“Đây là 20% cổ phần ban đầu của công ty tôi. Đây là tất cả những gì tôi có thể chuyển cho cậu!” Khương Phán đem thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã ký kết đưa cho Lâm Hiên.
Lâm Hiên gật đầu, thu lại.
Lấy điện thoại ra muốn xem mấy giờ, mới phát hiện điện thoại di động tắt máy.
Chắc là do tối qua quên sạc điện thoại.
Khương Phán có hai điện thoại di động, một là công ty, một là số cá nhân, rất ít người biết số điện thoại cá nhân của cô.
Còn cái của công ty, vừa vặn cũng không có pin.
Vì vậy cô dùng điện thoại cá nhân của mình quét cho Lâm Hiên chức năng sạc chung.
Điện thoại đượng sạc, Lâm Hiên vừa mới bật máy lên, điện thoại liền rung liên tục.
Hàng loạt tin nhắn dồn dập hiện lên.
Nhấp vào một cái để xem, sắc mặt của Lâm Hiên đại biến.
Là Lý Thiết Trụ gửi tin nhắn, nói Ninh Hinh bị Từ Thiên Vũ bắt, Hồng Diệp cùng hắn đã dẫn người đi Từ gia cứu giúp, còn gửi cho Lâm Hiên một cái định vị.
[Lâm Hiên, Từ Thiên Vũ khốn kiếp kia thật quá lợi hại, nếu cậu không đến, chị Hồng Diệp sẽ chết mất!]
Đây là tin nhắn cuối cùng của Lý Thiết Trụ gửi đến.
"Lớp trưởng, tôi có việc gấp, đi trước." Lâm Hiên không kịp giải thích, lập tức chạy đi.
Hắn ngay cả xe cũng không gọi, cứ thế chạy bộ về phía vị trí Lý Thiết Trụ phát cho hắn.
“Hồng Diệp, nhất định phải kiên trì!”
Lúc này tốc độ chạy của Lâm Hiên còn nhanh hơn cả xe chạy!
Nhìn phương hướng Lâm Hiên biến mất, Khương Phán thì thào tự hỏi:
"Lâm Hiên, ba năm nay, rốt cuộc cậu đã trải qua cái gì..."
…
Rắc!
Một tiếng xương gãy vang lên.
Lưng Hồng Diệp hung hăng đập vào đầu gối Từ Thiên Vũ.
Cột sống bị gãy trong nháy mắt!
Mặc dù Hồng Diệp không chết ngay lập tức, nhưng cách cái chết cũng không còn bao xa.
Hơn nữa, cho dù cô có may mắn thoát chết, cũng sẽ trở thành người thực vật.
"Thiếu chủ… Hồng Diệp đã… tận lực..." Hồng Diệp chậm rãi nhắm mắt lại.
“Nhàm chán!” Từ Thiên Vũ tùy ý ném thi thể Hồng Diệp xuống đất.
Hồng Diệp chỉ mới là Nguyệt cấp trung kỳ, thêm cả Thất Sát Bộ mà Lâm Hiên truyền thụ cũng mới miễng cưởng cùng Nguyệt cấp đỉnh phong chiến đấu.
Mà thực lực của Từ Thiên Vũ đã là Nhật cấp đỉnh phong, chênh lệch quá lớn!
Từ Thiên Vũ thậm chí còn chưa đánh đã tay.
"Đem hai nữ nhân này đến phòng ta, những người khác, toàn bộ giết hết." Từ Thiên Vũ không có chút hứng thú nói.
Hắn đã chuẩn bị để trút giận theo một cách khác.
“Vâng ạ.” Từ Thiên Thành vui vẻ đáp.
Trần Khôn mang theo một thanh kiếm dài, đi về phía người nhà họ Ninh, chuẩn bị thảm sát.
Có Từ Thiên Vũ chống lưng, cho dù giết hết toàn bộ Ninh gia, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Người của Ninh gia toàn bộ đều khóc lớn. Thậm chí một số đã trở nên mất kiểm soát vì quá sợ hãi.
“Từ Thiên Vũ!!!”
Ngay khi thanh kiếm trong tay Trần Khôn sắp chém xuống, đúng lúc này một tiếng hét lớn vang lên.
Lâm Hiên, rốt cục cũng đến!
Nhìn thấy thảm trạng của Hồng Diệp, Lâm Hiên phẫn nộ đến cực điểm.
Tuy rằng, thời gian anh và Hồng Diệp quen biết cũng không dài, nhưng Hồng Diệp phụng hắn làm chủ, đối với hắn hết lòng hết dạ.
Dù biết bản thân cô không phải là đối thủ của Từ Thiên Vũ nhưng vẫn lựa chọn đến đây cứu người giúp anh.
Phần ân tình này, Lâm Hiên sẽ không quên.
"Ngươi chính là Lâm Hiên?" Từ Thiên Vũ đang chuẩn bị xoay người rời đi nhìn thấy Lâm Hiên xông tới, liền nheo mắt lại.
Lâm Hiên phớt lờ Từ Thiên Vũ, chạy đến ôm lấy Hồng Diệp.
"Hồng Diệp, cô không sao chứ?"
"Thực xin lỗi, thiếu chủ, ta đã tận lực..." Hồng Diệp hướng Lâm Hiên nặn ra một tia tươi cười, sau đó liền ngất đi.
Bàn tay Lâm Hiên nhẹ nhàng lướt qua thân thể Hồng Diệp.
Cảm nhận những tổn thương trên cơ thể của cô.
Thông qua thương tích trên người Hồng Diệp, Lâm Hiên có thể biết, Hồng Diệp vừa mới trải qua cái gì.
Từ Thiên Vũ gần như đem xương cốt trên người cô đều cắt đứt, thậm chí, còn bẻ gãy cột sống của cô.
Thăm dò xong tình hình thương tích, Lâm Hiên hít sâu một hơi, lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm, bắt đầu chữa trị cho Hồng Diệp.
Hồng Diệp bị thương quá nặng, nhất định phải lập tức trị liệu.
Từ Thiên Vũ nhìn thấy một màn này, sắc mặt liền trở nên khó coi, hướng Lâm Hiên quát:
“Lâm Hiên, ngươi dám không để ý đến ta sao?”
Lâm Hiên vẫn phớt lờ Từ Thiên Vũ như cũ!
Cửu Chuyển Kim Châm trong tay anh nhanh chóng đâm vào thân thể Hồng Diệp.
“Muốn chết!”
Thân thể Từ Thiên Vũ hóa thành một tia sáng, hướng Lâm Hiên bắn tới.
Bàn tay hung hăng vỗ về phía sau đầu của Lâm Hiên.
Một chưởng của cường giả Nhật cấp đỉnh phong đủ để đánh nát đá granit cứng rắn.
