Nhưng Lâu Kim lại không cảm giác được chút uy áp Thánh Cảnh nào từ trên người Lâm Hiên.
Thật kỳ lạ.
Tuy rằng Lâm Hiên có được thực lực ít nhất vượt qua Nhị Tinh Bán Thánh.
Nhưng trên người hắn lại không có uy áp của thánh nhân.
"Lâm Hiên, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là cảnh giới gì không?" Lâu Kim nhịn không được mở miệng hỏi.
"Ta không biết, sư phụ ta nói công pháp ta tu luyện khác với tất cả mọi người, không cách nào phân chia cảnh giới như thế tục, nhưng ta rất mạnh!" Lâm Hiên trả lời.
Lời nói của Lâm Hiên khiến cho Lâu Kim không nói nên lời.
Hắn lần đầu tiên nghe nói có người không biết cảnh giới võ đạo của mình.
Nhưng không có cách nào, Lâm Hiên thật sự không biết.
Điều duy nhất sư phụ nói cho hắn biết chính là hắn không cần e ngại bất kỳ đối thủ nào.
Tuy rằng, sư phụ không nói đối thủ đó có bao gồm Ẩn tộc hay không, có bao gồm Vương tộc hay không, nhưng hắn cảm thấy hẳn là sẽ không kém một Chuẩn Thánh.
"Cha, có muốn..." Lâu Mãn Nguyệt nhìn cha mình.
Lâu Kim hiển nhiên hiểu được ý của con gái.
Ý của Lâu Mãn Nguyệt nhất định là có muốn nói chuyện dị thú cho Lâm Hiên hay không.
Có lẽ, với thực lực của Lâm Hiên và lão tổ Lâu tộc có thể đối phó được dị thú.
Lâu Kim cũng rất rối rắm.
Thứ nhất, hắn lo lắng Lâm Hiên căn bản không có thực lực kia.
Thứ hai, hắn lại lo lắng lỡ như Lâm Hiên có thực lực kia, cuối cùng hắn độc chiếm dị thú thì làm sao bây giờ?
Dù sao, dị thú là thứ vô cùng trân quý với bất kỳ một võ giả nào.
"Chú Lâu, nếu như chú có nhu cầu gì, lấy giao tình của ta và tiền bối Mãn Nguyệt, ta nhất định sẽ hết lòng hết sức." Lâm Hiên vẻ mặt nghiêm túc nói.
Dù sao, sư phụ Sát Đế nợ Lâu Mãn Nguyệt.
Cho nên Lâm Hiên cảm thấy, hắn nên bồi thường cho Lâu Mãn Nguyệt thay sư phụ.
"Lâm Hiên, giao tình giữa ngươi và tiểu Nguyệt sâu đậm đến đâu?" Lâu Kim híp mắt hỏi.
Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt.
Kỳ thật, hắn cũng không biết giao tình giữa hắn và Lâu Mãn Nguyệt sâu đậm như thế nào.
"Chú Lâu, vậy chú hy vọng giao tình giữa ta và tiền bối Mãn Nguyệt sâu đậm đến đâu?" Lâm Hiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Lâu Kim hy vọng giao tình của hai người sâu đậm đến mức nào?
Nếu Lâm Hiên đủ thực lực đương nhiên là càng sâu càng tốt.
"Con và Lâm Hiên là tình nhân." Đúng lúc này, Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên nói.
Lâu Mãn Nguyệt vừa ra khỏi miệng.
Không chỉ Lâu Kim, ngay cả Lâm Hiên cũng ngẩn ra.
"Tiểu Nguyệt, con không có gạt cha đó chứ?" Lâu Kim cũng không tin.
"Cha, con không lừa cha, con và Lâm Hiên đã sớm ước định cả đời bên nhau, bằng không vì sao con lại khổ sở như vậy khi bị gả cho Lôi Thiên Quân. Kỳ thật cha nên biết, mấy chục năm nay trái tim con đã sớm chết, dù gả con cho một tên ăn mày, nội tâm của con cũng sẽ không có gợn sóng gì! Nhưng con gặp được Lâm Hiên, con yêu cậu ấy!" Lâu Mãn Nguyệt nghiêm túc nói.
Nàng biết muốn Lâu Kim tin tưởng Lâm Hiên thì chỉ có một phương pháp như vậy.
Lâu Kim sửng sốt vài phút khi nghe Lâu Mãn Nguyệt nói vậy, lúc này mới nói: "Thằng nhóc giỏi lắm, rất giỏi, vậy mà có thể khiến cho con gái của ta động tâm, con gái của ta nổi danh là tâm địa sắt đá."
Nhiều năm như vậy, cũng không phải không có ai theo đuổi Mãn Nguyệt.
Nhưng Lâu Mãn Nguyệt đều cự tuyệt.
Mọi người đều biết cô ấy đang chờ một người.
Khi còn chưa thể chờ đợi được nam nhân đó.
Khi còn chưa nhận được câu trả lời cô ấy muốn.
Cô ấy sẽ không chấp nhận bất cứ ai.
Nhiều anh tài tuấn kiệt như vậy cũng không thể đả động đến Mãn Nguyệt.
Mà Lâm Hiên cũng chỉ là một thằng nhóc hai mươi tuổi.
Thế mà bắt được trái tim của Lâu Mãn Nguyệt.
Điều này thực sự khiến Lâu Kim cảm thấy khiếp sợ.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâu Kim, Lâm Hiên thầm nói ngươi khiếp sợ cái cọng lông ấy.
Ta có sốc hơn không đây này!
Lâm Hiên không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết ý đồ của Lâu Mãn Nguyệt.
Lúc này hắn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta và Mãn Nguyệt đã sớm ở bên nhau."
"Vậy ngươi còn gọi nó là tiền bối?" Lâu Kim hồ nghi nói.
Dù sao, lúc trước Lâm Hiên gọi hắn là chú Lâu, còn gọi Lâu Mãn Nguyệt là tiền bối, hắn luôn cảm thấy có chút quái lạ.
"Khụ khụ, không thể gọi vậy sao?" Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
"Thật ra cũng không phải không thể, nhưng làm sao ta biết được thằng nhóc ngươi có phải thật lòng với tiểu Nguyệt nhà ta hay không?" Lâu Kim nhíu mày nói.
"Đương nhiên là thật lòng, còn thật hơn cả thật!" Lâm Hiên gật đầu giống như gà mổ thóc.
Vì giúp Lâu Mãn Nguyệt giải quyết phiền toái, hắn cũng bất chấp tất cả.
Đương nhiên, chủ yếu là trở thành tình nhân của Lâu Mãn Nguyệt, cho dù là giả, thì cũng rất sảng khoái.
