• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311 Lão tổ giết dị thú

"Cha, mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?" Lúc này, Lâu Mãn Nguyệt cùng Hà Hoan và các nàng đều đi tới.

“Không có gì, không có gì!” Lâu Kim vội vàng nói.

"Đúng rồi, cha, chúng con vừa mới nhìn thấy, hình như rất nhiều trưởng lão đều bị tôc trưởng gọi đi họp, cha không đi sao?" Lâu Mãn Nguyệt nghi hoặc nói.

"Cuộc họp? Tại sao cha không biết?” Lâu Kim nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống.

Vẻ mặt chợt cô đơn.

Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

Mặc dù ông cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.



Giữa một ngọn núi lớn.

Mấy ngàn cường giả Lâu tộc, tất cả đều tập trung ở đây.

“Được rồi, súc sinh kia đúng là đã bị thương, các ngươi canh chừng tất cả đường thoát, tuyệt đối không thể để cho nó chạy trốn!” Lâu Thiên Dụ từ xa nhìn thấy con dị thú mà hắn luôn mơ ước kia.

Con dị thú này là Sư Tổ Thú.

Trông giống như một con Sư Tử. Nhưng, khí phách hơn Sư Tử rất nhiều.

Móng vuốt sắc nhọn, răng nanh dày đặc, bộ lông sáng bóng giống như là bôi mỡ.

Nó là tổ tiên của Sư Tử.

Trên người nó tản ra năng lượng khủng bố.

Đã sắp đạt Chuẩn Thánh khí tức.

Trách không được, Lâu Thiên Dụ tu vi đạt tới Cửu Tinh Bán Thánh, cũng không phải là đối thủ của nó.

Bởi vì cường độ thân thể Dị thú vô cùng khủng bố, cho nên Võ giả nhân loại cùng cấp bậc, không phải là đối thủ của chúng.

Muốn bắt được một con dị thú tương đương Cửu Tinh Bán Thánh của nhân loại, ít nhất phải Chuẩn Thánh sơ kỳ mới có khả năng.

Phải biết rằng, đây chỉ là một con dị thú chưa hoàn toàn trưởng thành.

Nếu như trưởng thành, chỉ sợ, Chuẩn Thánh bình thường, đều không làm gì được nó.

Nhưng bây giờ, nó đã khác.

Con dị thú này đã bị thứ gì đó làm trọng thương.

Lâu Thiên Dụ cảm thấy, với thực lực của hắn, muốn bắt được nó, hẳn là không thành vấn đề.

Chỉ cần bắt được con dị thú này, về sau, thực lực Lâu tộc sẽ tăng cường rất nhiều.

Cho nên hôm nay, không tiếc bất cứ giá nào, đều phải bắt được con súc sinh này!

“Động thủ!”

Lâu Thiên Dụ mang theo mấy vị trưởng lão, đồng thời hướng về dị thú công kích.

Các tộc nhân khác phụ trách chặn đường lui của dị thú.

“Grrừm!”

Dị thú phát ra tiếng gầm giận dữ rung trời.

Cùng đám người Lâu Thiên Dụ lao vào chiến đấu.

Không thể không nói, súc sinh này thật sự ngoan cường, trên bụng bị thủng một lỗ lớn, ruột cũng sắp rớt ra, nhưng vẫn hung hãn dị thường.

Nhìn máu dị thú không ngừng chảy ra, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Mỗi một giọt máu của dị thú này đều là bảo bối.

“Các ngươi, mau thu thập máu của dị thú chảy ra!” Lâu Thiên Dụ lúc này hạ lệnh nói.

Một giọt máu dị thú cũng không thể lãng phí.

Grừ!

Gào!!!

Những tiếng gầm lớn vang lên không ngừng.

Lâu Thiên Dụ dù sao cũng là cấp Cửu Tinh Bán Thánh, sức chiến đấu phi thường khủng bố.

Hơn nữa mấy vị trưởng lão, một khi phát hiện ra dị thú, sẽ đánh cho nó kêu gào thảm thiết.

Nhưng con dị thú này có tính phòng vệ rất mạnh.

Bị vài người mạnh khoẻ của Lâu gia thay phiên nhau công kích hơn một ngàn lần.

Vẫn không hề hấn gì.

“Gào!”

Dị thú đánh gục một trưởng lão yếu hơn của Lâu gia.

Há cái miệng đẫm máu ra, muốn cắn đứt đầu của đối phương.

“Súc sinh ngươi dám!” Lão tổ của Lâu gia giận dữ hét lên, toàn thân phát lực, một phát đánh vào người dị thú.

Dị thú trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

“Ngươi có sao không?” Lâu Thiên Dụ hỏi.

“Không sao…” Tên trưởng lão kia sợ tới mức mặt trắng bệch.

Với sự sắc bén của hàm răng con dị thú đó.

Nếu nó thực sự cắn xuống, đầu của anh ta sẽ không còn nữa.

“Mọi người cẩn thận, cẩn thận con súc sinh này sống dậy phản kích!” Lâu Thiên Dụ cảnh báo.

Xem ra, cho dù là con súc sinh này đang bị thương nặng như vậy, muốn đánh chết nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cũng may, con dị thú vẫn còn đang chảy máu.

Nếu bọn họ kéo dài thời gian sẽ chiến thắng.

Trận chiến kéo dài hàng giờ.

Sức sống của con dị thú này quá ngoan cường.

Nếu đổi lại là con người, đã sớm chết mấy chục lần rồi.

“Mọi người tăng thêm sức lực, nó sắp không chịu nổi rồi!” Lúc này tất cả người của Lâu gia, trên mặt đều hiện lên vẻ mừng rỡ.

Bởi vì, bất kể là tốc độ hay phản ứng của con dị thú này, đều chậm hơn rất nhiều.

Điều này cho thấy nó sắp không chịu nổi nữa rồi.

Tất cả người của Lâu gia, phảng phất đều tưởng tượng ra cảnh Lâu gia bay lên trời.

Cái đầu của con dị thú này có thể mang đến rất nhiều chỗ tốt cho Lâu gia.

Nếu có thể làm cho Lâu gia có thêm mấy võ giả hoá thú, vậy thì càng tốt.

Tiếp tục chiến đấu, lão tổ và trưởng lão của Lâu gia, mỗi người đều mang vết thương trên người, hơn nữa còn lộ ra vẻ mệt mỏi.

Hiển nhiên, chiến đấu hàng giờ đồng hồ, làm cho bọn họ bị tiêu hao thể lực rất lớn.

“Súc sinh này, cũng quá khó giết đi!”

