Uống đi, thêm nguyên liệu......
Huyền Vũ Thác Hàn lướt nhìn Hồng Trà nóng hổi, ở dưới tầm mắt ‘Nóng lòng’ của cô, chậm chạp đứng dậy: "Cô lại gấp gáp như vậy, thì đi thôi." Cười tà lạnh nhạt nâng lên.
"Hiện tại tôi không vội." Xá Cơ Hoa trợn tròn mắt nhìn anh, mặt hòa nhã nói: "Chỉ thời gian một ly trà, tôi không vội, thiếu gia ngài từ từ uống." Không uống, vậy không phải là có lỗi với ‘Tay nghề’ của cô rồi.
"Cô rất hi vọng tôi uống?" Nhìn thẳng vào cô, đột nhiên cúi người tiến lên hỏi.
Xá Cơ Hoa hơi ngây ngẩn một lúc, nhưng rất nhanh hồi hồn: "Tôi tự tay pha." Mùi vị tuyệt đối tuyệt.
Huyền Vũ Thác Hàn liếc nhìn cô, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt tuấn dật mang theo một nụ cười đẹp trai vô hại, xoay người bèn cầm lên Hồng Trà đặt trên bàn, ở dưới vẻ mặt kinh ngạc của người nào đấy, hai ba hớp đã uống sạch trơn.
"Đi thôi, đi phòng ngủ của tôi." Nói xong, người đàn ông nào đó vẫn mặt không đổi sắc dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Uống cạn sạch? Trong lúc nhất thời, Xá Cơ Hoa không biết phải cho ra phản ứng như thế nào, chén Hồng Trà kia lại đã thêm đủ nguyên liệu, chẳng qua nước ép ớt đã đổ gần nửa bình, còn chưa nói nước tương muối ăn hỗn tạp.
Nhìn tấm lưng kia vội đuổi theo, cô gái nào gấp rút đi theo.
Vừa vào phòng ngủ quả là như phòng xép, Xá Cơ Hoa cũng chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt của Huyền Vũ Thác Hàn đi tới ngăn kéo bệ tủ lấy ra một phần tư liệu!
Rất tốt, vẫn là gương mặt hồng không thở gấp, vậy là không sao rồi?
Huyền Vũ Thác Hàn quét mắt cô gái đứng thật xa, cười nói: "Thế nào? Cô cũng biết xấu hổ?"
"Xấu hổ cọng lông, tôi có cái gì phải xấu hổ, có điều lần trước ở chỗ này nhìn vài thứ không sạch sẽ, tôi bài xích nơi này không được à...." Điển hình thẹn quá thành giận.
Đưa hợp đồng cho cô, Huyền Vũ Thác Hàn ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh lạnh nhạt nói: "Vậy cũng không được, bởi vì nơi này chính là một trong các vị trí công tác cô phải làm việc, làm người làm, quét dọn phòng ông chủ là nhất định."
Lười phải nói nhảm với anh, một phát rút ra hai tờ giấy trong tay anh, liếc hai mắt, sau đó nhanh chóng trực tiếp xé.
"Đây chỉ là bản phụ, cô thích xé bao nhiêu có bấy nhiêu. Đúng rồi, quên nói cho cô biết, ở trong lúc hiệp đồng giao kèo, cô chỉ có phục tùng, không được có bất kỳ dị nghị gì, nếu không mỗi một lần kháng nghị, thì khấu trừ tiền lương một tuần, hiện tại, lần đầu tiên!" Liếc qua giấy vụn trong tay cô, Huyền Vũ Thác Hàn không lo lắng mở miệng nói.
"Bản phụ? Anh lừa tôi?"
"Tôi là nói cho cô xem hợp đồng, bản phụ cũng là hợp đồng, cho nên, bây giờ bắt đầu, bất cứ lúc nào cô cũng phải làm xong chuẩn bị bị sai khiến và phục tùng tuyệt đối."
"Hèn hạ! Trơ tráo." Khó trách đồng ý sảng khoái như vậy thì ra là đã sớm nghĩ ra chủ ý này.
"Nếu như đây chính là thái độ đối với cấp trên của cô, thế điện thoại di động kia cũng chỉ có thể tịch thu."
Điện thoại di động? Xá Cơ Hoa giật mình một cái vọt ngay tới sofa bên cạnh, vội nói: "Không được, nợ gì trả nấy, đó là điện thoại di động của tôi, coi như anh là ông chủ của tôi cũng không thể tự mình chiếm dụng đồ vật của người khác."
"Hợp đồng có điều chú thích cô không thấy sao? Trong thời gian hợp đồng, tôi có bất kỳ quyền lợi tịch thu đồ dùng cá nhân của cô."
"Anh......"
"Có điều, nếu như thái độ cô tốt một chút thì có lẽ một khi tôi vui vẻ, chẳng những điện thoại di động ngay cả mấy thứ thua cô kia cũng đều cho cô."
Có chuyện tốt như vậy sao? Xá Cơ Hoa nghi ngờ nhướng mày hỏi: "Vậy phải như thế nào anh mới vui vẻ?"
Đôi mắt đen của Huyền Vũ Thác Hàn tràn đầy điện lực nhìn cô từ trên xuống dưới, "Ừ, vậy phải xem biểu hiện của cô một chút, dieenddafnleequysddoon hiện tại tới đây phục vụ bản thiếu gia."
Xá Cơ Hoa nhất thời không kịp phản ứng, ngốc hề hề bật thốt lên hỏi: "Hả? Phục vụ như thế nào?" Nhưng lập tức lại đầy mặt phòng bị nhìn anh.
"Cô muốn lấy lại điện thoại di động và máy vi tính của cô đúng không?" Thân thể cao lớn anh tuấn của Huyền Vũ Thác Hàn lui về phía sau, dựa lưng vào ghế sa lon nửa nằm xuống, hai chân dài thuận thế gác lên trên bàn sách.
"Vậy thì xem biểu hiện của cô rồi."
Điện thoại di động, máy vi tính? Con mắt Xá Cơ Hoa sáng lên, cần phải biểu hiện gì? "Biểu hiện gì?"
"Ừm! Cô, tới đây." Huyền Vũ Thác Hàn rất không oai phong ra lệnh với cô, tà khí dùng ngón tay dài ngoắc ngoắc cô, ý bảo cô chân ngắn đi nhanh một chút.
"Ờ!" Xá Cơ Hoa suy nghĩ một chút, đi tới bên tay phải anh, hiếm khi ngoan ngoãn đứng nghiêm ngay ngắn, chờ đợi anh phát hiệu lệnh, nghe lời như vậy, thái độ đủ tốt rồi chứ?
"Phải làm gì?"
"Chân tôi mỏi, có biết Trảo Long không?" Anh vỗ vỗ bắp đùi.
"Không biết." Xá Cơ Hoa không chút suy nghĩ trả lời.
Anh nheo lại mắt đen tinh nhuệ, ánh mắt chuyển một cái, chậm rãi tập trung vào đáy mắt cô, "Thật ư? Không biết?"
Xá Cơ Hoa chống lại tầm mắt anh, thật lâu, mới có chút cắn răng nghiến lợi gật đầu một cái, "Biết! Tôi là nói, tôi cực kỳ biết Trảo Long."
Mẹ nó, Trảo Long gì chứ, xoa bóp chính là xoa bóp, nói lại không nói rõ chút.
"Vậy còn ngây ngẩn?" Cặp mắt của Huyền Vũ Thác Hàn lượn một vòng từ đầu đến chân cô, khí thế thiếu gia bày ra không bỏ sót, chỉ là thâm thúy loé lên tình cảm dịu dàng, cô gái nào đó cũng không phát hiện.
"Ờ ờ! Lập tức bóp." Xá Cơ Hoa hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, để đôi tay lên trên đùi Huyền Vũ Thác Hàn, âm thầm trừng mắt bộ mặt anh tuấn của anh, đôi tay rất không dịu dàng một chút nào bóp bắp thịt của anh, một mặt tốn hơi thừa lời hỏi: "Đại Thiếu Gia, sức lực đủ chưa? Thoải mái không?"
Huyền Vũ Thác Hàn nhắm mắt, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, làm cho người ta không nhìn ra anh có cái gì không đúng, "Lực tay không đủ, ừ...... Sức mạnh một chút, mạnh hơn một chút sức nữa...... Không tệ, rất khá."
"Thật sao? Vậy dạng này thì sao? Có thoải mái hơn hay không hả?" Xá Cơ Hoa xuống tay nhẫn tâm hỏi, thấy bộ mặt anh tuấn của anh rỉ ra mồ hôi trán, gân xanh cũng mơ hồ hiện ra, hưng phấn đến sắp không được, đôi tay dùng sức bóp, xem anh còn thoải mái hay không.
"Có, tiếp tục bóp." Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng nói, nhưng trong giọng nói giống như mang theo một chút âm run ngấm ngầm chịu đựng.
"Được!" Xá Cơ Hoa hung hăng ra sức biểu hiện, ngày đầu tiên bắt đầu làm việc tuyệt đối không thể qua loa nha.
"Được rồi, đủ rồi." Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên mở mắt ra nói, vẻ mặt vẫn là che đậy không khác kia, có điều, sắc mặt cũng hơi có chút tái nhợt.
"Thật sự như vậy là đủ rồi sao?"
Cô đang bóp hăng say! Anh chợt muốn cô dừng tay, cô còn không bằng lòng lắm đấy!
"Đúng, đủ rồi."
"Vậy còn có dặn dò khác không? Đại Thiếu Gia." Đủ rồi, vậy thì thật là tốt, dù sao tay cô cũng bóp mỏi, nhưng liếc nhìn bắp chân tím bầm kia, trong lòng Xá Cơ Hoa đột nhiên thoáng qua một tý cảm giác tội ác.
"Không có, cô đi xuống trước đi ——" Tầm mắt Huyền Vũ Thác Hàn rơi vào trên mặt xinh đẹp của cô, để chân xuống nói.
Có điều, đúng lúc này, bộ đàm truyền thanh trong phòng vang lên.
"Chuyện gì?"
"Thiếu gia, lão phu nhân tới, mới vừa đi vào."
"Ừ, biết." Đè xuống máy truyền tin, Huyền Vũ Thác Hàn bèn đứng dậy từ trên ghế sa lon, liếc nhìn Xá Cơ Hoa bên cạnh. "Đi chuẩn bị chút trà bánh." Nói xong thì dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Bước chân vững vàng, lẽ nào chân anh không đau xót chút nào? Theo ở phía sau, đỉnh đầu Xá Cơ Hoa thoáng qua tầng tầng dấu chấm hỏi.
Trong đại sảnh, đám người bác Phúc đã sớm chờ ở ngoài cửa lớn, chờ Huyền Vũ Thác Hàn đi tới đại sảnh thì đã gặp được Chu Hữu Mai vội vã xông vào, sau lưng còn có đám người bác Phúc thím Liễu đi theo.
"Bà nội, sao bà lại tới đây?" Huyền Vũ Thác Hàn cười nhạt đi lên đón.
Có điều, bà nội nào đó đến cả liếc cũng không liếc anh một cái, con ngươi không ngừng liếc nhìn tới bốn phía.
"Bà nội!"
"Thằng nhóc thối nhà anh, anh nói cho tôi, người đâu? Anh mang người đi đâu rồi? Anh là thằng cháu bất hiếu, nếu như anh dám làm người ta bị thương, xem tôi đánh chết anh không cái đồ bất hiếu." Nói xong, một cái tát vỗ ngay vào bộ ngực anh, tức giận nói.
Nghe giọng điệu Hạ Tình Vũ gấp gáp nói, A Hoa lại là bị anh dẫn người bắt đi, những người vệ sĩ kia không có thận trọng, [email protected]đlqđ@bubble editor cũng không biết có làm cho chắt trai bảo bối của bà bị thương hay không, lo lắng lỡ có ngộ nhỡ, bà đúng là cả bác sĩ trong nhà cũng mang đến.
"Bà nội, bà nói người nào chứ?" Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên vô duyên vô cớ bị chửi mắng một trận, có chút mệt mỏi nói, mồ hôi lạnh chảy xuống theo gò má.
"Người nào? Cái đồ bất hiếu, anh còn dám hỏi tôi là người nào? Đương nhiên chính là A Hoa, xế chiều hôm nay anh dẫn người thô lỗ mang về đấy, nói mau, người ở chỗ nào?" Không thấy người, trong lòng Chu Hữu Mai lại sốt ruột một hồi, cho nên cũng không chú ý tới sắc mặt của Huyền Vũ Thác Hàn càng ngày càng tái nhợt.
"Lão phu nhân?" Xá Cơ Hoa bưng một khay trà bánh ngọt lớn, vừa đi vào đại sảnh thì thấy bà nội nào đó chỉ thẳng vào ngực người đàn ông nào đó dạy dỗ.
Chu Hữu Mai nghe tiếng nhìn lại, vẻ mặt vui sướng liền biến đổi, hét lớn tức giận nói: "Chết tiệt, thằng nhóc thối nhà anh, anh lại dám ngược đãi con bé? Tôi không có đứa cháu bất hiếu như anh."
Làm chắt trai của bà mệt muốn chết rồi làm thế nào bây giờ? Vội đẩy anh ra, bèn vội vàng vọt tới, nhận lấy khay lớn trong tay Xá Cơ Hoa: "Đến đây, con nghỉ ngơi một chút, những việc này để người giúp việc làm là được, con cũng đừng mệt chết rồi, chắt của bà......"
‘Ầm~’
Người đàn ông nào đó mới vừa bị đẩy một cái, không thể kiềm được nhói nhói trong dạ dày, trước mặt bỗng tối sầm ngã xuống.
"Thiếu gia......"
"Thiếu gia......"
"Thằng nhóc thúi......"