Giang Uẩn cầm chiếc hộp bằng cả hai tay, sau đó mở ra, dùng thìa múc một miếng nhỏ cho vào miệng.
Hương thơm ngọt ngào của gạo nếp hòa quyện với mùi hoa quế, tan ngay trong miệng.
Y bất giác cong môi.
Đến cổng cung điện, Giang Uẩn xuống xe, cố ý đi sau Tùy Hành một đoạn để giữ khoảng cách. Tùy Hành đang đi đột nhiên dừng lại, quay người, không vui nói: "Lại đây, lề mề ở phía sau làm gì?"
Giang Uẩn tốt bụng nhắc nhở: "Chẳng phải điện hạ nói không muốn đi cùng ta, bảo ta tránh xa ngài một chút sao?"
"Đó là ở trên đường."
Hắn ngay thẳng nói: "Nếu để hoàng tổ mẫu thấy chúng ta "bất hòa", chắc chắn sẽ mắng cô, nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều là lỗi của ngươi, cô không trừng phạt mà chỉ giữ khoảng cách với ngươi, như vậy đã rộng lượng lắm rồi. Ngươi muốn cô bị mắng lần nữa sao?"
Giang Uẩn nói: "Vậy điện hạ muốn ta làm gì?"
"Ngươi qua đây trước."
Giang Uẩn im lặng, bước tới.
Tùy Hành nắm lấy tay y.
Hắn nắm hơi chặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Quấn lấy cô, lấy lòng cô, giống như một tiểu thiếp bình thường hay làm, còn cần cô dạy ngươi sao?"
Đương nhiên Thái hậu cũng không rảnh tới mức đang yên đang lành tổ chức yến tiệc, bà chỉ muốn nhân cơ hội này xác thực tin đồn vào hai ngày trước, xem Tùy Hành có đối xử tệ với Giang Uẩn hay không.
Bởi vì hai người giả vờ quá tốt nên Thái hậu không phát hiện ra điều gì bất thường, bà nắm tay Giang Uẩn hỏi thăm như thường lệ, sau đó tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay đưa cho y.
Sau khi rời khỏi cung, Tùy Hành cố ý châm chọc: "Ngươi diễn không tồi, bình thường ở trước mặt cô cũng diễn như vậy sao?"
Giang Uẩn đáp: "Còn kém xa điện hạ."
Tùy Hành không vui nói: "Hai ngày nay ngươi nói chuyện càng lúc càng ngang ngược, rõ ràng là ngươi làm sai trước."
Giang Uẩn thản nhiên đáp: "Là điện hạ châm chọc ta trước."
Lúc hai người gần đến cổng cung, một cung nhân đột nhiên đi tới, nói Tùy đế cho gọi bọn họ.
Tùy Hành cau mày, giờ này phụ hoàng gọi hắn qua làm gì?
Hắn bảo Giang Uẩn quay lại xe ngựa đợi, nào ngờ cung nhân lại nói: "Bệ hạ kêu người dẫn Sở công tử theo cùng."
Hắn hỏi: "Có ai ở đó?"
Cung nhân vội trả lời: "Ba vị thừa tướng và một vài đại nhân ở Ngự sử đài."
Cung điện của Tùy đế vẫn còn sáng đèn, Giang Uẩn và Tùy Hành bước lên hành lễ, sau khi đứng dậy, họ nhìn thấy Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ, Hữu tướng Nhan Băng và Hàn Tiếu vừa mới tiếp đón đoàn sứ thần.
Ngoài ra còn có một vài quan văn đang đứng trong điện.
Tùy đế mặc thường phục ngồi sau án thư, vẻ mặt không giận tự uy.
Ánh mắt ông rơi vào người Giang Uẩn, sau đó lại nhìn về phía Tùy Hành, hỏi: "Trẫm nghe nói ngươi giết một đại tướng của Tề quốc là Điền Mãnh? Còn cho người băm gã thành thịt vụn?"
Tùy Hành đáp vâng.
Đương nhiên không phải đến bây giờ Tùy đế mới biết việc này.
Tùy Hành nhìn Nhan Băng, lạnh lùng nhếch miệng, nói: "Hẳn là Nhan tướng đã cáo trạng trước mặt phụ hoàng nhỉ?"
Nhan Băng cụp mắt, vẫn bất động, nói: "Điện hạ hiểu lầm, thần cũng vừa được triệu đến bàn bạc việc khác với bệ hạ."
"Việc gì?"
"Liên quan đến vị Sở công tử bên cạnh điện hạ."
Một vị quan văn mặc bào phục màu đỏ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Uẩn, giọng nói vang dội: "Thần nhận được tin tức, nói rằng Sở công tử có quan hệ thân thiết với Điền Mãnh. Điện hạ có từng cho người điều tra thân phận của y? Điện hạ thân là trữ quân, bên cạnh lại có một người lai lịch không rõ như vậy, không chỉ gây tổn hại đến an nguy của bản thân, mà còn nguy hại đến giang sơn xã tắc."
Lòng Giang Uẩn chùng xuống.
Y đã đoán trước việc Tùy đế đột nhiên gọi y đến, điều này rất có thể liên quan đến Điền Mãnh.
Nhưng không ngờ còn có người khác can thiệp vào.
Hiện tại y tứ cố vô thân, căn bản không có giá trị gì với đám quan văn này, bọn họ là muốn xem y như con rối để công kích Thái tử.
Người mở miệng là một quan văn tên Triệu Thanh, giữ chức Ngự sử ở Ngự sử đài, có tiếng ngay thẳng chính trực.
Triệu Thanh nói tiếp: "Ngày đầu tiên sứ thần Tề quốc đến Tùy đô, Điền Mãnh đột nhiên vượt qua tất cả quan khách trong tiệc, đi thẳng đến chỗ Sở công tử, còn siết chặt tay y nói mấy lời kỳ lạ, mọi người trong điện đều chứng kiến, mà ngày Điền Mãnh chết, gã lại chạy theo y vào khu rừng rậm. Lẽ nào điện hạ không cảm thấy, những chuyện này quá trùng hợp sao?"
Tùy Hành bình tĩnh nghe xong, chậm rãi hỏi: "Vậy thì sao? Chẳng lẽ Triệu Ngự sử đang nghi ngờ tiểu thiếp nhà cô có tư tình với Điền Mãnh?"
"Dĩ nhiên là không."
Triệu Thanh tức giận xanh mặt, ông không ngờ vấn đề nghiêm túc như vậy, ở trước mặt điện hạ lại biến thành có tư tình.
Ông nghiêm mặt nói: "Thần nghi ngờ vị Sở công tử này là gian tế của nước khác, cho nên mới cả gan thỉnh cầu bệ hạ và ba vị thừa tướng cùng nhau quyết định."
Không khí trong đại điện bỗng trở nên căng thẳng.
Nếu kẻ bên cạnh Thái tử thật sự là gian tế, vậy thì hậu quả khôn lường, mà những nghi ngờ Triệu Thanh đưa ra rất hợp lý, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Ngay cả Hàn Tiếu vốn luôn mỉm cười bây giờ cũng bày ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Lòng Giang Uẩn lại bình tĩnh.
Nhưng vẫn hiếm khi cảm thấy có chút áp lực.
Từ khi đến Tùy đô đến nay, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được cảm giác bức bách.
Giang Uẩn theo bản năng liếc nhìn Tùy Hành.
Nét mặt hắn vô cảm, thậm chí còn lộ ra vẻ hờ hững.
Giang Uẩn thu hồi ánh mắt.
Tình thế hiện tại rất bất lợi cho y.
Bởi vì đối với một Thái tử như Tùy Hành mà nói, cách giải quyết nhanh gọn nhất là dứt khoát vứt bỏ kẻ phiền phức là y đây.
Thậm chí hắn có thể sử dụng thân phận đài Thanh Tước của y để đánh bại đám quan văn trước mắt.
Im lặng hồi lâu, Tùy để mở miệng trước: "Thái tử, ngươi nghĩ thế nào?"
Tùy Hành không trả lời mà hỏi Triệu Thanh: "Triệu Ngự sử thấy sao?"
Triệu Thanh có chuẩn bị mà đến, ông lớn tiếng nói: "Thần cho rằng, nên lập tức bắt giữ Sở công tử giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn. Đúng hay sai, sau khi điều tra sẽ rõ."
Tùy đế gật đầu, nhìn về phía Tức Mặc Thanh Vũ, Nhan Băng và Hàn Tiếu: "Ba vị thừa tướng thấy thế nào?"
"Phụ hoàng không cần hỏi nữa."
Tùy Hành đột nhiên lên tiếng.
"Việc này, nhi thần có thể giải thích với phụ hoàng."
Mọi người đều nhìn hắn, Tùy Hành nói: "Là nhi thần muốn thu thập tình báo Tề quốc, nên đã phái tiểu thiếp trong nhà dùng sắc đẹp mê hoặc Điền Mãnh, nào ngờ Điền Mãnh thật sự thấy sắc nổi ý, không những không tiết lộ tình báo, còn có ý định cướp tiểu thiếp của nhi thần, nhi thần nhất thời phẫn nộ lấy mạng chó của gã, mọi việc chỉ đơn giản như vậy."
Triệu Thanh kinh ngạc.
Tức Mặc Thanh Vũ nghe xong thì cau mày, sau đó tức giận dựng râu, lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Triệu Thanh còn muốn nói gì đó.
Tùy Hành trực tiếp ngắt lời ông, lạnh lùng nói: "Nếu Triệu Ngự sử muốn thẩm vấn thì cứ trực tiếp thẩm vấn cô. Dù sao không ai biết rõ chuyện tiểu thiếp của cô hơn cô."
Mặc dù Triệu Thanh không cam lòng, nhưng chỉ có thể cúi người hành lễ, nói: "Thần không dám."
"Không dám?"
Tùy Hành cười lạnh nói: "Cô thấy, Triệu Ngự sử đúng là gan to tày trời, dám mở miệng đòi người của cô, lần sau e là còn muốn leo lên đầu cô ngồi."
Mặt Triệu Thanh đỏ bừng.
Hồi lâu ông mới cứng cổ đáp: "Thần không dám."
Ra khỏi cung điện, Tùy Hành quay đầu lại, thấy Giang Uẩn dùng đôi mắt trong veo nhìn về phía hắn.
Hắn nghiêm mặt nói: "Đừng tưởng rằng cô làm vậy là vì ngươi, cô là vì bản thân mình, không muốn người khác nhìn thấy trò cười của cô, dù sao danh tiếng cô đã bị ngươi hủy hoại gần hết."
Giang Uẩn nói: "Ta biết, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Ta có thể hôn điện hạ một cái không?"
Tùy Hành lạnh mặt: "Không thể."
Giang Uẩn gật đầu, định bước đi.
Tùy Hành đột nhiên nói: "Khoan đã."
Giang Uẩn nhìn hắn.
Tùy Hành: "Nếu ngươi muốn thân mật với cô như vậy, cô cũng không phải không thể cho ngươi hôn."
Giang Uẩn nói: "Vậy điện hạ nhắm mắt lại đi."
Tùy Hành có chút không vui.
"Sao cô phải nhắm mắt?"
"Bởi vì lần nào điện hạ cũng bắt ta nhắm mắt."
Tùy Hành không nói nên lời, chỉ có thể xụ mặt nhắm mắt lại.
Một lúc sau, hắn cảm nhận được nụ hôn mềm mại lạnh lẽo, giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi.
Thật ngọt.
Hắn không nhịn được nghĩ.
Tùy Hành còn chưa kịp cảm nhận tỉ mỉ thì con chuồn chuồn đã bay đi mất.
"Được rồi."
Giang Uẩn nói.
"Điện hạ có thể mở mắt ra."
Tùy Hành tức giận mở to mắt, có chút bất mãn nhìn y.
Giang Uẩn: "Điện hạ không thích?"
Tùy Hành càng tức giận hơn, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Kỹ thuật của ngươi quá kém."
Giang Uẩn cong mắt, nói: "Ta chỉ biết mỗi như thế thôi, điện hạ chấp nhận đỡ đi."
...
Trở lại biệt viện thì trời đã khuya.
Kê An sai cung nhân chuẩn bị nước nóng.
Tùy Hành và Giang Uẩn lần lượt xuống xe, Tùy Hành cởi áo choàng ném cho Kê An, đi thẳng vào sân, đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn quay người lại, thấy Giang Uẩn vẫn đứng ở chỗ cũ.
Tùy Hành nhíu mày, vô thức muốn chê y chậm chạp, nhưng sực nhớ ra điều gì, lập tức ngậm miệng.
Giang Uẩn ôm sách trong tay, tạm biệt hắn rồi đi thẳng về phía Tây viện với Cao Cung.
Sắc mặt Tùy Hành âm trầm.
Kê An nhìn trời nhìn trăng, nhìn cây nhìn cỏ, thử hỏi: "Hôm nay trời đã muộn, sao điện hạ không bảo tiểu lang quân ngủ lại nơi này?"
Tùy Hành thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn ông.
"Trong phủ này cô là chủ hay ngươi là chủ?"
"Y muốn ngủ lại, còn bắt cô năn nỉ?"
Kê An cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Tùy Hành lạnh mặt đi vào đại sảnh.
Giang Uẩn quay về phòng, y đọc sách một lúc, sau đó tắt đèn nghỉ ngơi.
Nửa đêm, quả nhiên người nào đó lại đẩy cửa, không nói một lời chen lên giường, ôm chặt y từ phía sau.
Giang Uẩn bị đánh thức, cau mày nói: "Ngươi lại làm gì?"
Tùy Hành bảo y không được nhúc nhích.
Nói: "Cô nghĩ kỹ rồi, cô không thể cứ cưng chiều ngươi như vậy nữa. Bắt đầu từ ngày mai, cô phải thẩm vấn ngươi kỹ càng, tìm hiểu lai lịch và xuất thân của ngươi."
"Cô cảm thấy mình quá chiều chuộng ngươi rồi."
"Cô bị chập mạch nên mới nói đỡ cho ngươi trước mặt phụ hoàng."
Hắn tự giận dỗi một mình, giọng nói ngày càng lạnh lùng.
Giang Uẩn hỏi: "Ngươi định thẩm vấn ta thế nào?"
"Ngươi nói xem."
Giọng hắn gay gắt, như thể đã tìm ra thú vui mới: "Đương nhiên là càng nghiêm khắc càng tốt."
"Không chỉ vậy, đợi giải quyết xong chuyện này, cô sẽ cùng ngươi đi Vệ quốc thăm họ hàng, gặp người nhà ngươi, sẵn tiện tìm hiểu một chút xem ngươi là người như thế nào."
Tác giả có lời muốn nói:
Tùy chó con: Cô về quê thăm họ hàng với ngươi.
Giang Giang: Sợ hù chết ngươi.