“Không khó giết, sao có thể gọi là dị thú? Đây vẫn là còn nhỏ, nếu lớn rồi, coi như là Chuẩn Thánh tới cũng không dễ đánh như vậy đâu!”

Tuy rằng mỗi người đều tiêu hao sắp hết thể lực, nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn đầy chờ mong.

Bởi vì, con dị thú này, sắp chịu hết nổi rồi.

Thêm hai giờ nữa trôi qua.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn.

Con dị thú mang hình dáng của một con sư tử cuối cùng cũng ngã xuống.

Nó không thể chịu đựng được nữa.

Tuy nhiên, điều này rất khủng khiếp.

Rõ ràng bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn cùng vô số cường giả của Lâu gia chiến đấu suốt hàng giờ đồng hồ.

Hơn nữa, còn có không ít cường giả của Lâu gia cấp Võ Tôn đều mất mạng.

Nhưng tất cả đều đáng giá.

Dị thú cuối cùng cũng bị hạ gục.

“Được rồi, bây giờ, ngay lập tức thông báo cho Lâm thiếu!” Lâu Thiên Dụ ra lệnh nói.

Hiện tại, dị thú chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, ước chừng, hắn chỉ cần một hai lần công kích nữa thôi là có thể giết chết dị thú.

Lúc này, liền có người đến thông báo cho Lâm Hiên, nói đã phát hiện tung tích của dị thú.

Lâm Hiên lúc này mới bắt đầu xuất phát.

“A Nguyệt, các ngươi không cần đi, dù sao, giết dị thú, rất nguy hiểm, lỡ như…” Lâu Kim lo lắng nói.

“Không sao, muốn đi, thì cứ đi.” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

Hiển nhiên, hắn đối với thực lực của mình rất tự tin.

“Vậy ta muốn đi!” Nghe Lâm Hiên nói xong, Lâu Mãn Nguyệt trực tiếp nói.

“Ta cũng muốn đi!” Hà Hoan, Đinh Đang cũng đuổi theo sau.

Âu Dương Băng Tình cũng gật gật đầu.

Dù sao, con dị thú này, các nàng cũng chưa thấy qua bao giờ.

Cũng muốn đi xem thử.

Cuối cùng quyết định, tất cả mọi người cùng đi với nhau.

Ngay cả Lâu Kim Phượng cũng đi.

Mất khoảng hơn một giờ.

Đám người Lâm Hiên tới nơi.

“Mau, Lâm thiếu tới rồi!”

Khi nhìn thấy Lâm Hiên, ánh mắt Lâu Thiên Dụ sáng lên.

Sau một khắc, dùng toàn lực hướng tới dị thú đã ngã trên mặt đất mà công kích.

“Súc sinh đi chết đi!”

Ầm ầm!

“Gào!”

Dị thú phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó hoàn toàn bất động.

“Quá tốt rồi, lão tổ đã đánh chết dị thú!” Người Lâu gia hoan hô nói.

Nhìn thấy cảnh này, Lâu Kim sắc mặt đại biến.

Lão tổ lại một mình có thể đánh chết dị thú.

Nói cách khác, công sức của hắn, tất cả đều không còn.

Ngoài ra, bởi vì hắn mang Lâm Hiên đến, Lâm Hiên nhất định sẽ phân xác dị thú ra thành từng phần.

Cứ như vậy, hắn chẳng những không có công, mà ngược lại còn có công lớn!

Chỉ là, hắn rất nghi hoặc, lão tổ cùng dị thú nhiều lần chiến đấu, cũng không lấy được chỗ tốt.

Vì sao hắn có thể một mình đánh chết dị thú?

Lâu Kim nghĩ mãi cũng không biết lý do.

Những người khác biết nguyên nhân.

Nhưng họ sẽ không nói.

“Lâm thiếu, ngài tới rồi!” Lâu Thiên Dụ đi nhanh tới trước mặt Lâm Hiên.

Lâm Hiên gật đầu nói: “Xem ra, các người cũng không cần ta ra tay nha.”
Chương 312 Xin ngài ra tay

“Không đâu, nếu không có Lâm thiếu, chúng tôi không có sức mạnh để chiến đấu với dị thú. Mặc dù Lâm thiếu ngài không tham gia chiến đấu, nhưng xác của con dị thú này, chúng tôi vẫn sẽ chia cho Lâm thiếu một ít!” Lâu Thiên Dụ cười nói.

Hắn mở cờ trong bụng.

Lâm Hiên không có tham gia chiến đấu, hắn ta chính là có mặt dày đi chăng nữa, cũng không có khả năng được nhiều hơn.

“Nếu dị thú là các ngươi giết, vậy thì không có liên quan gì đến ta. Xác của con dị thú này, ta sẽ không cần.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

Kỳ thật hắn vốn dĩ không có ý muốn lấy xác của con dị thú.

Lời nói của Lâm Hiên ngược lại làm cho Lâu Thiên Dụ có chút sững sờ.

Lâm Hiên, lại có thể không cần xác của dị thú?

Đây chính là xác của dị thú nha, đừng nói là Chuẩn Thánh, cho dù có là thánh giả chân chính, cũng đều sẽ đem nó trở thành bảo bối.

“Trở về thôi!” Lâm Hiên xoay người hướng về phía mọi người rồi nói, một chút cũng không nhìn đến con dị thú này một cái.

Nhìn dị thú đã bị đánh chết, Lâu Kim trên mặt tràn đầy sự không cam lòng.

Nhưng dị thú đã chết, không cam lòng cũng vô dụng.

Cuối cùng, chỉ có thể mang vẻ mặt suy sụp xoay người rời đi.

Chỉ sợ, sau này cuộc sống của hắn ở Lâu gia sẽ không dễ dàng.

Hay là, dứt khoát để Lâu Mãn Nguyệt đi theo Lâm Hiên rời khỏi Lâu gia cho rồi.

Nhưng đúng lúc này.

Trên người của con dị thú nhìn tưởng như đã chết, lại tỏa ra luồng ánh sáng màu vàng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Không tốt rồi, nó còn chưa chết!”

“Nó sắp trưởng thành rồi!”

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

“Gào!”

Chỉ thấy, dị thú vốn đã không còn hơi thở, đột nhiên đứng lên.

Trên người tỏa ra một luồng khí khổng lồ.

Kích thước cơ thể của nó tăng lên nhanh chóng.

Ban đầu, nó chỉ to bằng con bê lớn.

Nhưng trong nháy mắt nó còn to hơn cả một con trâu đã trưởng thành.

Vết thương trên người nó, có thể dùng mắt thường thấy đang dần khép lại.

Nó…đã trưởng thành!

Dị thú đã trưởng thành!

Nhìn thấy cảnh này, người Lâu gia vốn mang theo vẻ vui mừng, tất cả đều trợn tròn mắt.

