“A, anh ấy tên là Lâm Hiên, là bạn của tôi, tôi đặc biệt nhờ anh ấy đến hỗ trợ.” Hà Tiểu Manh vội vàng nói.
Tuy rằng Hạ Đại Lực này thổi phồng bản thân rất cường đại. Nhưng Hà Tiểu Manh dù sao cũng chưa từng thấy Hạ Đại Lực ra tay. Cũng không biết thực lực của hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Mà thực lực của Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh đã chính mắt nhìn thấy.
“Hỗ trợ? Tôi cần người khác hỗ trợ sao?” Ánh mắt Hạ Đại Lực đã không còn thân thiện như trước.
“Anh Hạ, anh đừng nóng giận, tôi chỉ cảm thấy là thêm một người thì càng thêm một phần bảo đảm nha." Hà Tiểu Manh nhỏ giọng nói.
"Tiểu Manh, đây là cô không đúng, cô đây không phải là đang xem thường anh Đại Lực sao?"
“Đúng vậy, đối phó Mạnh Bà cái gì đó một mình anh Đại Lực là đủ rồi!”
Hai nữ cảnh sát không biết Lâm Hiên. Mặc dù rất đẹp trai, nhưng cảnh sát bọn họ đều tôn trọng kẻ mạnh.
Không có thực lực, lớn lên xinh đẹp đến đâu cũng không thể lọt vào mắt xanh của họ.
“Anh Lâm rất lợi hại!” Hà Tiểu Manh vội vàng nói.
"Lợi hại? Có thể lợi hại hơn anh Đại Lực sao?” Nữ cảnh sát Trần Bội khinh thường nói.
“Tiểu tử, thức thời một chút, đi đi. Chuyện nơi này sắp xảy ra không phải là chuyện ngươi có thể xen vào. Đến lúc đó lại mất mạng oan uổng!” Một nữ cảnh sát khác tên là Chân Sảng cũng nói.
Được hai nữ cảnh sát tâng bốc làm cho Hạ Đại Lực rất hưởng thụ.
"Không sao, nếu hắn muốn ở lại thì có thể ở lại, nhưng chờ khi Mạnh Bà kia đến, nhớ trốn ở phía sau ta, đừng để Mạnh bà giết chết." Hạ Đại Lực cười tủm tỉm nói.
Đương nhiên Hạ Đại Lực có thể nhìn ra Hà Tiểu Manh nhìn Lâm Hiên với ánh mắt khác thường.
Hà Tiểu Minh là người phụ nữ hắn nhìn trúng. Lâm Hiên này nếu dám ở lại, đến lúc đó hắn liền cố ý đem Mạnh Bà dẫn đến trước mặt Lâm Hiên, để Mạnh Bà giết chết Lâm Hiên.
Như vậy, hắn liền có thể loại bỏ được một đối thủ cạnh tranh rồi.
"Được, anh Đại Lực, lát nữa anh phải bảo vệ tốt cho em nha." Lâm Hiên cười như không cười.
“Yên tâm đi, có anh Đại Lực ở đây, chỉ cần ngươi không tự mình tìm chết, Mạnh Bà kia sẽ không thể đả thương ngươi!" Một nam cảnh sát chưa rời đi liền nhanh miệng nói.
"Tiểu Manh, lát nữa đánh nhau, nhớ theo sát tôi, tốt nhất đừng rời xa tôi một bước, để tôi bảo vệ cô.” Hạ Đại Lực không để ý tới Lâm Hiên nữa, mà là cười hì hì nói với Hà Tiểu Manh.
“Ồ. Được!” Hà Tiểu Manh gật đầu.
“Anh Đại Lực, anh không thể chỉ bảo vệ một mình Tiểu Manh được. Tôi cũng cần được bảo vệ mà.” Trần Bội bĩu môi nói.
"Đúng vậy, anh Đại Lực, người ta cũng cần được bảo vệ đó." Chân Sảng cũng phụ họa.
“Không thành vấn đề, lát nữa các cô đều theo sát tôi là được!” Hạ Đại Lực biểu tình nắm chắc nói.
Tiếp theo, Hạ Đại Lực bắt đầu kể lể về một số thành tựu to lớn mà hắn đạt được.
Lâm Hiên lại ngáp ngắn ngáp dài.
Không còn cách nào khác, tối hôm hắn cả đem không ngủ. Hiện tại lại nghe Hạ Đại Lực ở đó khoác lác, Lâm Hiên rất mệt mỏi.
Thấy Lâm Hiên bộ dạng buồn ngủ, Chân Sảng khó chịu, nhíu mày nói:
"Có cơ hội nghe anh Đại Lực giảng bài, thì liền nghiêm túc lắng nghe đi!"
Sau khi mắng Lâm Hiên xong, lại quay đầu nhìn về Hạ Đại Lực, ánh mắt sáng trưng:
“Anh Đại Lực, anh lợi hại vậy, có thể dậy em mấy chiêu không?”
“Không thành vấn đề, nếu cô muốn học, vậy tôi sẽ dạy. Nhưng tôi cần một đối thủ, ai làm được nhỉ?” Ánh mắt Hạ Đại Lực đánh giá trên người ba nữ cảnh sát .
Hắn đương nhiên hy vọng Hà Tiểu Manh đến làm đối thủ của hắn. Vậy thì trong lúc dậy, sờ mó một chút cũng là tự nhiên.
“Tôi. Tôi làm cho.”
Tuy nhiên, Chân Sảng đã xung phong đứng ra.
Mặc dù không phải Hà Tiểu Manh, nhưng Chân Sảng thực sự cũng không tệ. Hạ Đại Lực cũng đành chấp nhận.
"Được."
Rất nhanh, Hạ Đại Lực bắt đầu dạy học. Hắn ta vẫn có vài phần bản lĩnh.
