Mục lục
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck

Hơn hai năm trước, Minh Hạo Thiên mới từ nước ngoài trở về, dưới tình huống hoàn toàn không có thân tín, tiếp nhận hội Minh Sa, mà bởi vì anh thật sự không phải là cháu trai ruột của hội trưởng đời trước, cho nên có thể nghĩ đến tình huống tiếp nhận bang hội, nhưng chẳng ai ngờ lại có thể trong vòng một năm ngắn ngủi, anh hoàn toàn khuếch trương bang hội cao hơn một tầng, thủ đoạn tàn nhẫn kia khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, khiến trong bang hội còn có người hai lòng, trong lúc nhất thời cũng nghe tiếng đã khiếp đảm bóp chết ý nghĩ trong đầu.

Nhưng lòng người là vậy, lòng tham không đáy, dừng lại yên tĩnh một thời gian chẳng qua chỉ khiến đầu sỏ dục vọng càng sâu thêm.

Các trưởng lão của hội Minh Sa, bởi vì theo hội trưởng đời trước bán mạng hơn nửa đời người, cho nên ở trong hội Minh Sa, cũng có được vị trí giơ nặng giơ nhẹ, nhưng lại bị một thằng nhóc vừa mới ra đè trên đầu, nhiều nhiều ít ít cũng sẽ có chút lòng riêng, chỉ có điều, thức thời với không thức thời khác nhau ở chỗ này.

Người áo đen đi theo phía sau anh, khi anh vừa đứng lại, vội vàng đặt một cái ghế thoải mái sau lưng anh, để cho anh ngồi nhìn người đàn ông trung niên kia.

Toàn thân Minh Hạo Thiên tỏa ra khí lạnh, trong mắt đen nghiêm khắc hiện lên khát máu lạnh lẽo, nhìn mà khiến người đàn ông trên mặt đất phát run sợ hãi, cũng không vội mở miệng, giống như đang thưởng thức con gà trống đấu thua, mắt lạnh lùng tĩnh lặng nhìn ông ta, hơn ba trăm nòng súng lạnh, toàn bộ hướng về phía ông ta.

Từ nước ngoài đến trong nước, trốn chết năm ngày năm đêm, hơn sáu tay chân của ông, toàn bộ bị tiêu diệt không còn một mảnh, coi như đầu hàng cũng không ngoại lệ, trước kia đại trưởng lão từng xem thủ đoạn tàn nhẫn đối phó với kẻ phản bội của Minh Hạo Thiên, cho nên vào lúc này thấy cậu ta, đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán.

“Hội, hội trưởng, xin tha mạng, nể mặt tôi theo ông cụ hơn nửa đời người, xin tha cho tôi một mạng.” Người đàn ông trung niên đã không còn thần sắc phách lối lúc trước, dưới tầm mắt cậu thanh niên, sợ hãi vội xin tha.

Minh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, giống như không nghe thấy lời cầu xin tha thứ này, tay vừa nhấc, hơn ba mươi người đàn ông mặc áo đen sau lưng tiến lên phía trước, không nói bất cứ điều gì, chính là một loạt quyền đấm cước đá.

Tiếng kêu thảm thiết, với tiếng đánh người “Bịch bịch”, hợp thành một.

Đến khi tiếng được kêu là tiếng kêu này chậm rãi thành tiếng kêu rên đau đớn thì trên ghế phát ra tiếng vỗ tay, hơn ba mươi người mới lui ra phía sau như được huấn luyện nghiêm chỉnh.

“Mang vợ con ông ta đến.”

Tiếng nói lạnh như băng, như điện đánh thức đại trưởng lão đang hấp hối trên đất tỉnh lại: “Hội trưởng, chuyện không liên quan đến vợ con tôi... A...” Còn chưa nói xong, đã bị một người áo đen bên cạnh đá một cước tới.

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên và một cô nữ sinh cấp ba bị bắt đi vào, hai người vừa nhìn thấy người trên đất, lập tức la hét định xông qua, nhưng mà một người áo đen vung một tát đánh nằm gục trên đất.

Đại trưởng lão thấy vậy, lập tức bất chấp đau đớn rã rời trên người, vội vàng bò đến dưới chân Minh Hạo Thiên: “Hội trưởng, van cầu ngài, thả bọn họ, bọn họ vốn không biết cái gì.”

“Vậy sao?” Một tay lại giơ lên, mỗi người áo đen một phát lôi hai người phụ nữ bị đánh đến ánh sao lập lòe trên đất dậy, bàn tay không hề lưu tình vỗ lên.

“Hội trưởng... A!” Đại trưởng lão vừa định bò lên trên cầu xin tha thứ, lại bị người áo đen bên cạnh đá một cước bay ra.

“Sa Quỷ, tôi nghỉ ngơi nửa giờ, trong thời gian đó nếu ông ta nói một câu thì chém một tay của ông ta, lớn tiếng một câu thì chém một chân của ông ta.” Nói xong, Minh Hạo Thiên đúng là ngồi trên ghế dựa nhắm mắt thư giãn.

Một trong hai người áo đen đứng sau lưng anh, sau khi người áo đen bị điểm danh gật đầu đáp vâng, không biết rút từ đâu ra một cây đao nắm trong tay, thấy mà đại trưởng lão vừa rồi đau quá đến tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch.

Mà bên này, hai người áo đen cường tráng, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, âm thanh ‘Bốp bốp’, dưới bầu trời đêm có vẻ vô cùng kinh sợ.

Rất rõ ràng cậu ta nói được làm được, sắc mặt đại trưởng lão tái nhợt nhìn vợ và con gái, đặc biệt nhìn cô con gái yêu ông không nỡ mắng, trong lòng đau nhức nhối, nhưng lại không dám thốt ra dù chỉ một câu.

Nhìn thấy vợ con đưa ánh mắt cầu cứu lại, cho dù băn khoăn trong lòng, nhưng trong lòng vẫn ích kỷ bảo vệ bản thân, chỉ cần ông còn mạng sống sót, bằng vào nền tảng đã trải tốt âm thầm nhiều năm, ông có cơ hội xoay mình, đến lúc đó nhất định sẽ báo thù cho vợ con mình.

“Cha, cha, cứu con...” Cô bé kia cuối cùng không thể chịu được đau đớn thê lương kêu cứu.

Nhưng đại trưởng lão lại giống như không hề nghe thấy, mặt ngẩng lên im lặng không nói, đến nửa giờ sau, Minh Hạo Thiên ngẩng đầu, tiếng bạt tai mới ngừng lại được, mà hai người kia, trên mặt đã sớm sưng lên máu thịt be bét, hấp hối té ngã trên đất.

“Như thế nào? Nghĩ xong chưa? Ông muốn tự mình giao ra? Hay là vẫn muốn ăn chút món khai vị trước?” Giọng nói lạnh như băng, dưới bầu trời đêm càng lộ thêm vẻ âm trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK