"Aaaa!"
Nhìn quả thận đỏ tươi trong tay Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết hét lên một tiếng kinh hoàng, không biết là vì đau hay vì sợ.
Nhưng, Lâm Hiên cũng không có dừng lại, phốc một tiếng, lại đem tay cắm vào bên kia bụng của Thẩm Ngạo Tuyết. Muốn đem một quả thận khác cũng lấy ra.
Kinh ngạc chính là, bên kia bụng của Thẩm Ngạo Tuyết không có thận.
Vì sao trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết không có quả thận thứ hai?
Chẳng lẽ, là không cấy ghép thành công?
Xét cho cùng, cấy ghép nội tạng cũng không thể thành công 100% được.
Có lẽ đây là báo ứng đi, Thẩm Ngạo Tuyết vì quả thận thứ hai của hắn, hao hết tâm cơ, tự ra tay sát hại chồng mình nhưng không ngờ ca ghép thất bại.
Mà Lâm Hiên không biết là…
Trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết không có quả thận thứ hai không phải do ca ghép thất bại.
Mà quả thận đó hoàn toàn không phải cấy ghép cho Thẩm Ngạo Tuyết, nó được cấp ghép cho một một vị đại nhân vật mạnh gấp trăm ngàn lần Thẩm gia
Dưới sự trợ giúp của vị đại nhân vật kia, Thẩm gia mới có thể bay lên trời như hôm nay.
Thẩm Ngạo Tuyết bất tỉnh, mềm nhũn ngã xuống đất.
Vốn Lâm Hiên chỉ định lấy lại hai quả thận của Thẩm Ngạo Tuyết, thù của anh cũng báo xong.
Thế nhưng cô ta dám làm mù mắt của Ninh Hinh.
Thù này anh cũng phải báo!
Lâm Hiên vung tay, hai cây châm bạc bay ra, trực tiếp đâm vào mắt Thẩm Ngạo Tuyết.
Mọi người thất thần nhìn nhau.
Thầm nghĩ, tiểu tử này, cũng quá ác độc đi?
Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết giống như chó chết ngã xuống đất, Lâm Hiên cũng không có làm thêm gì nữa.
Không còn cả hai quả thận, Thẩm Ngạo Tuyết chỉ có một con đường chết.
Nếu được điều trị kịp thời, ít nhất vẫn còn sống trong một thời gian.
Nhưng sống trong thời gian này, nào khác gì địa ngục? Đây chính là điều mà Lâm Hiên muốn.
Huống hồ, nhóm máu của cô ta rất đặc biệt, cực kỳ khó tìm được người phù hợp. Nếu không lúc trước cô ta cũng sẽ không muốn thận của Lâm Hiên.
“Hinh tỷ, chúng ta đi!”
Lâm Hiên dắt Ninh Hinh, sải bước rời đi.
"Anh ta chính là chồng cũ của Thẩm tổng? Độc ác quá vậy? Thẩm tổng vì hắn thủ tiết ba năm mới lập gia đình, vậy mà lại trực tiếp lấy đi quả thận của Thẩm tổng.”
“Chẳng lẽ lời của người phụ nữ kia là thật?”
“...”
Những người có mặt bàn luận sôi nổi.
“Tuyết Nhi!”
Mãi đến khi Lâm Hiên rời đi, Thẩm Vạn Quốc mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng đau khổ.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, hỉ sự dĩ nhiên biến thành tang sự.
"Mau, đưa Tuyết Nhi đến bệnh viện. Phân phó xuống, chuyện xảy ra hôm nay, ai cũng không được truyền ra ngoài. Nếu không, chính là đối nghịch với Thẩm gia cùng Từ gia!" Từ Thiên Thành vẻ mặt âm u nói.
Chuyện xảy ra hôm nay là một sỉ nhục lớn đối với cả nhà họ Thẩm và họ Từ. Cho nên, càng ít người biết càng tốt.
Người tới dự tiệc cưới của hai người căn bản không mạnh bằng hai nhà, cũng không ngang hàng với hai nhà, tự nhiên không muốn đắc tội hai nhà họ Thẩm - Từ. Nên không ai dám lan truyền ra ngoài.
“Lâm Hiên, tao muốn mày chết!” Từ Thiên Thành nắm chặt tay.
…
Bệnh viện Giang Đô.
Trải qua cấp cứu, Thẩm Ngạo Tuyết đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Nhưng không có thận và chỉ có thể dựa vào máy móc để duy trì sự sống.
Lúc này, hai mắt Thẩm Ngạo Tuyết quấn băng gạc. Trên mặt không còn sự kiêu ngạo thường ngày nữa, chỉ có thống khổ cùng tuyệt vọng.
Phảng phất trong nháy mắt, lại trở về ba năm trước, hai thận của cô bị hoại tử, nhưng không thể tìm thấy nguồn thận thích hợp.
Không, so với khi đó còn thảm hơn, khi đó, ít nhất cô còn có thể nhìn thấy. Còn bây giờ…
"Tuyết Nhi, yên tâm đi, cha đã đem sự tình nói cho sư phụ Hồng Đào rồi. Hắn nhất định sẽ giúp con lấy lại thận.” Thẩm Vạn Quốc nói.
“Ngạo Tuyết, anh cũng đem sự tình nói cho anh trai anh rồi. Anh ấy đã đáp ứng lập tức trở về, chờ anh trai về, Lâm Hiên kia nhất định sẽ chết!” Từ Thiên Thành cũng nói.
Sau khi nghe những lời của Từ Thiên Thành, cuối cùng trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết cũng hiện lên một tia hy vọng.
Cô biết anh trai của Từ Thiên Thành - Từ Thiên Vũ đã bái nhập môn hạ của một chiến thành, trở thành môn sinh đắc ý nhất của chiến thần đó.
Chỉ cần Từ Thiên Vũ trở về, Lâm Hiên cho dù lợi hại hơn nữa, cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Thiên ca, đến lúc đó, hãy để cho em tự tay móc thận của hắn ra.” Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt dữ tợn nói.
…
“Cái gì? Tiểu Hinh đến hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết? Không phải tôi đã nói ông ở nhà trông nó cho thật tốt sao?”
Trong căn nhà cho thuê của gia đình Ninh Hinh, mẹ của Ninh Hinh là Trần Tú đang cực kỳ lo lắng chất vấn chồng bà.
Hai vợ chồng vốn là người chức vụ, đều có công việc ổn định. Con gái Ninh Hinh cũng làm việc trong công ty lớn, cuộc sống cũng coi như tốt đẹp.
Nhưng không ngờ ba năm trước, con gái của họ vì Lâm Hiên mà bị Thẩm Ngạo Tuyết làm mù mắt.
Mọi thứ lập tức hay đổi.
Thẩm Ngạo Tuyết không chỉ làm mù Ninh Hinh, còn khiến hai vợ chồng họ mất việc.
Trước khi bị mù, Ninh Hinh có vô số người theo đuổi, nhưng sau khi Ninh Hinh mù, một người cũng không còn.
Tuy rằng Ninh Hinh xinh đẹp, nhưng không ai nguyện ý cưới một người mù về nhà.
Vì trị mắt cho Ninh Hinh, hai vợ chồng tiêu sạch tiền tiết kiệm. Thậm chí đem căn nhà duy nhất đều bán đi, vẫn không thể chữa khỏi cho Ninh Hinh. Cuối cùng còn mang theo một đống nợ nần.
Bây giờ chỉ có thể nhặt rác để kiếm sống, cuộc sống cực kỳ khó khăn.
Vì kiêng kỵ Thẩm gia, cũng sợ con gái nghĩ không thông, nên hại vợ chồng già mỗi ngày đều để lại một người ở nhà trông chừng Ninh Hinh.
Nhưng hôm nay, Ninh Hinh vẫn lén chạy ra ngoài, hơn nữa còn đại náo hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết!
Lần trước, Ninh Hinh bị mù mắt.
Còn lần này sẽ như thế nào đây?
Có trời mới biết Thẩm Ngạo Tuyết sẽ làm gì Ninh Hinh.
Hai vợ chồng già lo lắng đi qua đi lại, không biết phải làm gì.
“Hay là chúng ta đi cầu xin lão gia tử. Ông ấy là ông nội của Tiểu Hinh, cũng không thể thấy chết không cứu đi!" Trần Tú lo lắng nói.
Ninh Phú Quý vẻ mặt sầu não nói:
“Nếu ông ấy nguyện ý giúp đỡ, chúng ta đã không sống khổ sở như vậy. Bà quên ba năm trước ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi nhà như thế nào rồi sao? Đối mặt với Thẩm gia, lão gia tử cũng sợ hãi..."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Mặc kệ, cho dù liều mạng, cũng phải cứu Tiểu Hinh!"
Hai người quyết định liều chết, muốn chạy ra ngoài thì đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra, là Ninh Hinh đang đứng trước cửa!
Mà bên cạnh Ninh Hinh, còn có một người đàn ông đứng.
“Tiểu Hinh, ngươi không sao, thật tốt quá!” Trần Tú ôm lấy Ninh Hinh, vừa khóc vừa nói.
"Đây là?" Ninh Phú Quý nhìn thấy Lâm Hiên, nhưng ông cũng không biết Lâm Hiên là ai, nhíu mày hỏi.
“Cháu là Lâm Hiên, là đồng nghiệp cũ của Hinh tỷ ạ.” Lâm Hiên trả lời.
Nghe xong lời này, thân thể hai vợ chồng già đồng thời run lên.
Tuy rằng bọn họ không biết mặt Lâm Hiên, nhưng Ninh Hinh rơi vào thảm cảnh này chính là vì cái tên ‘Lâm Hiên’ này ban cho.
“Cậu… không phải đã chết sao?”
“Chú Ninh, chuyện này nói ra dài dòng lắm, sau này cháu sẽ nói cho chú nghe nhé.”
Lâm Hiên nhìn căn nhà thuê nhỏ bé đổ nát này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh nhớ rõ trước đây Ninh Hinh sống trong một căn nhà lớn, không phải như bây giờ.
“Tiểu Hinh, mẹ đỡ con vào nghỉ.” Trần Tú nói xong, muốn đỡ Ninh Hinh vào phòng.
Lâm Hiên cũng đi theo phía sau, nhưng lại bị Ninh Phú Quý chặn lại.
“Cậu không cần đi vào!” Ninh Phú Quý ngữ khí lạnh lùng.
Chương 7 Thẻ đen chí tôn
"Bố, bố làm gì vậy? Để Lâm Hiên vào đi.” Ninh Hinh nhíu mày nói.
"Lâm Hiên, cậu còn ngại hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm sao?" Ninh Phú Quý trừng mắt nhìn Lâm Hiên.
"Chú yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ để cho Ninh tỷ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này. Sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ chị ấy!” Lâm Hiên nói.
"Ha ha, cậu dựa vào cái gì để cho Tiểu Hinh hạnh phúc? Cậu có thể báo thù cho Tiểu Hinh, hay là để cho Tiểu Hinh sáng mắt?” Ninh Phú Quý cười lạnh.
Lâm Hiên cũng chỉ là một thằng ở rể, ăn bám nhà vợ mà thôi. Thậm chí để có thể ở rể, hắn còn đem cả thận mình hiến đi.
Mọi người đều biết, người đàn ông thiếu một quả thận, mặc dù có thể sống. Nhưng một số khả năng, chắc chắn sẽ giảm đáng kể.
Nói trắng ra, là không thể sử dụng được.
Ninh Hinh tuy rằng mắt bị mù, nhưng Ninh Phú Quý cũng không muốn Ninh Hinh nửa đời sau không hạnh phúc.
Còn việc trả thù cho Ninh Hinh, vậy càng không có khả năng.
Hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết, bóp chết Lâm Hiên, bóp chết Ninh gia, dễ như bóp chết một con kiến.
Ba năm trước, Thẩm gia đã làm cho Ninh lão gia tử hoảng sợ, trực tiếp đuổi cả nhà Ninh Phú Quý đi.
Thẩm gia hiện tại, lại càng đạt tới độ cao làm cho người ta sợ hãi hơn.
“Cháu có thể!” Lâm Hiên là chém đinh chặt sắt nói:
“Cháu có thể chữa khỏi mắt cho Hinh tỷ, còn Thẩm gia, chỉ cần chú nói một câu, cháu cũng có thể khiến bọn họ trở thành bất kỳ bộ dáng nào chú muốn!"
“Ha ha, tôi muốn Thẩm gia bị diệt, cậu có thể làm được sao?” Ninh Phú Quý giễu cợt lắc đầu, trong mắt tràn đầy bi thương.
Ninh gia trước kia, tuy rằng chỉ là gia tộc tam lưu, nhưng dựa vào kinh doanh công ty dược phẩm, ở Giang Đô cũng là tầng lớp khá giả.
Nhưng biến hóa vào ba năm trước, làm cho cả nhà Ninh Phú Quý rơi xuống vực thẩm.
Ở trước mặt con quái vật khổng lồ Thẩm gia này, Ninh lão gia tử trực tiếp lựa chọn cùng họ xóa sạch quan hệ.
Ninh Phú Quý vốn là giám đốc điều hành công ty gia tộc. Sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc, liền không có nguồn thu nhập.
Ba năm nay, lại vì trị mắt cho Ninh Hinh, tiêu hao hết gia sản, nhà cửa cũng bán. Đến mức phải đi nhặt rác kiếm sống.
Nhưng điều khiến hắn thống khổ nhất, vẫn là con gái bị mù mắt, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.
Cho nên, ông đối với Thẩm gia hận cũng không kém Lâm Hiên là bao.
"Lâm Hiên, nếu như cậu thật sự muốn tốt cho Tiểu Hinh, liền cách xa con bé một chút. Vậy sẽ không uổng công Tiểu Hinh yêu cậu..." Trần Tú rơi lệ nói.
“Bố, mẹ…”
“In lặng!”
Ninh Hinh còn muốn nói cái gì, liền bị Ninh Phú Quý quát.
Lâm Hiên nhìn cặp vợ chồng già với vẻ mặt thờ ơ thậm chí là hận ý, cũng không nói thêm gì nữa.
Anh biết bây giờ có nói gì cũng đều vô ích.
Vì vậy Lâm Hiên lấy thẻ đen mà sư phụ cho hắn ra, đưa tới cho hai người.
“Chú, dì, đây là thẻ ngân hàng của cháu, không có mật mã, nếu hai người cần tiền thì có thể đi lấy.”
Nhìn thấy Lâm Hiên đưa tới thẻ ngân hàng, ánh mắt của hai người rốt cuộc cũng dịu đi một chút.
“Được, thẻ ngân hàng này tôi nhận, cậu có thể đi!”
Ninh Phú Quý tiện tay cầm lấy thẻ ngân hàng. Ông nghĩ trong đây cũng không có bao nhiêu tiền.
Thế nhưng cuộc sống bây giờ của họ đang rất chật vật. Dù chỉ một vài ngàn cũng có thể giúp họ rất nhiều.
“Lâm Hiên…”
"Hinh tỷ, chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ quay lại đón chị." Lâm Hiên hướng về phía Ninh Hinh nói một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Ninh Phú Quý nhìn thẻ ngân hàng trong tay, cả tấm thẻ đen kịt, trên đó in dòng chữ Ngân hàng Toàn Cầu, khiến ông không rõ là của ngân hàng nào.
Nhưng bây giờ có thể rút tiền liên ngân hàng, vì vậy ông liền đi đến Ngân hàng Long Quốc gần nhà nhất. Định rút ít tiền.
…
Ninh Phú Quý vừa đi không lâu, một bóng dáng liền xông vào phòng cho thuê.
Chính chủ nhà Chu Lại Bì.
"Các người đã nợ nửa năm tiền thuê nhà rồi, nếu không trả tiền, tôi nhất định phải đuổi các người ra ngoài!" Chu Lại Bì một đôi mắt chuột nhìn hai người phụ nữ trong phòng, âm thầm đánh giá.
Hai mẹ con này thật sự rất đẹp. Đặc biệt là Ninh Hinh, cô ấy có khuôn mặt nhỏ xinh hơn tất cả những người thuê nhà nữ khác, nhưng thật đáng tiếc lại bị mù.
Trần Tú tuy rằng đã hơn bốn mươi nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ mê người. Bộ ngực nở nang thiếu chút nữa đem hồn Chu Lại Bì câu đi mất.
Nhất định phải tìm một cơ hội, đem hai cực phẩm này đều lên tay chơi một chút!
"Lão Ninh đi rút tiền rồi. Chờ ông ấy trở về, sẽ trả tiền thuê nhà còn nợ cho anh.”
Trần Tú tuy rằng bị ánh mắt Chu Lại Bì nhìn đến cả người không thoải mái, nhưng vẫn cố cười nói với Chu Lại Bì.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Tú lại không yên. Bởi vì bà cũng không biết trong thẻ ngân hàng Lâm Hiên đưa có tiền hay không. Nếu có thì có bao nhiêu tiền?
Đối với nhà Ninh Hinh, Chu Lại Bì quá hiểu rõ.
Người một nhà dựa vào việc nhặt rác mà sống, còn muốn trị mắt cho Ninh Hinh. Nợ nần một đống, không có khả năng lấy ra tiền.
"Tôi có cách không cần trả tiền thuê nhà, cô có muốn nghe không?" Chu Lại Bì nhìn về phía Trần Tú.
"Cách gì?"
“Đem con gái các người gả cho tôi.” Chu Lại Bì cười nói
Sắc mặt Trần Tú lập tức trở nên rất khó coi.
Chu Lại Bì này đã hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng xấu xí không nói, còn một hàm răng vàng lớn, mấu chốt là phẩm hạnh rất kém.
Từ ngày đầu tiên bọn họ chuyển tới đây liền đối với Ninh Hinh có ý nghĩ xấu xa, luôn muốn chiếm tiện nghi của Ninh Hinh. Thậm chí còn muốn nhìn trộm Ninh Hinh tắm rửa.
Kết quả là Ninh Hinh mỗi lần tắm rửa, Trần Tú đều chỉ có thể giúp cô canh giữ.
Mọi người cũng nói ông ta thường xuyên yêu cầu người thuê nhà là phụ nữ sử dụng cơ thể của họ để trả tiền thuê nhà.
Đối với Ninh Hinh có ý nghĩ thì thôi đi, thậm chí còn động tay động chân với bà.
Để Ninh Hinh gả cho Chu Lại Bì, đó không phải là đẩy con gái vào hố lửa sao?
Tuy nhiên Chu Lại Bì tuy rằng bộ dạng xấu xí, lại có ba tòa nhà đang cho thuê. Cũng có rất nhiều người muốn lấy lòng ông ta.
Thấy Trần Tú không nói lời nào, Chu Lại Bì chuyển đề tài, nói:
“Như thế nào, luyến tiếc con gái? Được rồi, vậy… cô ngủ với tôi vài lần, coi như trả tiền thuê nhà đi.”
Chu Lại Bì thấy không chiếm được tiện nghi của Ninh Hinh, lại đem chủ ý đánh lên người Trần Tú.
Lời nói của Chu Lại Bì khiến thân thể Trần Tú run lên.
Mặc dù ba năm nay gia đình sống trong cảnh túng thiếu nhưng chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
Nhưng bà không dám trả lời, sợ thật sự bị đuổi ra ngoài.
Hiện tại chỉ hy vọng, trong thẻ ngân hàng Lâm Hiên đưa có tiền.
…
Ngân hàng Long Quốc.
"Dưới hai vạn thì đến máy ATM lấy đi!"
Nhân viên ngân hàng liếc nhìn Ninh Phú Quý một cái, không kiên nhẫn nói.
Lúc này Ninh Phú Quý trên tay cầm một cái túi da, trong đó có cái chai nhựa mà hắn nhặt được trên đường tới đây.
Nhìn bộ dáng này, đừng nói lấy hai vạn, phỏng chừng lấy hai ngàn cũng không đủ đi.
“Máy ATM bên ngoài hình như hỏng rồi, cô giúp tôi rút được không?” Ninh Phú Quý đưa tấm thẻ ngân hàng màu đen trong tay ra.
Vốn dĩ nhân viên tại quầy giao dịch rất thiếu kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ này, nhất thời cả kinh.
Đây… là thẻ đen chí tôn do Ngân hàng Toàn Cầu phát hành!
Trên thế giới cũng chỉ có mười thẻ. Không có hạn mức, có thể chi tiêu tùy thích. Đương nhiên, cũng có thể rút tiền.
Nhưng khi rút tiền có một chút hạn chế. Đó là hạn mức rút tiền một lần…
Giới hạn 10 tỷ!
Chương 8 Nha hoàn cực phẩm
Đây đúng là truyền thuyết!
Các nhân viên ngân hàng nhìn hình ảnh một ông già nhặt ve chai lại có thẻ đen giới hạn trên toàn thế giới?
Giả, chắc chắn là giả!
Người giao dịch viên cho rằng đây là thẻ giả, lập tức kiểm chứng. Thế nhưng sau khi kiểm tra kỹ càng, tấm thẻ này lại thật sự là thẻ đen chí tôn, hàng thật giá thật không thể nghi ngờ !
Chuyện này, hiển nhiên không phải là chuyện một nhân viên quầy nho nhỏ có thể xử lý.
Dù sao dùng thẻ này rút tiền, vậy chắc cũng không chỉ rút vài triệu. Nếu rút vài chục triệu, sợ rằng ngân hàng không đủ tiền mặt.
Vì vậy cô ta ngay lập tức thông báo cho giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng khi biết được thẻ đen chí tôn xuất hiện, muốn rút tiền trong ngân hàng của mình, lập tức buông bỏ tất cả mọi chuyện trong tay, nhanh chóng chạy tới.
Ngoại trừ giám đốc, phó giám đốc, cùng với các loại quản lý cấp cao, lớn nhỏ hơn mười hai mươi người, tất cả đều chạy tới.
Lúc này, Ninh Phú Quý cũng phát hiện có điều không đúng.
Nghĩ thầm, chẳng lẽ thẻ ngân hàng này có vấn đề? Không phải là Lâm Hiên cướp được, hoặc là trộm nó chứ?
Quả nhiên, không nên tin tưởng tên Lâm Hiên này!
Nghĩ tới đây, Ninh Phú Quý liền sợ hãi. Muốn rời đi ngay lập tức. Thẻ này ông không dám cầm nữa.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước!”
Ninh Phú Quý vừa nhấc chân, một giọng nói đã vang lên.
Sau đó, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của Ngân hàng Long Quốc đều vay quanh ông.
Hơn nữa đội nhân viên an ninh cũng đến.
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Phú Quý càng sợ hãi hơn nữa. Ông nghĩ lần này thật sự bị Lâm Hiên hại thảm rồi.
"Lão tiên sinh, ngài muốn rút bao nhiêu tiền?" Giám đốc ngân hàng cung kính hỏi.
Ninh Phú Quý lau mồ hôi lạnh trên trán, không nghĩ tới đối phương còn rất khách khí.
Đây là thẻ đen tối thượng nha, có thể không khách khí sao?
Cho dù thẻ này có phải của ông già này hay không, miễn là ông ta có thẻ trong tay, sẽ được đối xử như một thượng đế.
Hỏi ông muốn rút bao nhiêu tiền ư? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi. Nhưng đáng tiếc, Lâm Hiên thì có thể có bao nhiêu tiền?
Nói thật, bị một đám người vây quanh, Ninh Phú Quý sợ tới mức muốn bỏ chạy.
Nhưng hiện tại gia đình đang thật sự rất cần tiền. Nên ông chỉ có thể cắn răng đứng lại, run rẩy nói:
“Tôi muốn rút năm… năm ngàn.”
"Cái gì?"
Lời Ninh Phú Quý vừa dứt, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cầm thẻ đen chí tôn có thể rút được trăm tỷ, chỉ đến rút năm ngàn đồng?
Phải biết là khi có tấm thẻ này, dù muốn làm cho máy bay và tàu lửa quay đầu cũng rất dễ dàng!
Đã từng có trường hợp như vậy. Đồ đạc của một chủ thẻ đen bị bỏ quên trên máy bay, Ngân hàng Toàn cầu trực tiếp tìm đến hãng hàng không, để cho máy bay đã bay một nửa quãng đường lại trực tiếp bay trở về.
“Một… một ngàn cũng được!” Ninh Phú Quý thấy mọi người phản ứng vậy, lại nuốt nước miếng nói.
"Năm ngàn. Đương nhiên có thể."
Giám đốc ngân hàng có chút không hiểu. Nhưng đây là yêu cầu của chủ thẻ đen người ta, nhất định phải thực hiện.
Vì vậy, giám đốc ngân hàng đã tự mình thao tác, dùng thẻ đen rút năm ngàn đồng cho Ninh Phú Quý.
“Lão tiên sinh, ra về cẩn thận ạ!”
Lúc Ninh Phú Quý rời đi, tất cả lãnh đạo ngân hàng cùng với nhân viên công tác đều khom người hành lễ với ông.
Ninh Phú Quý cầm lấy năm ngàn đồng, vẻ mặt nghi hoặc rời khỏi ngân hàng.
Trong lòng không khỏi tự hỏi, dịch vụ ngân hàng Long Quốc hiện tại đều tốt như vậy sao?
Có thể là do ông đã quá lâu không đi rút tiền rồi nên không biết?
…
Ninh Phú Quý cầm năm ngàn đồng, rất nhanh trở về.
Nhưng vừa mới đến cửa liền nghe Chu Lại Bì nói muốn Trần Tú ngủ cùng hắn trả tiền thuê nhà!
"Chu Lại Bì, đây là tiền thuê nhà, cầm tiền đi ngay đi!”
Ninh Phú quý tức giận xông vào, đem năm ngàn đồng ném lên mặt Chu Lại Bì
Chu Lại Bì là tên khốn kiếp, dám nói muốn để vợ hắn ngủ cùng để trả tiền thuê nhà? Ninh Phú Quý tức đến sắp nổ tung.
Loại chuyện này, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu được.
Chu Lại Bì nhặt tiền lên, đếm một chút, cười tủm tỉm nói:
"Năm ngàn đồng này cũng chỉ là tiền thuê các ngươi nợ mấy tháng qua thôi. Ninh Phú Quý, không bằng suy nghĩ một chút đề nghị vừa rồi của tôi, tôi có thể ngủ một lần miễn tiền thuê nhà ba tháng nha.”
“Cút!” Ninh Phú Quý tức giận mắng.
“Tôi cho ông một ngày suy nghĩ. Một ngày sau, hoặc là trả tiền, hoặc là để cho vợ ông ngủ cùng tôi.” Chu Lại Bì hừ lạnh một tiếng.
Ngủ một giấc là có thể bù tiền thuê nhà, loại chuyện tốt này đi đâu tìm?
Huống chi, Trần Tú cũng không phải là hoàng hoa đại khuê nữ gì.
Hắn nguyện ý dùng phương thức này để trả tiền thuê nhà, đó đã là ân đức cho bọn họ.
Hiện tại còn bướng như vậy, nói không chừng sau này lại chạy theo cầu xin ngủ với hắn thôi.
“Ta giết ngươi!” Ninh Phú Quý tức giận đến muốn xông vào phòng bếp lấy dao.
Trần Thú vội vàng ngăn ông lại.
Chu Lại Bì bị dọa đến mức bỏ chạy.
Sau khi Chu Lại Bì rời đi, căn phòng liền rơi vào im lặng.
Dù sao loại chuyện này, quá mức vũ nhục. Nhất là Trần Tú, trong lòng bà là một trận bi thương.
Tuy rằng, hôm nay thoát được một lần, nhưng còn sau này thì sao?
Chẳng lẽ thật sự phải chuyển đi?
Trước tiên không nói tìm một lần nữa tìm nhà có thể tìm được rẻ như vậy hay không. Cho dù tìm được, họ cũng lại không có tiền trả tiền thuê nhà.
Huống chi thuê nhà mới còn phải nộp phí môi giới, tiền đặt cọc.
Mặc dù Lâm Hiên đưa cho họ thẻ ngân hàng, nhưng từ việc Ninh Phú Quý chỉ mang về năm ngàn đồng là có thể biết, trong thẻ của Lâm Hiên, sợ là cũng chỉ có nhiêu đó tiền.
Nếu thật sự không được, chỉ có thể cùng Chu Lại Bì giao dịch, cũng không thể, để cho con gái đi ngủ trên đường phải không?
Bà là mẹ, dù phải hy sinh lớn hơn nữa, bà cũng đồng ý…
…
Sau khi Lâm Hiên rời khỏi nhà của Ninh Hinh thì đi đến một tứ hợp viện cổ kính có tên là “Dinh thự của Hoàng đế”.
Tứ hợp viện này thuộc về sư phụ Sát Thần của hắn, hiện tại ông lại trao cho hắn.
Theo lời sư phụ nói, tứ hợp viện này so với biệt thự đắt nhất Giang Đô còn đắt hơn gấp mười lần.
Những ngôi nhà cũ như thế này về cơ bản đã bị phá bỏ ở Giang Đô, chỉ còn lại một cái này.
Không phải các nhà phát triển thành phố không muốn phá bỏ nó, mà đơn giản là họ không đủ khả năng!
Chỉ riêng phí phá dỡ cũng đủ để một số công ty bất động sản nhỏ phá sản.
Đáng sợ hơn chính là kiến trúc bên trong. Đại bộ phận đều được làm bằng gỗ vàng Nam Ti. Một cây cột trị giá hàng chục triệu!
"Chỗ này không tệ, có thể đón Hinh tỷ tới ở." Lâm Hiên hài lòng gật đầu.
Vừa định đi vào, một bóng người từ trong hư không xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên.
Đó là một người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, rất xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám đỏ rực.
Dáng người uyển chuyển, được sườn xám phác họa đường cong kinh người, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh.
“Địa phận tư nhân, không được bước vào!” Người phụ nữ sườn xám hét nhẹ một tiếng.
"Tôi là chủ nhân ngôi nhà này."
Lâm Hiên cũng không nói nhảm, trực tiếp từ trong túi bảo vật lấy ra chìa khóa của tứ hợp viện.
Khi người phụ nữ nhìn thấy túi bảo vật trong tay Lâm Hiên, đồng tử của cô lập tức co rút lại. Sau đó phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lân Hiên.
“Hồng Diệp tham kiến thiếu chủ!”
Nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ há hốc mồm.
Bởi vì, người phụ nữ tên là Hồng Diệp này, ở Giang Đô chính là một nhân vật phong vân.
Rất nhiều đại gia thấy nàng cũng đều phải khách khí.
Vậy mà lúc này nàng lại đang quỳ gối trước một thanh niên chỉ tầm hai mươi mấy tuổi.
Nghe được cách xưng hô của nữ nhân này với mình, Lâm Hiên lập tức hiểu ra, nữ nhân này hẳn là nha hoàn thượng phẩm mà sư phụ đã nói.
Chương 9 Phục vụ tắm rửa
Lâm Hiên gật đầu, ra hiệu cho đối phương đứng dậy.
“Tạ thiếu chủ.”
"Chị Hồng Diệp, tôi nhỏ hơn chị vài tuổi, gọi chị một tiếng chị, chị gọi tôi là Lâm Hiên là được.” Lâm Hiên nói.
“Không thể, Hồng Diệp đã thề, chủ nhân của tứ hợp viện này cũng là chủ nhân của tôi. Ngài tuyệt đối không thể gọi tôi là chị nha.” Hồng Diệp nghiêm mặt nói.
Lâm Hiên nghe vậy cũng không kiên trì nữa, liền nói:
"Vậy được rồi, Hồng Diệp, cô thu dọn mấy căn phòng đi, tôi muốn dẫn một vài người quen đến ở.”
“Vâng, thiếu chủ nhân."
Hồng Diệp hướng Lâm Hiên hành lễ, sau đó đi thu dọn, lưu lại cho Lâm Hiên một bóng lưng uyển chuyển,
Không thể không nói, Hồng Diệp này bất luận là nhan sắc hay vóc người, đều là cực phẩm.
Cao 1m7, ngũ quan tinh xảo, mặc sườn xám đỏ rực, trông thật độc đáo.
Dù sao cũng là nha hoàn do sư phụ Sát Đế lựa chọn, làm sao có thể kém được?
Lâm Hiên lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, ở trong Tứ Hợp viện đi dạo.
Cái gọi là tứ hợp viện có nghĩa là ở giữa là sân, chung quanh bốn phía kiến trúc phòng ốc, đem đình viện vây quanh ở chính giữa.
Chỉ riêng diện tích đình viện đã hơn một ngàn mét vuông, tính thêm kiến trúc phòng ốc, diện tích sẽ không dưới hai ngàn mét vuông.
Tuy rằng chỉ có một tầng, tầng lầu, nhưng có tới hai mươi phòng, đủ cho mười mấy người ở.
Trong đình viện hoa cỏ cây cối, đình đài lầu các,hòn non bộ, hồ sen tất cả đều có đầy đủ.
Trong thời đại bê tông cốt thép ngày nay, nơi này giống như một vùng đất thanh tịnh.
Nhất là trong hồ nước kia, vẫn còn những làn sương mờ ảo, giống như xứ sở thần tiên trong truyền thuyết.
Không lâu sau, Hồng Diệp đã quay lại.
"Thiếu chủ nhân, ngài vừa mới trở về, cả người mệt mỏi, không bằng đi tắm trước, sau đó thay quần áo." Hồng Diệp cung kính nói với Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhìn thấy vết máu của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn còn dính trên quần áo của mình liền gật gật đầu.
Đi theo Hồng Diệp, cả hai đến phòng tắm.
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm lớn, rộng chừng mười mấy mét vuông, trong đó đã đặt sẵn nước nóng.
Có những cánh hoa hồng bồng bềnh trong nước, tỏa hương thơm thoang thoảng.
"Thiếu chủ, ngài thử xem nhiệt độ nước có thích hợp không."
Hồng Diệp đầu tiên là dùng bàn tay mảnh khảnh vuốt ve nước, cảm giác nhiệt độ nước không sai biệt lắm, liền nói với Lâm Hiên.
Lâm Hiên đi về phía hồ nước. Đang chuẩn bị cởi quần áo thì Hồng Diệp lại chủ động thay áo cho hắn.
Lâm Hiên vốn định cự tuyệt. Nhưng nghĩ lại, nô tỳ đáng lẽ phải tắm rửa thay y phục cho chủ nhân, vẫn nên để cho nàng làm đi.
Dù sao sau này thời gian ở chung còn lâu, cũng không có gì phải kiêng dè.
Lâm Hiên tiến vào hồ nước, cảm thấy nhiệt độ bên trong vừa phải.
Ngay khi cô chuẩn bị tắm thoải mái, lại có tiếng nước bắn tung tóe sau lưng.
Anh quay đầu, phát hiện Hồng Diệp đã cởi sườn xám, đang cất bước đi về phía bồn tắm.
Nhất thời, một thân thể mềm mại trắng như tuyết uyển chuyển, đập vào mắt Lâm Hiên
Lâm Hiên cả kinh, nói: "Hồng Diệp, cô đang làm gì?"
“Thiếu chủ nhân, Hồng Diệp đến hầu hạ ngài tắm rửa nha." Trên mặt Hồng Diệp hiện lên một chút ửng hồng.
Mặc dù, phục vụ chủ nhân là nhiệm vụ của cô.
Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu cùng Lâm Hiên gặp mặt, khó tránh khỏi có vài phần thẹn thùng.
"Không, không cần, tôi tự mình tắm được.” Lâm Hiên vội vàng nói.
Thật bất ngờ, nha hoàn canh giữ tứ hợp viện này còn phụ trách cả việc tắm rửa cho chủ nhân.
Vậy chẳng phải là còn phải phụ trách làm ấm giường sao?
Sư phụ không hổ là sư phụ, thật biết chơi nha!
Nghe được lời Lâm Hiên nói, Hồng Diệp sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nói:
"Thiếu chủ nhân ngài là cảm thấy Hồng Diệp không đủ xinh đẹp sao?”
"Đương, đương nhiên không phải..."
"Vậy, ngài cảm thấy vóc người Hồng Diệp không tốt sao?"
Nhìn thân hình đường cong kinh người kia, Lâm Hiên đều nhịn không được nuốt nước miếng.
Dáng người này, đã không thể dùng tốt để hình dung, quả thực chính là cực kỳ kích thích!
"Rất, rất tốt..." Lâm Hiên trả lời.
“Vậy thiếu chủ không thích Hồng Diệp?”
"Thích..."
“Nếu đã vậy vì sao thiếu chủ không để Hồng Diệp tắm cho ngài?" Trên mặt Hồng Diệp mang theo vẻ ủy khuất.
"Cái kia… Hồng Diệp, tôi ở trên núi lâu, đã quen tự mình tắm rửa, cô đi ra ngoài nhé." Lâm Hiên cố nén rung động trong lòng, nói.
"Vậy... Được rồi."
Hồng Diệp yên lặng rời khỏi bồn tắm, sau đó cầm sườn xám của mình, rời khỏi tầm mắt Lâm Hiên.
Mãi đến khi Hồng Diệp biến mất, Lâm Hiên mới thở dài một hơi.
Đưa tay an ủi cậu nhỏ bên dưới. Lẩm bẩm: "Ngươi thật quá thất vọng, cũng không phải chưa từng chạm vào phụ nữ nha!”
Trên thực tế, Lâm Hiên thật sự đã nhiều năm không chạm qua nữ nhân.
Ba năm trên núi, hai năm ở Thẩm gia. Ít nhất, đã năm năm không có giao tiếp chuyên sâu với phụ nữ.
Hơn nữa Hồng Diệp thật sự rất xinh đẹp, dáng người lại càng nóng bỏng, trong lúc nhất thời, trong nhất thời không nhịn được ‘chào cờ’.
Mặc dù, theo logic mà nói, hiện tại hắn làm ra cái gì, Hồng Diệp cũng sẽ thuận theo hắn.
Nhưng dù sao đây cũng là nha hoàn của sư phụ hắn.
Tắm rửa xong, Lâm Hiên mặc quần áo Hồng Diệp chuẩn bị cho hắn, rời khỏi phòng tắm.
Hồng Diệp đang canh giữ bên ngoài cửa.
"Thiếu chủ nhân, ta dẫn ngài về phòng."
Hồng Diệp đưa Lâm Hiên đến phòng của hắn.
Căn phòng cổ kính, được thắp tinh dầu thơm khiến Lâm Hiên cảm thấy rất thoải mái, dứt khoát nhắm mắt tu luyện.
Ngay tại thời điểm Lâm Hiên vận chuyển công pháp, phía sau lưng hắn tản ra từng đợt vầng sáng màu đỏ.
Nếu cởi quần áo ra, liền có thể thấy được, có một số thứ giống như vảy nổi trên lưng hắn.
Mờ nhạt hình thành một mô hình quái thú bốn chân.
Cực kỳ giống thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết Long Quốc!
Tu luyện đến tối, Hồng Diệp đến gọi hắn ăn cơm.
Bốn món ăn và một súp, tất cả đều là một món ăn gia đình, có mùi rất thơm.
Thật ra Lâm Hiên cũng nấu ăn rất giỏi, hắn từng ở Thẩm gia nấu ăn cho cả nhà bọn họ. Ba năm qua trên núi hắn cũng nấu ăn cho sư phụ.
Nhưng đây là lần đầu tiên,có ai đó nấu ăn cho hắn.
Hồng Diệp cũng không có ngồi ăn chung mà là đứng ở một bên chờ đợi.
Đây là quy củ, lúc chủ nhân ăn cơm, nha hoàn không có tư cách ngồi cùng bàn.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên lại nhớ tới ba năm ở Thẩm gia. Hắn danh nghĩa là con rể, nhưng thực tế địa vị không khác người hầu của Thẩm gia là mấy.
Ngày ngày giặt giũ, nấu nướng, phục vụ gia đình Thẩm Ngạo Tuyết. Thậm chí còn không đủ tư cách ngồi ăn tại bàn.
Cái loại thê lương này, chỉ có chính hắn mới biết.
Nhưng hắn vẫn không oán hận vì Thẩm gia trả giá.
Cuối cùng, đổi lại là một quả thận khác cũng bị đào đi.
"Hồng Diệp, ngồi xuống ăn cùng đi." Lâm Hiên hướng về phía Hồng Diệp nói.
Hồng Diệp lại lắc đầu.
“Đây là mệnh lệnh!” Lâm Hiên nghiêm giọng nói.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hiên, Hồng Diệp cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một đêm không có việc gì, sáng sớm hôm sau Lâm Hiên liền ra ngoài, chuẩn bị đi tìm một ít dược liệu chữa mắt cho Ninh Hinh.
Thẩm Ngạo Tuyết này xuống tay cũng thật ngoan độc, đối với mắt Ninh Hinh phá hư nghiêm trọng.
Trong tình huống bình thường, dù bệnh viện có tốt đến đâu cũng không thể chữa khỏi.
Nhưng Lâm Hiên có Cửu Chuyển Kim Châm, cùng với một ít đan dược thần kỳ. Hắn gần như đã nắm chắc có thể làm cho mắt của Ninh Tâm khôi phục như cũ.
Chương 10 Cửu Chuyển Kim Châm
Lâm Hiên trực tiếp đi tới y quán Hồi Xuân Đường, nổi danh nhất Giang Đô.
Nếu nơi này không có đủ dược liệu hắn muốn, vậy các nơi khác cũng khó mà tìm đủ.
Trong y quán lớn, có vô số bệnh nhân đang được khám bệnh.
Còn có chục lò thuốc đang đun nấu bên cạnh. Từng đợt hương dược đập vào mặt.
Hàng trăm đơn thuốc của bệnh nhân gửi được treo trên tường.
Không hổ là trung y quán nổi tiếng nhất Giang Đô, làm ăn quả thật rất tốt.
Đến lấy thuốc đều phải xếp hàng. Lâm Hiên cũng không vội, chậm rãi xếp hàng.
Khoảng nửa giờ sau, mới đến lượt Lâm Hiên.
Lâm Hiên đem đơn thuốc mình viết đưa lên.
Nhưng đối phương nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nói:
“Muốn lấy thuốc của ta, nhất định phải theo đơn của ta, nếu không sẽ xảy ra vấn đề, ai chịu trách nhiệm đây?”
“Nếu có vấn đề gì thì ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa bệnh tôi muốn chữa, ông cũng không kê được đơn thuốc.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Nếu muốn nói như vậy, thì thuốc này cũng không lấy được.” Đỗ Cao Minh với tư cách là thầy thuốc đứng đầu của Hồi Xuân Đường hừ lạnh một tiếng nói.
"Tiểu tử, ngươi có biết vị này là ai không? Hắn chính là Hồi Xuân Diệu Thủ - Đỗ Cao Minh. Trên thế gian này, sẽ không có bệnh Đỗ tiên sinh chữa không được!"
Một người đứng bên cạnh, hình như là đồ đệ của đối phương, lúc này liền ngạo nghễ nói.
Lâm Hiên nghe được lời này có chút buồn cười. Lời này, phải là hắn nói mới đúng.
Lão giả họ Đỗ y thuật đích thật là tốt nhất trong y quán này. Nhưng so với Lâm Hiên thì kém xa hơn ngàn dặm.
Lâm Hiên đang chuẩn bị mở miệng, lại bị đẩy sang một bên.
“Anh có đi khám bệnh hay không? Không thì nhường đường đi.”
Một mỹ nữ trẻ tuổi đỡ một ông lão đến chiếm vào chỗ của Lâm Hiên.
Đỗ Cao Minh cũng không để ý tới Lâm Hiên nữa, trực tiếp bắt mạch cho người này.
Một lát sau, Đỗ Cao Minh nhíu mày, biểu tình trở nên nặng nề.
Thông thường nhìn thấy thầy thuốc cau mày, người bệnh đều sẽ tự hiểu vấn đề nghiêm trọng.
Nhất là Đỗ Cao Minh người được mệnh danh là Hồi Xuân Diệu Thủ này. Hắn mà nhíu mày thì chắc chắn tình huống không thể lạc quan nổi.
Tuy nhiên ông lão có vẻ rất thản nhiên nói:
“Đại phu, ngươi cứ nói thẳng là được. Dù sao thì các đại phu khác đối với bệnh tệnh của lão tử ta cũng nói vô phương cứu chữa rồi.”
Đỗ Cao Minh thở dài, lắc đầu nói: "Căn bệnh này ta thật sự chữa không được, chỉ có thể cho ông mấy phương thuốc để ngươi khôi phục thân thể, nói không chừng ông có thể sống thêm được một thời gian.”
"Vậy, ta còn sống được bao lâu?"
"Không đến một tháng." Đỗ Cao Minh trầm ngâm một lát nói.
Nghe Đỗ Cao Minh nói xong, thiếu nữ bên cạnh lập tức rơi nước mắt.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng niềm hy vọng cuối cùng cũng biến mất khiến cô không thể không khổ sở.
"San nha đầu, đừng khóc. Ít nhất, ta biết mình còn có thể sống bao lâu, đi thôi, chúng ta về nhà!" Lão giả sủng nịch vuốt ve mái tóc của cô.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên nhịn không được nói:
"Ông vừa rồi không phải nói bệnh gì cũng có thể chữa sao? Vì sao, bệnh nhẹ thế mà cũng không thể chữa?"
“Tiểu tử, ngươi có biết ông ấy bị bệnh gì không? Lão phu dám nói, toàn bộ Long quốc không ai có thể chữa khỏi cho ông ấy!" Đỗ Cao Minh nhíu mày.
"Vị tiên sinh này, vừa rồi ta vội vàng chữa bệnh cho ông nội nên chen hàng của anh. Thật xin lỗi.”
Cô gái cúi đầu với Lâm Hiên, nói một tiếng xin lỗi, sau đó liền đỡ ông lão muốn rời đi.
"Chờ một chút, tôi có thể chữa khỏi bệnh của ông ấy."
Nhưng khi hai người vừa đi được mấy bước thì một giọng nói lại vang lên.
Đây là giọng của Lâm Hiên!
Vừa nghe có người nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông lão, trên mặt cô gái hiện lên một tia hy vọng.
Nhưng khi quay đầu nhìn thấy người nói là Lâm Hiên, liền cảm thấy kinh ngạc.
Bất kể là Đông Y hay Tây Y, thâm niên đều dựa trên tuổi tác. Tuổi tác càng lớn, kinh nghiệm càng nhiều.
Màngười đàn ông này, bất quá cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi.
Ngay cả chuyên gia ở Mỹ Quốc, hay Hồi Xuân Diệu Thủ Đỗ Cao Minh cũng nói không chữa được, hắn lại có thể mạnh miệng nói có thể chữa khỏi?
Hơn nữa, hắn còn chưa từng bắt mạch cho ông nội cô, có khi đến bệnh của ông là gì còn không biết.
"Tiểu tử, nếu ngươi chữa khỏi bệnh cho ông ấy, vậy Hồi Xuân Đường này ta liền cho ngươi luôn.” Đỗ Cao Minh cười lạnh nói.
“Cái đó thì không cần, chỉ cần lấy cho tôi thuốc tôi muốn là được.” Lâm Hiên nhàn nhạt đáp một câu.
Sau đó từ trong túi Bách Bảo lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm mà sư phụ đã cho hắn.
Tuy rằng bệnh tình của lão giả này có chút nghiêm trọng, nhưng y thuật của Lâm Hiên đã đến mức tuyệt thế, so với sư phụ Sát Đế còn mạnh hơn không ít.
Lúc trước, chỉ dùng vài cây thông châm, liền chữa khỏi vô sinh của chị gái dưới chân núi.
Hiện tại lại dùng đến Cửu Chuyển Kim Châm!
Chín cây kim châm này là do Sát Đế lấy được từ một di tích, trông có vẻ vàng óng nhưng không phải làm bằng vàng, chúng là một loại vật liệu không xác định được. Có sức mạnh đáng kinh ngạc
Chữa khỏi lão giả này, thật sự là không thành vấn đề
“Lão tiên sinh, ông không thể để hắn làm bậy trên người mình được.”
“Không thể trị lung tung, ngươi có biết ông ấy mắc bệnh gì không mà dám nói có thể chữa?”
“Đây là xơ phổi nha. Nếu ngươi có thể chữa khỏi bệnh này, vậy ung thư chắc cũng chữa được!”
Xơ phổi là một quá trình không thể đảo ngược, y học hiện đại cũng như y học cổ truyền Trung Quốc đều không thể làm gì được, có thể gọi là bệnh nan y.
Nếu Lâm Hiên có thể chữa khỏi cho ông lão, chẳng khác nào hắn có thể chữa khỏi bệnh nhân đã uống thuốc diệt cỏ.
Lời nói của mọi người cuối cùng cũng khiến cô gái dao động. Hống hồ cô cũng thật sự không tin tưởng người đàn ông trẻ tuổi này.
Cô càng không muốn ông nội lại bị tra tấn lần nữa nên cúi đầu trước mặt Lâm Hiên nói:
"Vị tiên sinh này, cám ơn lòng tốt của anh. Nhưng chúng tôi không cần.”
Thấy đối phương không muốn tiếp nhận lòng tốt của mình, Lâm Hiên thờ ơ nhún vai.
“San nha đầu. Hay là cứ để cho hắn thử một chút xem. Dù sao lão phu ta cũng không sống được mấy ngày. Lỡ như vị thiếu niên này thật sự có thể chữa khỏi cho ta thì sao?” Lão giả lại đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Hiên gật gật đầu. Nhưng hắn cũng không có lập tức bắt đầu trị liệu, mà là nhìn về phía thiếu nữ hỏi:
“Cô là một trinh nữ đúng không?”
Không ai ngờ rằng Lâm Hiên sẽ đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
Đặc biệt là cô gái bị hỏi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
“Chuyện này có liên quan gì tới việc chữa bệnh cho ông nội tôi hả?” Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói.
“Rất có liên quan nha. Nếu đúng, bệnh của ông cô sẽ có thể chữa khỏi. Nếu không đúng, vậy thì liền không thể chữa được rồi.” Lâm Hiên nói.
“Tôi… đúng vậy!” Cô gái do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng gật đầu.
“Vậy thì tốt! Lại đây.” Lâm Hiên vẫy tay gọi thiếu nữa kia lại.
“Anh… Anh làm gì vậy?”
Thấy Lâm Hiên nhìn chằm chằm thân thể mình, cô gái cảm thấy rất khó chịu.
Nghĩ thầm, chắc gã chết tiệt này đang muốn chiếm tiện nghi của cô nên mới nói có thể chữa bệnh cho ông.
Đương nhiên Lâm Nhiên không phải muốn lợi dụng cô gái này. Anh chỉ là đang cẩn thận quan sát, xem rốt cuộc lời cô nói có đúng sự thật không.
Dù sao anh cũng phải đảm bảo 100%, nếu không, bệnh của ông lão không những không chữa khỏi mà kết quả còn tồi tệ hơn.
Một lúc sau, Lâm Hiên hài lòng gật đầu.
Sư phụ Sát Đế đã dạy anh qua chuyện làm sao nhận biết phụ nữ. Anh có thể xác định được người đó có từng phát sinh quan hệ với nam nhân chưa thông qua khí chất, hình dáng, chuyển động cơ thể. Thậm chí là cả giọng nói của người phụ nữ đó.
Một cô gái và một người phụ nữ trưởng thành sẽ có những khác biệt tinh tế khác nhau.
Lâm Hiên sau khi đã xác định xong, liền cầm một cây Cửu Chuyển Kim Châm ra, nói:
“Phổi của ông nội cô bị xơ hóa. Dùng y thuật thông thường không thể nào có thể chữa khỏi. Nhưng nếu dùng Cửu Chuyển Kim Châm cùng tiên thiên cung huyết của cô trị liệu, đương nhiên là có thể khỏi.”
Tử cung của người phụ nữ là nơi hình thành sự sống và có sức sống vô tận.
Cô gái còn định hỏi ‘tiên thiên cung huyết’ là gì thì đã bị Lâm Hiên dùng Cửu Chuyển Kim Châm đâm tới.