Giang Uẩn bị Tùy Hành vác trên vai, dây buộc tóc và mái tóc đen xõa xuống, y nghiến răng nói: "Điện hạ đã tắm rồi."
Tùy Hành mặt dày trả lời: "Cô chưa tắm xong, muốn tắm chung với em."
"..."
Loại chuyện xấu hổ như vậy chỉ có mỗi hắn nói ra được.
Bên ngoài đều là thị vệ, Phạm Chu còn đích thân canh giữ ở cửa, chỉ cần chút tiếng động nhỏ thôi cũng có thể truyền ra ngoài, Giang Uẩn sợ hắn làm thật, vội nói: "Không được."
"Cô nói được là được."
Trong lúc nói chuyện, Tùy Hành đã xoay bức bình phong, bước vào phòng tắm.
Giang Uẩn không cản nổi hắn, đành tiếp tục cắn người nào đó.
"Cứ cắn đi."
Tùy Hành không thèm chớp mắt, nhẹ nhàng uy hiếp: "Em cắn một cái, cô làm em khóc một lần."
Lời này cực kỳ vô liêm sỉ.
Nước tắm trong thùng vẫn bốc khói, Tùy Hành không nhịn được nữa đặt người vào trong, sau đó bắt đầu cởi y phục. Giang Uẩn thấy hắn cởi sạch chỉ chừa lại mỗi chiếc quần dài, phần thân trên hoàn toàn trần trụi, y kinh hãi nói: "Điện hạ làm thật đấy ư?"
Hơn một năm trôi qua, xương cốt và cơ bắp của Tùy Hành càng thêm rắn chắc, ngày càng phù hợp với tiêu chuẩn của một thống soái tam quân, mỗi cử động của hắn đều tràn đầy sức hút nam tính, thậm chí cả những giọt nước rơi xuống từ mái tóc đen nhánh cũng vô cùng quyến rũ, Giang Uẩn chỉ nhìn một cái đã vội dời mắt đi chỗ khác.
Mặc dù bọn họ đã nhiều lần thân mật, nhưng phần lớn đều làm trong bóng tối, hiếm khi nhìn rõ mặt nhau như thế này.
Giang Uẩn thấy hơi xấu hổ.
Tùy Hành nhìn phản ứng của tiểu tình nhân trong lòng, hắn nghĩ tới điều gì đó, xáp lại gần, vui vẻ nói: "Em bị thân hình của cô mê hoặc nên không dám nhìn cô chứ gì?"
Giang Uẩn lập tức nói: "Điện hạ mặt dày vô sỉ."
"Cũng đâu phải ngày đầu tiên em biết cô mặt dày vô sỉ."
Tùy Hành duỗi tay dựa vào thành bồn, bắt chước phong cách của mấy tên lưu manh, nhướng mày nói: "Nếu không làm thật, lẽ nào em cho rằng cô đang giả vờ?"
"Nói đi, em tự cởi, hay cô giúp em cởi?"
Tùy Hành cố ý chơi xấu, múc một gáo nước đổ lên mái tóc đen và dây buộc sau đầu của Giang Uẩn, chẳng mấy chốc cả người y ướt sũng, áo lụa dính đầy nước áp sát vào da thịt, lộ ra một mảnh trong suốt mê người.
Giang Uẩn nghiến răng, xấu hổ nhìn hắn, muốn chỉnh lại dây buộc tóc, cố gắng giữ chút tôn nghiêm của Thái tử một nước, nhưng vừa mới chỉnh xong, một bàn tay ngang ngược lại vươn ra, trực tiếp xé toạc toàn bộ dây buộc tóc của y.
Tùy Hành không biết xấu hổ, tiếp tục châm dầu vào lửa.
"Dù sao dáng vẻ này của em cũng không thể gặp người khác, chi bằng thức thời một chút, ở đây hầu hạ cô."
"Những việc này sau khi thành hôn đều phải học, hôm nay cô cho em luyện tập trước."
Tên này ngày càng vô liêm sỉ, Giang Uẩn nhào tới, cắn người nào đó thật mạnh.
Tùy Hành cười nhẹ, nhân cơ hội ôm y vào lòng, nói: "Cắn thì lát nữa phải trả giá đó."
Cơ thể Giang Uẩn vốn mềm mại, ngày thường chỉ sờ vào thôi đã khiến người ta hồn xiêu phách lạc, huống hồ chi là ở dưới nước.
Tùy Hành chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã lột sạch y, nhìn làn da trắng nõn không tì vết của mỹ nhân dưới ánh nến, người nào đó làm gì chịu nổi, lúc này Tùy Hành chỉ thấy mùa đông tháng Chạp còn nóng nực hơn cả ngày hè oi bức, hắn khàn giọng: "Mấy chuyện ngốc nghếch cô làm hơn một năm qua, bởi vì bị em lừa mà cô phải đội tuyết đạp gió chạy đến đây gặp em, thậm chí chạy hết bốn con ngựa, khó khăn lắm mới tới nơi, đã vậy còn bị mưu sĩ của em làm khó dễ, trên đời này làm gì có tân lang nào số khổ như cô, lẽ nào em không nên báo đáp cô chút sao?"
Giang Uẩn xấu hổ đến mức hai má nóng bừng, vùi mặt vào vai hắn, cắn môi nói: "Tên xấu xa."
Tùy Hành bật cười: "Chuyện xấu xa hơn cô còn chưa làm đâu."
"Điện hạ..."
"Được rồi, cô sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể."
"Cô đã nhẫn nhịn gần hai năm rồi, nếu lại nhịn tới tháng ba năm sau, sợ là chưa kịp cưới em về cô đã ngỏm trước."
"..."
Tuy mấy lời này có hơi lưu manh, nhưng lại bất giác chạm vào trái tim Giang Uẩn.
Giang Uẩn ngẩng đầu lên, cũng bớt ngượng ngùng hơn, y mở to đôi mắt đen láy, lặng lẽ nhìn Tùy Hành.
Thầm nghĩ, một người kiêu ngạo xưa nay luôn coi trọng tôn nghiêm như hắn, lại có thể hết lần này đến lần khác tha thứ cho mọi sự lừa dối và trêu chọc của y, vì y mà nhượng bộ. Thậm chí đối phương còn dâng lên tình yêu mãnh liệt và sự chân thành ấm áp nhất. Giang Uẩn quả thật nên cảm thấy may mắn và hạnh phúc.
Đúng như Tùy Hành đã nói.
Trên đời này quả thật không có tình lang nào tốt hơn hắn.
Nếu không gặp được người này, có lẽ y đã chết trong trận lũ quét ở biên giới Trần quốc cách đây hơn một năm về trước.
Là Tùy Hành khiến y vương vấn thế gian này, để y biết được, bản thân cũng xứng đáng được yêu thương.
Mà y, cũng nguyện vì hắn mà tồn tại trên đời.
Chỉ cần nghĩ đến quãng đời còn lại có thể ở bên người mình yêu, sớm chiều bầu bạn, cùng nhìn ngắm núi sông rực rỡ, cùng san sẻ vạn dặm sơn hà, lòng Giang Uẩn ngọt ngào như mật.
Thấy vẻ mặt Giang Uẩn có hơi nghiêm túc, Tùy Hành không nhịn được xoa xoa mặt y: "Sao vậy? Trên mặt cô dính gì à?"
Giang Uẩn không nói gì, chỉ ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn một cái. Đầu Tùy Hành ong ong, không hiểu tại sao thái độ của Giang Uẩn lại thay đổi nhanh như vậy, lúc này y đang áp sát vào tai hắn, hơi thở ấm áp mềm mại, giống như tiểu yêu tinh biết câu hồn đoạt phách người khác, y nhẹ giọng nói: "Vậy điện hạ phải xấu xa một chút."
"Để ta xem điện hạ tiến bộ được bao nhiêu rồi."
Nói là châm dầu vào lửa cũng không quá đáng.
Lúc này, Tùy Hành cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào mãnh liệt: "Em đúng là... đòi mạng cô mà."
...
Bếp lò đỏ có nhiệt độ vừa phải, Phạm Chu mặc một áo bào rộng đơn giản, ngồi sau bàn rượu, rót cho mình một cốc rượu nóng, chậm rãi nhấm nháp. Thèm rượu chỉ là thứ yếu, cái chính là phải tỉnh táo.
Tên Thái tử Tùy quốc này có võ công cao cường, ông lo mình vừa chợp mắt sẽ bị đối phương nhân cơ hội lẻn ra ngoài. Tính tình điện hạ dịu dàng hòa nhã, rất dễ bị mấy lời đường mật của hắn dụ dỗ, giống như lần trước ở trên đường phố Tề đô, điện hạ vậy mà bất chấp mọi lễ nghi, hôn tên Thái tử Tùy quốc đó trước mặt bao nhiêu người, đến nay mỗi khi nhớ lại cảnh tượng kia Phạm Chu vẫn còn sợ hãi. Khỏi phải nói, nhất định là đối phương cố ý câu dẫn điện hạ. Lỡ như lần này điện hạ lại đồng ý mấy yêu cầu quá đáng hơn của hắn thì càng phiền phức.
Phạm Chu vừa nhấp một ngụm rượu, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng nước chảy.
Phạm Chu tính toán thời gian, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Dĩ nhiên các thị vệ cũng nghe được, bọn họ khó hiểu đi tới, thấp giọng nói: "Phạm tiên sinh, hình như Thái tử Tùy quốc vẫn đang tắm."
Bởi vì nhiều hành động "không yên phận" trước đó của Tùy Hành, thị vệ lo lắng hắn lại giở trò mới.
Phạm Chu suy nghĩ một chút, nói: "Để hắn tắm đi, không cần để ý."
Phạm Chu thong thả nhấp ngụm rượu thứ hai.
Chỉ cần tên đó vẫn ở trong phòng, không chạy tới chỗ của điện hạ là được. Dù hắn có tắm tróc một lớp da ông cũng lười quan tâm, tuy điều kiện ở Mộ Vân Quan hơi thiếu thốn, nhưng nước nóng thì vẫn có đầy.
Mãi đến rạng sáng, tiếng nước trong phòng mới dừng lại.
Ánh nến đã tắt, phía sau màn che là một mảng tối đen, Giang Uẩn nằm trên vai Tùy Hành, thắt lưng ngọc không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, mái tóc đen ướt đẫm dán chặt vào hõm cổ và tấm lưng trắng nõn, dường như y đã mất đi ý thức, nhưng hàm răng vẫn cắn chặt bả vai Tùy Hành không buông.
Nước trong bồn tắm chỉ còn một nửa.
Mặt đất hỗn loạn, nội y vương vãi khắp nơi, bức vẽ hoa mơ thủy mặc trên tấm bình phong cũng bị ướt phân nửa.
Để không gây ra tiếng động, suốt quá trình Giang Uẩn đều cắn Tùy Hành. Hai bên vai của hắn toàn là dấu răng của ai đó, một số nơi còn rướm máu.
Tất nhiên, những chỗ khác cũng có vết cắn.
Nhưng so với sự thỏa mãn và khoái cảm mà Tùy Hành có được cả đêm qua, vết thương nhỏ này thực sự chẳng đáng là gì. Thậm chí nó còn kích thích mạch máu trong người hắn.
Tùy Hành tràn trề sức sống bước ra ngoài, hắn thay áo bào, sau đó đổi bấc đèn, lấy khăn tắm đi tới, ôm Giang Uẩn ra ngoài, đặt y vào trong màn ngủ.
Giang Uẩn ngủ rất ngoan ngoãn, dù nằm trên gối nhưng cánh tay vẫn ôm lấy eo Tùy Hành.
Hơn một năm không gặp, làn da của tiểu tình nhân vẫn mềm mại nhạy cảm như trước, có điều bây giờ đã có thể thích ứng được với cơ thể của hắn, cũng không biết có phải là do mang thai hay không.
Nghĩ tới đây, lòng Tùy Hành không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, giống như bị mèo cào.
"Cô thực sự sắp không đợi được đến tháng ba năm sau rồi."
"Tuy nhiên, tháng ba là mùa trăm hoa đua nở, cũng là mùa chúng ta quen nhau. Chắc chắn em sẽ thích."
Tùy Hành vui vẻ lẩm bẩm mấy câu, sau đó đứng dậy đi làm chính sự. Trời sắp sáng, hắn phải tìm cách đưa người về sao cho không bị phát hiện.
Phạm Chu uống rượu cả đêm, thấy bình minh sắp tới, hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tâm tình ông cũng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là việc Tùy Hành tắm cả đêm khiến Phạm Chu thấy kỳ lạ, thậm chí hơi nghi ngờ tên Thái tử Tùy quốc này có bệnh gì đó khó nói.
Vì thế lúc Tùy Hành hớn hở đi ra khỏi phòng, Phạm Chu nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ dị.
May là Tùy Hành nói chuyện êm tai: "Đại hôn vẫn còn nhiều việc bận rộn, cô không tiện ở lâu, đợi lấy thiếp canh xong cô sẽ lập tức trở về Tùy đô. Phía Dung Dữ làm phiền tiên sinh thay cô nói vài câu. Cô nghĩ, vẫn phải chú trọng chút lễ nghi, trước khi thành hôn không nên gặp mặt nhau."
Đối với Phạm Chu mà nói đây đương nhiên là tin tốt.
"Điện hạ có thể lấy đại cục làm trọng, quả thật không còn gì tốt bằng."
Thiếp canh không phải vật bình thường, không thể tùy tiện giao cho người khác, nên Phạm Chu tự mình đi chuẩn bị.
Không có Phạm Chu làm môn thần giữ cửa, Tùy Hành dễ dàng rời khỏi phòng, hắn dùng chút thủ đoạn dẫn nhóm thị vệ đi nơi khác, sau đó bế Giang Uẩn ra ngoài, đi về phía cung điện nơi y ở.
Hiển nhiên Giang Uẩn đã sớm sắp xếp ổn thỏa, bên ngoài cung điện chỉ còn lại một nửa thị vệ.
Tùy Hành không dám đi vào bằng cửa trước, vẫn ngựa quen đường cũ đánh lạc hướng binh lính rồi trèo qua cửa sổ.
Tùy Hành hành động một cách trôi chảy, ngay lúc hắn định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến, kèm theo giọng nói của Công Tôn Dương.
"Phạm tiên sinh."
Tùy Hành không ngờ Phạm Chu lại phát hiện nhanh như vậy, trong lúc cấp bách, nhìn thấy tủ sách cách đó không xa, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức vén tấm khăn trải bàn lên, trốn vào trong.
Vừa ngồi xổm xuống, Tùy Hành đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại thì phát hiện một cái bánh bao nhỏ đang núp trong góc, đôi mắt đẹp như ngọc đang lạnh lùng nhìn hắn.
Tùy Hành: "..."
Nghĩ tới cảnh nhóc con thấy mình lén lút trèo qua cửa sổ, còn nhếch nhác chui xuống gầm bàn, Tùy Hành cảm thấy rất mất mặt.
Công Tôn Dương và Phạm Chu đồng thời xông vào, theo sau là một vài cung nhân và vú nuôi.
Một người đang tìm kiếm tiểu hoàng tôn đột nhiên chạy trốn đi đâu mất, người còn lại thì tìm kiếm Tùy Hành bỗng dưng biến mất một cách kỳ lạ, bọn họ không hẹn mà cùng chạy đến cung điện của Giang Uẩn.
Công Tôn Dương lòng nóng như lửa đốt, Phạm Chu thì nổi giận đùng đùng.
Da đầu Tùy Hành tê rần, hắn liếc nhìn cục tuyết nhỏ đang trừng mắt với mình, sau đó nhanh trí lấy ra một quả cầu thủy tinh nhét vào tay nhóc.
"Cô đặc biệt mang từ Tùy đô đến đó, xem xem, thích không?"
Giang Nặc liếc nhìn quả cầu thủy tinh, rồi lại nhìn người cha không đáng tin này một cái, vẫn mặt lạnh.
Tùy Hành mặt dày nói: "Nếu thích, lát nữa ngươi chủ động ra ngoài trước, được không?"