• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Mua hết!

“Trần Đình, cô có còn là con người không? Rõ ràng đây là cô cố ý.” Lý Thiết Trụ mắng, anh không ngờ Trần Đình bây giờ lại biến thành như vậy.

"Thế nào? Thấy thương cô ấy à? Thương cô ấy, vậy các người liền giúp mua hết quần áo là được nha!” Trần Đình cười lạnh, trong đầu lại thầm nghĩ:

‘Một thực tập sinh mà cũng dám đối nghịch với cô?’

Nữ thực tập bất lực đứng đó, bật khóc.

“Tôi mua hết những bộ quần áo này. Ngoài ra, trong cửa hàng này, tất cả các loại có size vừa với tôi là mập mạp, tôi đều mua hết!” Lâm Hiên nói.

“Ha ha, Lâm Hiên, sao anh không nói anh muốn lên trời luôn đi? Tất cả quần áo ở đây anh đều mua? Có biết giá bao nhiêu không? Ít nhất là một triệu! Trần Đình cười ha ha.

"Không phải chỉ có một triệu sao? Quẹt thẻ!"

Lâm Hiên trực tiếp đưa tấm thẻ đen cho nữ thực tập sinh.

"Lâm Hiên, trong thẻ của cậu có nhiều tiền như vậy sao?” Lý Thiết Trụ tim đập nhanh một chút, nhỏ giọng hỏi.

"Ta cũng không biết." Lâm Hiên cũng nhỏ giọng đáp lại.

Sư phụ Sát Đế nói thẻ này không có hạn mức, nhưng Ninh Phú Quý lại chỉ lấy về năm ngàn, điều này khiến Lâm Hiên có chút không chắc chắn.

Nhưng mà anh vẫn là tin tưởng Sát Đế sư phụ hơn một chút.

“Mẹ kiếp!”

Lý Thiết Trụ trợn trắng mắt, nếu như thẻ Lâm Hiên không thanh toán được, vạy không phải mất mặt đến chết sao?

Nhưng điều hắn lo lắng không có xảy ra.

Nữ thực tập sinh lấy máy POS ra và quẹt một triệu. Đinh một tiếng, thanh toán thành công.

Thẻ của Lâm Hiên thực sự có một triệu?

Thân thể Trần Đình rung lên, không nghĩ tới người nghèo như hắn lại có nhiều tiền như vậy.

Sớm biết, sẽ không cư xử như vậy với bọn họ. Thế nhưng, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.

"Có một triệu thì sao? Tôi nói ít nhất là một triệu, chứ có nói một triệu là đủ mua hết đâu?” Trần Đình cứng miệng nói.

"Ồ? Vậy cô tính thử xem, mua hết tất cả quần áo trong cửa hàng của cô thì bao nhiêu tiền?” Lâm Hiên hỏi.

"Cũng phải năm, sáu triệu đi!” Trần Đình bĩu môi nói.

Cô không tin, thẻ của Lâm Hiên có đến năm, sáu triệu!

"Quẹt thẻ!"

"Quý khách, anh đừng xúc động mà tiêu xài hoang phí.”

Lâm Hiên vì nữ thực tập sinh giải vây, trong lòng cô cực kỳ cảm động, nhưng không muốn Lâm Hiên tốn quá nhiều.

“Không được, tôi trời sinh đã hoang phí vậy rồi. Cứ quẹt thẻ đi!”

"Nhưng nhiều quần áo như vậy, anh cũng mặc không hết, hơn nữa, còn có một số không vừa với người anh." Nữ thực tập sinh nói.

"Cũng đúng..." Lâm Hiên suy tư.

Một lát sau lại nói: "Vậy thì đem quần áo phù hợp với tôi gói riêng ra. Còn những cái còn lại, tôi thấy ở quảng trường bên kia có quyên góp quần áo cũ. Cô đưa đến nơi đó, coi như là tặng cho người dân miền núi đi.”

“Anh… anh đang nói nghiêm túc đấy chứ?” Nữ thực tập sinh nghe vậy nuốt nước bọt.

Trong cửa hàng này, quần áo phù hợp với kích thước của Lâm Hiên, nhiều nhất là một phần năm.

Đó là hơn một triệu.

Còn lại, Lâm Hiên muốn quyên góp cho vùng núi, vậy chẳng phải là muốn quyên góp mấy triệu sao?

Cái này cũng... Quá hào phóng, phải không?

Bình thường quyên góp, đều là tặng một ít quần áo cũ không cần.

Nhưng người đàn ông này muốn quyên góp quần áo hoàn toàn mới, hơn nữa còn là hàng của Prada!

Nữ thực tập nghi ngờ rằng mình đang mơ. Cô véo đùi một cái, rất đau, đây là sự thật, không phải là nằm mơ!

"Đương nhiên là nghiêm túc, dù sao chúng tôi cũng là người có ý thức trách nhiệm xã hội mà."

Lâm Hiên tự mình cầm lấy máy POS, trực tiếp quẹt 6 triệu.

"Được rồi, tiền đã thanh toán, giúp tôi gói quần áo đi."

“Vâng, thưa quý khách!”

Nữ thực tập sinh biết hôm nay gặp phải đại gia, vui vẻ đi đóng gói quần áo.

“À, đúng rồi, doanh thu của những bộ quần áo này, toàn bộ thành tích đều chỉ tính cho một mình cô!” Lâm Hiên bổ sung một câu.

Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Đình cực kỳ đặc sắc.

Sắc mặt biến hóa vài lần.

Cuối cùng, công nàng trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nói với Lâm Hiên:

“Anh Lâm Hiên, những lời trước đó là toi nói đùa thôi. Tôi biết ngay anh là người có tiền đồ mà."

“Ha ha, vừa rồi cô không nói như vậy nhi?” Lâm Hiên cười lạnh.

“Đâu có, tôi vẫn luôn kêu Thiết Trụ phải học hỏi anh nhiều hơn. Không tin, anh thử hỏi Thiết Trụ xem.”

Trần Đình đi tới bên cạnh Lý Thiết Trụ, kéo cánh tay anh.

Lý Thiết Trụ rút tay ra, lạnh mặt nói: "Trần Đình, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy? "

“Thiết Trụ, tôi đúng là vô liêm sỉ và không biết xấu hổ. Chỉ cần anh tha thứ cho tôi, anh muốn mắng tôi như thế nào cũng được." Trần Đình bất chấp nói.

Đáng tiếc, Lý Thiết Trụ đã thấy rõ bộ mặt Trần Đình, không có khả năng tin tưởng cô ta nữa.

"Em gái, phiền em gửi quần áo đến địa chỉ này." Lâm Hiên để lại địa chỉ, sau đó cùng Lý Thiết Trụ rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng không chút luyến tiếc của Lý Thiết Trụ, Trần Đình nghiến răng nghiến lợi nói:

“Anh lên mặt cái gì? Lâm Hiên có tiền, cũng không phải Lý Thiết Trụ anh có tiền!”

Trần Đình tức sôi máu, còn định chửi rủa thêm mấy câu nữa thì một người đàn ông ăn mặc sang trọng, đeo đồng hồ Patek Philippe cùng kính râm, bước vào cửa hàng.

Cô nàng lập tức thay đổi thái độ, trưng ra bộ mặt tươi cười đi đến tiếp đón:

“Quý khách, anh cần gì ạ?”

Người đàn ông nhìn thấy Trần Đình, đầu tiên là đánh giá vài lần, chợt tháo kính râm xuống, ngạc nhiên nói: "Trần Đình? Tôi là Ngô Hữu Lượng nè.”

“Ô, Ngô Hữu Lượng, đã lâu không gặp nha. Trông cậu bây giờ phát đạt quá!”

Trần Đình đánh giá trang phục của Ngô Hữu Lượng, biết trên người Ngô Hữu Lượng hiện tại không ít hơn một triệu.

Ngô Hữu Lượng và Trần Đình là bạn học trung học, còn theo đuổi Trần Đình, nhưng cuối cùng Trần Đình lựa chọn Lý Thiết Trụ to cao.

Cô không ngờ Ngô Hữu Lượng bây giờ lại có tiền như vậy.

“Cũng được. Tôi mở một công ty nhỏ. Một năm cũng chỉ kiếm được một trăm triệu." Ngô Hữu Lượng như khiêm tốn nói.

"Một trăm triệu mà gọi là cũng được?" Trần Đình mở to hai mắt.

“Đình Đình, không ngờ nhiều năm gặp lại, cậu vẫn đẹp như vậy.” Ánh mắt Ngô Hữu Lượng đánh giá Trần Đình.

Công bằng mà nói, nhan sắc của Trần Đình đã không còn thỏa mãn được Ngô Hữu Lượng.

Dù sao hắn hiện tại có tiền như vậy, nữ nhân xinh đẹp, đã sớm chơi chán rồi.

Nhưng Trần Đình dù sao cũng là nữ thần thời sinh viên của hắn, thế nào anh cũng muốn chơi vài lần. Bù đắp cho sự hối tiếc vào thời điểm đó.

“Vậy à. Tôi có đẹp không?”

Trần Đình không quá tự tin, dù sao, đối với người có tiền như Ngô Hữu Lượng mà nói, không thiếu phụ nữ xinh đẹp.

"Đương nhiên, Đình Đình, cậu biết đấy, từ hồi trung học tôi đã thích cậu. Hiện tại cậu có bạn trai không?” Ngô Hữu Lượng mở miệng hỏi.

“Không có…” Trần Đình đáp, nhưng thật ra là đã có!

"Vậy cậu làm bạn gái tôi có được không." Ngô Hữu Lượng ánh mắt sáng lên.

Thật ra mặc kệ Trần Đình có bạn trai hay không, hắn đều phải chơi một chút.

"Cái này, cái này quá nhanh..." Trần Đình hận không thể lập tức đáp ứng, nhưng ra vẻ rụt rè nói.

"Cũng đúng. À, đúng rồi, đêm nay mấy người bạn học cũ muốn tụ tập ở khách sạn ở Prince. Cậu cùng đi với tôi đi.”

"Được nha."Trần Đình vui vẻ đồng ý.
Chương 27 Họp lớp

Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ đi dạo trong trung tâm thương mại đến tối, mới mua hết đồ đạc cần thiết.

Lúc chuẩn bị về thì điện thoại của Lý Thiết Trụ vang lên.

Là lớp trưởng Khương Phán gọi tới, nói muốn anh cùng đến họp lớp.

Lâm Hiên cũng nhận được lời mời. Anh và Lý Thiết Trụ cũng là bạn cùng lớp trung học.

Đến khi học đại học là bạn thân. Sau khi tốt nghiệp lại đều làm việc ở tập đoàn Ngạo Tuyết, ở chung một ký túc xá, bởi vậy mới có tình cảm sâu sắc như vậy.

"Lâm Hiên, đi không?" Lý Thiết Trụ nhìn về phía Lâm Hiên.

Dù sao thanh danh của Lâm Hiên trong mắt mọi người cũng không tốt. Vì "gả" vào hào môn, đem thận của mình hiến đi.

“Sao lại không đi?” Lâm Hiên thản nhiên nói.

Khách sạn Prince.

Lúc này đã có rất nhiều người đến.

Lớp trưởng Khương Phán, là đại mỹ nhân.

Ở trường trung học, đã là hoa khôi. Hiện tại trưởng thành, càng thêm quyến rũ hơn.

Làm cho một đám đàn ông thèm muốn không thôi.

Ngay cả Ngô Hữu Lượng cũng âm thầm nuốt nước bọt.

Sớm biết Khương Phán cũng đến, hắn còn trêu chọc Trần Đình làm gì.

Trần Đình tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng không thể so sánh với Khương Phán.

Nhưng không sao, dù sao cũng đã thêm phương thức liên lạc của Khương Phán, còn rất nhiều cơ hội.

Trước tiên chơi Trần Đình trước rồi tính tiếp.

Hơn nữa, ngoại trừ Khương Phán ra, còn có mấy nữ sinh xinh đẹp, đến lúc đó, đều phải chơi một lần.

Thậm chí, ngay cả bạn gái của những người khác theo đến, Ngô Hữu Lượng cũng không có ý định bỏ qua.

Đó là quyền lực của đồng tiền. Miễn là hắn coi trọng nột người phụ nữ, sẽ không thể không có được.

"Lớp trưởng, cậu càng lớn càng xinh đẹp."

“Cậu cũng vậy mà. Rất đẹp trai!”

"Đẹp trai có ích lợi gì? Vẫn là Ngô Hữu Lượng lợi hại, mở công ty lớn hơn trăm triệu đấy!"

"..."

Bạn học cũ gặp mặt, tự nhiên không thể thiếu một màn khoe khoang.

Tất nhiên, cũng có một số kỷ niệm.

“Lớp trưởng, cậu đã kết hôn chưa? Tôi nhớ lúc còn đi học, hầu như bạn học nam nào cũng đều viết thư tình cho cậu.”

“Nhất là hai tên mặt chó Lý Thiết Trụ và Lâm Hiên, chẳng những viết thư tình cho cậu, còn mỗi ngày nhất định phải đưa cậu về nhà, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

"Đúng vậy, may mắn lúc ấy lớp trưởng không mềm lòng. Chứ nếu thật sự đi theo, sẽ rất thảm."

"Lý Thiết Trụ thì không nói nữa, Lâm Hiên thậm chí hiến thận để trở thành con rể của một gia đình giàu có. Vậy mà hắn cũng làm được…”

“Được rồi, được rồi, chuyện trước đây không nói nữa…” Khương Phán dường như không muốn mọi người nói tiếp.

Dù sao, cô cũng đã từng động tâm với Lâm Hiên.

Tuy nhiên, hiện tại Lâm Hiên và cô đã là người của hai thế giới.

Tuy rằng Khương Phán chưa kết hôn, nhưng sự nghiệp đang rất thăng hoa.

Điều hành một công ty dược phẩm không nhỏ, tài sản cũng có mấy chục triệu.

"Trần Đình, không phải cậu ở cùng với Lý Thiết Trụ sao? Sao lại đi với Hữu Lượng?"

Có người nhìn ra quan hệ giữa Trần Đình và Ngô Hữu Lượng không tầm thường, liền mở miệng hỏi.

“Ai nói tôi cùng Lý Thiết Trụ ở cùng một chỗ? Là hắn vẫn đuổi theo tôi, ta cũng không có đồng ý!” Trần Đình vội vàng nói.

Cô cũng không muốn Ngô Hữu Lượng biết về mối quan hệ của cô với Lý Thiết Trụ.

"Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên một lát nữa sẽ tới, đến lúc đó các cậu nói chuyện ý tứ một chút nha. Nhất là chuyện Lâm Hiên hiến thận ở rể, các cậu đừng nhắc tới.” Khương Phán nhíu mày nói.

"Lớp trưởng, sao cậu bảo vệ Lâm Hiên như vậy. Không phải cậu thật sự thích hắn đó chứ?" Có người la ó..

"Đương nhiên không phải..."



“Chắc là phòng này!”

Lúc này, Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ cũng đã tới.

Đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, một thanh âm dễ nghe lại ngăn cản Lâm Hiên.

“Lâm Hiên!”

Lâm Hiên quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

Lâm Nhược Hi?

"Sao cô lại ở đây?" Lâm Hiên nhíu mày hỏi.

"Khách sạn này là do nhà tôi mở, tôi ở đây có gì lạ không? Ngược lại phải hỏi anh sao lại xuất hiện ở đây đó. Đến ăn cơm à? Tôi có thể giảm giá cho anh.” Lâm Nhược Hi chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nói.

“Không cần.” Lâm Hiên cũng không nhiều lời, đẩy cửa phòng riêng đi vào.

“Có cần phải lạnh lùng như vậy không hả?” Lâm Nhược Hi có chút bực bội.

Ở Giang Đô này, ngoại trừ Thẩm Ngạo Tuyết ra, người phụ nữ nào có thể so với cô?

Không biết có bao nhiêu người muốn uống nước rửa chân của cô nữa là.

Vậy mà cái tên Lâm Hiên này thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.

"Chẳng lẽ, người này không còn thận nên không có hứng thú với phụ nữ sao?” Lâm Nhược Hi nhịn không được nghĩ.

"Bọn họ ở bên trong làm gì vậy?" Lâm Nhược Hi gọi nhân viên phục vụ tới hỏi.

"Thưa Lâm tổng, hình như bọn họ đang tổ chức họp lớp.” Người phục vụ đáp.

“Họp lớp? Rất thú vị nha.” Đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Hi híp lại.

Trong phòng riêng.

"Thật ngại quá, vừa rồi trên đường kẹt xe." Lý Thiết Trụ áy náy nói với mọi người.

"Yo, nói Tào Tháo, Tào Tháo đến."

"Lâm Hiên, đã lâu không gặp." Khương Phán đối với Lâm Hiên gật đầu.

"Đã lâu không gặp."

Lâm Hiên cũng gật gật đầu, nhưng ánh mắt cũng không có dừng lại trên người Khương Phán quá nhiều.

Hai người ngồi xuống.

Thấy Lý Thiết Trụ đến, Ngô Hữu Lượng cố ý đặt tay lên vai Trần Đình. Như thể đang tuyên bố chủ quyền.

Trước đây hắn không tranh được với Lý Thiết Trụ, bây giờ dù thế nào cũng phải lấy lại thể diện.

Hơn nữa, hắn vừa rồi cũng đáp ứng Trần Đình, hôm nay nhất định phải làm cho Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên xấu mặt.

Trần Đình cũng không cự tuyệt. Thậm chí còn có chút đắc ý.

Lý Thiết Trụ ngươi không phải kiêu ngạo sao? Bây giờ tôi tìm thấy một mối tốt hơn, tức giận chưa?

Vì để chọc tức Lý Thiết Trụ, Trần Đình còn cố ý gắp một con hàu sống cho Ngô Hữu Lượng.

Cho đàn ông ăn hàu sống, hiểu nhiên đều hiểu.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lý Thiết Trụ có chút khó coi.

Dù sao cô ấy cũng là người hắn yêu bảy tám năm, hiện tại không chỉ nằm trong vòng ôm của người đàn ông khác, còn ăn hàu.

“Thiết Trụ, cậu cũng đừng buồn. Hữu Lượng hiện tại mở công ty lớn, giá trị hơn 100 triệu, Trần Đình lựa chọn Hữu Lượng, cũng không có gì đáng trách." Một bạn học nữ nói.

"Đúng rồi, Thiết Trụ, tôi nghe nói cậu vì góp tiền sính lễ đã phải vay nặng lãi. Giờ đã trả hết chưa? Nếu còn chưa trả xong, có thể mượn Hữu Lượng.”

“Số tiền này với Hữu Lượng chẳng tính là bao, có thể cho cậu mượn ngay lập tức. Tiền nợ kia cũng trả cho xong, nếu không, chân bị người ta chặt đi, lần sau họp lớp có khi không tham gia được đó.” Nam sinh tên Trương Quý nói.

“Không cần phiền các người. Lâm Hiên đã giúp ta trả rồi.” Lý Thiết Trụ nghiêm mặt nói.

Tên này để cập đến vấn đề này, nhất định không có ý tốt.

Quả nhiên, nghe Trương Quý nói xong, mọi người lập tức xôn xao.

"Thật á? Thiết Trụ, cậu vay nặng lãi góp tiền lễ? May mắn Trần Đình không có theo cậu, nếu không sẽ là xui tận mạng.”

“Mà nếu cậu thật sự thiếu tiền, có thể nói với bạn học cũ như chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu mà."

"..."

Lý Thiết Trụ đã tức đến sắp bốc hỏa.

Chuyện hắn vay nặng lãi để góp tiền lễ này, chỉ có Trần Đình biết, ngay cả Lâm Hiên cũng không biết.

Rõ ràng là Trần Đình nói cho mọi người biết!
Chương 28 Ngươi rất có tiền sao?

"Trần Đình, cô còn không biết xấu hổ sao?”

“Nếu không phải cô cả ngày lười biếng, lại ham hư vinh, vay nợ trực tuyến, Thiết Trụ cần gì phải đi vay nặng lãi?" Sắc mặt Lâm Hiên khó coi nói.

Thật ra nếu chỉ là tiền sính lễ, Lý Thiết Trụ nhất định sẽ không đi vay nặng lãi.

Chính là hắn biết được Trần Đình bởi vì tiêu xài quá mức, mượn không ít tiền trên mạng, bị đòi nợ một cách thô bạo nên hắn mới quyết định đi vay nặng lãi giúp Trần Đình trả nợ.

Lý Thiết Trụ giúp Trần Đình trả xong các khoản vay trực tuyến, còn tưởng rằng Trần Đình sẽ gả cho hắn.

Nhưng không ngờ Trần Đình biết hắn vay nặng lãi, lập tức chia tay với hắn. Lại chạy theo một gã đàn ông giàu có.

Vì vậy mà việc Lý Thiết Trụ bị đánh gãy một chân kia, thật ra đều là do Trần Đình ban tặng.

“Tôi cũng không ép hắn đi vay nha. Chỉ là mấy vạn tệ thôi mà phải đi vay nặng lãi, như vậy chứng tỏ hắn không có bản lĩnh. Vậy tôi chia tay hắn càng là chính xác!”

Trần Đình một chút cũng không cảm thấy áy náy, thay vào đó lại nói như vậy.

“Trần Đình nói không sai, không phải chỉ là mấy vạn tệ sao. Lý Thiết Trụ, tôi thay cô ấy trả lại cho cậu.”

Ngô Hữu Lượng lấy ra mấy vạn đồng tiền mặt ttrong ví của mình, ném lên người Lý Thiết Trụ.

Cảm giác dùng tiền ném người này thật là sướng.

Nhất là với người từng cướp nữ nhân của hắn như Lý Thiết Trụ.

Biết Trần Đình và Lý Thiết Trụ từng ở cùng một chỗ, trong lòng Ngô Hữu Lượng còn có chút khó chịu.

Nhưng vừa rồi Trần Đình cũng đã nói với hắn, cô nàng cũng chưa từng ngủ với Lý Thiết Trụ.

Thật sự là thảm hại.

Làm chân chó nhiều năm như vậy, thậm chí đến miệng Trần Đình cũng không được hôn.

Mà đêm nay, hắn muốn đùa giỡn Trần Đình như thế nào, liền có thể đùa bỡn như thế nào.

“Không cần tiền thối của mày!” Lý Thiết Trụ ném tiền trả về.

"Lý Thiết Trụ a Lý Thiết Trụ, tôi biết cậu có cốt khí, nhưng chỉ có cốt khí có ích lợi gì?”

“Cậu phải có tiền! Có tiền, căn bản không cần đuổi theo nữ nhân, các nàng sẽ giống như chó nhào tới liếm cậu.”

“Chỉ cần cậu có tiền, người phụ nữ mà cậu không thể có được, cũng sẽ nằm ở trong tầm tay của cậu.” Ngô Hữu Lượng ôm Trần Đình vẻ mặt ngạo nghễ nói.

Tuy rằng lời ngô Hữu Lượng nói, đều làm cho nữ sinh ở đây, nhất là Trần Đình, cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng lời này cũng không phải không đúng.

Người có tiền, đánh rắm cũng thơm.

Lý Thiết Trụ siết chặt nắm đấm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.

Nhưng Lâm Hiên lại vỗ vai hắn, ra hiệu hắn không cần xúc động.

Rồi lại liếc về phía Ngô Hữu Lượng một cái, hờ hững hỏi: "Ngươi rất có tiền sao?"

“Tại hạ bất tài, mở một công ty nhỏ, một năm kiếm được một trăm triệu thôi." Ngô Hữu Lượng vừa di chuyển tay mơn trớn trên người Trần Đình, vừa kiêu ngạo nói.

"Một trăm triệu là nhiều sao?" Lâm Hiên cười lạnh nói.

"Ha ha, một trăm triệu không nhiều? Đó là con số cậu nằm mơ cũng không được!" Trương Quý lại mở miệng nói.

Rất rõ ràng, tên này muốn nịnh bợ Ngô Hữu Lượng.

Thấy vẻ mặt khinh thường của Lâm Hiên, Ngô Hữu Lượng lắc đầu, sau đó nói:

"Lâm Hiên, tôi nghe Đình Đình nói, hôm qua cậu đem quần áo trong cửa hàng của cô ấy mua toàn bộ, tiêu tốn mấy triệu. Chắc đó là phí chia tay mà Thẩm Ngạo Tuyết cho cậu đúng không?”

“Người như cậu, có được một chút tiền, nên đi mua một căn nhà, lại tìm một người phụ nữ bình thường làm vợ, chứ không phải vì giả vờ làm sang mà liền tiêu hết tiền."

"Đúng vậy, Lâm Hiên, cậu đem thận của mình hiến hết, có được mấy triệu trong người, miễn cưỡng cũng có thể tìm được một người phụ nữ tầm thường làm vợ. Chứ nếu tiêu hết tiền rồi, về sau sợ là không tìm vợ đâu.”

"Thận đã hiến rồi, còn tìm vợ làm gì? Để cho người ta thành góa phụ sao?”

“Ừ ha. Cũng đúng. Ha ha ha.”

Một đám người lập tức cười to.

"Lâm Hiên, nói chúng tôi nghe thử đi, mất đi một quả thận là cảm giác như thế nào? Có phải là hữu tâm vô lực không?"

"Có ngon thì gọi mẹ ngươi lại đây, Lâm Hiên có thể làm cho bà ấy khóc ba ngày ba đêm đó!"

Thấy Lâm Hiên bị vũ nhục như thế, Lý Thiết Trụ rốt cục nhịn không được nữa, cao giọng nói.

"Mẹ kiếp, Lý Thiết Trụ, ngươi muốn chết sao?"

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Đủ rồi!”

Ngay khi tình hình phát triển đến mức sắp lật bàn, lớp trưởng Khương Phán phát ra một tiếng quát nhẹ.

Thời đi học, Khương Phán rất có uy vọng, hiện tại trở thành tổng giám đốc xinh đẹp, khí thế càng thêm mạnh.

Một tiếng quát nhẹ cuối cùng cũng làm mọi người ngưng lại.

“Mọi người cũng đã nhiều năm không gặp, có thể cùng ăn một bữa ngon hay không?” Khương Phán liếc mọi người một cái, lạnh lùng nói.

"Nghe lớp trưởng đi, ăn cơm thôi!" Ngô Hữu Lượng nhanh chóng phụ họa.

Dù sao mục đích đả kích Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ cũng đã đạt được. Hắn còn phải giữ hình tượng để về sau còn có thể cùng mỹ nữ lớp trưởng Khương Phán phát sinh cái gì đó.

Làm mọi thứ quá cực đoan là không tốt.

Điện thoại của Khương Phán đúng lúc này lại reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, trong mắt Khương Phán hiện lên một chút hoảng sợ.

"Ừ… Mọi người ăn trước đi, tôi đi nghe điện thoại chút.” Khương Phán đứng dậy rời đi.

Sau khi Khương Phán rời đi, đám nam sinh lại bắt đầu thảo luận sôi nổi về cô.

"Lớp trưởng của chúng ta thật sự càng lớn càng xinh đẹp, nhất là dáng người, lúc đi học không lộ ra, hiện tại lại phát triển dữ dội như vậy!"

"Đúng vậy, hiện tại còn mở công ty lớn, càng nhìn càng có ý vị. Mỹ nữ cực phẩm như lớp trưởng, chỉ sợ, cũng chỉ có Hữu Lượng mới xứng đôi nha."

Lúc mọi người khen Ngợi Khương Phán, còn không quên nịnh bợ Ngô Hữu Lượng một chút.

Điều này làm cho Trần Đình khó chịu. Nhưng cô cũng biết rằng mình không thể so sánh với Khương Phán.

Nói trắng ra, hiện tại cô chính là một con chó cưng của Ngô Hữu Lượng.

Nhưng cho dù là chó của Ngô Hữu Lượng, cũng tốt hơn cùng Lý Thiết Trụ nghèo đói ở cùng một chỗ.

"Tôi đi ra ngoài một lát.” Lâm Hiên nhìn bóng lưng Khương Phán rời đi, hướng Thiết Trụ nói một tiếng.

Mọi người dường như nhìn ra Lâm Hiên muốn làm gì, lập tức có người nói:

“Lâm Hiên, cậu muốn đi xin số điện thoại của lớp trưởng đúng không? Tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, đừng quấy rầy người ta.”

“Cho dù không phải là không phân biệt giàu nghèo, thì thận của cậu cũng không còn, lớp trưởng sẽ muốn một người đàn ông không được như cậu sao?”

Lời này không thể nói là không ác độc, nhưng Lâm Hiên giống như là không nghe thấy, trực tiếp rời khỏi phòng.

Ở trên núi tu luyện ba năm, trạng thái tinh thần của anh đã đạt đến một mức độ rất cao.

Khương Phán ra khỏi phòng, đi tới một góc khuất mới nghe điện thoại.

"Anh Long, anh có thể cho em thêm mấy ngày không, mấy ngày nữa em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh." Khương Phán nhỏ giọng nói micro.

“Thêm mấy ngày cái con mẹ cô, lời này tôi đã nghe bao nhiêu lần rồi?”

“Khương Phán, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa. Giờ cô đang ở đâu? Tôi sẽ cho người đến đó ngay lập tức.”

“Lúc trước vay tiền không phải cô đem thân thể ra đảm bảo sao? Giờ tiền không trả nổi, vậy cứ ngủ với tôi một năm đi. Nợ nần này của chúng ta liền có thể xóa.”

Lời nói của người được gọi là anh Long này khiến cho thân thể mềm mại của Khương Phán run lên.

Cô ấy dám ký vào thỏa thuận này, là vì cô có đủ tự tin có thể trả lại tiền trong thời gian quy định.

Không ngờ đối tác gom tiền rồi bỏ trốn, dù giữ được công ty nhưng tiền của anh Long tạm thời vẫn chưa có để trả.

“Anh Long! Xin anh…” Khương Phán còn muốn nói thêm cái gì, đáng tiếc đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Khương Phán vừa mới bỏ điện thoại xuống, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Lâm Hiên.

"Lớp trưởng?"
Chương 29 Mỹ nữ gặp khó khăn

“Lâm Hiên, cậu… cậu đứng đây từ bao giờ vậy?”

Khương Phán bị Lâm Hiên làm cho hoảng sợ, trên mặt xinh đẹp có chút bối rối.

"Tôi vừa mới đến thôi."

“Cậu không nghe thấy cái gì chứ?" Khương Phán khẩn trương nhìn Lâm Hiên.

Là lớp trưởng, cô luôn là người giỏi nhất, mặc dù bây giờ cô gặp rắc rối, nhưng cũng không muốn các bạn cùng lớp cũ của mình biết.

Hơn nữa còn là Lâm Hiên mà cô từng thích.

Lúc trước lý do Khương Phán thích Lâm Hiên thật ra cũng rất đơn giản.

Có cái gọi là gái ngoan rất sợ bị đàn ông chọc ghẹo.

Vào thời gian đó, Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ mỗi ngày đều đưa Khương Phán về nhà.

Lúc đầu, Khương Phán có chút phản cảm. Nhưng dần dần lại thành quen.

Nếu một ngày nào đó Lâm Hiên và Lý Thiết Trụ không tiễn nàng, ngược lại nàng có chút cảm giác không thích ứng.

Về phần vì sao lại thích Lâm Hiên chứ không phải Lý Thiết Trụ, vậy chỉ có thể nói là vì gu cá nhân mà thôi.

Lý Thiết Trụ phát triển rất nhanh, vào lúc đó, cũng đã cao một mét bảy, hơn nữa bộ dạng cũng rất mập, không phải gu của Khương Phán.

Nhưng Lâm Hiên thì khác, không chỉ có tỷ lệ dáng người rất tốt, hơn nữa còn có chút đẹp trai.

Tuy rằng Khương Phán cũng không biết, vậy có gọi là thích hay không.

Thời gian trôi qua, bề ngoài cô trông phong quang, nhưng thực chất cũng có những khó khăn của mình.

Vì để phát triển công ty, cô đã vay nặng lãi.

Với tình hình hoạt động của công ty, hoàn toàn có khả năng trả lại.

Nhưng không ngờ lại bị đối tác ôm tiền chạy đi, tiền vay nặng lãi thành ra rất khó trả nổi.

Lúc trước khí vay nặng lãi này, Khương Phán lấy thân thể của mình làm tài sản thế chấp.

Nói cách khác, nếu Khương Phán không trả tiền, cô phải làm người phụ nữ của anh Long kia một năm.

Lâm Hiên nhìn ra Khương Phán muốn giấu, lắc đầu nói: "Tôi cái gì cũng không nghe thấy."

Nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Khương Phán cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Cho dù có chật vật đến đâu cũng không thể mất mặt trước mặt bạn học cũ của mình.

"Lớp trưởng, nếu gặp phải khó khăn gì, có thể nói với tôi, tôi có thể giúp cậu."

Tuy rằng vừa rồi Khương Phán không có mở loa ngoài, nhưng Lâm Hiên thính giác kinh người, vẫn là nghe được nội dung điện thoại.

"Tôi là một tổng giám đốc lớn, còn cần cậu hỗ trợ gì chứ? Đi, trở về ăn cơm thôi!" Khương Phán mạnh mẽ nặn ra một nụ cười.

Lâm Hiên cũng không có nhiều lời, đi theo Khương Phán cùng nhau trở lại phòng.

Sau khi trở lại phòng riêng, Khương Phán vẫn không thể bình tĩnh được.

Sớm biết như vậy, lúc đó không nên mạo hiểm đi vay nặng lãi. Còn không bằng làm người bình thường.

Bây giờ, cô chỉ muốn khóc, nhưng lại không dám khóc. Rõ ràng là buồn, nhưng vẫn phải giả vờ mỉm cười.

Cuối cùng cũng kiên trì cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, cửa phòng lại bị một cước đá văng ra.

Sau đó, mười mấy người nối đuôi nhau đi vào.

Cầm đầu là một người đàn ông có xăm hình rồng trên cổ.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt Khương Phán lập tức trở nên trắng bệch.

Không nghĩ tới, anh Long nhanh như vậy liền tìm tới.

“Khương Phán, cuối cùng cũng để tôi tìm được cô.” Anh Long vẻ mặt hưng phấn.

“Ngươi là ai, ai cho ngươi vào?” Trương Quý còn chưa phân biệt rõ tình huống, lớn tiếng quát lớn.

Kết quả là ăn một tát của anh Long, ngã thẳng xuống đất.

“Lão tử tới tìm Khương Phán đòi tiền, các ngươi hoặc là giúp nàng trả tiền, hoặc là câm miệng. Nếu không, dao của lão tử sẽ chơi với các ngươi!” Anh Long trực tiếp cắm một con dao sắc bén lên bàn.

“Anh Long, hôm nay là họp lớp của bọn tôi. Chuyện của chúng ta, hôm khác nói được không?” Khương Phán cầu xin nói.

"Khương Phán, lúc trước chúng ta đã nói xong, nếu cô còn không có tiền, liền phải ở cùng tôi một năm, đừng nói tôi không có tình cảm, tôi đã cho cô ba tháng ân huệ rồi." Anh Long lạnh lùng nói.

Lời nói của anh Long khiến cho Khương Phán cực kỳ xấu hổ.

Ánh mắt những người khác nhìn Khương Phán cũng xảy ra biến hóa.

“Còn tưởng lợi hại thế nào, ra cũng đi vay nặng lãi nha!”

"Đúng vậy, còn rất biết giả vờ."

"..."

"Tốt xấu gì cũng là lớp trưởng chúng ta, hay chúng ta cùng nhau gom góp?" Một nữ sinh có quan hệ không tệ với Khương Phán mở miệng nói.

"Lớp trưởng, cậu nợ bao nhiêu tiền?"

“Cả vốn lẫn lãi, mười triệu!” Anh Long ngậm điếu thuốc trong miệng nói.

10 triệu?

Đây không phải là một con số nhỏ.

Cho dù là đối với Ngô Hữu Lượng mà nói, cũng không phải dễ dàng lấy ra như vậy.

Hắn khoe khoang rằng công ty có thể kiếm được một trăm triệu một năm, nhưng thật nha đó là doanh thu.

Còn lợi nhuận chân chính đến tay cũng chỉ hai, ba mươi triệu mà thôi.

10 triệu, gần như là lợi nhuận nửa năm của cả công ty hắn rồi.

Nghe con số 10 triệu, tất cả mọi người im lặng.

"Nếu không tìm Hữu Lượng mượn thử xem, hiện tại, chỉ sợ chỉ có hắn mới có thể lấy được nhiều tiền như vậy." Nữ sinh kia thở dài nói.

Nếu Khương Phán nợ không nhiều lắm, mọi người còn có thể gom góp.

Nhưng đó là 10 triệu lận nha!

Ở đây cũng chỉ có Ngô Hữu Lượng lấy ra được.

Ngô Hữu Lượng nghe vậy lông mày hơi nhíu chặt lại, sau đó nói:

“Nói thật thì, 10 triệu tôi có thể lấy ra. Nhưng đây không phải là số tiền nhỏ. Lớp trưởng, tôi có thể giúp cậu trả số tiền này, nhưng không thể chi tiền vô ích được…”

“Hữu Lượng, chờ công ty ổn định lại, tôi sẽ trả cậu 10% tiền lãi.” Khương Phán lập tức nói.

Ngô Hữu Lượng lắc đầu: "Ta không cần tiền lãi.”

“Vậy cậu muốn gì? Cổ phần của công ty? Tôi cũng có thể đưa nó cho cậu.”

"Tôi cũng không muốn cổ phần."

"Vậy rốt cuộc cậu muốn cái gì?"

"Tôi muốn cậu làm bạn gái tôi." Ngô Hữu Lượng nói thẳng ra mục đích của mình.

Dù sao đây cũng là 10 triệu, hắn là một người làm ăn, nếu như không có đủ lợi ích, hắn không có khả năng làm ăn thua lỗ.

Lời nói của Ngô Hữu Lượng khiến hy vọng vừa mới dấy lên của Khương Phán trong nháy mắt tan biến.

Làm bạn gái ngô Hữu Lượng và làm bạn gái anh Long, có gì khác nhau?

Nếu thực sự muốn chọn một trong hai người.

Còn không bằng chọn anh Long.

Dù sao cô và anh Long không liên quan, nhưng Ngô Hữu Lượng là bạn học của cô. Nếu cả ngày ở cùng một chỗ với Ngô Hữu Lượng, cô sẽ cảm thấy rất mất mặt.

“Ngô Hữu Lượng, bạn gái của cậu không phải là tôi sao?” Lúc này, Trần Đình rốt cục nhịn không được mở miệng nói.

"Trần Đình, cô cũng không thử nhìn lại bộ dạng của cô đi. Một đôi giày rách, còn muốn làm nữ nhân của Ngô Hữu Lượng tôi? Tôi cũng chỉ là chơi đùa với cô mà thôi." Ngô Hữu Lượng không chút khách khí nói.

Mặc dù điều này có thể gây ác cảm cho những người khác, nhưng đối với Ngô Hữu Lượng mà nói, đây chỉ là một nhóm bạn học kém cỏi thôi, muốn nghĩ gì thì nghĩ đi.

Ở chỗ này, cũng chỉ có Khương Phán có thể khiến anh coi trọng.

Trần Đình tức giận đến run rẩy, nhưng không dám phát tác. Dù sao, cô không thể chọc được Ngô Hữu Lượng.

"Nếu không, lớp trưởng, cậu liền đáp ứng đi, dù sao Hữu Lượng trẻ tuổi tài cao, hai người các ngươi ở cùng một chỗ cũng là trai tài gái sắc." Có người khuyên nhủ.

"Các người thương lượng được chưa? Nếu không ta sẽ khiêng người đi nha.” Anh Long nhả ra một vòng khói rồi nói.
Chương 30 Đại gia ẩn mình

Khương Phán cắn chặt môi, không biết nên làm cái gì mới tốt.

Cuối cùng, Khương Phán đã có quyết định.

Tuy rằng, cô cũng không muốn lựa chọn Ngô Hữu Lượng.

Nhưng ở cùng một chỗ với Ngô Hữu Lượng, ít nhất là đường đường chính chính.

Còn anh Long này là người đã có gia đình.

Vậy chẳng khác nào chính là tiểu tam, là tình nhân.

"Tôi..."

"Tôi giúp cô ấy trả tiền!"

Nhưng khi Khương Phán vừa chuẩn bị mở miệng, một thanh âm khác đã vang lên trước.

Người nói là Lâm Hiên.

"Lâm Hiên, cậu biết mười triệu là bao nhiêu không?"

Lâm Hiên không có nói nhảm, trực tiếp đem thẻ đen chí tôn ném cho anh Long kia, nói:

"Không có mật mã, tự mình cầm đi quẹt đi.”

Anh Long vốn là vẻ mặt hờ hững, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ đen từ trong tay Lâm Hiên ném ra, sắc mặt lập tức thay đổi.

Những người khác nhìn không rõ, hắn chuyên môn phụ trách rửa tiền, làm sao có thể không biết.

Thẻ này vừa nhìn đã là không tầm thường, cũng không phải thẻ ngân hàng bình thường.

"Được, lát nữa tôi trả thẻ lại cho cậu.” Anh Long dẫn người rời đi.

"Cám ơn cậu, Lâm Hiên..."

Khương Phán trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng, người giải vây cho nàng lại là Lâm Hiên.

Còn Ngô Hữu Lượng vẻ mặt cực kỳ không vui.

Vốn tưởng rằng có thể có được nữ thần mà thời sinh viên tha thiết ước mơ. Lại bị Lâm Hiên đâm ngang một cước.

"Lâm Hiên, không nghĩ tới cậu lại có nhiều tiền như vậy nha?"

Lúc này, thái độ của mọi người đối với Lâm Hiên liền thay đổi.

Trước đó, Lâm Hiên lấy ra mấy triệu mua quần áo trong cửa hàng Trần Đình, cũng không thể chứng minh Lâm Hiên có tiền.

Nhưng bây giờ, Lâm Hiên lại lấy ra thêm 10 triệu để giúp Khương Phán, điều này chứng tỏ, Lâm Hiên có lẽ thật sự rất có tiền.

“Các người cho rằng trong thẻ hắn thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Nếu như Anh Long kia phát hiện trong thẻ đó không có tiền, nhất định sẽ quay về tính sổ nha.” Lúc này, Trương Quý đột nhiên nói.

Mọi người lúc này mới phản ứng lại. Đúng vậy, Lâm Hiên có thể có bao nhiêu tiền?

Thẩm Ngạo Tuyết có thể cho hắn 10 triệu phí chia tay không?

Cho dù Thẩm Ngạo Tuyết hiện tại có gia tài chục tỷ, cũng không có khả năng hào phóng như vậy. Huống hồ, những người càng giàu càng có xu hướng keo kiệt.

“Còn nữa, các người có biết anh Long đó là ai không?”

“Hắn là thủ hạ của Góa Phụ, một trong tứ đại tặc, Coi như là Thẩm gia, cũng không muốn trêu chọc hắn.” Trương Quý tiếp tục nói.

“Vậy chúng ta mau đi nhanh đi!”

Nghe Trương Quý nói xong, đám đông liền mất bình tĩnh.

Biết được anh Long là thủ hạ của Góa Phụ, Ngô Hữu Lượng cũng có chút hoảng hốt.

Hắn cũng từng nghe nói qua về tứ đại tặc, đó đều là những kẻ giết người không chớp mắt.

“Lâm Hiên, không có bản lĩnh cũng đừng giả bộ. Lừa gạt ngu xuẩn như vậy, chính là hại chết lớp trưởng đó!”

"Đúng vậy! Để cho Hữu Lượng giúp lớp trưởng trả tiền không phải là được rồi sao?"

“..."

Mọi người hướng về phía Lâm Hiên chỉ trỏ.

Khương Phán cũng có chút lo lắng, nói với Lâm Hiên:

"Lâm Hiên, tôi biết cậu muốn giúp tôi. Nhưng đây không phải là điều cậu có thể giải quyết, cậu mau đi đi!”

“Tôi tại sao phải đi? Tôi còn phải chờ hắn quay lại trả thẻ nữa.” Lâm Hiên trả lời.

"Lâm Hiên, đến lúc này cậu còn giả bộ được hả? Biết Góa Phụ là ai không? Đây chính là nữ vương của thế lực ngầm tại Giang Đô. Ngay cả Thẩm gia cũng không dám trêu chọc đâu!”

“Nếu cậu còn không nhanh đi, chờ chút nữa sợ rằng không đi được nữa…”

Đúng lúc này anh Long kia cầm thẻ đen quay lại.

Mọi người trong phòng lập tức im bặt, nín thở chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

"Khương Phán, coi như vận khí của cô tốt, nợ nần của chúng ta coi như xong.” Anh Long trả thẻ cho Lâm Hiên, dẫn người của mình rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Anh Long kia… cứ thế rời đi?

Chẳng lẽ, trong thẻ Lâm Hiên thật sự có nhiều tiền như vậy?

"Xem ra, Thẩm Ngạo Tuyết này còn rất rộng lượng, lại cho cậu phí chia tay lớn đến như vậy." Ngô Hữu Lượng có chút không cam lòng nói:

“Phục vụ đâu, tính tiền đi.”

Bữa tiệc kết thúc, mọi người chuẩn bị trả tiền để rời đi.

Tuy nhiên, người phục vụ lại chạy vào nói:

“Hóa đơn của mọi người đã được thanh toán rồi ạ.”

Mọi người vẻ mặt mờ mịt, cũng không thấy có người đi ra thanh toán trước nha.

"Tôi biết rồi, khẳng định là Hữu Lượng âm thầm đi thanh toán đúng không? Hôm nay vốn là chia nhau trả, không ngờ Hữu Lượng lại tự mình thanh toán hết. Không hổ là ông chủ công ty lớn nha, thật sự rất hào phóng!” Trương Quý tiếp tục vỗ mông ngựa.

"Tôi định sẽ thanh toán, nhưng vẫn chưa." Ngô Hữu Lượng lại lắc đầu.

"Là như thế này, chủ khách sạn chúng tôi đã dặn, phòng của mọi người hôm nay sẽ được miễn phí hoàn toàn.” Người phục vụ nói.

Mọi người càng nghi hoặc, chủ khách sạn này vì sao lại muốn miễn phí cho bọn họ?

“Hữu Lượng, cậu có biết chủ của khách sạn này không?” Trương Quý nhìn về phía Ngô Hữu Lượng.

"Không biết." Ngô Hữu Lượng lắc đầu.

Trương Quý suy nghĩ một chút, lại nói:

"Có thể là Hữu Lượng không biết, nhưng người kia lại biết Hữu Lượng, muốn hợp tác lâu dài với cậu nên mới cố tình làm như vậy.”

“Thật vậy hả?”

Ngô Hữu Lượng có chút nghi hoặc, đây là khách sạn Prince, một khách sạn sáu sao. Đối với chủ khách sạn này, công ty trị giá hơn trăm triệu của hắn chẳng tính là cái gì cả.

Người ta hoàn toàn không cần phải cho hắn mặt mũi.

"Nhất định là như vậy!" Trương Quý khẳng định nói:

"Vẫn là nhờ theo Hữu Lượng mà được hưởng ké nha.”

“Cảm ơn cậu, Hữu Lượng.”

Một đám bạn học cũ, nhao nhao nói cảm ơn.

Dù sao chi phí cho bữa ăn này cũng không thấp, chia nhau thì một người cũng phải góp hơn một ngàn. Giờ bọn họ lại được ăn miễn phí, đương nhiên rất vui vẻ rồi.

“Vậy nói lại chủ của các người là cám ơn vì hôm nay nhé. Sau này tôi sẽ thường xuyên ghé tới!” Ngô Hữu Lượng thay mặt mọi người, nhìn nhân viên phục vụ nói.

Tuy nhiên, người phục vụ lại nhíu mày hỏi:

“Chủ của chúng tôi cũng không phải miễn phí vì anh mà, anh đang cám ơn vì vấn đề gì ạ?”

Vẻ mặt của Ngô Hữu Lượng lập tức trở nên cứng đờ.

Nếu không phải miễn phí vì hắn? Vậy là miễn phí cho ai?

Khương Phán?

Ngay cả anh cũng không có tư cách, Khương Phán dựa vào cái gì?

Cũng không thể là Lâm Hiên đúng không?

“Lâm Hiên, thế nào, đồ ăn khách sạn chúng ta cũng tệ lắm chứ?”

Lúc này, bả vai Lâm Hiên bị vỗ một cái.

Ở phía sau hắn xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc, không phải Lâm Nhược Hi thì còn có thể là ai?

“Chào cô chủ!”

Người phục vụ lập tức khom người hành lễ với người đẹp.

"Cô là... Tổng giám đốc Lâm?" Lúc này, Ngô Hữu Lượng cũng nhận ra Lâm Nhược Hi.

Lâm Nhược Hi tuy không nổi tiếng như Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng cũng là nhân vật phong vân ở Giang Đô.

Có hàng trăm khách sạn dưới tay. Giá trị tài sản hơn năm tỷ.

Trước mặt một ông chủ lớn như Lâm Nhược Hi, Ngô Hữu Lượng chỉ là cặn bã trong cặn bã.

Lâm Nhược Hi liếc ngô Hữu Lượng một cái, lạnh lùng nói:

"Tôi có biết anh à?”

“Lâm tổng, cô không biết tôi, nhưng tôi đã từng gặp qua cô. Tôi tên là Ngô Hữu Lượng. Rất vui được gặp cô. Công ty tôi…” Ngô Hữu Lượng vừa chào hỏi vừa lấy danh thiếp của mình ra.

Tuy nhiên, Lâm Nhược Hi trực tiếp cắt ngang Ngô Hữu Lượng giới thiệu bản thân.

“Dừng lại, tôi không có hứng thú quen biết anh!”

Tiếp theo ánh mắt cô hoàn toàn rơi vào trên người Lâm Hiên.

"Lâm Hiên, sau này nếu anh tới đây thì nói trước với tôi, tôi sẽ giữ lại phòng tốt nhất cho anh.”

Mọi người lúc đầu còn không hiểu gì, nhưng lúc này dường như đã hiểu ra.

Lâm Nhược Hi không phải miễn phí hóa đơn cho Ngô Hữu Lượng, mà là miễn phí cho Lâm Hiên!

Lâm Hiên này, rốt cuộc có bản lĩnh gì?

Bởi vì hắn là con rể của Thẩm gia?

Không nói đến Thẩm Ngạo Tuyết đã gả cho Từ Thiên Thành.

Cho dù Lâm Hiên vẫn là con rể nhà họ Thẩm, Lâm Nhược Hi cũng sẽ không vì vậy mà miễn phí hóa đơn cho anh.

Dù là Thẩm Ngạo Tuyết đích thân tới, Lâm Nhược Hi cũng chưa chắc đã nể mặt.

Lúc này, cho dù có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra!

Lâm Hiên này mới thật sự là đại gia ẩn mình nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK