“Nữ giúp việc? Vậy cô lén lén lút lút làm gì?”
Anh nhìn kỹ mặt của cô, biết cô không chân chính nói thật, nhưng như đã nói, nếu như cô không phải nữ giúp việc, vậy thì là ai?
“Tôi -”
Xá Cơ Hoa còn chưa kịp mở miệng, bụng lại vang lên tiếng trống như sấm, cô không khỏi lúng túng đỏ mặt lên.
Huyền Vũ Hạo Lỗi chau màu: “Không phải còn chưa ăn cơm trưa chứ?”
Cô gật đầu một cái.
“Tại sao? Theo như tôi biết ở đây còn không cay nghiệt đến mức không cho người làm ăn cơm.”
“Anh quản tôi!” Xá Cơ Hoa trợn mắt nhìn anh, lười phải để ý đến anh, xoay người đi.
“Này đến đây đi, tôi dẫn cô đến phòng bếp ăn.”
Huyền Vũ Hạo Lỗi có có được nảy sinh [email protected] ý tốt bất ngờ kéo cô đi về phía phòng bếp, nhưng tròng mắt đen nhánh âm u thoáng qua vẻ quỷ quyệt, giống như toan tính có mưu đồ.
“Này, xin buông tôi ra trước.” Xá Cơ Hoa cau mày, dùng khóe mắt liếc anh một cái.
Nghe vậy, anh lại giữ chặt cổ tay cô không buông, “Không buông, tôi thích như vậy!”
Trên mặt Huyền Vũ Hạo Lỗi hiện lên ý cười như có như không liếc xéo cô, Xá Cơ Hoa nhất thời không nói gì, trực tiếp đá một cước tới, khiến cho anh không thể không buông ra.
“Cút!”
Khi anh buông tay ra, Xá Cơ Hoa đi thẳng đến phòng bếp.
“Cô giống như thật đói bụng.”
Nhìn cô ăn đến hoàn toàn không chú ý hình tượng, dáng vẻ ngốn ngấu từng miếng lớn khiến Huyền Vũ Hạo Lỗi cảm thấy vô cùng thú vị, chưa từng có người phụ nữ nào càn rỡ như vậy trước mặt anh.
Coi như cô không biết anh là ai, cô giống như hoàn toàn không bị dáng vẻ bề ngoài của anh mê hoặc, giống như anh không tồn tại vậy, điều này khiến cho tự ái đàn ông của anh hơi bị tổn thương, khiến cho anh sinh ra dục vọng chinh phục.
“Ừ, cho tới trưa chưa ăn cơm rồi.”
Buổi sáng dĩ nhiên không có tâm trạng ăn cơm, đợi đến khi phát hiện đói bụng thì đã muộn rồi, nhưng trong lòng lại không giải thích được bực mình không thôi.
“Còn cần sao?”
Anh đưa thức ăn tới, những món ăn này đều được hâm nóng lại một lần nữa, nhưng nhìn cô ăn được đến ngon lành, anh nghĩ có lẽ nên cho đầu bếp trong nhà anh họ thêm lương.
“Không cần, tôi no rồi.”
Cô lắc lắc đầu, uống một ngụm nước nhuận cuống họng, nhìn thấy ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm cô không buông, Xá Cơ Hoa có vẻ khó chịu, “Anh nhìn cái gì?”
Ánh mắt soi mói của anh ta, thật sự khiến cho cô không giải thích được da gà cả người nổi lên.
“Đương nhiên là nhìn cô.” Chân mày đen rậm của anh thả lỏng, khóe miệng nở một nụ cười.
Tròng mắt đen như mực lóe ra ý đồ không muốn người ta biết, thấy khóe miệng của cô còn dính một hạt cơm, anh lại vẫn [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) cảm thấy cô đáng yêu, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Nhìn cái rắm gì, tôi có gì hay mà nhìn? Nhàm chán.” Trực tiếp ném một cái nhìn khinh thường cho anh ta, Xá Cơ Hoa đứng dậy ợ no nê.
“Dáng dấp của cô vẫn không tệ lắm, nhưng tôi đã từng gặp cô gái đẹp hơn cô.” Huyền Vũ Hạo Lỗi nói thật.
Nhưng ánh mắt của anh bị cô hấp dẫn, tại sao lại thế thì anh cũng không nói ra được nguyên nhân, chỉ có điều, nếu như anh biết, cô chính là chị dâu chưa từng thấy mặt thì không biết anh sẽ có vẻ mặt như thế nào.
“Vậy anh đi nhìn cô gái đẹp hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi ấy! Anh nhìn tôi chằm chằm làm cái lông gì?”
“Này, con gái con đứa, nói chuyện đừng thô lỗ như vậy có được không? Cẩn thận về sau không ai thèm lấy đấy.”
“Gả một là đủ rồi, còn phải dùng tới tái giá, ngu ngốc.” Ăn uống no đủ, quét mắt về phía người đàn ông vẫn theo đuôi cô, lúc này Xá Cơ Hoa tốt bụng lười phải so đo với anh ta, bỏ lại anh ta, định đi tìm người đàn ông khiến cho tâm tình của cô khó chịu.
Người đàn ông đáng chết, cả buổi sáng không thấy người, chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ sao?
Vừa đi ra khỏi phòng bếp, Xá Cơ Hoa đi thẳng đến phòng của Huyền Vũ Thác Hàn, không đúng, phải là hai người bọn họ cùng đi về phía phòng cưới, khi cô xoay người, ngay lập tức đã sớm ném người đàn ông Huyền Vũ Hạo Lỗi này ra sau gáy.
Cho nên không chú ý tới Huyền Vũ Hạo Lỗi sau khi nghe lời này đột nhiên khuôn mặt kinh ngạc cứng đờ.
Cô lập gia đình? Cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Cũng... Không thể nào...
Chờ Huyền Vũ Hạo Lỗi tỉnh hồn lại, vội vàng đi theo.
“Này, nữ giúp việc, ý cô vừa mới nói, không phải cô đã lập gia đình chứ? Có phải thật như vậy không?...”
“Đúng vậy đúng vậy đó, anh phải làm gì thì đi làm đi, đừng phiền tôi.” Cùng nhau đi tới, thế nhưng một bóng người cũng không thấy, chuyện gì xảy ra?
Xá Cơ Hoa vô cùng không nhịn được cái đuôi theo sau lưng, bước chân dưới chân lại xông thẳng vào trong phòng, chỉ có điều, trong phòng không có ai, thư phòng cũng không có người nào, ngay cả sân sau cũng không tìm thấy một bóng người, tình huống này là như thế nào?
Thôi, nếu như không có ở đây, vậy thì đi công ty có thể tìm được người chứ? Giống như không nghe thấy Huyền Vũ Thác Hàn die ennd kdan/le eequhyd onnn ở sau lưng liến thoắng hỏi vấn đề không ngừng, Xá Cơ Hoa trở về phòng thay quần áo, định đến công ty tìm người.
Chỉ có điều, cùng trong lúc đó, trong phòng làm việc nào đó, hình như cũng xảy ra một chuyện!
“Xin hỏi, cô tới có chuyện gì không?”
Huyền Vũ Thác Hàn để cây viết trong tay xuống, nâng đôi mắt không hề có cảm xúc lên, lạnh nhạt hỏi.
Chỉ thấy ở trước bàn làm việc, một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen đẹp đẽ như nước mềm mại thả xuống, chân mày cong cong, đôi mắt sáng câu hồn đoạt phách, cái mũi ngọc thanh tú, má phấn khẽ ửng hồng, môi anh đào như chứa nước, khuôn mặt trái xoan như hoa trong suốt như ngọc, da trắng như tuyết trơn mềm nhẵn nhụi, vóc người tuyệt đẹp, quyến rũ ẩn tình, vui buồn lẫn lộn.
Chỉ có điều, lúc này khóe môi kia hơi cong lên, nụ cười lại mang theo chút buồn bã.
“Anh...”
Đường Hoan Tâm sững sờ nhìn người đàn ông điển trai vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong mắt như nước thoáng chốc hiện lên vẻ đau thương, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn không tha thứ cho cô sao? Anh, không phải vẫn luôn là người yêu của cô sao? Cô vẫn tin chắc, chỉ cần cô có khả năng đứng một chỗ với anh, như vậy bọn họ nhất định có thể trở lại như lúc ban đầu.
Nhưng tại sao anh lại đột nhiên kết hôn? Tại sao, cô cũng sắp đạt yêu cầu rồi, cũng sắp về bên cạnh anh, còn thiếu một chút, một chút mà thôi.
“... Nhất định phải có chuyện mới có thể đến tìm anh?” Cô giống như bị đánh một cái tát, nhìn ánh mắt xa lạ trước mắt, trong lòng Đường Hoan Tâm mơ hồ dâng lên vừa đau lòng vừa khó chịu.
Cô là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đường thị có lực ảnh hưởng nhất ở Nhật Bản, vì cái này, cô bỏ ra bao nhiêu? Hy sinh bao nhiêu? Tại sao khi cô trở về, anh lại cưới người khác?
Huyền Vũ Thác Hàn liếc nhìn Đường Hoan Tâm ngược lại càng trở nên có sức hấp dẫn ở trước mắt, trong lòng thế mà lại không hề có chút phập phồng nào, cho dù nhận được tin tức cô trở về, anh trừ tức giận ban đầu ra, hình như, tức giận đau đớn năm đó cũng đã biến mất ngay cả chút bóng dáng cũng không thấy!
Nhìn cô, Huyền Vũ Thác Hàn không hề có thêm một chút cảm xúc khác thường nào!
“Dĩ nhiên! Trước mắt chúng ta chỉ có dfienddn lieqiudoon quan hệ hợp tác, nếu như không có chuyện quan trọng, xin không nên tùy tiện lãng phí thời gian của tôi.” Huyền Vũ Thác Hàn vô tình nói.
“Lãng phí thời giờ của anh? Chẳng lẽ lời thề năm đó của chúng ta, anh đã quên rồi sao? Anh không thể đối xử với em như vậy, em đã trở về, trở về bên cạnh anh rồi, Hàn.” Đường Hoan Tâm hơi dồn dập hơi gấp gáp hơi khẩn cầu nói.
Anh không thể đối xử như vậy với cô, không thể như vậy với cô, cô làm tất cả, cũng chỉ bởi vì quá yêu anh, cô năm đó, chỉ là con gái riêng do gái quán rượu sinh ra, không xứng với anh, cô không chịu nổi lời đồn đại sau lưng, không chịu nổi dáng vẻ ban đầu kia của anh... Cao cao tại thượng, cho nên, cô nỗ lực từ con gái riêng đứng ở vị trí người thừa kế tương lai, chỉ vì, có thể đừng cùng một chỗ với anh!
Cô vốn tưởng rằng anh nhất định sẽ đợi cô, chờ cô trở lại, coi như chuyện năm đó, chỉ là mưu tính, chỉ vì có thể có một cơ hội, trở lại bên người cha!
Cô cho rằng anh sẽ hiểu, anh sẽ tin tưởng cô!
“Chuyện này đã là quá khứ.” Huyền Vũ Thác Hàn vẫn lạnh lùng nói, cho dù chuyện ban đầu như thế nào, cũng đã là quá khứ.
“Ha ha, đã là quá khứ? Đã qua?” Điên cuồng yêu nhau năm đó, giống như vẫn còn vang vọng náo loạn lại cô, bây giờ anh lại nói đây cũng chỉ là quá khứ? Đường Hoan Tâm không biết mình sao lại còn cười được, cô rõ ràng chỉ muốn khóc.
“Rất xin lỗi! Suy nghĩ của tôi vẫn không thay đổi, cô không phải là người bầu bạn cả đời với tôi, tôi cũng không muốn lừa gạt cô, cho nên tôi nghĩ, chúng ta vẫn nói rõ ràng chuyện này ra thì tốt hơn. Ở trên công việc, trước mắt là bạn hợp tác, nhưng trong phương diện cuộc sống riêng, chúng ta vẫn nên vạch rõ giới hạn, tôi không muốn vợ tôi có chỗ hiểu lầm.”
“Thật sao?” Vợ? Vị trí đó vốn nên thuộc về cô, anh, thật sự muốn vô tình như vậy sao? Trong lòng hơi co rút đau đớn.