Nếu như vỗ vào đầu người, vậy kết quả sẽ giống như thuộc hạ Liễu Lục của Hồng Diệp, đầu trực tiếp nổ tung thành thịt nát!
Đối mặt với một kích mạnh mẽ của Từ Thiên Vũ, Lâm Hiên giống như không nhìn thấy. Vẫn đang tập trung điều trị cho Hồng Diệp.
"Lâm Hiên, cẩn thận!" Lý Thiết Trụ nhịn không được hét lớn với Lâm Hiên.
Ầm ầm!
Bàn tay Từ Thiên Vũ hung hăng đập xuống.
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Cả đại sảnh tựa như đều như run lên.
Nhưng mà, một chưởng này, cũng không có vỗ lên người Lâm Hiên.
Mà là dừng lại cách cơ thể Lâm Hiên vài cm.
Không đúng, đây hẳn là bị một bức tường không khí vô hình ngăn cản!
“Khuyết khí hộ thể?”
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Từ Thiên Vũ nhất thời hiện lên biểu tình khó tin.
Phải biết rằng, khuyết khí hộ thể chính là chiêu thức mà võ đạo tông sư mới có thể có được.
Một khi thi triển, gần như đao thương bất nhập.
Lâm Hiên, vậy mà là một võ đạo tông sư ư?
Có đùa không?
Từ Thiên Vũ hắn năm nay hai mươi tám tuổi, tu vi đạt tới Nhật cấp đỉnh phong, được Chiến Thần Thiên Thanh ca ngợi là thiên tài trăm năm khó gặp.
Thậm chí, Chiến Thần Thiên Thanh còn khẳng định, Từ Thiên Vũ có thể trước ba mươi tuổi, bước vào cảnh giới tông sư!
Tuy rằng trình độ thiên phú này so với siêu cấp yêu nghiệt của gia tộc ẩn thế kia còn kém xa.
Nhưng đối với gia tộc bình thường trong thế tục mà nói, cấp bậc dĩ nhiên là tuyệt thế rồi.
Vậy mà lúc này hắn phát hiện, Lâm Hiên lại là võ đạo tông sư!
Theo Từ Thiên Thành nói, Lâm Hiên mới chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi!
Làm sao có thể!
Thân thể Từ Thiên Vũ lui về phía sau vài bước, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tuy rằng tu vi của hắn đạt tới nhật Cấp đỉnh phong.
Nhưng cường giả Nhật cấp không thể nào so với Võ Đạo tông sư, năng lực chiến đấu chênh lệch rất lớn.
Có lẽ, hắn dùng hết toàn lực cũng không cách nào phá được khuyết khí hộ thể của Lâm Hiên.
Chẳng mấy chốc, việc điều trị của Lâm Hiên đã kết thúc.
Cột sống bị gãy của Hồng Diệp đã được nối lại, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Thiết Trụ, cậu dẫn mọi người rời đi đi. Màn tiếp theo không thích hợp để các ngươi xem!” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
“Lâm Hiên, một mình cậu ở lại có ổn không?” Lý Thiết Trụ có chút lo lắng hỏi.
Dù sao, Từ Thiên Vũ cũng chính là đồ đệ của chiến thần.
Lâm Hiên không có trả lời, mà nhìn thoáng qua người Từ gia bao gồm cả Từ Thiên Vũ, sau đó chậm rãi nói với đám bọn họ:
“Các ngươi… hiện tại, có thể bắt đầu chạy trốn!”
Kiêu ngạo cỡ nào!
Hiển nhiên, Lâm Hiên đã chuẩn bị đại khai sát giới.
Nếu người của Từ gia dám động đến Ninh Hinh, vậy thì sẵn sàng chịu chết đi!
Chương 37 Đồ đệ chiến thần thì đã sao?
Lý Thiết Trụ lập tức mang Ninh Hinh cùng với người của Hồng Diệp rời đi.
Mà người của Ninh gia, không ai dám đi.
"Còn không đi? Muốn chờ chết sao?" Lý Thiết Trụ hét lớn một tiếng, người Ninh gia mới sực tỉnh lại.
Vội vàng rời khỏi hiện trường.
Đối mặt với ánh mắt của Lâm Hiên, thân thể Từ Thiên Vũ kịch liệt run lên.
Hắn rất muốn trốn đi.
Nhưng có thể trốn sao?
Lâm Hiên chính là một vị tông sư!
Rốt cục, sau một giao chiến ngắn ngủi, Từ Thiên Vũ lại bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Lâm Hiên.
“Anh Thiên Vũ, em tới rồi. Anh có bắt được Lâm Hiên chưa?”
Ngay khi Từ Thiên Vũ quỳ xuống, một giọng nói đồng thời vang lên.
Là Thẩm Ngạo Tuyết tới!
Cô ả được Thẩm Vạn Quốc dùng xe lăn đẩy.
Cô nghe nói rằng anh trai của Từ Thiên Thành - Từ Thiên Vũ đã trở về, hơn nữa đem người nhà Ninh Hinh đều bắt hết, vì thế lập tức để cho cha mình đưa cô tới đây.
Muốn tận mắt nhìn thấy cảnh Lâm Hiên bị Từ Thiên Vũ tra tấn và giết chết!
Không đúng, cô đã không còn nhìn thấy, vậy thì là tự mình cảm thụ đi.
Tuy nhiên, không ai trả lời cô.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh kỳ lạ, kim rơi có thể nghe thấy.
“Bố, Lâm Hiên có ở đây không?” Thẩm Ngạo Tuyết nghi hoặc.
Bởi vì ánh mắt nhìn không thấy, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hỏi Thẩm Vạn Quốc.
Thẩm Vạn Quốc nhìn Từ Thiên Vũ đang quỳ trước mặt Lâm Hiên, trong mắt tràn ngập khó tin, nuốt nước miếng nói:
"Ở đây.”
“Thật tốt quá, Lâm Hiên, có anh Thiên Vũ ở đây, để xem lần này ngươi chạy đi đâu!" Trầm Ngạo Tuyết nhe răng cười nói.
“Sao tôi phải chạy?” Lâm Hiên liếc nhìn Thẩm Ngạo Tuyết, thờ ơ hỏi.
"Ha ha, ngươi có biết anh Thiên Vũ lợi hại cỡ nào không? Hắn là đồ đệ của chiến thần. Chiến thần đó, ngươi biết không? Đó là độ cao cả đời này ngươi cũng đường mong chạm đến.” Trầm Ngạo Tuyết kiêu ngạo nói.
Cô ta chọn gả cho Từ Thiên Thành, nguyên nhân lớn nhấtt chính là bởi vì anh trai Từ Thiên Thành bái nhập môn hạ chiến thần.
