Giang Uẩn dừng một chút, sau đó buộc lại túi gấm vừa mới mở được phân nửa, cất vào trong hộp, đồng thời tiện tay đóng nắp lại, ngẩng đầu hỏi: "Sao điện hạ lại tới đây?"
Tùy Hành nhướng mày.
"Có đồ gì hay ho mà không chịu cho cô xem?"
"Không có gì, chỉ là vài món đồ cũ thôi."
"Để cô đốt giúp em."
Tùy Hành trực tiếp ngồi xuống đất, đưa tay ôm chiếc hộp vào lòng.
Giang Uẩn giơ tay ra chặn lại.
"Không cần đâu."
Hai người đặt tay lên hai đầu hộp, không có ý định buông ra.
Tùy Hành nhìn thoáng qua, thấy trong hộp có rất nhiều túi gấm, với thân phận địa vị của bọn họ, đồ cũ không dùng nữa thì nên đốt đi, hắn cũng hay làm như vậy.
Nhưng biểu hiện của Giang Uẩn rõ ràng có hơi bất thường.
Tùy Hành đột nhiên nói: "Em đang căng thẳng."
Giang Uẩn bình tĩnh nhìn hắn: "Ai căng thẳng?"
Tùy Hành hơi nheo mắt lại, đưa tay chạm dọc theo mép hộp, sờ tay Giang Uẩn.
"Lòng bàn tay đổ mồ hôi rồi, còn dám nói không căng thẳng."
"Thứ có thể khiến cho Dung Dữ điện hạ tâm vững như núi, dù Thái Sơn sập xuống cũng không đổi sắc trở nên căng thẳng như vậy, nhất định không phải vật tầm thường, để cô đoán thử xem, bên trong chứa cái gì đây?"
"Chẳng lẽ, trong hơn một năm rưỡi xa cách, em đã bí mật viết thư tình cho cô? Xấu hổ nên không dám cho cô xem?"
Giang Uẩn nói: "Điện hạ mơ đẹp quá."
Tay Giang Uẩn bị hắn nắm chặt, cảm giác mạch đập ngày càng nhanh, y muốn rút tay về, nhưng lại sợ Tùy Hành nhân cơ hội đoạt lấy chiếc hộp, đành nói: "Không liên quan đến điện hạ đâu, là vài món đồ cũ Phạm tiên sinh mang từ Mộ Vân Quan đến."
Tùy Hành không chịu buông ra.
"Nếu đã không liên quan tới cô, vì sao lại sợ cô nhìn thấy?"
"Ta sợ điện hạ nhìn thấy bao giờ?"
"Vậy em mở ra cho cô xem."
"..."
Giang Uẩn trừng mắt nhìn hắn: "Cưỡng từ đoạt lý."
"Dung Dữ, rõ ràng em đang chột dạ."
Tùy Hành đưa mắt ra hiệu, nhìn về phía bàn tay vẫn đang siết chặt hộp gỗ của Giang Uẩn.
Đó là một đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, nhưng lúc này vì nắm chặt mép hộp mà đốt tay hơi cong, gân xanh cũng hiện lên trên mu bàn tay.
Hiển nhiên là đang âm thầm dùng sức.
Tùy Hành cười nói: "Nếu không viết cho cô, chẳng lẽ là viết cho nam nhân khác? Hay là có tên nào đó viết cho em? Thứ có thể khiến Phạm tiên sinh ngàn dặm xa xôi từ Mộ Vân Quan mang đến đây, nhất định là vật gì đó quan trọng với em."
Giang Uẩn nói: "Dạo này điện hạ nhàm chán lắm đúng không?"
"Sao lại là nhàm chán? Niềm vui lớn nhất trong đời cô là khám phá mọi bí mật về em. Chẳng hạn như chiếc hộp này, hiện tại cô rất có hứng thú với nó."
Giang Uẩn vẫn kiên quyết không cho hắn xem.
