Cô gái nào đó rất tức giận vì bị khiêng trên vai, lập tức dùng tay đấm chấn đá, nếu như không phải Huyền Vũ Thác Hàn vội nắm chặt mông cô, chỉ sợ hiện tại cô đã ngã xuống rồi.
"A! Vô lễ......"
Vô lễ?
"Xá Cơ Hoa, tốt nhất em hãy ngoan một chút cho anh, nếu không đừng có trách." Huyền Vũ Thác Hàn nghiêm mặt, khi cô lớn giọng kêu vô lễ, gân xanh cũng mơ hồ nhảy lên.
Với vợ của mình, mà bị nói là vô lễ? Đáng chết, anh luôn quang minh chính đại......
"Anh muốn đánh tôi thật sao? Được lắm! Anh đánh đi, đánh." Cô gái nào đó bị vác lên vai, tức muốn chết vẫn không nhận thua mà rống lên nói, còn không quên tay đấm chân đá.
"Em rất muốn anh đánh em phải không? Được, anh liền để em nếm thử!" Nhìn bộ dạng khiêu khích này của cô, Huyền Vũ Thác Hàn tức muốn chết, thở phì phò khiêng cô đi.
"Này, anh muốn mang tôi đi đâu?"
"Hung hăng đánh em một trận!" Huyền Vũ Thác Hàn đi vào phòng, liền để cô từ trên vai xuống, nhưng anh lại kéo tay cô đi về phía phòng ngủ.
"Anh...anh...... Anh muốn đánh tôi, thì ở chỗ này là được rồi!" Làm gì phải kéo cô vào trong phòng chứ?: "Thế nào? Sợ bị người khác nhìn thấy à?" Sau khi Xá Cơ Hoa sinh con, rõ ràng ngực đã lớn thêm không ít, cô mới không sợ anh!
Huyền Vũ Thác Hàn vừa nhìn, tròng mắt sáng bóng một cái, cái gì cũng không nói, khẽ kéo cô đi nhanh vào trong phòng, sau đó vứt thẳng cô lên giường lớn, giường ư! Là sao?
Xá Cơ Hoa giật mình, có cái gì đó không đúng, lập tức đứng dậy muốn mở cửa xông ra, thế nhưng anh lại ỷ vào vóc người to cao lực lưỡng, chặn cửa lại, không để cho cô đi ra ngoài.
"Anh muốn làm gì?" Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao muốn nhốt cô chứ?
"‘muốn’ ‘hung hăng’ ‘đánh’ em."
"Anh......" Xá Cơ Hoa tức giận lại đánh lại đá anh, làm cho không khí trở nên rất nóng......
......
"Cô có nghe được gì không?" Chu Hữu Mai dán lỗ tai lên cánh cửa, cau mày hỏi chị Liễu đứng bên cạnh.
Bởi vì mặc dù một lão phật gia đã giữ được cháu nội lớn (lão Đại) ở bên cạnh nên mừng rỡ không ngậm miệng được, nhưng bà vẫn có ý định với lão Nhị lão Tam. Không những thế, bà trực tiếp ôm cháu ngoại lớn, rồi cho một nhóm người lập tức đánh tới trước ôm sau đánh, nếu như không phải tên nhóc thúi kia nói ở chỗ này để cháu dâu đi làm gần hơn, thì bà đã sớm cho người gọi bọn họ chuyển về rồi, chứ một tuần lễ mới có một ngày cả nhà đoàn tụ, thật sự bà chưa thõa mãn.
Nhưng không ngờ, bà vừa đến, chỉ thấy hai đứa cháu nội của bà đang ở cùng bác Phúc, thím Lưu và một đám hộ vệ vây quanh, chơi vui vẻ, còn cha mẹ chính hiệu thì không thấy đâu, đây không phải là quá vượt quyền rồi hả?
Cho nên lão phật gia yêu cháu như mạng này đã trực tiếp dẫn theo chị Liễu đánh tới cửa phòng, vì vậy liền nghe được bên trong kêu đánh kêu giết!
"Binh binh bang bang, nghe giống như là đang đánh nhau vậy!" Chị Liễu cũng học Chu Hữu Mai, dán sát lỗ tai vào trên cánh cửa nghe lén tình trạng bên trong.
"Cái gì? Tên nhóc thúi kia thật sự đánh A Hoa sao? Cái thằng nhóc hồ đồ này! Nó cũng không nhìn xem A Hoa đã lập bao nhiêu công lao cho nhà Huyền Vũ chúng ta, đau chết đi sống lại sinh cho nhà Huyền Vũ chúng ta thêm ba đứa cháu nội, con bé đều không có nửa câu oán hận, cũng không cầu xin báo đáp, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy là sao?"
Cái thằng Thác Hàn này thật là quá đáng! Nói gì thì bà cũng sẽ không trơ mắt nhìn nó bắt nạt A Hoa được.
"Tên nhóc thúi, mở cửa cho ta, ta không cho phép con đánh A Hoa, con có nghe không?!" Lão phật gia ở ngoài cửa phòng gầm thét, bà tuyệt đối không biết thật ra người bị đánh là cháu trai bà, chứ không phải cháu dâu bảo bối của bà.
Nhưng, không biết trong phòng cách âm quá tốt hay là thật sự không nghe thấy, bên trong chẳng có một chút phản ứng nào, lão phật gia vốn định đạp cửa vào, ngay lúc này người giúp việc lại chạy đến nói với bà, không biết vì sao ba cháu nội bảo bối của bà lại đang đánh nhau thành một mớ hỗn loạn.
Lão phật gia vừa nghe xong, đâu còn quản được đôi vợ chồng kia ở bên trong đấm đá cái gì, nhất thời chạy cực nhanh xuống đến xe lửa cũng không nhanh như vậy.
Bên trong phòng, Xá Cơ Hoa đánh loạn một lúc, Huyền Vũ Thác Hàn vẫn không chút động đậy, để cho Xá Cơ Hoa đánh tới khi đau tay, đánh tới mệt rã rời ngồi bệt dưới đất.
"Đánh đủ chưa?"
"Còn chưa đủ!" Xá Cơ Hoa vịt chết còn cứng mỏ, đến lúc này rồi mà cô còn không chịu buông tha vẫn ‘khi dễ’ người đàn ông của cô, anh cho là anh để cô đánh mấy cái như vậy, thì cô sẽ tha thứ cho anh, cái gì cũng không tính toán nữa phải không?
Hứ! Anh đừng mơ tưởng: "Tôi nghỉ ngơi trước một chút, chờ tôi nghỉ đủ sẽ đánh tiếp!"
"Được, cho dù em muốn đánh bao lâu, anh đều nghe theo ý của em." Đối với hành vi ‘ác liệt’ của mình trong đêm sinh nhật cô lần trước, Xá Cơ Hoa muốn xử anh thế nào, anh đều không có bất kỳ câu oán hận: "Nhưng có thể nhân dịp lúc này em đang nghỉ ngơi hãy nghe anh nói một câu có được không? Đêm sinh nhật của em......"
"Tôi không muốn nghe!" Xá Cơ Hoa bịt lỗ tai lại, không muốn nghe anh giải thích bất kỳ điều gì, anh đã ăn cô sạch sẽ, chẳng khác gì ‘cưỡng bức’, vậy thì còn gì để giải thích đây?
"Em muốn anh đè em ở trên giường, buộc em nghe, thì em mới đồng ý để cho anh giải thích sao?" Huyền Vũ Thác Hàn kéo ống tay áo, bộ dạng như muốn cưỡng ép.
"Anh cút đi, anh cậy sức mình lớn hơn tôi, anh cho rằng anh như vậy là rất giỏi sao?"
"Anh không nói mình giỏi, anh chỉ muốn cho em hiểu một chuyện, đêm hôm đó là do anh ghen, cho nên mới không nhịn được như vậy!" Là do cô ngay cả một câu cũng không chịu nghe anh nói, ép anh không thể không lựa chọn loại phương thức này, mới có thể làm cho cô chịu nghe anh giải thích.
"Ghen? Ăn dấm chua cái đầu mẹ anh ấy, chẳng lẽ anh ăn dấm chua một lần thì tôi liền phải ngoan ngoãn để cho anh ‘cưỡng bức’ hả? Cút......"
"Cái này cũng không thể nói là ‘cưỡng bức’ được, em là vợ anh, chúng ta làm chuyện kia là rất bình thường, hơn nữa, ngày sinh trên chứng minh thư so với sinh nhật của em còn cách tới một tháng nữa, em lại không nói với anh, tất cả mọi người đều biết, chỉ có không biết, em nói anh có thể không tức giận sao?"
Đêm đó thấy cô cùng một nhóm thủ hạ của anh nói cười vui vẻ ăn mừng sinh nhật, thiếu chút nữa anh đã chết đuối trong vại dấm chua rồi, hiện tại nhớ lại cũng còn rất tức giận.
Nhưng, sau đó anh đã rất cố gắng sử dụng hết tất cả các cách để khiến cho cô vui vẻ, nhưng cô cứ làm bộ mặt hung thần ác sát không thèm để ý tới, làm cho phiền muộn đến nổi bạc mấy sợi tóc rồi.
"Được rồi! Không cần nói nữa." Lời nói của anh hợp tình hợp lý, cô còn có thể nói cái gì nữa đây? Cho nên......
"Vợ à, em tha thứ anh rồi hả? Vậy anh muốn trở về phòng ngủ." Huyền Vũ Thác Hàn cực kỳ kinh ngạc và vui mừng, nhưng sau đó cô lại ném ra một câu nói: "Muốn tôi tha thứ ư? Được...... Anh cho tôi tiền đi!"
"Cái gì?" Tại sao giữa bọn họ lại đột nhiên kéo tới vấn đề tiền bạc?
"Mấy ngày trước không phải anh đã nói, chỉ cần tôi tha thứ cho anh, tôi muốn cái gì anh đều sẽ cho tôi sao? Nếu vậy...... Cho tôi tiền đi!" Xá Cơ Hoa duỗi thẳng tay xin tiền anh.
"Em như vậy rõ ràng vẫn còn giận anh!"
"Tôi không có." Cầm được tiền, cô còn tức cái gì? Vui mừng còn không kịp!: "Có phải anh đổi ý rồi hay không? Không muốn cho tôi tiền?"
"Tiền hoàn toàn không phải vấn đề!"
"Vậy vấn đề là gì?" Cô không hiểu, lúc thì anh nói muốn cho cô tiền, lúc thì lại không cho, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Hai người bọn họ lên giường, cô đòi anh tiền, làm vậy cứ có cảm giác không đúng thế nào ấy, chẳng lẽ việc cô không muốn rời xa anh là giả?: "Vợ à, em nói cho anh biết đi, em có yêu anh không?"
"Con cũng đã sinh cho anh rồi, còn yêu hay không yêu gì nữa, hơn nữa, tại sao lại hỏi tôi cái vấn đề này? Chẳng lẽ tôi yêu anh, là anh có thể yêu tôi sao?"
"Anh yêu em!" Nếu anh không thương cô, làm gì phải quấn lấy cô cả ngày lẫn đêm?
"Vậy vị tiểu thư mối tình đầu của anh thì sao đây? Không phải anh yêu cô ta sao?"
Cái gì mà vị tiểu thư mối tình đầu chứ? Anh từng nói anh yêu người phụ nữ khác lúc nào?...... Đáng chết, có phải cái cô Hoàng Bộ Tuyết đó nói linh tinh cái gì với cô rồi không?
Thật ra thì lần trước, khi ba người liên hoan vì Hoàng Bộ Tuyết được lĩnh tiền thưởng, vui mừng uống một chút rượu, không cẩn thận nói lộ ra một câu, mà cũng đủ để cô đoán ra được chuyện trước kia của anh cùng người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Vốn cho là không có gì, nhưng sự thật lại luôn nghĩ tới, cô rất tức giận, tức giận sắp nổ tung!
"Vợ à, anh......"
"Cho tôi tiền đi! Tôi mặc kệ anh yêu ai, hứ!" Ít nhất còn có tiền trong người, cô tương đối có cảm giác an toàn.
Huyền Vũ Thác Hàn trừ đen mặt, vẫn là mặt đen.
"Em muốn tiền?" Thực sự chỉ muốn tiền thôi à?
"Đúng."
"Không cần anh?"
"Đúng!" Xá Cơ Hoa nói chắc chắn như đinh chém sắt, điều này làm cho người đàn ông nào dó tức muốn chết!