Một khi Từ Thiên Vũ trở thành chiến thần, như vậy Thẩm gia, sẽ có thêm một chỗ dựa siêu cấp!
"Lâm Hiên, niệm chúng ta từng là vợ chồng. Ngươi bây giờ lại đây, liếm chân ta, lại ngoan ngoãn đem thận trả lại. Vậy thì ta có thể bảo anh Thiên Vũ để cho ngươi chết nhẹ nhàng một chút!” Trầm Ngạo Tuyết vẻ mặt hưng phấn.
Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói, Từ Thiên Vũ thiếu chút nữa bị dọa tiểu.
Để cho một võ đạo tông sư đến liếm chân cho?
Ai cho cô ta can đảm đó?
Từ Thiên Vũ thật sự là hận không thể một cái tát đem Thẩm Ngạo Tuyết đánh chết.
Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết căn bản không biết phát sinh chuyện gì.
Lại tiếp tục nói: "Lâm Hiên, ngươi câm rồi sao? Sao không nói chuyện? Nhanh cầu xin ta tha thứ đi chứ!"
Nhìn vẻ mặt ăn chắc này của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên thực sự cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Sao cô không hỏi bọn họ tình hình hiện tại đi.” Lâm Hiên hừ nhẹ một tiếng.
“Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn anhThiên Vũ đã đem ngươi đánh cho bò, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi chứ gì. Dù sao ba năm trước, ngươi không phải cũng giống vậy, quỳ liếm chân ta sao? Đó không phải là điều ngươi mơ ước sao?” Trầm Ngạo Tuyết cười nói.
Lâm Hiên lắc đầu, lười để ý tới nữ nhân điên khùng, tự cho là đúng này.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Từ Thiên Vũ.
Từ Thiên Vũ sợ tới mức rùng mình.
Xong rồi, chọc giận một vị võ đạo tông sư, sợ rằng giờ chỉ có sư phụ mới có thể cứu được hắn.
“Anh Thiên Vũ, sao anh cũng không nói lời nào?”
Thẩm Ngạo Tuyết cũng nhận ra không khí hiện trường không thích hợp lắm, mở miệng hỏi.
“Trầm Ngạo Tuyết, ngươi đã không biết nói chuyện, thì cũng đừng mở miệng!” Từ Thiên Vũ rốt cục chửi bới.
"Thiên Vũ ca, sao anh lại mắng em..." Thẩm Ngạo Tuyết vẻ mặt mờ mịt.
"Từ Thiên Vũ, hắn… hắn đang quỳ gối trước mặt Lâm Hiên..." Thầm Vạn Quốc rốt cục mở miệng nói.
“Ha ha, bố, bố thật biết nói đùa! Anh Thiên Vũ sao có thể quỳ gối trước mặt Lâm Hiên?” Thẩm Ngạo Tuyết không tin.
Thẩm Vạn Quốc cũng hy vọng mình đang nói đùa.
Nhưng, đây không phải là trò đùa.
Ông thậm chí còn dụi mắt mấy lần để xác định mình không nhìn lầm.
"Ta, ta không nói đùa..." Thẩm Vạn Quốc gian nan nói.
“Từ Thiên Vũ, ngươi còn muốn trăn trối gì nữa không?” Lâm Hiên lạnh lùng hỏi.
"Lâm Hiên, đừng giết ta, không phải chỉ vì một nữ nhân sao? Chỉ cần ngươi thả ta đi, bất kỳ nữ nhân nào ta đều có thể mang đến cho ngươi. Tứ đại tặc được không? Ta đi bắt toàn bộ cho ngươi nhé?”
Từ Thiên Vũ biết hiện tại chỉ có một con đường chết, cầu xin tha thứ mới là lý trí.
“Ta biết, đều là Trầm Ngạo Tuyết này hại ngươi, hay là ta liền giúp ngươi giết cô ta!” Từ Thiên Vũ tưởng rằng Lâm Hiên không hài lòng, tiếp tục nói.
“Từ Thiên Vũ, anh đang nói cái gì vậy?” Nghe Từ Thiên Vũ nói, Thẩm Ngạo Tuyết chết lặng.
"Từ Thiên Vũ, ngươi cảm thấy, hôm nay ngươi còn có thể sống sót sao?” Ánh mắt Lâm Hiên càng thêm lạnh.
Dám làm thương tổn Ninh Hinh, còn đánh Hồng Diệp thành như vậy, anh không có khả năng buông tha cho Từ Thiên Vũ.
“Ta, ta chính là đồ đệ của chiến thần nha!”
Từ Thiên Vũ muốn lấy danh sư phụ chiến thần của mình để hù dọa Lâm Hiên.
“Không nói đến việc Chiến Thần không có ở đây, cho dù hắn có ở đây, hôm nay ta cũng sẽ giết chết ngươi! Đi chết đi!” Lâm Hiên không muốn nói nhảm nữa.
“Chờ đã! Điện thoại của sư phụ ta, hắn có chuyện muốn nói với ngươi!”
Từ Thiên Vũ đem điện thoại của mình đưa cho Lâm Hiên.
Vừa rồi hắn cảm nhận được sát khí của Lâm Hiên nên đã gọi điện thoại trước cho sư phụ.
“Sư phụ, có người muốn giết con!”
Từ Thiên Vũ nói vào trong điện thoại, hiện tại chỉ có sư phụ mới có thể cứu hắn.
Lâm Hiên nhận lấy điện thoại từ trong tay Từ Thiên Vũ, mở loa ngoài, hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Ta là Chiến Thần Thiên Thanh!” Một giọng nói bá đạo phát ra từ ống nghe:
"Vị bằng hữu tông sư này, nếu đồ nhi của ta có chỗ nào đắc tội ngươi, ta ở chỗ này xin lỗi ngươi. Hy vọng ngươi thả hắn một con ngựa." Chiến Thần Thiên Thanh nói.
Đối với đồ đệ Từ Thiên Vũ này, hắn vẫn rất hài lòng.
Rất có thiên phú, nếu bồi dưỡng, trong vòng mười năm, nhất định thành chiến thần.
"Thật ngại quá, ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi." Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Lời nói của Lâm Hiên, làm cho Chiến Thần Thiên Thanh trong nháy mắt bốc hỏa.
“Tiểu tử, đừng không biết xấu hổ, ngươi dám thương tổn đồ đệ của ta một sợi lông, ta sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng!” Chiến Thần Thiên Thanh tức giận nói.
Nhưng lời của hắn vừa mới nói xong, Lâm Hiên đã dùng một ngón tay gõ lên trên trán của Từ Thiên Vũ.
Trên trán Từ Thiên Vũ lập tức xuất hiện một cái lỗ máu.
