• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136 Tây Môn Vô Song gặp Lâm Hiên

“Đuổi theo!”

Số 11 và số 12 đuổi theo Tây Môn Vô Song.

Số 13 vẫn không thể thoát khỏi Sơ Nguyệt.

Lúc này trong miệng của Sơ Nguyệt đã đầy máu. Nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt số 13.

Số 13 thấy bất kể hắn đánh thế nào cũng không thể khiến Sơ Nguyệt buông tay.

Ánh mắt trầm xuống, trực tiếp dùng kiếm chém đứt cánh tay của Sơ Nguyệt.

Mất đi một cánh tay, Sơ Nguyệt rốt cuộc không ôm đối phương được nữa..

Rầm!

Số 13 đá bay Sơ Nguyệt.

Thân thể Sơ Nguyệt vẽ một vòng cung trong không trung.

"Thực xin lỗi, chiến thần, Sơ Nguyệt không thể đi theo người nữa rồi..."

Thân thể Sơ Nguyệt ngã xuống đất, ánh mắt dần dần trở nên tan rã.

Số 13 cũng bắt đầu đuổi theo Tây Môn Vô Song.

Nếu Như Tây Môn Vô Song là thời kỳ toàn thịnh, cô muốn chạy trốn, cơ hội vẫn là rất lớn.

Nhưng hiện tại, đối mặt với ba vị Võ Vương truy sát, cô gần như không có khả năng chạy trốn.

Nhưng cô vẫn cố gắng hết sức.

Nếu cô không thể trốn thoát, thì Sơ Nguyệt sẽ chết vô ích.

Lúc này, tốc độ của Tây Môn Vô Song so với xe hơi còn nhanh hơn, giống như bóng ma chạy trên đường.

Nhưng ba vị sát thủ đuổi theo phía sau, tốc độ cũng không chậm.

Đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.

"Chẳng lẽ Tây Môn Vô Song ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này..."

Cảm nhận được nội lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, trong mắt Tây Môn Vô Song hiện lên một tia tuyệt vọng.

Cô không muốn chết, cô còn chưa báo thù cho em trai mình.

Cô vẫn chưa giết hết kẻ thù!

Vẫn chưa trả thù cho Sơ Nguyệt…

Nghĩ tới đây, Tây Môn Vô Song bộc phát toàn bộ tiềm lực.

Dốc toàn lực chạy như bay.

Cô không thể chết, cô phải sống!

Tuy nhiên, sau khi cô ấy chạy trốn mấy chục dặm, tốc độ của cô rốt cục vẫn chậm lại.

Nội lực gần như không còn.

Lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị đóng đinh.

Đã đến lúc dầu cạn đèn tắt.

“Tây Môn Vô Song, ngươi trốn không thoát đâu!” Ba luồng sát khí đã gần trong gang tấc.

Nhìn thấy ba tên sát thủ càng ngày càng gần, Tây Môn Vô Song rốt cuộc trong mắt hiện lên một tia bi thương.

Cô biết rằng mình sắp phải chết.

Hơn nữa, với sự tàn ác của tổ chức Sát Nhận.

Chết, đã là nhẹ nhất rồi!



Đế phủ.

"Anh ơi, trà sữa của em đến rồi, anh đi lấy giúp em đi!"

Tô Anh đang tập yoga với Hồng Diệp thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên, là người giao hàng bảo cô xuống lấy trà sữa.

Cả hai người phụ nữ đều mặc quần tập yoga, thu hút ánh nhìn của Lâm Hiên.

"Ồ, được thôi." Lâm Hiên lập tức đồng ý.

Quần tập yoga đúng là rất đẹp, nhưng để anh nhìn thôi thì được. Nếu cho người khác xem, hắn sẽ không vui lắm.

Vì thế, Lâm Hiên ra cửa lấy trà sữa cho Tô Anh.

Từ xa, Lâm Hiên đã nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía mình.

"Mẹ kiếp, hiện tại người giao đồ ăn đều hổ báo như vậy sao?" Lâm Hiên còn tưởng rằng đối phương là người giao đồ ăn.

Lúc này ngăn ở phía trước mặt người đến.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, bóng người không kịp phanh lại, trực tiếp đâm vào trong ngực Lâm Hiên.

Cũng may, Lâm Hiên thực lực cường đại, nếu không đã bị đánh bay lên không trung.

Lâm Hiên đỡ lấy đối phương, liền phát hiện là một cô gái.

Nhưng thứ hắn muốn là trà sữa, không phải cô gái xinh đẹp này.

Mà trong tay cô nàng cũng không hề cầm trà sữa.

Anh hơi nhíu mày hỏi: “Trà sữa của tôi đâu?”

Tây Môn Vô Song vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâm Hiên: "Trà sữa gì?"

“Cô không phải người giao trà sữa à?” Lâm Hiên nghi hoặc hỏi.

Vị trí đế phủ, bình thường sẽ không có người tới. Vô tình đi ngang thì thật sự quá hiếm thấy rồi.

Tây Môn Vô Song không nói nên lời, cũng lười giải thích với Lâm Hiên, liền muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Hiên. Sau đó tiếp tục tẩu thoát.

Cô không muốn liên lụy đến những người vô tội.

Nhưng hiện tại cô nàng đã quá suy yếu. Vừa dùng sức một cái, thân thể liền mềm nhũn ngã vàotrong ngực Lâm Hiên.

Khi Lâm Hiên đỡ lấy cô, anh phát hiện ra rằng người phụ nữ đã bị nội thương rất nặng.

"Cô bị thương." Lâm Hiên nói.

“Mặc kệ ta, mau để cho ta đi!” Tây Môn Vô Song yếu ớt nói.

"Đi? Hôm nay sợ là ngươi chạy không thoát đâu!"

Lúc này, ba gã của tổ chức Sát Nhận đã đuổi đến nơi.

Thấy cảnh này, trong mắt Tây Môn Vô Song hiện lên một tia tuyệt vọng.

Nhưng cô vẫn đẩy Lâm Hiên ra, nói: "Đi nhanh, đi càng xa càng tốt!”

Nói xong, lại hướng về ba gã sát thủ đánh tới.

Cô biết rằng mình không thể trốn thoát. Chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian để Lâm Hiên rời đi.

Ầm!

Nhưng không qua mấy chiêu, thân thể Tây Môn Vô Song đã bay ngược trở lại.

