Mục lục
Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi không có tư cách mặc bộ y phục này."

Hai ngày sau, Mộ Vân Quan xuất hiện một trận bão tuyết, gió thổi mù mịt, đất trời trắng xóa, gần như che khuất toàn bộ tầm nhìn.

Loại thời tiết này mặc dù khắc nghiệt, nhưng lại là thời điểm hoàn hảo để tập kích.

Giang Uẩn không yên tâm, đích thân đến Phong Hỏa đài tuần tra, đồng thời theo dõi triển khai phòng thủ cùng Vân Hoài. Đất trời lạnh cóng, tuyết rơi dày đặc. Mặc dù Mạnh Huy đã điều chế ra một loại cao dược mới có thể xoa dịu vết thương cũ trên tay Giang Uẩn, nhưng Vân Hoài vẫn lo cơ thể điện hạ sẽ không chịu được.

Hai người tuần tra trên tường thành, Vân Hoài nghiêm túc nói: "Điện hạ yên tâm, mạt tướng sẽ nghiêm chỉnh tuân theo chỉ thị, tuyệt đối không lơ là, ngài cứ về quan nghỉ ngơi đi."

Giang Uẩn khoác áo choàng lông cáo, bên trong mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, nghe vậy, y nói: "Không sao đâu, chuyện ở Phong Hỏa đài quan trọng, cô không muốn nó bị phá hủy nhanh như thế."

Nói xong, Giang Uẩn dừng lại, đứng trên tường thành nhìn ra ngoài.

Vân Hoài cũng dừng lại, đứng bên cạnh y.

Hắn đóng quân ở Mộ Vân Quan nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ Phong Hỏa đài không chỉ đơn thuần là công trình phòng thủ thành trì mà còn là nơi trấn an bách tính Giang Nam. Đồng thời cũng là thành quả quý giá sau một năm nghỉ ngơi dưỡng sức mà điện hạ dùng chính thương thế nặng nề của mình để đánh đổi.

Phong Hỏa đài còn, hàng vạn bách tính Giang Nam mới có thể yên tâm.

Phong Hỏa đài mất, đồng nghĩa với việc Giang quốc mất đi tuyến phòng ngự đầu tiên.

Ngay cả không có thương vong nặng nề, nó cũng gây bất lợi cho tinh thần và sự ủng hộ của lòng dân.

Giang Uẩn đứng đối diện với gió lớn, lông mi phủ đầy bông tuyết, trông về phương xa vạn dặm, Phong Hỏa đài ẩn mình trong gió bão, giống như hàng ngàn ngọn đuốc trải dài. Y không biết cuộc chiến này sẽ kết thúc bi thảm ra sao, cũng không biết hai tuyến phòng ngự mà y vất vả bố trí có thể cản bước Tùy Hành được bao lâu.

Y không muốn trực tiếp gặp mặt người nọ, nên mới cố hết sức bảo vệ tòa thành này.

Còn những chuyện tiếp theo, chỉ đành nghe theo số phận.

Phía quân Tùy cũng mở cổng trại đón khách vào một đêm tuyết rơi. Tề vương đột nhiên thay đổi ý định, chủ động phái một đội binh đến chỗ Tùy Hành mà không cần bất kỳ điều kiện thỏa thuận gì, xem như thể hiện thành ý quyết tâm hợp tác giữa hai nước, dẫn đầu là Điền Dã và một vài mãnh tướng Tề quốc.

Ngoài ba ngàn quân tinh nhuệ, Tề quốc còn trang bị hai mươi cỗ chiến xa khổng lồ chuyên dùng để công thành. Từ Kiều đích thân đến kiểm tra, phát hiện chiến xa mà Tề quốc chế tạo quả thật được trang bị tỉ mỉ, thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với những loại thường dùng trong quân đội các nước, đa phần là nhờ sự góp sức của Đoàn hầu, người giỏi chế tạo vũ khí.

Từ Kiều nhìn chằm chằm vào những cỗ chiến xa đó, hỏi Tùy Hành phải xử lý thế nào.

Tùy Hành nheo mắt lại, nói: "Cứ thu lại trước, để mắt tới bọn chúng."

Từ Kiều hiểu ý, nhận lệnh rời đi.

Điền Dã chẳng mấy chốc phát hiện, tuy bên ngoài Thái tử Tùy quốc tỏ ra khách sáo với hắn, nhưng thực tế rất qua loa chiếu lệ, đối phương không cho phép hắn vào lều nghị sự, cũng không để hắn tham gia tác chiến, cả ngày đều bảo hắn ở trong lều ăn thịt uống rượu, hắn muốn thăm dò chút tin tức, nhưng toàn bộ doanh trại Thanh Lang chỉ nghe theo lệnh của chủ soái là Tùy Hành, căn bản không để ý đến hắn.

Một vị tướng khác tên Điền Anh, nói: "Thái tử Tùy quốc cố tình cảnh giác chúng ta. Ta nghe nói lòng dạ người này độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, chúng ta tốt nhất đừng chọc vào hắn."

Điền Dã không nói gì, hôm sau hắn nhân cơ hội uống rượu hối lộ binh lính, hy vọng có được chút tin tức từ bọn họ. Từ Kiều chịu trách nhiệm theo dõi hành động của hai người, lập tức báo chuyện này cho Tùy Hành.

Tùy Hành trầm ngâm một lát, sai Thập Phương mời Điền Dã về lều, tổ chức yến tiệc chiêu đãi hắn.

Điền Dã vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

"Cô ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, trong mắt cô, tướng quân mới xứng đáng là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, ở nơi này, tướng quân không cần câu nệ."

Tùy Hành tâng bốc Điền Dã lên tận trời, đồng thời kêu người rót rượu cho hắn.

Điền Dã vừa uống rượu, chẳng mấy chốc lộ ra vẻ mặt ngông cuồng tự đại, hắn ngà ngà say nhìn Tùy Hành, nói: "Ta ngưỡng mộ phong thái anh hùng dũng cảm của điện hạ đã lâu. Điện hạ giết chết Điền Mãnh, quả thật khiến lòng ta vui sướng vô cùng, ta kính điện hạ một chén!"

Hắn loạng choạng nâng chén rượu lên, đi tới chỗ Tùy Hành, nói: "Gã Điền Mãnh đó, luôn dùng mọi cách áp đảo ta, thậm chí còn muốn cướp nô lệ khôn quân từ tay ta... Ta hận không thể lập tức giết chết gã, băm gã thành trăm mảnh."

Tùy Hành vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nghe được lời này, tay cầm chén rượu của hắn hơi khựng lại.

Một lúc sau, hắn cúi đầu lắc chén rượu, giấu đi ánh mắt ngập tràn sát khí, ra vẻ không có việc gì, hỏi: "Khôn quân nào?"

"Là một tiểu khôn quân rất đẹp, thậm chí là tuyệt phẩm thế gian... vốn dĩ đã rơi vào tay ta, nhưng Điền Mãnh lại bạo lực cướp đi."

Tùy Hành siết chén rượu trong tay, hỏi: "Sau khi cướp đi thì thế nào?"

"Người nọ rất ngoan cường, nghe nói để không vào tẩm điện hầu hạ Vương thượng mà ngay cả thuốc độc cũng dám uống, phá hỏng toàn bộ dạ dày. Vương thượng phẫn nộ, ném y cho chúng thuộc hạ đích thân dạy dỗ, còn ra lệnh chỉ cho phép dạy dỗ, không được phép chạm vào y... Mà Điền Mãnh tàn bạo thành thói, thích treo người lên cột, gã treo y suốt mấy ngày mấy đêm, bị trật khớp tay là còn nhẹ..."

Chén rượu trong tay Tùy Hành vỡ vụn, đôi mắt hắn lạnh lẽo đến mức hóa thành băng.

Mảnh vỡ chén rượu cắt vào ngón tay Tùy Hành, nhưng hắn không thèm để ý.

Tùy Hành không quan tâm đến vẻ mặt hoang mang của Điền Dã, đứng dậy ra khỏi lều.

Gió tuyết ập vào mặt, toàn bộ kí ức phủ bụi những tưởng đã chôn sâu trong lòng bỗng ồ ạt hiện ra trước mắt.

Hắn nhớ lại lời Giang Uẩn từng nói trước đây.

"Từ nhỏ đến lớn, điện hạ là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với ta."