"Tiểu tử, miệng nói không có bằng chứng, ngươi phải chứng minh!" Lâu Kim híp mắt nói, ánh mắt liếc Lâu Mãn Nguyệt một cái.
Hiển nhiên, hắn không chỉ không tin Lâm Hiên.
Còn không tin Lâu Mãn Nguyệt.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, Lâu Mãn Nguyệt là một cục đá.
Lâu Mãn Nguyệt có người yêu, không khác gì cục đá nở hoa.
Bằng chứng... Chuyện này chứng minh thế nào?
Điều này thật sự khiến Lâm Hiên thấy khó khăn.
Nhưng mà lúc này, Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên đi tới trước mặt Lâm Hiên, ôm lấy cổ Lâm Hiên, chợt dán môi lên.
Trong nháy mắt, cả người Lâm Hiên đều cứng đờ.
Sau đó, não anh trống rỗng.
Lâu Mãn Nguyệt thế mà...
Ánh mắt Lâm Hiên trừng thật to.
Anh có thể thấy rõ khuôn mặt tuyệt đẹp của Lâu Mãn Nguyệt.
Lâu Mãn Nguyệt nhắm mắt lại.
Lông mi dài nhẹ nhàng rung lên.
Một hương thơm thấm ruột thấm gan xông vào mũi Lâm Hiên.
Khoảnh khắc này.
Lâm Hiên tựa như đang ở thiên đường.
Nhìn thấy một màn này, Hà Hoan, Đinh Đang và Âu Dương Băng Tình liếc nhau một cái.
Nhao nhao nhìn ra vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Nhất là Âu Dương Băng Tình.
Thật vất vả mới quen với Hà Hoan và Đinh Đang.
Lúc này lại xuất hiện một người nữa.
Cứ như vậy, chỉ sợ tốc độ làm quen của nàng không có kịp tốc độ thu nữ nhân của Lâm Hiên mất.
Mà Lâm Hiên thì tỏ vẻ rất vô tội.
Lúc này, trong lòng hắn chỉ có hai ý nghĩ, hắn là ai, hắn ở đâu?
Một lúc lâu sau, hai người tách ra.
Lâu Mãn Nguyệt nhìn Lâu Kim, nói: "Cha, bây giờ cha tin rồi chứ?"
Lúc trước, Lâu Kim quả thật không tin.
Nhưng bây giờ, hắn tin rồi.
Bởi vì, nếu hai người không phải là một cặp.
Với hiểu biết của hắn về con gái, quả quyết không có khả năng làm ra chuyện khác thường như vậy.
"Con chỉ chứng minh, con rất yêu hắn, nhưng hắn vẫn chưa chứng minh hắn yêu con." Lâu Kim trầm giọng nói.
Nói trắng ra, kỳ thật Lâu Mãn Nguyệt có yêu Lâm Hiên hay không không quan trọng.
Quan trọng là địa vị của Lâu Mãn Nguyệt trong lòng Lâm Hiên.
Đây mới là thứ Lâu Kim chú ý.
Lâm Hiên thực sự bó tay, hắn chứng minh như thế nào bây giờ.
Cũng không thể, lại uống ‘đánh chén’ tại chỗ cùng với Lâu Mãn Nguyệt chứ?
"Chú Lâu, chú muốn cháu chứng minhta như thế nào?" Lâm Hiên chỉ có thể mở miệng hỏi.
"Ta muốn ngươi lấy danh nghĩa cha mẹ ngươi thề, tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn thương Mãn Nguyệt!" Lâu Kim nghiêm túc nói.
"Chuyện này không thành vấn đề." Lâm Hiên trực tiếp thề.
Thứ nhất, hắn căn bản cũng không có cha mẹ, thứ hai, hắn cũng sẽ không tổn thương Lâu Mãn Nguyệt.
"Lâm Hiên ta lấy danh nghĩa cha mẹ xin thề, nếu như ta tổn thương tiền bối Mãn Nguyệt, cha mẹ ta chết không được dễ dàng!"
Dù sao, cha mẹ hắn đã vứt bỏ hắn từ nhỏ, quan tâm bọn họ có chết thế nào làm gì?
Huống chi, nói không chừng bọn họ sớm đã sớm chết rồi, bằng không, vì sao lại vứt bỏ hắn?
Chương 297 Sức mạnh của Chuẩn Thánh
Thấy Lâm Hiên thề dứt khoát như thế, Lâu Kim rốt cục là hài lòng gật đầu.
"Được rồi, nếu ngươi và tiểu Nguyệt yêu sâu đậm như vậy, vậy ta cũng sẽ không gạt ngươi..." Lâu Kim chuẩn bị nói ra chuyện dị thú.
Nhưng mà, đúng lúc này một tiếng rống giận đột nhiên vang lên.
Một tiếng rống giận này, giống như là có một quả bom nổ tung bên tai mọi người vậy.
Cho dù là Bán Thánh như Lâu Kim cũng bị chấn đến mức tai đau nhức, đầu óc rung động ông ông.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của người tới cường đại cỡ nào.
"Là người nào dám ra tay với Lôi tộc ta?!"
Sau một khắc, một thân ảnh già nua xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thân thể của hắn đột nhiên xuất hiện giống như là quỷ mị.
Không ai thấy hắn ta xuất hiện như thế nào.
Nhìn thấy thân ảnh già nua này, sắc mặt của Lâu Kim lập tức đại biến.
Bởi vì, hắn ta biết người đàn ông này.
Hắn chính là... Lão tổ Lôi tộc, Lôi Vạn Trọng!
Cảm thụ được khí tức cường đại tản mát ra từ trên người Lôi Vạn Trọng.
Lâu Kim nhịn không được nuốt nước bọt.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là khí tức của Chuẩn Thánh.
Lôi Vạn Trọng này thật sự đột phá tới Chuẩn Thánh!
Nhìn thấy Lôi Vạn Trọng xuất hiện, Lâu Kim lập tức ngậm miệng lại.
Tuy rằng, trong lòng hắn đã thừa nhận quan hệ giữa Lâu Mãn Nguyệt và Lâm Hiên.
Nhưng Lâm Hiên còn cần vượt qua cửa ải Lôi Vạn Trọng này.
Nếu như Lâm Hiên chết trong tay Lôi Vạn Trọng.
Như vậy, hắn sẽ lựa chọn hợp tác cùng với Lôi Vạn Trọng.
Nếu như Lâm Hiên có thể đánh bại Lôi Vạn Trọng, như vậy, hắn có thể yên tâm nói cho Lâm Hiên chuyện dị thú.
Đương nhiên, ở trong lòng Lâu Kim, hắn càng hy vọng Lâm Hiên có thể thắng.
Dù sao, Lâu Mãn Nguyệt cũng thích Lâm Hiên.
Vậy thì sẽ tốt hơn là gả Lâu Mãn Nguyệt cho một người nàng không yêu.
"Ngươi là lão tổ Lôi tộc?" Lâm Hiên híp mắt nhìn lão già tức giận trước mắt.
"Không sai, là ai diệt Lôi tộc ta!" Trên mặt Lôi Vạn Trọng tràn đầy sát khí.
Hắn bế quan nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đột phá được Chuẩn Thánh, chuẩn bị dẫn dắt tộc nhân đi tới vinh quang.
Thế nhưng, thứ hắn nhìn thấy không phải Lôi tộc huy hoàng.
Mà là... Lôi tộc bị tiêu diệt.
"À, là ta diệt." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Ngươi? Hừ, không có khả năng, chỉ bằng ngươi, còn không giết được Thiên Quân!" Hiển nhiên, Lôi Vạn Trọng cũng không tin, Lâm Hiên có thực lực như vậy.
"Người không tin ta, vậy ngươi có muốn thử xem không?" Lâm Hiên cười tủm tỉm nói.
"Không sai, lão tổ, chính hắn giết tộc trưởng Thiên Quân!"
"Lão tổ, ngài nhất định phải báo thù cho tộc nhân đã chết!"
Lúc này, mấy tên Lôi tộc vốn đã rời đi, lại xuất hiện trong tầm mắt.
Hóa ra, họ cũng không đi xa.
Thấy lão tổ Lôi tộc xuất quan, bèn lập tức trở về.
"Ta nói rồi, nếu như các ngươi trở lại sẽ lấy mạng của các ngươi, xem ra các ngươi không để tâm tới lời nói của ta cho lắm nhỉ?" Lâm Hiên híp mắt nói.
"Lâm Hiên, đừng tưởng rằng ngươi giết tộc trưởng Thiên Quân là có thể vô địch, hiện tại lão đã tổ xuất quan, hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ!"
"Lão tổ xin ngài nghiền hắn thành tro!"
Vài tên tộc nhân Lôi tộc oán độc nói.
Lâm Hiên nghe vậy khẽ nhếch miệng.
Nếu đối phương muốn chết, hắn đương nhiên phải thỏa ước nguyện của đối phương.
Sau một khắc, hắn trực tiếp ra tay với mấy tên tộc nhân Lôi tộc kia.
"Tiểu tử, có ta ở đây, ngươi không giết được họ!" Lôi Vạn Trọng híp mắt nói.
Nhưng mà, hắn vừa mới nói xong, Lâm Hiên đã xuất hiện ở trước mặt mấy tên tộc nhân Lôi tộc kia.
Giơ tay liền giết người ngay lập tức.
"Ngươi vừa nói gì? Ta không nghe rõ." Lâm Hiên móc lỗ tai nói.
"Ngươi!!!" Nhìn thấy một màn này, Lôi Vạn Trọng càng nổi giận không thôi.
Hắn vừa mới nói, có hắn ở đây, Lâm Hiên không giết được họ.
Kết quả, Lâm Hiên giết chết toàn bộ tộc nhân Lôi tộc trở lại núi Lôi Thần.
Không có chần chờ chút nào.
"Tốt tốt tốt, bao nhiêu năm rồi lão già ta cũng chưa từng thấy qua người kiêu ngạo như vậy, hôm nay ta nhất định phải nghiền nát ngươi thành tro bụi!" Lôi Vạn Trọng nói gằn từng chữ.
"Lão già, người vừa mới nói lời này đã bị ta đưa đi Tây Thiên, nếu ngươi cũng muốn lên Tây Thiên, ta cũng có thể đưa ngươi một đoạn đường miễn phí!" Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
Lôi Vạn Trọng không có ý định buông tha hắn, hắn càng không có ý định buông tha cho Lôi Vạn Trọng.
Cái gọi là nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.
Đối đãi với địch nhân, nhất định phải dứt khoát như gió thu quét lá rụng.
Lôi Vạn Trọng không buông lời tàn nhẫn nữa.
Thân thể hắn bắt đầu phun ra vô số rắn điện.
Tiếp theo, thân thể vốn gầy gò của hắn bắt đầu bành trướng lên.
Trong nháy mắt, vậy mà từ một lão già gầy gò biến thành một gã nam nhân trung niên cường tráng!
"Thứ tạp chủng, đền mạng đi!"
Tóc dài của Lôi Vạn Trọng phấp phới trong gió, mỗi một bước bước ra giống như là đạp ở trên trái tim mọi người.
"Oa!" Đinh Đang và Âu Dương Băng Tình bị một ít uy lực tàn dư ảnh hưởng, trực tiếp hộc máu.
Ngay cả ba người Hà Hoan, Lâu Mãn Nguyệt và Lâu Kim cũng tái mặt.
Đây là sự khủng bố của một vị Chuẩn Thánh.
Chỉ khí tức tản mát ra cũng có thể đè chết Bán Thánh bình thường.
May mắn, khí tức này phát ra chỉ nhắm vào Lâm Hiên.
Bằng không, chỉ sợ Nhị Tinh Bán Thánh như hắn cũng phải hộc máu.
Thậm chí, chết bất đắc kỳ tử!
Nhìn thấy Đinh Đang và Âu Dương Băng Tình hộc máu, Lâm Hiên cũng nổi giận: "Lão già thối, ngươi muốn chết!"
Cửu Trọng Lôi Ấn, tầng thứ chín, Lôi Thần Nộ!
Lúc này, Lôi Vạn Trọng tựa như hóa thân thành Lôi Thần chân chính.
Khí tức lôi đình trong thiên địa đều bị hắn dẫn dắt.
Một thân ảnh khổng lồ do lôi điện tạo thành đột nhiên xuất hiện, tay cầm Chùy Lôi Thần.
Hung hăng nện xuống Lâm Hiên.
Nhìn thấy cảnh tượng tựa như mạt thế hàng lâm kia.
Lâu Kim nuốt nước bọt.
Đây là sức mạnh của Chuẩn Thánh sao?
Nó thực sự quá khủng khiếp.
Trách không được người ta nói Chuẩn Thánh có thể dễ dàng miểu sát Bán Thánh cửu trọng.
Chuyện đó chắc chắn không phải phóng đại.
Hiện tại, Lôi Vạn Trọng miểu sát Bán Thánh cửu trọng quả thực đơn giản giống như giết chó.
Chỉ sợ, Lâm Hiên sẽ hóa thành tro tàn dưới một kích này!
Mà Lâu Mãn Nguyệt, Hà Hoan và các nữ nhân cũng vô cùng lo lắng.
Tuy rằng các nàng đều rất tin tưởng thực lực của Lâm Hiên.
Nhưng Lôi Vạn Trọng thật sự quá mạnh.
Ầm!
Chỉ là dòng điện vô tình bắn ra từ trên người Lôi Thần khổng lồ, đã có thể nổ tung khiến cho hết thảy hoàn cảnh chung quanh thành hư vô.
Nếu bị đánh trúng chính diện, chỉ sợ là tro cốt cũng không còn.
Lôi Vạn Trọng là người duy nhất tu luyện Cửu Trọng Lôi Ấn đến cực hạn.
Nhất là khi hắn đạt tới Chuẩn Thánh, hắn mới biết được phải làm thế nào phát huy uy lực của một chiêu này đến trình độ lớn nhất.
Một kích này là chiêu thức mạnh nhất mà hắn dùng tới trong hơn một trăm năm nay.
Hắn không tin, một thằng nhóc hai mươi tuổi có thể ngăn cản.
Cho dù hắn đến từ Vương tộc cũng không thể!
Lúc này, Lôi Vạn Trọng giận dữ đến độ mất đi lý trí.
Cho dù Lâm Hiên thật sự là một thành viên Vương tộc, hôm nay hắn cũng phải giết!
"Lâm Hiên, cảm thụ cho tốt uy lực của Cửu Trọng Lôi Ấn - tuyệt kỹ mạnh nhất của Lôi tộc ta đi!" Tiếng nói của Lôi Vạn Trọng truyền tới.
Chương 298 Giết lão tổ Lôi tộc!
Vào lúc này.
Lâu Kim đã đưa tất cả mọi người ra ngoài trăm thước.
Công kích của Chuẩn Thánh thật sự khủng bố.
Nếu tới gần quá mức, sợ rằng chỉ là dư chấn đã có thể chấn chết tất cả mọi người.
Cũng may, tuy rằng mọi người cách xa nhưng thực lực yếu nhất cũng là Võ Vương, cho dù là ngoài trăm thước họ cũng có thể nhìn thấy hai người kia rõ ràng.
Đối mặt với Cửu Trọng Lôi Ấn được tu luyện tới đỉnh phong, Lâm Hiên thoạt nhìn tựa hồ cũng nghiêm túc hơn.
Ầm ầm!
Chùy Lôi Thần rốt cục đánh xuống.
Va chạm với bàn tay của Lâm Hiên.
Ở trước mặt Lôi Chùy to lớn hơn cả một chiếc xe, Lâm Hiên nhỏ bé giống như con kiến vậy.
Trong nháy mắt, mặt đất xung quanh Lâm Hiên đều nổ tung.
Lực lượng ngàn vạn lôi đình hàng lâm.
Sắc mặt của Lâu Kim ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm một màn cách trăm thước.
Mấy nữ nhân cũng vậy.
Con rắn điện phun ra, tình cảnh giống như ngày tận thế đến.
Cuối cùng, rắn điện khủng khiếp hoành hành rồi biến mất.
Lộ ra mặt đất đã biến thành than cốc. Và một cái hố sâu khổng lồ!
Một kích của Chuẩn Thánh khủng bố như vậy!
Nhưng, Lâm Hiên đứng ở trong hố, lại cũng không có bị thương.
Đất đai phạm vi mấy chục thước xung quanh hắn đều hoàn toàn hóa thành than cốc!
"Ngươi vậy mà đỡ được Lôi Ấn tầng thứ chín của ta!" Sau khi thi triển xong Lôi Ấn thứ chín, Lôi Vạn Trọng đã chắp hai tay sau lưng, thờ ơ nhìn Lâm Hiên đã hoàn toàn bị lực lượng lôi đình nuốt chửng.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiên còn nguyên vẹn đứng ở nơi đó, hắn nhất thời kinh hãi không khép cằm lại được.
Tiểu tử này vậy mà ngăn cản được Cửu Trọng Lôi Ấn cực hạn của ta?
"Đỡ được, thật sự đỡ được!" Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Lâu Kim cũng trở nên hưng phấn.
"tiểu Nguyệt, lần này xem như con nhặt được bảo vật!" Lâu Kim kích động nói với Lâu Mãn Nguyệt.
Đừng nói Lâu Kim kích động, Lâu Mãn Nguyệt cũng rất kích động.
Là nữ tử của Ẩn tộc, Lâu Mãn Nguyệt dĩ nhiên cũng sùng bái cường giả.
Nếu không thì lúc trước nàng cũng sẽ không bị Sát Đế hấp dẫn.
Lúc này, thực lực của Lâm Hiên có lẽ còn khủng bố hơn Sát Đế năm đó.
Dù sao năm đó khi chém giết tên thiên tài Sầm tộc kia, hình như Sát Đế cũng chỉ là Bán Thánh?
Còn ba nữ nhân khác, trong mắt đều lộ ra ý nói không hổ là nam nhân của ta.
"Đây là vũ kỹ Lôi tộc truyền thừa trăm năm? Quá rác rưởi, lão già, ngươi còn có bản lĩnh mạnh mẽ hơn không?" Lâm Hiên vỗ vỗ bàn tay, khinh thường nói.
Lôi Vạn Trọng nghe vậy nuốt nước miếng.
"Tốt, tốt, tốt, xem ra ngươi có tư cách thử một chiêu mạnh nhất của ta!" Lôi Vạn Trọng trở nên hưng phấn.
"Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, ngươi lại thật sự có sao?" Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
"Ha ha, kỳ thật mấy ngày trước ta đã đột phá tới Chuẩn Thánh, vì sao vẫn không xuất quan? Đó là bởi vì ta đang nghiên cứu vũ kỹmới!" Lôi Vạn Trọng ngạo nghễ nói.
"Được rồi, lấy ra đi!" Lâm Hiên làm thủ thế mời.
"Nhóc con, vừa rồi tuy rằng ngươi đỡ được Lôi Ấn tầng thứ chín nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tiếp nhận một chiêu kế tiếp!" Lôi Vạn Trọng nói xong, khí tức khủng bố quanh người hắn vậy mà lại bắt đầu thu liễm.
Tất cả năng lượng bá đạo bao gồm cả khí phách của thánh nhân, đều rút vào trong cơ thể.
Hắn lại trở về bộ dáng già nua gầy gò.
Hiện tại, Lôi Vạn Trọng thoạt nhìn hoàn toàn không có bộ dạng của cao thủ tuyệt thế.
Giống như chỉ là một lão già dầu sắp cạn đèn sắp tắt.
Tuy nhiên, Lâu Kim lại cảm giác lúc này Lôi Vạn Trọng còn nguy hiểm hơn trước.
Không cảm nhận được năng lượng của đối phương, thường thường sẽ càng khó ước lượng được sức mạnh.
"Lâm Hiên, mấy chục năm trước ta đã tu luyện Cửu Trọng Lôi Ấn đến tầng thứ chín. ta vẫn luôn tự hỏi có thể luyện Cửu Trọng Lôi Ấn tới tầng thứ mười hay không. Ngay sau khi đột phá Chuẩn Thánh, ta rốt cục thành công! Thằng nhóc ngươi là người sống đầu tiên nhìn thấy Lôi Ấn tầng thứ mười này!" Lôi Vạn Trọng nói xong, chậm rãi giơ bàn tay lên.
Bộ dáng của hắn có phần giống với Lâm Hiên lúc chiến đấu.
"Cửu Trọng Lôi Ấn, tầng thứ mười, Diệt Thế Ấn!" Gầm nhẹ một tiếng, bàn tay Lôi Vạn Trọng đánh về phía Lâm Hiên.
Bàn tay đi qua chỗ nào, hư không nơi đó cũng sẽ vặn vẹo một chút.
Đương nhiên, không có khả năng là hư không vặn vẹo.
Mà là không khí nơi bàn tay hắn đi qua bị năng lượng cường đại tiêu diệt.
Bởi vậy từ thị giác của người xem, tựa như không gian bị vặn vẹo.
Mọi người đều biết, muốn vật chất biến mất hoàn toàn cần có năng lượng vô cùng lớn.
Giống như một phản ứng hạt nhân.
Cho dù là tiêu diệt một chút không khí, cũng cần năng lượng rất lớn.
Trên người Lôi Vạn Trọng không khuếch tán ra chút chân khí nào.
Thoạt nhìn thật sự giống như một lão già sắp chết, đang công kích Lâm Hiên.
Chỉ có không gian vặn vẹo kia như nói rõ sự bất phàm của một kích này.
Không thể nghi ngờ, lúc này Lôi Vạn Trọng đạt tới cảnh giới Phản Cảnh Quy Chân.
Không hổ là nghiên cứu Lôi Ấn thứ mười mấy chục năm.
Uy lực so với mạnh hơn tầng thứ chín quá nhiều.
Chiêu này tuyệt đối có thể trở thành bảo vật trấn giữ gia tộc của Lôi tộc.
Lôi Vạn Trọng quyết định chỉ cho người của Lôi tộc có cấp bậc trưởng lão trở lên tu luyện.
Ngay cả hộ pháp cũng không có tư cách tu luyện.
Nhưng bây giờ chuyện này không quan trọng.
Hộ pháp của Lôi tộc đã không còn, trưởng lão cũng vậy!
"Hoan Hoan, xem này!" Đối mặt với một kích khủng bố như thế, Lâm Hiên vậy mà còn hô một tiếng với Hà Hoan.
Ngay sau đó, hắn cũng ra tay.
"Hỗn Nguyên Chưởng!" Hét nhẹ một tiếng, bàn tay của Lâm Hiên cũng vỗ ra ngoài.
Hỗn Nguyên Chưởng là vũ kỹ Lâm Hiên truyền cho Hà Hoan.
vũ kỹ rất bình thường.
Đương nhiên, chỉ là bình thường với Lâm Hiên mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Hà Hoan nhìn thấy Lâm Hiên thi triển vũ kỹ.
"Hỗn Nguyên Chưởng? Chưa từng nghe qua." Lôi Vạn Trọng nhìn bàn tay Lâm Hiên đánh tới, nhịn không được oán thầm trong lòng.
Một chưởng này của Lâm Hiên quá mức bình thường.
Ầm!
Rốt cục, hai bàn tay oanh kích vào nhau.
Âm thanh phát ra cũng không quá lớn.
Thoạt nhìn, hoàn toàn không giống như chiến đấu cấp Thánh, mà giống như là hai người bình thường tùy ý vỗ một chưởng vậy.
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người mở to mắt.
Bởi vì, một bàn tay to lớn như núi non xuất hiện ở phía sau Lôi Vạn Trọng!
Tiếp theo, thân thể của Lôi Vạn Trọng hóa thành bụi bặm từng chút từng chút.
Lão tổ Lôi tộc sống hơn một trăm năm cứ thế chết trong tay Lâm Hiên.
Lôi Vạn Trọng đến chết cũng không nghĩ ra.
Vì sao Lâm Hiên lại mạnh như vậy.
Hắn rõ ràng đã thi triển ra Lôi Ấn tầng thứ mười mạnh hơn Lôi Ấn tầng thứ chín không biết bao nhiêu lần.
Lâm Hiên chỉ tiếp được Cửu Trọng Lôi Ấn.
Nhưng Lâm Hiên vậy mà đón đỡ Lôi Ấn thứ mười còn thoải mái hơn.
"Nhìn rõ chưa?" Lâm Hiên quay đầu lại nhìn Hà Hoan.
"Nhìn rõ, nhìn rõ ràng..." Khóe miệng Hà Hoan co giật.
Trong lòng lại nói ‘ta nhìn rõ cọng lông ấy! Không phải ngươi chỉ tùy tiện vỗ ra một chưởng sao.’
Tuy nhiên, kết quả quá đáng kinh ngạc.
Một chưởng giết Thánh!
Giờ này khắc này, Hà Hoan cảm giác nóng bừng.
Xem ra, sau này phải tu luyện Hỗn Nguyên Chưởng cho thật tốt.
"Hỗn Nguyên Chưởng này tuy rằng không phải là vũ kỹ cao thâm gì, nhưng chỉ cần ngươi luyện được bằng một phần mười ta là có thể tùy tiện vượt hai cấp giết địch." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Chương 299 Chia năm - năm được không?
Nghe Lâm Hiên nói xong, Hà Hoan và Lâu Kim đều không bình tĩnh nổi.
Đây còn không tính là vũ kỹ cao thâm sao?
Còn có thể vượt hai cấp giết địch?
Mọi người đều biết vũ kỹ cường đại có thể vượt cấp giết địch.
Nhưng vũ kỹ có thể vượt qua một cấp giết địch cũng đã rất khoa trương rồi.
Vượt qua hai cấp độ? Còn chưa bao giờ nghe nói!
Cho dù Lâu tộc đã từng huy hoàng, cũng chỉ có thể đến thế nhỉ?
"Chú Lâu, ta đủ mạnh không?" Lâm Hiên đi tới bên cạnh Lâu Kim.
"Đủ mạnh!" Lâu Kim gật đầu liên tục.
Lâm Hiên người ta tiêu diệt cả lão tổ Lôi tộc.
Như vậy còn không mạnh sao?
"Vậy hiện tại, chú Lâu có thể nói cho ta biết vì sao chú cần cường giả không?" Lâm Hiên híp mắt hỏi.
Lâu Kim gật gật đầu.
Hắn nhìn mấy nữ nhân.
Rất hiển nhiên, hắn cũng không muốn nói chuyện dị thú cho quá nhiều người biết.
Chỉ muốn cho một mình Lâm Hiên biết.
Các nàng không phải là người không hiểu chuyện.
Nhìn thấy một màn này lập tức mở miệng nói: "Lâm thiếu, hai người tán gẫu đi, chúng ta tránh đi một chút."
"Không cần tránh!" Nhưng mà, Lâm Hiên lại nói không cần.
Hắn nói với Lâu Kim: "Các nàng đều là người một nhà của ta, nếu chú Lâu không muốn nói cho các ta nghe, vậy cũng không cần nói cho cháu."
Nghe Lâm Hiên nói, mấy nữ nhân rất cảm động.
Điều này chứng tỏ Lâm Hiên rất quan tâm các nàng.
Lâu Kim khẽ nhíu mày.
Dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Rất nhanh, hắn đã quyết định.
Người có thực lực mạnh nhất trong mấy nữ nhân này là Hà Hoan.
Chỉ vừa mới đạt tới cấp bậc Võ Tôn.
Loại thực lực này có thể gọi mưa gọi gió ở bên ngoài.
Nhưng đến Ẩn tộc thì cái rắm cũng không bằng.
Cho các nàng biết cũng không sao cả.
Cuối cùng, Lâu Kim gật đầu nói: "Được rồi, nếu cậu đã nói như thế, vậy ta cũng không giấu diếm, là như vầy, Lâu tộc ta gặp được một con dị thú!"
Lâu Kim chú ý vẻ mặt của Lâm Hiên.
Nhưng không nghĩ tới, khi hắn nói ra hai chữ dị thú, vẻ mặt của Lâm Hiên cũng không có biến hóa quá lớn.
Cũng đúng, cường giả như Lâm Hiên hẳn là có kiến thức rộng rãi, nói không chừng cũng từng gặp được dị thú.
Lâm Hiên đương nhiên đã gặp dị thú, thậm chí gặp qua vua của dị thú.
Đương nhiên, thứ hắn nhìn thấy lúc ấy là một cỗ thi thể.
Thấy nét mặt của Lâm Hiên không có thay đổi gì lớn, Lâu Kim tiếp tục nói: "Con dị thú mà Lâu tộc ta gặp được còn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng cậu hẳn cũng biết dị thú vô cùng cường đại, cho dù là dị thú vị thành niên cũng rất khó đối phó."
"Lão tổ Lâu tộc ta đã chiến đấu rất nhiều lần nhưng vẫn không thể bắt được nó."
"Cho nên, ta biết được lão tổ Lôi tộc đột phá đến Chuẩn Thánh, mới quyết định gả tiểu Nguyệt cho Lôi Thiên Quân, muốn mượn tay lão tổ Lôi tộc, bắt lấy con dị thú kia."
Lâm Hiên gật gật đầu.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của Lâu Kim.
Dù sao dị thú có sức hấp dẫn quá lớn với võ giả.
Nếu như có thể săn giết một con dị thú, thậm chí có thể khiến cho thực lực chỉnh thể của gia tộc tăng lên một bậc lớn!
Trách không được Lâu Kim lại nỡ dùng hạnh phúc của con gái đổi lấy.
"Được, ta biết rồi, dẫn ta đi, ta giúp các người giết con dị thú kia!" Lâm Hiên nói.
Nhưng Lâu Kim không lập tức hành động.
"Chú Lâu, còn có vấn đề gì sao?" Lâm Hiên nghi ngờ hỏi.
Lâu Kim trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Cậu Diệp, ta muốn bàn một chút về vấn đề phân phối dị thú. Dù sao dị thú này do Lâu tộc ta phát hiện. Cho nên ta hy vọng, nếu cuối cùng dị thú bị đánh chết, Lâu tộc có thể nhận được một nửa thi thể dị thú!"
"Được." Lâm Hiên trực tiếp đồng ý.
Nói thật, kỳ thật hắn không có hứng thú quá lớn với dị thú này.
Nguyên nhân võ giả yêu thích dị thú đầu tiên là do máu của dị thú có thể tăng cường sức mạnh của võ giả.
Nói không chừng vận khí tốt, còn có thể đánh thức máu thú trong cơ thể, trở thành một võ giả có thể hóa thú.
Nguyên nhân thứ hai, các bộ phận thân thể khác của dị thú cũng vô cùng trân quý.
Có thể được sử dụng làm dược liệu, chế tạo vũ khí.
Dù sao, vật chất cứng nhất trên trái đất là hợp kim titan.
Nhưng với võ giả thì hợp kim titan vẫn chưa đủ cứng.
Vậy thì có thứ gì cứng hơn hợp kim titan không?
Tất nhiên có, một số vật chất có trong thiên thạch rơi xuống từ ngoài vũ trụ có lẽ sẽ cứng hơn hợp kim titan.
Loại thứ hai là xương cốt và răng của dị thú.
Dị thú trong dã thú tương đương với võ giả trong loài người.
Một dị thú cường đại, xương cốt của nó có thể cứng rắn đến mức Thánh Cảnh cũng không thể phá vỡ.
Tuy nhiên, loại dị thú này cực kỳ hiếm có.
Đây là nguyên nhân tại sao võ giả yêu thích dị thú.
Nhưng Lâm Hiên thì sao? Máu trong cơ thể hắn sớm đã là máu của Kỳ Lân.
Có thể nói hắn chính là một con dị thú, hơn nữa là loại vô cùng cường đại.
Cho nên, hắn cũng chướng mắt dị thú.
Hắn hoàn toàn có thể giúp Lâu tộc miễn phí không nhận lấy bất cứ thứ gì.
Nhưng nếu hắn thật sự không nhận lấy bất cứ thứ gì, phỏng chừng Lâu Kim lại hoài nghi hắn có đang nói dối hay không.
Hoặc có một nguyên do khác, vì vậy hắn đã đồng ý.
"Vậy thì quá tốt rồi!" Lâu Kim nghe vậy lập tức mừng như điên.
Phải biết rằng, thực lực của Lâm Hiên đạt tới Chuẩn Thánh, mạnh hơn lão tổ Lâu tộc nhiều.
Có thể nói, mấu chốt để giết dị thú nằm ở trên người Lâm Hiên.
Theo lý thuyết, Lâm Hiên ít nhất có thể được chia bảy thành.
Hắn nói năm thành, cũng chỉ là muốn mặc cả một chút với Lâm Hiên.
Không nghĩ tới, Lâm Hiên trực tiếp đồng ý.
Lâu Kim càng nhìn càng thích anh bạn trẻ này.
Lần này, không chỉ Lâu Mãn Nguyệt nhặt được bảo vật.
Cả Lâu tộc cũng nhặt được bảo vật.
"Vậy được rồi, hiện tại chúng ta trở về báo cáo chuyện này cho tộc trưởng!" Lâu Kim nói.
Lâm Hiên nhạy bén phát hiện, khi nói đến hai chữ tộc trưởng, vẻ mặt của Lâu Kim rõ ràng trở nên ảm đạm một chút.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Mọi người cùng nhau đi tới Lâu tộc.
"tiểu Nguyệt, chiêu đãi các vị khách quý thật tốt, ta đi báo cáo tình hình cho tộc trưởng." Đến Lâu tộc, Lâu Kim sắp xếp mọi người ở lại trong phủ của mình.
"Vâng ạ." Lâu Mãn Nguyệt gật đầu.
Gương mặt ửng hồng xấu hổ.
Tuy rằng, nàng biết quan hệ giữa nàng và Lâm Hiên là giả.
Nhưng vẫn không dám nhìn Lâm Hiên.
Lâu Mãn Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Giữa nàng và Lâm Hiên sẽ phát triển đến tình trạng này.
Mối quan hệ này là giả.
Nhưng lúc trước nàng hôn Lâm Hiên để phụ thân tin tưởng Lâm Hiên.
Chuyện đó không phải là giả.
Mấu chốt, lúc kề môi với tên này, hắn còn dùng lưỡi...
Càng nghĩ Mãn Nguyệt càng thẹn thùng.
Lâu Kim tràn đầy tự tin đi tìm tộc trưởng.
Lúc trước, hắn còn lo lắng cho dù có Lão tổ Lôi tộc phối hợp cũng chưa chắc đối phó được con súc sinh kia.
Nhưng bây giờ, hắn tràn ngập tự tin.
Hiển nhiên, Lâm Hiên mạnh hơn Lão tổ Lôi tộc rất nhiều.
Lão tổ Lôi tộc vừa mới đột phá tới Chuẩn Thánh, nhưng Lâm Hiên ít nhất có thực lực Chuẩn Thánh một sao đến Nhị Tinh!
Rất nhanh, một đám cao tầng Lôi tộc hội tụ ở một đại sảnh nghị sự bí mật.
Dù sao chuyện liên quan đến dị thú không thể không cẩn thận, nhất định phải tiến hành bí mật.
Mà lúc này, Lâu tộc còn chưa biết Lôi tộc bị diệt.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, rất nhiều người không kịp phản ứng.
Chương 300 Lão tổ Lâu tộc ra tay
"Trưởng lão Kim, không phải ngươi dẫn theo tiểu Nguyệt đi tới Lôi tộc sao, sao lại trở về nhanh như vậy? Chẳng lẽ, lão già Lôi Thiên Quân kia không muốn cưới tiểu Nguyệt?" Một gã trưởng lão mở miệng hỏi.
"Cái gì, lão già này lại dám cự tuyệt tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt chính là nữ nhân xinh đẹp nhất của Lâu tộc chúng ta!"
"Là đẹp thứ hai!"
"Tốt tốt tốt, là đẹp thứ hai đi, nhưng mà Lôi Thiên Quân không phải vẫn thèm nhỏ dãi tiểu Nguyệt của chúng ta sao? Mấy chục năm nay, hắn đến Lâu tộc ta thăm dò nhiều lần, đều bị chúng ta từ chối, sao hắn có thể cự tuyệt tiểu Nguyệt?"
Tất cả mọi người đều không hiểu được.
Không rõ vì sao Lâu Kim dẫn Lâu Mãn Nguyệt trở về.
"Lôi Thiên Quân đương nhiên muốn cưới tiểu Nguyệt, chỉ là hắn không có cơ hội đó." Lâu Kim cười tủm tỉm nói.
Hắn cũng không có ý định lập tức nói ra chuyện Lôi tộc bị diệt.
Trêu chọc mấy lão già này chút rồi nói sau.
"Ý ngươi là sao? Đúng rồi trưởng lão Kim, lần này ngươi mang theo mấy người ngoài trở về, là có ý gì?" Tộc trưởng Lâu Kim Hồng trầm giọng hỏi.
"Bọn họ là người ta mời tới đánh chết dị thú!" Lâu Kim trả lời.
"Cái gì?" Nghe Lâu Kim nói, sắc mặt tất cả mọi người đại biến.
Nhất là tộc trưởng Lâu Kim Hồng, hắn tức giận nói: "Lộn xộn, quả thực lộn xộn!"
"Ta tìm được viện trợ, sao các ngươi còn mất hứng?" Lâu Kim hơi sững sờ.
"Trưởng lão Kim, chúng ta là cho ngươi đi kết thân với Lôi tộc, ngươi mang về cho ta một thằng nhóc chưa mọc long làm gì?"
"Chẳng lẽ, ngươi đã nói cho hắn biết chuyện dị thú?"
"Trưởng lão Kim, ngươi hồ đồ rồi! Lỡ như tin tức dị thú bị những tộc quần cường đại khác biết được, Lâu tộc chúng ta sẽ không uống được một ngụm canh nào đấy!"
"Ngươi nói cho hắn biết lúc nào? Hiện tại, ngươi lập tức đi giết hắn!"
Một đám trưởng lão Lâu tộc vô cùng kích động.
Lâu Kim đã sớm đoán trước phản ứng của mấy lão già này.
Trong lòng tự nhủ, nếu ta có bản lĩnh giết hắn còn làm thân với Lôi tộc làm gì?
Trực tiếp tự mình đi làm thịt dị thú cho rồi.
"Mọi người đừng kích động, ta biết các người đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, Lâm Hiên là người yêu của Mãn Nguyệt nhà ta." Lâu Kim nói.
"Cái gì? Ngươi nói người ngươi mang về tên là Lâm Hiên?"
"Đúng là tên Lâm Hiên, sao vậy?" Lâu Kim sửng sốt.
"Lâm Hiên, không phải là thằng nhóc cuồng vọng giết đại biểu Lôi tộc ở hội tuyển chọn thiên tài sao? Sao ngươi lại mang hắn đến Lâu tộc, nếu Lôi tộc biết chuyên này, Lâu tộc chúng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn!" Một gã trưởng lão khó chịu nói.
"Yên tâm đi, Lôi tộc sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái, hơn nữa là vĩnh viễn không làm được!" Lâu Kim cười nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì... Lôi tộc, đã bị diệt!" Lâu Kim rốt cục ném ra quả bom nặng ký này.
"Lôi tộc bị diệt? Trưởng lão Kim, ngươi đùa ta sao?"
Một đám lão già Lâu tộc, nhao nhao cho rằng Lâu Kim đang nói giỡn.
Dù sao, chỉ có Ẩn tộc mạnh hơn Lôi tộc mới có thể tiêu diệt Lôi tộc.
Nếu có Ẩn tộc muốn ra tay với Lôi tộc, Lâu tộc không có khả năng không biết được chút tin tức nào.
"Vâng, không có Ẩn tộc ra tay đối phó Lôi tộc, nhưng các ngươi đã quên, không lâu trước đó, Lâm Hiên từng nói muốn tiêu diệt Lôi tộc." Kim Lâu lại tung ra một quả bom nặng ký.
"Ha ha, chỉ là một võ giả thế tục, cho dù có thể giết được đại biểu Lôi tộc, cũng không có khả năng diệt được Lôi tộc."
"Vậy ngươi có biết, kỳ thật Lôi tộc phái một gã Võ Tôn đi giết Lâm Hiên, bị Lâm Hiên giết ngược?" Lâu Kim híp mắt nói.
"Vậy thì thế nào, Lôi tộc có bao nhiêu Võ Tôn? Hơn mười, hơn trăm người, hơn nữa, Lôi Thiên Quân còn là Bán Thánh một sao! Huống chi, Lôi Vạn Trọng - Lão tổ Lôi tộc đã đột phá tới Chuẩn Thánh!" Lâu Kim Hồng lắc đầu nói.
"Vậy nếu như ta nói, ngay cả Lôi Vạn Trọng - Lão tổ Lôi tộc cũng bị Lâm Hiên giết thì sao?"
"Trưởng lão Kim, trò đùa này không buồn cười chút nào!"
Mấy ngày trước, Lâm Hiên còn đang tham gia tuyển chọn thiên tài.
Vài ngày sau, Lâm Hiên tiêu diệt Lôi tộc, còn giết chết Lôi Vạn Trọng đã đột phá đến Chuẩn Thánh.
Không phải đùa thì là gì?
"Ta không có nói giỡn, sự thật là như thế, nếu không sao ta có thể nói tin tức dị thú cho hắn biết?" Lâu Kim nghiêm túc nói.
"Chẳng lẽ, Lôi Vạn Trọng đột phá Chuẩn Thánh thất bại? Lôi tộc phóng ra tin giả?" Có người mở miệng nói.
"Không, Lôi Vạn Trọng quả thật đột phá, hắn thực sự là Chuẩn Thánh!" Lâu Kim khẳng định.
"Ý của ngươi là tên nhóc Lâm Hiên kia, có thực lực mạnh hơn Chuẩn Thánh sơ cấp?" Mọi người khiếp sợ nói.
"Dựa theo phỏng đoán của ta, ít nhất Chuẩn Thánh một sao, thậm chí có thể là Nhị Tinh Chuẩn Thánh, nếu không, không có khả năng dễ dàng giết chết Lôi Vạn Trọng!" Lâu Kim híp mắt nói.
Kế đó, toàn bộ đại sảnh nghị sự đều rơi vào yên tĩnh.
Bởi vì, tin tức Lâu Kim mang về quá khủng bố.
Họ không thể tin nổi.
Nhưng Lâu Kim là trưởng lão Lâu tộc, hẳn là sẽ không lừa gạt bọn họ.
"Ha ha, có phải không thể tưởng tượng nổi hay không? Vẻ mặt của ta lúc ấy còn đặc sắc hơn các ngươi, thật sự là trời ban phước cho Lâu tộc chúng ta!" Lâu Kim cười ha ha.
"Không được, Trưởng lão Kim, ta vẫn không cách nào tin tưởng tin tức này của ngươi, ta phải đi xem thử thằng nhóc kia có thật sự kinh khủng như ngươi nói hay không!" Trưởng lão tên là Lâu Kim Thụ trầm giọng nói.
"Có thể thăm dò, nhưng mà ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm như vậy, dù sao Chuẩn Thánh ra tay sợ là ngay cả lão tổ Lâu tộc ta cũng không chịu nổi." Lâu Kim chính sắc nói.
"Tộc trưởng, hiện tại hạ lệnh cho chúng ta cùng với Lâm Hiên đi bắt lấy súc sinh kia đi!" Lâu Kim nói với Lâu Kim Hồng.
Lâu Kim Hồng trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Ngươi tốt nhất nói thật, nếu không lần này cũng không đơn giản là miễn trừ chức vị tộc trưởng nữa!"
Lời nói của Lâu Kim Hồng khiến thân thể Lâu Kim chấn động.
Lúc này, cửa phòng đại sảnh nghị sự đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người đi vào.
"Lão tổ!"
Nhìn thấy người đi vào, tất cả mọi người đều trở nên vô cùng cung kính.
Bởi vì, người tới chính là lão tổ Lâu gia, Lâu Thiên Dụ!
Mặc dù, Lâu Thiên Dụ chỉ là Bán Thánh chín sao.
Nhưng với Lâu tộc thì đó vẫn là tồn tại cao như trời.
"Vừa rồi ta đều nghe thấy lời các ngươi nói, Lâu Kim ngươi bị đần à? Ngươi bịa lời nói dối như vậy là vì không muốn gả Mãn Nguyệt vào Lôi tộc đúng không?" Lâu Thiên Dụ trầm giọng nói.
Lời của Lâu Thiên Dụ vừa ra khỏi miệng.
Mọi người lại nghị luận sôi nổi.
Thậm chí cảm thấy Lâu Thiên Dụ nói rất có đạo lý.
Dù sao Lâm Hiên kia cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.
Hai mươi mấy tuổi có thể giết chết Chuẩn Thánh ư?
Nhất là Lâu Thiên Dụ tu luyện hơn một trăm năm còn bị kẹt ở Bán Thánh chín sao, càng không có khả năng tin tưởng.
Hắn tu luyện hơn một trăm năm, còn không bằng người ta tu luyện hai mươi năm?
Vương tộc hầu như không ai có thể làm được.
Nhưng Lâm Hiên đến từ Vương tộc ư?
Hoàn toàn không phải.
Vương tộc không có họ Lâm.
Thậm chí, hắn cũng không phải người của Ẩn tộc.
“Lão tổ, ta dám dùng tính mạng của ta đem ra thề, những gì ta vừa nói, đều là sự thật!” Lâu Kim cắn răng nói.
“Ha ha, ngươi nói có thật hay không, ta thử là biết ngay, trưởng lão Kim, nếu để cho ta phát hiện, những gì ngươi nói đều là giả, đừng trách ta vô tình!” Lâu Thiên Dụ nói xong, liền biến mất.
Hiển nhiên, là đi tìm Lâm Hiên.
“Lão tổ!” Lâu Kim sắc mặt đại biến.