Vừa vặn đáp xuống trước mặt Lâm Hiên.

"Ngươi, sao còn chưa đi?"

Thấy Lâm Hiên đứng đó nhìn như không có chuyện gì, Tây Môn Vô Song tiền nhăn mặt.

Tên này, chẳng lẽ không nhìn ra tình huống hiện tại sao?

"Này, các ngươi khi dễ một nữ nhân như vậy, còn là nam nhân sao?" Lâm Hiên hai tay chống nạnh chỉ vào ba sát thủ, mắng.

Tây Môn Vô Song cảm thấy cạn lời.

Trong lòng không khỏi nói, đại ca, ngươi muốn chết cũng không thể tìm chết nhanh như vậy đâu.

“Ha ha ha, tiểu tử ngốc từ đâu tới, còn muốn anh hùng à?” Ba gã sát thủ không nhanh không chậm đi tới.

Hiển nhiên, cũng không có đem Lâm Hiên để vào mắt.

Lâm Hiên đưa tay muốn nâng người phụ nữ trước mặt lên.

Nhưng, đối phương lại không có nắm tay hắn, mà là cầm bội kiếm, gian nan đứng lên.

“Ta bảo ngươi đi, ngươi không nghe thấy sao?” Tây Môn Vô Song hướng Lâm Hiên quát lớn.

“Đây là nhà tôi, cô bảo tôi đi đâu đây? Tôi còn phải chờ nhận trà sữa cho em gái tôi nữa.” Lâm Hiên vẻ mặt vô tội nói.

"Bọn họ là sát thủ, nếu không muốn chết thì mau cút đi, ta không ngăn bọn chúng được lâu đâu!" Tây Môn Vô Song gần như gầm thét nói.

Nói xong, lần thứ hai hướng ba gã Sát Nhận vọt tới.

Lúc này, trà sữa của Lâm Hiên chờ cũng đã giao tới.

Tiểu Hoàng nhìn thấy cảnh tượng ở đây, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Đại ca, đây là đang đóng phim sao?”

“Không biết, có lẽ là vậy!” Lâm Hiên sờ sờ đầu.

Nói xong, anh lại cầm lấy ly trà sữa vừa xem vừa uống.

Keng!

Thân thể Tây Môn Vô Song bị ba người công kích liên tục lui về phía sau.

Loạng choạng suýt ngã.

May mắn được Lâm Hiên đỡ được.

Tây Môn Vô Song thấy Lâm Hiên chẳng những không có đi, còn đứng một bên uống trà sữa, hận không thể một kiếm chém chết hắn cho rồi.

Gặp qua nhiều người muốn chết, nhưng chưa từng thấy người muốn chết đến điên khùng như vậy.

Thấy đôi mắt đẹp của Tây Môn Vô Song hung ác nhìn chằm chằm mình, Lâm Hiên mở miệng hỏi: “Muốn uống một ngụm sao?”

“Ta uống em gái ngươi!” Tây Môn Vô Song cuối cùng cũng chửi thề.

“Nếu như cô muốn uống của tôi, tôi có thể cho cô uống một ngụm. Nhưng nếu cô uống em gái tôi thì không được. Nó sẽ mắng tôi đó.” Lâm Hiên chớp chớp mắt nói.

Trời ơi, cái tên quái thai này từ đâu chui ra vậy?

Tây Môn Vô Song nói không nên lời.

Cô liều mạng, để cho Lâm Hiên cơ hội chạy trốn.

Nhưng tên này lại đứng đây hóng chuyện?

Đám người Sát Nhận này vô cùng tàn nhẫn.

Vì diệt khẩu, chờ sau khi giết cô, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào gặp phải.

Tây Môn Vô Song lần thứ hai đẩy Lâm Hiên ra. Vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.

Nhưng một âm thanh lạnh nhạt lại vang lên phía sau cô:

“Nếu cô đánh tiếp, nhiều nhất mười chiêu, cô chắc chắn sẽ chết!”
Chương 137 Cửu Chuyển Phá Diệt Châm

Thân thể mềm mại của Tây Môn Vô Song run lên.

Cô đương nhiên biết nếu lại đi qua đó một lần nữa thì nhất định sẽ chết.

Nhưng cô ấy có thể làm gì đây?

Đã không thể trốn thoát.

Ngồi yên chờ chết lại không phải phong cách của cô.

“Ha ha, mỹ nữ, ngoan ngoãn chịu trói đi.” Ba tên sát thủ trên mặt nở nụ cười tà ác.

“Bọn chó Đông Âm các ngươi, hôm nay cho dù ta có chết, cũng phải dẫn các ngươi cùng nhau xuống địa ngục!” Trong mắt Tây Môn Vô mang theo một tia quyết liệt.

Đang tính toán tự bạo đan điền, dùng cái này đổi lấy lực lượng cường đại.

Chân khí của võ giả đều là lưu trữ trong đan điền, sau đó từ đan điền điều động đi khắp nơi.

Một khi tự bạo đan điền, như vậy khí trong đan điền trong nháy mắt sẽ tuôn ra, trong thời gian ngắn, làm cho chiến lực của một võ giả tăng lên rất nhiều lần.

Tuy nhiên, cũng chỉ nhiều nhất đánh được vài chiêu. Sau đó sẽ đứt hết kinh mạch mà chết.

Thế nhưng Tây Môn Vô Song hiện tại, đã không còn lựa chọn nào khác.

Ngay khi Tây Môn Vô Song chuẩn bị tự bạo.

Lâm Hiên đột nhiên vung tay lên, mấy cây ngân châm lập tức đâm vào đỉnh đầu Tây Môn Vô Song.

“Ngươi dám đánh lén ta?”

Tây Môn Vô Song quay đầu, trừng mắt nhìn Lâm Hiên.

“Trong vòng một phút, tu vi của cô sẽ tăng lên Huyền cấp Võ Vương, đừng lãng phí thời gian!" Lâm Hiên nhẹ giọng nói.

Tây Môn Vô Song đột nhiên cảm giác chân khí trong cơ thể mình vốn đã sắp khô kiệt, trong nháy mắt bành trướng lên, lấp đầy cơ thể cô.

Hơn nữa, so với trước đó còn cường đại hơn gấp mấy lần.

"Hô~"

Tây Môn Vô Song phun ra một ngụm trọc khí, cảm giác thật cường đại.

Cô nhất thời hiểu được là do tác dụng của mấy ngân châm kia.

Mà người đàn ông này vừa nói, chỉ có thể duy trì thực lực này trong vòng một phút.

Vậy thì trong vòng một phút, cô phải giải quyết xong ba gã Sát Nhận này.

Thân thể Tây Môn Vô Song nháy mắt biến mất.

Xuất hiện lần nữa đã đến trước mặt sát thủ số 13.

"Nhanh quá!"

Phốc phốc!

Tay cầm kiếm của Tây Môn Vô Song hạ xuống. Sát Nhận số 13 đã bị chém đứt nửa người.

Ngay lập tức chết bất đắc kỳ tử!

"Đây chính là Huyền Cấp Võ Vương sao? Thật sự quá mạnh!" Trong đôi mắt đẹp của Tây Môn Vô Song lóe lên một tia sáng.

“Không tốt, cô ta hiện tại là Huyền Cấp Võ Vương, mau chạy đi!” Hai gã sát thủ khác thấy thế sắc mặt nhất thời đại biến.

Vừa rồi Tây Môn Vô Song mới chỉ có thực lực Hoàng Cấp Võ Vương sơ kỳ.

Nhưng trong nháy mắt, đã biến thành một vị Huyền cấp Võ Vương.

Nháy mắt đã có thể tăng lên hai tiểu và một đại tam cảnh giới.

Đây là thủ thuật gì vậy?

Quả thực chưa từng nghe, chưa từng thấy qua.

Huyền Cấp mạnh hơn Hoàng Cấp gấp mấy lần. Lúc này Tây Môn Vô Song muốn giết bọn họ thì rất dễ dàng.

Bởi vì hai gã sát thủ lập tức lựa chọn chạy trốn.

Nhưng có thể trốn thoát sao?

Lúc này Tây Môn Vô Song nhanh như chớp. Lập tức đuổi kịp số 12 chậm hơn kia.

Xoẹt!

Thanh kiếm sắc bén không bị vấy bẩn chút nào.

Trực tiếp từ phía sau lưng, đâm xuyên qua trái tim của đối phương.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Sát Nhận số 11 tự biết không có khả năng chạy thoát, xoay người quyết định liều mạng với Tây Môn Vô Song.

Nhưng một kiếm liền bị Tây Môn Vô Song chém đứt cánh tay của hắn.

“Ah!!!”

Số 11 phát ra một tiếng gầm giận dữ quát, trực tiếp tự bạo đan điền.

Mặc dù tự bạo đan điền chẳng khác nào đi vào đường chết.

Nhưng không tự bạo, cũng là chết!

Sau khi tự bạo đan điền, thực lực Sát Nhận số 11 trong nháy mắt tăng vọt.

Chân khí cuồng bạo, tràn vào tứ chi bách hài của hắn.

Giờ khắc này, thực lực của hắn cũng đạt tới Huyền cấp Võ Vương sơ kỳ.

“Chết đi!”

Số 11 tức giận quát, điên cuồng công kích Tây Môn Vô Song.

Nhưng lúc này Tây Môn Vô Song vẫn có thể hóa giải công kích của hắn rất dễ dàng.

Hóa ra, Tây Môn Vô Song không chỉ đơn giản là đạt tới Huyền Cấp Võ Vương sơ kỳ.

Xoẹt!

Đầu của sát thủ số 11 bay thẳng lên. Hai mắt mở to.

Hắn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thực lực của Tây Môn Vô Song, vì sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?

Là vì mấy cây ngân châm của người đàn ông kia?

Làm sao có thể?

Chỉ có mấy cây ngân châm lại có thể làm cho chiến lực của Tây Môn Vô Song còn khủng bố hơn so với hắn tự bạo đan điền?

Đáng tiếc, hắn ta đã không còn cơ hội để biết sự thật.

Tuy rằng, Lâm Hiên chỉ đánh ra mấy cây kim châm. Nhưng hắn đang dùng là một châm pháp cấm kỵ sư phụ Sát Đế truyền thụ cho hắn.

Cửu Chuyển Kim Châm, có thể trị bệnh, có thể giết người, cũng có thể dùng để tăng lên chiến lực.

Cửu Chuyển Phá Diệt Châm, chính là một môn châm pháp tăng lên thực lực.

Có thể trong thời gian ngắn làm cho tiềm lực của một võ giả bị kích phát thật lớn. Chiến lực trong nháy mắt vượt qua mấy cảnh giới.

Đương nhiên, bất kỳ công pháp cấm kỵ nào cũng sẽ có tác dụng phụ.

Cửu Chuyển Phá Diệt Châm cũng vậy.

Nhưng so với tự bạo đan điền, tác dụng phụ liền nhỏ hơn nhiều.

Về phần tác dụng phụ… Lâm Hiên cũng không biết. Ngay cả bản thân Sát Đế cũng không biết.

Bởi vì, lấy thực lực Sát Đế, còn chưa có người nào có thể bức hắn sử dụng Cửu Chuyển Phá Diệt Châm.

Đương nhiên, chiến lực của Kỳ Lân thượng cổ là đủ, nhưng khi đó, Sát Đế còn chưa sáng chế ra Cửu Chuyển Phá Diệt Châm.

Lý do Lâm Hiên sử dụng Cửu Chuyển Phá Diệt Châm này.

Chính là vì muốn nhìn thử xem châm pháp này rốt cuộc có tuyệt vời như Sư phụ Sát Đế đã nói hay không. Nhân tiện, xem thử tác dụng phụ của nó là gì.

Hiệu quả này, thật sự là đủ lợi hại!

Trong nháy mắt, Tây Môn Vô Song thực lực từ Hoàng cấp Võ Vương tăng lên Huyền cấp Võ Vương.

So với tự bạo đan điền còn trâu bò hơn.

Chỉ là không biết nó sẽ có tác dụng phụ gì.

Sau khi giết chết ba sát thủ, sát khí trong mắt Tây Môn Vô Song dần dần nhạt đi.

Không nghĩ tới cô lại thật sự có thể giết chết ba vị Võ Vương.

Tây Môn Vô Song xoay người lại, muốn nói một câu cảm ơn với Lâm Hiên.

Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng. Thân thể của cô liền thẳng tắp ngã xuống.

"Giết người!"

Lúc này tên giao trà sữa kia mới phản ứng lại.

Nhanh chóng hét toáng lên rồi chạy đi, ngay cả xe điện của mình cũng không quan tâm.

Lâm Hiên đi tới trước mặt Tây Môn Vô Song. Thăm dò hơi thở vô song của cô.

“Ừ, còn chưa chết. Nhưng thương thế này, nếu không phải may mắn gặp được tôi thì so với chết cũng không sai biệt lắm!”

Lâm Hiên đem Tây Môn Vô Song ôm lên. Coi như cô nàng này vận khí tốt, gặp được anh.

Mất cả đêm, Lâm Hiên mới trị thương xong cho Tây Môn Vô Song.

Mà cũng không phải tất cả đều được chữa khỏi.

Tây Môn Vô Song dù sao cũng là một võ giả. Thân thể so với người bình thường mạnh hơn vô số lần.

Khó khăn trong việc chữa trị cho võ giả hoàn toàn khác với việc chữa trị cho người bình thường.

Thấy Tây Môn Vô Song trên người không có một vết sẹo, Lâm Hiên hài lòng gật đầu.

Xem ra, tác dụng phụ của Cửu Chuyển Phá Diệt Châm cũng không tính là gì.

Hắn có thể chữa được thì còn sợ cái quái gì nữa?

Một lúc sau, Tây Môn Vô Song liền tỉnh lại. Hàng mi dài của cô khẽ rung, từ từ mở mắt ra.

Tây Môn Vô Song rất xinh đẹp. Dáng người thon dài cân đối, trên người không có chút mỡ thừa. Thậm chí có chút gầy gò.

Thật khó tưởng tượng, trong thân thể trắng nõn như ngọc này, lại ẩn giấu năng lượng khủng bố như thế.

Tây Môn Vô Song sau khi tỉnh lại, mới đầu không có phản ứng gì.

Nhưng chờ đến khi nàng nhìn thấy trên người mình một mảnh vải cũng không có, lập tức hét lên một tiếng đinh tai nhức óc.

“Ah!!!”
Chương 138 Tây Môn Vô Song mất trí nhớ

Tây Môn Vô Song trực tiếp từ trên giường nhảy ra, lao về phía Lâm Hiên đang ở bên cạnh nhìn nàng.

“Chết tiệt!” Lâm Hiên còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy thứ gì đó màu trắng lao về phía mình.

Lúc này, Tây Môn Vô Song không chỉ được chữa khỏi vết thương mà sức mạnh của nàng cũng đã trở lại cảnh giới Võ Vương.

Nhìn như nhẹ nhàng đụng một cái, nhưng trên thực tế, lực lớn vô cùng.

Giống như là một đoàn tàu, hướng Lâm Hiên đụng tới.

Lâm Hiên không kịp phòng bị, trực tiếp bị Tây Môn Vô Song đè xuống.

Hơn nữa, trong quá trình này, Lâm Hiên vô thức đưa tay về phía trước, muốn ngăn cản Tây Môn Vô Song.

Vì vậy, ...

"A!"

Tây Môn Vô Song phát ra tiếng thét chói tai càng thêm chói tai.

Nắm tay nhỏ đấm thẳng vào đầu Lâm Hiên.

Lâm Hiên nhanh chóng buông ra hai quả bóng xúc cảm cực tốt kia ra, sau đó bắt lấy hai cánh tay mảnh khảnh của Tây Môn Vô Song.

"Cô đang làm cái gì vậy hả? Là tôi mới cứu mạng cô đó!” Lâm Hiên trầm giọng nói.

“Cứu ta? Vậy vì sao phải cởi quần áo của ta?”

Tây Môn Vô Song muốn thoát khỏi Lâm Hiên trong tay, lại phát hiện Lâm Hiên khí lực quá lớn, không thoát ra được.

“Không cởi quần áo, tôi làm sao biết cô bị thương chỗ nào nào? Hơn nữa, cách chữa trị của ta nhất định phải dùng tay tiếp xúc với chỗ bị thương, mới có thể cam đoan không để lại sẹo. Cô có muốn bị sẹo khắp người không?” Lâm Hiên tức giận nói.

Lúc này Tây Môn Vô Song mới phát hiện trên người mình quả nhiên một vết sẹo cũng không có.

Ngay cả những vết sẹo trước đây trên cơ thể cô cũng biến mất.

"Ngươi, ngươi thật sự đang cứu ta?" Trong đôi mắt đẹp của Tây Môn Vô Song hiện lên vẻ khó tin.

"Đương nhiên, tôi là bác sĩ, trong mắt tôi, những thứ này chỉ là một đống nội tạng mà thôi!"

Nhìn hai quả bóng trắng nõn suýt chút nữa đập vào mặt mình, Lâm Hiên nuốt nước miếng nói.

“Được, ta tin tưởng ngươi, ngươi buông ta ra!” Tây Môn Vô Song nói.

Lâm Hiên buông Tây Môn Vô Song ra.

Bàn tay Tây Môn Vô Song chống lên mặt đất, lập tức đứng lên. Cô kéo ga trải giường ra, đem thân thể mình quấn lại.

Tuy tốc độ của cô cực nhanh, nhưng Lâm Hiên vẫn thấy được một mảnh phong cảnh tuyệt vời.

Thấy sát ý trong mắt Tây Môn Vô Song dần dần bình ổn, Lâm Hiên lúc này mới hướng về phía Tây Môn Vô Song vươn tay ra, nói:

“Xin chào, tôi là Lâm Hiên!”

“Ngươi là Lâm Hiên?” Tây Môn Vô Song đột nhiên trợn tròn mắt.

"Cô biết tôi?"

Lâm Hiên nghi hoặc nhìn Tây Môn Vô Song. Anh chắc chắn mình không hề quen biết cô gái trước mặt này.

"Ta..."

Lúc này đầu Tây Môn Vô Song đột nhiên đau dữ dội, chợt nói:

"Ta không nhớ rõ, ta chỉ cảm thấy, cái tên Lâm Hiên này, rất quen thuộc, nhưng, ta không nhớ được, Lâm Hiên là ai..."

"Vậy cô tên gì?" Lâm Hiên hỏi.

“Ta tên gì?… Ta… cũng không nhớ!” Tây Môn Vô Song thống khổ lắc đầu.

Lâm Hiên sửng sốt.

Chẳng lẽ, cô nàng này mất trí nhớ?

Đây chính là tác dụng phụ của Cửu Chuyển Phá Diệt Châm?

