Đầu mũi tên sắc nhọn đột nhiên bắn về phía Điền Mãnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã vụt lên không trung như một tia chớp, mang theo tiếng gió ma sát. Điền Mãnh lập tức che lại cánh tay bị đứt lìa của mình, gã hét lên thảm thiết, khuỵu xuống vì đau đớn.
"Cô lỡ tay."
Tùy Hành nhàn nhạt để lại một câu.
Mọi người đều nhìn ra Tùy Hành đang cố ý, nhưng không ai dám nói gì, ngay cả Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ xưa nay luôn bất mãn với hành vi tàn bạo của Thái tử cũng im lặng.
Tùy đế cau mày, buộc phải mở miệng mắng hắn.
Tùy Hành ném cung, hiếm khi tốt tính nhận tội, bày tỏ sẽ sẵn lòng chịu mọi chi phí thuốc thang và mời y quan giỏi nhất trong phủ đến trị thương cho Điền Mãnh.
Điền Khuyết còn có thể nói gì nữa, chỉ đành chấp nhận cái cớ "lỡ tay" này.
Vốn dĩ hắn không thích Điền Mãnh, việc Điền Mãnh mất một hay hai cánh tay đều không liên quan gì đến hắn. Hắn dẫn gã theo chỉ để thăm dò thực lực của Tùy Hành, bây giờ cuộc so tài đã kết thúc, Điền Mãnh cũng không còn tác dụng gì nữa. Thậm chí Điền Khuyết còn cảm thấy, dùng một cánh tay của Điền Mãnh để xoa dịu cơn giận của Tùy Hành cũng đáng.
Điều duy nhất khiến Điền Khuyết cảm thấy lo lắng là thực lực của Tùy Hành mạnh mẽ và đáng sợ hơn hắn tưởng. Phải biết rằng, Điền Mãnh là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, nhưng hôm nay gã liên tiếp bị Tùy Hành đánh bại, thất bại thảm hại. Mà Tùy Hành vẫn là Thái tử, nghe nói các tướng lĩnh trong doanh trại Thanh Lang đều hung dữ và uy nghiêm không thua kém gì chủ soái.
Giang Uẩn im lặng đứng sau đám người, y phục màu xanh thanh khiết, đôi mắt đen láy vẫn bình tĩnh như mặt hồ, y lặng lẽ nhìn Điền Mãnh hoảng sợ ngã xuống đất, ôm lấy cánh tay đứt lìa của mình.
Tề Tử Kỳ là một công tử từ nhỏ được bảo bọc cẩn thận, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Ông lão đứng sau vội vàng nói: "Công tử, nếu sợ thì cứ nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Nhưng Tề Tử Kỳ vẫn nhất quyết muốn xem, bởi vì y cảm thấy đây là tội mà Điền Mãnh đáng phải chịu. Ngay từ khi còn ở Tề đô, y đã không thích người này, nếu không phải gã là tướng lĩnh được vương thượng và phụ vương xem trọng, y cũng lười nể mặt gã.
Ngự y nhanh chóng đi tới, đơn giản băng bó vết thương cho Điền Mãnh.
Điền Mãnh cắn răng, đôi mắt đỏ như máu nhìn về một hướng, sau đó gã hít sâu một hơi, ra lệnh cho cung nhân nhặt cánh tay đã đứt lìa của mình về.
Cung nhân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Tùy Hành thản nhiên đi tới, khinh thường nhìn gã, lạnh lùng nói: "Gãy mất một cánh tay, còn nhặt về làm gì, thắp nhang à?"
Điền Mãnh gần như bạo nộ.
Nhưng Điền Khuyết đã kịp thời quát gã. Chuyện tối nay khó khăn lắm mới tạm lắng xuống, thân là người dẫn đầu đoàn sứ thần, Điền Khuyết thực sự không muốn gây thêm phiền phức nữa.
Tuy Điền Mãnh kiêu căng ngạo mạn, ghi hận Điền Khuyết vì lấy lòng Tùy Hành mà không tiếc hy sinh gã, nhưng chức vị của đối phương dù sao cũng cao hơn gã, sau này Điền Mãnh muốn yên ổn sống ở Tề đô thì tốt nhất không nên đối nghịch với Điền Khuyết.
Điền Mãnh nhanh chóng được tùy tùng dìu xuống.
Điền Khuyết nói mấy câu, sau đó cũng rời đi cùng Tùy đế, đồng thời dẫn sứ thần Tề quốc trở về điện nghỉ ngơi.
Đám đông dần giải tán, chẳng mấy chốc, trên đại điện chỉ còn lại Tùy Hành và Giang Uẩn.
Giang Uẩn khoanh tay, cách một màn đêm xa xôi lặng lẽ nhìn Tùy Hành, một hồi lâu, khóe miệng y hơi cong lên, mỉm cười với hắn.
Tùy Hành sửng sốt một lát, đầu óc có chút mê man.
Hắn bước tới, lạnh mặt nói: "Sau này không được tùy tiện cười với cô."
Giang Uẩn: "Tại sao?"
Tùy Hành nghiêm túc nói: "Nếu không, hồn phách của cô đều bị ngươi câu mất."
Giang Uẩn: "..."
Giang Uẩn không nhịn được lại bật cười.
Tùy Hành phát hiện đêm nay ánh mắt của tiểu lang quân sáng đến lạ thường, không nhịn được nói: "Đừng nhúc nhích."
"Sao vậy?"
"Trên mí mắt ngươi có thứ gì đó, nhắm mắt lại đi, cô lấy xuống cho."
Giang Uẩn tin là thật.
Y vừa nhắm mắt thì bị Tùy Hành hôn xuống.
Hắn còn không biết xấu hổ nói: "Bên phải cũng có."
Giang Uẩn biết hắn đang gây sự, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, thỏa mãn tật xấu này của hắn.
Tức Mặc Thanh Vũ đứng trong bóng tối cùng với Triệu Diễn, nhìn cảnh tượng này từ xa, ông không khỏi khịt mũi, quay người bỏ đi.
Triệu Diễn còn muốn ở lại xem thêm chút nữa, khung cảnh đẹp như vậy mà!
Trở về biệt viện, sau khi tắm rửa xong, Tùy Hành nhất quyết đòi bôi thuốc cho Giang Uẩn.
Sau khi ngâm nước nóng, những vết bầm tím trên cổ tay Giang Uẩn càng lộ rõ, vô số vết bầm nhỏ xuất hiện ở nhiều nơi. Tùy Hành bỗng nhiên hối hận vì vừa nãy không bắn gãy cánh tay còn lại của Điền Mãnh.
Giang Uẩn ngồi ở đầu giường, một tay cầm sách, Tùy Hành nắm cổ tay còn lại của y, nhẹ nhàng xoa xoa. Hắn rất giỏi xoa bóp, Giang Uẩn vô thức cảm thấy buồn ngủ nên thoải mái nhắm mắt lại, đặt quyển sách sang một bên.
Gần đây tiểu lang quân nhà hắn rất dễ buồn ngủ.
Động tác của Tùy Hành cũng nhẹ nhàng hơn, đợi đến khi xoa bóp hết những chỗ bầm tím, hắn mới chịu buông tay, bế người vào trong.
Làn da mỹ nhân trắng như sứ, lông mi dài thanh mảnh, trong bóng tối càng thêm lộng lẫy.
Hắn đang định sờ soạng một phen, Giang Uẩn đột nhiên mở mắt.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám, Giang Uẩn lập tức đoán được hắn định làm gì.
Tùy Hành cũng không ngại, hỏi: "Đánh thức ngươi sao?"
Thực ra không phải.
Giang Uẩn nói: "Hơi nóng."
"Nóng?"
"Ừm."
Giọng mũi rất mềm mại, mang theo chút lười biếng.
Tùy Hành cau mày, thời tiết tuy không lạnh nhưng cũng không đến mức nóng, nhất là về đêm, ra ngoài đều phải mặc áo choàng dày, sao có thể nóng cho được?
Tùy Hành đưa tay, sờ trán Giang Uẩn, nhiệt độ vẫn bình thường.
"Ngoài nóng ra, còn có chỗ nào khó chịu không?"
Giang Uẩn lắc đầu: "Không có."
Vậy thì càng kỳ lạ.
Tùy Hành: "Hay là cô bế ngươi đi tắm nhé?"
Giang Uẩn lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là hôm nay uống nhiều quá."
Tùy Hành không dám lơ là, lập tức sai Kê An nấu canh giải rượu.
Sau khi quay lại, Tùy Hành nhìn thấy tiểu lang quân nhà mình đang nằm giữa gối, khóe môi cong lên thành hình vòng cung rất đẹp, nhìn về phía hắn.
Hôm nay đã là lần thứ hai rồi.
Tâm trí Tùy Hành lại bay bổng, hắn cảm thấy có lẽ Giang Uẩn say rồi, thế là duỗi tay ra, nhướng mày hỏi: "Hôm nay có chuyện gì, sao cứ luôn quyến rũ cô?"
Giang Uẩn nhân cơ hội vòng tay qua cổ hắn.
Làn da trên cánh tay y nóng hổi, nhưng lại rất mềm mại.
"Ta vui."
Đuôi mắt Giang Uẩn hơi nhướng lên, thấp giọng, cắn vào tai hắn như một bé hồ ly.
Tùy Hành khựng lại, nói: "Là vì cô bắn gãy tay tên khốn đó?"
"Ừm."
Giang Uẩn gật đầu, giọng khe khẽ.
Tùy Hành cảm thấy hắn sắp chịu không nổi nữa rồi, cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng, hối hận nói: "Nếu biết đơn giản như vậy, cô đã sớm bắn gãy cánh tay còn lại của gã."
Khi Giang Uẩn cười, trên má y có một lúm đồng tiền rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Tùy Hành chưa từng thấy ai dù chỉ cười nhẹ thôi cũng rung động lòng người đến vậy, giống như băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi xuân.
Hắn không khỏi cúi đầu, hôn thật mạnh lên trán y, nói: "Nếu ngươi lại quyến rũ cô, đừng trách cô không nhịn được."
Giang Uẩn đáp: "Vậy thì đừng nhịn nữa."
Tùy Hành: "Cái gì?"
Giang Uẩn kéo hắn xuống, nói: "Thật ra có thể giải nhiệt mà không cần canh giải rượu."
Tùy Hành làm gì chịu nổi lời này của y.
Hắn nghiêng người, cắn vào dái tai trắng nõn của tiểu lang quân, nói: "Có vẻ trong khoảng thời gian này A Ngôn rất chăm chỉ luyện tập, học được không ít thứ."
Hiếm khi Giang Uẩn không phản bác, cũng không xấu hổ.
Khóe môi y còn vương mùi rượu trái cây, pha lẫn một chút hương sen nhè nhẹ, hấp dẫn hơn bất kỳ loại rượu hảo hạng nào trên đời, y nói: "Đúng vậy, ta học nhanh lắm."
Lúc Kê An bưng canh giải rượu đi tới, ông thấy phòng ngủ vốn còn bật đèn bây giờ đã tối om.
Cung nhân theo sau thấp giọng hỏi: "Tổng quản, có cần mang vào không ạ?"
"Mang vào chi nữa?"
Kê An trừng mắt nhìn đối phương, nhìn vào trong cười nói: "Mọi người về ngủ đi, ta ở đây canh chừng là được.
Ngày hôm sau, Tùy Hành cùng với các sứ thần Tề quốc đi săn ở vườn săn hoàng gia ngoài thành, buổi sáng không cần phải thượng triều.
Tùy Hành hiếm khi rảnh rỗi, hắn đích thân nhìn Giang Uẩn dùng bữa, Giang Uẩn không thể lười biếng, cũng không dám giở trò, nếu không người này sẽ bắt nạt y trước mặt nhiều người, chỉ có thể bịt mũi, ăn hết chén cháo thuốc.
Không lâu sau, Kê An tới báo, bảo là Trần Kỳ cầu kiến.
Bây giờ vẫn còn sớm, lúc này Trần Kỳ đến, chắc chắn là có việc gấp.
Tùy Hành đặt Giang Uẩn xuống, đòi y hôn một cái, sau đó đứng dậy đi về phía Nuy Nhuy đường.
Giang Uẩn tựa hồ như đang suy nghĩ, nhìn về một hướng, thấy Phàn Thất không biết đến từ khi nào, đang đi dạo trong sân.
Vừa hay bữa sáng vẫn còn một ít cháo nên Giang Uẩn bảo Kê An múc một bát, mời hắn vào ăn. Phàn Thất cũng không khách sáo, vừa ăn vừa nói: "Chuyện ngươi nhờ ta, ta đã giúp ngươi trông chừng rồi."
Phàn Thất kể lại hành động mấy ngày nay của nhạc sư.
Cuối cùng, hắn nói: "Y ghé thăm gần hết các hiệu thuốc trong thành, cuối cùng đi vào một hiệu thuốc tên là Xuân Hòa. Hình như y đang tìm một loại thuốc nào đó. Người dân xung quanh nói, cứ cách vài ngày y lại đến một lần. Ta định đi vào hỏi thăm một lát, xem y mua thuốc gì, nhưng sợ đánh rắn động cỏ nên không dám manh động."
Giang Uẩn gật đầu, nói đã biết.
Sau đó y cong mắt, nói: "Phàn phó tướng có tiến bộ, thông minh hơn trước rất nhiều."
Phàn Thất cảm thấy lời nói của đối phương có ý giễu cợt mình, hơn nữa hồ ly nhỏ thích nói chuyện vòng vo, còn hay mắng xéo người khác. Phàn Thất không tự nhiên đáp: "Vậy... chúng ta... coi như huề."