Thành thật mà nói, hôm nay y cố ý ở trong phòng nghị sự đốt những thứ này là vì sợ Tùy Hành nhìn thấy.
"Điện hạ có buông ra không?"
Giang Uẩn hỏi.
Tùy Hành: "Không buông."
Giây tiếp theo, hai người đồng thời so chiêu, lòng bàn tay lật lên giữa không trung, thực hiện liên tiếp mười chiêu.
Loại cận chiến này Giang Uẩn không có ưu thế, nhưng nội lực của y vốn mạnh mẽ nên vẫn có thể chống đỡ được.
Cả hai chỉ dùng một tay, tay còn lại vẫn giữ chiếc hộp.
Giang Uẩn muốn ép Tùy Hành lùi lại, nhân cơ hội lấy hộp gỗ, nhưng Tùy Hành nào chịu cho y toại nguyện, thấy sắp không thể tránh được một chưởng ẩn chứa nội lực của Giang Uẩn, hắn dứt khoát cầm lấy chiếc hộp, nhanh chóng né tránh giữa không trung.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã ra tay hơn chục chiêu.
Tai nạn xảy ra ở chiêu thứ năm mươi mốt, lúc Tùy Hành tiếp đất, hắn dùng lực quá mạnh, "rắc" một tiếng, trực tiếp làm nứt chiếc hộp.
Túi gấm trong hộp rơi đầy đất, bao gồm cả lá thư vốn được đặt dưới đáy.
Hai người sửng sốt một lát, sau đó đồng loạt muốn nhặt lấy lá thư. Tờ giấy vốn mỏng manh, sao có thể chịu được sự giành giật này, chẳng mấy chốc đã bị xé toạc làm hai. Tùy Hành cướp được một nửa tờ giấy trong tay, lại nhân cơ hội đoạt lấy vài chiếc túi gấm.
Giang Uẩn không quan tâm đến số túi gấm còn lại mà lao tới giật lấy nửa bức thư trong tay hắn.
"Trả lại cho ta!"
"Không trả."
Tùy Hành bật cười, ôm lá thư và túi gấm vào lòng, lách người tránh đi, sau đó dứt khoát nhảy lên xà ngang.
Đương nhiên Giang Uẩn không chịu bỏ cuộc, y phóng lên đuổi theo, hai người so vài chiêu trên xà nhà, tuy khinh công của Tùy Hành không bằng Giang Uẩn nhưng thân hình hắn nhanh nhẹn như một con báo, dễ dàng tránh thoát, cuối cùng hắn dứt khoát bắt chéo hai chân, treo ngược người trên xà nhà, thành công tránh được một đòn của Giang Uẩn, tiếp đến hắn nhân lúc Giang Uẩn không chú ý, muốn chuồn ra khỏi phòng nghị sự.
Giang Uẩn phóng sợi bạc từ trong tay áo ra, quấn quanh chân hắn.
Nhất thời Tùy Hành không thể trốn thoát nên đành kéo theo Giang Uẩn cùng ngã xuống đất.
Phòng nghị sự được lát đá cẩm thạch, Tùy Hành sợ Giang Uẩn bị thương, vội dùng chính mình làm đệm thịt, hắn nhanh chóng lật người giữa không trung, một tay ôm chặt Giang Uẩn, một tay đỡ lấy mặt đất để giảm bớt phần nào đà rơi xuống, "rầm" một tiếng, cả hai đều té ngã.
Chân nến bên cạnh nằm không cũng dính đạn, cú ngã lần này khiến cho hai cây nến rơi xuống đất.
"Muốn lắm đúng không?"
Tùy Hành nằm ngửa trên mặt đất lát đá cẩm thạch màu vàng đen, ôm chặt người trong lòng, ánh mắt sáng lạ thường, cười nói: "Hôn cô đi, cô sẽ trả lại cho em."
Còn lâu Giang Uẩn mới tin lời này, y đưa tay sờ soạng khắp người hắn.
"Làm gì đó, đình lớn nhiều người như vậy mà dám lao vào lòng cô?"
Cách một lớp quần áo, Tùy Hành trực tiếp nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của y.
Giang Uẩn nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn.
"Tùy Tễ Sơ! Còn muốn gây sự tới khi nào?"
Dáng vẻ xù lông này khiến Tùy Hành bật cười.
Hắn cố ý nói: "Cô gây sự lúc nào, Dung Dữ ơi, rõ ràng là em đang ôm chặt cô không buông."
"Em nhìn xem, tay cô còn chưa kịp chạm vào đâu nữa."
Giang Uẩn sửng sốt, nghe hắn nói vậy, chợt ý thức được đầu ngón tay mình vừa chạm vào thứ gì, vành tai Giang Uẩn nóng bừng, ngón tay vội rụt lại như thể đụng trúng lửa than.
"Không biết xấu hổ."
Tùy Hành: "Rõ ràng là em sàm sỡ cô, còn nói cô không biết xấu hổ?"
Hắn xáp lại gần, thì thầm vào tai Giang Uẩn: "Thích chạm vào chỗ đó lắm sao? Thế thì phải nói sớm chứ, cô cho em sờ đã, cần gì phải nhân cơ hội này... shh!!!"
Tầm mắt Tùy Hành tối sầm vì đau đớn.
Hắn mở mắt ra, không dám tin nói: "Em lại nữa!"
"Đáng đời!"
Giang Uẩn tiếp tục cúi xuống, cắn ở phía bên kia.
"..."
Tùy Hành cảm thấy máu toàn thân tê dại, hắn vặn vẹo hai chân, lật người đè Giang Uẩn xuống, nghiến răng nói: "Giang Dung Dữ, em cố ý kiếm chuyện phải không?"
Giang Uẩn phớt lờ hắn, tiếp tục sờ ngực hắn dưới lớp vải.
Túi gấm không quan trọng, y bắt buộc phải lấy lại nửa lá thư đó.
Tuy nhiên sờ cả buổi trời cũng chỉ tìm thấy ba chiếc túi gấm và một ít đồ lặt vặt, không thấy lá thư đâu cả.
Chẳng lẽ tên này giấu ở nơi khác?
Đang lúc suy nghĩ, y đột nhiên cảm giác được một luồng nhiệt nóng hổi kỳ lạ từ dưới thân truyền đến.
Giang Uẩn sửng sốt, sau đó chợt ý thức được điều gì, lập tức tức giận đẩy Tùy Hành ra.
Tùy Hành nào chịu buông ra, hắn đè lại cánh tay vẫn đang vùng vẫy của Giang Uẩn, nói: "Tất cả chuyện này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm đến cùng."
Giang Uẩn nhìn cánh cửa phòng nghị sự vẫn đang mở to, không dám tin nhìn tên này.
"Điện hạ điên rồi sao?"
Nơi trang nghiêm như vậy, sao có thể làm loại chuyện đó! Ngày mai y còn mặt mũi nào mà ngồi ở đây nữa!
Tùy Hành nhịn cười nói: "Cô không điên, cô vẫn tỉnh táo lắm."
"Hơn nữa, toàn bộ phủ Thái tử này đều là địa bàn của cô, cô thích làm ở đâu thì làm."
Tên xấu xa này!
Cổ tay Giang Uẩn bị hắn siết chặt, chỉ đành dùng chân đá hắn.
Dùng lực mạnh thế này dĩ nhiên không giống đang đùa, Tùy Hành nhíu mày: "Em làm gì thế."
Giang Uẩn: "Điện hạ tự nghĩ cách giải quyết đi."
"..."
Tùy Hành hoài nghi mình nghe nhầm.
"Đây là chuyện mà em nói tự giải quyết là có thể giải quyết được hả? Em chưa từng nghe qua câu "tên đã lên dây cung không thể không bắn" sao?"
"Còn chẳng phải do điện hạ khơi mào?"
"Cô khơi mào bao giờ?!"
"Tự giải quyết."
"..."
Tùy Hành mặt lạnh nói: "Không."
Lời này xem như giữ được chút uy nghiêm cuối cùng của Thái tử điện hạ.
Hai người quấn vào nhau giống như con bạch tuộc, im lặng một hồi, ánh mắt Giang Uẩn hơi dịu lại, nói: "Muốn làm cũng được."
Đôi mắt ngấn nước ấy thật sự quá xinh đẹp và quyến rũ.
Tùy Hành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Làm thế nào?"
Giang Uẩn: "Đưa thư đây."
"Cô không đưa thì sao? Dung Dữ, chắc em chưa nắm rõ tình hình nhỉ, bây giờ em và lá thư đều nằm trong tay cô, cô không cần thiết phải lựa chọn."
"Hơn nữa..."
Tùy Hành đột nhiên mở miệng đầy dò hỏi: "Hiện tại cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc trong thư viết cái gì?"
Vừa dứt lời, lồng ngực hắn lại có thêm một dấu răng.
Dùng lực còn mạnh hơn trước.
Tùy Hành hít một hơi khí lạnh, tâm trạng vốn đang lâng lâng lập tức bị cơn đau khó tả này quét sạch.
"Giang Dung Dữ, em đúng là... đúng là... được nước lấn tới!"
Giang Uẩn cố tình đá xuống phía dưới.
"Là ai nói ta không có quyền lựa chọn?"
"Em còn dám hỏi?"
Vừa dứt lời, Tùy Hành bỗng cảm giác được có thứ gì đó mát lạnh như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua má phải của mình.
Giang Uẩn cố nhịn cười, nói: "Được rồi, ta đồng ý giúp điện hạ còn không được sao, đừng giận nữa."
Tùy Hành hít sâu một hơi, chịu đựng hồi lâu, vẫn không nhịn được nói: "Em đang chọc chó phải không?"
Giang Uẩn chân thành nhìn hắn.
"Ta chưa hề nói điện hạ là chó."
"Cô sẽ không mắc lừa đâu."
Tùy Hành nhìn chằm chằm y một lát, sau đó ngồi dậy, nhướng mày: "Hôm nay cô nhất định phải xem cho bằng được bên trong thư viết gì."
Giang Uẩn cau mày.
Tùy Hành cười nói: "Em đừng hòng dùng thủ đoạn này lừa cô, nếu em muốn làm thật, em sẽ dùng cả hai tay ôm cô cắn cô, chứ không phải lén dùng một tay mò mẫm trên người cô cướp thư."
Mấy lời này hết sức trơ trẽn.
Giang Uẩn thấy hắn thản nhiên lấy ra nửa bức thư không biết đã giấu ở thắt lưng từ lúc nào, biết rằng hôm nay mình không thể lấy thư về được, y nghiến răng quay lại ghế ngồi, nhặt số túi gấm còn lại.
Tùy Hành vui vẻ mở thư, nhưng chỉ đọc đến dòng đầu tiên, nụ cười trên môi hắn đã biến mất.
"Tiên sinh kính mến, Dung Dữ bái lạy."
"Tạo hóa che chở chúng sinh, đất trời bao dung vạn vật, nhật nguyệt chiếu rọi sơn hà."
"Thiên hạ - là thiên hạ của người trong thiên hạ, không phải thiên hạ của một mình Dung Dữ."
"Một mai Dung Dữ chết, mong tiên sinh hãy mang theo ấn ký Thái tử, tiếp quản quân vụ ở Mộ Vân Quan. Những túi gấm trong hộp đều là thư tay Dung Dữ viết khi rảnh rỗi, mong tiên sinh hãy chọn lấy cái tốt mà dùng. Trận chiến với quân Tùy, xin tiên sinh khắc ghi ba điều... tuy Mộ Vân Quan là cửa ngõ vào biên giới phía Bắc Giang quốc, nhưng biên ải quốc gia chẳng đáng là gì so với tính mạng của lê dân bá tính..."
Tùy Hành siết chặt lá thư, hắn không dám đọc nữa...