Cũng nhớ đến câu nói, "Điện hạ cảm thấy ta không sạch sẽ, cũng là chuyện thường tình, dù sao trên đời này không ai tin ta có thể trong sạch bước ra khỏi đó."

Hắn còn nhớ mình đã bắt y đi bộ trên con đường núi đầy bùn đất giữa trời mưa rơi xối xả, cũng nhớ mình từng để y sống trong căn phòng lạnh lẽo ở Tây viện.

Thậm chí hắn vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó, sắc trời tờ mờ sương sớm, có một nhành hoa mơ lặng lẽ đặt bên gối.

Tùy Hành cố tình để bản thân quên đi rất nhiều chuyện, nhưng lúc này hắn chợt nhận ra mình không hề quên bất cứ điều gì, ngược lại còn nhớ rõ mọi chi tiết về y.

Hắn hối hận, năm đó ở Tùy đô đã không chăm sóc tốt cho y.

Biết rõ người nọ đã chịu khổ rất nhiều, còn giày vò thậm chí đối xử với y như thế.

Bây giờ, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, có lẽ hắn sẽ không bao giờ tìm được y, cũng không còn cơ hội bù đắp cho y được nữa.

*上穷碧落下黄泉: Trích từ "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị: "Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xứ mang mang giai bất kiến" (Trên cùng trời xanh, dưới tận suối vàng, Cả hai nơi mênh mang, không thấy người đâu cả). Về sau dùng chỉ khắp thế gian, trên trời dưới đất.

Tùy Hành lấy ra một cành hoa mơ khô héo từ trong ngực, trái tim như bị ai đó khoét một lỗ to không đáy, Tùy Hành ngồi xổm trong tuyết, hai vai run rẩy.

Thập Phương im lặng đứng ở phía sau, không dám bước tới quấy rầy.

Sáng sớm hôm sau, Từ Kiều phát hiện Tùy Hành đang quỳ trong tuyết, cả người bị tuyết phủ trắng xóa.

Từ Kiều liếc nhìn Thập Phương, Thập Phương lắc đầu.

Từ Kiều lo lắng Tùy Hành xảy ra chuyện, lập tức bước tới trước, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

"Điện hạ?"

Từ Kiều thử gọi một tiếng.

Tùy Hành quay đầu nhìn ông, sau đó nói: "Đỡ cô đứng dậy."

"Điện hạ có chuyện gì..."

"Tê chân."

Tùy Hành vô cảm nói.

Từ Kiều: "..."

Từ Kiều và Thập Phương vội vàng đỡ hắn lên, lo lắng hỏi: "Sao điện hạ lại ở đây?"

Tùy Hành không trả lời, hắn vỗ nhẹ tuyết trên người, gương mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh sắc bén.

Hắn vừa đi về lều trại vừa hỏi Thập Phương: "Tên họ Điền kia đâu?"

"Tối qua hắn uống say như chết, thuộc hạ đã trực tiếp đuổi hắn về lều."

Từ Kiều nghe nói Tùy Hành tổ chức yến tiệc chiêu đãi Điền Dã, hỏi: "Điện hạ phát hiện ra điều gì sao?"

Tùy Hành không trả lời, chỉ lạnh lùng nhếch môi.

"Cô đang nghĩ, lần này Tề vương có ý tốt như vậy, đáng ra cô không nên từ chối, mà nên chấp nhận mới phải."

Từ Kiều sửng sốt.

Bởi vì ánh mắt của Tùy Hành hiện lên một tầng sát ý nặng nề. Lần cuối cùng ông nhìn thấy ánh mắt này chính là lúc Tùy Hành công khai bắn chết Điền Mãnh.

Tối đến, Tùy Hành tiếp tục dựng lều nghị sự, lần đầu tiên hắn cho gọi Điền Dã và Điền Anh tới, giả vờ thở dài u sầu: "Hiện tại, Mộ Vân Quan chậm trễ không thể tấn công, đều do cô sắp xếp không thỏa đáng, sau nhiều lần suy nghĩ, chỉ có hai vị tướng quân mới có thể giải quyết được vấn đề khó khăn trước mắt của cô."

Điền Dã và Điền Anh mơ hồ có một loại dự cảm chẳng lành.

Tùy Hành nói: "Đêm nay là trận bão tuyết hiếm thấy trong mười năm qua ở Mộ Vân Quan, cô muốn hai vị tướng quân dẫn theo binh lính dưới trướng, tiến hành tập kích vào ban đêm, đồng thời trong ứng ngoại hợp với cô, phá hủy Phong Hỏa đài."

"Nếu trận này thành công, cô sẽ gửi thư cho Tề vương, ban thưởng lớn cho hai vị tướng quân. Các chức vụ trong quân doanh của cô cũng do hai vị lựa chọn."

Tùy Hành thế mà lại muốn trực tiếp xâm nhập vào lòng địch.

Điền Anh hơi chần chừ.

Thành thật mà nói, với tư cách là quân viện trợ, bọn họ không có lý do gì để lao ra trận chịu chết thay quân Tùy, Phong Hỏa đài gần nửa tháng không thể công phá, bây giờ đột nhiên bảo bọn họ ra trận, hành vi của Tùy Hành quả thật vô sỉ cực điểm. Huống chi hắn vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc ở Tề quốc, tạm thời không có ý định gia nhập Tùy quốc. Nhưng Tề vương đã phái bọn họ đến hỗ trợ quân Tùy trong trận chiến, họ không có lý do gì để từ chối.

Mà quan trọng nhất là Tề vương sai bọn họ đến đây để làm ngư ông đắc lợi chứ không phải liều mạng đánh trận, nếu tổn thất quá nhiều binh lính, sau khi về nước bọn họ không có cách nào giải thích với Vương thượng.

Điền Anh muốn từ chối, nhưng khóe mắt hắn liếc thấy hai hàng tướng lĩnh cường tráng ở bên cạnh, thắt lưng ai nấy đều mang đao, tràn đầy sát ý, hắn không dám nói gì.

Tên Thái tử Tùy quốc này, quả thật hung ác vô liêm sỉ!

Điền Anh không khỏi oán hận nhìn Điền Dã, hắn không ngốc, lập tức đoán được hành vi không trung thực gần đây của Điền Dã đã đắc tội Tùy Hành, nên đối phương mới nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ này để trừng phạt bọn họ.

Điền Anh hỏi: "Không biết điện hạ nói "trong ứng ngoại hợp" là có ý gì?"

Tùy Hành thản nhiên cười nói: "Cô tự có cách làm riêng, tránh cho kế hoạch bị bại lộ, cô không tiện bàn bạc kỹ với hai vị tướng quân, sắc trời không còn sớm nữa, hai vị tranh thủ xuất phát đi."

"Cô đợi hai vị tướng quân thắng lợi trở về."

Cho dù Điền Dã và Điền Anh có không muốn đến đâu cũng phải nhận mệnh tuân theo.

Tùy Hành lập tức cho gọi huynh đệ Lục Tế Thế và Lục An Dân đến hỏi thăm về tình hình huấn luyện của ba trăm thủy binh.

Lục Tế Thế nói: "Bọn họ đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, hai ngày nay tuyết rơi dày đặc, thời tiết rét lạnh, sợ là họ sẽ không thể ở dưới nước quá lâu."

Tùy Hành khoanh tay, gương mặt sắc bén, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ hệ thống nước Giang Nam, nói: "Không vội."

"Đợi khi Phong Hỏa đài phá hủy, mới chính là lúc cô ra tay. Chỉ cần cô muốn, lập tức có thể chiếm được Mộ Vân Quan."

Đêm đó, Phong Hỏa đài đối mặt với cuộc tấn công dữ dội của ba ngàn kỵ binh do Điền Dã và Điền Anh chỉ huy.

Điền Dã và Điền Anh đều giỏi chiến đấu. Bọn họ lợi dụng sự bao phủ của gió tuyết, dùng những cỗ xe khổng lồ đã được cải tiến húc mạnh vào tường thành. Do ảnh hưởng bởi bão tuyết, công năng của nỏ mây suy giảm đáng kể.

...

Giang Uẩn đang bôi thuốc ở vai, nghe nói phía tập kích là quân Tề, động tác của y hơi khựng lại.

"Xác định là quân Tề?"

"Vâng, mạt tướng đã xác nhận nhiều lần. Bọn họ treo cờ của Tề quốc, trên lá cờ có ghi chữ "Điền". Nghe nói Tề vương tặng cho Tùy quốc một đội binh tinh nhuệ, do hai mãnh tướng Điền Dã và Điền Anh dẫn đầu, làm điều kiện để liên minh với Tùy quốc."

Giang Uẩn bình tĩnh thay thuốc xong, buông thõng tay áo xuống, hỏi: "Điền Dã?"

"Vâng, nghe nói người này cùng tộc với Điền Mãnh, rất hiếu chiến."

Giang Uẩn đứng dậy, nói: "Không sao, đêm nay cô sẽ ở cạnh tất cả tướng sĩ, nhất quyết không để quân Tề bước vào Phong Hỏa đài nửa bước."

Giang Uẩn vẫn mặc chiếc áo choàng lông cáo, y đẩy cửa bước ra. Bên ngoài gió tuyết cuồn cuộn, Giang Uẩn đứng trong tuyết, quay người nói với Vân Hoài: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."

Quân Tề tiến công dữ dội, lính canh của Giang quốc đã chuẩn bị từ trước. Khi quân Tề đến gần, họ lập tức thả gỗ, đá, dầu hỏa và các vật dụng khác xuống để ngăn cản chúng trèo lên tường. Có Giang Uẩn đích thân tọa trấn ở cổng thành, sức mạnh và lòng gan dạ của lính gác dưới Phong Hỏa đài cũng tăng lên rất nhiều.

Điền Dã và Điền Anh bị buộc phải tham gia trận chiến, dĩ nhiên bọn hắn không muốn tổn thất quá nhiều binh lính, sau khi phát động hai cuộc tiến công, thấy phía Giang quốc đã sẵn sàng ra trận, bọn họ lập tức cho lui binh.

Tuy nhiên, khi hai người về đến cổng trại, tướng lĩnh giữ cổng nói: "Điện hạ không ở trong doanh. Trước khi rời đi, ngài ấy đã đặc biệt dặn dò, chuyện Phong Hỏa đài cấp bách, nếu không công phá được, hai vị tướng quân không thể trở về doanh trại."

"Hơn nữa, Phong Hỏa đài có liên quan đến kế hoạch quan trọng của điện hạ, hy vọng hai vị tướng quân đừng làm lỡ kế hoạch chiến đấu của ngài ấy."

Điền Anh và Điền Dã phẫn nộ.

Tuy nhiên, nhìn cổng trại đóng kín và kỵ binh vây quanh dày đặc như thủy triều ập đến, trong lòng bọn họ có chút ớn lạnh.

Hai người vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, hơn nữa còn mất đi một số binh lính, quân số chưa đến ba ngàn người, nhưng Tùy Hành có ba mươi vạn kỵ binh Thanh Lang, còn có binh mã của các nước phụ thuộc.

Nếu không tuân theo quân lệnh, cố ý phản nghịch, bọn họ chắc chắn không thể đánh lại. Tuy nhiên, cách Tùy Hành đối xử với quân tiếp viện và quân đồng minh chẳng khác gì đang giẫm lên mặt Vương thượng.

Tên Thái tử Tùy quốc này, sao hắn dám?!

Điền Anh nói: "Không phải chúng ta không cố gắng hết sức, mà là đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, đợt tập kích đầu tiên của chúng ta tuy đã đánh động đến lính canh, nhưng không thể khiến bọn họ mất đi cảnh giác. Tướng quân có thể bẩm báo với điện hạ, để ngài ấy châm chước một chút được không?"

Sắc mặt thị vệ vẫn vô cảm: "Bọn ta chỉ chịu trách nhiệm truyền lệnh, những việc khác đều không liên quan."

Điền Dã và Điền Anh muốn nhân cơ hội trốn về Tề quốc, nhưng chưa chạy được bao lâu, bọn họ đã đụng độ với một đội kỵ binh khác của doanh trại Thanh Lang, tướng lĩnh dẫn đầu mỉm cười hỏi: "Chẳng phải hai vị tướng quân nhận lệnh tấn công Phong Hỏa đài sao? Sao lại chạy về hướng này thế?"

Điền Dã và Điền Anh vốn đang chột dạ, nghe vậy càng thêm luống cuống, mơ hồ nói: "Gió tuyết lớn quá, nhất thời lạc đường."

"Không sao."

Vị tướng lĩnh đó vung roi cưỡi ngựa: "Bổn tướng có thị lực tốt, bổn tướng sẽ dẫn đường cho hai vị."

Hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn binh quay lại.

Điền Anh có chút tuyệt vọng, nhưng Điền Dã lại lộ ra vẻ mặt tràn đầy tham vọng, trong đêm tối, đôi mắt như chim ưng của hắn lóe lên một tia sắc bén, nói: "Thái tử Tùy quốc chẳng qua chỉ muốn một Phong Hỏa đài mà thôi, thay vì ngồi đây chờ chết, chi bằng cứ lấy nó cho hắn."

"Đừng quên, ngay cả Điền Mãnh mà tên Thái tử Tùy quốc đó cũng dám bắn chết, nếu chúng ta kháng lệnh, sợ là không có kết cục tốt."

Nửa đêm, quân Tề lại bắt đầu một cuộc tấn công kịch liệt khác.

Gió tuyết dày đặc, tiếng chém giết từ Phong Hỏa đài vang vọng khắp bầu trời.

Giang Uẩn canh gác cho đến bình minh. Phần lớn nỏ mây trên Phong Hỏa đài đã bị quân Tề trèo lên tường phá hủy, một phần khu vực rộng lớn của tường thành cũng bị hư hại. May mắn thay, phía quân Tề cũng tổn thất nặng nề. Sau khi trời sáng, bọn họ vội vàng rút binh.

Tuy nhiên, hiện tại không có thời gian để sửa chữa tường thành, quân Tùy vẫn đang ngấp nghé phía sau, chẳng mấy chốc sẽ phát động đợt tấn công mới.

Giang Uẩn ngay lập tức đưa ra quyết định, tất cả những binh lính phòng thủ nhanh chóng rút về Mộ Vân Quan.

Vân Hoài phụ trách rút quân, nhìn Phong Hỏa đài đã bị phá hủy không còn ra hình dạng ban đầu, Vân Hoài có chút không nỡ. Nếu không có những cỗ chiến xa hùng mạnh của Tề quốc, bệ cao này có lẽ vẫn tồn tại được thêm một thời gian nữa.

Giang Uẩn không hề dừng lại nghỉ ngơi, y quay về Mộ Vân Quan, lập tức dựng lều nghị sự, bàn bạc kế hoạch chiến đấu tiếp theo. Một khi Phong Hỏa đài bị mất, Mộ Vân Quan sẽ trở thành chiến trường chính thức cho cuộc đọ sức giữa hai quân.

Đang nói chuyện, Công Tôn Dương đột nhiên xông vào, quỳ xuống, nói: "Điện hạ, tiểu hoàng tôn mất tích rồi!"

Sắc mặt các tướng lĩnh đồng thời thay đổi.

Phạm Chu vội hỏi: "Mất tích là sao? Chỗ ở của tiểu hoàng tôn có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, sao đột nhiên lại mất tích?"

Hốc mắt Công Tôn Dương đỏ hoe.

"Đều là lỗi của ta, sáng nay lúc trời gần sáng, tiểu hoàng tôn đột nhiên mở mắt, sờ bụng nói đói, muốn uống canh sừng nai hầm. Ta tưởng là thật, nên dặn dò cung nhân đi đến phòng bếp lấy, lúc quay lại thì không thấy tiểu hoàng tôn đâu. Có thị vệ nhìn thấy tiểu hoàng tôn lén chạy đến cung thất của điện hạ, ta đến đó tìm thử, nhưng tiểu hoàng tôn vẫn không có ở bên trong. Ta tìm khắp mọi nơi cũng không thấy tung tích của tiểu hoàng tôn."

"Thuộc hạ lo lắng, lẽ nào tiểu hoàng tôn..."

Công Tôn Dương hận không thể tát mình một cái.

Lòng Phạm Chu chùng xuống, đêm qua điện hạ không có ở trong cung, thị vệ xung quanh đều đi cùng điện hạ, phòng thủ bên ngoài khó tránh lỏng lẻo.

Phạm Chu có chút lo lắng nhìn Giang Uẩn.

"Không sao, các vị nghị sự trước, cô đi xem tình hình."

Giang Uẩn rời khỏi lều, nét mặt vẫn bình tĩnh. Sau khi ra ngoài, nghe Công Tôn Dương bẩm báo chi tiết, y giữ chặt cửa lều, nôn ra một ngụm máu.

...

Lúc Điền Anh và Điền Dã quay về doanh trại quân Tùy, bọn họ chỉ còn lại vài trăm binh lính.

Quân Tùy ẩn nấp phía sau chiếm lấy Phong Hỏa đài với tốc độ nhanh như chớp.

Phong Hỏa đài trực tiếp bị san bằng, toàn bộ doanh trại quân Tùy di chuyển về phía trước mười dặm, đồng thời tái lập doanh trại mới.

Điền Dã và Điền Anh đang chờ phần thưởng của Tùy Hành. Để đánh chiếm Phong Hỏa đài, bọn họ gần như đã mất toàn bộ quân đội. Tuy nhiên, Tùy Hành không những không ban thưởng như đã hứa mà còn dùng quân côn trừng phạt bọn họ.

"Ở chỗ cô, không chiếm được chủ đài, đồng nghĩa với bại trận."

"Bại trận không thành vấn đề, rõ ràng vẫn có cơ hội thăng tiến, nhưng lại cởi giáp chạy trốn, theo quy định của Thanh Lang, nên trừng phạt nghiêm khắc."

"Nể tình hai vị vất vả, còn một đường chạy tới đây giúp cô, cô sẽ giảm hình phạt đi phân nửa, phạt các ngươi mỗi người một trăm roi."

Tùy Hành vung tay lên, Điền Dã và Điền Anh bị kéo xuống.

Tùy Hành chiếm được Phong Hỏa đài mà không cần tốn một binh lính nào, khí thế quân Tùy lập tức trỗi dậy, Tùy Hành tổ chức tiệc lớn trong doanh, chiêu đãi toàn quân.

Mặc dù Tề quốc không phải là nước phụ thuộc của Tùy quốc, nhưng kết cục của Điền Dã và Điền Anh, các nước phụ thuộc đều có thể nhìn thấy.

Trần quốc chủ nói: "Quả nhân nghe nói, đều do Điền Dã uống say lỡ lời, ngông cuồng kiêu ngạo, đắc tội điện hạ, mới bị điện hạ trừng phạt."

Bàn tay cầm ly rượu của Vệ quốc chủ hơi khựng lại.

Vệ quốc thấp cổ bé họng, lần này lên Bắc tác chiến, ông ta vốn không mang theo nhiều binh lính.

Nhìn thấy kết cục của Tề quốc như thế, Vệ quốc chủ rất lo lắng, sợ Tùy Hành sẽ cho rằng mình chậm chạp không chịu hợp tác, lười biếng trong chiến đấu, sau đó nhắm vào Vệ quốc giống như Tề quốc.

Trần quốc chủ an ủi ông ta.

"Không sao, quả nhân từng qua lại với điện hạ, cũng biết rõ tính tình của ngài ấy. Tuy rằng thủ đoạn của điện hạ có chút tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối không phải là người nuốt lời."

"Chỉ cần Vệ huynh thành thật nghe theo mệnh lệnh của điện hạ, đừng bắt chước Điền Dã và Điền Anh, ngông cuồng tự đại, coi trọng bản thân quá mức, còn muốn khiêu chiến điện hạ, điện hạ chắc chắn sẽ không bạc đãi huynh."

Vệ quốc chủ lòng đầy tâm sự đáp vâng.

Ông ta không khỏi ngưỡng nộ Khương Ngọc Bình ngồi bên cạnh, bởi vì Khương Ngọc Bình dâng cho Tùy Hành đội thủy binh, lần này gã đắc ý không thôi, mỗi ngày đều vây quanh Tùy Hành, nào giống như ông ta.

Trần Kỳ cũng đang lo lắng về chuyện gì đó, nên trước khi yến tiệc kết thúc đã vội vã trở về lều.

"Đại nhân."

Một nhạc sư mặc áo choàng đen, đeo rèm che mặt bước tới.

Trần Kỳ hỏi: "Sao rồi?"

Nhạc sư gật đầu, dẫn Trần Kỳ vào trong, cạnh giường trại có một chiếc bao tải.

Nhạc sư mở bao ra, bên trong là một cục tuyết nhỏ vô cùng xinh đẹp.

Đó là đứa bé chưa đầy một tuổi, da thịt bụ bẫm, trên đầu có hai chiếc sừng nhỏ, lúc này dường như đang ngủ say.

Trần Kỳ hỏi: "Ngươi xác định đây là tiểu hoàng tôn của Giang quốc? Nhóc con làm sao vậy?"

Nhạc sư gật đầu nói: "Để chắc chắn, thuộc hạ đã dùng thuốc mê."

Dĩ nhiên Trần Kỳ sẽ không hỏi chi tiết vụ bắt cóc.

Nhạc sư hỏi: "Sao ngài không lập tức giao nó cho điện hạ?"

Trần Kỳ lắc đầu: "Thời cơ còn chưa tới, ngươi cứ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này trước, tuyệt đối không được để người ngoài biết sự tồn tại của nó."

"Vâng."

Nhạc sư và Trần Kỳ bước ra ngoài, cả hai đều không hay biết, cục tuyết nhỏ trong bao tải phía sau đang mở to đôi mắt đen láy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ.

Chuyện này phải giữ bí mật, ngoại trừ thân tín của mình, Trần Kỳ không cho nhiều người biết, phần lớn thời gian, nhạc sư đều ở trong lều canh giữ, cũng tự mình đi lấy cơm.

Tuy nhiên, đến chiều hôm nay, lúc nhạc sư đi lấy thức ăn về thì phát hiện bao tải trống rỗng, bé con ngoan ngoãn bên trong đã không thấy đâu.

"Xảy ra chuyện gì?!"

Trần Kỳ nghe được tin tức, sắc mặt u ám chạy về.

Nhạc sư cũng cảm thấy khó tin: "Bên ngoài lều có nhiều binh lính canh gác, một đứa bé nhỏ như vậy sao có thể trốn thoát được?"

"Nhưng nó đã trốn thoát!"

Trần Kỳ có chút tức giận.

"Bất kể dùng cách gì, phải lập tức mang người về đây!"

Lần này hắn lén Tùy Hành hành động, nếu như đứa bé chết trong tay hắn, sẽ dẫn đến vô số phiền toái.

Tuy nhiên, đã hai ngày trôi qua, Trần Kỳ cố hết sức tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được người, một đứa trẻ nhỏ như vậy dường như đã biến mất hoàn toàn.

Sau khi chiếm được Phong Hỏa đài, bước tiếp theo là tiến thẳng đến Mộ Vân Quan.

Tùy Hành triệu tập các tướng lĩnh đến bàn bạc, lập kế hoạch tác chiến tiếp theo, vừa mới ngồi xuống lều, Thập Phương đi vào bẩm báo: "Điện hạ, Vệ Thế tử muốn gặp ngài."

Tùy Hành hỏi: "Y tới làm gì?"

"Nghe nói là phụng mệnh Vệ quốc chủ, đến gặp điện hạ."

Tùy Hành nói: "Để y vào đi."

Vệ Quân bước vào.

Tùy Hành đang lau chùi đao, đột nhiên ngửi thấy mùi hương nào đó, hắn hơi khựng lại, ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Vệ Quân mặc y phục màu xanh đang đứng trong lều.

Xưa nay Vệ Quân nổi tiếng về dung mạo, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, vẻ ngoài xuất chúng, bình thường y thích mặc cẩm bào màu trắng, nhưng bây giờ lại khoác một bộ y phục màu xanh nho nhã, trông rất mới lạ.

Tùy Hành cúi đầu, nói: "Cởi ra."

Vệ Quân sững người.

Tùy Hành tiếp tục nói: "Ngươi không có tư cách mặc bộ y phục này, nếu còn có lần sau, cô sẽ trực tiếp giết ngươi."

Đây là lần thứ hai Vệ Quân bị Tùy Hành làm nhục.

Sắc mặt Vệ Quân trắng bệch, cởi y phục trước mặt Tùy Hành, toàn thân run rẩy, lui về sau.

Tùy Hành im lặng lau đao xong, chuẩn bị đi ngủ, lúc hành quân chiến đấu, hắn chưa từng cởi áo giáp, nhưng vừa đến lều ngủ, Tùy Hành đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đáy giường, nói: "Ra đây."

Một lúc sau, một cục tuyết nhỏ từ dưới gầm giường chui ra, đôi mắt to ngấn nước, đáng thương nhìn hắn.

Tùy Hành sững người.

Nhóc con ở đâu ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK