“Anh ở đây làm gì?! Sao để đồng hồ báo thức trên đầu giường của tôi, anh cmn có tật xấu phải không?” Bị người đánh thức, giọng điệu của cô cũng ác liệt dọa người.
Người phụ nữ này, tính khí lúc rời giường thật sự không nhỏ, chỉ có điều, trên khuôn mặt người đàn ông nào đó vẫn mang nụ cười kỳ quái nhìn cô.
“Ăn sáng.” Huyền Vũ Thác Hàn đơn giản phun ra hai chữ.
Mắt Xá Cơ Hoa trừng được lớn hơn: “Ăn sáng? Anh vì cái bữa ăn sáng quỷ quái kia mà tới đánh thức tôi? Anh...”
“Bây giờ em không phải một mình, muốn ngủ, ăn điểm tâm xong rồi ngủ.”
Mộng đẹp vừa rồi bị đánh tan triệt để, đang trong một cây đuốc! Chỉ có điều Xá Cơ Hoa cũng nghĩ, rõ ràng tối hôm qua khi vào trong phòng nhỏ để ngủ cô có khóa cửa lại.
“Đây là phòng của tôi! Anh có lầm hay không? Anh tiến vào như thế nào?”
Đây là nhà của anh, anh có chìa khóa, thật kỳ quái sao?
“Đi tới.” Nói xong, anh xoay người đi ra cửa, bỏ lại một câu, “Em ra ngoài ăn điểm tâm nhanh lên một chút, anh còn phải đi công ty chủ trì cuộc họp, em ra ngoài nhanh lên, anh chờ em.”
“Đi tới? Sao có thể như vậy, tôi rõ ràng khóa. Này, anh – này!” Cô không có cơ hội hỏi rõ ràng, bởi vì anh không thèm để ý đến cô, tự mình xuống lầu.
Xá Cơ Hoa chạy tới, khóa cửa lại. Cô lại lo lắng mở cửa ra, kiểm tra thử ổ khóa đó.
Kỳ quái, rõ ràng là tốt mà! Chẳng lẽ người này có {thuật xuyên tường}?
Trừng mắt nhìn chằm chằm cái khóa nát kia, cô căm giận đóng cửa lần nữa, nhưng vẫn hơi tâm thần thấp thỏm, chẳng lẽ cửa phòng này có vấn đề nên người đàn ông kia mới sắp xếp cho cô?
Chỉ có điều, cũng không còn suy nghĩ nhiều, sau khi xác định Huyền Vũ Thác Hàn xuống lầu, cô dùng tốc độ nhanh nhất cởi bộ áo ngủ hình phim hoạt hình xuống, thay quần áo rộng thùng thình, lại vọt vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, cô đứng trước gương, hít thở sâu vài cái, không ăn cũng uổng, chờ chút nữa đi xuống, nhất định ăn sạch cả phần của người đàn ông chết tiệt kia.
Mẹ nó, vừa xem đồng hồ, còn chưa tới chín giờ!
Chờ sau khi giải quyết tất cả, Xá Cơ Hoa tùy tiện cầm kẹp cài lên tóc, rồi từ trên lầu xuống.
“Chào buổi sáng.” Bác Phúc từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một xấp báo, tầm mắt quét qua cái bụng nhô ra của cô, trên khuôn mặt uy nghiêm hơi ôn hoa khẽ cười chào hỏi.
“Cũng chào buổi sáng bác.”Xá Cơ Hoa cười cười trả lời, chỉ có điều, mắt to nhanh như chớp liếc ra bên ngoài, xấu hổ nói: “Thật ra thì cũng không còn sớm...”
“Thiếu gia đã đợi trước bàn ăn rồi.” Ánh mắt bác Phúc ra hiệu nhìn về phía phòng ăn bên kia sảnh chính.
Xá Cơ Hoa nghe vậy, quay đầu lại nhìn sang.
“Tiểu thư, mời di theo dùng cơm thôi.” Giọng nữ giúp việc cung kính từ bên phòng ăn truyền tới.
“Mau đi đi, bữa ăn sáng lạnh ăn sẽ không tốt.” Bác Phúc bên cạnh, khẽ thúc giục.
“Vâng, được, bác đi làm việc đi.” Xá Cơ Hoa gật gật đầu, rồi vội vàng đi tới phòng ăn.
Trên bàn ăn, để bánh mỳ, bơ, chân giò hun khói, trứng chiên, còn có sữa tươi, nước chanh mới ép và rau quả nước trái cây salad cách thức tiêu chuẩn, sắc hương vị vẹn toàn, người nhìn bụng đói kêu vang.
Nữ giúp việc chờ bên cạnh thấy cô tới đây ngồi xuống, lập tức xoay người đi về phía phòng bếp, không bao lâu, lại đưa lên một phần sữa tươi nóng tăng thêm nhiệt độ.
“Tiểu thư, uống ly sữa bò lót bao tử trước.” Dứt lời, ở dưới mắt vị thiếu gia nào đó, mấy nữ giúp việc trong phòng ăn đều lui xuống.
“Sáng sớm, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy phụ nữ hả.”
Xá Cơ Hoa vừa uống sữa tươi, liếc mắt nhìn qua người đàn ông ngồi đối diện, rồi mới cần bánh mỳ lên phết bơ, giống như không thấy anh, miệng há ra hung hăng cắn, không để ý đến một chút hình tượng thục nữ gì cả.
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cái miệng cô mở ra đến mức có thể ăn thêm một quả đấm, khóe miệng co quắp lại, chỉ có điều, vẫn không dời tầm mắt đi.
“Phụ nữ từng thấy không ít, nhưng lại chưa từng thấy người như em vậy.”
Chỉ thấy tay uống sữa bò dừng lại, Xá Cơ Hoa căm tức nhìn anh chằm chằm, keng một tiếng về phía cái ly, “Huyền Vũ Thác Hàn, mỗi lần anh đều muốn ầm ĩ với tôi phải không?”
Cơn tức lúc rời giường vẫn còn đang lơ lửng trong lòng, bây giờ anh không nói một câu, đã gợi lên lửa giận đang đè nén trong lòng cô.
“Được rồi, đừng tức giận, ăm điểm trâm trước, có lời gì, ăn xong điểm tâm rồi nói, em xem một chút, nhiều như vậy, sau khi lạnh ăn sẽ không tốt, đúng không?”
Huyền Vũ Thác Hàn vội vàng cắt đứt người phụ nữ đang bốc hỏa, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười, đứng dậy đưa bữa tiệc lớn dinh dưỡng trên bàn.
Nhìn anh đưa bữa ăn sáng tới, khi ngẩng đầu nhìn anh, Xá Cơ Hoa cứ có cảm giác là lạ trong lòng, đẩy cái trứng chiên ở trước mặt, ánh mắt hoài nghi nhìn anh chằm chằm: “Sẽ không phải tăng thêm thứ gì đó ở trong bữa sáng chứ?”
Nếu không anh ‘nhiệt tình’ như vậy làm gì? Cô cũng không quên, lần trước anh vào bệnh viện do uống hồng trà cô pha, lần này anh thay đổi giữa một đêm, rất khả nghi!
Vẻ mặt tươi cười của Huyền Vũ Thác Hàn khựng lại, gân xanh mơ hồ nhảy lên, người phụ nữ đáng chết, chẳng lẽ anh trong mắt cô lại hèn hạ như vậy sao?
Trong lòng khó chịu một trận, chỉ có điều, trên gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười ôn hòa ngồi trở lại vị trí, vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói bảo đảm: “Tuyệt đối sẽ không, hơn nữa, chờ một chút, anh dẫn em đi chỗ này.”
...
Mà đổi thành chỗ khác, sáng sớm Hoàng Bộ Tuyết đã bị điện thoại thúc giục đến nhà trọ chỗ nào đó.
La Vũ Hiên liếc nhìn đồng hồ treo tường, mở miệng nhắc nhở: “Còn có mười phút.”
Cô trừng mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng.
“Mười phút cái gì?”
“Chín giờ.” Anh nói.
Hoàng Bộ Tuyết không biết thật sự nghe không hiểu hay giả bộ nghe không hiểu, lặp lại.
“Chín giờ thì như thế nào?”
“Tôi phải đi làm.”
“Sau đó?”
Anh nheo tròng mắt đen lại, trong giọng nói hơi đè nén, giống như đang nhẫn nại cô ‘ngu ngốc’.
Từng câu từng chữ của anh, giống như ban ơn nhắc nhở cô, “Bữa ăn sáng. Bắt đầu từ hôm qua, cô, đồng ý rồi, có nhớ không? Nếu như không nhớ, tôi rất vui lòng nhắc nhở cô một lần nữa.”
Hoàng Bộ Tuyết trừng mắt nhìn anh, hít một hơi thật sâu. Cô muốn mắng người, hơn nữa còn mắng tám đời tổ tông, hàng xóm, con cháu tên thối tha này!
Nhưng mà, cô há miệng, đang định mắng to ra tiếng, gương mặt tuấn tú xem ra là chuyện đương nhiên, hơn nữa hết sức nhẫn nại trước mắt, lại để cho toàn bộ những lời mắng kia chạy trở về trong bụng.
“Được, anh thắng.” Cô nặng nề nặn ra hai chữ từ trong hàm răng, căm phẫn xoay người vào trong quầy, xử lý bữa ăn sáng cho anh.
Nhược điểm lại có thể bị anh bắt, nếu bây giờ cô trở mặt, chẳng phải nói không giữ lời? Lại nói, nhìn dáng vẻ của anh, cũng không giống như người sẽ buông tha quyền lợi, thay vì tốn công ầm ĩ với anh, còn không bằng sớm một chút chuẩn bị bữa sáng, đi đi.
Động tác Hoàng Bộ Tuyết nhanh chóng chiên một trái trứng và một lát chân giò hun khói, nướng hai miếng bánh mỳ nướng, làm phần sandwich, rót thêm một ly cà phê đá. Bởi vì mấy thứ này, đều là thói quen của Âu Dương Linh, cho nên, ở trong phương diện bữa sáng, cô ngược lại được huấn luyện một tay nghề thật tốt, chỉ có điều, trừ những món này, những món khác cô mới thật sự không qua cửa được, cho nên khi không cần thiết, cô luôn luôn không bắt tay làm những món này, hôm nay bị đột nhiên gọi tới, ngoài ý muốn!
Cô đưa thức ăn lên bàn, bởi vì tâm tình khó chịu, cho nên động tác khá lớn, cà phê tràn ra một nửa.
“Ừ! Bữa ăn sáng của anh!” Cô nói.
Nhìn thấy bữa ăn sáng lên bàn, La Vũ Hiên ngẩng đầu quét mắt nhìn cô, tâm tình thoáng đã tốt hơn một chút, anh cầm sandwich lên, trước khi cắn xuống, trong miệng thốt ra hai chữ, “Không đủ.”
“Hả?”
“Những thứ này không đủ.” Anh nhai thức ăn, lạnh mặt nói.
Hoàng Bộ Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, cắn răng ép âm thanh kèn kẹt từ trong kẽ răng ra ngoài, trời ơi, cô rốt cuộc là ai trêu chọc ai, lại đưa tới kẻ mặt dày này? Kể từ ngày hôm trước sau khi anh bắt được cô, tế bào não của cô bắt đầu tử vong số lượng lớn.
Cô cắn răng nghiến lợi, trở lại sau quầy, dùng tay mở hai bếp, lại lấy ra thêm một cái chảo, một cái chiên trứng, cùng chân giò hun khói, một cái khác làm bánh mỳ nướng.
Không đủ đúng không? Được! Cô sẽ để cho anh ăn tới no!
Đôi tay Hoàng Bộ Tuyết cùng động, động tác nhanh nhẹn, đánh trứng, quậy bột, chiên chân giò hun khói, nướng bánh mỳ, về phần có đốt cháy hay không, không để ý tới, chỉ có điều trong thời gian ngắn nhất, làm ra phần bữa sáng cho năm người, tiếp the đó ném toàn bộ thức ăn giống như núi nhỏ tới trước mặt anh, mắt lạnh trừng anh.
“A, ăn đi!” Ăn chết anh.
Chỉ có điều, bộ mặt vui vẻ chờ xem kịch vui của cô, dưới tình huống núi nhỏ nhanh chóng lõm xuống, thức ăn đảo mắt không thấy, chuyển thành khiếp sợ và ngây ngốc.
Đoán chừng sai lầm, người đàn ông không muốn thấy mặt này, lại có cái bao tử như cái hang không đáy!
La Vũ Hiên uống xong cà phê, định cầm lấy miếng sandwich cuối cùng thì bị Hoàng Bộ Tuyết ngăn lại. Anh nhíu mày, không hề động nữa, ngước mắt nhìn cô.
“Đợi chút, tôi có chút chuyện phải nói.” Nếu không nói, anh nhất định sẽ một tấc tiến thêm một thước.
Mày rậm vẫn nhíu chặt, anh nhìn cô, không nói lời nào.
“Mặc dù là tôi đồng ý anh, chịu mệt nhọc bị anh sai bảo một tháng, nhưng anh có thể đừng mới sáng sớm đã kêu tôi tới làm bữa sáng quỷ gì được không, anh có biết nhà tôi cách nơi này nửa đường xe, còn có, anh tốt nhất đừng nhắc tới yêu cầu rất quá mức, tôi làm chỉ ở trong phạm vi của tôi.” Cô nói cảnh cáo, cô cũng không muốn có một ngày, người đàn ông này đột nhiên để ra chuyện biến thái gì.
Anh nhìn cô một hồi lâu, “Cô không nói, tôi thật sự không suy tính đến vấn đề này.” Anh lạnh nhạt nói, “Bắt đầu từ hôm nay, cô dời qua chỗ tôi ở.”
Thật ra thì anh cũng không có ý tứ gì, chính là cảm thấy như vậy dễ dàng sai bảo.
Nhưng ở trong tai người khác, lại thành một ý tứ khác.
Hoàng Bộ Tuyết vỗ một cái lên bàn, cắn răng nghiến lợi nghiêng người, trừng mắt đối diện với cặp mắt sâu xa thẳm kia, “Tiên sinh, coi như anh có đoạn video ở trong tay, nhưng anh cũng đừng quá đáng.”
Mẹ nó, dời qua ở cùng anh? Sói háo sắc đáng chết này, coi cô là cái gì? Đáy mắt bốc lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này người đàn ông nào đó trực tiếp thành vạn tên xuyên tim rồi.
Anh lại trầm mặc nhìn cô một lát, “Có thể cho cô thời gian một ngày suy tín.”
Suy tính? Cân nhắc cái rắm, sắc mặt Hoàng Bộ Tuyết lập tức thay đổi, tay đập một cái lên bàn ăn, định kéo lớn âm thanh lên.
‘Reng’ chuông điện thoại di động vang lên.
“Alo! Lão đại.”
“Là tôi, có chút việc, hội nghị sáng nay, giao cho cậu và Hàng xử lý.”
“Ừ, được, lão đại, chuyện vẫn thuận lợi chứ?” La Vũ Hiên quét mắt qua người phụ nữ đột nhiên tiến lên trước, đứng lên vừa nói vừa đi ra ban công.
Hoàng Bộ Tuyết giật mình một cái, lão đại trong miệng anh, dĩ nhiên không cần nghĩ cũng biết là ai, đây cũng là lý do vì sao cô tự nguyện làm không công, chỉ cần có thể đến gần anh trợ thủ đắc lực này, nghĩ đến vì tin tức, đây không phải dễ dàng hơn nhiều.
Len lén nhích tới gần ban công một chút, chỉ có điều, khi ở dưới tầm mắt của anh, vẫn không dám quá càn rỡ đi quá gần, không bao lâu, không biết bọn họ nói cái gì, chỉ thấy anh cúp điện thoại, đi vào.
“Này, cái đó...”
La Vũ Hiên quét mắt nhìn khuôn mặt hứng thú tìm tòi nghiên cứu của người phụ nữ nào đó, trong giọng nói không khỏi lạnh lùng đi: “Ở nơi này của tôi dừng nghĩ hỏi thăm ra cái gì, cô tốt nhất cẩn thận tay cô đừng chụp ra cái gì đó, nếu không hậu quả cô trả không nổi.”
Dứt lời, chỉ thấy anh ném cho cô một chùm chìa khóa, ném lại một câu rồi dời đi: “Bản thân tự giác chuyển vào.”
“Cái gì...”
...
“Này, anh định mang tôi đi đâu?” Ăn điểm tâm xong, Xá Cơ Hoa lập tức bị lôi kéo nhét vào trong xe, hơi không kiên nhẫn quét mắt về phía người đàn ông nào đó đang ngồi ở vị trí tài xế quát lên.
Đi qua đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường trước mặt, xe bắt đầu đi về khu Thiên Tích.
“Rất nhanh, em sẽ biết.” Huyền Vũ Thác Hàn liếc nhìn cô, cười cười nói.