Lâm Hiên gật đầu, nói: “Ngươi đúng thật không xứng.”
Sau một khắc, trực tiếp động thủ với Bạch Lăng Kiều.
Bùm!
Đại huyệt quanh thân Bạch Lăng Kiều đều phát ra tiếng nổ. Nhưng trong mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc.
Bởi vì, Lâm Hiên không có giết nàng, chỉ là phế đi võ công của nàng.
Kể từ nay về sau, cô chỉ là một người bình thường.
“Bạch Lăng Kiều, hôm nay ta không giết ngươi, mong ngươi có thể tự hối cải.”
“Đa tạ Lâm thiếu!”
Bạch Lăng Kiều quỳ gối trước mặt Lâm Hiên, hướng Lâm Hiên dập đầu.
“Ngươi có thể đi rồi!" Lâm Hiên phất phất tay.
Cuối cùng, anh vẫn không thể xuống tay.
Dù sao, đây là nữ nhân đầu tiên trong năm năm qua, để cho hắn tiến vào...
Thấy Lâm Hiên cư nhiên thả Bạch Vô Thường đi, Sở Thiền Hoàng có vẻ có chút ghen tuông nói:
"Lâm thiếu, nếu ngươi không muốn giết nàng, tại sao không để nàng làm người hầu của ngươi luôn đi, ta nghe nói kỹ thuật của nàng rất cao đó.”
Lâm Hiên lườm Sở Thiền Hoàng một cái, nói:
“Ngươi rèn luyện một chút, nói không chừng kỹ thuật cũng sẽ rất cao đó!”
"Thật sao? Chủ nhân, hay bây giờ chúng ta cùng luyện tập nhé!” Sở Thiền Hoàng chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lâm Hiên.
Cô nàng này quá mức phóng túng, Lâm Hiên có chút không đỡ nổi.
"Khụ khụ, ta phải trị thương cho người của Phượng Hoàng điện trước đã..." Lâm Hiên xấu hổ sờ sờ mũi.
Sau đó giúp từng người trong Phượng Hoàng Diện chữa trị.
"Oa, Lâm thiếu quá lợi hại rồi phải không? Ngay cả vết sẹo cũng không có lưu lại!"
Các chị em được chữa khỏi của Phượng Hoàng điện đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Cái này tính là cái gì. Cho dù là vết sẹo cũ mười năm trước của ta, Lâm thiếu cũng có thể chữa khỏi!" Hồng Diệp nhịn không được nói một câu.
Sau đó, cô liền cảm thấy hình như mình đã nói sai rồi thì phải.
Quả nhiên, các chị em gái đều mở to hai mắt. Tiếp theo từng người lao về phía Lâm Hiên.
“Lâm thiếu, ‘bướm nhỏ’ của em bị thương rồi, anh có thể giúp em xóa vết sẹo không... bạn trai em luôn miệng chê nó…”
"..."
Cũng may là nhờ uy lực của Sở Thiền Hoàng, đuổi được đám người phát rồ này đi.
Cô sao lại không biết đám gà con này của mình đã hoàn toàn bị thực lực cường đại cùng y thuật của Lâm Hiên khuất phục chứ. Bọn họ đang muốn tìm mọi cách tiếp cận Lâm Hiên.
“Tốt lắm, nếu không có việc gì khác, ta đi trước đây!" Lâm Hiên nói.
“Cái kia… Lâm thiếu!”
Ngay khi Lâm Hiên chuẩn bị rời đi, Yêu Cơ đột nhiên mở miệng.
"Làm sao vậy?" Lâm Hiên nhìn về phía nữ nhân cực kỳ mị hoặc này.
Trong ngực cô vẫn ôm ô giấy dầu như trước, quần áo tuy rằng có nhiều chỗ rách, làn da trắng nõn cũng dính bụi bặm. Nhưng nhìn vẫn đẹp như tiên nữ.
"Lâm thiếu, tôi nghe Hồng Diệp cùng Kỳ Mị nói, anh dạy các nàng song tu công pháp, để cho các nàng tăng lên tông sư, tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ..."
Thanh âm Yêu Cơ càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, thiếu chút nữa cũng nghe không thấy.
"Cô cũng muốn học?" Lâm Hiên sửng sốt một chút, nhưng lập tức trở nên bình tĩnh.
Dù sao Hồng Diệp và Kỳ Mị, trước kia đều chỉ là nguyệt cấp, hiện tại trực tiếp trở thành nữ tông sư.
Yêu Cơ nhìn thèm mắt cũng bình thường. Nhất là, nàng vốn là người mạnh nhất dưới tay Sở Thiền Hoàng.
Bây giờ lại trở thành một trong những người yếu nhất.
Vì vậy, trải qua một trận chiến nội tâm nghiêng trời lệch đất, nàng cuối cùng quyết định cùng Lâm Hiên song tu!
Dù sao Hồng Diệp cùng Kỳ Mị đều đã cùng Lâm Hiên song tu, nàng lại có cái gì phải cố kỵ đây!
Hơn nữa, song tu cùng nam nhân như vậy, đó là phúc khí của nàng.
"Được rồi, vậy để Tu La luyện cùng đi." Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.
Loan Phượng Quyết là phải yêu cầu hai nữ nhân đồng thời tu luyện.
Vốn tưởng rằng Tu La sẽ sảng khoái đáp ứng. Nhưng không ngờ Tu La nghe vậy biểu tình lại trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
"Cái kia, Lâm thiếu, tôi, tôi không muốn học!" Tu La vẻ mặt đau khổ nói.
"Tại sao không muốn học? Cô không muốn mạnh mẽ hơn sao? Cô đã nhìn thấy, Hồng Diệp cùng Kỳ Mị đều thành tông sư rồi đó. Mà các nàng cũng chỉ mới tu luyện một lần thôi. Sau này luyện tập nhiều hơn, thậm chí có thể trở thành võ đạo chí tôn!" Lâm Hiên nghi hoặc hỏi.
"Tôi, tôi, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng, nhưng tôi không muốn học cái này…!" Tu La cắn môi nói.
Lúc này, Yêu Cơ lại đi tới trước mặt Tu La, nắm tay Tu La, nói:
“Tu La, coi như cô giúp tôi đi, đáp ứng Lâm thiếu đi. Chỉ khi chúng ta trở nên mạnh mẽ, mới có thể phụ tá đại tỷ tốt hơn, phụ tá Lâm thiếu!”
“Nhưng, Yêu Cơ, cô hiểu tôi mà, đối với nam nhân, tôi thật sự không được..." Tu La cười khổ.
Tu La đang hiểu lầm phải song tu cùng Lâm Hiên. Từ cách ăn mặc có thể nhìn ra được, tính cách của cô thiên về nam giới.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cô thích phụ nữ. Cô ấy chỉ đơn thuần là ghét đàn ông.
Tu La đương nhiên cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh mình không mặc quần áo xuất hiện trước mặt một người đàn ông trần truồng, cô liền cảm thấy ớn lạnh.
Ngay cả đối với một người đàn ông xuất chúng như Lâm Hiên, cũng không thể.
“Chủ nhân, anh cũng đừng làm khó Tu La nữa, Tu La không thích đàn ông. Hay là đổi thành tôi được không?” Sở Thiền Hoàng cũng tham gia vào nói.
“Chuyện này có liên quan gì đến việc Tu La thích đàn ông không?” Lâm Hiên vẻ mặt khó hiểu.
"Chủ nhân, anh thử nghĩ xem. Tu La không thích đàn ông, anh lại muốn cùng nàng tu luyện, cái này không phải so với giết nàng còn khó chịu hơn sao?" Sở Thiền Hoàng giải thích.
Lâm Hiên rốt cục phản ứng lại. Thì ra, lại bị hiểu lầm. Sao các cô gái này luôn nghĩ theo hướng này nhỉ?
“Ha ha, các người hiểu lầm rồi. Công pháp tu luyện của Lâm thiếu, không phải là cùng anh ấy song tu, mà là cần hai nữ tử cùng nhau tu luyện!” Lúc này, Kỳ Mị cười lớn giải thích.
"A?"
Nghe Kỳ Mị nói xong, không chỉ Yêu Cơ, mà ngay cả Tu La cũng đỏ mặt.
"Vậy, nếu là cùng nữ nhân thì ta có thể!" Tu La nói.
“Tốt. Thực lực của hai cô không sai biệt tắm, thích hợp cùng tu luyện.” Lâm Hiên gật đầu.
Sau đó liền đem Loan Phượng Quyết dạy cho hai người.
Đem thực lực của Yêu Cơ cùng Tu La cũng tăng lên tới Tông Sư Cảnh.
Trong nháy mắt, Phượng Hoàng điện có thêm bốn vị nữ tông sư. Thực lực tăng lên rất nhiều.
Phượng Hoàng điện trước đây thực lực yếu nhất trong tứ điện.
Nhưng hiện tại, cho dù không phải mạnh nhất, cũng ít nhất có thể xếp một trong hai hạng đầu.
Chờ Lâm Hiên giúp Yêu Cơ cùng Tu La nâng cấp thực lực xong, liền nhìn thấy Sở Thiền Hoàng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
"Có việc gì?" Lâm Hiên bị ánh mắt này của Sở Thiền Hoàng nhìn cho có chút sợ hãi.
Sở Thiền Hoàng vẻ mặt quyến rũ nói:
“Lâm thiếu à, anh có loại công pháp nào cho nam nữ cùng nhau song tu không dạ~!”
Chương 107 Tô Anh bị bắt nạt
Công pháp song tu nam nữ? Lâm Hiên đương nhiên là có. Hơn nữa, còn có rất nhiều.
Lúc ấy khi sư phụ Sát Đế dạy cho hắn, hắn còn rất nghi hoặc. Trên núi chỉ có hắn và lão ta, học mấy thứ này có ích lợi gì?
Nhưng hiện tại, hắn dường như đã hiểu được dụng tâm của sư phụ.
Sự cường đại của Kỳ Lân thật sự vượt xa tưởng tượng. Hỏa lực quá mạnh, dễ dàng làm người bị thương.
Tuy rằng thực lực của Sở Thiền Hoàng so với Bạch Lăng Kiều lợi hại hơn rất nhiều.
Nhưng Lâm Hiên chỉ cần nhớ tới thảm trạng Bạch Lăng Kiều ngày đó, hắn liền cảm giác được có chút căng thẳng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không giết Bạch Lăng Kiều. Đã cho cô ta một cơ hội để trở lại làm người.
Hắn cũng không muốn Sở Thiền Hoàng trở thành như vậy.
“Không có!” Lâm Hiên trực tiếp đáp.
“Ôi, đáng tiếc nha chủ nhân, người ta còn muốn cùng chủ nhân tu luyện đây!” Sở Thiền Hoàng nhẹ nhàng lắc lắc thân thể, tràn đầy mị hoặc.
Lâm Hiên quyết định nhanh chóng rời đi, nếu không hắn thật sự chịu không nổi.
Phượng Hoàng điện này toàn nữ nhân, hơn nữa còn đều là mỹ nữ, tuyệt đối là thiên đường của nam nhân.
Đáng tiếc, Lâm Hiên không có may mắn để thưởng thức nó.
Không đúng, phải là bọn họ không có may mắn đó mới đúng.
Đoán chừng ở đây ngoại trừ Sở Thiền Hoàng, còn lại một khi tiếp nhận Lâm Hiên tẩy rửa, liền chết bất đắc kỳ tử.
Cho dù là Sở Thiền Hoàng cũng sẽ rất thảm.
Kỳ Lân Hỏa chết tiệt, nếu có thể khống chế thì tốt rồi.
Lâm Hiên đi theo Hồng Diệp cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ đêm.
Ngay sau khi bước ra khỏi câu lạc bộ, Lâm Hiên nhận được một cuộc điện thoại khiến sắc mặt hắn lập tức sầm lại.
Sau khi Lâm Hiên rời đi, quyến rũ trên mặt Sở Thiền Hoàng trong nháy mắt liền biến mất, trở nên vô cảm.
Nàng bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của Phượng Hoàng Điện.
Phượng Hoàng điện trước kia, trong tứ điện thực lực đều là đứng cuối cùng, thường xuyên bị khi dễ. Hiện tại, có được bốn vị nữ tông sư tọa trấn, chắc chắn phải khác.
"Sắc mặt của đại tỷ thay đổi cũng quá nhanh rồi?"
“Đúng vậy, phong thái đó của đại tỷ trước mặt Lâm thiếu, ta vào Phượng Hoàng điện lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua!”
“Khụ khụ, nhỏ giọng một chút, nếu bị đại tỷ nghe thấy, các ngươi liền xong đời!”
"..."
Tối nay là một bước ngoặt lớn đối với Phượng Hoàng điện, các nàng đều nghị luận sôi nổi.
"Lâm Hiên, muốn làm chủ nhân của ta, ngươi phải chịu đựng được khảo nghiệm nha!" Sở Thiền Hoàng nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hiên, lặng lẽ nói.
…
“Lập tức đi Hồng Lãng!” Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi.
"Làm sao vậy, Lâm thiếu?" Ánh mắt của Lâm Hiên làm cho Hồng Diệp có chút bị dọa.
“Em gái tôi bị người ta khi dễ!”
Vừa rồi Lâm Hiên nhận được điện thoại của Tằng Kiến, nói Tô Anh đang làm ‘việc tại Hồng Lãng thì bị người tới trêu chọc.
“Tiểu Anh? Sao lại đến Hồng Lãng?” Hồng Diệp sửng sốt.
“Đến đó trước rồi nói sau.”
Lâm Hiên bảo Hồng Diệp lái xe đến Hồng Lãng.
Chiếc xe này là chiếc Laozi lớn màu hồng thuộc sở hữu của Sở Thiền Hoàng.
Khẩu vị Sở Thiền Hoàng này thật đúng là độc đáo. Chơi búa đồng và lái Laozi lớn màu hồng.
Tuy nhiên, Lâm Hiên không có tâm trạng để chú ý đến những điều này.
Hắn chỉ muốn biết là tên không có mắt nào dám bắt nạt em gái hắn!
Hồng Lãng Bar.
“Lập tức, đem con nhỏ kia đến đây cho ta!”
Một người đàn ông cao 1,6m, thân hình mảnh khảnh, da ngăm đen, ngồi trên sô pha hét lớn.
Ở trái phải của hắn, còn có hai mỹ nữ dáng người tuyệt sắc đang tựa vào trong ngực hắn.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của hắn ta rất không vui. Bởi vậy, xuống tay cũng không nhẹ. Hai mỹ nhân mặc dù rất khó chịu nhưng cũng chỉ có thể gượng cười.
“Kiệt thiếu gia, cô ấy chỉ là một hoạt náo viên, sao anh lại muốn cô ta chứ?”
“Đúng vậy, Kiệt thiếu gia, chẳng lẽ, Liễu Khiết tôi không xinh đẹp bằng cô ấy? Không cần cô ta đến không phải tốt hơn sao?”
Trong hai mỹ nữ này, một trong số đó lại là Liễu Khiết.
Liễu Khiết chính là quản lý của Hồng Lãng, còn từng là nữ nhân của Tằng Kiến.
Hôm nay, ngay cả nàng cũng chủ động đến bồi khách liền có thể thấy được thân phận của vị Kiệt thiếu gia này, nhất định không đơn giản.
Đáng tiếc, lúc này trong lòng Kiệt thiếu, chỉ có hình bóng cô gái kia.
Quá thuần khiết, quá hoang dã. Lại dám tát vào mặt Kiệt thiếu hắn.
Âu Dương Kiệt hắn lăn lộn ở hộp đêm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ dám tát hắn.
Hắn thề tối nay phải khiến cho cô ta khuất phục mình.
Để cho nàng biết, Kiệt thiếu gia hắn có bao nhiêu lợi hại!
“Kiệt thiếu, để ta hầu hạ ngươi thật được không?” Liễu Khiết chủ động bò lên người ÂuDương Kiệt. Tuy nhiên lại bị Kiệt thiếu đẩy ngã xuống đất.
"Cút đi một chút, đồ rác rưởi!” Kiệt thiếu mắng thẳng.
Tuy rằng tư sắc Liễu Khiết cũng không tệ. Nhưng so sánh với người tên Tô Anh kia thì kém xa.
Nhất là sự dâm đãng trên người cô nàng này làm cho Âu Dương Kiệt cảm giác được buồn nôn.
“Ta nói lại lần nữa, gọi cô nàng kia tới đây cho ta!” Âu Dương Kiệt lớn tiếng nói.
"Đượ,c được, tôi sẽ gọi cho Kiệt thiếu ngài." Liễu Khiết nén giận rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng riêng, đã bắt đầu chửi bới.
“Mẹ kiếp. Gọi ngươi một tiếng Kiệt thiếu thì ngươi liền thấy mình là thứ gì ghê gớm lắm sao?”
Nhưng mà, Liễu Khiết vừa mới mắng xong một câu, đột nhiên cảm giác được tóc mình bị người ta bắt được.
Là hai tên vệ sĩ da đen tên Kiệt thiếu mang đến.
Vừa vặn nghe thấy nàng mắng Kiệt thiếu.
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Dám mắng Kiệt thiếu, chán sống rồi à?” Vệ sĩ da đen không nói gì, đánh Liễu Khiết mấy bạt tai liền.
Lại hung hăng đạp mấy cước lên người Liễu Khiết, lúc này mới giống như là kéo chó chết, đem Liễu Khiết vào lại trong phòng.
"Sao các ngươi lại đưa cô ta vào?"
Nhìn thấy một màn này, Kiệt thiếu gia có chút không kiên nhẫn quát lớn vệ sĩ của mình.
“Kiệt thiếu, tiện nhân này vừa mới ở cửa mắng ngài, bị chúng ta bắt được!”
"Ồ? Có chuyện này không?" Kiệt thiếu híp mắt, tựa hồ có hứng thú.
Hắn ttùy ý nhặt một chai bia, đi tới trước mặt Liễu Khiết, ngay sau đó, ba một tiếng, liền đem chai bia đập vào đầu Liễu Khiết.
Đầu liễu khiết nhất thời nở hoa.
"A!"
Liễu Khiết bị đánh gục xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đồ tiện nhân, dám mắng ta, đúng là chán sống!”
Âu Dương Kiệt đấm đá thêm mấy cước lên người Liễu Khiết, sau đó liếc nhìn hai vệ sĩ da đen cao khoảng 1,9 mét, khỏe như trâu bò kia. Khóe miệng hắn liền nhếch lên.
"Đêm nay cô ta là của các ngươi, dạy cô ả cách cư xử đi!"
“Cảm ơn Kiệt thiếu!” Hai vệ sĩ da đen nghe vậy liền mừng rỡ.
Tuy rằng lúc này Liễu Khiết bị đánh không thành hình người, nhưng vừa rồi cô vẫn ôm đầu, bởi vậy mặt cũng không bị thương quá nặng.
Loại bệnh kiều thái này, càng có thể kích phát thú tính của bọn họ.
Liễu Khiết liền bị hai tên vệ sĩ da đen kéo đi.
Chương 108 Kiệt thiếu gia hống hách
Liễu Khiết thế nào cũng không nghĩ tới, nàng chính là miệng tiện mắng đối phương một câu, lại gặp vận rủi như thế.
Một mỹ nữ khác trên sô pha, nhìn thấy một màn này đều bị dọa choáng váng.
Hai người da đen kia, vừa nhìn đã biết vô cùng mãnh liệt.
May mắn người bị kéo đi không phải là nàng, nếu không, chỉ sợ đêm nay sống không nổi.
Lúc này, Tằng Kiến cuối cùng cũng bước vào phòng riêng.
"Chuyện là… Kiệt thiếu gia, Tô Anh không phải người bồi rượu, chỗ này của ta mỹ nữ rất nhiều, ngài chọn một người khác được không?” Tằng Kiến đầu đầy mồ hôi nói.
Hiển nhiên, hắn vừa rồi đã biết được thân phận của vị Kiệt thiếu này.
Đây là một vị tiểu vương gia đến từ kinh đô!
Bởi vậy vừa rồi lúc hắn tới nhìn thấy người tình trước đó của mình bị hai vệ sĩ da đen kia kéo đi.
Dù Liễu Khiết khàn giọng cầu cứu, hắn lại chỉ dám làm bộ như không nhìn thấy.
Một tiểu vương gia của đế đô, ai dám trêu chọc đây?
"Ha ha, làm việc trong quán bar, ngươi lại bảo không bồi rượu? Đang đùa ta à?” Âu Dương Kiệt tát vào mặt Tằng Kiến.
Tằng Kiến thiếu chút nữa bị tát ngã xuống đất, nhưng không dám nói thêm gì.
Trong lòng càng cực kỳ buồn bực. Nếu biết Tô Anh sẽ bị vị đại thiếu gia này coi trọng, đánh chết hắn cũng không dám mời Tô Anh tới hỗ trợ.
Hôm nay Tằng Kiến biết sẽ có đại nhân vật đến đây.
Vì để chiêu đãi thật tốt nên hắn đã đem tất cả các em gái chất lượng cao đang nghỉ phép đều gọi tới.
Cuối cùng còn không yên tâm, lại nhẹ giọng mời gọi Tô Anh tới. Để cô ấy nhảy mấy bài.
Trước kia Tô Anh nhảy trong Hồng Lãng là vì để kiếm sống.
Nhưng bây giờ thì khác, là hưởng thụ. Cho nên, Tô Anh liền đáp ứng.
Nhưng không nghĩ tới, vị đại thiếu gia kia liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tô Anh.
Muốn cùng Tô Anh ôm ấp nhảy múa, kết quả là bị Tô Anh tát cho một cái thật mạnh.
"Quan trọng là… vì Tô Anh là em gái của Lâm Hiên.”
Tằng Kiến không còn cách nào khác ngoài việc báo danh Lâm Hiên ra. Hy vọng có thể dùng danh tiếng của Lâm Hiên chấn động Âu Dương Kiệt.
Nhưng Âu Dương Kiệt nghe vậy lại tát vào mặt Tằng Kiến.
“Ta chưa từng nghe qua Lâm Hiên hay không Lâm Hiên. Ta chỉ biết hôm nay ta muốn cô ta đến đây, thì nhất định phải đến đây. Hiểu không?” Âu Dương Kiệt ngạo nghễ nói.
Dù sao cũng là từ đế đô tới, hắn không thèm để bất cứ ai vào mắt như vậy cũng rất bình thường.
Tằng Kiến bất đắc dĩ. Chỉ đành gọi điện thoại cho Lâm Hiên cầu cứu.
Bất kể là Lâm Hiên hay là Âu Dương Kiệt này, hắn là đều không đắc tội nổi.
“Quên đi, ngươi không gọi người tới đúng không, ta tự mình đi!” Âu Dương Kiệt nháy mắt với mấy gã vệ sĩ da đen trong phòng.
Âu Dương Kiệt này cũng đủ phô trương, chỉ riêng vệ sĩ da đen cũng có mười mấy người.
Lúc này, Tô Anh đang nói chuyện với mọi người trong phòng thay đồ. Đột nhiên, Âu Dương Kiệt mang theo mấy vệ sĩ da đen xông vào.
Lúc này trong phòng thay đồ có không ít chị em đang thay quần áo. Nhất thời sợ tới mức hét ầm lên. Vội vàng muốn mặc quần áo lại.
“Hét cái gì mà hét? Lão tử cũng không phải chưa từng xem qua!”
Âu Dương Kiệt quát lạnh một tiếng, nói với các cô gái đang cuống quít muốn mặc quần áo:
"Không được động đậy. Có thể bị lão tử nhìn, là phúc khí của các ngươi.”
Nhưng đám người không nghe vào, theo bản năng liền muốn đem quần áo mặc xong.
“Số 2, ai động một chút, lập tức giết!” Âu Dương Kiệt lớn tiếng nói.
“Vâng, Kiệt thiếu!”
Phía sau Âu Dương Kiệt, một vệ sĩ áo đen gần hắn nhất rút súng ra.
Bang bang bang!
Ngay sau đó, vệ sĩ số 2 bắn liên tiếp vài phát. Đem những người còn đang mặc quần áo kia trực tiếp bắn chết.
Nhìn thấy cảnh này, các cô gái còn lại đề cực kỳ hoảng sợ, quần áo mặc được một nửa, cũng không dám nhúc nhích.
Âu Dương Kiệt lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Hồng Lãng là một quán bar tương đối lớn ở Giang Đô. Do đó, phòng thay đồ cũng rất lớn. Lúc này trong phòng thay đồ, có ít nhất năm sáu mươi cô gái.
Các nàng duy trì động tác thay quần áo, thoạt nhìn như hoàn yến, đẹp không gì sánh được.
Nhưng ánh mắt Âu Dương Kiệt cũng không có rơi vào trên người các nàng.
Mà là rơi vào trên người Tô Anh.
Gái đẹp có ngàn vạn người nhưng hắn đêm nay độc sủng người này.
“Ngươi không cần làm bậy, vừa rồi là ta đánh ngươi, cứ tới tìm ta.” Tô Anh cắn môi, trừng mắt nhìn Âu Dương Kiệt.
“Ha ha, ta đương nhiên là tới tìm em rồi.” Âu Dương Kiệt cười hắc hắc.
Hắn tùy tiện ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, sau đó nói với Tô Anh:
"Em gái, vừa rồi em nhảy múa không tệ, hiện tại lại nhảy cho đại gia ta xem đi!”
“Bây giờ không phải là giờ làm việc, tại sao tôi phải nhảy!" Tô Anh lạnh mặt nói.
"Không nhảy?" Âu Dương Kiệt nháy mắt với số 2.
Số 2 trực tiếp giơ súng bắn chết một chị gái mặc quần áo đến một nửa.
Rồi sau đó số 2 lại giơ súng định bắn thêm một cô gái trẻ.
“Được, tôi nhảy!” Tô Anh rốt cục thỏa hiệp.
Mặc dù Tô Anh rất không muốn, nhưng cô chỉ có thể đứng dạy, nhảy đại một vài động tác.
“Điệu nhảy này không đẹp. Em gái, ngươi có thể múa cột không?”
Âu Dương Kiệt chỉ xem một lát, sau đó có chút mất hứng nói.
“Không!” Tô Anh lạnh mặt đáp.
“Không? Vậy ngươi có thể học!” Âu Dương Kiệt ha hả nói.
"Tôi không. . . Được rồi, tôi sẽ học!"
Tô Anh vốn muốn nói không học, nhưng nhìn thấy số 2 lại nâng súng lên, đành phải nói như thế.
“Các ngươi ai biết, qua dạy cho cô ấy đi.” Âu Dương Kiệt nói với các cô gái trong phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ này có một số ống thép, thường được các cô gái sử dụng để luyện tập.
“Tôi, tôi biết…” Một cô gái trẻ xinh đẹp run rẩy nói.
"Ngươi phải dạy cô ấy thật tốt đó, nếu không…”
Âu Dương Kiệt cầm khẩu súng lục từ trong tay số 2, họng súng trượt trên người cô gái xinh đẹp kia.
Chẳng mấy chốc, cô gái trẻ bắt đầu dạy học.
Không thể không nói, kỹ thuật của cô gái trẻ này cũng không tệ lắm.
Mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi. Nhưng vẫn thể hiện kỹ thuật cao siêu.
Hơn nữa dáng người của cô cực tốt, mỗi một động tác, đều phi thường có tính thưởng thức.
“Đến phiên ngươi, biểu diễn cho thật tốt nhé. Ngươi nhảy sai một động tác, ta liền giết một người.” Âu Dương Kiệt trên mặt nở nụ cười mê người đe dọa Tô Anh.
Sau khi nghe những lời này, tất cả các cô gái trẻ có mặt đều run lên vì sợ hãi.
Người khác chính là vũ công chuyên nghiệp, Tô Anh chỉ nhìn một lần, làm sao có thể học hết được. Nhưng họ không dám nói gì cả.
Âu Dương Kiệt này quả thực chính là ma quỷ.
Mạng người ở trước mặt hắn, ngay cả cỏ rác cũng không bằng.
Tô Anh hít sâu một hơi.
Mặc dù rất khó để ghi nhớ nhiều động tác cùng một lúc, nhưng cô chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
May mắn thay, cô học khoa múa, mặc dù chưa từng thử múa cột, nhưng nền tảng vẫn có. Sẽ không phải hoàn toàn không múa được.
Mà lúc này, Lâm Hiên rốt cuộc cũng đã tiến vào Hồng Lãng.
"Em gái của ta đâu!" Lâm Hiên nắm lấy cổ áo Tằng Kiến, giận dữ hỏi.
Vừa rồi Tằng Kiến không có theo vào trong phòng, nhưng hắn vẫn luôn ở bên ngoài quan sát, lúc này mới run giọng nói:
"Cô ấy, cô ấy bị Kiệt thiếu gọi đến múa cột..."
Chương 109 Âu Dương Băng Tình
“Ngươi nói cái gì?”
Lâm Hiên nghe Tằng Kiến nói xong, càng là lửa giận ngút trời.
Dám để em gái hắn múa cột? Quả thực là muốn chết.
“Dẫn ta qua đó!”
Trong phòng thay đồ.
Mọi người nín thở.
Hiện tại, mạng của các nàng đều nằm trong tay Tô Anh.
Nếu Tô Anh không cẩn thận, các nàng có thể sẽ mất mạng.
Tô Anh hít sâu một hơi, rốt cục bắt lấy ống thép, nhảy lên. Trong lòng nàng vô cùng ủy khuất.
Mặc dù cô nhảy múa trong quán bar, nhưng cô nhảy chỉ là những điệu nhảy bình thường.
Đây là lần đầu tiên cô múa cột.
Múa cột cũng có thể coi là một loại hình nghệ thuật. Nhưng phải còn tùy vào múa ở đâu, múa cho ai xem.
Cũng may, Tô Anh vừa mới thay xong quần áo. Hiện đang mặc quần jean dài.
Tô Anh vừa học, cũng không phải đã từng được huấn luyện đặc biệt. Nhưng cô ấy có kỹ năng khiêu vũ, về cơ bản có thể sao chép tất cả các chuyển động.
Thế nhưng rất nhanh Kiệt thiếu gia liền cảm thấy không đủ. Hắn cảm thấy "áo múa" của Tô Anh không đủ chuyên nghiệp.
Bởi vậy, để cho Tô Anh dừng lại.
Sau đó, sai người mang theo một bộ đồ khiêu vũ chuyên nghiệp để cô ấy mặc.
Nhìn bộ đồ khiêu vũ mát mẻ kia, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Anh trở nên trắng bệch.
Coi như là trước kia cô ta còn làm hoạt náo viên cho quán bar cũng chưa bao giờ mặc quần áo như vậy.
Nhưng bây giờ, cô có quyền từ chối không?
Nếu từ chối, có trời mới biết thiếu gia này sẽ giết bao nhiêu người.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của các chị em khác, Tô Anh đành phải chậm rãi tiếp nhận "Vũ Y" kia.
Đôi mắt đã lấp lánh những giọt nước mắt ủy khuất.
Tô Anh muốn tìm một chỗ khuất một chút thay quần áo.
Nhưng lại bị yêu cầu thay tại chỗ.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Anh run rẩy, vươn về phía khóa kéo quần jean.
“Dừng lại.”
Ngay khi bàn tay nhỏ bé của Tô Anh chạm vào khóa quần jean.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tô Anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Lâm Hiên xông vào.
“Anh!” Tô Anh nhào vào ngực Lâm Hiên, khóc lớn.
Tất cả ủy khuất rốt cục đã hoàn toàn bộc phát.
“Không có việc gì! Không có việc gì” Lâm Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Anh, nhẹ giọng an ủi.
"Ngươi chính là anh trai của cô ấy?"
Thấy Lâm Hiên đến, Âu Dương Kiệt nheo mắt lại.
“Vừa rồi là ngươi bắt nạt em gái ta?” Lâm Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Âu Dương Kiệt.
“Bắt nạt? Cái gì gọi là bắt nạt? Em gái ngươi làm việc ở quán bar này, không phải là để người ta chơi sao? Ta cũng không phải không cho tiền." Âu Dương Kiệt nhún vai, cười nói.
Lời nói của Âu Dương Kiệt khiến sắc mặt Lâm Hiên lạnh như băng.
“Này, nếu đã đến nơi này, cũng không cần giả bộ, ra giá đi, đêm nay ta muốn em gái ngươi bồi ta." Âu Dương Kiệt tùy tiện nói.
Lời của hắn vừa dứt, Hồng Diệp trực tiếp động thủ.
Trong nháy mắt đi tới trước mặt Âu Dương Kiệt, bóp cổ hắn, đánh vào mặt hắn mấy bạt tai liên tục.
Vệ sĩ da đen vẫn chưa kịp phản ứng.
Chờ khi phản ứng lại, lập tức giơ súng lên muốn bắn Hồng Diệp.
Hồng Diệp cũng không quay đầu lại, một con dao găm xuất hiện trong tay cô.
Khi con dao găm vung lên, gân tay của vệ sĩ da đen trực tiếp bị cắt đứt.
Cuối cùng, con dao găm đặt lên cổ Âu Dương Kiệt.
Cho dù bị dao găm kè ngay cổ, Âu Dương Kiệt vẫn rất kiêu ngạo, hắn mắng: "Mẹ kiếp, ngươi dám đánh ta!"
Hiển nhiên, Âu Dương Kiệt này đã quen với việc kiêu ngạo, hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hồng Diệp lại cho miệng hắn mấy cái tát thật mạnh. Trực tiếp đánh Âu Dương Kiệt thành đầu heo.
"Ngươi xong rồi, ngươi chết chắc rồi, ngươi biết ta là ai không?" Âu Dương Kiệt bị đánh sưng thành đầu heo, nhưng trong miệng vẫn kiêu ngạo như trước.
"Lâm thiếu, hạ thủ lưu tình, hắn đến từ Đế đô..." Lúc này, Tằng Kiến vội vàng nói.
Tuy rằng Lâm Hiên rất cường đại. Nhưng Âu Dương Kiệt này là đại nhân vật đến từ đế đô.
Nếu Lâm Hiên giết Âu Dương Kiệt, chẳng khác nào đâm thủng trời.
“Không sai, nếu ngươi dám đả thương ta, cả nhà ngươi đều phải chết!" Âu Dương Kiệt ngạo nghễ hét lớn.
"Lâm thiếu, chúng ta nên xử lý hắn như thế nào?" Hồng Diệp có chút khó xử nhìn về phía Lâm Hiên.
“Giết!” Lâm Hiên trực tiếp nói.
Sau một khắc, Lâm Hiên trực tiếp bẻ cổ Âu Dương Kiệt.
Nhìn thấy cảnh này, mấy vệ sĩ da đen kia đều sợ ngây người.
Không ngờ rằng chủ nhân của mình lại bị giết ở một nơi nhỏ bé như Giang Đô.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả đều rút súng ra tự sát.
Nếu bọn hắn không bảo vệ tốt chủ nhân, quay về cũng nhất định sẽ chết.
Hơn nữa, người phải chết không chỉ có họ. Mà là cả gia đình của họ cũng phải chết.
Vì thế, bọn họ tự sát, như vậy ít nhất còn được cái danh chết vì bảo vệ chủ, không liên lụy đến gia đình.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên cũng là có chút giật mình.
Không nghĩ tới, những vệ sĩ này lại tự sát hết toàn bộ.
Xem ra, Âu Dương Kiệt này thật đúng là có lai lịch rất lớn.
Nhưng thế thì đã sao?
Dám khi dễ em gái hắn, vậy thì chỉ có một con đường chết.
Lúc này, người lo lắng nhất đương nhiên là Tằng Kiến.
“Xong rồi, lần này xong thật rồi.”
Tuy rằng là do Lâm Hiên giết, nhưng là người chết lại ở Hồng Lãng.
Hắn có thể trốn thoát được sao?
Hơn nữa, đêm nay là hắn gọi Tô Anh tới.
Nói không chừng, Lâm Hiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Tằng Kiến, ngươi thật to gan!” Quả nhiên, Lâm Hiên lạnh lùng quát.
Ngay sau đó, Hồng Diệp nâng Tằng Kiến lên. Con dao găm, nhắm vào cổ hắn.
Lúc này Tằng Kiến mới thấy rõ nữ nhân tuyệt sắc này là ai.
La Sát của Phượng Hoàng Điện!
Ngay cả La Sát cũng trở thành thuộc hạ của Lâm Hiên. Hôm nay hắn phải chết thật rồi.
"Lâm thiếu, tôi, tôi cũng không ngờ tới. Tôi chỉ muốn Tiểu Anh đến hỗ trợ nhảy mua một chút thôi. Hơn nữa tôi cũng không có ép buộc. Là cô anh tự muốn đến…” Tằng Kiến sợ tới mức suýt tè ra quần.
“Anh, anh thả hắn ra đi. Đúng là em tự muốn tới…” Tô Anh nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Lâm Hiên.
“Em gái ta thay ngươi cầu tình, vậy tha cho ngươi một mạng!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Hồng Diệp lúc này mới buông Tằng Kiến ra.
Toàn thân Tằng Kiến đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nếu có lần sau, ta sẽ thiến ngươi!”
“Không, tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Tằng Kiến lắc đầu như trống lắc.
“Đi thôi!” Lâm Hiên mang theo Tô Anh cùng rời đi.
Lúc này, trong thẩm mỹ viện dành cho phụ nữ cao cấp nhất ở Giang Đô, một người phụ nữ xinh đẹp với dung nhan tuyệt sắc đang làm spa.
"Dì Tình, dì cứ như vậy để Tiểu Kiệt ở bên ngoài chơi bời, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp là một phụ nữ trẻ, cũng đang làm spa.
"Đứa nhỏ Tiểu Kiệt này, hơi ham chơi một chút, nhưng ở nơi nhỏ bé như Giang Đô này. Ai dám động đến người u Dương gia ta hả? Tên đó còn chưa sinh ra đâu!" u Dương Băng Tình vẻ mặt sủng ái nói.
"Cũng đúng, có nhiều vệ sĩ đi theo Tiểu Kiệt như vậy. Không cần lo nữa, chúng ta cứ hưởng thụ đi!" Cô gái trẻ cười hì hì nói.
Tuy nhiên, đúng lúc này, điện thoại của người phụ nữ xinh đẹp bất ngờ đổ chuông.
Chương 110 Âu Dương gia tuyển phi
Sau khi cúp điện thoại, trên khuôn mặt trưởng thành của Âu Dương Băng Tình hiện lên vẻ vui mừng.
Sau đó nói với hai kỹ thuật viên đang phục vụ cô: "Được rồi, hai người ra ngoài trước đi!"
Sau khi hai nữ kỹ thuật viên rời đi, Âu Dương Băng Tình ngồi dậy, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn đầy đặn như trước, làn da trắng nõn, tựa như da của một đứa trẻ sơ sinh.
"Dì Tình, làn da của dì, dáng người của dì, quả thực quá tuyệt vời!" Cô gái bên cạnh nhịn không được khen ngợi.
"Ha ha, Xích Tâm, ngươi cũng không tệ nha." Âu Dương Băng Tình cười nói.
“Con sao có thể so sánh với dì Tình. Dì Tình, của dì lớn hơn con rất nhiều nha.” Xích Tâm muốn đưa tay chạm đến, lại bị Âu Dương Băng Tình bắt được.
“Muốn lớn hơn cũng dễ thôi, ngươi tìm bạn trai là được.” Âu Dương Băng Tình cười khúc khích nói.
"Mọi người đã tới rồi. Đi thôi, cùng ta đi giúp Tiểu Kiệt kiểm tra một chút.”
Không lâu sau, hai người phụ nữ đến một sảnh tiệc.
Trong hội trường, có rất nhiều cô gái đã đứng sẵn.
Mỗi một cô gái, đều có vẻ đẹp quốc sắc, hơn nữa còn ăn mặc lộng lẫy. Các nàng có người chủ động tới, có người bị động lại đây.
Bởi vì hôm nay có một vị đại nhân vật từ Đế đô đến Giang Đô.
Vị đại gia có một cậu con trai đã đến tuổi kết hôn.
Nếu có thể leo lên cây đại thụ này, như vậy sau này sẽ là tương lai vô lượng.
Bởi vậy, không ít cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đều chạy tới. Chỉ cầu, có thể được đại nhân vật này coi trọng.
Đương nhiên, cũng có một ít, là bị gia tộc ép buộc đến đây.
Ví dụ như một cô gái trong số đó, rõ ràng ăn mặc rất quê mùa. Trong một bữa tiệc lớn như vậy, có vẻ không phù hợp.
Chỉ vì cô ấy đang mặc một chiếc áo khoác đệm hoa!
Trong trường hợp này, cho dù là bị đông lạnh thành khối băng, vậy cũng phải đem chỗ nên lộ thì lộ ra. Nhưng cô ấy lại ăn mặc như thế này.
Tuy nhiên, dù khoác trên mình chiếc áo độn hoa và gương mặt không trang điểm cũng khó có thể che đi vẻ đẹp của cô.
"Tiểu Hinh à, sao con có thể ăn mặc như vậy? Nghe lời mẹ, đi thay quần áo đi, nếu được đại nhân kia nhìn trúng, Ninh gia chúng ta sẽ phát đạt rồi!" Trần Tú cầm trong tay một bộ lễ phục mát mẻ, trong miệng không ngừng khuyên nhủ.
Không sai, người phụ nữ mặc áo khoác bông này không ai khác chính là Ninh Hinh.
"Mẹ, con không đổi đâu, con lạnh!" Ninh Hinh quướng bỉnh nói.
Trần Tú không khuyên nổi Ninh Hinh, không có cách nào, đành phải để mặc cô.
Ngoại trừ Ninh Hinh, thì còn có Lâm Nhược Hi, Thẩm Ngạo Tuyết cũng đều đến.
Nói tóm lại, hôm nay hầu như tất cả những phụ nữ chưa kết hôn ở Giang Đô đều đến.
Không có cách nào, đây chính là thiệp mời do thành chủ tự mình đưa tới, không đến, chẳng khác nào không cho thành chủ mặt mũi.
“Được rồi, mọi người im lặng, đại nhân đến rồi!” Một tiếng trầm thấp vang lên, mọi người ngừng nói chuyện.
Ánh mắt tập trung vào cửa lớn.
Không bao lâu sau, hai bóng người chậm rãi đi vào.
Một vị phụ nhân xinh đẹp, một nữ tử mặc chiến bào, hẳn là quan quân đi cùng của người phụ nữ quyến rũ đó.
"Cẩm Y vệ!"
Mọi người tròn mắt khi nhìn thấy huy hiệu của sĩ quan quân đội đi cùng.
Xem ra thật sự là đại nhân vật đến từ thủ đô của đế quốc. Xuất hành võ quan, cư nhiên xứng với Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ mặc dù là nữ tử, nhưng cũng có khuôn mặt xinh đẹp, một thân chiến bào màu đỏ, trông rất oai hùng hiên ngang.
Ánh mắt nàng sắc bén như điện, nhìn lướt qua toàn trường, tựa hồ đang kiểm tra xem có nguy hiểm hay không.
“Xin chào, ta tên là Âu Dương Băng Thanh, ta tin tưởng các ngươi biết mục đích ta hôm nay gọi các ngươi tới đây rồi. Đó chính là, cho các ngươi một cơ hội một bước lên mây. Hiện tại, các ngươi hãy thể hiện ra mặt tốt nhất của mình đi." Âu Dương Băng Tình tựa như nữ vương, ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây.
Các cô gái đã sẵn sàng từ lâu.
Cho dù là lạnh đến run rẩy, cũng phải đem chỗ nên lộ ra lộ ra.
Nhất định phải làm cho đại nhân vật thưởng thức no mắt.
Nhưng ngoài dự đoán của họ. Đại nhân vật này, lại là một người phụ nữ.
Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Âu Dương Băng Tình lập tức nhíu mày.
"Muốn làm con dâu Âu Dương gia ta, liền đem phóng đãng của các ngươi thu liễm cho ta!" Âu Dương Băng Tình trầm giọng nói.
Hiển nhiên, nàng chọn con dâu, dáng người xinh đẹp chỉ là một mặt, ngoài ra còn phải có khí chất tốt.
Cái loại nữ nhân động một chút liền hận không thể đem toàn thân lộ ra, quá thấp kém, căn bản không vào được ánh mắt của nàng.
Đột nhiên, ánh mắt Âu Dương Băng Tình sáng lên.
Ánh mắt dừng lại trên một chiếc áo khoác hoa lớn.
Những cô gái khác đều đang khoe dáng vóc và dung mạo của mình, duy chỉ có áo khoác hoa lớn kia, len lén ngồi ở một góc, trong tay cầm món tráng miệng, đang vui vẻ ăn uống. Có vẻ như có một chút ngây thơ đáng thương.
“Ngươi tên gì?” Âu Dương Băng Tình cảm thấy thú vị.
Đáng tiếc, áo khoác hoa lớn kia đang tập trung ăn uống, tựa hồ không chú ý tới Âu Dương Băng Tình gọi nàng.
“Tiểu Hinh, mau trả lời, người ta đang hỏi con đấy.” Trần Tú vội vàng đẩy con gái mình.
Vốn dĩ thấy con gái mặc áo khoác hoa lớn tới, trong lòng bà còn có chút không vui. Nhưng không ngờ lúc này Ninh Hinh lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Tôi, tôi tên là Ninh Hinh." Ninh Hinh nhìn toàn trường, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn nàng, vội vàng trả lời.
Lúc nói chuyện, ngoài miệng còn dính kem, trông rất đáng yêu.
"Ngươi rất xinh đẹp."
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Âu Dương Băng Tình lại hiện lên vẻ hài lòng.
Nếu để vui chơi thì con trai bà có thể chơi với bất kỳ người phụ nữ nào nó muốn.
Nhưng nếu là muốn cưới về nhà, vậy vẫn là giống như Ninh Hinh thì tốt hơn.
Mặc dù mặc áo khoác hoa lớn, nhưng vẫn khó có thể che đi vẻ đẹp.
Điều quan trọng nhất là khí chất của cô làm cho Âu Dương Băng Tình cảm thấy chân thật chứ không phải giả tạo.
"Cám ơn."
Ninh Hinh lễ phép trả lời một câu, sau đó giống như không quan tâm những chuyện khác, tiếp tục ăn bánh ngọt.
“Này, cô bé, còn ăn nữa, không biết mình đã gặp may mắn lớn sao?” Lúc này, Xích Tâm đi tới, hướng về phía Ninh Hinh nói.
“May mắn lớn gì?” Ninh Hinh vẻ mặt mờ mịt.
"Chúc mừng ngươi được chọn, rất nhanh sẽ trở thành một trong những ứng cử trở thành con dâu của Âu Dương gia.” Xích Tâm mở miệng nói.
Xích Tâm cũng hài lòng với cô gái có chút ngây thơ tự nhiên này.
Ít nhất cô ấy tốt hơn nhiều so với những người phụ nữ có vẻ ngoài phô trương khác.
Thấy Âu Dương Băng Tình lại chọn Ninh Hinh, trên mặt những cô gái khác nhất thời hiện lên vẻ không cam lòng.
Nhưng không thể làm gì được.
Chí có thể trách bọn họ không nghĩ đến không phải vị đại nhân vật kia tự mình chọn, mà là mẫu thân của hắn tới.
Bằng không, các nàng cũng đã ăn mặc thu liễm một chút.
“Tôi không muốn!” Nhưng vào lúc này, Ninh Hinh đột nhiên nói.
Lời nói của Ninh Hinh vừa ra khỏi miệng, toàn bộ hiện trường nhất thời một mảnh yên tĩnh đến đáng sợ.