Cũng đúng, Cửu Chuyển Phá Diệt Châm là dùng kim châm kích thích đại não, làm cho đại não mạnh mẽ tăng lên tiềm lực của thân thể. Tác dụng phụ có ảnh hưởng đến não cũng là hợp lý.

Thế nhưng, cô nàng này đã mất trí nhớ rồi vì sao còn nhớ tên hắn?

Chẳng lẽ, cô nàng này thầm mến anh?

Lâm Hiên tràn đầy nghi ngờ.

"Ah ah! Đầu tôi đau quá, tôi là ai?"

Tây Môn Vô Song muốn nhớ lại cái gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới, đầu liền như muốn nổ tung.

Lâm Hiên thấy thế vội vàng nói:

"Cô hẳn là mất trí nhớ. Đừng nghĩ nữa, nếu không sẽ rất khó chịu!"

“Anh có biết tôi không? Tôi là ai?" Tây Môn Vô Song nắm lấy tay Lâm Hiên, vẻ mặt chờ mong nhìn Lâm Hiên.

Lâm Hiên biết người bình thường mất trí nhớ rất muốn nhớ lại quá khứ của mình.

Nhưng nếu không thể nhớ, cảm giác đó sẽ rất khó chịu. Thậm chí cảm giác đầu sắp nổ tung.

Lập tức ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, kỳ thật, cô là… thuộc hạ của tôi!”

“Tôi là thuộc hạ của anh?”

Tây Môn Vô Song cau mày nhìn Lâm Hiên, dường như không tin Lâm Hiên lời nói.

“Cô không tin à? Nếu cô không phải thuộc hạ của tôi, cô vì sao lại nhớ như in hai chữ ‘Lâm Hiên’ này chứ?” Lâm Hiên cười nói.

Tây Môn Vô Song dùng sức hồi tưởng lại hai chữ Lâm Hiên này.

Cô phát hiện mình vô cùng quen thuộc với hai từ này, dường như hai từ này dường như khắc sâu vào trong xương tủy.

Chẳng lẽ cô thật sự là thuộc hạ của Lâm Hiên?

“Tôi lợi hại như vậy, làm sao có thể là thuộc hạ của anh chứ?” Mặc dù, Tây Môn Vô Song đã mất trí nhớ về các mối quan hệ của mình.

Nhưng đối với võ công, cô một chút cũng không quên.

“Bởi vì tôi mạnh hơn cô nha. Cô không tin, vậy tôi cho cô xem thử những thuộc hạ khác của tôi.”

Lâm Hiên nói xong liền hướng bên ngoài phòng hét lớn:

“Ngạn! Lãng Tâm!”

Vài giây sau, hai bóng người từ bên ngoài bay vào.

Là hai nữ thiên sứ Ngạn và Lãng Tâm.

Hai thiên thần xinh đẹp xuyên qua không trung, quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Hiên.

“Chủ nhân, ngài có phân phó gì?”

“Bọn họ là thiên sứ sao?” Nhìn thấy Ngạn và Lãng Tâm, đôi mắt Tây Môn Vô Song mở to.

Hai nữ nhân phương tây này, dáng người cao gầy, nhan sắc xuất chúng, đặc biệt là có một đôi cánh màu trắng sau lưng.

Hơn nữa, còn thực sự có thể bay, giống như thiên thần trong truyền thuyết.

Ngạn và Lãng Tâm đương nhiên không phải là thiên thần thật sự.

Đôi cánh của họ là một công nghệ đỉnh cao, kết hợp giữa máy móc và cơ thể con người.

"Không có việc gì, lui ra đi." Lâm Hiên phất phất tay.

Hai nữ thiên sứ lại bay đi.

“Thế nào, hiện tại đã tin tưởng tôi chưa?” Lâm Hiên cười tủm tỉm hỏi.

Vốn dĩ Tây Môn Vô Song không tin. Nhưng khi cô nhìn thấy hai nữ thiên thần đều là thuộc hạ của Lâm Hiên. Mà thực lực của Lâm Hiên quả thực ở trên cô.

Như vậy, thật sự có khả năng cô là thuộc hạ của Lâm Hiên đúng không?

“Nào, gọi tôi là chủ nhân đi.”

Lâm Hiên nhìn thấy vẻ mặt Tây Môn Vô Song rối rắm, chợt cảm thấy thú vị, vì thế liền muốn trêu chọc nàng.

"Chủ, chủ nhân..."

Tuy rằng, Tây Môn Vô Song cảm giác vô cùng không được tự nhiên. Nhưng cuối cùng, cô vẫn gọi ra hai từ này.

Được một người phụ nữ cao ngạo giống như nữ vương gọi mình là chủ nhân, Lâm Hiên cảm thấy cực kỳ thú vị.

Dù sao Tây Môn Vô Song lúc trước, ánh mắt sắc bén, tính tình cũng hơi hung bạo.

“Vậy, chủ nhân, tên của tôi là gì vậy?” Tây Môn Vô Song hỏi Lâm Hiên.

Điều này đúng thật là làm khó Lâm Hiên. Hắn làm sao biết tên cô nàng này là gì chứ?

Vì vậy hắn liền nghĩ đặt một cái tên mới cho Tây Môn Vô Song.

“Cô… họ Long, tên là Ngạo Thiên!”

“Tôi tên là Long Ngạo Thiên?”

Tây Môn Vô Song trợn to hai mắt, tựa hồ có chút không quá tin tưởng.

Cái tên Long Ngạo Thiên nghe giống như tên của một người đàn ông. Sao tên của cô lại như vậy chứ?

“Như thế nào? Không thích cái tên này hả? Tôi nhớ rõ lúc trước cô thích cái tên này nhất mà?”

Lâm Hiên vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng trong lòng lại điên cuồng cười to.

Hắn thật sự quá tài rồi, có thể ngay lập tức nghĩ ra một cái tên hay ho như vậy. Ha ha ha.
Chương 139 Tây Môn Vô Song lấy lòng Lâm Hiên

"Không phải, chủ nhân, tôi thích..." Tây Môn Vô Song cắn răng nói.

Bây giờ, cô bị mất trí nhớ, tất cả mọi thứ chỉ có thể nghe theo lời chủ nhân nói.

Tuy rằng cái tên Long Ngạo Thiên này, có chút nam tính.