Tùy tiện dạy mấy chiêu, cũng đủ để những cảnh sát bình thường này học thật lâu.
Đương nhiên, lúc giảng dạy hắn liền lợi dụng chiếm tiện nghi của Chân Sảng.
Điều khiến Hạ Đại Lực bất ngờ chính là Chân Sảng chẳng những không tức giận. Ngược lại, có đôi khi còn cố ý phục vụ hắn.
Ví dụ như khi thân thể hai người kề sát, Chân Sảng lại cố ý dùng thân thể chạm vào Hạ Đại Lực.
Làm cho Hạ Đại Lực hưng phấn một trận.
Hạ Đại Lực lại liếc nhìn Hà Tiểu Manh một cái. Thế nhưng ánh mắt của cô chỉ nhìn về phía Lâm Hiên, điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Chỉ là một tiểu tử mà cũng dám cùng hắn cướp nữ nhân, thật muốn chết.
Hà Tiểu Manh không nhìn Đại Lực dạy vì nàng không cảm thấy lợi hại lắm.
Nếu trước khi thấy Lâm Hiên và Hắc Bạch Vô Thường, cô còn sẽ thấy Đại Lực rất lợi hại.
Nhưng hiện tại, cô cảm thấy, những gì Hạ Đại Lực dạy chỉ là một ít mánh khóe quyền cước.
Đối phó với những người bình thường có thể hữu ích.
Nhưng nếu thật sự gặp được kẻ mạnh như Hắc Bạch Vô Thường, căn bản không có tác dụng gì.
Đương nhiên, Hạ Đại Lực cũng không yếu như vẻ bề ngoài.
Chỉ là, hắn đã không nghiêm túc dạy mà thôi.
Dù sao những cảnh sát này chính chỉ là người bình thường, nếu muốn dạy bản lĩnh thật sự, những cảnh sát này cũng không học được.
Trong quá trình giảng dạy, ông đã thể hiện sự táo bạo hơn.
Lúc đầu chỉ lén lút chiếm tiện nghi của Chân Sảng. Nhưng dần dần càng trở nên táo bạo.
Cuối cùng, hắn thật sự là có chút nhịn không được hỏa diễm trong lòng.
Liền dừng việc giảng dạy rồi nói:
“Ừ, tôi và Chân Sảng ra ngoài khảo sát địa hình một chút. Các người ở chỗ này canh giữ đi. Nếu Mạnh Bà xuất hiện, lập tức phát tín hiệu thông báo cho ta, đừung tùy tiện động thủ.”
“Vâng!”
Hai người muốn đi làm gì, kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhưng cũng không dễ chọc thủng.
Dù sao cũng là bên tình bên nguyện, không ai có quyền can thiệp.
Ngay sau đó, Hạ Đại Lực đã đưa Chân Sảng vào một phòng bệnh không có người.
Ngay sau khi Hạ Đại Lực rời đi không lâu, hai đạo thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa bệnh viện.
Một trong số đó là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều.
Thương thế của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã hồi phục một phần nhỏ.
Mà đứng bên cạnh cô là… một cô gái nhỏ cao chưa đầy 1,2 mét!
Chương 77 Mạnh bà
Cô gái này tuy chiều cao khiêm tốn, nhưng gương mặt lại rất trưởng thành.
Làn da trắng nõn, hàng mi mảnh cong vút, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng tô son bóng màu hồng.
Tóc dài xoăn lượn sóng.
Ở khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ. Trông rất gợi cảm.
Nhưng, gương mặt gợi cảm như vậy lại xuất hiện trên thân hình nhỏ nhắn chưa đầy một mét hai. Cực kỳ tương phản.
Người này chính là Mạnh Bà.
"Mạnh tỷ, xin chị cứu anh trai của tôi!" Bạch Lăng Kiều vô cùng cung kính nói với tiểu cô nương.
Mặc dù cô ta trông nhỏ nhắn, tưởng chường vô hại. Thế nhưng Bạch Lăng Kiều biết rõ, trong thân thể nhỏ nhắn này, rốt cuộc ẩn chứa lực lượng khủng bố cỡ nào.
Cô đã từng thử liên thủ với Bạch Ngọc Long cũng không thể chiến thắng cô gái nhỏ này.
Thậm chí Mạnh Bà bao nhiêu tuổi. Cô cũng không biết nhưng vẫn gọi đối phương là chị.
“Yên tâm đi, chỉ dựa vào đám người trong phòng tuần tra cũng xứng ngăn cản ta sao?”
Mạnh bà hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nói.
“Nhưng mà, Mạnh tỷ, chúng ta đã nói với bọn họ là chúng ta sẽ tới, bọn họ nhất định sẽ hướng Long tổ cầu viện!” Bạch Lăng Kiều nhíu mày nói.
Tuy rằng phòng tuần tra đối với cường giả như Bạch Lăng Kiều mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Nhưng Long tổ thì khác. Đó là tổ chức chuyên dùng để đối phó loại võ giả như họ.
“Long tổ sao? Vừa vặn muốn xem thử một chút bọn họ lợi hại như thế nào.” Mạch Bà nhếch miệng cười.
Trong phòng bệnh trống không có người,
Chân Sảng nằm trong lòng Hạ Đại Lực, vẻ mặt hạnh phúc.
Có thể cùng cường giả như Hạ Đại Lực thân thiết, cô cảm thấy rất vinh hạnh.
“Anh Đại Lực, anh nói thử xem, em có cơ hội tiến vào Long tổ không?” Chân Song nháy mắt hỏi.
"Cái này cũng không phải không thể, xem biểu hiện của cô thôi.” Hạ Đại Lực tà mị cười nói.
“Yên tâm đi, anh Đại Lực. Người ta sẽ biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ làm anh hài lòng!" Chân Sảng ngọt ngào nói.
Thế nhưng đến lúc hai người chuẩn bị quần nhau một trận long trời lở đất nữa thì điện thoại di động của Hạ Đại Lực vang lên.
Là phòng tuần tra gọi tới.
“Xui thật.”
Hạ Đại Lực nhìn Chân Sảng đang dùng ánh mắt khao khát nhìn mình, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Không tốt, anh Đại Lực, Bạch Vô Thường tới rồi!” Trong điện thoại vang lên một thanh âm vô cùng bối rối.
“Ta lập tức tới đây!” Hạ Đại Lực lập tức nói.
Tuy rằng chuyện tốt bị quấy rầy, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Nhưng không cần gấp gáp, dù sao Chân Sảng cũng không chạy được.
Trước tiên đi thu thập Bạch Vô Thường, sau đó lại tận tình hưởng thụ.
Tuy thực lực của Bạch Vô Thường đã giảm đi rất nhiều, thậm chí có thể không còn bằng ba phần so với lúc trước. Nhưng không có nghĩa là những cảnh sát này có thể đối phó.
Lúc này, Bạch Vô Thường đang bóp cổ một người phụ nữ trong tay.
Người phụ nữ đó là nữ cảnh sát Trần Bội! Ánh mắt cô ta tràn ngập sợ hãi.
"Ta, ta nghe theo mệnh lệnh của ngươi gọi điện thoại, ngươi, ngươi buông ta ra được không?" Trần Bội toàn thân run rẩy nói.
Lúc nãy cô vừa mới đi vào nhà vệ sinh, người phụ nữ này lại xuất hiện như một bóng ma.
Trước khi kịp rút súng, cô đã bị đối thủ chế phục.
Mặc dù, Bạch Vô Thường rất tự tin vào thực lực của Mạnh Bà.
Nhưng để đề phòng vạn nhất, cô vẫn quyết định, đi xem tình huống trước.
Quả nhiên, đối phương thật sự mời Long tổ đến trợ giúp.
Vì thế liền bảo Trần Bội gọi điện thoại cho Hạ Đại Lực, dẫn Hạ Đại Lực tới đây.
Cứ như vậy, Mạnh Bà lại đi cứu Hắc Vô Thường, sẽ càng thêm thuận lợi.
"Yên tâm, ta giữ lời, sẽ thả ngươi đi." Bạch Vô Thường nhẹ nhàng ngửi cổ Trần Bội.
Hành động của Bạch Vô Thường khiến Trần Bội toàn thân tê dại.
Không biết Bạch Vô Thường muốn làm gì.
Đột nhiên, Bạch Vô Thường há miệng cắn vào cổ Trần Bội.
"A!" Trần Bội đau đớn kêu to.
Muốn từ trong tay Bạch Vô Thường giãy thoát, nhưng căn bản tránh không thoát được.
“Thả cô ấy ra, sẽ tha cho ngươi không chết!”
May mắn là vào lúc này, Hạ Đại Lực rốt cục cũng đến.
Bạch Vô Thường nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hạ Đại Lực cao lớn, khóe miệng cong lên.
Sau một khắc, rắc rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ Trần Bội.
Hai mắt Trần Bội trợn to, thân thể chậm rãi mềm nhũn ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Chân Sảng đi cùng Hạ Đại Lực bị dọa đến choáng váng.
“Ngươi muốn chết!” Hạ Đại Lực vẻ mặt phẫn nộ.
Không có nói nhảm, Hạ Đại Lực hướng Bạch Vô Thường vọt tới.
Phải nói rằng thực lực của Hạ Đại Lực không hề yếu. Chạy hung hăng như một con bò tót.
Hai người giao thủ.
Thân thể Bạch Vô Thường liền lùi lại vài bước. Khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.
Hiển nhiên, Hạ Đại Lực lúc này so với Bạch Vô Thường đang bị trọng mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng Bạch Vô Thường cũng không lùi bước.
Cô cần kéo chân Hạ Đại Lực, tranh thủ thời gian cho Mạnh bà.
Bạch Vô Thường đá một cước về phía Hạ Đại Lực. Lại bị Hạ Đại Lực nắm lấy mắt cá chân.
Khóe miệng Hạ Đại Lực nhếch lên một chút, sau một khắc, một quyền hung hăng đánh vào bụng Bạch Vô Thường.
Phụt!
Bạch Vô Thường phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt hiện lên cảm giác vô lực.
Nếu là trạng thái bình thường, Hạ Đại Lực cũng không thể mạnh hơn Bạch Vô Thường. Nhưng tình hình lúc này, cô hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Hạ Đại Lực bóp cổ trắng nõn của Bạch Vô Thường, nâng cô lên ấn lên tường.
Tiếp theo nắm đấm giống như mưa, rơi vào trên người Bạch Vô Thường.
Máu tươi trong miệng Bạch Vô Thường chảy ròng ròng. Không có sức phản kháng.
Liên tiếp đánh ra mấy chục quyền, Hạ Đại Lực mới ngừng lại.
Bạch Vô Thường đã bị đánh nát, bị hắn ném xuống đất.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua thân thể yếu đuối của Bạch Vô Thường, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
“Cô ta đã mất đi khả năng chống cự, các ngươi có thể tới đây!” Hạ Đại Lực khoanh tay nói với mọi người.
Đám cảnh sát lập tức chạy tới.
Chân Sảng trực tiếp lấy còng tay ra, còng tay Bạch Vô Thường.
“Anh Đại Lực quá lợi hại!”
Nhóm cảnh sát nhao nhao vỗ tay cho Hạ Đại Lực.
"Ai, vẫn là chậm một bước, không thể cứu được Trần Bội rồi.” Hạ Đại Lực giả bộ đau lòng nói.
Trên thực tế, Hạ Đại Lực một chút cũng không thèm để ý đến sống chết của Trần Bội. Nếu có tiếc thì là tiếc nuối vì còn chưa kịp nếm qua tư vị của cô ta mà thôi. Dù sao Trần Bội cũng trông rất được.
“Anh Đại Lực, không trách anh được. Anh đã tận lực rồi.”
“Nếu không có anh Đại Lực ở đây, chúng ta cũng không thể đối phó nổi. Chắc sẽ chết hết.”
“...”
Mọi người lại tâng bốc không ngừng.
Nhưng những gì họ nói cũng có chút sự thật, mặc dù cuộc đối đầu giữa hai người vừa rồi rất ngắn.
Nhưng nhìn ra được, chiến lực của Bạch Vô Thường cũng rất mạnh.
Vách tường phía sau đều bị đánh nứt. Nhưng cô ta lại không chết. Thậm chí cũng không ngất đi.
Hà Đại Lực giẫm lên người Bạch Vô Thường, vẫn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi: "Mạnh bà đâu?"
Chương 78 Đừng khinh thường cô gái nhỏ
Bạch Vô Thường không để ý tới Hạ Đại Lực.
“Nói mau!” Hạ Đại Lực tăng thêm lực chân. Nhưng Bạch Vô Thường vẫn phớt lờ anh.
“Rất tốt! Ta rất thích người cứng miệng!”
Hạ Đại Lực nói xong, một tay khiêng Bạch Vô Thường lên, sau đó hướng về phía mọi người nói:
"Các ngươi tiếp tục canh giữ Hắc Vô Thường, ta một mình thẩm vấn cô ta!"
“Vâng, anh Đại Lực!”
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Chân Sảng có chút khó chịu, cô cũng không ngốc. Đương nhiên biết vì sao Hạ Đại Lực lại phải một mình thẩm vấn Bạch Vô Thường.
Bộ dáng Bạch Vô Thường đúng là cực phẩm. Vòng eo thon thả như rắn nước, đến nữ nhân cũng phải ghen tị.
Không sai, Hạ Đại Lực ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng đã bị mỹ mạo của Bạch Vô Thường làm cho kinh diễm.
Giá trị nhan sắc của Bạch Vô Thường vượt xa Chân Sảng. Vóc người cũng tốt hơn Chân Sảng rất nhiều.
Ban đầu Hạ Đại Lực còn có chút lo lắng. Nhưng dễ dàng giải quyết Bạch Vô Thường thế này, điều này làm cho tự tin của hắn bùng nổ ngay lập tức.
Hắn cho rằng Mạnh Bà và Bạch Vô Thường cũng chỉ có vậy. Cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn muốn ‘thẩm vấn’ mỹ nhân này thật tốt! Không tin là cô ta lại có thể không mở miệng.
“Ngươi muốn làm gì?”
Chờ khi Hạ Đại Lực ném Bạch Vô Thường lên giường, Bạch Vô Thường rốt cục phản ứng lại.
"Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì? Em gái, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn mở miệng, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Hạ Đại Lực dùng tay nhéo cằm Bạch Vô Thường, cười xấu xa.
“Cút!” Bạch Vô Thường tức giận mắng.
“Ha ha, cút như thế nào thì ta không biết. Nhưng ngược lại ta biết cách làm cho ngươi phải mở miệng đó. Em gái, lập tức liên lạc với Mạnh bà, để cho cô ta tới cứu ngươi!" Hạ Đại Lực cười nói.
"Ngươi nằm mơ!" Bạch Vô Thường đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
"Ta là người không thích nằm mơ, chỉ thích làm..."
Hạ Đại Lực biết Bạch Vô Thường sẽ không dễ dàng mở miệng. Vậy thì chờ anh "thẩm vấn" cô một phen rồi nói sau!
Khi Hạ Đại Lực vừa xé váy của Bạch Vô Thường, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên:
"Nghe nói, ngươi đang tìm ta?"
Hạ Đại Lực đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé đứng sau lưng anh.
Nhưng cô gái nhỏ này rõ ràng chỉ chưa đầy một mét hai, khuôn mặt trông rất già dặn.
Có một vẻ đẹp đặc biệt của sự tương phản.
Hạ Đại Lực đánh giá cô gái nhỏ này, trong lòng có chút nghi hoặc.
Đây không phải là một cô bé sao?
Chẳng lẽ, Mạnh bà là một cô bé?
“Bé gái, hiện tại ta không rảnh cùng ngươi chào hỏi, ta trước xử lý nàng, sau đó lại xử lý ngươi!"
Thấy Mạnh bà chỉ là một cô bé, Hạ Đại Lực một chút cũng không để vào mắt.
“Dám khinh thường ta!”
Bị Hạ Đại Lực phớt lờ, Mạnh Bà lập tức nổi giận. Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể cô biến mất.
Hạ Đại Lực dụi dụi mắt mình, còn tưởng rằng mình đã hoa mắt.
Đột nhiên, một lực lượng khổng lồ từ eo hắn truyền đến. Tiếp theo, thân thể hắn liền bay ra ngoài.
Rầm!
Trực tiếp đập vào cửa phòng bệnh, cả người ngã xuống hành lang.
“Tốc độ thật nhanh!” Hạ Đại Lực có chút giật mình. Nhưng hắn cũng không quá để ở trong lòng.
Mặc dù cô gái nhỏ này đã thể hiện sức mạnh chiến đấu đáng kinh ngạc. Nhưng chỉ với loại công kích này còn chưa đủ đả thương được hắn đâu.
Lúc này, nhóm cảnh sát nghe được động tĩnh, lần lượt chạy tới. Mà Hạ Đại Lực cũng đã kịp đứng lên.
“Anh Đại Lực, sao vậy?” Mọi người hỏi.
“Mạnh Bà tới rồi!” Ánh mắt Hạ Đại Lực nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.
Lạch cạch. Lạch cạch.
Có tiếng giày cao gót nện xuống sàn. Sau đó, một cô bé bước ra khỏi phòng bệnh.
Hóa ra cô gái này vẫn luôn mang giày cao gót. Nếu không đi giày cao gót, ước tính chiều cao chắc cũng chỉ một mét một.
Nhưng khuôn mặt thành thục của nàng lại tràn ngập cảm giác quyến rũ.
“Ngươi chính là Mạnh Bà?” Hạ Đại Lực nhìn thẳng hỏi.
Mạnh Bà nhẹ nhàng cười nói: "Ta chính là mẹ ngươi!”
“Muốn chết!” Hạ Đại Lực giận dữ.
“Kế tiếp, đừng chớp mắt, đây là thứ mà các ngươi cả đời đều sẽ không thấy được.” Hạ Đại Lực duỗi cơ bắp, nói với đám cảnh sát.”
“Anh Đại Lực muốn động chân cách rồi!”
“Anh Đại Lực yên tâm, chúng ta sẽ chăm chú học tập!”
"..."
Nhóm cảnh sát mở to hai mắt, sợ bỏ lỡ cái gì đó. Dù sao, vẫn rất hiếm khi cường giả Long tổ ra tay.
Trận chiến vừa rồi với Bạch Vô Thường quá ngắn, mọi người đều xem không đủ.
“Kim Cương Đồng Nhân Tướng!” Hạ Đại Lực gầm lên một tiếng.
Một ánh sáng vàng xuất hiện trên bề mặt cơ thể hắn ta.
Hạ Đại Lực tiện tay đánh ra một quyền.
Lại trực tiếp đánh ra một cái lỗ lớn trên vách tường xi măng bên cạnh. Lúc này hắn thật sự có cảm giác được làm bằng cốt thép.
Giờ khắc này, ngay cả cách Hà Tiểu Manh nhìn Hạ Đại Lực cũng có chút thay đổi.
Tuy Hạ Đại Lực này luôn nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Nhưng xem ra cũng có vài phần bản lĩnh thật sự.
“Đi chết đi!”
Hạ Đại Lực một quyền đánh về phía cô gái nhỏ chỉ cao chưa tới một mét hai kia.
Lực lượng khủng bố, giống như muốn đem không khí xé rách.
Ầm.
Sau một khắc, nắm đấm to bằng bao cát của Hạ Đại Lực hung hăng đập vào mặt cô gái nhỏ.
Đầu cô bé hơi nghiêng về bên trái, nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích.
Khóe miệng cô cong lên, giễu cợt nói: “Ngươi đánh ta đau quá!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều bị sốc.
Bao gồm cả Hạ Đại Lực.
Lực lượng một quyền này của hắn, ngay cả một chiếc ô tô cũng có thể bị lật.
Nhưng khi nó đánh vào cô bé này, lại nhẹ nhàng giống như là không có việc gì.
“Vừa rồi ngươi đánh ta, bây giờ đến lượt ta đánh ngươi!” Cô gái nhỏ nói xong liền nhấc giày cao gót lên, đạp nhẹ vào ngực Hạ Đại Lực.
Nhưng một cước nhìn nhẹ hều này lại khiến Hạ Đại Lực không cách nào tránh né được. Đột nhiên cảm thấy như thể mình vừa bị một đoàn tàu đâm phải.
Tiếp theo, thân thể hắn giống như đạn pháo bay ra ngoài.
Bay dọc theo hành lang của bệnh viện, bay đến cuối hành lang, cuối cùng đập mạnh vào tường.
Nhất thời, một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người mở to mắt.
Một cước này của Mạnh Bà, chẳng những đem Hạ Đại Lực đá ra ngoài hai mươi mét, mà còn đem vách tường xi măng đập lõm vào!
Trên ngực hắn xuất hiện một dấu giày cao gót thật sâu.
Chương 79 Lâm Hiên thị uy
Nhờ thể thuật cường đại nên Hạ Đại Lực cũng không chết, nhưng cũng chỉ còn hơi thở thoi thóp mà thôi.
Tất cả mọi người đều nhịn không được hít sâu một hơi.
Bọn họ không cách nào tưởng tượng, cô gái nhỏ nhìn như vô hại mà lại đáng sợ đến vậy.
“Hừ. Còn không chịu nổi một kích!”
Mạnh Bà khinh thường nói một câu, sau đó xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!”
Lúc này, đám cảnh sát đều bị dọa ngây người, không biết nên làm cái gì. Chỉ có Hà Tiểu Manh lại dám rút súng ra, chĩa về phía Mạnh Bà.
Một màn này lại làm mọi người khiếp sợ tiếp.
Hà Tiểu Manh này lấy đâu ra can đảm để rút súng?
Rõ ràng với thực lực của Mạnh Bà, súng đối với cô ta là không có chút tác dụng nào.
Mạnh Bà quay đầu lại, nhìn Hà Tiểu Manh một cái. Nhếch miệng cười nói:
"Bé cảnh sát, thừa dịp ta chưa nổi giận, nhanh cất thanh súng này đi, nếu không…”
Mặc dù Hà Tiểu Manh lúc này cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn mạnh dạn nói:
"Mạnh Bà, ngươi không thể đi!”
"Hạ Tiểu Manh, cô điên rồi sao!"
“Hà Tiểu Manh, mau cất súng đi!”
“Cô muốn hại chết chúng ta sao?”
Những cảnh sát khác thấy thế, lớn tiếng quát. Thầm nghĩ Hà Tiểu Manh muốn chết, cũng đừng kéo theo bọn họ.
Nhưng Hà Tiểu Manh vẫn không buông súng xuống, lời trong miệng lặp lại lần nữa:
"Ngươi không được đi!"
“Ha ha, bé cảnh sát, nếu đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Mạnh Bà nhìn giường bệnh bên cạnh, nắm lấy ống thép bên cạnh giường nhẹ nhàng kéo một cái. Ống thép cứ thế bị kéo ra.
Ngay sau đó, Mạnh Bà trực tiếp ném nó về phía Hà Tiểu Manh.
Với sức mạnh của Mạnh Bà, cú đánh này đủ để xuyên thủng vách tường xi măng!
Nhìn thấy cảnh này, Hà Tiểu Manh sợ tới mức nhắm thịt mắt lại. Trong đầu nghĩ lần này cô chết chắc rồi.
Nhưng qua một lúc lâu, Hà Tiểu Manh cũng không cảm thấy cảm giác đau đớn gì cả.
Hé mắt ra nhìn, liền thấy một bóng người đang đứng trước mặt cô.
Lâm Hiên!
Hơn nữa, Lâm Hiên đã dùng tay chộp lấy ống thép do Mạnh Bà ném ra.
Cảnh tượng này cũng khiến tất cả mọi người sững sờ. Không ngờ Lâm Hiên lại lợi hại như vậy.
"Mạnh Bà phải không? Lập tức khoanh tay chịu trói, ta tha cho ngươi không chết!” Lâm Hiên vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Mạnh bà.
"Hả? Ngươi cho rằng bắt được một chiêu của ta thì rất lợi hại sao?" Khóe miệng Mạnh Bà nhếch lên.
Sau một khắc, thân thể giống như tàn ảnh, xông về phía Lâm Hiên.
Tốc độ của Mạnh Bà rất nhanh. Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của cô.
Khi dư ảnh biến mất. Mạnh Bà đã đến trước mặt Lâm Hiên.
Nắm tay nho nhỏ của cô trực tiếp đánh về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng một quyền đánh tới.
Bùm!
Hai nắm tay một lớn một nhỏ va chạm vào nhau. Phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Sóng xung kích mạnh mẽ trực tiếp làm vỡ kính xung quanh hai người họ!
“Đi!” Lâm Hiên quát lớn.
Giẫm lên đôi giày cao gót, Mạnh Bà liên tiếp lùi lại mấy bước. Lúc này mới ổn định thân hình được.
"Ngươi là ai?" Đôi mắt đẹp của Mạnh Bà tràn ngập vẻ kinh hãi.
Hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Hiên lại mạnh như vậy.
Thực lực của Mạnh Bà gần như bất khả chiến bại trong đồng cấp.
Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường liên thủ, cũng không chịu nổi một quyền của cô.
Đây là lần đầu tiên cô gặp bất lợi về sức mạnh khi chiến đấu với người khác.
"Ta là ai, không cần phải nói cho ngươi biết!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
“Ta là người của Huyền Minh giáo, tuy rằng ngươi rất lợi hại, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất không nên đối nghịch với chúng ta. Uy lực của Huyền Minh giáo vượt quá tưởng tượng của ngươi!" Mạnh Bà nghiến răng nói.
"Huyền Minh giáo? Xin lỗi, ta chưa bao giờ nghe qua." Lâm Hiên mặt không đổi sắc nói.
Thấy không thể đấu lại Lâm Hiên, Mạnh Thiên Nguyệt híp mắt, xoay người liền muốn chạy trốn.
“Ngươi không chạy được!”
Lâm Hiên cũng không có ý định thả đối phương đi. Trực tiếp đuổi theo. Một chưởng đánh vào lưng Mạnh Bà.
"A!"
Mạnh Bà hét lên một tiếng. Cơ thể bay ra ngoài.
Lâm Hiên đang muốn chạy đến khống chế Mạnh Bà, thì đột nhiên nhìn thấy một vật thể màu đen bay về phía mọi người.
Anh nhìn rõ, là một quả lựu đạn!
Nếu anh không quan tâm, lựu đạn sẽ rơi vào giữa mấy người Hà Tiểu Manh! Khi đó mọi người chắc chắn sẽ bị nổ thành từng mảnh.
Không có suy nghĩ nhiều, Lâm Hiên từ bỏ việc đuổi theo Mạnh Bà.
Nhanh chóng vọt tới chỗ Hà Tiểu Manh.
Khi quả lựu đạn sắp rơi xuống đất, liền đưa tay nắm lấy nó.
Nhưng ngay sau đó, lựu đạn nổ tung.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Tiếp theo, một màn khiến tất cả mọi người khiếp sợ xuất hiện.
Quả lựu đạn kia tuy rằng nổ tung, nhưng ngọn lửa hình thành đều bị dồn nén ở giữa lòng bàn tay của Lâm Hiên. Tạo thành một quả cầu lửa nhỏ cỡ mười mấy, hai mươi cm!
Đã không thể gây hại cho bất cứ ai nữa.
Mọi người không khỏi nuốt nước miếng.
Người này có thể ngăn cản lựu đạn nổ bằng tay không?
Đây… vẫn còn là con người à?
Đừng nói là những người khác, ngay cả Hà Tiểu Manh cũng sợ ngây người.
Cô biết Lâm Hiên rất lời hại. Nhưng không nghĩ tới lại lợi hại đến mức độ này.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, có lẽ sẽ không thể tin nổi.
"Các ngươi không sao chứ?"
Lâm Hiên tùy ý đem quả cầu lửa nhỏ ném đi, mở miệng hỏi.
Mặc dù anh kiểm soát được vụ nổ của lựu đạn. Nhưng sóng xung kích vẫn còn.
“Không… Không có sao.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Hiên hướng mọi người gật đầu, xoay người rời đi.
Tuy rằng để Mạnh Bà trốn thoát, nhưng một chửa vừa rồi của anh cũng không phải dễ ăn.
Cho dù thể chất của Mạnh Bà mạnh kinh người, nhưng nếu đã trúng một chưởng đó, không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Nhìn thấy bóng lưng Lâm Hiên rời đi, ánh mắt Chân Sảng lại sáng lên.
Người này thật quá đẹp trai rồi!
“Tiểu Manh, làm sao cô quen được anh Lâm vậy? Cho tôi xin số liên lạc của anh ấy đi.”
Chân Sảng nắm lấy cánh tay của Hà Tiểu Manh, dùng sức lay, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
“Đúng vậy, Tiểu Manh, anh Lâm lợi hại như vậy, cô sao không nói cho chúng ta biết hả?"
“...”
Một đám cảnh sát kích động vây quanh Hà Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh im lặng không nói gì. Lúc đầu không phải cô đã nói Lâm Hiên rất lợi hại rồi sao, có ai tin cô đâu.
Mãi một lúc lâu sau, mọi người mới nhớ đến Hạ Đại Lực và Trần Bội.
Mặc dù Hạ Đại Lực bị thương nặng nhưng anh ta vẫn không thể chết. Còn Trần Bội… cũng không chết.
Là Lâm Hiên trong lúc mọi người không để ý đến đã cô sống cô ta.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lâm Hiên đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên đi ngang qua một phòng bệnh lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lâm Nhược Hi?
Chương 80 Bị ép gả
Ban đầu Lâm Hiên cũng không có ý định vào phòng bệnh này. Thế nhưng khi hắn nghe những gì Lâm Nhược Hi nói, lông mày lại hơi nhíu lại.
"Các người nhất định phải bức tôi đến chết mới vừa lòng sao?" Lâm Nhược Hi nắm chặt tay, trong đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt.
Lâm Hiên dừng lại, liếc vào bên trong.
Đây là phòng đơn VIP.
Trong phòng bệnh có ít nhất mười người đang đứng.
Trên giường bệnh nằm một ông lão hơn sáu mươi tuổi.
Lúc này, mười mấy người trong phòng, trên mặt mỗi người đều mang theo biểu tình nặng nề.
Hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Lâm Nhược Hi.
"Nhược Hi, sao ngươi có thể nói như vậy? Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng tình huống của ông nội, ngươi cũng biết đã không thể kéo dài hơn nữa được.”
“Đúng vậy, Nhược Hi, lúc ông nội ngươi thanh tỉnh, thương nhất chính là ngươi. Bây giờ chỉ muốn ngươi hy sinh một chút, ngươi cũng không chịu sao?”
Một đám người vây quanh Lâm Nhược Hi, bàn tán xôn xao.
“Bác hai, bác ba. Hai người đều có con gái, vì sao nhất định lại phải gả cháu đi?”
Nếu như, chỉ là Lâm gia chỉ có một mình nàng. Để cứu ông nội, cô đương nhiên không thể từ chối.
Nhưng rõ ràng hai bác của nàng đều có con gái, cả hai đều chưa kết hôn, vậy tại sao bắt buộc phải là cô?
"Nhược Hi, người ông nội thương nhất là ngươi. Hơn nữa còn chỉ định ngươi làm tổng giám đốc Lâm thị, hiện tại ông nội ngã bệnh, đương nhiên cũng phải là ngươi phụ trách." Bác cả nhà họ Lâm nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, lúc làm tổng giám đốc, ngươi rất quang vinh, bây giờ đến lúc cống hiến, ngươi liền không muốn sao?” Bác gái Tôn Ngọc Lan cũng hừ nhẹ nói.
"..."
Đối mặt với hơn mười cái miệng, Lâm Nhược Hi không có cách nào phản bác.
Đúng là ông nội đã bổ nhiệm cô làm tổng giám đốc Lâm thị.
Nhưng đó là bởi vì ông nội biết chỉ có cô mới có thể làm cho Lâm thị khởi tử hồi sinh.
Lúc cô tiếp nhận chức tổng giám đốc, cả Lâm gia không một ai nguyện ý tiếp quản cục diện rối rắm này.
Sau đó cô gầy dựng Lâm Thị từ một công ty đang nợ hơn một tỷ đến giá trị vốn lên mấy tỷ, kinh doanh phát đạt.
Có trời mới biết cô ấy đã phải trải qua những khó khăn gì. Nhưng giờ ở trong miệng bọn họ, đều là cô được lợi?
"Nhược Hi, không phải chúng ta không muốn Nhược Lan gả, mà là Chu thần y người ta chỉ rõ muốn ngươi, chúng ta không thể làm gì khác được.” Dì thở dài một tiếng rồi nói.
"Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Lát nữa Chu thần y sẽ tới, Nhược Hi, đừng mất mặt gia đình. Có thể gả cho Chu thần y, đó là phúc khí của ngươi!" Bác cả trầm giọng nói.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên với bộ ria mép, mặc trang phục Trung Sơn bước vào.
Người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, có một chiếc răng vàng to tướng, tóc búi cao ra sau. Thân hình hơi béo, còn có bụng bự.
"Chu thần y, ngài rốt cục tới rồi!"
"Chu thần y, Nhược Hi đã đáp ứng muốn gả cho ngài, ngài mau trị liệu cho lão gia tử đi!"
"..."
Người của Lâm Gia đều rất hào hứng với cuộc hôn nhân này.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên ngoài cửa mở to hai mắt.
Thảo nào Lâm Nhược Hi không muốn gả. Nếu là anh, anh cũng sẽ không muốn lấy một người đàn ông như vậy.
Không nói đến tuổi của thần y này so với Lâm Nhược Hi lớn hơn hai mươi mấy tuổi.
Bộ dạng xấu xí còn chưa tính.
Mấu chốt là bộ trang phục này thực sự quá… ấn tượng.
Chu thần y vừa vào cửa, ánh mắt liền trong phòng tìm kiếm. Cuối cùng, rơi vào trên người Lâm Nhược Hi.
Khi nhìn thấy Lâm Nhược Hi, một đôi mắt chuột chợt lóe sáng.
Hắn đã từng gặp qua Lâm Nhược Hi. Lúc ấy chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, liền kinh hãi.
Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần. Thậm chí còn đẹp đến nghẹt thở.
Mặc dù con gái của hai bác Lâm Nhược Hi, Lâm Nhược Lâu, và Lâm Nhược Lan đều là những người đẹp.
Nhưng so với Lâm Nhược Hi thì kém xa.
Không thể không nói, gen của người giàu rất tốt.
Mặc kệ bản thân họ thế nào, ít nhất họ đều cưới những người cực kỳ xinh đẹp làm vợ. Vì vậy con cháu sinh ra xác định là rất xuất sắc.
Mẹ của Lâm Nhược Lâu là Trần Chân Chân, mẹ của Lâm Nhược Lan là Tôn Ngọc Lan, cũng đều là mỹ nhân.
Tuy nhiên, bọn họ đều đã kết hôn.
Bất quá, có Lâm Nhược Hi là đủ rồi.
Tuyệt phẩm mỹ nữ như vậy, chỉ nhìn thôi đã khiến cho Chu thần y có loại xúc động không cách nào kiềm chế được.
Bị Chu thần y nhìn chằm chằm bằng ánh mắt chuột kia, Lâm Nhược Hi lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nghĩ đến việc lấy một người đàn ông như vậy làm chồng, Lâm Nhược Hi chỉ muốn chết đi cho xong.
Nhưng vì ông nội, cô vẫn rất lịch sự chào hỏi Chu thần y.
"Xin chào, Chu thần y.”
Giọng nói của Lâm Nhược Hi vô cùng dễ nghe. Chu thần y vừa nghe thấy liền cực kỳ vui vẻ.
"Ha ha, Nhược Hi, không cần khách khí, dù sao chúng ta từ nay về sau chính là người một nhà!"
Chu thần y cười đến không khép miệng lại được.
“Chu thần y, lão gia tử sắp không được rồi, ngài mau chữa trị đi!”
Lúc này, đám người Lâm gia thúc giục nói.
“Không gấp. Đợi Nhược Hi ký bản hiệp nghị này, tôi lập tức trị liệu cho lão gia tử.” Chu thần y cười tủm tỉm lấy ra một văn kiện.
Dòng trên văn kiện ghi to mấy chữ: Thỏa Thuận Kết Hôn.
Nội dung thỏa thuận là Lâm Nhược Hi sẽ lấy Chu thần y, Chu thần y sẽ chữa khỏi bệnh cho Lâm lão gia tử.
Nếu như Lâm Nhược Hi đổi ý, như vậy nhà họ Lâm sẽ phải bồi thường cho Chu thần y một tỷ!
Mặc dù tài sản Lâm Gia hiện tại có năm tỷ. Nhưng thật ra cũng không dễ đưa ra một tỷ như vậy được.
Sở dĩ có thỏa thuận như vậy, chính là sợ Lâm Nhược Hi đổi ý.
"Chu thần y, thỏa thuận này là không cần thiết. Lâm Nhược Hi tôi nói lời giữ lời. Nếu ngài có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội, tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý.” Lâm Nhược Hi cắn môi nói.
Mặc dù, cô không muốn lấy một ông già chút nào.
Nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn lão gia tử chết. Bệnh của ông nội cô quá nặng rồi.
Cô đã từng mời thần y nổi tiếng Giang Đô, có danh xưng Hồi Xuân Diệu Thủ Đỗ Cao Minh đến xem qua, nhưng Đỗ Cao Minh cũng tỏ vẻ bất lực.
Dưới cơ duyên xảo hợp bọn họ lại gặp được một vị thần y tuyên bố có thể chữa khỏi cho lão gia tử.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Nhược Hi gả cho ông ta.
"Nhược Hi, tôi đương nhiên tin tưởng vào nhân phẩm của cô. Nhưng có một thỏa thuận đảm bảo vẫn hơn. Trong trường hợp cô đổi ý, tôi đi đâu đòi lý lẽ bây giờ?”
“Nói thật cho mọi người biết, lúc này thời gian của Lâm lão gia tử cũng không nhiều lắm..." Chu thần y híp mắt nói.
Nhìn Lâm Chí Đông vô cùng tái nhợt trên giường bệnh, Lâm Nhược Hi thở dài một hơi.
Cuối cùng đưa tay nhận lấy tờ thỏa thuận mà Chu thần y đưa tới.
Chỉ mới liếc qua nội dung thỏa thuận, sắc mặt Lâm Nhược Hi lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trong thỏa thuận quy định sau khi kết hôn cô nhất định phải sinh cho đối phương năm đứa con.
Cô cũng không phải heo, có thể sinh nhiều như vậy sao?
Nghĩ đến việc không chỉ phải cưới một người đàn ông như vậy, mà còn phải sinh con với ông ta, Lâm Nhược Hi chỉ muốn xé bỏ thỏa thuận.
Dường như Chu thân y kia cũng nhìn ra được suy nghĩ của Lâm Nhược Hi.
Hắn ta liền ha hả cười nói: “Tôi tương đối thích trẻ con.”
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Hi khẽ run lên. Cuối cùng, vẫn là cầm bút lên, chuẩn bị ký tên vào bản thỏa thuận.