Trời ạ, sao bác sĩ còn chưa tới, đứa bé khóc không ngừng, có phải bị té nên bị gì rồi hay không?
Xá Cơ Hoa nhìn Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa chạy về, Huyền Vũ Thác Hàn bước nhanh vòng qua người giúp việc, đi tới bên cạnh Xá Cơ Hoa, vươn tay qua muốn ôm con trai, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lão Tam vừa khóc vừa giang hai tay ra với Huyền Vũ Thác Hàn, thân thể nhỏ bé rơi vào trong ngực cha, nằm trong vòm ngực rộng lớn khóc, Huyền Vũ Thác Hàn nhẹ nhàng vuốt ve sau ót của cậu nhóc, dịu dàng an ủi: "Ngoan nào, con trai té có một cái, không sao đâu, đừng khóc......"
"Ô ô ô ô ——" Đầu của Huyền Vũ Già Diệp bị té đau, vùi vào trong ngực, vẫn còn khóc đứt quãng ah ah ưmh ưmh, phải một lát sau mới chậm rãi dừng lại. Cậu bé núp ở trong ngực Huyền Vũ Thác Hàn, hai bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt cổ áo của ba mình, uất ức ôm lấy anh, cái miệng nhỏ nhắn mới vừa rồi còn không ngừng khóc lóc, đột nhiên lại khạc ra hai chữ rất rõ ràng: "Ba — ba —"
Nghe được tiếng gọi nho nhỏ, cả người Huyền Vũ Thác Hàn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cục cưng nhỏ đáng yêu ở trong ngực.
Xá Cơ Hoa đứng chung một chỗ với Huyền Vũ Thác Hàn cũng không thể tưởng tượng nổi, trợn to hai mắt, không thể tin được chữ “ba” mới vừa rồi là phát ra từ miệng của tên nhóc này.
"Cục cưng, con mới vừa gọi cái gì?" Huyền Vũ Thác Hàn ra sức kiềm chế sự kích động trong lòng, nâng đứa bé ở trong tay lên cao, khát vọng nhìn nó, mong đợi âm thanh mới xuất hiện vừa rồi không phải là anh nghe nhầm: "Cục cưng, ngoan, gọi một lần nữa cho ba nghe một chút."
"Hi hi ——" Huyền Vũ Già Diệp bị nâng lên thật cao, vui vẻ lộ ra nụ cười, trong đôi mắt sưng húp vì khóc vẫn còn nước mắt, thấy mình bị nâng lên thật cao, cậu nhóc cực kỳ hưng phấn, dùng sức đạp hai cái chân béo ụt ịt.
Ưu điểm lớn nhất của Huyền Vũ Già Diệp chính là cười đáng yêu, mặc kệ một giây trước xảy ra chuyện gì đó khiến cậu bé khóc đến long trời lở đất, khí thế ngất trời, thì một giây sau chỉ cần dỗ dành cậu bé, cậu sẽ lập tức vứt bỏ những không vui lúc trước mà cười với anh, chính vì cậu bé có tính tình này, cho nên mới khiến những người đã từng gặp qua cậu bé, đều phải móc tim móc phổi ra với cậu bé.
"Ngoan, con gọi một lần nữa đi, gọi ba —— ba, gọi đi, ba —— ba —— cục cưng ngoan, nghe lời, mau gọi một tiếng nữa——"
Huyền Vũ Thác Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định, hết sức chuyên chú dụ dỗ con trai, muốn đào ra một tiếng "ba" nữa từ miệng con trai. Nhưng Huyền Vũ Già Diệp chỉ vui vẻ cười đùa, làm thế nào cũng không chịu gọi một tiếng nữa, nhìn gương mặt lo lắng của ba, cậu bé lại cười khúc khích.
"Oa ma oa ma ——"
"Không phải oa ma, là ba —— ba, cục cưng, chỉ cần kêu một lần nữa là được rồi."
"Hi hi ——"
Giơ cái răng cửa ra cười khúc khích, là lời đáp lại duy nhất.
"Con ——" Huyền Vũ Thác Hàn thua trận, lúc này mới bất đắc dĩ buông tha, lại ôm cục cưng nhỏ trở về, hết sức thương yêu, vươn tay gõ nhẹ lên đầu Huyền Vũ Già Diệp một cái, thở dài.
Anh đang nghĩ, có phải nên chuyển về nhà rồi hay không, anh nhớ lão Đại và lão Nhị rồi!
......
Huyền Vũ Thác Hàn có chuyện đi ra ngoài, Xá Thanh Hoa vẫn luôn oán giận không vui vì con rể chiếm đoạt quá nhiều thời gian của cháu trai, không chịu nhường cục cưng cho bà một chút nào, rốt cuộc đã được như ý nguyện liền ôm cháu trai mà quan tâm yêu thương.
Đã nhiều ngày không được ôm nó rồi, thằng nhóc thế mà không có quên bà, vừa nhìn thấy bà, liền thân thiết chui vào trong ngực bà, ôi, thật là cảm động muốn chết!
Gần tối Xá Thanh Hoa ôm cháu gái và cháu trai, bảo tài xế lái xe đến công ty đón người, thật sự là đã lâu rồi chưa nhìn thấy lại cảnh tượng mấy bà cháu yêu thương nhau đi đón mẹ kết thúc công việc, trừ Xá Cơ Hoa thể hiện sự cảm động ra bên ngoài, thì người thứ hai kích động phải kể tới những người mẹ nuôi rồi các dì các chú thương bọn họ đến nỗi ruột gan đứt từng khúc.
Cái này còn chưa tính, hôm nay khi bóng dáng mẹ Xá ôm lão Nhị và lão Tam vừa xuất hiện ở cửa công ty thì những cô gái tựa như lang sói đang đói khát, lập tức kích động nhào tới, làm bộ như muốn đụng ngã lão Nhị và lão Tam, có nhiều chị gái xinh đẹp thương yêu như vậy, lão Tam lại rất vui vẻ, lộ ra khuôn mặt tươi cười vô hại, hào phóng lấy đôi môi đầy nước miếng thơm lên má những cô gái tiến đến gần.
Về phần lão Nhị, hình như thích trai đẹp hơn, cho nên ở giữa mọi người, Đông Thành liền được chọn, nhưng trái tim của Đông Thành đã tan chảy vì đứa bé xinh đẹp này rồi......
Mới có tám tháng tuổi mà đã được hoan nghênh như vậy, nếu những đứa bé này trưởng thành, thì còn đến mức nào nữa!
Xá Cơ Hoa thấy tình huống như thế, giả bộ bất đắc dĩ thở dài một cái, ai bảo cô sinh được những đứa con xinh đẹp như vậy chứ ~ trong lòng sung sướng muốn điên rồi.
"Mẹ ——" Lão Tam đang hưởng thụ sự ôm ấp của nhiều chị xinh đẹp, liền nhìn thấy mẹ đi ra từ trong phòng làm việc, lập tức vui vẻ giang hai cánh tay, thân thể nhỏ bé nghiêng về phía mẹ mình, cậu bé muốn nhanh chóng được mẹ một cái.
Cục cưng nhỏ mới tám tháng, nhưng năng lực học tập rất mạnh, sau khi gọi ra tiếng “ba” đầu tiên, hướng dẫn sơ qua một chút thì đã có thể rất dễ dàng gọi "mẹ".
Xá Cơ Hoa không kịp chờ đợi, liền ôm con trai qua từ trong tay mẹ mình, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, lão Tam y hệt như một con sóc ôm mẹ của mình làm nũng, dán mặt mình vào mặt mẹ, yêu thương nhau, không ngừng kêu lên từ mà mấy ngày nay mình mới học được:
"Mẹ —— mẹ —— mẹ ——"
Cảnh tượng mẹ con gắn bó, khiến không biết bao nhiêu người khác ghen đến chết, các cô gái tha thiết trông mong nhìn lão Tam, không được rồi..., họ cũng rất muốn thân thiết với cục cưng nhỏ như vậy, thật là muốn nghe bối bảo nhỏ gọi các cô một tiếng " mẹ" mà~
Gương mặt các cô gái như oán phụ, nhưng cánh đàn ông cũng không khá hơn chút nào..., nối đuôi nhau thành một đoàn nấp ở phía sau cây cột lớn, nước mắt lưng tròng nhìn ‘người tình trong mộng’ của mình thân thiết với “người đàn ông” khác, mà đám người bọn họ lại chỉ có thể núp ở phía sau nhìn, nhìn cô bé ở trong ngực Đông Thành cười khanh khách, bọn họ cũng rất muốn nghe cô bé gọi mình một tiếng" ba"~
"Được, đi nhanh thôi, trời đã tối rồi." Mẹ Xá tiến lên, tách hai mẹ con yêu thương đến buồn nôn ấy ra.
Mẹ Xá ôm cháu trái và cháu gái của mình tới đón con gái cũng vì có nguyên nhân, hôm nay là sinh nhật Xá Cơ Hoa.
Hai mẹ con cũng không nói với người khác, sinh nhật thôi mà, chỉ cần hai mẹ con các cô được sum vầy một chút là được. Từ trước tới nay, đều trải qua như vậy, trước kia có một người anh kết nghĩa, nhưng năm nay lại có thêm ba đứa nhóc đáng yêu giống như sóc con này, mặc dù lão Đại bị bà nội của nó thề chết cũng không chịu buông tay, không mang ra được, nhưng tương đối mà nói, sẽ khá náo nhiệt.
"Diệp Diệp, Tâm Tâm, đừng đi mà, để cho tôi ôm một lát nữa~" Nhìn bốn người nhà Xá Cơ Hoa ngồi lên chiếc xe limousine đang dừng sát ở một bên, các cô gái nước mắt lưng tròng, rất luyến tiếc.
55555555555, thật đáng yêu, họ muốn gần gũi hơn chút nữa..., không cần phải đi nhanh như vậy đâu~
"Ngại quá ——" Lão Tam nghịch ngợm nằm trên vai của mẹ, quay đầu, vươn tay, cùng những chị xinh đẹp đứng ngoài cửa kia nói gặp lại, lão Tam cười lên, cặp mắt xinh đẹp giống như trăng lưỡi liềm, thành công khiến những cô gái kia say đắm đến té xỉu!
Hôm nay, trạm thứ nhất của bốn bà cháu: đi siêu thị mua đồ!
"Mẹ ——" Trong miệng lão Tam ngậm một cây kẹo que ngọt ngào, ngồi trong xe đẩy dành cho con nít của siêu thị, lão Nhị được mẹ Xá ẵm trong ngực.
Huyền Vũ lão Tam vừa nghiêng đầu nhìn sau lưng mẹ một chút, vừa đưa cánh tay nhỏ bé tò mò chỉ vào hàng hóa trên kệ, những thứ lung linh kia toàn là sản phẩm quái vật Nha Nha, thành công dẫn tới nhiều ánh mắt ước ao.
Hôm nay lão Nhị không dễ dàng gì mới tới, nên hai mẹ con định trải qua thật vui vẻ, mua nhiều món ăn về nhà, để mẹ Xá xuống bếp nấu một bữa cơm thật ngon, bốn người vui vẻ thân thiết, vậy là mãn nguyện rồi.
"Tiểu Diệp, ăn cải bắp có được không?" Xá Cơ Hoa ném một cây cải bắp cho con trai, hỏi thăm ý kiến cậu bé, kết quả lại làm cho cậu nhóc vui vẻ biến cây cải bắp thành trái bóng lăn chơi.
"Ưmh —— rau cần cũng rất có dinh dưỡng." Xá Cơ Hoa tự nói tự chọn, lại ném một bó rau cần vào trong giỏ xách, Huyền Vũ Già Diệp bị rau cần chọt vào lỗ mũi, không nhịn được hắt xì một cái.
"Con bé này, sao lại đưa đồ ăn cho Tiểu Diệp chơi!" Mẹ Xá hung hăng gõ lên đầu con gái một cái, cẩn thận bỏ cây cải bắp trong tay cục cưng vào giỏ thức ăn, mà Huyền Vũ lão Nhị ở trong ngực bà lại đỏ mắt nhìn em trai đang ngồi trên xe đẩy, uốn éo người muốn ngồi lên xe.
Cuối cùng Xá Thanh Hoa cũng phải đi đẩy một chiếc xe.
"Huhu ~" Bị mất "đồ chơi", cậu nhóc khóc ra thành tiếng, Xá Cơ Hoa lanh tay lẹ mắt lấy cây kẹo que trong tay Huyền Vũ Già Diệp nhét vào trong miệng cậu bé, Tiểu Diệp mới "hu" mấy tiếng, lập tức lại bắt đầu thỏa thích mút kẹo rồi.
Lấy phương thức giống nhau, lại lựa chọn rau tốt hơn một chút, đẩy xe đến khu bán thịt.
"Ê a ——" Cục cưng rất có chủ kiến chỉ vào một hộp đựng đùi gà được đóng gói tinh xảo, không chịu thu tay lại, Xá Cơ Hoa đang chọn móng heo, thuận tay lấy một hộp.
"Mẹ!" Ông trời làm chứng, không thể tưởng tượng được cậu bé lại gọi một tiếng nịnh hót như vậy, chỉ bởi vì mẹ của cậu bé chọn xong thịt ngon, đi ngang qua khu đồ ăn vặt mà lại "không để tâm", quên chọn cho con trai mấy món ăn vặt, định đi thẳng đến quầy tính tiền.
Mà con gái ngồi trên xe đẩy bên cạnh cũng rất ăn ý, đều chỉ vào đồ ăn vặt giống vậy rồi gọi mẹ.
"Con trai, con gái à, không phải trong tay các con đã có kẹo que rồi sao? Ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ bị sâu răng đó, không dễ dàng gì các con mới mọc được một cái răng cửa dài như vậy, nếu cái răng này bị sâu đục hỏng, thì những ngày kế tiếp các con phải làm sao bây giờ....."
Xá Cơ Hoa nói liên tục không ngớt với cậu nhóc, nhưng người ta cũng không thèm liếc cô lấy một cái, khi thấy hai cặp mắt sáng ngời to tròn sắp có khuynh hướng bùng nổ vòi rồng——
"OK, hôm nay liền thỏa mãn các con ——" Xá Cơ Hoa thua trận, chọn vài món ăn vặt trên kệ hàng, Huyền Vũ Già Diệp cùng Huyền Vũ Tâm vui vẻ rạo rực, chủ động ôm một hộp bánh bích quy Tiểu Hùng ném vào trong giỏ xách......