Nhưng không biết tại sao. Trong lòng cô vẫn rất đồng ý với cái tên này.

Ít nhất, khá khí phách.

Nhưng rất nhanh, Tây Môn Vô Song sắc mặt trở nên có chút dị thường.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Lâm Hiên dường như nhìn ra suy nghĩ của Tây Môn Vô Song, mở miệng nói.

Tây Môn Vô Song cắn môi hỏi: “Tôi cần phải làm những gì?”

Thuộc hạ phải tiếp nhận mọi yêu cầu của chủ nhân.

Mặc dù cô đã chấp nhận sự thật rằng mình là thuộc hạ của Lâm Hiên, nhưng nếu bây giờ yêu cầu cô phải nghe lời Lâm Hiên trong mọi việc, cô vẫn không thể làm được.

Đặc biệt là…

“À, cũng không có gì đâu. Chỉ cần hầu hạ ta là được. Những chuyện khác đều để hạ nhân làm." Lâm Hiên cười nói.

Quả nhiên!

Tây Môn Vô Song nhíu mày.

Đúng như cô nghĩ.

Trách nhiệm của cô quả nhiên không giống với những thuộc hạ bình thường.

"Cái kia, chủ nhân, có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi hiện tại còn không thể tiếp nhận..." Tây Môn Vô Song mím môi nói.

"Ồ? Không thể tiếp nhận gì?" Lâm Hiên trêu chọc nhìn về phía Tây Môn Vô Song.

“Không thể tiếp nhận… thị tẩm!” Tây Môn Vô Song nghiến răng nói.

"Khụ khụ. Được, dù sao cô ngươi cũng đang mất trí nhớ." Lâm Hiên hào phóng nói.

Là một thuộc hạ nữ, việc bồi ngủ là rất bình thường. Nhưng dù sao thì ngay từ đầu cô gái này đã không phải là thuộc hạ của anh.

Sở dĩ anh nói như vậy chỉ là để ổn định tình trạng của cô.

Thực lực của cô gái này mạnh như vậy. Nếu lỡ để chạy ra ngoài, có trời mới biết cô ta sẽ làm chuyện gì.

Tốt nhất là chờ cho đến khi khôi phục lại bộ nhớ rồi mới để cô ấy đi.

“Được rồi, cô trước tiên làm quen với hoàn cảnh một chút đi, xem có thể nhớ tới cái gì hay không!”

Lâm Hiên hướng Tây Môn Vô Song phất phất tay.

“Vâng, chủ nhân!”

Tây Môn Vô Song đối với Lâm Hiên cúi chào một cái, sau đó rời khỏi phòng.

Tây Môn Vô Song đi dạo trong Đế Phủ, muốn nhớ lại mọi chuyện.

Nhưng lại phát hiện cô chẳng thể nhớ gì cả. Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cô đau đầu.

Cô muốn làm điều gì đó, nhưng lại không biết phải làm gì.

Nhìn thấy một người phụ nữ đang tưới hoa, cô liền đi qua.

“Xin chào, cô cũng là thuộc hạ ở đây sao?” Tây Môn Vô Song hỏi người đang tưới hoa.

Đối phương liếc nhìn Tây Môn Vô Song gật đầu. Cô nàng là người giúp việc ở Đế Phủ.

"Vậy, tôi có thể làm gì?" Tây Môn Vô Song hỏi.

Nữ giúp việc kia đánh giá Tây Môn Vô Song vài lần.

Khuông mặt Tây Môn Vô Song vô cùng tinh xảo, trong mắt lại hiện lên khí phách anh hùng.

Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn.

Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể là một người giúp việc.

Hôm nay nàng nhìn thấy Lâm Hiên mang Tây Môn Vô Song trở về.

Trong lòng nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra.

"Khụ khụ, cô không cần phải làm gì cả.” Người giúp việc nói.

Trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ không bao lâu nữa, cô sẽ là thiếu phu nhân nơi này, sao dám để cô làm việc đây.

“Xin hãy nói cho tôi biết tôi có thể làm gì đi. Tôi không muốn trở thành một kẻ vô dụng.” Tây Môn Vô Song mở miệng nói.

"Như vậy..." Người giúp việc nghĩ ngợi.

Một lát sau, ghé sát vào tai Tây Môn Vô Song nói:

"Nếu cô thật sự muốn làm gì đó, thì chỉ cần hầu hạ Lâm Thiếu thật tốt là được rồi. Cô làm tốt chuyện này thì so với bất kỳ chuyện gì khác cũng đáng giá hơn.”

“Vậy, vậy tôi phải hầu hạ hắn thế nào?” Tây Môn Vô Song cắn môihỏi.

Trong đầu cô, dường như không có ký ức về chuyện hầu hạ người khác.

“Ha ha, cô là phụ nữ, còn không biết hậu hà đàn ông thế nào sao?” Nữ giúp việc cười hắc hắc.

“Tôi không biết.” Tây Môn Vô Song lắc đầu.

“Khụ khụ, vậy cô hỏi đúng người rồi đó. Chị đây am hiểu nhất chuyện này. Đi theo tôi đi.”

Tây Môn Vô Song sau khi tiếp thu kiến thức từ người giúp việc kia. Lại cầm lấy một loại trái cây đi tìm Lâm Hiên.

Lúc này, Lâm Hiên đang tản bộ trong sân. Đột nhiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song đi tới.

"Chủ nhân..."

Tây Môn Vô Song vừa nghĩ đến trong chốc lát phải làm chuyện kia, khuôn mặt xinh đẹp hơi có chút đỏ lên.

“Làm sao vậy?” Lâm Hiên có chút nghi hoặc nhìn Tây Môn Vô Song.

Tây Môn Vô Song không trả lời, cô từ phía sau, lấy trái cây ra.

Sau đó, làm theo những gì người giúp việc dạy cô ấy, bắt đầu thể hiện.

Khi Lâm Hiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song lấy trái cây ra, hắn còn tưởng rằng Tây Môn Vô Song cho mình ăn.

Anh đưa tay ra muốn nhận, ai ngờ Tây Môn Vô Song lại không có cho hắn.

Mà là đưa vào miệng cô nàng.

Lâm Hiên trong đầu đầy nghi vấn.

Cô gái này tìm hắn, chính là vì biểu diễn ăn trái cây cho hắn xem hả?

Nhưng rất nhanh, Lâm Hiên liền phát hiện có gì đó không đúng.

Bởi vì Tây Môn Vô Song không ăn.

Mà chỉ nhẹ nhàng mút, rồi lấy nó ra khỏi miệng, sau đó lại đút vào miệng một lần nữa.

Mẹ kiếp!

Cái này là…

Dần dần, Lâm Hiên hai mắt càng lúc càng mở to

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải cắt ngang Tây Môn Vô Song, ho khan một tiếng nói:

“Long Ngạo Thiên, cô đang làm cái gì vậy?”

“Tôi… tôi đang lấy lòng anh đó. Vừa rồi tôi mới hỏi chị Lam. Chị ấy nói nếu tôi làm như vậy, anh sẽ rất vui vẻ.” Tây Môn Vô Song nghiêm túc nói với Lâm Hiên.

“Cô nói, đây là chị Lam dạy cô?” Lâm Hiên khóe miệng giật giật.

Lâm Hiên cũng khá ấn tượng với cô hầu gái tên Lam này.

Một người phụ nữ rất đầy đặn. Nhìn từ phía sau, giống như hai cối xay lớn. Hơn nữa còn có một đôi mắt hoa đào.

Vừa nhìn đã biết chính là một người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm.

Thế nên, cái mà Lam dạy Tây Môn Vô Song chắc chắn không phải là ‘ăn hoa quả’ như này.

“Đúng vậy. Chính là chị Lam dạy tôi đó. Tôi không muốn làm người vô dụng, tôi sẽ hầu hạ chủ nhân thật tốt!” Tây Môn Vô Song vung nắm đấm nhỏ nói.

“Khụ khụ, sau này không được nói chuyện với chị Lam kia nữa!” Lâm Hiên ho khan một tiếng.

"Vì sao vậy chủ nhân, tôi cảm thấy, chị Lam là người rất tốt nha.” Tây Môn Vô Song có chút nghi hoặc hỏi.

“Tôi nói không được thì liền không được. Sao cô nhiều lời vậy hả?” Lâm Hiên tức giận nói.

"Được, tôi biết rồi, chủ nhân..." Tây Môn Vô Song vẻ mặt ủy khuất.

Cô vốn tưởng rằng, Lâm Hiên sẽ rất cao hứng. Nhưng không ngờ lại làm Lâm mất hứng.

Lại còn không được phép nói chuyện với chị Lam nữa.

Tại sao vậy nhỉ?
Chương 140 Cứ giao cho ta

Trụ sở của tổ chức sát thủ Sát Nhận.

“Cái gì? Toàn bộ đều chết? Làm sao có thể?”

Toàn bộ những người điều hành Sát Nhận đều vô cùng kinh ngạc.

Ba sát thủ cấp Võ Vương, đừng nói là giết Chiến Thần một sao, cho dù là Chiến Thần hai sao, xác suất thành công cũng rất cao.

Nhưng cách đây không lâu, đặc điểm sinh mệnh của ba sát thủ này đều đã biến mất.

"Chẳng lẽ còn có cao thủ khác ra tay?"

“Mặc kệ có cao thủ khác ra tay hay không, đây chính là sỉ nhục cực lớn đối với tổ chức Sát Nhận của chúng ta. Lập tức thông báo cho Thập Nhận ở Long quốc, để cho bọn họ cùng đi Giang Đô đi!”

Thập Nhận chính là mười sát thủ hàng đầu ở Sát Nhận, có thực lực mạnh mẽ nhất.

Mặc dù số 10 chỉ cao hơn số 11 một con số, nhưng thực lực lại mạnh hơn số 11 nhiều hơn một sao rưỡi.

Thứ tự càng cao, thực lực chênh lệch càng khủng bố hơn.

Trong khi đó.

Tây Môn gia tộc cũng bắt đầu tập kết.

Vốn dĩ ciệc giết cháu trai của một trưởng lão cấp thấp nhất sẽ không thu hút được sự chú ý của Tây Môn gia.

Nhưng lần này thì khác, một trưởng lão của Tây Môn gia cũng bị giết.

Hơn nữa, chị gái của Tây Môn Hỉ Khánh là Tây Môn Vô Song, đã đột phá đến cấp độ Chiến thần, tỏa sáng rực rỡ trên biên cảnh.

Bởi vậy Tây Môn gia tộc mới trở nên coi trọng.

Tập hợp hơn 10.000 tinh anh trong gia tộc, và ba trưởng lão đến báo thù cho Tây Môn Tây Hỉ Khánh và Tây Môn Hải!

“Liên hệ được Chiến Thần Vô Song chưa?” Một lão giả lớn tuổi, mở miệng hỏi.

"Vẫn chưa ạ.”

“Chờ liên lạc được với Chiến Thần Vô Song, lập tức huyết tẩy Đế phủ!”

“Vâng!”

Tây Môn gia tộc triệu tập lực lượng gia tộc đi Giang Đô, Sở Thiền Hoàng là người đầu tiên nhận được tin tức.

Lập tức đi tới Đế Phủ.

“Chủ nhân, đại sự không tốt!” Sở Thiền Hoàng trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Làm sao vậy?" Lâm Hiên hỏi.

“Tây Môn gia tập hợp hơn 10.000 tinh anh gia tộc cùng ba vị trưởng lão đi Giang Đô, đánh giết… Đế Phủ!” Sở Thiền Hoàng nghiến răng nói.

Cho dù trước đó Đế Phủ cũng từng bị vạn người vây giết.

Thế nhưng đám người kia so với thực lực của Tây Môn Gia chênh lệch quá lớn.

Những người đó, đều là hạng trộm già trộm chó, đại đa số đều muốn đục nước béo cò.

Vì vậy, cuối cùng bị hai thiên sứ tiêu diệt sạch..

Nhưng tinh anh của Tây Môn gia tộc, đây chính là chiến sĩ gia tộc được huấn luyện bài bản, tuyệt đối không giống nhau.

“Xem ra Tây Môn gia không có coi trọng lời nói của ta nha!” Ánh mắt Lâm Hiên trở nên âm trầm.

"Chủ nhân, lực lượng của Tây Môn gia tộc không phải chuyện đùa đâu, chúng ta có cần chuẩn bị một chút hay không?" Sở Thiền Hoàng hỏi.

Lúc này, Tây Môn Vô Song đứng bên cạnh Lâm Hiên đột nhiên mở miệng nói:

“Chủ nhân, Tây Môn gia tộc này cứ giao cho ta giải quyết đi!”

Tây Môn Vô Song vốn là muốn dùng phương pháp chị Lam dạy để lấy lòng Lâm Hiên.

Nhưng cô phát hiện, Lâm Hiên cũng không thích.

Cô lại không thể làm gì khác.

Nghe được có người sắp tấn công đế phủ, Tây Môn Vô Song chợt cảm thấy cơ hội để nàng thể hiện đã đến.

Dù sao, cô bây giờ chỉ có ký ức về võ thuật.

Đang cảm giác không có một thân lực lượng, không có chỗ phóng thích.

“Đây là?” Sở Thiền Hoàng có chút nghi hoặc nhìn về phía Tây Môn Vô Song.

Tuy rằng, Chiến Thần Vô Song rất nổi danh. Nhưng, đối với dung mạo Vô Song của Tây Môn, rất ít người biết.

Thậm chí, mọi người chỉ biết đến Chiến Thần Vô Song mà không biết tên đầy đủ của nàng là Tây Môn Vô Song.

Điều này để không làm ảnh hưởng đến người nhà của Chiến Thần.

Nếu bị những thế lực tà ác kia biết được, sẽ dễ dàng uy hiếp an nguy của gia tộc.

Bởi vậy, khi ở sân bay, Tây Môn Vô Song xuất hiện ngắn ngủi vài phút, cũng đều đeo mặt nạ.

Cho dù là Sở Thiền Hoàng cũng không biết Tây Môn Vô Song trông như thế nào.

"A, cô ấy tên là Long Ngạo Thiên, là thuộc hạ của ta." Lâm Hiên trả lời.

"Chủ nhân, người không thích Hoàng Hoàng sao..." Sở Thiền Hoàng bĩu môi nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất.

“Khụ khụ, nói chính sự đi!” Lâm Hiên ho khan một tiếng, nhìn về phía Tây Môn Vô Song, hỏi:

"Cô muốn làm gì?"

“Tôi cảm thấy thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, biểu hiện uy danh Đế Phủ ta!” Tây Môn Vô Song lạnh lùng nói.

Lúc này Tây Môn Vô Song, trên người mang theo một cỗ khí tức bá đạo.

"Có lý." Lâm Hiên gật đầu nói: "Tây Môn gia giao cho cô giải quyết!"

“Được.” Tây Môn Vô Song tự tin nói.

Những chuyện khác, cô có thể không tự tin. Nhưng đánh giết, hẳn là am hiểu nhất.

Bởi vì, chỉ cần trong đầu cô xuất hiện thứ gì đó liên quan đến võ thuật, đều sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Chẳng mấy chốc đã có hơn vạn người xuất hiện ở khắp Giang Đô.

Họ mài dao, chỉ chờ khi liên lạc được với chiến thần, sau huyết tẩy Đế Phủ ngay lập tức.

Tây Môn gia tộc lần này cao giọng như vậy, chính là vì giết gà dọa khỉ.

Nếu không, bất kỳ con mèo hay con chó nào đều dám ra tay với Tây Môn gia tộc.

“Long tỷ, phía trước chính là một căn cứ điểm của Tây Môn gia tộc, có hai ngàn tinh anh của Tây Môn gia, không có trưởng lão tọa trấn!”

Sở Thiền Hoàng đi theo phía sau Tây Môn Vô Song, báo cáo tình huống với Tây Môn Vô Song.

Tuy rằng nàng đi theo Lâm Hiên sớm hơn, nhưng thực lực của Tây Môn Vô Song so với nàng mạnh hơn, tuổi tác cũng lớn hơn nàng một chút, bởi vậy, Sở Thiền Hoàng đối với Tây Môn Vô Song vẫn rất cung kính.

"Đi, theo tôi vào trong!” Tây Môn Vô Song khí phách nói.

“Không cần mang thêm người sao?” Sở Thiền Hoàng có chút lo lắng.

"Không cần!"

Tây Môn Vô Song trực tiếp đá văng cửa võ quán do Tây Môn gia tộc mở ra.

“To gan, ai dám xông vào Tây Môn võ quán ta!”

Động tĩnh này nhất thời khiến cho không ít người chú ý.

“Ta tới phá quán!” Tây Môn Vô Song hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nói.

Võ quán lão sư nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, cười lạnh nói: “Hôm nay đến phá quán? Là muốn đến tìm chết sao?”

Trong tình huống bình thường, sẽ không ai dám đến phá võ quán của Tây Môn gia.

Huống chi, hôm nay trong võ quán còn hội tụ hai ngàn tinh anh của Tây Môn gia tộc.

Hiện tại đến phá quán chẳng khác nào tìm đến cái chết.

“Ta có tìm chết hay không, ngươi thử một chút sẽ biết!” Tây Môn Vô Song cũng không nói nhảm, trực tiếp động thủ.

“Cho bọn họ biết võ quán chúng ta lợi hại cỡ nào đi!” Quán chủ phất phất tay với mấy môn sinh đắc ý của mình.

Đương nhiên là bọn họ không có đem hai nữ nhân thoạt nhìn rất nhu nhược này để vào mắt.

Nhất thời, vài tên đệ tử đang hướng Tây Môn Vô Song công tới.

Ầm!

Tây Môn Vô Song chỉ vung tay vài cái, mấy đệ tử thân cận này liền bị đánh bay.

"Dám ở ta Tây Môn gia võ quán giương oai? Ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Lúc này, một gã trung niên nam nhân khí thế cường đại, phát ra một tiếng quát lạnh.

Hắn chính là thủ lĩnh của nhóm hai nghìn tinh anh này, Tây Môn Đan Đằng.

“Phế các nàng cho ta!”

Theo lệnh của Tây Môn Đan Đằng, hai ngàn võ giả, tất cả đều xông về hướng Tây Môn Vô Song, Sở Thiền Hoàng.

Nhìn thấy một màn này, Sở Thiền Hoàng không khỏi nuốt nước miếng.

Tuy rằng nàng đối với thực lực của mình rất tự tin, nhưng đối mặt với biển người như vậy, vẫn có chút ngẩn người. Đặc biệt vì những người này không phải là người bình thường, tất cả đều là võ giả.

Nhưng mà, Tây Môn Vô Song ở một bên trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.

Thậm chí, nhìn thấy nhiều người đến như vậy, còn lộ ra vẻ hưng phấn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK