bóng ma cũng không có.
Hai thân tín dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn bốn phía.
Trong chốc lát, Giang Uẩn đã đến một cửa tiệm chuyên bán cơ quan điểu ở một con hẻm khác. Tề đô kiểm soát rất chặt chẽ đối với các loại cơ quan điểu. Người mua cần phải để lại danh tính của mình, những người từ nơi khác đến cần có giấy phép thông hành. Trong hai ngày ở Tề đô, Giang Uẩn đã chuẩn bị kỹ càng, y lựa chọn một loại cơ quan điểu có hình dạng chim sẻ nhỏ không quá bắt mắt, sau khi để lại thông tin thì lập tức rời đi, quay về quán trọ.
Lúc đến cửa, y nhìn thấy một thiếu niên mặc tuyết bào bị treo lên cột gỗ, mọi người vây quanh chỉ trỏ.
Xương vai của thiếu niên vẫn bị khóa sắt đâm xuyên qua, người nọ chính là khôn quân mà Điền Dã mang đến lúc sáng. Nghe nói bởi vì lúc hầu hạ bất cẩn làm đổ rượu lên người Điền Dã, bị hắn treo ở đây trừng phạt.
Giang Uẩn im lặng nhìn một lúc, sau đó quay về.
Giang Uẩn trở lại phòng, ngồi sau bàn viết thư cho Phạm Chu.
Cơ quan điểu không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, vẫn có nguy cơ bị phát hiện ở biên giới, vì vậy nội dung trong thư phải thật thận trọng, không được tiết lộ bất kỳ thông tin cụ thể nào về danh tính.
May mắn là Phi Ưng Các có mật mã và hệ thống ngôn ngữ bí mật, chỉ cần viết đúng, cho dù bị phát hiện thì đối phương cũng không thể tìm ra sơ hở gì. Giang Uẩn viết xong thì trời đã tối, y cuộn tờ giấy đặt vào cơ quan bên trong bụng chim, sau đó khởi động và thả chim gỗ bay đi.
Đúng giờ, người hầu mang bữa tối đến.
Giang Uẩn dùng vài món đơn giản, đợi đến khi màn đêm buông xuống, y phát hiện có một bóng người lấp ló ngoài cửa sổ.
Giang Uẩn không hề ngạc nhiên khi đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng y đã giải quyết xong việc ở Tề đô, lúc này không muốn rước thêm phiền phức.
Giang Uẩn đứng dậy kéo rèm, mở cửa bước ra ngoài.
Ông chủ nhiệt tình hỏi: "Tiểu lang quân có việc gì sao?"
Giang Uẩn gật đầu, nhàn nhã đi đến sau quầy xin một vò rượu.
Khi ra khỏi quán trọ, Giang Uẩn thấy thiếu niên khôn quân vừa rồi vẫn bị treo trên cột gỗ, y không nhìn nhiều, lập tức nhấc vò rượu, tay áo xanh tung bay, từ từ hòa vào đám đông trên đường phố.
Bóng người đó nhanh chóng đuổi theo sau.
Giang Uẩn giả vờ không nhìn thấy, âm thầm phán đoán số lượng, y cố tình dẫn bọn chúng đi xa, sau đó mới quay về quán trọ.
Thiếu niên khôn quân có hơi mất nước.
Giang Uẩn rút sợi bạc ra khỏi tay áo, cắt đứt sợi dây thừng, đặt người xuống đất, sau đó ôm thiếu niên nhảy lên mái nhà, lập tức biến mất trong màn đêm.
Lúc này thân tín của Điền Dã mới phát hiện mình bị lừa, kinh sợ hét lên: "Mau đuổi theo!"
Phủ Điền Dã mất đi một khôn quân, hắn gióng trống khua chiêng phái một đội quân đi tìm, Giang Uẩn mang theo thiếu niên lẩn trốn trong thành, sau khi chạy qua vô số con hẻm thì dừng lại ở một đình viện lộng lẫy sang trọng.
Giang Uẩn đứng dựa vào tường một lúc, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nội lực của y dồi dào, không có cảm giác mệt mỏi, chỉ là đột nhiên cảm nhận được dòng nhiệt trong bụng lại dao động, giống như... đang vui vẻ?
Giang Uẩn ngẩng đầu nhìn bức tường có kiến trúc đặc biệt, chợt nghĩ tới điều gì đó, y nghiêng mắt nhìn bên cạnh, phát hiện một chiếc đèn lồng cung điện treo cách đó không xa có đề ba chữ "phủ Đoàn hầu".
Thiếu niên co ro trên mặt đất, bất an nhìn tiểu lang quân nho nhã trước mắt.
Giang Uẩn thu hồi ánh mắt, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
"Ta chỉ đi ngang qua thôi, có một người, có lẽ sẽ cứu được ngươi."
Tác giả có lời muốn nói:
Bé bi: Đánh nhau rồi, vui quá á á á!