Hạ Tuyền Vũ tức giận đẩy đồ trả về cho cô, đúng lúc này, có đồ gì đó từ trong túi vải rớt ra, anh ta nhìn thấy một đống quần áo, phụ kiện bằng da, lúc này anh ta mới biết vì sao cảnh sát lại đuổi theo cô.
Thì ra cô ấy bày hàng bán ở trên vỉa hè, không có địa chỉ buôn bán, không nộp thuế thu nhập, khó trách cảnh sát lại muốn đuổi theo cô ấy!
Khó trách mới vừa rồi chạy nhếch nhác như vậy, trong lòng anh ta lại xuất hiện một cảm giác không đành lòng.
Chết tiệt! Anh lại đồng tình với cô một lần nữa rồi, chẳng những không ném đồ của cô ra ngoài xe, ngược lại còn để cho cô vào ngồi ở trong xe, thôi, cứ xem như là ra tay cứu giúp một người bạn của chị dâu vậy.
“Lên đây đi! Tôi chở cô chở về.”
“Được!” Cô giống như một làn khói xông lên xe, vẻ mặt cười hì hì, giống như là một người bạn tốt lâu năm của anh vậy, và trước đó hai người không hề xảy ra chuyện gì không vui.
Da mặt của cô vẫn dày như trước đây, điểm này cũng không khiến cho Hạ Tuyền Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì chó không đổi được thói ăn cứt, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới vì sao cô lại thay đổi tính cách cứng rắn của mình.
Anh ta một lần nữa khởi động xe, thuận tiện hỏi cô: “Cô vẫn còn ở chỗ trước kia sao?” Lần trước bởi vì chuyện của chị dâu, cho nên anh ta biết rõ chỗ ở của cô.
“Ừ, vẫn ở chỗ đó.” Bởi vì giá rất rẻ, nên không chuyển, dù sao thì cô vẫn thường chạy chỗ này, đi chỗ kia, nên cũng lười chuyển đi.
“Anh chở tôi trở về! Tôi đã nói với anh, chuyện đó.....”
“Cô có thể câm miệng hay không? Suốt dọc đường đi cô không thể khiến cho tôi yên tĩnh được chút nào.” Cô vẫn luôn nói chuyện, khiến cho lỗ tai của anh ta ồn ào không chịu nổi.
Hạ Tuyền Vũ đốt điếu thuốc theo bản năng, lại đột nhiên nghĩ đến không biết cô có ghét mùi thuốc lá không, hình như cô gái nào cũng đều không thích, vì vậy lại dập tắt điếu thuốc.
Hạ Tình Vũ nhìn thấy động tác này của Hạ Tuyền Vũ, cười thầm ôm lấy túi lớn túi nhỏ của mình, vùi mặt vào trong túi vải khẽ cười trộm.
Tại sao cô ấy lại vùi mặt vào trong đống quần áo đó chứ? Hạ Tuyền Vũ nhìn thấy hành động của cô, không nhịn được nhíu mày lại.
Cô làm như vậy, không sợ ngộp thở mà chết à? “Hạ Tình Vũ....”
Cô không trả lời lại anh ta. Chẳng lẽ cô ấy đã khiến bản thân ngộp thở chết thật rồi? Anh ta lại lớn tiếng kêu một lần nữa. “Hạ Tình Vũ!”
“Có chuyện gì à?” Hạ Tình Vũ nghiêng mặt nhìn, nhưng mà vẫn tựa vào trong bao vải, nụ cười ngọt ngào, giống như mèo trộm được cá tươi vậy, khiến cho anh ta cảm thấy có chút lạ kỳ.
“Không nên chôn mặt trong túi vải.”
“Tại sao?”
Bởi vì anh sợ cô làm vậy sẽ bị ngộp chết. Nhưng câu trả lời này có chút ngu xuẩn, cho nên anh ta chỉ đáp lại cô bằng một ánh mắt sắc lẹm, giống như muốn cô đừng có hỏi nhiều.
“Anh hung dữ quá đấy!” Hạ Tình Vũ tiếp tục vùi mặt vào trong túi vải, lời oán giận của cô bị ép lại, nên giọng nói trở nên có chút kỳ quái, nhưng mà anh ta vẫn nghe thấy rõ ràng.
Cô oán giận anh hung dữ? Nhưng anh thật sự không nghĩ ra mình có lý do gì để dịu dàng với cô.
“Anh mà như vậy sẽ không ai thích anh.”
“Tôi không thiếu người thích mình.”
“Nhưng mà anh phải quản lý một công ty lớn như vậy, anh biết trong đó có công ty bách hóa là nghề phục vụ, gương mặt của anh lạnh lùng như vậy làm sao phục vụ khách hàng được? Anh mà như vậy căn bản sẽ thất bại.”
“Tôi chỉ quản lý nhân sự và nghiệp vụ.” Cho nên anh không cần nhân duyên, hơn nữa, luôn có người tới để làm cho anh vui lòng.
“Cũng giống nhau thôi! Mặc kệ anh quản lý cái gì, cười là cách duy nhất mở cửa trái tim của người khác, anh nên thử cười nhiều một chút, làm như vậy thì xử lý công việc sẽ tương đối thuận lợi hơn. Đúng là không hiểu nổi anh! Người như vậy, làm sao mà bạn trai anh chịu nổi anh chứ?”
Hạ Tuyền Vũ vốn không định để ý đến cô, nhưng..... Đợi đã nào...! Cô vừa mới nói cái gì?
“Bạn trai gì?” Là cô nói sai, hay là anh đã nghe nhầm?
“Bạn trai anh á!” Hạ Tình Vũ nói lại lần nữa.
Cô nhìn mặt cua ranh ta, phát hiện ra sắc mặt của anh ta xanh mét, vẻ mặt hết sức khó coi, sao thế? Cô có nói gì sai sao! Chẳng lẽ......
“Chẳng lẽ anh không phải là gay?”
“Không phải!” Hạ Tuyền Vũ cắn răng nghiến lợi trả lời.
Mặc dù anh vẫn thường xuyên đi du lịch tới các quốc gia, nhưng mà có liên quan tới lời đồn đãi ầm ĩ này của anh sao?
“Anh không thể trách tôi được, thật sự là do hành động của anh rất kỳ lạ.” Hơn nữa, vóc người cũng rất giống.
“Hành động của tôi kỳ lạ?” Đây là cái tội danh gì chứ?
“Anh đối xử với phụ nữ đều rất lạnh lẽo.”
“Tôi đối xử với người nào cũng giống như vậy.”
“Làm gì có, khi đó anh cười híp mắt lại với người bạn nam giới kia.”
“Đừng đem anh em, bạn bè của tôi ra so sánh.”
“Anh như vậy..... Ôi! Khó trách người khác lại đồn rằng anh là người đồng tính luyến ái.” Hạ Tình Vũ không nhịn được than thở, cô cảm thấy anh ta đúng là đã trừng phạt đúng tội, ai bảo anh ta lại đối xử với những người đẹp kia lạnh lùng như vậy, đáng đời
“Cho nên anh không phải là đồng tính?”
“Không phải.” Hạ Tuyền Vũ lần nữa nghiến răng phủ nhận. Anh có người thích, tại sao lại là đồng tính?
“Anh có người trong lòng?” Cô nhìn anh ta một cái.
Hạ Tuyền Vũ trừng Hạ Tình Vũ một cái. Làm sao cô biết anh đang nghĩ cái gì?
“Anh vừa mới đỏ mặt, nên chắc là đang nghĩ tới người khác rồi!” Nếu anh ta không phải gay, vậy thì có nghĩa là anh ta yêu phụ nữ!
Oa! Đột nhiên cô cảm thấy người phụ nữ kia thật đáng thương, lại bị một khối băng lớn như vậy thích.
“Anh luôn không cười, làm bạn gái của anh nhất định rất đáng thương.” Cô không sợ chết mà nghĩ gì nói nấy, mà anh ta lại không hề phản bác lại, nhưng mà vẻ mặt hết sức quái dị. Cảm giác quái dị này, có chút không giống như anh ta!
A! Cô đã hiểu rồi. “Anh đang thầm mến người ta.” Cô nhìn anh ta, phát hiện anh ta lại đỏ mặt.
Má ơi! Giờ này vẫn còn trình diễn tiết mục thầm mến nữa sao, có lầm không vậy? “Anh thích cô ấy, tại sao không nói với cô ấy?”
Hạ Tuyền Vũ lại không nói. Hạ Tình Vũ không ngừng cố gắng hỏi: “Anh sợ cô ấy từ chối?”
“Cô có thể ngậm miệng lại không?” Anh không muốn cô hỏi sâu vào chuyện riêng tư như vậy.
Hạ Tình Vũ yên tĩnh không được hai giây đã không nhịn được. Cô chính là không nghĩ ra, anh ta nắm quyền lớn như vậy, thân thế, nhân phẩm đều không tệ, tại sao lại sợ bị từ chối?
“Một người ưu tú như anh, không có người phụ nữ nào từ chối anh đâu!”
“Hình như cô đã quên, mới vừa rồi cô chỉ tay vào mặt tôi nói có một người bạn trai như tôi sẽ rất đáng thương.”
Anh ta còn nhớ rõ vậy à? Hạ Tình Vũ sờ mũi một cái, cảm thấy anh ta đúng là quá nhỏ mọn, cô chỉ thuận miệng nói một chút, vậy mà anh ta lại ghi hận tới giờ.
Hả? Không đúng! Hạ Tình Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyền Vũ, cô phát hiện một chuyện, anh ta thật sự rất quan tâm tới câu nói kia của cô.
“Đợi chút, đợi một chút...! Anh lái xe vào lề một chút, tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi anh.”
“Vậy cô hãy hỏi đi!” Dù sao thì suốt quãng đường đi miệng của cô chưa từng rảnh rỗi chút nào mà.
“Không được! Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, tôi sợ nếu tôi hỏi thật, anh lái xe sẽ gặp trở ngại.” Cô còn muốn sống, cho nên trước hết anh ta phải tấp xe vô lề, cô mới đồng ý hỏi.
Cô rất kiên trì, mà Hạ Tuyền Vũ cũng không hiểu tại sao mình lại quan tâm tới sự kiên trì của cô, tóm lại cuối cùng, anh vẫn lái xe vô lề. Lần này, cô có thể yên tâm hỏi rồi chứ?
“Anh sao thiếu tự tin như vậy, có phải bởi vì sự kiện năm đó không?” Hạ Tình Vũ hỏi một cách thận trọng.
“Cái gì?” Hạ Tuyền Vũ nhướn cao chân mày, bỗng nhiên nổi lên phòng bị. Anh không thích người khác nhắc tới chuyện ngu xuẩn năm đó, vô cùng không thích!
“Anh biết tôi đang nói tới cái gì mà.” Khi làm thám tử tư, cô đương nhiên đã đào ra một chút bí mật bên nhà chồng của Xá Cơ Hoa, mà chuyện liên quan tới anh ta, vừa đúng dịp lần trước, Xá Cơ Hoa có nói một chút với cô.
Nghe nói năm đó anh ta thích mối tình đầu, mà xảy ra một chút, về phần cụ thể, cô cũng không rõ ràng lắm.
Nếu như cô nhớ không nhầm, ban đầu vì xảy ra chuyện kia, nên anh ta không nói một tiếng mà rời khỏi, có phải vì chuyện này mà nhiều năm nay anh ta vẫn mang oán hận, như vậy, anh ta mãi mãi không dám thực sự theo đuổi người phụ nữ anh ta thích, có phải sự kiện năm đó khiến cho trong lòng anh ta tạo thành ám ảnh không?
“Không phải!” Hạ Tuyền Vũ cho Hạ Tình Vũ một câu phủ định kiên quyết, thế nhưng câu trả lời nghiến răng, nghiến lợi ‘Không phải’ của anh ta đã khiến cho tâm lý của Hạ Tình Vũ phản ứng lại.
Cô biết đằng sau câu phủ nhận kia giấu giếm một ý nghĩa là ‘Đúng vậy’.
Anh ta không tìm thấy lối thoát ra khỏi ám ảnh của quá khứ, cho nên bây giờ dù anh ta có quyền cao chức trọng, nhưng sâu trong lòng của anh ta còn ẩn giấu sự tự ti lại kiêu ngạo của một đứa trẻ. Vì quãng thời gian kia trong quá khứ, anh ta có yêu cũng không dám nói ra.
Hạ Tình Vũ bởi vì hiểu ra anh ta không muốn người khác hiểu được nội tâm của mình, dọc đường đi cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, cho đến khi tới nhà của cô, đem đồ của cô chuyển xuống khỏi xe, cô cũng không dám mở miệng.
Mà anh ta cũng không thèm nói một câu gặp lại sau đã lái xe đi.
Ôi! Ngay cả một câu gặp lại anh ta cũng không muốn nói với cô, lúc trước có phải cô đã quá đáng rồi không? Đột nhiên lại hỏi tới vấn đề kia của anh ta?
Nhưng mà, hình như nhìn anh ta vẫn còn có ý kia!
Đáng ghét! Người phụ nữ kia lại quên cầm đồ của cô ở trên xe, hại anh phải quay lại một chuyến!
Hạ Tuyền Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc bóp ở bên cạnh ghế tài xế, thở dài một cái, rồi mới quay xe lại đi về phía hẻm nhỏ, lại nhìn thấy Hạ Tình Vũ đột nhiên từ trong ngõ đi ra, toàn thân ướt đẫm, miệng còn đang chửi tục.
Cô nhìn giống như một bà điên chạy ở trên phố, mãnh liệt gõ cửa nhà người ta.
Cô đang làm cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?