Tiếp theo, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
Lâm Hiên chỉ dùng một ngón tay điểm chết Từ Thiên Vũ.
Hoàn toàn không cho Chiến Thần Thiên Thanh một chút mặt mũi.
"Bố, Chiến thần Thiên Thanh vừa rồi nói cái gì? Hắn nói Lâm Hiên là tông sư? Làm sao có thể?" Thẩm Ngạo Tuyết giống như nghe được chuyện cười lớn vậy.
Trầm Vạn Quốc nhìn Từ Thiên Vũ đã mất đi hơi thở của sự sống, toàn thân run rẩy:
"Hắn thật sự là tông sư! Hắn vừa mới… vừa mới… giết Từ Thiên Vũ..."
Chương 38 Tia hy vọng cuối cùng
Lúc này, Chiến Thần Thiên Thanh cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
“Ngươi giết Vũ nhi?”
"Nếu không thì sao?" Lâm Hiên không thèm để ý đáp.
“Tối! Tốt lắm! Ngươi chờ đợi tiếp nhận sự phẫn nộ của chiến thần đi!”
Chiến Thần Thiên Thanh phát ra một tiếng quát giận dữ. Tiếp theo trong điện thoại truyền đến một tiếng giòn vang, sau đó liền im bặt.
Có vẻ như điện thoại đã bị đập nát trong cơn tức giận!
"Hiện tại rời khỏi Từ gia, ta lưu các ngươi một mạng. Nếu không… Chết!”
Lâm Hiên nhìn lướt qua mọi người trong Từ gia một cái, lạnh lùng nói.
“Ta, ta tuyên bố thoát ly Từ gia!” Trần Khôn là người đầu tiên lên tiếng.
Hắn chỉ là võ giả Từ gia cung phụng.
Từ gia cho hắn tiền, hắn vì Từ gia giải quyết phiền toái.
Hắn cũng sẽ không vì Từ gia mà đánh mất mạng của mình.
“Ta, ta cũng thoát ly Từ gia!”
Sau Trần Khôn, các hộ vệ nhà họ Từ đều vứt bỏ vũ khí. Lập tức chạy trốn.
Chỉ còn lại một mình Từ Thiên Thành.
Ánh mắt Lâm Hiên rơi vào trên người Từ Thiên Thành, cười hỏi:
"Ngươi không thoát ly Từ gia sao?"
"Ta, ta có thể sao?" Cả người Từ Thiên Thành đều cảm thấy không tốt.
“Đương nhiên là… không thể!” Lâm Hiên xuất ra một chưởng đánh vào trán Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành lập tức miệng mũi xuất huyết, chết bất đắc kỳ tử.
Từ Thiên Thành cùng Từ Thiên Vũ tử vong, đây là báo trước sự diệt vong hoàn toàn của Từ gia!
Vốn Từ Thiên Vũ bái nhập môn hạ Chiến Thần, tương lai nếu như trở thành Chiến Thần, Từ gia rất có thể sẽ phát triển thành đại gia tộc hùng mạnh.
Thật không may, họ không có cơ hội.
“Bố! Đừng đùa nữa. Trò đùa này chẳng vui chút nào đâu.” Thẩm Ngạo Tuyết nuốt nước bọt nói.
"Ta không nói đùa. Từ Thiên Thành đã bị hắn giết chết!" Thân thể Thẩm Vạn Quốc đều đã trở nên tê dại.
“Ta không tin! Các người nhất định là đang lừa gạt ta! Lâm Hiên làm sao có thể là tông sư hả?” Thẩm Ngạo Tuyết không muốn tin kết quả này.
Ba năm trước, Lâm Hiên vẫn là một con chó liếm chân cô, chỉ biết hầu hạ phụ nữ.
Ba năm sau, hắn lại trở thành võ đạo tông sư?
Võ đạo tông sư có ý nghĩa gì, Thẩm Ngạo Tuyết rất rõ ràng.
Nếu có một vị võ đạo tông sư tọa trấn.
Như vậy, cho dù là một gia tộc nhỏ hơn nữa, cũng có thể dễ dàng phát triển thành hàng trăm tỷ đồng.
Sớm biết Lâm Hiên có thiên phú võ học như vậy? Cô còn phải lựa chọn người khác sao?
Không phải chỉ cần đối tốt với hắn một chút là được rồi sao?
Trong lòng Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ nóng nảy.
Không đúng, Lâm Hiên này trước đó chỉ là một người bình thường mà thôi.
Rõ ràng sau khi ngã xuống vực sâu kia, hắn đã có được đại kỳ ngộ gì đó.
"Lâm Hiên, cho dù ngươi trở thành tông sư thì thế nào? Ngươi giết Từ Thiên Vũ, Chiến Thần Thiên Thanh sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thẩm Ngạo Tuyết phẫn nộ rít lên.
Lâm Hiên thờ ơ liếc nhìn thoáng qua Thẩm Ngạo Tuyết, sau đó liền rời khỏi Từ gia.
Hận ý đối với Trầm Ngạo Tuyết, sớm đã biến mất. Giờ đến nhìn một cái anh cũng lười.
Lâm Hiên vừa mới đi ra khỏi cửa nhà họ Từ, liền nhìn thấy đám người Hồng Diệp, Lý Thiết Trụ và Ninh Hinh đang đứng ở cửa chờ hắn, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Hiên đi ra, mới dám thả lỏng.
“Lâm Hiên!”
Mọi người chạy lại nghênh đón.
“Cậu thật sự giết chết Từ Thiên Vũ rồi sao?” Lý Thiết Trụ nhịn không được hỏi.
Vừa rồi hắn nghe người Từ gia chạy trốn nói mới biết, Lâm Hiên đã giết Từ Thiên Vũ cùng Từ Thiên Thành. Hơn nữa, Lâm Hiên còn là một vị võ đạo tông sư!
Lâm Hiên gật đầu.
“Mẹ nó! Không nghĩ tới Lý Thiết Trụ ta lại có một vị tông sư huynh đệ!” Lý Thiết Trụ hưng phấn nói.
"Lâm Hiên." Thanh âm Ninh Hinh vang lên, cô đang trìu mến nhìn anh.
Đôi mắt kia đẹp như hai viên bảo thạch.
"Hinh tỷ, ánh mắt của chị, đã có thể nhìn thấy lại?” Lâm Hiên kinh hỉ nói.
“Ừ, Lâm Hiên, tôi đã có thể nhìn thấy!” Trong mắt Ninh Hinh tràn ngập nước mắt vui vẻ.
Hai người ôm nhau.
“Tiểu Hinh, cùng ta trở về Ninh gia!”
Lúc này, giọng nói của Ninh Phú Quý vang lên.
“Trở về Ninh gia?” Ninh Hinh còn có chút chưa kịp phản ứng.
“Ông nội của con đã cho phép chúng ta trở về Ninh gia rồi!” Ninh Phú Quy kích động nói.
Thật ra Ninh lão gia tử đem cả nhà Ninh Hinh đuổi đi cũng chỉ vì đó là biện pháp cuối cùng có thể bảo vệ Ninh gia. Bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
Hiện tại Từ gia cùng Thẩm gia đều đã bị diệt, đã không còn gì cần phải cố kỵ.
"Thật sao?" Ninh Hinh vui vẻ nói. Cô biết cha cô đã luôn luôn muốn trở về gia tộc.
Cả nhà cô bị trục xuất khỏi gia tộc đều là vì cô, hiện giờ nghe nói có thể quay về. Cô đương nhiên rất vui mừng.
“Nhưng mà… ông nội con có một điều kiện. Đó là con không được ở cùng Lâm Hiên.” Ninh Phú Quý trầm giọng nói.
Ninh Hinh nghe vậy thân thể mềm mại run lên.
Không thể không hỏi: "Tại sao?"
“Tuy rằng hắn tiêu diệt hai nhà Thẩm Từ, nhưng con cũng biết, Từ Thiên Vũ là đồ đệ của Chiến Thần Thiên Thanh. Lâm Hiên giết Từ Thiên Vũ, Chiến Thần Thiên Thanh sẽ không bỏ qua cho nó!” Ninh Phú Quý thở dài.
Nếu Lâm Hiên không giết Từ Thiên Vũ, lấy thân phận võ đạo tông sư, ông tuyệt đối sẽ không ngăn cản Lâm Hiên cùng Ninh Hinh ở cùng một chỗ.
Nếu có một vị tông sư như vậy bảo hộ, Ninh gia muốn vượt qua Thẩm gia lúc trước có thể nói là cực kỳ dễ dàng.
Đáng tiếc, Lâm Hiên lại giết Từ Thiên Vũ, đắc tội Chiến Thần Thiên Thanh.
Sự phẫn nộ của một chiến thần không phải thứ một võ đạo tông sư có thể chịu đựng được.
“Lâm Hiên, tôi biết cậu thật sự thích Tiểu Hinh, Tiểu Hinh cũng yêu cậu. Cho nên tôi sẽ không ngăn cản hai đứa. Thế nhưng cậu nhất định phải sóng sót qua cơn phẫn nộ của Chiến Thần Thiên Thanh.”
“Chỉ cần cậu có thể sóng sót qua đợt này, tôi sẽ cho phép cậu cùng con gái tôi ở bên nhau.” Ninh Phú Quý nói.
Tuy nói là như vậy, nhưng trong lòng của Ninh Phú Quý không hề nghĩ đến việc Lâm Hiên có thể thật sự sống sót.
Mấy ngày nay Lâm Hiên cho hắn quá nhiều bất ngờ. Nhưng đây là đối diện với sự phẫn nộ của một chiến thần đó. Có thể sao?
“Được ạ.” Lâm Hiên không có nhiều lời, lập tức đồng ý.
“Lâm Hiên…” Ninh Hinh có chút không nỡ rời đi.
Hơn nữa cô cũng rất lo lắng Lâm Hiên sẽ không thể chống chọi được với chiến thần Thiên Thanh.
“Hinh tỷ, tinh tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không sao đâu.” Lâm Hiên mỉm cười, trấn an Ninh Hinh.
…
Trong biệt thự của nhà họ Từ, Thẩm Vạn Quốc dường như đã già đi mười tuổi.
Vốn dĩ, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Từ có thể giúp gia tộc ông lên một tầm cao mới.
Thế nhưng… bây giờ cái gì cũng không còn.
Từ gia đã bị phá hủy!
Thẩm gia chắc cũng không thể trụ được bao lâu.
Lâm Hiên không giết ông và Thẩm Ngạo Tuyết, chỉ vì muốn bọn họ sống trong đau khổ, hối hận và sợ hãi mà thôi.
Ngay khi Lâm Hiên rời đi không bao lâu, Thẩm gia liền nhận được tin hủy hợp tác từ toàn bộ các đối tác kinh doanh.
Đây là sự kính sợ đối với võ đạo tông sư.
Chỉ cần một câu nói, tài sản kếch xù của nhà họ Thẩm cứ thế mà sụp đổ!
Lâm Hiên đã từng nói muốn cho Thẩm Vạn Quốc và Thẩm Ngạo Tuyết nếm trải những gì mà Ninh Hinh đã phải chịu đựng khi đó.
Thần sắc của Thẩm Ngạo Ttuyết lúc này cực kỳ bất thường. Cô vẫn không tin được những chuyện đang xảy ra.
“Bố, nói cho con biết. Nếu… nếu bây giờ con cầu xin Lâm Hiên quay lại với con, hắn có quay lại không? Năm đó hắn thích con đến vậy…”
Năm đó Lâm Hiên thật sự rất yêu Thẩm Ngạo Tuyết. Nếu không cũng sẽ không hiến một quả thận cho cô.
Đáng tiếc, chính tay cô đã đẩy Lâm Hiên xuống vực sâu.
Lâm Hiên chắc chắn không thể nào tha thứ cho cô.
Căn biệt thự bọn họ đang sống đã bị thu hồi, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng. Hiện tại muốn sống tiếp cũng chỉ có thể ra được ăn xin.
“Bố, con không muốn sống nữa. Để con chết đi!”
Vì không có tiền chạy thận, cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết sưng phù lên.
“Con gái, chúng ta vẫn chưa thua đâu. Vẫn còn có hi vọng.” Thẩm Vạn Quốc khuyên can.
Thẩm gia đã không còn, đứa con gái duy nhất lại trở nên như vậy, Thẩm Vạn Quốc cũng rất muốn chết.
Tuy nhiên, ông vẫn còn viện binh.
Vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng.
Đó là…
Hoàng tộc!
Một sự tồn tại đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.
Chương 39 Người thân của Lâm Hiên
Chính vì có sự trợ giúp của người trong Hoàng Thất, Thẩm gia mới có thể trong thời gian ngắn ngủi ba năm, từ một tập đoàn nhỏ quy mô không quá một tỷ đã phát triển thành tài phiệt đỉnh cấp Giang Đô, gia tài trăm tỷ.
Thậm chí đối phương cũng không có trợ giúp gì đáng nói, chỉ là lão giả tùy tiện nói một câu trước khi rời đi mà thôi.
Mà vị lão đáng sợ kia, nghe nói cũng chỉ là người hầu của hoàng thất mà thôi.
Một người hầu, một lời nói có thể làm nên một đại gia tộc.
Điều này có thể thấy được, Hoàng Thất đáng sợ đến mức nào.
Chỉ cần Hoàng Thất phái người tới.
Lâm Hiên coi như là võ đạo tông sư, ở trước mặt Hoàng Thất, cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Người của Hoàng Thất nhất định sẽ giúp Thẩm gia lấy lại tất cả những gì đã mất!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Hiên có thể chống đỡ được lửa giận của Chiến Thần Thiên Thanh.
Chiến Thần Thiên Thanh, đây chính là một vị chiến thần hàng thật giá thật. Thực lực vô cùng cường đại không nói, nhân mạch cũng cực kỳ rộng.
Hắn muốn giết Lâm Hiên, có lẽ chỉ là một câu nói.
“Con gái, cho dù chúng ta chết, cũng là phải chết sau Lâm Hiên mới được!” Thẩm Vạn Quốc nghiến răng nói.
Cho dù Chiến Thần Thiên Thanh đối phó không được Lâm Hiên, vẫn còn có người của Hoàng Thất.
“Đúng vậy, ta còn chưa thể chết, ta muốn sống!”
Nghe Thẩm Vạn Quốc nói xong, trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết lại một lần nữa hiện lên một tia sáng.
Cô nhặt chiếc bánh bao vừa bị người qua đường ném cho, điên cuồng gặm nuốt.
…
U Châu.
Trong một biệt thự vô cùng xa hoa.
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ, hiên ngang đem tất cả những thứ trước mắt có thể thấy được đều đập nát.
Hắn chính là Chiến Thần Thiên Thanh!
Vừa rồi, đệ tử đáng tự hào nhất của hắn, vậy mà bị người ta giết chết.
Mặc dù không ở trước mặt hắn, nhưng hắn đã thông báo cho đối phương qua điện thoại về thân phận của mình. Đối phương lại hoàn toàn một chút mặt mũi cũng không cho.
Cứ thế trực tiếp đánh chết Từ Thiên Vũ!
Hắn hận không thể lập tức đi tới Giang Đô, giết chết Lâm Hiên.
Nhưng, hiện tại hắn có việc quan trọng quấn thân, còn không cách nào rời đi.
“Truyền lệnh xuống cho ta, giết Lâm Hiên có thưởng, bắt sống Lâm Hiên càng trọng thưởng!"
Tin tức vừa ra, toàn bộ U Châu đều trở nên rung chuyển.
Trong lúc nhất thời vô số cường giả tụ tập mà đến, tràn vào Giang Đô, muốn bắt sống hoặc là giét chết Lâm Hiên.
Trong số đó, nổi bật nhất là một cặp anh em ruột. Bởi vì cặp anh em này nổi tiếng hung ác.
Người anh thích mặc đồ đen, em gái thích mặc áo trắng. Vì vậy người ta hay gọi họ với cái tên Hắc Bạch Vô Thường. Thực lực đều là cấp Tông Sư.
Một người đấu đã có thể địch lại tông sư. Hai người liên hợp, thực lực chiến đấu càng tăng gấp bội.
Tông sư bình thường gặp phải hai anh em Hắc Bạch Vô Thường này, chắc chắn phải chết!
Hơn nữa, thủ đoạn của hai người này cực kỳ tàn nhẫn.
Những người bị họ giết không chỉ phải chết.
Trước khi chết, còn sẽ bị tra tấn vô cùng dã man.
Nghe nói, cách đây không lâu, hai người mới giết chết một vị tông sư.
Vị tông sư kia đã bị hai người tra tấn trong ba ngày ba đêm trước khi chết.
Khi thi thể được phát hiện, đã hoàn toàn nhìn không ra là con người nữa.
Đối với việc bị Chiến Thần Thiên Thanh hạ tất sát lệnh, Lâm Hiên căn bản cũng không coi trọng.
Sau khi rời khỏi Từ gia, hắn cũng không có trở về Đế Phủ. Mà là đi đến một khu dân cư đổ nát.
Nhưng khi đến nơi hắn lại chậm chạp không đi vào!
Đây là nơi ở của mẹ nuôi Lâm Hiên - Diệp Ỷ!
Lâm Hiên không có cha mẹ, là mẹ nuôi một tay nuôi lớn hắn.
"Mẹ nuôi, mặc dù con không phải con ruột của mẹ, nhưng mẹ lại coi con như con ruột. Năm năm trước, con là người khiến mẹ thất vọng, từ nay về sau, con sẽ không để mẹ thất vọng nữa!"
Lâm Hiên hít sâu một hơi. Rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, đi về phía ngôi nhà của Diệp Ỷ theo trong trí nhớ của mình.
Đã năm năm kể từ lần cuối cùng anh đến đây.
Năm năm trước không phải anh không muốn đến, mà là anh không còn mặt mũi nào đến.
Lúc trước anh hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, Diệp Ỷ kiên quyết phản đối.
Bởi vì quả thận quá quan trọng đối với một người đàn ông, dù anh có thể sống mà không có quả thận nhưng ở một số khía cạnh sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Để ngăn cản Lâm Hiên hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, Diệp Ỷ thậm chí còn thốt ra những lời độc ác. Nếu Lâm Hiên dám hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết thì bà ấy sẽ không có đứa con trai này nữa.
Nhưng Lâm Hiên cuối cùng vẫn là đem thận hiến cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Thứ nhất, là bởi vì anh thích Thẩm Ngạo Tuyết, thứ hai, đây coi như là cứu một mạng người.
Nhưng anh vẫn thẹn với mẹ nuôi Diệp Ỷ, không dám trở về tìm bà.
Chỉ có thể lặng lẽ đem tiền tiêu vặt Thẩm Ngạo Tuyết cho đưa cho bà một cách ẩn danh.
Sau đó, xảy ra chuyện, anh càng không thể tới được.
"Cũng không biết mẹ nuôi còn ở chỗ này không. Bà sống có tốt không? Em gái Tô Anh có phải cũng đã cao lắm rồi?”
Lâm Hiên hồi tưởng lại khuôn mặt ôn nhu của Diệp Ỷ, cùng với con gái ruột của bà là Tô Anh, trong lòng nhớ nhung tăng lên gấp bội.
Nhưng khi vừa bước tới cửa, Lâm Hiên đã thấy mấy người đàn ông hung hãn xông vào đập cửa nhà mẹ nuôi.
"Các ngươi đang làm gì?" Lâm Hiên lạnh mặt quát lớn.
Mấy người quay đầu lại liếc Lâm Hiên một cái, lập tức mắng:
"Bọn tao làm gì liên quan đ*o gì đến ngươi? Không muốn chết tránh sang một bên, bớt xen vào việc của người khác đi!”
"Lão đại, tiểu tử này chẳng lẽ là người quen của tiện nhân Tô Anh?” Một tên tóc vàng trong đám côn đồ đánh giá Lâm Hiên rồi nói.
"Này, tiểu tử, ngươi cùng Tô Anh có quan hệ gì?" Lúc này, tên côn đồ cầm đầu hướng Lâm Hiên đi tới, mở miệng hỏi.
"Cô ấy là em gái tôi, anh tìm cô ấy để làm gì?” Lâm Hiên đáp.
"Em gái ngươi? Em gái ngươi làm tổn thương lão đại chúng ta, chuyện này, ngươi nói làm sao bây giờ?" Tên cầm đầu hừ lạnh.
"Ta là bác sĩ, có thể giúp lão đại các ngươi trị liệu." Lâm Hiên trả lời.
"Tiểu tử, ngươi có biết Tô Anh đả thương lão đại của chúng ta chỗ nào sao? Ngươi dám nói chữa trị lão đại của chúng ta sao?"
"Mặc kệ vết thương ở đâu, ta đều có thể chữa khỏi." Lâm Hiên tràn đầy tự tin.
“Ha ha, ‘trứng’ của lão đại chúng ta bị thương, thế nào, ngươi muốn bồi thường một cái ‘trứng’ khác cho lão đại chúng ta sao?” Đám côn đồ cười to nói.
Lâm Hiên ngẩn ra, chợt nói: "Nếu ‘trứng’ vẫn còn, có thể chữa được."
“Vô dụng, nó đã được phẫu thuật cắt bỏ, giờ nó đang được ngâm trong formalin.”
Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
Y thuật của hắn tuy rằng đã là tuyệt thế.
Nhưng còn chưa đạt đến cảnh giới tạo ra thứ gì đó từ hư vô.
Nếu có thể tạo ra thứ gì đó từ hư không, thì đó không phải là bác sĩ, mà là thần thánh rồi.
"Được rồi, đừng nói nữa, để em gái ngươi cút ra đây. Lão đại của chúng ta nói, hắn vô dụng, đời này cưới không được vợ, chúng ta chỉ có thể để Tô Anh làm vợ hắn!"
“Đừng nghĩ trốn đi, lão đại chúng ta không phải người các ngươi có thể trêu chọc!”
Vẻ mặt của bọn côn đồ dần dần trở nên hung ác.
"Ta có thể bồi thường tiền cho các ngươi."
"Mẹ kiếp! Lão đại chúng ta muốn tiền sao? Thứ hắn muốn là ‘trứng’!"
"Quên đi, nếu không tìm được tiện nhân Tô Anh, vậy thì bắt anh trai của nó trước. Nếu không quay về cũng không báo cáo được với lão đại!"
Vài tên côn đồ nói xong liền muốn tiến lên đem Lâm Hiên bắt lại.
Vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Đừng đả thương hắn, ta cùng các ngươi đi!”
Lập tức, một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Lâm Hiên nhìn qua.
Là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Tuy nhiên, ăn mặc rất táo bạo.
Quần da đen siêu ngắn, áo vest nhỏ màu đen, bên trong chỉ có một mảnh, lộ ra cái bụng phẳng lì, trên rốn khảm một viên kim cương giả.
Hai chân thon dài trắng như tuyết, trong bóng đêm đặc biệt bắt mắt.
Đây không phải Tô Anh thì còn có thể là ai?
Chương 40 Em gái lạnh lùng
Năm năm trước, Tô Anh chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Tô Anh khi đó, ngoan ngoãn lễ phép, thành tích học tập cũng rất tốt, trong mắt người lớn cô là một cô gái ngoan.
Nhưng Tô Anh bây giờ, trang điểm màu khói, tóc uốn thành sóng lớn, nhuộm đỏ.
Không phải là nàng công chúa nữa, mà là cô gái trong các quán bar!
“Tô Anh, thì ra cô ở nhà à!”
Đám côn đồ nhìn thấy Tô Anh, hai mắt không khỏi sáng lên.
Không thể không nói, cho dù là ở trong hộp đêm, mỹ nữ cực phẩm như Tô Anh cũng cực kỳ hiếm thấy.
Nhất là, đôi chân dài tràn đầy sức sống trẻ trung kia quả thực muốn chết người.
“Tiểu Anh!” Lâm Hiên hô một tiếng.
Tô Anh tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hiên:
"Trở về lúc nào không về, lại trở về ngay lúc này!"
Hiển nhiên, Tô Anh kỳ thật đã sớm trở về.
Chính là bởi vì nhìn thấy ở cửa có côn đồ ngồi xổm canh gác, cho nên không dám lộ diện.
Kết quả là Lâm Hiên chạy tới.
Tuy rằng đối với người anh trai biến mất trong năm năm này, cô cũng có chút oán hận.
Nhưng không thể trơ mắt nhìn hắn bị người của Anh Long bắt đi.
"Lâm Hiên, tôi ngăn cản bọn hắn một thời gian, anh tìm cơ hội chạy đi!" Tô Anh đi qua người Lâm Hiên nhỏ giọng nói.
Lúc trước Tô Anh và Lâm Hiên quan hệ cực tốt. Cô cả ngày chạy theo anh gọi anh là anh trai.
Thậm chí, còn nói sau này sẽ gả cho anh, làm vợ anh.
Nhưng bây giờ, Tô Anh lại gọi thẳng tên hắn.
“Tô Anh, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về!” Đám côn đồ vây quanh Tô Anh.
Tuy nhiên, Lâm Hiên đã đứng chắn trước mặt Tô Anh.
"Lâm Hiên, anh làm gì vậy, không phải tôi nói anh mau chạy đi à?” Tô Anh nhíu mày.
"Tiểu Anh, không có việc gì. Anh sẽ không để bọn họ mang em đi." Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi đang tìm chết sao?” Bọn côn đồ mất kiên nhẫn.
Lúc này một gã cường tráng tiến lên túm lấy cổ áo Lâm Hiên, muốn đem Lâm Hiên ném bay ra ngoài.
Tuy nhiên, tên côn đồ cao lớn, vạm vỡ đó đã dùng hết sức lực, nhưng Lâm Hiên vẫn không nhúc nhích.
“Phiền phức. Tất cả cùng lên!”
Vài tên côn đồ đồng thời ra tay.
Trong đó thậm chí có người móc ra một con dao gấp, đâm thẳng vào người Lâm Hiên.
“Lâm Hiên, cẩn thận!” Tô Anh kêu lên.
Đối mặt với sự tấn công của bọn côn đồ, Lâm Hiên không hề sợ hãi.
Đối với anh, lũ khốn này không khác gì những đứa trẻ sơ sinh.
Anh cầm lấy cổ tay tên đang cầm dao gấp kia, vặn nhẹ.
Rắc rắc, cánh tay của người đàn ông trực tiếp bị vặn gãy.
Tiếp theo, tùy ý đá ra mấy cước, liền đem mấy tên côn đồ kia đá ngã xuống đất.
“Đánh không lại rồi, rút lui!”
Bọn côn đồ biết gặp phải cứng rắn, vội vàng rút lui.
“Tiểu tử, coi như ngươi may mắn. Tô Anh, cô có thể chạy trốn, nhưng còn người nhà cô thì sao? Anh Long đã biết chỗ mẹ cô đang làm ở đâu.” Bọn côn đồ chạy xa, mới dám quay đầu chửi bới, đe dọa.
“Các ngươi dám động đến mẹ ta, ta cùng các ngươi liều mạng!” Tô Anh cắn răng nói.
"Tiểu Anh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Hiên sốt ruột hỏi Tô Anh.
Tô Anh từ trong túi quần đùi lấy chìa khóa mở cửa, hai người cùng nhau tiến vào trong phòng.
Tô Anh tự mình bưng ly nước, uống một hớp lớn, rồi đưa cho Lâm Hiên:
"Có uống không?”
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên biết trong lòng con bé vẫn còn quan tâm đến anh.
Lâm Hiên lập tức nhận lấy ly. Ánh mắt nhìn xung quanh.
So với năm năm trước, ngôi nhà này hầu như không thay đổi nhiều.
Thay đổi duy nhất là ít đồ đạc hơn rất nhiều.
Tô Anh nhanh chóng đem lớp trang điểm đậm trên mặt mình tẩy đi.
Sau đó từ trong tủ lấy ra quần áo, thay ngay trước mặt Lâm Hiên.
Lâm Hiên vội vàng xoay người lại.
Tuy rằng trước kia Tô Anh cũng thường xuyên thay quần áo trước mặt anh, thậm chí còn để cho anh giúp kéo khóa kéo gì đó.
Nhưng khi đó Tô Anh dù sao cũng còn nhỏ.
Còn bây giờ, Tô Anh đã trưởng thành. Phát triển thành một cô gái lớn xinh đẹp.
Vẫn không thể hồn nhiên như lúc trước được nữa.
Rất nhanh, Tô Anh đã thay xong quần áo.
Phần thân trên là áo thun, phần dưới là quần jeans ống suông.
Trong nháy mắt từ một cô gái hộp đêm biến thành một cô bé ngoan ngoãn, hiền lành.
"Anh không phải rơi xuống vách đá chết rồi sao? Sao vẫn còn sống?" Tô Anh dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
Kỳ thật nhìn ra được, Tô Anh vẫn là rất quan tâm đến Lâm Hiên.
"Anh được người cứu, may mắn sống sót." Lâm Hiên đáp đơn giản.
“Ồ.” Tô Anh tùy ý thốt ra một tiếng.
Tiếp theo, bầu không khí trở nên lúng túng.
"Mẹ nuôi đâu?" Lâm Hiên hỏi.
"Đang đi làm."
"Sao em lại ăn mặc như vậy?" Lâm Hiên rốt cục vẫn là mở miệng hỏi vấn đề này.
"Anh quản tôi à? Lâm Hiên, tôi nói cho anh biết, những gì vừa rồi anh nhìn thấy, một chữ cũng không được nói với mẹ tôi. Nếu không tôi sẽ anh đẹp mặt!” Tô Anh nói xong thì liền làm ra vẻ mặt hung dữ.
Nhưng Lâm Hiên lại thấy khá là dễ thương.
Tô Anh trước kia rất xinh đẹp. Bây giờ lớn lên, càng trở nên quyến rũ hơn.
Nhất là ngọn đồi nhỏ trước đây, giờ đã bị phồng lên cực độ, làm biến dạng họa tiết Pikachu trên áo thun.
"Ăn cơm chưa?" Tô Anh hỏi.
"Còn chưa." Lâm Hiên lắc đầu.
"Tôi đi nấu cơm."
Tô Anh nói xong, buộc tạp dề, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tô Anh, ký ức như ùa về năm năm trước.
Khi đó Tô Anh không biết nấu cơm, đều là Lâm Hiên nấu cho cô ăn.
Không nghĩ tới, hiện tại, cô nhóc đã học được cách nấu ăn.
Nhưng mà, là Lâm Hiên suy nghĩ nhiều.
Khoảng mười phút sau, trong phòng bếp liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Hiên vội vàng đi vào. Phát hiện Tô Anh bị bỏng.
Hai bàn tay nhỏ bé nhéo chặt lấy dái tai mình, nước mắt chảy ra vì đau.
Mà trên bếp, vẫn còn đang để hai gói mì.
“Hay là để anh làm cho!”
Lâm Hiên buồn cười lắc đầu, sau đó mở tủ lạnh ra, muốn nhìn xem có thức ăn gì.
Lại phát hiện, trong tủ lạnh, ngoại trừ một nắm mì, mấy cây hành ra, thì cũng chẳng còn gì khác.
Trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Trước kia nhà Diệp Ỷ tuy rằng cũng không giàu có, nhưng cũng tuyệt đối không nghèo.
Ít nhất cơm áo gạo tiền, mỗi ngày đều có thịt ăn. Khi đó tủ lạnh trong nhà, luôn nhồi nhét đầy đủ. Không phải như bây giờ…
May mắn thay, anh tìm thấy một nồi mỡ lợn nhỏ.
Như vậy, Lâm Hiên có thể làm mì dương xuân.
Lâm Hiên bắt đầu nấu mì, Tô Anh chính là đem tạp dề cởi ra, giúp Lâm Hiên buộc lại.
Rất nhanh, hai bát mì dương xuân đã được nấu xong.
Rưới một ít nước tương, thêm một thìa mỡ lợn, và một ít hành. Ngay lập tức, một mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
“Thơm quá!” Tô Anh hít hít mũi nhỏ đáng yêu của cô, sau đó bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
"Chậm một chút, cẩn thận nóng."
"Ngon ghê, đã lâu lắm rồi tôi chưa được ăn mì ngon như vậy." Tô Anh vẻ mặt thỏa mãn nói.
Ăn mì xong, Tô Anh mang bát đũa vào bếp rửa. Sau đó lại đi ra mở cửa, nhìn Lâm Hiên nói:
“Được rồi. Lâm Hiên, anh đi đi!”
“Anh… Anh vẫn còn chưa được gặp mẹ nuôi.” Lâm Hiên không ngờ rằng Tô Anh sẽ đuổi anh đi.
"Đối với mẹ tôi mà nói, anh đã chết rồi!" Tô Anh lạnh lùng đáp.