Chỉ có điều, không đợi anh nhìn rõ ràng, xe đã từ khúc quanh đi thẳng vào trong sân biệt thự, dừng trước sân biệt thự, xe vừa dừng lại, tài xế vội vàng xuống xe mở cửa xe cho anh.
Quản gia chờ ở cửa ra vào, cũng thản nhiên tiến lên đón, giọng nói uy nghiêm nói với người làm phía sau: “Nhanh đi gọi thím Lưu chuẩn bị xong cơm trưa, thiếu gia trở lại.”
Nam giúp việc trẻ tuổi cũng nhanh trí, sau khi gật đầu đáp vâng, rồi bước nhanh chạy về phía đường nhỏ.
“Thiếu gia trở lại, hôm nay vui vẻ chứ? Cơm trưa đã chuẩn bị xong.” Bác Phúc tiến lên cười nhạt hỏi thăm, nhìn trong ánh mắt ông mang theo cưng chiều, một người giúp việc ba mươi mấy tuổi đi theo die~nda4nle^qu21ydo^n sau lưng ông, khi Huyền Vũ Thác Hàn vừa xuống xe vội vàng nhận lấy cặp tài liệu trong tay anh, hơi khom lưng lặng yên không lên tiếng.
Huyền Vũ Thác Hàn như tập mãi thành thói quen, nét mặt tuấn mỹ lộ ra ý cười, vừa đi vào nhà vừa đùa giỡn, “Mỗi ngày đều lặp lại chuyện không thú vị, cũng sắp nhàm chán muốn chết, đâu còn vui vẻ mà nói chứ, còn không thú vị bằng bác Phúc ở nhà đó.”
Bước vào sảnh chính xa hoa, lúc này anh mới nhớ tới người vừa thấy, không khỏi hơi nghi ngờ hỏi, “Đúng rồi, lúc vừa tiến vào thì hình như tôi thấy một người phụ nữ xa lạ bên cạnh bờ hồ.”
Nơi này trừ thím Lưu là nữ, toàn bộ đều thống nhất là đàn ông, nơi này không nên có người xa lạ.
“Là nữ giúp việc lão phu nhân phái tới, hôm nay vừa đến.” Bác Phúc đi theo sau lưng anh, hình như không có ấn tượng tốt với Xá Cơ Hoa.
Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hán nhướn mày, chỉ có điều nhanh chóng thả lỏng, “Lại là bà nội phái tới, vậy thì lưu lại đi, chỉ có điều, đừng để cô ta đến trước mặt tôi quấy rầy tôi.”
Bác Phúc đi theo sau lưng anh, cùng đi vào phòng ăn theo nói. “Sẽ để cho cô ta phụ trách chuyện vườn hoa phía sân sau.”
“Ừm!”
Hai người trước sau vừa mới bước vào phòng ăn, thím Lưu năm mươi mấy tuổi bưng món ăn từ sảnh bên tiến vào, vội vàng cười tủm tỉm lớn tiếng nói, “Thiếu gia trở lại, nhanh lên một chút, trời nóng như vậy, uống chút nước mơ ướp lạnh khai vị.”
Dáng người thím Lưu phát tướng đến đầy đặn, hơn năm mươi tuổi nhưng một đầu tóc đen như mực, lúc cười lên khóe die nda nle equ ydo nn mắt cau lại thành nếp nhăn thật sâu, nhưng từ trên mặt đầy dấu vết năm tháng của bà vẫn có thể thấy được, khi còn trẻ bà chắc hẳn cũng là một người đẹp.
Bà lớn lên từ nhỏ trong nhà Huyền Vũ, mà bởi vì chuyện năm đó, Huyền Vũ Thác Hàn coi như do một tay bà nuôi nấng, cho nên trong lòng coi anh như chính đứa bé của mình mà cưng chiều không dứt.
Lúc này trên mặt Huyền Vũ Thác Hàn đâu còn vẻ thâm trầm khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc lúc ở ngoài, trên khuôn mặt tuấn mỹ nụ cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, tiến lên ôm chầm lấy vòng eo thô mập của bà ấy, dáng vẻ không đứng đắn trêu đùa nói: “Nước mơ ướp lạnh? Đây chính là thức uống mà con và bác Phúc thích nhất, ở trong đó khẳng định thím Lưu tăng thêm rất nhiều tình yêu đúng không? Có thể trong lúc trời nóng uống một ly nước mơ tình yêu do chính tay thím Lưu nấu, khẳng định vô cùng hạnh phúc, thím Lưu, thím cũng cho bác Phúc một ly, bác Phúc chờ cả ngày ở cửa ra vào cũng sắp bị cảm nắng rồi.”
Bị cảm nắng? Ánh mắt lo lắng của thím Lưu nhìn về phía bác Phúc, vẻ mặt hơi khẩn trương chăm sóc hỏi, “Ông cảm thấy như thế nào? Có muốn kêu bác sỹ tới xem một chút không.”
Cũng không biết có phải ảo giác không, đáy mắt bác Phúc thoáng qua vẻ thẹn thùng, chỉ có điều rất nhanh chóng khôi phục uy nghiêm lúc trước, ho nhẹ nói, “Bà đừng nghe thiếu gia nói lung tung, tôi còn có chuyện, ra ngoài trước.” Nói xong, rồi xoay người bước đi.
Làm cho người ta có một cảm giác chạy trối chết, mà điểm này, khiến thím Lưu hiểu ra, mặt mo lập tức đỏ lên, “Thiếu gia đừng cứ mãi túm lấy dì Lưu trêu đùa, cậu uống nước trước đi, thím gọi người mang thức ăn lên.” Nói xong, xoay người vội vàng tránh về phá phòng bệnh.
...
“Đâu là hồ bơi sau vườn? Sao vòng tới vòng lui cũng không sai lắm! Cụ già kia thật là, cũng không nói rõ ràng, nơi lớn như vậy, thậm chí không thấy một bóng người, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?”
Xá Cơ Hoa kéo va li hành lý, trên đỉnh d1end4nl3q21yd0n đầu được ánh mặt trời nóng bỏng chăm sóc, toàn thân mồ hôi đầm đìa, da thịt trắng như tuyết trời sinh của cô cũng bị phơi để đỏ bừng.
Nói một chút, người có tiền thật TM Nhị Thế Tổ *, chỗ lớn như vậy, cho ai ở chứ? Ngay cả một bóng người cũng không thấy thì thôi đi, hai cô vòng tới vòng lui cũng không tìm được một người để hỏi đường.
(*) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. (Nguồn Wikipedia)
Cũng không biết lượn vòng ở sau vườn bao lâu, người phụ nữ nào đó bị mặt trời chói chang chiếu thẳng trên đỉnh đầu, thật sự không thể nhịn được nữa đẩy luôn một cánh cửa yên tĩnh ra đi vào.
Cứ phơi tiếp như vậy, cô sẽ bị phơi thành người khô, cũng không quan tâm nhiều như thế, đi vào, Xá Cơ Hoa cũng không quan sát nhiều bốn phía xa hoa, cả người nóng rát, lần này chỉ bằng ý thức đi về chỗ mát mẻ.
“Hiên, hội nghị xế chiều nay cậu mang tài liệu đã sửa sang xong đặt trong phòng làm việc của tôi, còn nữa, đẩy xã giao tối nay sang tối mai, đúng, ừ, cứ như thế.” Một giọng nam trầm thấp tràn đầy cuốn hút, vang lên trong gian phòng hào hoa.
Chỉ thấy một người đàn ông cực phẩm, vóc người tráng kiện đẹp đẽ, bên hông vòng một chiếc khăn tắm đi ra từ trong phòng tắm, Huyền Vũ Thác Hàn sau khi ăn trưa xong trở về phòng dội một trận nước lạnh, nghĩ xế chiếu nay cũng không có chuyện gì quan trọng, cho nên dặn dò qua điện thoại.
Ánh mặt trời giữa trưa, chiếu xuống cửa sổ sát đất, sau khi Huyền Vũ Thác Hàn kết thúc điện thoại, khẽ ném di động lên ghế sa lon, đi tới cửa sổ sát đất kéo cửa sổ ra.
Ánh sáng chợt lóe lên trước mắt anh, chỉ thấy sau cánh cửa sổ này, là phân nửa hồ bơi siêu hào hoa bên ngoài, dưới ánh mặt trời khúc xạ, sóng gợn lăn tăn trong hồ bơi trong suốt thấy đáy, làm cho người ta thấy có một đẹp đẽ của bờ cát đại dương.
Cũng khó có được thoải mái, Huyền Vũ Thác Hàn dinendian.lơqid]on giật khăn tắm bên hông, cứ trần truồng như vậy đi tới tủ treo quần áo, lấy ra quần thun màu đen mặc vào, định đi bơi mấy vòng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, không bao lâu, bác Phúc bưng thức uống đi vào, “Thiếu gia, trà chanh cậu cần, đúng rồi, vừa nãy lão phu nhân gọi điện thoại, muốn cậu gọi điện thoại lại.”
Huyền Vũ Thác Hàn đi lên trước cười nhạt nhận lấy, “Được, bác Phúc cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau khi bác Phúc đi, Huyền Vũ Thác Hàn mới cầm điện thoại lên bấm dãy số quen thuộc.
Đồng thời, một cánh cửa trên hành lang cạnh hồ đột nhiên bị mở ra.
Xá Cơ Hoa không biết đường xuất hiện từ chỗ đó, giống như từ trong sa mạc thấy ốc đảo ngạc nhiên kêu lên, “Hồ bơi?”
Từ sau khi đi vào từ cửa kia, cô vẫn dọc theo hành lang đi xuyên qua mấy cánh cửa, vốn cô định tìm người hỏi thăm một chút, nhưng đừng nói người, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.
Mà cô đã sớm phơi nắng đến miệng khô nóng, do đó, vừa thấy được hồ này, hai mắt đã sớm tỏa sáng khẽ ném va li hành lý sang bên cạnh, giày đá lung lung đi rồi vọt vào bể bơi.