• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Mắt sáng lại

"Cố chịu một chút."

Lâm Hiên trực tiếp đem Cửu Chuyển Kim Châm đâm vào bụng dưới của cô gái.

Sau một khắc, một giọt máu tươi theo Cửu Chuyển Kim Châm được dẫn ra.

Lâm Hiên hạ châm tốc độ cực nhanh, cô nàng cũng không cảm thấy đau chút nào. Lời nhắc hở khi nãy chỉ vì sợ cô sẽ động đậy lung tung.

Lâm Hiên dùng một cái bình hứng lấy giọt máu đại biểu cho sinh mệnh kia.

Sau đó lại lấy ra thêm mấy cây Cửu Chuyển Kim Châm, nhúng mũi kim vào trong máu. Bắt đầu thi châm đối với lão giả.

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn cảnh này.

Loại phương pháp châm cứu này, quả thực chưa từng nghe, chưa từng thấy qua.

“Tiểu tử, ta thấy ngươi chỉ là đang phô trương mà thôi. Ta hành y nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua phương thức trị bệnh như này.” Một gã lão trung y nhịn không được mở miệng nói.

“Mau, ngăn cản hắn đi, đừng để hắn hại chết lão tiên sinh!

"..."

Một đám thầy thuốc của Hồi Xuân Đường nhao nhao nói.

Nếu để cho Lâm Hiên ở trong Hồi Xuân Đường gây ra mạng người, cho dù hắn không phải là thầy thuốc của Hồi Xuân Đường, đối với Hồi Xuân Đường, cũng sẽ có ảnh hưởng lớn.

“Câm miệng!”

Nhưng không ngờ Đỗ Cao Minh đột nhiên lại quát lớn.

Tiếp theo, ông ta dùng vẻ mặt cung kính hỏi Lâm Hiên:

"Tiểu huynh đệ, thứ ngươi đang dùng chính là Cửu Chuyển Kim Châm sao?”

“Ông biết Cửu Chuyển Kim Châm?” Lâm Hiên có chút kinh ngạc.

"Trong một cuộc thi giao lưu y thuật hàng đầu ở nước ngoài, ta may mắn được thấy qua một lần.”

“Lúc ấy tất cả bác sĩ Đông Y đại biểu của Long quốc đều bại trận. Lúc này lại có một người Long Quốc bịt mặt đi ra, hắn dùng chín cây kim châm vàng.”

“Kim châm vừa ra, tất cả bệnh tật, châm đến bệnh trừ! Quả thực là thần kỳ. Nhưng đáng tiếc là sau khi chữa khỏi cho tất cả bệnh nhân, người đó lại trực tiếp rời đi, không có ai nhìn thấy bộ mặt thật của hắn.”

Khi nhìn thấy Cửu Chuyển Kim Châm của Lâm Hiên, Đỗ Cao Minh liền có chút hoài nghi.

Bây giờ lại nhìn thấy phương thức trị liệu kỳ lạ của Lâm Hiên, càng làm khẳng định suy nghĩ của ông.

Bởi vì năm đó vị thần y Long quốc thần bí kia, thời điểm trị liệu, cũng dùng tiên thiên cung huyết của thiếu nữ!

Đương nhiên, Đỗ Cao Minh cũng không cảm thấy Lâm Hiên chính là người thần bí lúc trước. Tuổi tác không giống nhau, ánh mắt không giống nhau.

Có thể người này là truyền nhân của hắn.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có thể thu ta làm đồ đệ không?” Sau một khắc, Đỗ Cao Minh đột nhiên quỳ gối trước mặt Lâm Hiên.

Điều này làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Đỗ Cao Minh là ai?

Đó chính là Hồi Xuân Diệu Thủ, chính là phó hội trưởng chi hội Giang Đô của Hiệp hội Đông y Long quốc.

Lúc này, hắn lại muốn bái một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi làm sư phụ?

Cái này nói ra, tuyệt đối là đại kinh hãi nha.

"Tôi không rảnh làm sư phụ của ông. Nhưng có thể cho ông mấy phương thuốc." Lâm Hiên thuận miệng nói.”

“Tạ sư phụ!” Đỗ Cao Minh lập tức hướng Lâm Hiên dập đầu vài cái.

Trên mặt mang theo vẻ kích động, dù sao phương thuốc Lâm Hiên đưa ra tuyệt đối là vô giá.

Lâm Hiên tiện tay viết mấy phương thuốc giao cho Đỗ Cao Minh.

Đỗ Cao Minh nhìn thoáng qua, cổ họng không nhịn được hung hăng nhúc nhích một chút.

Có mấy phương thuốc này, y thuật của hắn, nhất định sẽ nhanh chóng nhảy vọt.

“Ông nội, ông cảm thấy thế nào rồi?”

Lâm Hiên đã rút Cửu Chuyển Kim Châm trên người lão giả ra, thiếu nữ đứng bên cạnh liền ân cần hỏi.

"San nha đầu, ông cảm thấy rất thoải mái, hô hấp cũng nhẹ hơn, nói không chừng còn có thể đánh ra một bộ quyền!"

Ông lão nói xong, thế nhưng thật sự đánh quyền.

Trước đây nếu đi bộ nhiều thì còn không được. Vậy mà giờ đây, một bộ quyền đánh xong, cũng chỉ có hơi thở dốc!

Rõ ràng là ông cụ đã khỏi bệnh!

"Ta là Trần Phi Long, cám ơn tiểu đệ đã cứu mạng. Sau này nếu gặp phải phiền toái gì, Trần Phi Long ta sẽ thay ngươi giải quyết!" Lão nhân chắp tay nói.

Nghe thấy cái tên này, mọi người đều kinh ngạc.

Ba chữ Trần Phi Long, ở Giang Đô này chính là như sấm rền bên tai.

“Thì ra ngài chính là Long tướng quân!"

Phi Long tướng quân, chính là người đã đóng góp những công lao to lớn cho Long Quốc.

Mọi người ai nấy đều tỏ vẻ kính trọng ông.

"Không có việc gì. Lão tướng quân bảo hộ Long quốc, chữa khỏi bệnh cho lão tướng quân là chuyện tôi nên làm." Lâm Hiên cung kính nói.

Trước đó Lâm Hiên cũng đã từ khí chất của lão giả nhìn ra được, ông là người đã từng ở trên chiến trường, cho nên nguyện ý cứu giúp. Nhưng không ngờ đối phương lại là một vị tướng quân.

Thấy Lâm Hiên biết thân phận của mình, vẫn biểu hiện không kiêu ngạo, Trần Phi Long lộ vẻ tán thưởng.

Không khỏi nhìn về phía Lâm Hiên.

Càng nhìn càng thích, nhịn không được mở miệng hỏi:

"Tiểu huynh đệ có bạn gái chưa?"

“Có rồi." Lâm Hiên trả lời.

Trần Phi Long nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, thở dài nói:

"Không nghĩ tới tiểu huynh đệ đã có bạn gái. Nếu không, ta nhất định phải gả San nha đầu cho ngươi.”

“Ông nội, người nói cái gì vậy.” Trần San San mặt ửng đỏ.

Nhất thời bầu không khí có chút lúng túng.

"Sư phụ, những dược liệu ngài muốn, ta đã chuẩn bị xong." Lúc này, Đỗ Cao Minh cầm một gói dược liệu đi tới.

Nhìn thấy dược liệu, Lâm Hiên hài lòng gật đầu.

Hắn vốn tưởng rằng Đỗ Cao Minh sẽ không thể hoàn thành dược liệu trong đơn thuốc của hắn.

Mặc dù không đầy đủ hết, hắn vẫn có thể nắm chắc chữa trị cho Ninh Hinh.

Tuy nhiên Đỗ Cao Minh tìm được tất cả dược liệu, điều này ngược lại tiết kiệm cho hắn không ít chuyện.

Tìm được dược liệu, Lâm Hiên lập tức không ngừng lao về phía Ninh gia.

Hắn muốn nhanh chóng cho mắt Ninh Hinh lần nữa nhìn thấy ánh sáng.



Thẩm gia.

Trên chủ vị, là một ông già tóc hoa râm, tiên phong hạc cốt, bộ dáng cao nhân.

Người này chính là sư phụ của Hồng Đào, Cao Viễn Sơn!

Cường võ cấp Tinh!

“Đã tra được chưa?”

Biết đồ đệ của mình bị giết, Cao Viễn Sơn trong mắt tràn đầy tức giận.

“Vẫn chưa. Tên kia giống như đã biến mất. Nhưng tôi biết có một nơi nhất định có thể tìm được hắn!” Thẩm Vạn Quốc sắc mặt âm trầm nói.

“Dẫn ta tới đó!”



Lúc này Lâm Hiên đã chạy đến trước nhà thuê của gia đình Ninh Hinh.

Anh đưa tay lên gõ cửa.

Ninh Phú Quý ra mở.

Nhìn thấy người đến là Lâm Hiên, vẻ mặt của ông vô cùng lãnh đạm hỏi: "Cậu đến đây làm cái gì?"

"Chú, cháu tới đây để chữa mắt cho Ninh tỷ.” Lâm Hiên đáp.

"Không cần, đã có người chữa trị cho tiểu Hinh rồi.” Ninh Phú Quý nhàn nhạt nói.

Lâm Hiên nghe vậy liền cả kinh. Anh vội nhìn vào bên trong.

Bởi vì chỗ này không lớn, đứng từ cửa vẫn có thể thấy toàn bộ tình huống bên trong.

Lúc này có một người đàn ông đang tiến hành châm cứu cho Ninh Hinh.

“Tiểu Hinh, đừng trách ba năm qua anh không từ biệt mà rời đi. Ba năm qua anh đi khắp thiên hạ chỉ vì tìm cách chữa mắt cho em. Bây giờ rốt cuộc anh cũng đã làm được. Tin tưởng anh. Anh nhất định có thể chữa khỏi cho em!" Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia ôn nhu.

Một lát sau, Ninh Hinh trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

“Thấy… ta thật sự nhìn thấy lại rồi?”

Ba năm qua, cô luôn phải sống trong bóng tối. Nhưng ngày hôm nay cô cuối cùng đã tìm lại được ánh sáng.

“Thật sao con? Thật tốt quá!”

Ninh Phú Quý cùng Trần Tú cực kỳ vui mừng.

“Cám ơn anh, Đoàn Vũ!” Ninh Hinh cảm kích nói với người trước mặt.

Đoàn Vũ tươi cười, nói lớn:

“Không có gì. Dù sao chú Ninh cũng đã hứa gả em cho anh. Sau này em sẽ là vợ anh. Anh đương nhiên nên chữa khỏi mắt cho em rồi.”

“Cái gì?”
Chương 12 Diêm Vương Châm

“Bố, đây là thật sao?”

Lời nói của Đoàn Vũ, làm cho thân thể mềm mại của Ninh Hinh chấn động.

Tuy rằng, Đoàn Vũ chữa khỏi mắt cho cô, cô rất biết ơn Đoàn Vũ, nhưng cũng không có nghĩa là cô nguyện ý gả cho anh.

"Đúng vậy, Tiểu Hinh, bố đã đáp ứng lời cầu hôn của Đoàn Vũ rồi. Đoàn Vũ nói cho dù mắt của con không khỏi, hắn cũng nguyện ý cưới con. Hiện tại mắt của con cũng khỏi, con không thể bội bạc người ta!" Ninh Phú Quý nói.

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì? Mẹ biết con còn đang nghĩ đến tên Lâm Hiên kia. Hắn có cái gì tốt? Bất quá chỉ là một thằng ở rể mà thôi. Hơn nữa, hắn đem thận hiến đi rồi, làm sao có năng lực cho con hạnh phúc?”

“Nghe mẹ nói đi, mẹ là người từng trải, gả cho một người đàn ông không dùng được. Cuộc sống sau này của con sẽ rất khổ sở!” Trần Tú trầm giọng nói.

Lúc này, Lâm Hiên rốt cục cũng đi vào phòng.

“Lâm Hiên!”

Ninh Hinh nhìn thấy Lâm Hiên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Sau ba năm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được hình dáng của Lâm Hiên một lần nữa.

"Ai cho ngươi vào!"

Ninh Phú Quý sắc mặt khó coi nói với Lâm Hiên:

"Lâm Hiên, cậu thấy chưa, mắt con gái tôi đã sáng lại rồi. Tôi cũng đã quyết định gả nó cho Đoàn Vũ. Cậu không nên đến phá hư hạnh phúc của Tiểu Hinh!”

“Ngươi mau đi đi.” Trần Tú muốn đem Lâm Hiên đẩy ra ngoài, nhưng lại đẩy không nổi.

"Không, hắn không có chữa khỏi cho Ninh tỷ!" Lâm Hiên trầm giọng nói.

“Ngươi không được nói bậy. Tiểu Hinh đã có thể nhìn thấy rồi!” Trần Tú nhíu mày.

"Lâm Hiên, lúc trước Tiểu Hinh thích cậu như vậy, nhưng cậu lại bám lấy Thẩm Ngạo Tuyết, còn đem thận của mình hiến cho cô ta. Rồi thì sao? Hiện tại cậu nhìn người ta tái giá, lại muốn trở về tìm Tiểu Hinh? Cậu cảm thấy, Tiểu Hinh còn có thể chấp nhận cậu sao?" Đoàn Vũ cười lạnh.

Đoàn Vũ từng là người theo đuổi Ninh Hinh.

Kể từ khi Ninh Hinh bị mù, hắn ta cũng biến mất.

Trong ba năm qua, hắn đã ra nước ngoài, học một phương pháp y thuật kỳ lạ.

Bởi vì hai nhà Thẩm Từ phong tỏa tin tức, cho nên Đoàn Vũ chỉ biết Thẩm Ngạo Tuyết tái hôn, lại không biết chuyện Lâm Hiên xuất hiện ở hôn lễ, hơn nữa còn đào đi thận của Thẩm Ngạo Tuyết.

"Tiểu Hinh, gả cho anh đi. Cả đời này anh sẽ luôn chăm sóc em.”

Đoàn Vũ trực tiếp hướng Ninh Hinh quỳ một gối xuống, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.

Anh đã chuẩn bị ra tay lúc sắt còn nóng, trực tiếp bắt được Ninh Hinh.

"Tiểu Hinh, còn sững sờ làm gì, mau đồng ý đi. Đoàn Vũ vì con xuất ngoại ba năm, tìm kiếm biện pháp trị liệu mắt cho con. Hiện tại cậu ấy thật sự chữa khỏi cho con con rồi, con còn do dự cái gì nữa!" Ninh Phú Quý thúc giục nói.

Dù sao, cho dù Đoàn Vũ kém hơn nữa, cũng so với Lâm Hiên tốt hơn gấp mười lần.

Hơn nữa, vì trị cho mắt của Ninh Hinh, Đoàn Vũ còn ra nước ngoài học y ba năm. Đây tuyệt đối là tình yêu đích thực.

"Đúng vậy, Tiểu Hinh, con tuổi cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình rồi." Trần Tú cũng nói.

"Bố, mẹ, nhưng con thích Lâm Hiên..." Ninh Hinh cắn răng.

"Con cho rằng hắn hại nhà chúng ta chưa đủ khổ sao? Nếu con chọn Lâm Hiên, mắt sáng lại có ích lợi gì chứ? Bố thà để mắt con bị mù còn tốt hơn!”

Ninh Phú Quý cực kỳ tức giận. Nói xong liền bước đến làm ra động như tác muốn chọc mù mắt Ninh Hinh.

Đương nhiên, ông ta chỉ đang hù dọa Ninh Hinh, không có khả năng thật sự làm như vậy.

Thế nhưng Ninh Hinh đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn.

"Ah! Mắt tôi đau quá!”

Máu tươi bắt đầu từ trong mắt cô chảy ra thành hàng.

“Ninh Phú Quý, ông điên rồi!”

Trần Tú thấy thế hoảng hốt, đánh mạnh vào người Ninh Phú Quý.

Ninh Phú Quý cũng mơ hồ:

"Tôi… tôi chỉ muốn dọa Tiểu Hinh tôi. Tôi còn chưa chạm vào mắt nó nữa mà…”

“Bố, mẹ, sao con không nhìn thấy gì nữa!”

Ninh Hân hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Cô vừa mới sáng mắt chưa được một phút, lại một lần nữa biến thành người mù.

Loại này từ hy vọng đến tuyệt vọng, càng làm cho cô khó có thể tiếp nhận.

"Ninh Phú Quý, trả lại mắt cho con gái của tôi!" Trần Tú suy sụp nói.

"Chuyện này… không liên quan đến tôi. Tôi thật sự không có làm gì hết…”

Ninh Phú Quý choáng váng, ông chỉ làm một động tác móc mắt, sao Ninh Hinh lại biến thành như vậy?

“Xong rồi, xong thật rồi!” Vẻ mặt Đoàn Vũ cũng trở nên hoảng hốt.

Hắn kỳ thật cũng không có tuyệt đối nắm chắc trị được cho Ninh Hinh.

Bởi vì, hắn tuy rằng chiếm được một bộ châm pháp thần kỳ, được xưng là có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. Nhưng nó không phải là hoàn chỉnh, chỉ có 10% cơ hội chữa khỏi cho Ninh Hinh.

Hơn nữa, châm pháp này của hắn có chút độc đoán, gọi là Diêm Vương Châm.

Ý tứ chính là mượn mạng của Diêm Vương.

Nếu thành công, bệnh khó đến mấy cũng được chữa khỏi.

Nếu thất bại, phải chết!

Giờ phút này, ngoại trừ mắt Ninh Hinh ra, tai mũi miệng cũng đồng thời chảy máu.

Hiển nhiên, Diêm Vương Châm đã không chữa khỏi cho cô.

"Tiểu Hinh, con làm sao vậy! Đừng làm mẹ sợ!"

Trần Tú đỡ lấy Ninh Hinh lung lay sắp ngã, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Dì Trần, đừng kích động, cháu sẽ chữa cho Ninh tỷ!”

Lâm Hiên lấy Cửu Chuyển Kim Châm ra, chuẩn bị chữa trị cho Ninh Hinh.

Ninh Hinh xuất hiện tình huống như vậy, đều là bởi vì Đoàn Vũ trị liệu.

Vừa rồi anh nhìn thủ pháp thi châm của Đoàn Vũ thì liền hiểu, Đoàn Vũ sử dụng một loại châm pháp cấm kỵ.

Thành công là tốt. Nhưng nếu không thành công, ngược lại sẽ làm bệnh càng thêm trầm trọng.

“Cậu có biết chữa bệnh không? Nếu không biết thì đừng làm bậy. Vẫn nên đưa Tiểu Hinh đến bệnh viện đi!” Ninh Phú Quý bắt lấy tay Lâm Hiên.

Ở trong mắt ông, Lâm Hiên chỉ là một thằng ở rể, thích ăn mềm, giặt giũ nấu nướng, phục vụ phụ nữ là giỏi. Nhưng chưa bao giờ nghe nói qua Lâm Hiên biết trị bệnh.

“Tin cháu đi. Chú Ninh, với tình trạng hiện tại của Ninh tỷ có đem chị ấy đến bệnh viện cũng vô dụng. Chỉ có cháu mới có thể chữa được cho chị ấy!” Lâm Hiên kiên định nói.

Tuy nhiên Ninh Phú Quý vẫn là không tin. Ông cố chấp không để cho Lâm Hiên chạm vào Ninh Hinh.

“Đúng rồi, có người có thể chữa khỏi cho Ninh Hinh!”

Hai mắt Đoàn Vũ bỗng dưng sáng lên, sau đó lấy điện thoại ra bấm số.

"Là Đỗ tiên sinh đúng không? Tôi là Đoàn Vũ, có chuyện gấp, phiền ngài tới đây một chuyến."

"Lâm Hiên, mau cút ra ngoài, đừng ở chỗ này chướng mắt. Cho dù Tiểu Hinh cứ như vậy chết, tôi cũng sẽ không cho cậu trị!” Ninh Phú Quý trực tiếp đem Lâm Hiên đánh ra ngoài.

Khoảng hai mươi phút sau, một ông già đến nơi này.

"Ngài là, Đỗ Cao Minh, Đỗ lão tiên sinh?" Thấy Đỗ Cao Minh, trên mặt Ninh Phú Quý nhất thời hiện lên vẻ mừng như điên.

Bởi vì ông ta cũng từng làm việc trong ngành y, tự nhiên biết vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y học này.

Ông từng muốn mời Đỗ Cao Minh ra tay trị mắt cho Ninh Hinh. Nhưng đáng tiếc, phí khám chữa bệnh của Đỗ Cao Minh cực cao, ông không mời nổi.

Không ngờ Đoàn Vũ lại mời được Đỗ Cao Minh, lần này hẳn là bình an vô sự.

Quả nhiên, Đỗ Cao Minh châm xuống vài mũi châm, tình huống của Ninh Hinh liền ổn định.

"Đỗ tiên sinh, mắt con gái tôi có thể chữa được không?" Ninh Phú Quý vẻ mặt chờ mong hỏi.

Đỗ Cao Minh gật đầu.

Nhưng vẫn không tiếp tục thi châm nữa.

"Đỗ tiên sinh, ngài đây là có ý gì?”

“Ngài lo lắng về tiền chữa bệnh sao? Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẵn sàng trả!” Ninh Phú Quý khẩn trương nói.

"Đỗ tiên sinh, mời ngài ra tay, tôi sẽ trả mọi chi phí." Đoàn Vũ cũng nói.

Đỗ Cao Minh trầm ngâm một lát mới nói:

"Không phải vấn đề tiền bạc, mà là… người có thể chữa khỏi cho con gái ông, không phải ta.”
Chương 13 Người duy nhất có thể cứu

"Chẳng lẽ... Là hội trưởng chi hội Giang Đô của Hiệp hội Đông y Long Quốc?” Đoàn Vũ hỏi.

Đỗ Cao Minh lắc đầu, nói: "Không phải, chưa nói đến hiện tại hội trưởng căn bản không có ở Giang Đô. Cho dù là hắn, cũng chưa chắc có thể chữa trị được cô gái này.”

“Vậy, rốt cuộc là ai?” Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Đỗ Cao Minh.

“Sư phụ ta!” Đỗ Cao Minh trả lời.

“Sư phụ ngươi?” Mọi người sửng sốt.

Ở Giang Đô, y thuật của Đỗ Cao Minh tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp.

Chưa bao giờ nghe nói rằng ông ta còn có sư phụ.

Người có thể trở thành sư phụ của Đỗ Cao Minh, sẽ mạnh đến mức nào?

"Sư phụ ta chính là một vị thần y chân chính. Ở trước mặt hắn, y thuật của ta, không đáng nhắc tới. Coi như các ngươi may mắn, nếu là trước ngày hôm nay, không ai có thể chữa khỏi bệnh cho cô gái này. Nhưng nếu như có thể mời sư phụ ta ra tay, ta dám cam đoan, có chín mươi phần trăm, không, là trăm phần trăm có thể chữa khỏi!"

"Lão nhân gia ở đâu? Hiện tại tôi muốn cầu xin ông ấy chữa bệnh cho con gái tôi!"

Vừa nghe Đỗ Cao Minh nói vị thần y kia nắm chắc 100% chữa khỏi cho Ninh Hinh, mắt Ninh Phú Quý hiện lên vẻ mừng như điên.

Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Ninh Hinh, muốn hắn làm gì cũng được.

Tuy nhiên, Đỗ Cao Minh lại lộ vẻ khó xử, nói: "Ta cũng không biết.”

Lúc nhận được phương thuốc Lâm Hiên cho, Đỗ Cao Minh cao hứng đến mức quên luôn việc lấy số điện thoại của Lâm Hiên.

Ninh Phú Quý có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người mà hắn vừa mới đánh ra khỏi cửa, lại chính là người duy nhất có thể chữa khỏi cho Ninh Hinh.

“Đa tạ Đỗ tiên sinh, xin hãy nói cho ta biết sư phụ ngươi tên gì, chúng ta nhất định sẽ tìm được hắn!” Ninh Phú Quý nói với Đỗ Cao Minh.

Ít nhất bây giờ cũng có hy vọng, còn hơn là không có gì để hy vọng.

Cùng lắm thì, mặt dày đi cầu Ninh lão gia tử hỗ trợ.

Nhưng Đỗ Cao Minh lại thở dài, nói:

"Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, vừa rồi Đoàn Vũ dùng Diêm Vương Châm cho cô gái này, nàng đã bị cắn trả.”

“Tuy rằng ta khống chế được tình trạng của nàng, nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn một đoạn thời gian, nhiều nhất có thể duy trì mười hai giờ.”

“Trừ khi các ngươi có thể tìm được sư phụ ta trong vòng mười hai giờ. Nếu không, thần tiên khó cứu.”

Ninh Phú Quý và Trần Tú nghe được lời này, tựa như bị sét đánh giữa trời quang.

Ninh Hinh cũng vậy.

Trước ngày hôm nay, cô vốn dĩ không còn muốn sống nữa, bằng không, đã không đi đại náo Hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết.

Nhưng hiện tại, biết Lâm Hiên còn sống, cô đương nhiên không muốn chết.

Mười hai giờ quá ngắn.

Giang Đô rộng lớn như vậy, trong thời gian ngắn muốn tìm được người là quá khó.

Nhưng miễn là còn hy vọng, họ sẽ không bỏ cuộc.

"Làm ơn, Đỗ tiên sinh, nói cho ta biết tên sư phụ ngươi đi." Ninh Phú Quý đã quyết định thỉnh cầu Ninh lão gia tử hỗ trợ.

Chỉ cần có tên, lấy năng lực của lão gia tử, nói không chừng có thể trong vòng mười hai giờ tìm được Sư phụ Đỗ Cao Minh.

Nhưng mà, Đỗ Cao Minh lại hừ lạnh một tiếng nói:

"Cho dù các ngươi tìm được sư phụ ta, sư phụ ta sẽ đồng ý trị liệu sao? Hơn nữa, tại sao ta phải nói với ngươi để ngươi quấy rầy sư phụ ta?”

“Hôm nay ta tới đây là vì nợ Đoàn Vũ một ân tình. Đoàn Vũ, ân tình nợ ngươi, ta đã trả, cáo từ!”

Đỗ Cao Minh nói xong, trực tiếp rời khỏi phòng cho thuê.

Sau khi Đỗ Cao Minh đi, vẻ mặt tất cả mọi người đều suy sụp, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đỗ Cao Minh nói đúng, cho dù bọn họ tìm được vị thần y kia thì sao? Dựa vào cái gì đối phương phải trị liệu cho Ninh Hinh?

Đoàn Vũ có thể mời Đỗ Cao Minh, đó là bởi vì hắn đem châm pháp Diêm Vương Châm giao cho Đỗ Cao Minh nghiên cứu. Đỗ Cao Minh nợ hắn một ân tình.

Nhưng còn vị thần y kia chẳng có lý do gì để phải giúp họ cả.

Ngay khi tất cả mọi người đang tuyệt vọng.

Lâm Hiên lại quay trở lại căn nhà cho thuê.

Nhìn thấy Lâm Hiên, Ninh Phú Quý liền tức giận, hung tợn nói:

"Lâm Hiên, sao cậu còn chưa đi?"

“Cháu đã nói rồi, cháu có thể chữa khỏi cho Hinh tỷ." Lâm Hiên thản nhiên nói.

Lý do Lâm Hiên không lập tức xuất hiện là vì muốn Ninh Phú Quý biết những người khác không có khả năng chữa khỏi cho Ninh Hinh.

"Lâm Hiên, trên đời này quả thật có người có thể chữa khỏi cho Ninh Hinh, nhưng người đó tuyệt đối không phải là cậu!" Đoàn Vũ nghiến răng nói.

Ngay cả hắn và Đỗ Cao Minh đều không thể, Lâm Hiên dựa vào cái gì có thể chữa khỏi?

Vì hắn ta chỉ có một quả thận sao?

Ninh Phú Quý vốn muốn đuổi Lâm Hiên đi, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, lại nói:

"Lâm Hiên, hiện tại người duy nhất có thể chữa khỏi cho Tiểu Hinh là sư phụ của Đỗ tiên sinh. Nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho Tiểu Hinh, liền suy nghĩ biện pháp có thể tìm được sư phụ của Đỗ tiên sinh trong vòng mười hai giờ đi. Như vậy, Ninh Phú Quý ta sẽ mang ơn ngươi cả đời!”

Nghe Ninh Phú Quý nói xong, Lâm Hiên lại bình thản đáp:

"Sư phụ Đỗ Cao Minh sao? Vậy không cần đi tìm, bởi vì cháu chính là sư phụ của ông ấy.”

“Ha ha, Lâm Hiên, tôi vừa mới nghe lầm đi? Cậu nói cậu là sư phụ của Hồi Xuân Diệu Thủ Đỗ Cao Minh?” Đoàn Vũ nghe lời này giống như nghe một chuyện cười lớn.

Đỗ Cao Minh là ai?

Toàn bộ Long quốc, y thuật có thể vượt qua ông ta cũng chỉ ít ỏi vài người.

Lâm Hiên còn dám nói hắn là sư phụ của Đỗ Cao Minh, thiếu chút nữa làm Đoàn Vũ cười chết.

"Không sai, tuy rằng tôi không thừa nhận ông ta là đồ đệ, nhưng ông ta đúng là gọi tôi hai tiếng sư phụ." Lâm Hiên mặt đầy nghiêm túc nói.

“Ha ha ha, tôi thật sự cười chết, nếu cậu là sư phụ của Đỗ Cao Minh, vậy tôi chính là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Long quốc!” Đoàn Vũ cười đến đau cả bụng.

"Lâm Hiên, tôi vốn tưởng rằng Tiểu Hinh thích cậu thì trên người cậu phải có gì đó hơn người. Hiện tại thì tôi hiểu rồi, Tiểu Hinh nhất định là bị cái miệng này của ngươi lừa gạt!"

Ngay lúc này, sự phản cảm của Trần Tú đối với Lâm Hiên đã đạt tới đỉnh cao.

"Lâm Hiên, tôi biết cậu cảm thấy thiếu nợ Tiểu Hinh, muốn bù đắp cho Tiểu Hinh. Nhưng đây là trị bệnh, không phải khoác lác." Đoàn Vũ buồn cười lắc đầu.

Lâm Hiên không muốn nói nhảm nữa, hắn nhìn về phía Ninh Hinh, hỏi:

"Hinh tỷ, có tin tôi không?”

“Tôi tin tưởng cậu, Lâm Hiên. Bốm mẹ, Lâm Hiên sẽ không gạt con!”

Ninh Hinh gật gật đầu với Lâm Hiên rồi hướng về phía cha mẹ nói.

"Tiểu Hinh, con có bị ngốc không? Đến lúc này rồi mà con còn lên tiếng thay hắn!" Ninh Phú Quý cao giọng.

“Sao tôi lại sinh ra đứa con gái như vậy!” Trần Tú rơi lệ nói.

Lúc này, thân thể Ninh Hinh lại xuất hiện vấn đề.

Lâm Hiên biết đã không thể trì hoãn nữa, Đỗ Cao Minh nói Ninh Hinh còn có thể sống mười hai giờ. Kỳ thật là hắn đánh giá thấp lực phản phệ của Diêm Vương Châm.

Trên thực tế, nếu Ninh Hinh không được điều trị, cô sẽ chết trong vòng một giờ.

Lâm Hiên lập tức lấy Cửu Chuyển Kim Châm ra chữa trị cho Ninh Hinh.

“Lâm Hiên, ta sẽ không để cho ngươi làm bậy!” Đoàn Vũ muốn ngăn cản Lâm Hiên.

“Cút!”

Lâm Hiên nổi giận, nếu không phải Đoàn Vũ dùng kim châm với Ninh Hinh, tình huống của Ninh Hinh cũng không trở nên tồi tệ đến mức này.

“Lâm Hiên, tôi không cho phép cậu chữa bệnh cho Tiểu Hinh!” Ninh Phú Quý đẩy Lâm Hiên ra, tức giận nói.

Tuy nhiên, ngay lúc này, một bóng người vội vã đi vào căn nhà cho thuê, người này nhìn thấy Lâm Hiên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

"Sư phụ, thật sự là người!"
Chương 14 Thật sự là sư phụ?

Người đột nhiên tiến vào phòng cho thuê này không phải ai khác, chính là Đỗ Cao Minh đã đi rồi quay lại.

Lúc hắn rời đi, tựa hồ nhìn thấy Lâm Hiên nên mới trở lại, phát hiện thật đúng là Lâm Hiên.

"Ngươi, ngươi gọi hắn là gì?"

Đoàn Vũ hoảng sợ nhìn về phía Đỗ Cao Minh.

“Đoàn Vũ, đây chính là vị thần y mà ta nói với ngươi, cũng chính là sư phụ ta!” Đỗ Cao Minh trả lời.

