Heo mập này xem ra giống như nhà giàu mới nổi, trên cổ đeo xích vàng to như hai ngón tay, đồng hồ cao cấp, trên mu bàn tay còn xăm một miếng vàng rất tinh xảo, thật sự giống như sợ người khác không biết anh ta là một nhà giàu mới nổi thừa tiền.
Trong lúc nhất thời bốn người đàn ông béo mập, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi khác nhau vây quanh đi lên phía trước, ánh mắt hèn mọn thô tục dâm đãng.
Hạ Tình Vũ cho rằng a Hoa chỉ làm dáng một chút, cho nên nhất thời không chú ý đến bất kỳ khác thường nào khác của cô, vội vàng đẩy đẩy cô: “Nhiều năm không động gân cốt, tớ tạm giúp được việc, a Hoa, những thứ hổ lốn này chắc có thể tạm thời đối phó được chứ?”
“Ọe... Chạy...” Lại là vị chua từ trong dạ dày lộn lên, hơi sức toàn thân giống như bị hút khô vậy, nhưng vẫn dùng hết hơi sức đá văng một người ra, kéo Hạ Tình Vũ bỏ chạy.
“Mấy người mau chóng đi bắt người về cho tôi.” Một tiếng gào thét bất ngờ vừa rơi xuống, chỉ thấy bốn người đàn ông béo mập vẻ mặt dữ tợn truy đuổi tới cùng đuổi theo.
Trong pub nhiều người phức tạp, ánh sáng di ien n#dang# yuklle e#q quiq on mờ mờ, nhưng bị đánh tới gặp trở ngại, lật bàn nhấc ghế, lập tức cũng tạo thành một đống lớn tiếng chửi mắng ồn ào.
Hạ Tình Vũ lôi kéo Xá Cơ Hoa chạy vào khu phòng bao của hội viên VIP, bởi vì ánh sáng nơi hành lang đầy đủ, lúc này cô mới thấy trên mặt a Hoa tái nhợt, lập tức hoảng hốt trong lòng, dừng lại gấp gáp hỏi, “Hoa, cậu làm sao ậy? Có phải khó chịu chỗ nào không? Chuyện gì xảy ra?”
“Tớ, ưmh... Tớ cũng không biết, chính là cảm giác trong dạ dày rất khó chịu.” Vừa thở hổn hển vừa kiềm chế cảm giác muốn nôn dâng trào, thân thể dựa trên tường, vẫn dùng sức không được, trên gương mặt đỏ mềm nhỏ nhắn tái nhợt đến dọa người.
“Tại sao có thể như vậy? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem, này...”
“Mau tìm, tôi nhìn thấy bọn họ chạy qua bên này.”
Chân mày Xá Cơ Hoa nhíu lại, kéo Hạ Tình Vũ chạy vào bên trong: “Tránh thoát rồi nói.”
“Nhanh lên, bọn họ ở đó.” Không biết năm người đàn ông này đuổi theo kịp từ bao giờ.
“A Hoa cậu tìm chỗ trốn trước đi.” Tiếp tục như vậy, hai người bọn họ đều sẽ bị bắt, những người đàn ông kia vừa nhìn cũng không phải hiền lành gì, không thể để cho a Hoa mạo hiểm, Hạ Tình Vũ nói xong, ở khúc quanh buông Xá Cơ Hoa ra.
“Cậu ngu ngốc cái gì? Khi còn bé bảo cậu học công phu cậu lại không học, bây giờ làm anh hùng cái gì, đi mau.”
“Đi? Ha ha... Mấy người nghĩ mấy người đi được không? Tiểu đê tiện, vậy tối nay tôi sẽ để cho người ta ‘Hầu hạ’ mấy người thật tốt.” Ngay khi hai người dừng lại, năm người đàn ông này đã sớm bao vây bọn họ, người đàn ông giống như con heo kia thật sự đủ hèn mọn bỉ ổi lưu manh như trên TV, cười đến chán ghét khiến người ta toát mồ hôi.
Chết tiệt, nếu không phải đột nhiên như vậy, thì mấy thùng cơm này, đến lượt cô phải chạy sao?
Xá Cơ Hoa kéo Hạ Tình Vũ ra phía sau, hít một hơi thật sâu đè nén lăn lộn trong dạ dày: “Thật sao? Vậy tao thật sự di1enda4nle3qu21ydo0n muốn biết mấy đứa mày có thể có bản lĩnh gì rồi.” Nói xong, một cước hung hăng đá vào dưới háng người đàn ông dùng ánh mắt háo sắc nhìn các cô hồi lâu.
“A!”
Một tiếng giết heo còn chưa rơi xuống, một cước như gió lốc đã đánh cho heo mập này ngã ra trên đất, mà bốn người khác, thấy ậy, lập tức nguyên một đám thân thể khỏe mạnh dữ tợn đồng thời mãnh liệt nhào tới.
Vừa mới bắt đầu còn có thể tạm thời đối phó chiếm thế thượng phong, nhưng không được một lúc, rõ ràng đã ngã xuống thế hạ phong rồi, sau vài hiệp Hạ Tình Vũ đã bị người đàn ông đè lên trên tường rồi.
‘Đùng...’ tiếng súng.
Người đàn ông to con khỏe mạnh đang đánh nhau với Xá Cơ Hoa quỳ một chân xuống, máu nhanh chóng chảy ra từ bắp đùi của anh ta, mà bốn người còn lại ở bên ngoài, ngay từ lúc nhìn thấy người kia đến, lại bị hù sợ đến núp bên cạnh cả đám run lên.
“Kéo tên này ra ngoài làm mồi cho cá cho tôi.” Người áo đen đứng ở cửa phòng bao VIP cao cấp, súng trong tay vẫn còn bốc khói lên, vẻ mặt lạnh lùng nói ra, rồi không biết mười người áo đen đi từ đâu ra, dẫn người bị sợ đến còn không kịp cầu xin tha thứ đi ra khỏi khu vực VIP.
Sa Quỷ thu súng lại, vẫn còn nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt lạnh lùng không khỏi dịu đi, đi đến trước mặt die nd da nl e q uu ydo n Xá Cơ Hoa: “Xin chào Xá tiểu thư, vừa rồi vẫn ổn chứ?” Cũng chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô.
Mặc dù không quen nhưng người này vừa giúp các cô, Xá Cơ Hoa vẫn nói lời cám ơn: “Cám ơn anh, không sao, có thể do buổi trưa tôi ăn đồ hỏng.”
“Không cần cám ơn, là lão đại của chúng tôi cứu các cô, Xá tiểu thư không sao là tốt rồi, hai vị tiểu thư mời vào bên trong.”
“Lão đại của các anh? Là ai?” Sao cô không biết mình quen một nhân vật lợi hại như vậy?
Sa Quỷ không hề trả lời, mà mang theo họ vào một phòng bao cao cấp kia, đi vào, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo thì mặt Xá Cơ Hoa lập tức biến sắc.
Sắc mặt mới vừa rồi còn tái nhợt bệnh tật, lập tức trở nên đỏ thắm có tinh thần giống như hồi quang phản chiếu *, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi còn suy yếu, một phát đi tới túm lấy tay của anh ta quát lên: “Minh Hạo Thiên, lần này không phải còn để cho tôi bắt được sao, mau trả lại tiền cho tôi.”
(*) Hồi quang phản chiếu: bắt nguồn từ kinh Phật với ý nghĩa quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình. Chỉ hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.