"Điện hạ, con muốn làm người tiên phong."
Gió tuyết đan xen, quân Tùy bí mật lựa chọn vượt sông Hoàng Hà vào một đêm tuyết rơi mù mịt.
Nhiều tuyến phòng thủ và chướng ngại vật được bố trí từ trước trở nên công cốc, đợi hôm sau Vân Hoài nhận được tình báo, ba mươi vạn thiết kỵ quân Tùy đã thành công bao vây Phong Hỏa đài.
Tất nhiên toàn bộ không chỉ là thiết kỵ của Thanh Lang, mà còn có binh mã của các nước phụ thuộc, các vị quốc chủ cũng được triệu tập đến quan sát cuộc chiến, bao gồm quốc chủ ba nước Giang Nam. Tùy Hành phái thân tín và mãnh tướng dưới trướng đến Giang Nam phối hợp với quân Tùy ở biên giới phía Bắc, quốc chủ các nước đều bị tước bỏ quyền chỉ huy chiến tranh.
Bởi vì là cuộc chiến đường dài nên phía Tùy quốc cần dự trữ nguồn lương thực lớn, Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ đích thân dẫn đầu đội kỵ binh của gia tộc Tức Mặc, chịu trách nhiệm vận chuyển lương thực cho chuyến Nam chinh lần này.
Đêm đó, nỏ mây tầm bắn xa được bố trí trên Phong Hỏa đài đã bị đội kỵ binh của Tức Mặc Thanh Vũ âm thầm phá hủy, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng đến việc sử dụng. Vân Hoài nhanh chóng chỉnh đốn tuyến phòng thủ, khôi phục lại công năng của nỏ mây.
Quân Tùy tạm thời đóng quân cách đó mười dặm.
Từ Kiều, Trần Kỳ, huynh đệ Lục Tế Thế cùng vào lều gặp Thái tử, Tùy Hành đang chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã quan sát bản đồ địa hình Giang Nam.
Từ Kiều hiểu rõ tính tình của chủ soái, cũng biết càng là chiến sự quan trọng thì càng khơi dậy tham vọng chinh phục và ham muốn chiến thắng của Tùy Hành, nhất là vào thời điểm này, Tùy Hành sẽ bộc lộ ra sự bình tĩnh và đầu óc nhạy bén vượt xa người thường.
Từ Kiều cũng hiểu, tuy ngoài miệng Tùy Hành hay giễu cợt Thái tử Giang quốc, nhưng chuyến Nam chinh lần này, hắn không hề có ý khinh địch, thời điểm tiến hành vượt sông và những việc lớn nhỏ khác nhau, Tùy Hành đều suy xét cẩn thận, vì vậy mà suốt một đường đến đây, quân Tùy mới có thể đánh đâu thắng đó, vượt mọi chướng ngại vật và tuyến phòng thủ phía Nam, xông thẳng đến Phong Hỏa đài, khiến toàn bộ Giang quốc trở tay không kịp.
Ba người lần lượt báo cáo tin tức.
Từ Kiều bẩm báo về hành động của quân Tề, Trần Kỳ báo cáo tình hình ở Mộ Vân Quan và tin tức Giang Uẩn đích thân chạy về quan giám sát trận chiến, huynh đệ Lục Tế Thế đề ra một số chiến lược và ý tưởng tấn công Phong Hỏa đài.
"Giang Dung Dữ kiên trì thủ thành, trấn giữ Mộ Vân Quan giống như một chiếc lồng sắt, nếu cậy thế tấn công, e là quân ta sẽ tổn thất nặng nề."
Lục Tế Thế lên tiếng.
Nếu Mộ Vân Quan là một tòa thành biệt lập, bọn họ có thể sử dụng chiến lược vây thành, chờ lương thực bên trong cạn kiệt. Nhưng Mộ Vân Quan không phải, năm ngoái Thái tử Giang quốc đã thực hiện lệnh khai khẩn đất đai, những khu đất hoang ở nơi này được đưa vào trồng trọt, Mộ Vân Quan đã xây dựng thành công kho thóc chuyên cung cấp lương thực cho quân đội, ngay cả khi không có nguồn cung từ nơi khác thì lương thực ở Mộ Vân Quan vẫn đủ để nuôi sống quân lính trong vài tháng. Huống hồ, Giang đô và các nước khác có thể liên tục vận chuyển thóc gạo đến nơi này, ngược lại, quân Tùy đánh đường dài thì càng phải lo về vấn đề lương thực.
May mắn là Tùy Hành đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến giữa hai nước. Có đội kỵ binh của gia tộc Tức Mặc đích thân hỗ trợ và sự giúp đỡ của Tùy đế, quân Tùy không phải lo về vấn đề này.
Nhưng không thể cứ kéo dài mãi.
Nếu trì hoãn đến mùa xuân, Hoàng Hà tan băng, quân Tùy sẽ rơi vào thế bị động.
Mọi người đều đang đợi quyết định của Tùy Hành, nhưng Tùy Hành lại bảo bọn họ không cần vội, yêu cầu mọi người nghỉ ngơi hai ngày. Tùy Hành vẫn đang chăm chú vào bản đồ Giang Nam trong lều. Hắn đặc biệt nhờ người vẽ bản đồ địa hình chi tiết của Mộ Vân Quan, đặc biệt là bản đồ hệ thống nước xung quanh.
Lúc này, Thập Phương bước vào.
Trong tay Thập Phương ôm một đứa nhóc, nhóc con mắt to mày rậm, tay chân chắc nịch, thân thể khỏe mạnh, trên người mặc bộ giáp nhỏ màu sáng, bên ngoài khoác áo choàng đỏ, chính là tiểu quận vương đi theo Tùy Hành trong chuyến Nam chinh lần này.
Nhóc Tùy Chương trốn vào túi đựng của một binh lính trong phủ Thái tử, lén lút theo đến đây. Lúc Tùy Hành phát hiện, hắn cũng không tức giận, chỉ hiếm khi "hừ" một tiếng, lập tức cho người đưa nhóc về Tùy đô, nào ngờ Tùy Chương mới bé tí mà có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt của một đám thị vệ.
Lần này Tùy Hành phải rửa mắt mà nhìn thằng cháu trai xấu xí, cho phép nó ở lại.
Đồng thời hắn cũng ý thức được, nhóc vẫn chưa đủ bình tĩnh, không thích hợp cai trị đất nước, nhưng nếu để nó vào quân doanh huấn luyện, sau này trở thành một vị tướng quân cũng không tệ.
"Điện hạ."
Thập Phương đặt Tùy Chương xuống, lo lắng nói: "Tiểu quận vương nhất quyết đòi gặp điện hạ, vừa rồi còn đánh binh lính bị thương, sau đó lẻn ra ngoài, bị thuộc hạ tóm được."
Thập Phương đã sớm nghe danh tiểu quận vương hung hăng ngang ngược, thậm chí cả phủ Nhị hoàng tử, bao gồm người cha là Nhị hoàng tử, chính phi, trắc phi, còn có Lan quý phi đều bị sức mạnh trời ban của nhóc đánh cho thương tích đầy mình.
Lan quý phi suýt chút gãy sụn mũi.
Tùy Hành nhíu mày, liếc thằng cháu xấu một cái: "Tìm cô làm gì?"
Tùy Chương nắm chặt nắm đấm nhỏ, khí thế như hổ báo: "Điện hạ, con muốn làm người tiên phong, tấn công Giang quốc, tấn công Mộ Vân Quan!"
Tùy Hành phun ra một chữ.
"Cút."
Tùy Chương: "..."
Tùy Chương bày ra vẻ mặt như bị sỉ nhục, nước mắt sắp ứa ra tới nơi nhưng vẫn ráng kiềm lại hai giọt, kiên quyết nói: "Con cũng có thể lập quân lệnh với điện hạ, không lấy được Mộ Vân Quan, thề không trở về!"
"Ngươi không về, cô vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường."
Tùy Hành ra lệnh cho Thập Phương: "Mang nó xuống, nếu còn dám quậy phá nữa thì dùng dây trói lại."
Thập Phương nhịn cười đáp vâng, kẹp chặt hai cánh tay của tiểu quận vương đang la hét inh ỏi, ôm nhóc ra ngoài.
Giang Uẩn cũng đứng trong lều quan sát bản đồ địa hình.
Ngồi ở hai bên là tất cả tướng sĩ và quan chức ở Mộ Vân Quan, bao gồm Lạc quốc chủ Lạc Trường Khanh và Vân quốc chủ Vân Hạo. Sau khi Lạc Trường Khanh trở về Lạc quốc, lập tức bị Vương phi mắng cho một trận té tát, nhưng vì không yên tâm về con trai nên ông vội vàng tế bái tổ tiên, sau đó lại tuyệt vọng chạy đến Giang đô, chủ động cùng Giang Uẩn lên Bắc.
Ông cũng nhìn ra được, Thái tử Giang quốc đã không còn như xưa, thay vì lười biếng trốn tránh, chi bằng tích cực ủng hộ quân chủ, tìm cơ hội lập công, cũng tìm đường lui cho mình và con trai. Lạc quốc chủ Lạc Trường Khanh không phải một kẻ vô dụng ngu ngốc như Trần quốc chủ, có thể ngồi lên vị trí này, dĩ nhiên phải có vài phần bản lĩnh, kiến trúc thành trì ở Lạc quốc tương tự với Mộ Vân Quan, sau khi Lạc Trường Khanh đến đây, ông đã đề xuất cho Giang Uẩn một số gợi ý thiết thực và đáng tin cậy về việc bố trí phòng thủ.
Còn về Vân Hạo, bởi vì khi xưa Vân quốc từng được mệnh danh là "kho thóc hàng đầu Giang Nam", vì vậy ông rất giỏi trong việc quản lý kho lương thực, về phương diện trồng trọt cũng có nhiều kiến nghị độc đáo.
Giang Uẩn nhờ Vân Hạo quản lý kho thóc ở Mộ Vân Quan, nay Vân Hạo một lòng muốn giúp sức, không có suy nghĩ nào khác, thấy Giang Uẩn không ghét bỏ mà vẫn xem trọng mình, Vân quốc chủ cảm kích, chủ động đưa ra rất nhiều ý tưởng về việc khai khẩn đất đai ở Mộ Vân Quan. Giang Uẩn để quan chức ghi chép, sau đó truyền lại cho bách tính.
Thiết kỵ quân Tùy bao vây bên ngoài, mọi người khó tránh khỏi hoảng loạn, mà hành động lần này cũng phần nào ổn định được lòng dân.
Lạc Trường Khanh và Vân Hạo cuối cùng cũng có cơ hội diện kiến dung nhan của Thái tử điện hạ, lúc này bọn họ mới kinh ngạc nhận ra, Thái tử Giang quốc không hề xấu xí giả tạo như lời đồn, ngược lại còn phong thái hơn người, tài đức vô song.
Trong thời gian một năm rưỡi, Giang Uẩn đích thân tọa trấn biên quan, chỉnh đốn toàn bộ tuyến phòng thủ ở Mộ Vân Quan, nói nơi này là tường đồng vách sắt cũng không ngoa, quân Tùy muốn tấn công trực diện là chuyện không thể nào. Dù có sự giúp đỡ của Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ thì đã sao, Giang Uẩn đã sớm lệnh cho Công Tôn Dương chọn ra nhiều du hiệp có võ nghệ cao cường, xuất quỷ nhập thần đến đối phó với đội kỵ binh.
Hiện tại hai bên đang tạm thời án binh bất động, tuy nhiên Tùy Hành có chiến công hiển hách, thủ đoạn tàn nhẫn, vốn không phải là kẻ thiện lương gì, còn có doanh trại Thanh Lang nổi tiếng là "huyết đồ", uy danh vang rộng khắp Giang Bắc. Kể cả Mộ Vân Quan tường đồng vách sắt, nhưng chúng tướng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Mỗi ngày Giang Uẩn đều dựng lều nghị sự, tìm hiểu tình hình phía quân Tùy, tất cả mọi người đều chờ đợi quyết định của Thái tử.
Giang Uẩn quan sát bản đồ địa hình một lúc lâu, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cuối cùng y cũng quay người, khóe môi hơi cong lên, nhẹ nhàng nói: "Không vội, cứ đợi hai ngày, đóng cửa thủ thành."
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh thoải mái của Thái tử, như thể mọi thứ đã được điện hạ nắm chắc trong tay, tất cả đồng loạt đáp vâng.
Sau khi nghị sự xong, người hầu ở bên ngoài bẩm báo Mạnh thần y đã tới.
Giang Uẩn nói: "Mời Mạnh thần y vào."
Đêm qua Mạnh Huy đến Mộ Vân Quan, hay tin Tử Long Cốt đột nhiên bị cấm bán, ông lập tức điều chế ra loại cao kháng viêm giảm đau ngay trong đêm, mặc dù hiệu quả không bằng Tử Long Cốt, nhưng ít nhất có thể giúp Giang Uẩn giảm được chút đau đớn, không ảnh hưởng đến quá trình xử lý quân vụ.
Khắp Mộ Vân Quan, trước mắt phiền toái nhất có lẽ là Lạc Phụng Quân.
Tuy Lạc Trường Khanh chủ động về lại Giang đô, nhưng Thái tử Giang quốc vẫn hao công tổn sức mời Lạc Phụng Quân vào cung dạy đàn cho tiểu hoàng tôn, lần này tiểu hoàng tôn theo Thái tử lên Bắc, Lạc Phụng Quân cũng bị ép đi theo.
Đến nay Lạc Phụng Quân vẫn chưa thấy mặt Giang Uẩn, ngày ngày chỉ nghe cha hắn lải nhải Thái tử Giang quốc tài hoa hơn người. Lạc Phụng Quân tâm lặng như nước, không hề dao động, hắn là người say mê cầm nghệ, ngoài nhạc khúc ra thì chẳng có hứng thú với thứ gì khác, Thái tử Giang quốc xấu hay đẹp đều không liên quan đến hắn.
Lạc Phụng Quân có chút bất mãn với hành động lần này của Giang Uẩn, đối phương muốn hắn vào cung dạy đàn đã đành, còn bắt hắn dạy cho một đứa nhóc miệng còn hôi sữa.
Thế là mỗi ngày đám người hầu đều chứng kiến một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, nhạc công tử trong lời đồn ngồi ở sau bàn, vẻ mặt hờ hững đàn khúc "Côn Sơn cổ cầm", bên cạnh là tiểu hoàng tôn hai mắt lạnh lùng, vô cảm lắng nghe, mặt người này còn lạnh hơn người kia.
Bầu không khí như muốn đóng băng, thậm chí còn rét hơn cả gió tuyết bên ngoài.
Mỗi ngày Công Tôn Dương đích thân dẫn tiểu hoàng tôn đi học đàn, ông không hiểu cầm nghệ, nhưng nghĩ bụng, nếu là Lạc Phụng Quân đàn, vậy chắc chắn sẽ không dở, Công Tôn Dương mỉm cười hỏi Giang Nặc: "Tiểu điện hạ thích học đàn hả?"
Giang Nặc còn nhỏ, tuy chưa biết nói nhưng đã biết câu trả lời này dành cho ai nghe.
Bé con ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lúc khuôn mặt nhỏ xoay lại, hai mắt đen như ngọc của nhóc lập tức trở nên lạnh lùng.
Công Tôn Dương thở dài.
"Tiểu điện hạ ngoan quá chừng."
Lạc Phụng Quân nhìn thấy rõ ràng, không nhịn được ngẩng đầu, một lời khó nói nhìn nhóc.
Lạc Phụng Quân cũng hơi tò mò, hắn đánh giá đứa nhỏ đối diện, nhóc con trời sinh trắng trẻo đáng yêu, giống hệt như cục tuyết nhỏ, tóc đen và dày hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cả chiều cao cũng vượt trội, trên đầu còn thắt hai cái sừng nhỏ, khoanh chân ngồi trên chiếu, không khác gì mấy con búp bê thần tiên* trong tranh Tết.
Tuy Lạc Phụng Quân thờ ơ với mọi thứ bên ngoài, nhưng mỗi một động tác nhỏ của nhóc con hắn đều thấy được, Lạc Phụng Quân nhìn gương mặt ngoan ngoãn của nhóc một hồi, sau đó đưa ra kết luận, nó thành tinh rồi.
Sau khi đàn xong, Lạc Phụng Quân đứng dậy, hắn ôm cầm trong tay, nói với Công Tôn Dương: "Ta muốn gặp điện hạ."
Lạc Phụng Quân không có hứng thú diễn kịch với đứa nhóc, hắn quyết định gặp Giang Uẩn để phản đối chuyện này, bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.
Nhưng Công Tôn Dương thở dài tiếc nuối, bảo điện hạ đang bận quân vụ, không có thời gian.
Lều trại của Giang Uẩn, Lạc Phụng Quân không dám xông vào, hắn liếc nhìn đứa nhóc bỗng dưng trở mặt, biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, tức giận rời đi.
Công Tôn Dương bế tiểu Giang Nặc lên, đặt nhóc ngồi trên cổ: "Đi thôi, ta dẫn tiểu điện hạ đi tìm canh sừng nai hầm!"
Im ắng được hai ngày.
Sáng sớm hai ngày sau, Giang Uẩn ở trong lều nghị sự như thường lệ.
Một thị vệ vội vã chạy vào bẩm báo: "Điện hạ, không ổn rồi, quân Tùy phái một đội binh tinh nhuệ qua đây, hiện giờ đang mắng chửi ở bên ngoài!"
Có Phong Hỏa đài ngăn chặn, cổng thành chính diện của Mộ Vân Quan cách chiến trường khá xa.
Thị vệ tức giận nói: "Đối phương dùng lời lẽ thô tục, vô cùng hèn hạ!"
Sắc mặt các vị tướng lĩnh hơi thay đổi, Giang Uẩn đứng dậy, hỏi: "Ai dẫn quân?"
Thị vệ nói: "Đại tướng Tùy quốc, Phàn Thất."
"Phàn Thất?!"
Hai năm nay, Phàn Thất ngày một trưởng thành, bởi vì dũng cảm hiếu chiến nên chính thức thăng lên chức tướng quân.
Không ít tướng lĩnh ở Mộ Vân Quan đã nghe qua danh tiếng dũng mãnh của hắn.
Chúng tướng đều nhìn về phía Giang Uẩn.
Giang Uẩn chậm rãi ngồi xuống, nói: "Không vội, nói với Vân Hoài, thủ thành không ra."