"Đỗ tiên sinh, ngươi không bị ngốc chứ? Hắn chỉ là thằng ở rể, sao có thể là sư phụ của ngươi?” Đoàn Vũ khó có thể tin, hỏi lại.

“Đỗ tiên sinh, ngài không phải là nhận nhầm người chứ?” Ninh Phú Quý cũng không tin.

Dù sao, ông cảm thấy, có thể trở thành sư phụ của Đỗ Cao Minh, vậy ít nhất cũng phải là lão nhân bảy tám mươi tuổi, cho nên lúc trước ông mới gọi người là “lão nhân gia”.

Lâm Hiên mới bao nhiêu tuổi? Cư nhiên có thể làm sư phụ của Đỗ Cao Minh!

Đỗ Cao Minh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống:

"Nếu các ngươi tiếp tục bất kính với sư phụ ta, cũng đừng trách ta không khách khí!"

Nói xong, ông ta nịnh nọt nói với Lâm Hiên:

"Sư phụ, sao ngài lại ở đây?"

“Tôi đến trị mắt cho Hinh tỷ." Lâm Hiên nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó nói:

"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là sư phụ.”

“Vâng, sư phụ!” Đỗ Cao Minh cung kính đáp.

Nhìn thấy một màn này, Đoàn Vũ hoàn toàn trợn tròn mắt.

Lâm Hiên nói thật?

Hắn thật sự là sư phụ của Đỗ Cao Minh.

Hơn nữa, hắn thậm chí chưa thừa nhận Đỗ Cao Minh là đồ đệ.

“Chú Ninh, hiện tại cháu có thể trị liệu cho Hinh tỷ được chưa?” Lâm Hiên nhìn về phía Ninh Phú Quý.

"Được… Được…" Ninh Phú Quý còn chưa hoàn hồn.

Lâm Hiên lắc đầu, không nói gì nữa, bắt đầu châm cứu cho Ninh Hinh.

Mười mấy phút sau, Lâm Hiên châm kim xong, quấn băng gạc quanh mắt Ninh Hinh.

Băng gạc này đã được thêm một loại ngải cứu đặc biệt.

"Lâm Hiên, cậu xác định mắt Tiểu Hinh có thể khôi phục?" Ninh Phú Quý nhịn không được hỏi.

“Đừng có mà nghi ngờ y thuật của sư phụ ta! Sư phụ ta nói có thể chữa, thì nhất định sẽ chữa khỏi.” Đỗ Cao Minh lập tức nói.

Lâm Hiên gật gật đầu:

"Chỉ cần mỗi ngày thay băng gạc ba lần. Ba ngày sau, mắt Hinh tỷ có thể khôi phục.”

Nếu Đỗ Cao Minh đã nói như vậy, Ninh Phú Quý tự nhiên sẽ không hoài nghi nữa. Trong nháy mắt, thái độ của hắn đối với Lâm Hiên tốt hơn không ít.

Dù sao, con gái của họ có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, đây là chuyện mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

"Chú Ninh, dì Trần Tú, cháu biết, cháu hại Hinh tỷ và cũng hại hai người. Nhưng xin hai người tin tưởng, cháu nhất định sẽ bồi thường cho mọi người." Lâm Hiên hướng về phía hai vợ chồng già nói.

"Lâm Hiên, tôi cũng không phải người không nói lý. Tuy rằng cậu hại chúng ta thảm như vậy, nhưng cậu chữa khỏi mắt của Tiểu Hinh, chúng ta đã rõ ràng." Ninh Phú Quý thở dài một tiếng, nói.

Mặc dù ông đã mất đi sự giàu có của mình, nhưng ít nhất đôi mắt của con gái ông có thể nhìn thấy.

Bởi vậy, ông cũng không còn hận Lâm Hiên.

"Yo, hôm nay rất náo nhiệt nha."

Lúc này, một người đàn ông gương mặt gian ác, mắt chuột, bước vào căn nhà cho thuê.

Đó là chủ nhà Chu Lại Bì.

Nhìn thấy Chu Lại Bì đến, thần sắc hai vợ chồng già đột nhiên thay đổi.

Không cần nghĩ cũng biết Chu Lại Bì đến đây làm gì.

Hắn cũng không để ý tới những người khác, ánh mắt không ngừng đảo qua thân thể Trần Tú, đùa giỡn nói:

"Ninh phú quý, tiền thuê nhà đã chuẩn bị xong chưa?”

“Mấy ngày nữa… mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ trả."

Nhớ tới lúc trước Chu Lại Bì nói để Trần Tú ngủ với hắn thay tiền thuê nhà, trong lòng Ninh Phú Quý nghẹn khuất không chịu nổi, nhưng vẫn không thể không cười nói.

"Lại thêm mấy ngày? Hôm qua không phải anh rất cứng miệng sao?” Chu Lại Bì cười lạnh.

Ninh Phú Quý đau khổ nói không nên lời.

Trần Tú cũng cắn răng không nói lời nào.

"Ninh Phú Quý, tôi biết gia đình anh khó khăn nên tôi đã nghĩ ra cách giúp anh giảm bớt gánh nặng. Anh ngẫm lại xem, chỉ cần vợ anh mở chân ra, là có thể miễn ba tháng tiền thuê nhà. Tiền nhà ba tháng, anh phải nhặt bao nhiêu chai mới đủ?" Chu Lại Bì nói, tựa hồ nắm chắc Ninh Phú Quý.

“Chu Lại Bì, Mẹ nhà mày!” Ninh Phú Quý rốt cuộc nhịn không được, chửi thành tiếng.

"Ôi chao, lại còn mắng người. Có tin hiện tại tôi liền đuổi các người ra ngoài không?" Chu Lại Bì lạnh lùng nói.

Vừa nghe hắn muốn đuổi nhà mình ra ngoài, Ninh Phú Quý có chút kinh hoàng.

Hiện tại Ninh Hinh đang ở thời điểm mấu chốt để trị liệu, không thể bị đuổi đi!

Thấy Ninh Phú Quý không nói gì nữa, Chu Lại Bì cười ha hả nói: "Trần Tú, bộ dáng xinh đẹp như vậy, tôi đã muốn ngủ với cô từ lâu. Như vậy đi, để tôi làm một lần, tôi cho cô một vạn đồng. Vậy thì các ngươi chẳng những có thể cải thiện cuộc sống mà còn có thêm tiền chữa mắt cho con gái.”

“Chu Lại Bì, ngươi nói bậy cái gì, ta sẽ không đồng ý!”

Trần Tú không nghĩ tới Chu Lại Bì dám nói như vậy ở trước mặt nhiều người, mặt bà đỏ bừng vì hoảng sợ và xấu hổ.

"Không đồng ý? Được rồi, vậy thì các người dọn ra khỏi nhà của tôi ngay. Còn nữa, khi các người ở nơi này, đã làm nhà hư hao, phải bồi thường tiền. Mười vạn đồng, thiếu một đồng cũng không được!” Chu Lại Bì lạnh lùng nói.

“Cái gì?! Mười vạn?! Ông đang ăn cướp sao?” Ninh Hinh sắc mặt khó coi.

“Ha ha, nhà của ta, ta muốn thu bao nhiêu liền thu bấy nhiêu!”

Lúc này, Lâm Hiên đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hắn nghi hoặc nhìn về phía Ninh Phú Quý, hỏi:

"Chú Ninh, không phải cháu đưa thẻ ngân hàng cho chú rồi sao? Chú không đi rút tiền?”

“Rút rồi."

"Vậy tại sao vẫn còn nợ tiền thuê nhà?"

"Trong thẻ của cậu, không phải chỉ có năm ngàn đồng sao?" Ninh Phú Quý thấp giọng nói.

Thấy vậy, Đoàn Vũ biết cơ hội biểu hiện của mình lại tới, lập tức nói:

"Chú Ninh, tiền này cháu sẽ trả giúp chú.”

Nói xong liền lấy điện thoại ra chuyển mười vạn cho Chu Lại Bì.

Mặc dù Chu Lại Bì không cam lòng, nhưng người ta đã đưa tiền, hơn nữa còn đưa nhiều như vậy, cũng không tiện nói gì nữa.

Chỉ là đáng tiếc, không thể cùng Trần Tú chơi qua trước một lần.

"Đoàn Vũ, cảm ơn cháu." Ninh Phú Quý từ đáy lòng cảm kích Đoàn Vũ.

Là một người đàn ông, lại để vợ mình bị xúc phạm như vậy.

Không có cách nào, đôi khi, một đồng tiền có thể làm khó anh hùng hảo hán.

Nếu hôm nay không trả được tiền, nói không chừng thật sự phải...

Ninh Phú Quý không dám nghĩ tiếp.

"Đúng rồi, cháu vừa mới mua một căn biệt thự hơn ba trăm mét vuông. Cô chú có thể đón Tiểu Hinh qua ở, để cháu thuê người giúp việc chăm sóc Tiểu Hinh." Đoàn Vũ lại thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.

Nói xong, còn không quên nhìn thoáng qua Lâm Hiên, trong lòng thầm nghĩ, chữa khỏi Ninh Hinh thì thế nào?

Không phải vẫn là một thằng nghèo kiết xác à?

Trong xã hội này, không có tiền thì đi một bước cũng khó.

Lâm Hiên thì đang khó hiểu, sư phụ hắn không phải nói cái thẻ kia không có hạn mức sao? Tại sao chỉ có năm ngàn?

"Hinh tỷ, tôi cũng có nhà, phòng đã thu xếp xong, hôm nay mọi người có thể dọn vào ở." Lâm Hiên nói.

"Lâm Hiên, cậu có nhà à? Không phải kiểu nhà đi hai mươi bước chân là hết, nằm ở khu ngoại thành xa xôi chứ? Nhà của tôi chính là biệt thự, còn ở ngay nội thành! Hoàn cảnh tốt sẽ có ích hơn cho sự hồi phục của Tiểu Hinh.”
Chương 15 Trần Tú gây khó dễ

"Không phải, nhà tôi ở Tam Hoàn." Lâm Hiên trả lời.

"Tam Hoàn? Vậy mà cũng gọi là nhà?” Đoàn Vũ nghe vậy cười nói.

Trên thực tế, Tam Hoàn tương đối gần thành phố, giá phòng cũng không rẻ.

Nhưng rõ ràng không thể so sánh với biệt thự của Đoàn Vũ.

"Sư phụ, con có một căn nhà một trăm mét vuông ở trong nội thành, con đưa cho ngài nhé?" Đỗ Cao Minh ân cần nói.

"Không cần, tôi có nhà." Lâm Hiên lắc đầu.

Thấy Lâm Hiên còn cứng miệng, Đoàn Vũ tiếp tục hỏi:

"Nhà của cậu rộng bao nhiêu? Chỉ có vài chục mét vuông đúng chứ? Cậu tính để gia đình Tiểu Hinh chen chúc trong một ngôi nhà nhỏ như vậy à?”

“Yên tâm, tuyệt đối đủ." Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Chú Ninh, nghe cháu, đến biệt thự của cháu đi. Mấy năm nay mọi người chịu không ít khổ sở, cũng đến lúc nên hưởng thụ."

Đoàn Vũ tin tưởng, Ninh Phú Quý nhất định sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Dù sao, cho dù là Ninh Phú Quý lúc trước, cũng không đủ tiền để sống trong một căn biệt thự.

Quả nhiên, Ninh Phú Quý có chút động tâm.

Ba năm qua, cuộc sống thực sự tồi tệ, ngay cả chó cũng không bằng.

Mặc dù ba năm trước ông đã bị lão gia tử trục xuất khỏi nhà, nhưng vẫn thường xuyên chạm mặt một số thân thích.

Mỗi lần nhìn thấy những người thân đó, ông liền cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được.

Nếu có thể ở trong biệt thự, sau này có thể nở mày nở mặt mặt.

"Vợ, bà nghĩ sao?"

Mặc dù trong lòng Ninh Phú Quý đã nghiêng về biệt thự của Đoàn Vũ, nhưng vẫn hỏi ý kiến của Trần Tú.

Trần Tú trầm mặc một lát, nói với Lâm Hiên:

"Lâm Hiên, con cũng đừng trách dì. Ba năm nay, chúng ta thật sự chịu không ít khổ sở. Hai người bọn ta thì không sao, nhưng không thể để cho Tiểu Hinh chịu đựng thêm nữa.”

Lâm Hiên hiểu được ý của Trần Tú, lập tức nói:

"Dì, dì yên tâm, nhà của cháu cũng không kém biệt thự, hơn nữa thích hợp cho Hinh tỷ tĩnh dưỡng hơn.”

Thấy Lâm Hiên còn muốn kiên trì, Trần Tú tiếp tục nói:

"Lâm Hiên, tôi biết, cậu muốn bù đắp cho Tiểu Hinh. Nếu như cậu là một người đàn ông bình thường, Tiểu Hinh lại thích cậu, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng bây giờ cậu còn có thể coi là đàn ông sao? Cậu căn bản không thể cho Tiểu Hinh hạnh phúc!”

Lời nói của Trần Tú cũng không phải là vô lý. Trong mắt bọn họ, Lâm Hiên đã hiến một quả thận cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Một người đàn ông chỉ còn một quả thận không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh.

Trần Tú là người từng trải, đương nhiên biết tầm quan trọng của loại chuyện này đối với phụ nữ.

Ví dụ như Ninh Phú Quý, ở phương diện đó cũng không được lắm. Hiện tại tuổi đã cao, một năm rưỡi cũng không được một lần.

Mà Trần Tú, bây giờ lại là tuổi có nhu cầu tương đối mạnh, mỗi ngày không thể không nghĩ tới việc đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác Ninh Phú Quý lại hữu tâm vô lực. Loại cảm giác này không cần nói cũng biết khó chịu như thế nào.

Nếu không phải mấy năm nay có việc bận lòng, một lòng một dạ chữa bệnh cho con gái, có lẽ Trần Tú đã sụp đổ.

Vậy nên, Trần Tú không muốn Ninh Hinh cùng Lâm Hiên ở cùng một chỗ.

Lỡ như phương diện kia không được, chẳng phải Ninh Hinh thành góa phụ sao?

Lời nói của Trần Tú thực sự rất thẳng thắn.

"Dì Trần, dì yên tâm, thân thể của cháu rất tốt, sẽ không có vấn đề gì." Lâm Hiên trả lời.

Ba năm qua, hắn luôn nghĩ rằng quả thận mà Sư phụ thay cho hắn là một quả thận heo. Nhưng tới lúc rời đi, hắn mới biết mình sai rồi, hóa ra sư phụ đã thay cho hắn một quả thận Kỳ Lân.

Không chỉ là thận, lúc Lâm Hiên ngã xuống vách núi, hầu hết các bộ phận trên cơ thể đều bị phế.

Bất quá cũng coi như vận khí của hắn tốt, thời điểm hắn rơi xuống vách núi, vừa vặn va phải Thượng Cổ Kỳ Lân.

Lúc ấy Sát Đế và Thượng Cổ Kỳ Lân đã đại chiến ba ngày ba đêm, ai cũng không làm gì được ai. Cả hai đều đến lúc dầu hết đèn tắt, chỉ còn dựa vào ý chí để chống đỡ.

Có lẽ phải đồng quy vu tận.

Nhưng Lâm Hiên vừa vặn nện lên người Kỳ Lân vốn chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng khiến Kỳ Lân ngất xỉu.

Kết quả là, Sát Đế đã giành được thắng lợi cuối cùng.

Có thể nói, không phải là Sát Đế cứu Lâm Hiên, mà là Lâm Hiên cứu Sát Đế trước.

Sát Đế vì cứu Lâm Hiên, đem phần lớn nội tạng trên người Kỳ Lân cấy vào trong cơ thể Lâm Hiên, lại đem máu của Lâm Hiên đổi thành máu Kỳ Lân.

Hắn cũng không biết có thể cứu Lâm Hiên hay không.

Nhưng thật sự không nghĩ đến, Lâm Hiên được cấy ghép nội tạng Kỳ Lân thượng cổ nhưng lại không xuất hiện bất kỳ phản ứng bài xích nào.

Dung hợp hoàn hảo.

Đồng thời, Sát Đế còn phát hiện, Lâm Hiên dường như đã được tái sinh hoàn toàn. Tố chất thân thể, thiên phú, đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vì thế, Sát Đế liền quyết định truyền thụ tuyệt học cả đời mình cho Lâm Hiên.

Quả nhiên, vỏn vẹn ba năm, bất kể là võ công hay là y thuật, Lâm Hiên đều trở nên vượt trội.

Đương nhiên, cũng có tác dụng phụ, chính là tinh lực của Lâm Hiên trở nên tràn đầy chưa từng có.

Vì vậy Sát Đế liền thả Lâm Hiên xuống núi, dù sao thì hắn là một lão già, cũng không có biện pháp giúp Lâm Hiên hạ Kỳ Lân Hỏa xuống.

Đây chính là nguyên nhân vì sao khi Lâm Hiên nhìn thấy Hồng Diệp, sẽ xuất hiện một màn xấu hổ kia.

Ba năm qua, Lâm Hiên đều cho rằng mình không được, tất cả tâm tư đều hướng về việc tu luyện cùng báo thù, cho nên không có cảm giác gì.

Nhưng hôm qua, từ khi nhìn Hồng Diệp, ngay cả khi đang tu luyện, hắn cảm giác trong lòng phảng phất có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hắn biết, hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Tuy rằng Lâm Hiên nói một cách đầy chắc chắn. Nhưng hiển nhiên, Trần Tú không tin.

Có người đàn ông nào sẽ thừa nhận rằng mình không thể?

Xem Ninh Phú Quý là biết, rõ ràng là một kẻ yếu sinh lý nhưng cũng sẽ không thừa nhận mình không được. Thậm chí còn tuyên bố với người ngoài là mình rất giỏi.

"Lâm Hiên, dì là người từng trải, con không lừa được dì. Thận của đàn ông quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, thiếu một quả thận sợ là không thể... Đúng không?” Trần Tú híp mắt nói.

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Hinh đỏ bừng, sao mẹ lại nói đến đề tài này.

Lâm Hiên xấu hổ đến cực điểm, loại chuyện này, hắn không có biện pháp chứng minh với Trần Tú.

Trong một lúc, Lâm Hiên cũng không biết nên nói cái gì.

"Mẹ, con thật lòng yêu Lâm Hiên, mặc kệ cậu ấy có được hay không, con đều yêu!" Lúc này, Ninh Hinh ngượng ngùng nói.

"Con thì biết gì? Bây giờ con nói như vậy, đó là bởi vì con không biết chuyện đó tốt! Sẽ có một ngày con hiểu, có một người đàn ông không dùng được cũng như không. Mẹ đã trải qua nên…” Trần Tú đang nói thì vội vàng im miệng, tự biết mình nói sai.

Ở trước mặt người ngoài, vẫn phải giữ mặt mũi cho người đàn ông của mình.

Quả nhiên, mặt già của Ninh Phú Quý nghẹn đỏ bừng, hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Mà Lâm Hiên càng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Thế này đi, Lâm Hiên, chỉ cần cậu có thể chứng minh cậu là đàn ông, tôi sẽ cùng Tiểu Hinh đến nhà cậu ở."

Trần Tú biết Lâm Hiên không cách nào chứng minh, cho nên mới nói như thế.

Bởi vì bản thân đã chịu khổ, cho nên Trần Tú nhất định phải thay con gái mình kiểm soát chặt chẽ loại vấn đề này.

Tuyệt đối không thể để cho con gái mình lặp lại vết xe đổ. Huống chi, sợ là Lâm Hiên so với Ninh Phú Quý còn càng không được hơn.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, bà cũng không muốn Ninh Hinh cùng Lâm Hiên ở bên nhau.

"Vậy dì muốn cháu chứng minh như thế nào?" Lâm Hiên lúng túng hỏi.

Chuyện này làm sao mà chứng minh được?

Cũng không thể...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK