Cổng thành Tề đô đã bị quân Tùy phá hủy toàn bộ, khắp nơi đều là quý tộc và bách tính chạy loạn tứ phía.
Tề Tử Kỳ tỉnh dậy trong chiếc xe ngựa xóc nảy, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, y chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng kêu lên: "A Ông!"
Ông lão ngồi trong xe nói: "Tiểu công tử đừng sợ, lão nô ở đây."
Tề Tử Kỳ hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Ông lão cố nén đau thương, nói: "Tề đô xảy ra chuyện. Hầu gia sai lão nô đưa tiểu công tử về quê lánh nạn trước. Đợi sau khi biến cố kết thúc, Hầu gia lại đến tìm công tử."
Nói đến đây, hai mắt ông lão đột nhiên đỏ lên.
Mặc dù Tề Tử Kỳ ngây thơ, nhưng y không ngốc. Thấy phản ứng kỳ lạ của ông lão, lại nhìn tình hình hỗn loạn bên ngoài, tiểu công tử từ nhỏ sống trong sự vô lo vô nghĩ bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ chưa từng có.
Tề Tử Kỳ nắm chặt tay ông lão, hỏi: "A Ông, mau nói thật cho ta biết, có phải phụ vương xảy ra chuyện gì rồi không?"
Ông lão lắc đầu: "Không có, Hầu gia... rất tốt. Tiểu công tử đừng nghĩ nhiều. Mọi việc hãy nghe theo sự sắp xếp của Hầu gia. Chỉ cần tiểu công tử khỏe mạnh, Hầu gia mới có thể yên tâm."
"Không, A Ông lừa ta. Nếu phụ vương không sao, sao A Ông không dám nhìn thẳng vào mắt ta?!"
"Phụ vương đâu? Rốt cuộc phụ vương đi đâu rồi?"
Tề Tử Kỳ tuổi vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện như vậy, hai mắt y đột nhiên đỏ lên, hoảng sợ nhìn đôi vai run rẩy của ông lão, cầu xin: "A Ông mau nói cho ta biết được không, ta muốn đi gặp phụ vương, ta không muốn về quê."
Ông lão khàn giọng nói: "Tiểu công tử hãy ngoan ngoãn nghe lời, đừng hỏi nữa."
Tề Tử Kỳ không nghe, y mở cửa xe, bảo Đoàn Thất dừng lại.
Đoàn Thất đã nhận lệnh của Đoàn hầu, dĩ nhiên không đồng ý, Tề Tử Kỳ nhảy xuống xe ngựa, tiểu công tử tuổi trẻ nhanh nhạy, dù bị ông lão ôm lấy, nhưng vẫn không thể cản được y. Đoàn Thất và ông lão sợ hãi, chỉ có thể dừng xe.
Hai bên xe còn có ám vệ phủ Đoàn hầu theo cùng.
Tề Tử Kỳ nhanh chóng xuống xe đứng bên đường, nhìn thấy Tề đô ngập chìm trong biển lửa, khắp nơi là tiếng la hét thất thanh, đình đài lầu các quen thuộc giờ đây đã biến thành một mảnh hoang tàn, bách tính hỗn loạn chạy khắp muôn nơi, Tề Tử Kỳ lập tức sững người.
Từ nhỏ y lớn lên trong một thế giới vui tươi hạnh phúc, chưa từng chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn sụp đổ như vậy. Y chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình phải chứng kiến khung cảnh núi sông tan tác, nước mất nhà tan.
Tề đô đã thế này rồi, phụ vương còn có thể tốt hơn bao nhiêu?
Tề Tử Kỳ ngơ ngác nhìn bốn phía, đột nhiên muốn khóc thật lớn, lần đầu tiên y nhận ra rằng, cho dù mình có khóc lóc thảm thiết đến đâu, phụ vương cũng không bao giờ trở về bên y nữa.
Phụ vương...
Y không thể cứ vậy rời xa phụ vương.
Cho dù nước mất nhà tan, y cũng phải chết cùng phụ vương.
Tề Tử Kỳ đột nhiên đẩy ám vệ ra, bỏ chạy về một hướng.
Đoàn Thất kinh hãi, gấp gáp đuổi theo, ông lão cũng giậm chân, vội vàng nói: "Mau bảo vệ tiểu công tử!"
Tề Tử Kỳ chạy ngược về phía dòng người, gió lạnh phả vào mặt, nước mắt bị gió đêm buốt giá thổi bay thành băng. Nỗi bi thương lấp đầy khoang ngực, chẳng mấy chốc y cạn kiệt sức lực, ngã khuỵu xuống đất.
Sau khi ngã, y mặc kệ cơn đau, đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước.
Nhìn thấy quân Tùy hung hãn ở hai bên đường, lòng y ngập tràn xót xa và sợ hãi, hai chân nặng như chì, chạy được mấy bước lại ngã xuống đất.
Mọi người đều bận rộn chạy trốn giữ mạng. Dù lúc quân Tùy tấn công đô thành, bọn họ không làm hại dân thường, nhưng doanh trại Thanh Lang vốn mang tiếng xấu, không ai dám yên tâm ở lại thành, càng không ai để ý một tiểu công tử bị ngã bên đường.
Tề Tử Kỳ cắn răng, đang định đứng dậy lần nữa thì bỗng nhiên có một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc duỗi ra từ không trung.
Đôi tay ấy mềm mại xinh đẹp, giống hệt như tay của phụ vương...
Tề Tử Kỳ sững sờ ngẩng đầu, y nhìn thấy một tiểu lang quân trẻ tuổi mặc y phục màu xanh, đang đứng giữa đường phố hỗn loạn, đưa tay về phía mình.
Tề Tử Kỳ không thể tin được.
"Sở, Sở Ngôn?!"
Toàn bộ nước mắt kìm nén đã lâu, lúc này đều lã chã rơi xuống, y hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Giang Uẩn đỡ Tề Tử Kỳ dậy, nhìn bàn tay bị mài rách một lớp da của đối phương, bèn lấy băng gạc trong tay áo ra băng bó cho y rồi nói: "Bên ngoài hỗn loạn như vậy, ngươi nên ở trong phủ, hoặc là nghe theo sự sắp xếp của ông ấy, không được chạy lung tung ra ngoài."
Âm thanh quen thuộc đó, lời nói quen thuộc đó lại lần nữa khiến cho sống mũi Tề Tử Kỳ chua xót.
Tề Tử Kỳ cảm thấy có một cảm giác thân thiết không thể giải thích đối với vị công tử xa lạ này, sau khi nghe lời này của đối phương, y không nhịn được lao tới ôm chầm lấy Giang Uẩn.
Giang Uẩn ngẩn người.
Dù giữa bọn họ có quan hệ thân thiết đến đâu đi nữa, Giang Uẩn cũng không quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.
Tề Tử Kỳ bật khóc như một đứa trẻ.
Y nức nở nói: "Phụ vương, phụ vương bảo A Ông đưa ta về quê, ta biết, ông ấy cố ý đuổi ta đi, phụ vương chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, Sở Ngôn, ta phải làm sao đây..."
Trong cơn gió lạnh đều là tiếng khóc bất lực của tiểu công tử.
Đoàn Thất và ám vệ phủ Đoàn hầu đuổi đến, bọn họ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tiểu công tử đang ôm một tiểu lang quân xa lạ bật khóc thảm thiết.
Ông lão đến muộn hơn, lúc nhìn thấy Giang Uẩn, ông chợt giật mình, sau đó xấu hổ cúi đầu.
Giang Uẩn buông Tề Tử Kỳ ra nói: "Ông ấy làm vậy đều là muốn tốt cho ngươi. Cho dù ngươi không hài lòng với sự sắp xếp của ông thì cũng không nên lỗ mãng bỏ lại hộ vệ, một mình chạy khắp nơi trên đường phố."
Giang Uẩn nhìn mọi người ở phía sau, nói: "Đưa tiểu công tử của các ngươi về đi. Nếu y không muốn về quê thì hãy đưa y về phủ Đoàn hầu, để y nghỉ ngơi thật tốt."
"Quân Tùy sẽ không làm hại dân thường, cũng không làm hại bách tính vô tội."
Lời người khác nói Tề Tử Kỳ không muốn nghe, nhưng lời nói của Giang Uẩn lại khiến y cảm thấy được an ủi một cách khó hiểu.
Nói xong, Giang Uẩn quay người đi về phía đám đông.
Kể từ khi gặp nhau đến nay, lúc nào Giang Uẩn cũng lẻ loi một mình như thế.
Tề Tử Kỳ đuổi theo, vội hỏi: "Ngươi không đi cùng chúng ta sao? Hiện tại binh mã loạn lạc, ngươi định đi đâu?"
Giang Uẩn dừng lại một lúc, quay người mỉm cười với y, nói: "Đừng lo, ta không đến một mình, bên cạnh ta có rất nhiều trợ thủ."
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt thanh tú và áo bào màu xanh của tiểu lang quân, Đoàn Thất hơi giật mình, đột nhiên cảm thấy lời nói của công tử trước mắt quen thuộc khó tả.
Giang Uẩn bước đi như gió, trong chớp mắt đã biến mất giữa đám người.
Đoàn Thất quay mặt đi, nói với Tề Tử Kỳ: "Tiểu công tử, chúng ta về phủ thôi."
Vì tiểu công tử nhất quyết muốn quay về nên bọn họ sẵn sàng đi cùng y, đồng thời chờ đợi tin tức từ Hầu gia. Còn về chuyện sau này, đành nghe theo số mệnh vậy.
...
Phàn Thất dẫn binh lính tìm kiếm mọi ngóc ngách cung điện của Tề vương, nhưng không tìm thấy tung tích của ông ta.
Một nhóm cung nhân bị bắt thẩm vấn, bọn họ run rẩy nói rằng không nhìn thấy Tề vương.
Từ Kiều, Dương Sóc và các tướng lĩnh khác đã dẫn quân đến tập hợp với Tùy Hành. Từ Kiều nói: "Nghe nói Tề vương mưu mô xảo quyệt. Để ngăn chặn những kẻ ám sát, ông ta đã xây dựng rất nhiều mật thất và mật đạo riêng. Xem ra, đa phần là lão già này đã lén chạy trốn thông qua mật đạo rồi."
Tùy Hành đã hạ quyết tâm giết chết Tề vương, hắn ra lệnh giam giữ tất cả quan lại quý tộc Tề đô, dẫn đầu là thừa tướng Điền Khuyết, tiếp đến hắn lấy ra một tờ danh sách, điểm danh vài cái tên, sau đó bảo Phàn Thất lôi ra ngoài chém đầu tất cả, làm xong chuyện này hắn mới tra hỏi đám quan viên còn lại về tung tích của Tề vương.
Tất cả cung nhân đều bị giam cùng một chỗ.
Tuy nhiên, nửa giờ trôi qua, không ai biết được Tề vương đã đi đâu. Chỉ có một cung nhân bật khóc, nói là dường như đã nhìn thấy Tề vương mặc y phục thị hầu tiến vào một cung điện ở phía Đông Nam.
Tùy Hành ra lệnh cho người đến cung điện điều tra, quả nhiên, trong số các cung điện đó đã tìm thấy một mật đạo, nhưng trong mật đạo chỉ còn lại bộ y phục thị hầu, không thấy Tề vương đâu cả.
Dường như ông ta đã hoàn toàn bốc hơi khỏi không khí.
"Lão hồ ly này!"
Phàn Thất nhặt chiếc áo bào lên, lớn tiếng chửi rủa.
Tùy Hành đột nhiên nói: "Không cần tìm nữa."
Các tướng lĩnh đều nhìn hắn.
Tùy Hành nói: "Đến đài Thanh Tước."
Đài Thanh Tước nằm ở phía Đông Nam vương cung Tề quốc, đài cao mười trượng, là nơi hoang dâm sa đọa của Tề vương, đồng thời cũng là chiếc lồng khóa vàng nổi tiếng khắp thiên hạ, trái ngược hoàn toàn với đài Phượng Hoàng* ở phía Bắc vương đô.
*Nơi Đoàn hầu gảy đàn cầu phúc cho bách tính Tề đô.
Trên đài cao có rất nhiều cung điện điêu khắc bằng vàng ngọc, trải dài hàng vạn dặm, giữa các cung điện có treo những chiếc chuông gió báo hiệu, được làm bằng sợi chỉ bạc đặc biệt.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, tiên cảnh trên trời, dao trì cung trăng, sợ là không thể sánh bằng nơi này.
Tuy nhiên, đài cao được xây dựng giống như tiên cảnh nhân gian này lại là nơi ẩn giấu muôn vàn tội lỗi bẩn thỉu nhất thế gian. Sâu trong những cung điện lộng lẫy đó, vốn không phải là thiên đường mà là một luyện ngục. Đêm khuya thường nghe thấy tiếng khóc bi thảm của các thiếu niên, bách tính Tề đô đặt cho nó cái tên là Quỷ đài.
Tất cả tuyến phòng thủ ở Tề đô đã bị dỡ bỏ, binh mã khắp nơi đều tập trung trước đài Thanh Tước.
Tùy Hành nhướng mày, quan sát mái hiên cung điện, gương mặt hắn toát ra một tầng sương mù dày đặc. Hắn nhìn tòa kiến trúc lộng lẫy dường như không có điểm cuối, tựa hồ nhìn thấy bóng dáng gầy gò vô lực bị giam nhốt ở nơi này từ nhiều năm trước, Tùy Hành đột nhiên siết chặt cán dao, sát khí cuồn cuộn trong mắt, môi hắn mím thành một đường thẳng, trái tim không thể kiềm chế được nhói lên từng cơn.
Tề vương hoảng sợ bỏ chạy, không rõ tung tích, trước đài Thanh Tước chỉ còn lại một ít tàn quân, Tùy Hành không cần tốn nhiều công sức đã xử lý sạch sẽ. Phàn Thất và Dương Sóc cùng nhau đi đến đài cao lục soát bên trong cung điện, vẫn không tìm thấy tung tích của Tề vương. Tuy nhiên, hai người bắt được rất nhiều khôn quân trẻ tuổi. Những thiếu niên này đều mặc tuyết bào mỏng manh, run rẩy quỳ gối thành một hàng dài, đang ngước nhìn quân Tùy cao lớn đứng trước mặt họ.
Phàn Thất ép hỏi tung tích của Tề vương, nhưng các thiếu niên đó đều tỏ ra không biết gì.
Từ Kiều cau mày: "Chẳng lẽ Tề vương đã trốn thoát khỏi Tề đô?"
Tuy nhiên, trong thời gian ngắn như vậy, chuyện này dường như không có khả năng.
Bách tính Tề đô nghe tin quân Tùy đến đài Thanh Tước, một số người lớn gan cũng chạy đến xem. Mặc dù sống ở Tề quốc, nhưng con cái của bọn họ cũng bị bắt cóc đến nơi này khi còn nhỏ. Tề vương bạo ngược thành thói, dân chúng phẫn nộ không dám lên tiếng. Vì vậy khi nghe tin Thái tử Tùy quốc sắp phá bỏ đài Thanh Tước, bọn họ mặc kệ khả năng bị quân Tùy tàn sát cũng phải chạy đến vây xem.
Nhạc sư đeo tấm màn che mặt màu đen, ẩn mình trong đám đông, lặng lẽ nhìn lên đài cao trong màn đêm, dưới lớp màn đen, đôi môi y mím lại, sắc mặt tái nhợt.
"Điện hạ."
Một binh lính đột nhiên đi tới chỗ Tùy Hành, báo cáo: "Có hai người tự xưng là thị vệ phủ Đoàn hầu, muốn gặp điện hạ."
"Đoàn hầu?"
Tùy Hành bất ngờ: "Đoàn Tức Nguyệt?"
Binh lính đáp vâng.
Từ Kiều nghe xong cũng có hơi ngạc nhiên: "Vị Đoàn hầu này xưa nay chưa từng qua lại với điện hạ, nghe nói ông ấy được Tề vương tín nhiệm, đồng thời cũng được nhiều bách tính Tề đô yêu mến. Lần này chúng ta tấn công vương đô cũng không thấy người này xuất hiện, thật kỳ lạ. Bây giờ thị vệ phủ Đoàn hầu đột nhiên đến tìm điện hạ, là vì chuyện gì?"
Tùy Hành trực tiếp bảo hai người kia tới.
Không lâu sau, hai thanh niên mặc áo đen đi tới trước mặt Tùy Hành, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nói: "Trước khi rời đi, Hầu gia bảo chúng ta giao người này cho điện hạ xử lý."
Người nọ quay người, kéo kẻ phía sau xuống ngựa, tay chân của đối phương bị trói, trong miệng còn nhét một mảnh vải, vậy mà là Trần Kỳ.
Tùy Hành có hơi kinh ngạc.
Vị Đoàn hầu này, vì sao lại chủ động bắt giữ Trần Kỳ giao cho hắn?
Tùy Hành liếc mắt một cái, hỏi: "Đoàn hầu còn có dặn dò gì khác không?"
Thị vệ nói không, sau đó cúi đầu rời đi.
Từ Kiều nói: "Vị Đoàn hầu này thật kỳ lạ, nếu ông ấy muốn lấy lòng điện hạ, vì sao chỉ đưa người mà không bày tỏ yêu cầu gì?"
Phàn Thất dẫn quân lục soát khắp đài Thanh Tước nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tề vương. Tuy nhiên, Tùy Hành muốn bắt sống ông ta, trực giác mách bảo hắn rằng, Tề vương rất có thể đang trốn ở trong đó, nhưng không ai biết ông ta trốn đi đâu.
Ánh mắt Tùy Hành âm trầm, nhìn chằm chằm từng ngóc ngách cung điện.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì đó, hỏi Phàn Thất và Dương Sóc: "Vừa rồi các ngươi dẫn người vào đài Thanh Tước lục soát, có bắt gặp sát thủ nào không?"
Hai người lắc đầu đáp không.
Vậy thì càng kỳ lạ, sát thủ đài Thanh Tước có võ công cao cường, giỏi ám sát, cả đài Thanh Tước to lớn như vậy sao có thể chỉ có khôn quân bình thường mà không có sát thủ?
Từ Kiều nhanh chóng hiểu ra, nói: "Ý của điện hạ là bên trong đài Thanh Tước còn có một gian mật thất mà người khác không biết?"
Tuy nhiên, một tòa kiến trúc cao lớn như vậy, còn là đài cao được xây dựng chuyên dùng để huấn luyện sát thủ, lầu các kéo dài vô tận, muốn tìm ra mật thất không phải chuyện dễ. Nghe nói năm xưa có một du hiệp võ công cao cường từng thử xông vào đài Thanh Tước, kết quả bị cơ quan bên trong đả thương.
Người ngoài như bọn họ muốn tìm ra mật thất đó, e là khó hơn lên trời.
Từ Kiều nói: "Hiện tại nơi này đã bị điện hạ bao vây, theo thuộc hạ thấy, chi bằng đốt đi thì hơn. Cơ quan bên trong dù có mạnh đến đâu, nơi ẩn náu dù có bí mật đến đâu cũng sẽ bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro."
"Đốt thì đốt đi."
"Nhưng Tề vương, cô nhất định phải bắt sống."
Tùy Hành không chút do dự nói.
Mặc dù Từ Kiều không biết tại sao Tùy Hành lại cố chấp như vậy, nhưng hiện tại điện hạ đã chiếm được Tề đô, muốn bắt sống Tề vương, xử tội ông ta trước mặt thiên hạ vạn dân, cũng là điều hợp lý.
Phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Từ Kiều nhìn sang, thế mà là Phạm Chu, Vân Hoài và binh mã Giang quốc.
Từ Kiều biết được tin tức Giang Uẩn đang dàn trận bên ngoài Ung Thành, ông bất ngờ hỏi: "Sao hai vị lại đích thân qua đây?"
Phạm Chu và Vân Hoài chạy hết ba con ngựa, đến nước còn chưa kịp uống đã vội vàng sang đây, ba người hành lễ, Phạm Chu hỏi: "Từ tướng quân có thấy bệ hạ của chúng ta không?"
Từ Kiều sửng sốt.
"Bệ hạ của các ngươi?"
"Đúng vậy, sau khi bệ hạ tỉnh đã để lại ngọc tỷ cho điện hạ rồi biến mất. Có người nhìn thấy bệ hạ mang theo một đội Cẩm Y Vệ đi về hướng Tề quốc."
"Cẩm Y Vệ có thể đi xa ngàn dặm, hiện tại e là đã vào thành, chúng ta không yên tâm nên mới đặc biệt qua đây."
Tùy Hành nghe vậy thì cau mày, vừa định hỏi, Dương Sóc bỗng nhiên chỉ lên trên, nói: "Điện hạ, mau nhìn xem."
Không chỉ Tùy Hành mà tất cả mọi người đều ngẩng đầu, bắt gặp một ngọn lửa bất ngờ bùng lên từ phía cung điện trên đài cao.
Lúc đầu chỉ là một mảng nhỏ, nhưng trong nháy mắt, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp đài Thanh Tước.
...
Tề vương cầm chén rượu trong tay, ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại, có hai thiếu niên mặc tuyết bào quỳ bên cạnh, mặc dù bên ngoài bị quân Tùy bao vây, nhưng ông ta vẫn say mê ở trong chiếc lồng khóa vàng của mình, thoải mái hưởng lạc.
Cánh cửa mật thất mở ra, một người khoác trường bào màu đen thêu chỉ bạc lướt qua thềm ngọc, xuyên qua lớp rèm, từng bước đi đến ghế dài.
Tề vương nhìn người đối diện, ông ta đuổi thiếu niên trẻ tuổi ra ngoài, vỗ lên chiếc ghế mềm mại bên cạnh, nói: "Thuấn Anh, tới ngồi đi, quả nhân biết, trên đời này chỉ có mỗi ngươi mới có thể tìm được quả nhân."
"Ở trước mặt ngươi, quả nhân chưa bao giờ giấu giếm điều gì, thậm chí còn cho ngươi biết nơi ẩn náu bí mật này."
Đoàn Tức Nguyệt ngồi ở một bên trên thềm ngọc, ông đặt rượu trong tay xuống, nói: "Ta mang theo rượu mà Vương thượng thích nhất."
Tề vương loạng choạng đứng dậy, ngồi xuống thềm ngọc, nhìn vò rượu, nói: "Đúng vậy, quân thần hai ta đã lâu không uống rượu cùng nhau. Hôm nay phải uống cho thỏa thích, không say không ngừng."
Đoàn Tức Nguyệt lấy ra hai chén rượu, rót đầy.
Tề vương cầm lên ngửi ngửi, cười nói: "Không sai, là rượu Đỗ Khang mà quả nhân yêu thích."
Tề vương uống một ngụm rượu, nói: "Thuấn Anh, nhớ lần đầu nhìn thấy ngươi, quả nhân đã nghĩ nhất định phải có được ngươi trong tay. Nhưng quả nhân nhát gan, cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay. Quả nhân biết ngươi là người có tài năng và hoài bão, ngươi muốn quyền cao chức trọng quả nhân đều thành toàn cho ngươi. Ngươi là người đầu tiên mà quả nhân nguyện ý khống chế dục vọng, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan."
"Để lấy lòng ngươi, quả nhân còn để cho Tử Kỳ mang quốc họ, thậm chí bằng lòng cho ngươi một nửa giang sơn của quả nhân, nhưng cuối cùng, ngươi vẫn phản bội quả nhân."
"Quả nhân thật sự không hiểu, rốt cuộc quả nhân đã làm gì có lỗi với ngươi."
Đoàn Tức Nguyệt nói: "Tám năm trước."
"Tám năm trước, ngươi bắt cóc một đứa bé mười một tuổi, mang vào đài Thanh Tước."
Tề vương sửng sốt.
Sau đó ánh mắt ông ta đột nhiên né tránh.
"Chuyện này là lỗi của quả nhân. Khi đó quả nhân từng hứa với ngươi, sẽ không bắt cóc chơi đùa những đứa trẻ quá nhỏ, nhưng đối phương, thật sự quá giống ngươi, quả nhân không nhịn được đã bắt y về..."
Đoàn Tức Nguyệt bật cười thê lương.
"Ba năm."
"Ròng rã ba năm."
"Đứa nhỏ đó đã bị ngươi tra tấn suốt ba năm ngay dưới mí mắt ta."
"Ngươi có ơn với ta, nhưng cũng là người đem đến cho ta nỗi đau róc xương lóc thịt."
Tề vương ngơ ngác nhìn Đoàn hầu.
"Thuấn Anh, ngươi, ngươi có ý gì?"
Bên ngoài bùng lên ngọn lửa dữ dội, Tề vương kinh hãi, loạng choạng đứng dậy. Lồng ngực ông ta đột nhiên đau nhói, nôn ra máu tươi, tay chân, thậm chí là cả cơ thể đều tê liệt, ông ta không dám tin mở to mắt.
Đoàn hầu đứng dậy, bình tĩnh nói: "Hôm nay, hãy để mọi tội lỗi mà ta ngươi phạm phải, đều nhấn chìm trong biển lửa này đi."
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra tứ phía, nuốt chửng toàn bộ đài Thanh Tước.
Giang đế mặc trường bào màu trắng, ẩn mình trong đám đông, lúc nhìn thấy ngọn lửa rực cháy, đột nhiên ông bước ra khỏi dòng người, lao về phía đài cao đang ngập chìm trong biển lửa.
Tình huống xảy ra đột ngột, Cẩm Y Vệ mặc áo bạc bị ông thét lên lùi lại vài trượng. Lúc phát hiện ra tình hình, bọn họ nhanh chóng lao tới, nhưng bóng dáng Giang đế đã biến mất trong đám lửa.
Quân Tùy không ngờ Giang đế lại điên cuồng như vậy, Phạm Chu và Vân Hoài đều kinh hãi, Tùy Hành phóng người lên định ngăn cản, nhưng một sợi chỉ bạc đột nhiên bay ra giữa không trung, tốc độ còn nhanh hơn hắn, lập tức quấn lấy cả người Giang đế.
Thân hình Giang Uẩn đáp xuống, kéo Giang đế ra ngoài, dùng một tay đánh ông bất tỉnh, nói: "Phụ hoàng không có tư cách gặp ông ấy, càng không có tư cách quấy rầy ông."
Y giao Giang đế cho Cẩm Y Vệ đứng phía sau.
Giang Uẩn quay đầu lại, mỉm cười với Tùy Hành, nói: "Chờ ta một lát."
Sau đó, y nhìn về phía ngọn lửa dữ dội, nhấc chân lao vào đài Thanh Tước.