Đáy mắt anh tràn đầy tình cảm và dịu dàng, rốt cuộc cũng dập tắt được sự tức giận cuồn cuộn của cô gái nào đó, trong khoảng thời gian này, không phải cô không biết chuyện người đàn ông này thật sự thích cô, quý trọng cô, luôn coi trọng sự an toàn của cô hơn bất cứ cái gì.
Thế bản thân cô thì sao? Cô cũng không biết nữa, nhưng vào lúc này, ngược lại cô không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu một cái: “Được rồi, tôi đồng ý với anh.”
Anh thở ra một hơi dài, ôm thật chặt cả người cô vào trong ngực, khẽ vuốt mái tóc và sống lưng của cô, xác định cô không có bị thương nặng.
“Thiếu chút nữa em đã làm tôi sợ muốn chết! Sau khi nhận được cầu cứu của thuộc hạ, tôi liền nổi điên chạy nhanh tới, thật may là hôm nay đối thủ của em chỉ có một người, ngộ nhỡ em xảy ra xung đột với một đám đàn ông, tôi thật sự không dám tưởng tượng em sẽ phải bị thương đến mức nào nữa? Nhưng sau khi về nhà, vẫn nên gọi bác sĩ tới khám qua một chút, như vậy tôi mới có thể yên tâm.”
Nâng khuôn mặt của cô lên, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nói từng chữ từng câu kiên định: “Dù là giúp tôi một việc, nhưng sau này tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, đừng để tôi phải lo lắng như thế nữa, có được không?”
Anh chưa bao giờ lo lắng cho cô gái nào như vậy, dù trước kia cũng không có, nhưng cô gái nhỏ hung dữ này lại thiếu chút nữa làm cho anh sợ vỡ mật.
......
Làm gì vậy? Xá Cơ Hoa không được tự nhiên muốn xoay đầu đi, nhưng dù uốn éo thế nào cũng không thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái đáp lại: “Tôi biết rồi......”
Sự dịu dàng và lo lắng của anh lúc nãy, đã khiến cho cô có chút động lòng..., nhưng nói trước nha, chỉ là có một chút, thực sự chỉ có một chút xíu thôi, Xá Cơ Hoa cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ đó ở trong lòng.
Nhưng cũng bởi vì một chút động lòng như vậy, đã khiến cho cô dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào trong ngực của anh lúc nào không biết, để nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh bao quanh mình, có một cảm giác không muốn rời xa.
“Lần sau còn dám làm tôi sợ như vậy nữa hay không? Vừa rồi......”
Xá Cơ Hoa đang dịu dàng dựa vào ngực anh, lại đột nhiên vòng tay ôm gáy của anh, dưới đôi mắt ngạc nhiên của anh liền nói: “Thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ cân nhắc kỹ càng, lần này đã khiến anh lo lắng, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.”
Cô chủ động hôn anh, đôi môi đỏ mọng vừa tinh tế vừa ấm áp, dây dưa triền miên cùng cánh môi của anh, bộ ngực đầy đặn cách một lớp vải đang vuốt ve lồng ngực to lớn của anh, nhiệt độ của hai người rất nhanh đã tăng cao, hô hấp cũng dồn dập.
Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên đẩy cô ra.
“Sao vậy?” Đôi môi Xá Cơ Hoa bị hôn sưng lên đỏ mọng, cô có chút không hiểu, anh không thích nụ hôn của cô sao? Sao lại vội vã đẩy cô ra như vậy chứ?
Anh thở dốc hồng hộc, đáy mắt tràn đầy dục vọng, cùng sự ham muốn cực mạnh, trầm thấp nói: “Yêu tinh nhỏ, em sẽ hành hạ chết tôi đấy. Đi thôi, bây giờ lập tức về nhà, tôi chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để kéo em vào lễ đường!”
Mới chỉ một cái hôn thôi đã khiến cho “bộ phận nào đó” của anh nổi lên phản ứng thành thật nhất, ôi, anh thật sự yêu chết cô gái này rồi. Anh quả thật không cách nào tưởng tượng nổi nếu một ngày nào đó không có cô, anh phải làm sao đây?
Mà cô gái này được sinh ra là để hành hạ anh, nhưng lại là sự hành hạ ngọt ngào.
Khẽ vuốt ve gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của cô, Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên cười đến tà ác, giống như thú dữ chuẩn bị đại khai sát giới: “Ngày mai, hãy chờ làm cô dâu của tôi, hiểu không?”
Vừa nói xong, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe thể thao bay vụt qua chạy lên phía trước.
“Anh nói là kết hôn ư? Anh...... Anh......” Không phải anh hiểu lầm ý của cô đó chứ?
Phát hiện tên đại sắc lang vội vã muốn làm cái gì, Xá Cơ Hoa vừa tức giận vừa mắc cở đến đỏ bừng mặt, nhưng nhìn về phía khuôn mặt đang tươi cười ấy thì nhất thời lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Chẳng qua tối nay nhất định là cả đêm không ngủ, hơn nữa, gần như cả thành phố đều nổ tung trong tối hôm nay!
Thế nhưng, trong lúc cô gái nào đó đang rồi bời đến ngất trời bị Huyền Vũ Thác Hàn đưa trở về biệt thự, sau khi được bác sĩ kiểm tra không có việc gì, liền leo lên chiếc giường lớn mềm nhũn, cùng hẹn với Chu công, hình như, thật sự không xem lời người đàn ông nói vào tối nay là sự thật.
......
Nước Pháp!
“Cái gì? Kết hôn? Ngày mai? Lão đại, sao lại gấp như vậy? Không phải dự định là một tháng sau hay sao?”
“Không kịp đợi nữa rồi hả? Lão đại, có phải anh quá nóng lòng rồi hay không?...... Hoàng Bộ tuyết cũng mang theo sao?...... Tôi sẽ cố gắng, ừ, được......”
“......”
Đêm khuya ở hành phố H vốn rất yên tĩnh, nhưng ngay đêm nay, lại lâm vào hoàn cảnh không chỗ nào không ồn ào, mà ngay tại nhà Tổ của dòng họ Huyền Vũ, cũng náo nhiệt cực kỳ, có thể nói hưng phấn nhất chính là bà nội, từ khi nhận được điện thoại của Huyền Vũ Thác Hàn, bà là người đầu tiên khuấy động mọi thứ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bà đã bày biện cả biệt thự thành một nơi tràn ngập không khí vui mừng, gọi điện thoại đi suốt, không ngừng nghỉ một khắc đồng hồ nào, nếu như không nhờ chị Liễu đứng bên cạnh nhắc nhở, có thể bà nội sẽ hưng phấn đến điên mất thôi.
Chẳng qua, trước mắt, chuyện đau đầu nhất chính là mẹ vợ tương lai của cháu trai được Chu Hữu Mai mời về nhà. Cũng không biết thế nào, người mẹ vợ tương lai này đối với ai cũng đều rất tốt, nhưng mỗi lần nhìn đến cháu trai mình thì luôn không vừa mắt.
Điểm này đã khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn nhức đầu đến chết rồi, vốn cho rằng bà nội có thể thuyết phục được, nhưng hình như biện pháp này không hiệu quả lắm.
Nhưng vì để cho hôn lễ này có thể thuận lợi tiến hành, nên tối nay Huyền Vũ Thác Hàn trực tiếp đi gặp người mẹ vợ tương lai kia. Thế nhưng ngay khi bước vào, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã trực tiếp bị tấn công một trận, mà Huyền Vũ Thác Hàn lại không đánh, chỉ toàn thủ, mắng cũng không nói lại còn trưng ra khuôn mặt tươi cười, điệu bộ nhẹ nhàng thoải mái mới khiến Xá Thanh Hoa dừng tay.
......
“Tuyết, tôi có chút chuyện!” Âu Dương Linh đang đi dạo cùng Hoàng Bộ Tuyết thì đột nhiên nhận được điện thoại.
“Việc gì gấp vậy?”
“Cô về trước đi.” Anh ta chỉ bỏ lại một câu như vậy, rồi nhanh chóng biến mất trước mặt Hoàng Bộ Tuyết giống như một cơn gió lốc, xem ra thật sự rất gấp, mặc dù có chút lo lắng, nhưng nếu bỗng dưng cô lấy được một chút xíu tự do, thì sao có thể không nắm bắt cơ hội đi đến tiệm sách cũ mình thích nhất chứ? Ha ha......
Cho nên sau đó, khi La Vũ Hiên tìm được Hoàng Bộ Tuyết, chỉ thấy cả người cô dường như đang muốn chôn trong đống sách cũ.
Thấy cô chuyên chú như vậy, hình như cô cũng rất thích đọc sách......
“Không ngờ cô cũng đọc sách?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của La Vũ Hiên vang lên trên đầu Hoàng Bộ Tuyết, làm cả người cô cứng đờ một chút, sau đó cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên trừng anh.
“Sao lại là anh? Có phải anh hơi nhiều chuyện rồi không?” Cô không vui trả lời, cầm quyển sách mình chọn lên rồi lướt qua anh, bộ dạng không muốn cùng anh nhiều lời.
“Tôi trả tiền giúp cô.” Anh muốn trả tiền sách cho ông chủ tiệm, nhưng Hoàng Bộ Tuyết lập tức từ chối.
“Tôi có tiền.” Sao phải dùng tới lòng tốt của anh ta chứ? Bởi vì chuyện lần trước, nên cô đã rất tránh mặt anh ta, nhưng......
“Không sao. Cô thích sách, tôi cũng thích, mọi người đều là người cùng sở thích, tôi trả cho cô.”
“Tôi với anh quen thân lắm sao? Tôi có tiền, không cần anh trả.”
“Nếu như mà tôi kiên trì muốn trả thì sao?”
“Anh kiên trì ư?” Cô nhíu hàng lông mày lá liễu, sau đó thản nhiên nhún nhún vai: “Vậy thì tôi không mua nữa được chứ?”
Anh vội bắt lây người cô: “Tôi có việc muốn tìm cô.”
“Buông tay! Tôi không cần phải nói nhiều với anh như vậy!” Hoàng Bộ Tuyết liều mạng giãy dụa, nhưng cô làm thế nào cũng không thoát được anh: “Buông tôi ra! Anh cút đi!”
Cô cũng không nghĩ quá nhiều, theo bản năng lấy tay bắt được đồ vật có thể bắt, dùng sức đánh loạn lên người anh.
“Đau quá! Cô làm gì mà đánh người lung tung vậy?” Anh không nhịn được rống giận.
“Chính là muốn đánh anh đau đó, nếu không đánh người làm gì? Anh buông tay thì tôi không đánh nữa.” Cô vừa nói nhưng động tác vẫn không dừng lại.
“Cô gái đáng chết, đừng đánh nữa! Tôi thật sự có chuyện tìm cô.”
La Vũ Hiên dùng một tay bắt được tay cô, còn một tay kia phải ngăn cản sự công kích ngông cuống của cô, dáng vẻ thật sự có chút nhếch nhác buồn cười.
“Đừng đánh nữa! Nếu không tôi sẽ không khách khí với cô đâu!” Anh lạnh lùng uy hiếp.
Cô mới không thèm nghe sự uy hiếp của anh, tiếp tục la lối om sòm. Cô cũng không tin anh ta sẽ đánh phụ nữ.
Trường hợp mất khống chế này làm La Vũ Hiên cũng không nhịn được nữa, phát ra một tiếng tức giận nhẹ, giống như một con thú dữ bị chọc giận đánh về phía cô, bàn tay không khách khí bắt được hai bờ vai mảnh khảnh của cô, tuyệt nhiên không thương hương tiếc ngọc đè thân thể mảnh mai của cô lên tường, đẩy mạnh khiến cho cô không nhịn được bật ra tiếng kêu.
“Đau quá......”
“Sợ đau thì không nên chống lại tôi!”
“Buông tôi ra!” Đôi tay cô ra sức chống đỡ lồng ngực của anh ta, muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta vẫn không chút động đậy.
“Không thả! Tôi muốn cô phải trả giá thật lớn cho sự vô lễ vừa rồi!” Tròng mắt đen như màn đêm của anh lóe lên ngọn lửa tức giận, bây giờ Hoàng Bộ Tuyết mới hiểu được cô không phải là đối thủ của người đàn ông này.
“Anh ──” Cô chỉ vừa kịp nói một chữ, anh đã cúi đầu bá đạo xâm chiếm môi cô ──
Anh cũng không biết tại sao mình lại mất khống chế như thế, nhưng khi môi của anh hôn lên môi cô, anh phát hiện mình cực kỳ yêu thích mùi vị của cô, sự ngọt ngào làm cho người khác muốn hòa tan vào bên trong cô, trong lúc nhất thời, anh đã quên mất lý do đến tìm cô.
Anh ôm chặt lấy chiếc eo thon của cô, để cho thân thể xinh đẹp mềm mại của thiếu nữ dán sát vào cơ thể cao lớn đầy lửa nóng của anh, anh phát hiện mình không muốn buông cô ra......
Hoàng Bộ Tuyết có chút sợ khi bị anh bất ngờ ôm hôn.
Nếu như lần trước là ngoài ý muốn, vậy lần thứ hai này chính là nụ hôn đầu của cô rồi! Như thế nào lại bị tên đàn ông khốn kiếp vô lí này cậy mạnh mà đoạt đi lần nữa chứ?
Tức giận khiến cô không chút nghĩ đánh cho anh ta một bạt tai thật mạnh.
“Cô dám đánh tôi?” Ngay tức khắc, gương mặt anh liền trở nên xanh mét, cực kỳ khó coi.
“Tôi...... A!”
La Vũ Hiên nhanh chóng bắt được cô gái nhỏ trước mặt đang co rúm muốn lui về phía sau, để cô tiến lên đón nhận đôi mắt đen tràn đầy tức giận của anh.
“Cô là người con gái đầu tiên dám ra tay đánh tôi!”
“Vậy thì như thế nào? Là anh ép buộc tôi đấy!” Cô cố nén run rẩy, lấy dũng khí phản bác.
Cô vừa mới dứt lời, tay của anh liền không thương tiếc bắt lấy cổ tay của cô, sức lực to lớn, làm cô kêu gào đau đớn.
“Đau quá......” Cô càng muốn giãy giụa, thì càng bị anh siết chặt.
“Dám đánh tôi ư? Vậy thì cô nên bỏ ra cái giá tương ứng.”
Trong lời nói của anh tràn đầy tức giận khiến sắc mặt của Hoàng Bộ Tuyết lập tức trở nên trắng bệch.
“Anh muốn làm gì ── không! Anh không thể......” Cô bị anh kéo về phía trước, tình huống quái dị như vậy, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người.
“Buông tôi ra! Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Hoàng Bộ Tuyết càng tức giận nên không ngừng đánh anh, nhưng lại không rung chuyển được chút nào.
“Đây là do cô buộc tôi đấy!” Anh lạnh lùng nói, trong lòng đã có phương pháp trừng phạt rất tốt. Không cho cô gái nhỏ này chút bài học, thì cô sẽ leo lên trên đầu anh ngồi mất!
“Tôi thật sự rất sợ đó......” Cô giễu cợt nặn ra một câu.
Mà một câu nói này đã thành công làm anh mất khống chế.
“Được, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là sợ!”
Anh ta tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc với cô, không để ý tới sự giãy dụa phản kháng của, ngay dưới con mắt của mọi người liền trói cô mang đi.