Dị thú này lúc còn chưa trưởng thành đã có thực lực vô địch cấp Bán Thánh.

Trưởng thành rồi, chỉ sợ, một hay hai Chuẩn Thánh cũng không bắt được nó!

“Tiêu rồi!” Nhìn thấy cảnh này, lão tổ của Lâu gia không nhịn được nuốt nước miếng.

Quả nhiên người tính không bằng trời tính.

Không nghĩ tới, dị thú đã chết, còn có thể trưởng thành.

Dị thú trong nháy mắt trưởng thành, thân thể phát sinh biến hoá cực lớn.

Lực phòng vệ, lực công kích, toàn bộ đều tăng vọt.

“Gầm"

Con dị thú trưởng thành phát ra tiếng gào gầm thiết, tiếp theo, trực tiếp hướng về phía một vị trưởng lão của Lâu tộc gần nhất nhào tới.

Tốc độ nhanh như tia chớp.

Tên trưởng lão kia còn chưa kịp phản ứng đã bị dị thú nhào tới đè ngã trên mặt đất.

Xoẹt!

Sau nửa khắc, nửa người của tên trưởng lão kia đã bị dị thú cắn xé.

“A”

Tên trưởng lão kia phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Nhưng ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của hắn dừng lại và biến mất.

Vì dị thú đã cắn nát đầu hắn.

Lâu Thiên Dụ cũng không thể ngăn cản được.

Bởi vì, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Cơ bản hắn không kịp phản ứng.

Hơn nữa, cho dù hắn kịp phản ứng.

Thì với thực lực hiện tại của hắn, đánh vào người dị thú, phỏng chừng cũng chỉ giống như gãi ngứa cho đối phương mà thôi.

Trốn đi.

Đó là con đường duy nhất.

Nhưng, bọn họ có thể trốn được, thế còn những người Lâu tộc bình thường kia, họ có thể chạy thoát được sao?

Dị thú trưởng thành, tốc độ so với dị thú thành niên còn nhanh hơn rất nhiều.

Cơ thể của nó, nhanh chóng biến thành một tàn ảnh.

Trong nháy mắt, đã đem mấy tên người Lâu tộc đè ngã xuống đất, cắn chết.

Móng vuốt sắc bén của nó, chỉ nhẹ nhàng quẹt qua một cái, là có thể biến một tên Võ Tôn thành nhiều mảnh.

Trong vài giây ngắn ngủi, đã có hơn hai mươi cường giả Lâu tộc bị dị thú giết chết.

“Súc sinh"

Có vài vị trưởng lão Lâu tộc thấy thế, liền vọt tới, muốn liều mạng với dị thú.

Tuy nhiên, họ đã đánh giá quá cao sức mạnh của mình.

Công kích của bọn họ đánh vào người dị thú, lại không hề khiến cho dị thú thương tổn chút nào.

Nhưng ngược lại đối phương chỉ cần một móng vuốt, liền có thể dễ dàng bắt một tên trưởng lão xé thành bốn mảnh.

Xoẹt!

Dị thú giống như một cái máy gặt, gặt hái những sinh mệnh của trưởng lão Lâu tộc.

Đây là dị thú trưởng thành.

Mạnh mẽ, khủng khiếp.

“Ah. Cứu ta.”

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

“Lâm thiếu, kính xin ngài ra tay.”

Cũng may, cuối cùng Lâu Thiên Dụ cũng kịp thời phản ứng lại, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Lâm Hiên.

Tuy rằng, hắn cũng không quá chắc chắn Lâm Hiên có thể đánh thắng dị thú trưởng thành này.

Nhưng bây giờ, chỉ có một con đường có thể đi.

Nếu như không thể chế phục dị thú, sợ là hôm nay cả Lâu tộc sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Dù sao, những người ra trận chiến đấu với dị thú, đều là những cường giả đứng đầu Lâu tộc.

Nếu hiện tại để tiêu diệt được nó.

Chắc chắn sẽ khiến cho nguyên khí của Lâu tộc bị đại thương.

Dựa vào sức chiến đấu của dị thú hiện giờ.

Chỉ sợ có Lâu Thiên Dụ và vỏn vẹn vài tên trưởng lão thực lực mạnh mẽ nhất mới có thể chạy thoát khỏi miệng nó giữ được tính mạng.

Vốn tưởng rằng Lâm Hiên sẽ lập tức xuất thủ.

Nhưng khi nhìn thấy dị thú kia tàn sát những người Lâu tộc thảm hại, vẻ mặt của Lâm Hiên lại vô cùng lạnh nhạt.

Giống như, không hề có ý định ra tay.

“Lâm thiếu, ngài, ngài có ý gì đây?”

Vẻ mặt Lâu Thiên Dụ mờ mịt nhìn về phía Lâm Hiên.

“Lâu tộc các ngươi, không phải có thể tự mình đánh chết dị thú sao?”

Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Lâm thiếu, ngài nói đùa cái gì vậy, ngài không nhìn thấy con dị thú này đã trưởng thành rồi sao.” Lâu Thiên Dụ nuốt nước miếng nói.

“Thấy rồi, nhưng mà có liên quan gì với ta?” Khoé miệng Lâm Hiên khẽ nhếch lên thành một đường cong nhẹ.

Nghe lời này của Lâm Hiên, Lâu Thiên Dụ chỉ biết trợn tròn mắt.

Hắn không nghĩ đến, Lâm Hiên lại không ra tay.

Chẳng lẽ, Lâm Hiên cũng không phải là đối thủ của dị thú này?

“Lâm thiếu, ta không hiểu ý của ngươi.” Sắc mặt Lâu Thiên Dụ vô cùng khó coi.

Ánh mắt Lâm Hiên nhìn về phía Lâu Thiên Dụ.

Vẫn không mở miệng.

Lâu Thiên Dụ gấp muốn chết.

Bởi vì, mỗi một giây trôi qua, thì lại có thêm mấy tên tộc nhân chết trong miệng dị thú.

Thật lâu sau, Lâm Hiên mới chậm rãi mở miệng nói: “Lâu Thiên Dụ, ngươi muốn tự mình giết chết dị thú, nhưng hiện tại phát hiện ra đánh không thắng được, nên mới nhớ đến ta?”

“Lâm thiếu, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Sắc mặt Lâu Thiên Dụ đại biến.

“Ngươi cho rằng ta không biết, khi các ngươi phát hiện dị thú này, nó cũng đã bị trọng thương rồi sao? Ngươi cảm thấy, với thực lực của mình có thể giết chết dị thú đang bị trọng thương, cho nên, ngươi liền muốn tự mình giết nó, còn cố ý chờ khi sắp giết chết được nó, mới cho người thông báo ta đến, để ta có thể tận mắt nhìn thấy các ngươi giết chết dị thú, như vậy, ta sẽ không có mặt mũi kêu ngươi đưa thi thể của dị thú cho ta, đúng không?” Lâm Hiên cười tủm tỉm nói.

Lời này của Lâm Hiên, khiến cho Lâu Thiên Dụ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt lớn.

Đã bị lật tẩy.

Tất cả đều bị Lâm Hiên nói đúng.

Nhưng mà làm sao hắn lại biết được?

Chẳng lẽ có người để lộ tin tức?

Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Lúc đó, hắn đã ra tử lệnh.

Bất kể kẻ nào dám để tin tức bị lộ ra ngoài, giết không tha.

Mà làm như vậy, đối với Lâu tộc lại vô cùng có lợi.

Chỉ cần là người Lâu tộc, sẽ không có khả năng đưa tin tức này tiết lộ cho Lâm Hiên.

Lâu Thiên Dụ nghĩ không sai. Đúng là không có ai phản bội Lâu tộc.

Nhưng vào lúc Lâm Hiên đến, thấy được vết thương ở bụng dị thú. Vết thương kia cũng phải là cường giả cấp Chuẩn Thánh có thể tạo ra.

Mà cả Lâu tộc, cũng không có một cường giả Chuẩn Thánh nào.

Nói cách khác, trước đó dị thú đã bị người cấp chuẩn thánh đánh trọng thương.

“Lâu Kim Hồng, ngươi đi bảo tất cả trưởng lão tập hợp lại, chính là bởi vì ngươi đã phát hiện dị thú bị thương từ sớm rồi phải không?” Lúc này, Lâu Kim mới phản ứng lại.
Chương 313 Tam Tinh Chuẩn Thánh

Lúc trước Lâu Mãn Nguyệt nói có nhìn thấy Lâu Kim Hồng thông báo cho các trưởng lão hợp mặt, nhưng Lâu Kim không nhận được thông báo.

Lâu Kim còn tưởng rằng cũng giống như thông thường, hắn bị người ta xa lánh.

Nhưng nghe Lâm Hiên nói như vậy, cuối cùng Lâu Kim cũng hiểu được.

Là Lâu Kim Hồng sợ hắn biết, sẽ nói cho Lâm Hiên.

Chỉ cần Lâm Hiên không ra tay, thì như vậy, Lâu Kim sẽ vĩnh viễn không thể uy hiếp được địa vị của Lâu Kim Hồng.

Đây vốn là một ván bài tốt.

Thật đáng tiếc, tuyệt đối không nghĩ đến, đột nhiên dị thú đã trưởng thành, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp.

Vốn khi nhìn thấy tộc nhân của mình bị giết, trong lòng Lâu Kim vô cùng đau khổ.

Nhưng sau khi biết được nguyên nhân của sự việc, trái tim dần dần lạnh như băng.

“Sao các ngươi có thể làm như vậy.” Thân thể mềm mại của Lâu Mãn Nguyệt run rẩy nói.

“Lâu Kim, ngươi cũng không thể trách ta. Ta làm như vậy, cũng chỉ là vì muốn để Lâu tộc có thêm một chút thi thể của dị thú mà thôi. Nếu Lâm thiếu ra tay, nhiều nhất thì chúng ta chia hai, mỗi bên một nửa thi thể dị thú. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tính toán qua, cho dù Lâm thiếu không ra tay, vẫn sẽ chia cho hắn một phần thi thể dị thú.” Lâu Kim Hồng trầm giọng nói.

Chia cho Lâm Hiên một phần thân thể của dị thú, cũng không phải là do hắn nhân nghĩa.

Mà là sợ Lâm Hiên tức giận.

“Lâm thiếu, hiện tại chỉ cần ngươi ra tay, sau khi dị thú bị giết, ngươi có thể lấy đi bảy phần thi thể của dị thú.” Lâu Kim Hồng nói.

Vào tình huống hiện tại, đã hoàn toàn không thể khống chế được.

Lâm Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn Lâu Kim Hồng, không nói gì.

“Tám phần, tám phần có được không?” Lâu Kim Hồng tiếp tục nói.

Lâm Hiên vẫn không nói gì.

“Chín phần, chín phần. Chúng ta đồng ý đưa chín phần thi thể của dị thú cho ngươi.” Lâu Kim Hồng sốt ruột nói.

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười, nói: “Thật ngại quá, thi thể dị thú này, căn bản ta không hề có hứng thú, ta nói thật cho ngươi biết, lúc đó đồng ý muốn lấy một nửa thân thể của dị thú với chú Lâu , chỉ là vì để chú Lâu an tâm mà thôi, kỳ thật, ý định ban đầu của ta là đưa toàn bộ thi thể của dị thú cho Lâu tộc các ngươi.”

Lời nói của Lâm Hiên càng khiến cho Lâu Kim Hồng tiếp tục choáng váng.

Đây chính là thi thể của dị thú, thế nhưng Lâm Hiên lại thản nhiên nói, ý định ban đầu là muốn giao toàn bộ cho người Lâu tộc.

“Lâm Hiên, ngươi đừng nói dễ nghe như vậy, chắc chắn là ngươi muốn chờ đến lúc dị thú giết sạch người Lâu tộc bọn ta, sau đó một mình ngươi có thể nuốt trọn toàn bộ thi thể của dị thú chứ gì?” Lúc này, có một vị trưởng lão Lâu tộc vẻ mặt khó coi nói.

“Làm sao ngươi biết?” Lâm Hiên trêu chọc cười nói.

“Ta xem ngươi cơ bản cũng không phải là đối thủ của dị thú.”

“Nếu ngươi cho là vậy, thì nó chính là như vậy.” Lâm Hiên ra vẻ không để ý nhún nhún vai.

Tiếp theo, lại quay về phía Lâu Kim nói: “Chú Lâu, có muốn ta ra tay hay không, cho ngươi quyết định.”

Lâu Kim nắm chặt nắm tay.

Về đạo lý mà nói, hiện tại chẳng khác nào hắn đã bị cả gia tộc bỏ rơi.

Trong lòng vô cùng đau khổ.

Nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn người trong tộc của mình bị giết.

Chỉ trong chốc lát, tổng luôn số người bị giết và bị thương đã lên đến mấy trăm người.

Con dị thú kia quả thực giống như một con sói đang lạc vào bầy dê.

Từng miếng một, từng miếng cắn những cường giả Lâu tộc, vô cùng thoải mái.

“Lâu Kim, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm nhìn những người trong tộc bị tàn sát không còn một ai sao? Ta thừa nhận, không nói cho ngươi biết đó là lỗi của ta, nhưng hy vọng ngươi nể tình mặt mũi của tất cả những người trong tộc, mau để Lâm thiếu ra tay đi.” Lâu Kim Hồng cắn răng nói.

Cuối cùng, Lâu Kim thở dài nói: “Lâm thiếu, mời cậu ra tay.”

“Mọi người dốc toàn lực trợ giúp Lâm thiếu, đánh chết dị thú.” Lâu Thiên Dụ thấy cuối cùng Lâm Hiên cũng đã đồng ý, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Không cần.”

Nhưng mà, Lâm Hiên lại khoát tay áo, sau đó, một mình một người bay về phía dị thú.

Dị thú đang ăn thịt người vui vẻ, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một con người nhỏ bé lại dám chủ động xông về phía mình.

Sau một khắc, không có chút do dự, nó lại tiếp tục giương móng vuốt đánh về phía Lâm Hiên.

Ầm ầm.

Một tiếng nổ lớn vang trời.

Cảnh tượng Lâm Hiên bị móng vuốt lợi hại của dị thú xé nát thành nhiều mảnh cũng không hề diễn ra.

Thế nhưng Lâm Hiên có thể ngăn cản móng vuốt của dị thú.

“Tay không ngăn móng vuốt của dị thú trưởng thành, Lâm thiếu, thật sự đã là Chuẩn Thánh.”

“Chỉ sợ, ít nhất cũng đã ở thực lực Nhị Tinh Chuẩn Thánh!”

Nhìn thấy diễn biến như thế này, tên trưởng lão kia vốn còn nói Lâm Hiên sợ dị thú nên không dám ra tay, nhịn không được nuốt nước miếng.

“Đây là dị thú sao? Đúng là rất mạnh.” Cảm nhận sức mạnh khủng bố được truyền đến từ móng vuốt của dị thú, Lâm Hiên gật gật đầu.

Mặc dù, con dị thú này, nếu xét theo cấp bậc của võ giả thì nó chỉ mới vừa đột phá tu vi của chuẩn thánh, nhưng thực lực của nó lại đã vượt xa Nhị Tinh Chuẩn Thánh của nhân tộc.

Ầm ầm.

Lâm Hiên đánh một quyền ra ngoài.

Đánh vào cơ thể của dị thú.

Dị thú trực tiếp bị một quyền đánh bay.

Thi thể dị thú bị đánh bay lăn ra xa, nhưng rất nhanh liền đứng lên, một chút cũng không có dáng vẻ gì là bị thương.

“Lực phòng ngự cũng rất mạnh, Nhất Tinh Chuẩn Thánh cũng không phá được phòng ngự của nó.” Lâm Hiên híp mắt nói.

Trách không được, các võ giả đều muốn thi thể của dị thú.

Vũ khí được chế tạo từ xương cốt của dị thú, đoán chừng công kích của cấp dưới chuẩn thánh đều không thể tạo ra hư tổn gì với nó.

Nhìn thấy một màn này, tất cả người trong Lâu tộc đều kích động.

Có vẻ như họ không cần phải chết nữa.

Mà người kích động nhất chính là Lâu Thiên Dụ.

Lâm Hiên thật sự rất mạnh.

“Gầm.”

Dị thú phát ra tiếng gầm giận dữ, lần thứ hai nhào về phía Lâm Hiên.

Tốc độ và sức mạnh của dị thú đều vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng, đến ngay cả y phục của Lâm Hiên cũng chưa hề chạm đến.

Bùm bùm bùm

Nắm đấm của Lâm Hiên đánh mạnh vào cơ thể của dị thú.

Khiến dị thú bị đánh kêu rên không ngừng.

Tuy dị thú này kêu rất thảm thiết, nhưng Lâm Hiên có thể cảm giác được, trên cơ bản nó không hề bị thương.

Vậy thì phải nghiêm túc rồi.

Lâm Hiên tăng thêm sức lực.

Ầm ầm.

Một quyền này đánh ra, trực tiếp đánh cho dị thú bay xa hơn mười thước.

Phải biết rằng, trọng lượng của con dị thú này cũng nặng ít nhất gấp chục, gấp trăm lần người bình thường.

Thế nhưng có thể bị một quyền của Lâm Hiên đánh xa như vậy.

Rốt cuộc nắm đấm này có sức mạnh khủng bố như thế nào.

Bùm bùm bùm.

Lâm Hiên đánh liên tiếp mấy chục quyền cực mạnh vào người dị thú.

Cuối cùng, khoé miệng dị thú xuất hiện tia máu.

Nhưng mà dị thú vẫn rất sung mãn như trước.

Dù sao Lâm Hiên cũng đại khái hiểu được một ít năng lực của dị thú.

Cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian.

Hắn nắm lấy đuôi dị thú, đập mạnh trên mặt đất.

Bang bang.

Cơ thể của dị thú bị đập mạnh xuống mặt đất.

Không hề có chút lực phản kháng nào.

Cuối cùng, Lâm Hiên trực tiếp nhảy lên lưng dị thú, lấy tay siết chặt cổ nó.

Sau đó dùng sức vặn mạnh.

Rắc.

Cổ của dị thú trực tiếp bị bẻ gãy.

Cơ thể khổng lồ của dị thú cuối cùng cũng ngã xuống.

Không nhúc nhích nữa.

Dị thú cường đại, cứ như vậy bị Lâm Hiên tay không giết chết.

Một màn này, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.

Xem ra, bọn họ vẫn là đáng giá thấp thực lực của Lâm Hiên.

Như vậy xem ra, thực lực của Lâm Hiên hẳn là Tam Tinh Chuẩn Thánh.
Chương 314 Sầm gia đến

Nếu không, hắn cũng không thể dễ dàng giết chết dị thú như vậy.

Chỉ có Lâu Mãn Nguyệt mới biết.

Thực lực của Lâm Hiên, hẳn là đã vượt xa không chỉ là Tam Tinh Chuẩn Thánh.

Bởi vì, Lâm Hiên còn chưa thú hoá.

Lâm Hiên là võ giả thú hoá, một khi Lâm Hiên thú hoá, thì sức chiến đấu ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần.

Có thể còn vượt qua cả thực lực chuẩn thánh ngũ tinh.

Dị thú được giải quyết, phân chia thân thể của dị thú như thế nào liền trở thành trọng điểm.

Hiện tại xem ra, giết chết dị thú, hoàn toàn đều là công lao của Lâm Hiên.

Hơn nữa, nếu không phải có Lâm Hiên ra tay, thì chỉ sợ, người Lâu tộc sẽ bị giết hơn phân nửa.

Nói cách khác, dù cho Lâm Hiên muốn chiếm hết thi thể của Lâm Hiên không chia cho Lâu tộc, đều là hợp tình hợp lý.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía Lâm Hiên, chờ hắn mở lời.

“Chú Lâu, thi thể của dị thú này giao cho ngươi quyết định.” Lâm Hiên trực tiếp giao lại quyền quyết định cho Lâu Kim.

Lâu Kim ngẩn ra.

Không nghĩ đến, Lâm Hiên cứ như vậy trực tiếp giao quyền quyết định thi thể dị thú cho hắn.

“Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, chức vụ tộc trưởng Lâu tộc sẽ do Lâu Kim trưởng lão đảm nhiệm.”

Là lão tổ của Lâu tộc, mặc dù hắn mặc kệ chuyện của Lâu tộc.

Nhưng lời nói của hắn, đối với người Lâu tộc mà nói, chính là trời, chính là thánh chỉ.

Không ai không dám nghe lời.

Nghe Lâu Thiên Dụ tuyên bố, Lâu Kim Hồng lảo đảo.

Nhưng, khi vào thời điểm hắn nhìn thấy Lâm Hiên đánh chết dị thú, hắn liền biết sẽ có kết cục này.

Chỉ có thể yên lặng móc ra ngọc bội của tộc trưởng.

Dù sao, quyền quyết định thi thể của dị thú cũng đang nằm trong tay Lâu Kim.

Vì để chiếm được lợi, cho dù có tổ chức bỏ phiếu, đoán chừng mọi người cũng sẽ nghĩ đến lợi ích của mình mà bỏ phiếu.

Nhận được ngọc bội của tộc trưởng, Lâu Kim kích động sắp rơi nước mắt.

Năm mươi năm, chính xác vừa đủ năm mươi năm.

Hắn có thể trở thành tộc trưởng Lâu tộc.

Mà tất cả đều là công lao của Lâm Hiên.

“Cảm ơn ngươi, Lâm Hiên.” Lâu Mãn Nguyệt kích động lao vào lòng Lâm Hiên, cảm kích nói.

Nàng biết, Lâm Hiên làm tất cả những thứ này, đều là vì nàng.

Tuy rằng Lâu Kim Hồng mất đi vị trí tộc trưởng.

Nhưng đối với Lâu tộc mà nói, lợi lớn hơn hại.

Bởi vì, bọn họ chiếm được toàn bộ thi thể của dị thú.

Da dị thú có thể chế tạo thành vũ khí phòng ngự.

Xương của dị thú có thể được làm thành vũ khí.

Máu của dị thú có thể giúp võ giả đột phá.

Có thể nói, toàn bộ thi thể của dị thú, tất cả đều là báo vật.

Một con dị thú cấp Chuẩn Thánh, hoàn toàn có thể giúp thực lực Lâu tộc tăng lên mấy cấp bậc.

Tất nhiên, phải tốn thời gian.

Có thể tốn vài năm thậm chí mười mấy năm, Lâu tộc mới có thể tiêu hóa hết thi thể dị thú này.

Tuy nhiên, ngay khi tất cả mọi người đều đang vui mừng.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt họ.

Sắc mặt của người Lâu tộc đều đại biến khi nhìn thấy người tới.

Bởi vì, người tới là người của Sầm tộc!

Sầm tộc mạnh hơn Lâu tộc rất nhiều.

Có cường giả cấp Chuẩn Thánh.

Hơn nữa, còn không chỉ có một vị!

Lúc trước Lâu tộc muốn cho Lâu Mãn Nguyệt gia nhập vào Sầm tộc, là vì để Lâu tộc trở nên lớn mạnh nhờ mượn thế của Sầm tộc.

Đáng tiếc, vị thiên tài Sầm tộc vốn định cưới Lâu Mãn Nguyệt kia, đột nhiên bị người giết chết.

Nhiều năm như vậy, Sầm tộc và Lâu tộc cũng không có bất kỳ giao tiếp qua lại nào.

Thậm chí, Sầm tộc còn âm thầm chèn ép Lâu tộc.

Hiện tại Sầm tộc xuất hiện, cũng không phải chuyện tốt gì.

"Không biết trưởng lão Tuệ Mẫn đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?" Tuy rằng, sắc mặt Lâu Thiên Dụ rất khó coi, nhưng vẫn không thể không đi lên chào hỏi.

Cầm đầu là một nữ nhân tầm bốn năm mươi tuổi, diện mạo bình thường.

Ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt trên thi thể dị thú, cũng không có nhìn Lâu Thiên Dụ.

Sau đó nói: "Đương nhiên là vì dị thú này!"

"Nhưng mà, dị thú này là do Lâu tộc chúng ta đánh chết!" Lâu Thiên Dụ trầm giọng nói.

"Ha ha, chỉ bằng Lâu tộc các ngươi có thể đánh chết được dị thú? Nếu không phải thánh nữ Sầm tộc chúng ta ra tay, trọng thương con súc sinh này, các ngươi có thể nhặt được lợi ích lớn như vậy?" Sầm Tuệ Mẫn - trưởng lão Sầm tộc cười ha hả nói.

Lời nói của Sầm Tuệ Mẫn vừa ra khỏi miệng.

Lão tổ Lâu tộc lập tức biến sắc.

Hắn biết, có cường giả đã đánh dị thú bị thương, nhưng không nghĩ tới lại là Sầm tộc.

Đây là một rắc rối lớn.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên làm gì.

Dù sao, Lâu tộc cũng không có thực lực chống lại Sầm tộc.

"Không nghĩ tới, lại để cho Lâu tộc các ngươi nhặt chỗ tốt, ta thấy Lâu tộc các ngươi cũng tử thương không ít, như vậy đi, phân cho Lâu tộc các ngươi năm phần trăm thi thể dị thú." Sầm Tuệ Mẫn thản nhiên nói.

Tuy rằng, thực lực của Sầm Tuệ Mẫn chỉ là Nhị Tinh Bán Thánh, kém xa lão tổ Lâu tộc.

Nhưng sau lưng nàng có Sầm tộc, cho nên dù là lão tổ Lâu tộc cũng không dám phản bác lời nói của nàng.

"Cái gì, năm phần trăm!" Sắc mặt người của Lâu tộc đều trở nên khó coi.

Vốn dĩ bọn họ có 100% thi thể dị thú.

Hiện giờ lại biến thành năm phần trăm, loại chênh lệch này quá lớn.

Nhưng người Lâu tộc cũng không dám phản đối.

Nếu không, một khi chọc giận Sầm tộc, Lâu tộc không cách nào chịu đựng được lửa giận của Sầm tộc.

"Tiểu Ngọc, đi thu thi thể dị thú." Sầm Tuệ Mẫn nói với một cô gái phía sau.

"Vâng!"

Nhất thời, nữ tử tên Tiểu Ngọc mang theo vài người Sầm tộc muốn đi thu thi thể dị thú.

"Chờ một chút!"

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Sầm Tuệ Mẫn nhìn người nói chuyện, lông mày hơi nhíu lại, nói: "Thế nào, ngươi có ý kiến gì sao? Cho Lâu tộc các ngươi năm phần trăm, đó là ban ơn cho các ngươi, nếu lại nói nhảm, năm phần trăm cũng không có."

Hiển nhiên, với tư cách trưởng lão Sầm tộc, ngay cả lão tổ Lâu tộc Sầm Tuệ Mẫn cũng không để vào mắt, chứ đừng nói đến một thằng nhóc chưa mọc lông của Lâu tộc.

"Một giọt máu của thi thể dị thú này các ngươi cũng không mang đi được!" Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn lạnh nhạt như trước.

Nghe Lâm Hiên nói xong, Sầm Tuệ Mẫn giống như nghe được chuyện cười lớn, nói: "Ngươi vừa nói gì vậy?"

"Ta nói một giọt máu của thi thể dị thú này các ngươi cũng không mang đi được!" Lâm Hiên lặp lại một lần.

"Lâm Hiên, nàng là trưởng lão Sầm tộc..." Lúc này, Lâu Mãn Nguyệt vội vàng giải thích với Lâm Hiên.

"Lâm thiếu, nghe cô ta đi, có thể chia năm phần trăm, còn tốt hơn là không có..." Lâu Kim Hồng có vẻ suy sụp.

Vốn tưởng rằng, mình sắp bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

Lại không nghĩ tới, Sầm tộc lại đột nhiên xuất hiện.

"Lâu Thiên Dụ ngươi dạy tộc nhân của mình như vậy sao? Dám nói chuyện với ta như vậy?" Lúc này, sắc mặt Sầm Tuệ Mẫn khó coi nói.

Nàng đường đường là trưởng lão Sầm tộc, ngay cả Lâu Thiên Dụ cũng không dám nói chuyện với nàng như vậy.

Chỉ là một thằng nhóc con của Lâu tộc, lại dám làm càn như thế, nhất thời khiến cho nàng nổi giận.

Khóe miệng của Lâu Thiên Dụ giật giật, trong lòng tự nhủ, ta nào dám dạy hắn chứ.

"Lâm thiếu không phải người của Lâu tộc chúng ta..." Lâu Thiên Dụ nuốt nước miếng nói.
Chương 315 Luyện hóa máu thú

"Lâm thiếu? Ngươi gọi một thằng nhóc con hai mươi mấy tuổi là Lâm thiếu, Lâu Thiên Dụ, ngươi già lẩm cẩm rồi!" Sầm Tuệ Mẫn khinh thường nói.

"Tiểu Ngọc, đi thu thi thể dị thú, ai dám ngăn cản, giết không tha!" Sầm Tuệ Mẫn lười nói nhảm.

Dù sao chuyện liên quan đến dị thú, chậm sẽ có biến.

"Ai động vào thi thể dị thú, người đó sẽ chết!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"Ha ha, ngươi tính là cái thá gì, nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?" Một gã Võ Tôn đỉnh phong của Sầm Tộc cười lạnh một tiếng, sau một giây trực tiếp vọt tới phía dị thú.

Nhưng mà, ngay khi tay hắn vừa chạm vào thi thể dị thú.

Lâm Hiên trực tiếp xuất thủ, tát một cái vào mặt người nọ.

Ầm!

Tên Võ Tôn đỉnh phong kia trực tiếp bị tát bay ra ngoài.

Cả khuôn mặt lún vào, trong nháy mắt mất đi khí tức sự sống!

Nhìn thấy một màn này, bất kể là người Lâu tộc hay Sầm tộc cũng đều biến sắc.

Lâu tộc sợ hãi là vì Sầm tộc sẽ tính chuyện này lên đầu Lâu tộc.

Mà Sầm tộc lại kinh ngạc, Lâu tộc vậy mà có người dám ra tay với Sầm tộc.

"Ngươi thật to gan, lại dám giết người Sầm tộc ta!" Hồi lâu sau, Sầm Tuệ Mẫn mới phản ứng lại, chỉ vào Lâm Hiên giận dữ nói.

"Ta nói rồi, ai động đến thi thể dị thú, người đó sẽ chết, nếu ngươi không sợ chết cũng có thể thử xem!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"Thằng nhóc giỏi lắm, nếu Lâu Thiên Dụ không dạy được ngươi, vậy ta tự mình đến dạy ngươi!" Mặt Sầm Tuệ Mẫn lạnh lẽo như băng sương, nàng đường đường là một Nhị Tinh Bán Thánh vậy mà bị một thằng nhóc uy hiếp.

Ầm ầm!

Uy áp khủng bố của thánh nhân bao trùm.

Khiến cho tất cả người có tu vi dưới Võ Tôn đều không nhịn được run rẩy.

Cho dù là Võ Tôn, cũng cảm giác được một cỗ áp bách khủng bố.

Nàng từng bước đi về phía Lâm Hiên, nói: "Thứ tạp chủng, bây giờ ngươi quỳ trên mặt đất dập đầu xin lỗi, lát nữa ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút!"

Sầm Tuệ Mẫn vừa dứt lời, thân thể Lâm Hiên đã xuất hiện trước mặt nàng.

Bóp cổ nàng ta.

Ngay sau đó, bàn tay trực tiếp tát mạnh vào mặt Sầm Tuệ Mẫn.

Bốp bốp bốp!

Trong nháy mắt đã tát hơn mười cái vào miệng của Sầm Tuệ Mẫn.

Cuối cùng ném Sầm Tuệ Mẫn xuống đất giống như ném chó chết.

Sầm Tuệ Mẫn là Nhị Tinh Bán Thánh, cũng không bị Lâm Hiên tát chết.

Nàng nằm trên mặt đất, miệng nôn máu, toàn bộ răng đã không còn.

Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Hiên.

Người trẻ tuổi này, cũng là Bán Thánh?

Hơn nữa, ít nhất là Tứ Tinh Bán Thánh.

Bằng không, không có khả năng đánh cho nàng không kịp phản ứng như thế.

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người Lâu tộc đều cảm thấy vô cùng hả giận.

Dù sao, Sầm tộc này ỷ vào thực lực mạnh hơn Lâu tộc, nhiều lần chèn ép Lâu tộc, khiến cho Lâu tộc càng lúc càng khó sinh tồn.

"Trưởng lão!" Sầm Quy Ngọc vội vàng chạy đến trước mặt Sầm Tuệ Mẫn, muốn đỡ Sầm Tuệ Mẫn dậy.

"Cút đi!" Sầm Tuệ Mẫn đẩy Sầm Quy Ngọc ra.

Nàng tự mình đứng lên, tức giận quát với Lâu Thiên Dụ: "Lâu Thiên Dụ, tộc nhân của ngươi dám đả thương ta, chẳng lẽ Lâu tộc ngươi muốn bị diệt tộc?"

Lâu Thiên Dụ bị hoảng sợ, vội vàng nói: "Trưởng lão Tuệ Mẫn, ta đã nói với ngươi Lâm thiếu không phải là người của Lâu tộc ta."

"Ta không quan tâm hắn có phải là người Lâu tộc hay không, chuyện hôm nay ta sẽ không quên đi, ngươi chờ đó, ta lập tức báo chuyện hôm nay lên gia tộc. Lâu tộc các ngươi chờ bị diệt đi!" Cả khuôn mặt Sầm Tuệ Mẫn sưng lên, nàng dữ tợn quát lớn.

Đúng lúc này, Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Sầm Tuệ Mẫn, lần nữa bóp cổ nàng, dùng sức vặn.

Cạch!

Cổ của Sầm Tuệ Mẫn bị bẻ gãy!

"Vốn dĩ muốn thả ngươi đi, nhưng ngươi nói nhiều quá!" Lâm Hiên ném Sầm Tuệ Mẫn xuống đất lần thứ hai.

Lúc này, là ném thi thể.

Ánh mắt Sầm Tuệ Mẫn trợn tròn, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Lâu tộc lại có người dám giết nàng.

Nhìn thấy một màn này, toàn thân Lâu Thiên Dụ đều tê dại.

Lâm Hiên vậy mà giết chết trưởng lão Sầm tộc.

Lần này, Sầm tộc tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Sau khi giết Sầm Tuệ Mẫn, Lâm Hiên nhìn đám người Sầm Quy Ngọc, giọng điệu hờ hững nói: "Các ngươi còn muốn thi thể dị thú này không?"

"Không, không cần..." Tất cả mọi người sợ hãi nhìn Lâm Hiên.

Mặc dù, anh chàng này có vẻ trẻ tuổi.

Nhưng ra tay cũng quá tàn nhẫn.

Lại trực tiếp chém giết một vị trưởng lão Sầm tộc.

"Cút!" Lâm Hiên trực tiếp quát.

Lúc này Sầm Quy Ngọc mới ôm lấy thi thể Sầm Tuệ Mẫn, nhanh chóng mang theo người của mình rời đi.

Tuy rằng người Sầm tộc đã rời đi, nhưng cả Lâu tộc lại không có ai dám cử động.

Sắc mặt mọi ngườivô cùng ngưng trọng.

"Còn sững sờ làm gì, đi thu thi thể dị thú đi." Lâm Hiên nói với Lâu Kim.

Lúc này Lâu Kim mới run rẩy đi tới chỗ thi thể dị thú.

"Chờ chút đã Lâu Kim, không thể động vào thi thể dị thú!" Lâu Kim Hồng quát bảo Lâu Kim ngừng lại, sau đó nói với Lâm Hiên: "Lâm thiếu, ta biết thực lực của ngươi cường đại, nhưng sự cường đại của Sầm tộc vượt xa tưởng tượng của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên giao thi thể dị thú này cho Sầm tộc, sau đó bồi lễ xin lỗi Sầm tộc, có lẽ Sầm tộc còn có thể chừa cho ngươi một đường sống!"

"Lâm Hiên ta mà cần xin lỗi Sầm tộc?" Lâm Hiên cười khinh thường.

"Ta đã nói tới đây, ngươi có nghe hay không đó là chuyện của ngươi, tất cả người Lâu tộc rời đi cùng ta, ta sẽ nói rõ ràng với Sầm tộc, chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với Lâu tộc chúng ta!" Lâu Kim Hồng nói với tất cả người Lâu tộc.

Nghe Lâu Kim Hồng nói, người Lâu tộc nhìn nhau vài lần.

Cuối cùng, đều lựa chọn rời đi cùng Lâu Kim Hồng.

Dù sao, bọn họ cũng không dám đắc tội Lâu tộc.

Tất nhiên, vẫn còn một số người không đi.

Lâu Kim, Lâu Kim Phượng và Lâu Mãn Nguyệt đều không đi.

Lâu Thiên Dụ nhìn Lâu Kim, thở dài nói: "Lâu Kim, ngươi tự lo cho mình đi!" Hắn nói xong, cũng rời đi.

"Chú Lâu, nếu các người sợ hãi cũng có thể đi." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.

Lâu Kim trầm mặc một lát.

Lúc này mới nói: "Lâm thiếu, ta không đi, ta muốn đi cùng ngươi!"

Tuy rằng, Lâu Kim cũng không cảm thấy Lâm Hiên có thể địch lại Sầm tộc.

Nhưng nếu như ngay cả ông cũng đi, Lâm Hiên sẽ thật sự bị cô lập.

Mặc dù sự tồn tại của ông cũng không có chút tác dụng nào.

Nhưng vẫn phải có lập trường.

Mà kỳ thật Lâm Hiên cũng vì ông mới nhất định muốn bảo vệ dị thú này.

Ông không có khả năng vứt bỏ Lâm Hiên.

Lâu Kim nhìn vợ và con gái của mình.

Dường như, muốn nghe ý kiến của hai người.

"Cha, con cũng sẽ không đi!" Lâu Mãn Nguyệt nói.

"Ta cũng không đi!" Lâu Kim Phượng cũng lựa chọn ở lại.

Còn những nữ nhân khác.

Căn bản không cần hỏi.

Lâm Hiên ở đâu các nàng sẽ ở đó.

Có Lâm Hiên ở đây, Sầm tộc cái gì, coi như là Vương tộc, bọn họ cũng không sợ!

"Chú Lâu, thi thể dị thú này vẫn còn nóng, không bằng hiện tại ngươi luyện hóa một chút thử xem, nói không chừng có thể thức tỉnh máu thú." Lâm Hiên nói với Lâu Kim.

Lâu Kim gật gật đầu.

Máu thú càng tươi, hiệu quả càng tốt.

Hiện tại, dù cho chỉ là tăng cường một chút thực lực cũng có lợi.

Lâu Kim Phượng và Lâu Kim, bắt đầu đồng thời luyện hóa máu thú.

"Nguyệt Nguyệt, ngươi cũng không cần luyện hóa máu thú." Lâm Hiên cũng nói với Lâu Mãn Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK