Mục lục
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

“Nó là quỷ nước làm không tốt nên muốn bắt người làm thế thân cho nó.” Viên Cổn Cổn tưởng tượng ra ra tất cả các tình huống có thể phát sinh.

Tiêu Khiêu Khiêu ở bên cạnh muốn đẩy tay của cô ra, bị cô làm cho tức giận tới mức vô lực.

Đối với đứa em gái này, đột nhiên cô có loại cảm giác cảm khái giống như tú tài gặp quân binh, hơn nữa cô nghĩ, nếu như cô còn ở đây nói chuyện vớ vẩn với cô em gái này của mình, không chừng con bé thật sự muốn biến thành quỷ!

Tiêu Khiêu Khiêu hung dữ trừng mắt nhìn ‘quả cầu’ này một cái rồi xoay người nhảy xuống, thân thể giống như mỹ nhân ngư hướng vào trong nước bơi đi.

Mà Xá Cơ Hoa bị ôm bắp đùi, cũng vui vẻ nhàn nhã, nhưng mà lúc thấy Tiêu Nhảy Nhót cứu người lên thì cũng rất nhanh không còn bình tĩnh nữa!

“Minh Hạo Thiên?”

“Cái gì... Á...” Viên Cổn Cổn không hiểu nữ đang nói gì đột nhiên hô lên, nhưng mà cô vừa mới mở miệng ra, thì Xá Cơ Hoa đã một cước đạp bay ‘quả cầu’, Viên Cổn Cổn bị cô đã rơi xuống dưới nước. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Nữ hiệp, cô thật nhẫn tâm...

“Hu hu... Cứu mạng đi, ưm, tôi không bơi lên được.” Viên Cổn Cổn ở trong nước ra sức bơi lên, nhưng bởi vì nguyên nhân là thể trọng người, đang có chút thẹn thùng, nhưng mà, còn có một chút cảm giác, đó chính là, cô có cảm giác... Là ai? Là ai đang nắm chân của cô? Cô lui về phía sau vừa nhìn...

“A... Quỷ!” Viên Cổn Cổn lại một lần nữa kéo dài giọng kêu quỷ, “Em bị quỷ bắt được, chị, chị mau tới cứu em... Em vẫn còn trẻ tuổi, vẫn còn một hành trình dài ở phía trước, không muốn đi gặp Diêm Vương sớm như vậy.”

Nhưng mà, hình như lực chú ý của hai người kia đã bị người đàn ông ở trên bờ hấp dẫn, nhất thời quên mất cô rồi.

Viên Cổn Cổn ra sức dùng hai tay để bơi, vừa dùng lực chân để đạp người kia, “Cái người chết này, không cần quấn lấy tôi, có nghe thấy không?”

Cô sợ quỷ, nhưng càng sợ chết, vì sống sót, ngay cả quỷ cô cũng dám đá, dĩ nhiên, điều này cũng chỉ xảy ra trong lúc nguy cấp.

“Cứu tôi...” Con quỷ đó nói chuyện.

Oa! Giọng nói của quỷ còn dễ nghe như vậy.

Trời ạ! Cô đang suy nghĩ cái gì! Bị quỷ cuốn lấy, cũng sắp chết tới nơi rồi, nhưng lại vẫn còn thưởng thức giọng nói của quỷ!

Viên Cổn Cổn, mày chơi đùa háo sắc cũng phải nhìn thời gian, địa điểm! Viên Cổn Cổn không nhịn được chửi mình.  Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Bây giờ vì sống sót, cô phải tiếp tục nỗ lực cố gắng nữa. Viên Cổn Cổn ra sức bơi lên bờ, đây chính là phát huy tiềm lực để cầu sinh,

Cô muốn lên, nhưng mà phía sau còn kéo theo một con quỷ chết chìm!

“Khiêu, Khiêu Khiêu, giúp em ném nó xuống.” Cô sắp mệt chết rồi, bởi vì con quỷ này rất nặng, “Đợi chút, đợi chút, em bảo chị ném nó xuống nước, chị lôi nó lên bờ làm gì?

Viên Cổn Cổn vất vả bò lên bờ, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng ‘quỷ’ vừa nãy ôm chân của cô.

“Oa!  Sắc mặt của anh ta tái nhợt, xem ra rất khủng khiếp đó!”

Đang xác định xem Minh Hạo Thiên còn thở không, lúc này Xá Cơ Hoa nghe thấy tiếng nhìn về phía hai chị em, nhưng mà, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì đã muốn nổi nóng lên.

"Sư huynh?"

“Đó là bởi vì anh ta bị chết đuối.” Tiêu Khiêu Khiêu tức giận trợn mắt nhìn em gái mình một cái, rồi đẩy cô về phía người kia.

“Chị làm gì mà đẩy em qua đó?” Viên Cổn Cổn bị sợ lùi lại vài bước.

“Người là do em cứu, bây giờ anh ta bị chết đuối rồi, em giúp anh ta hô hấp nhân tạo.”

“Em... em  ... giúp anh ta làm hô... hô hấp nhân tạo!” Có lầm không vậy? Hô hấp nhân tạo ư! Ý là muốn cô và con quỷ đó... Ách! Không, là với người kia miệng đối miệng!

“Không, em nhất định không làm đấy! Em còn chưa có bạn trai! Nụ hôn đầu của em cũng không thể tùy tùy tiện tiện cho người khác được.” Viên Cổn Cổn mím chặt môi lại, giống như là chỉ không cẩn thận một chút, nụ hôn đầu của cô sẽ bị người cướp đi. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

“Chị chỉ bảo em hô hấp nhân tạo giúp anh ta thôi, ai bảo em hôn anh ta chứ!”

“Em không muốn, bởi vì cho dù là hô hấp nhân tạo, còn không phải là miệng đối miệng hay sao, so với hôn môi có gì khác đâu? Tóm lại, người này là do chị phải cứu, chuyện này không liên quan đến em.”(Hai người này cãi nhau xong, người ta chết mất rồi còn cứu gì nữa trời!)

Tại sao cô lại gặp xui xẻo như vậy chứ! Đề nghị đi bơi lội này, đúng là do cô đề nghị, nhưng mà làm sao cô biết được bà chị của cô lại keo kiệt tới mức chạy tới chỗ trường học quái quỷ này chứ, lại còn gặp phải chuyện đen đủi này nữa!

Cô mặc kệ. Viên Cổn Cổn xoay người muốn đi.

Nhưng mà, cô vừa mới bước được một bước, cô giá kia còn nhanh hơn Tiêu Khiêu Khiêu một bước, theo sau cô, khiến cho cô giật mình.

“Nữ, nữ hiệp? Cô làm gì mà đột nhiên nhảy lại chỗ tôi vậy? Chỗ này không được, chúng ta chuyển sang chỗ khác đi.”

“Cô không cứu anh ấy sao?” Sắc mặt của sư huynh, xem ra còn trắng bệch hơn Minh Hạo Thiên rất nhiều, nếu như không nhanh làm cấp cứu, hình như tình huống sẽ rất xấu!

“Tôi không biết hô hấp nhân tạo.” Tại sao phải tìm cô chứ, bà chị của cô không phải cũng ở đó sao? Ghét, nụ hôn đầu của cô tại sao có thể đưa cho cái tên quỷ không may mắn đó được chứ.

“Nói dối! Làm sao không biết được! Rõ ràng hai chúng ta cùng trải qua một khóa huấn luyện hộ lý.” Tiêu Khiêu Khiêu vội nhảy ra nói.

“Này, đó là bởi vì lúc học khóa hộ lý đó, em đang lén nhìn cổ phiếu.”

Viên Cổn Cổn dùng tất cả thời gian và sức lực để nghiên cứu cổ phiếu, chính là vì nghĩ một ngày nào đó có thể nỗ lực phấn đấu, lên làm một tiểu phú bà có tài sản trăm vạn, cho nên buổi học hộ lý ‘Ba không ít dùng tới’ đó, cô đều đang nhìn bàn, vì vậy tất cả kiến thức hộ lý kia, cô tuyệt đối không hiểu.

“Vậy... Vậy anh ta phải làm sao?” Viên Cổn Cổn quay đầu lại nhìn con cá còn nằm trên bờ, nhìn giống như một người không còn hơi thở nữa.

“Cứ để cho anh ta chết ở bên kia đi! Dù sao thấy người chết mà không cứu cũng không phải là chị, cho nên coi như anh ta đã chết, biến thành quỷ về đòi mạng, cũng không thể tìm tới chị.” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Xá Cơ Hoa sau khi nghe, khóe miệng có chút co giật nhìn hai cô gái khả ái ở trước mắt này, đây chính là sư huynh của cô đó, tại sao họ thấy chết mà không cứu chứ!

Tiêu Khiêu Khiêu nói thật nhẹ nhàng, nhưng khi Viên Cổn Cổn nghe được lại sợ run ở trong lòng, cô liên tiếp quay đầu lại nhìn ở phía sau.

Người kia chết sẽ biến thành quỷ... Anh ta biến thành quỷ rồi lại trở lại tìm người thấy chết mà không cứu để lấy mạng... Lời nói của Khiêu Khiêu cứ lặp đi lặp lại quanh quẩn ở trong đầu không đi.

Đang lúc Xá Cơ Hoa định nói để mình đi cứu!

“Khiêu Khiêu!” Viên Cổn Cổn đột nhiên bắt được bàn tay của chị gái, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng quyết định...

“Em thấy hay là để em quay lại cứu anh ta vẫn hơn.”

Cô sợ anh ta biến thành quỷ, mỗi buổi tối sẽ tới tìm cô, cho đến lúc đó, cô phải làm thế nào?

Cho nên Viên Cổn Cổn cào tóc quay trở lại, đi tới bên cạnh người kia.

Cô đem đầu của anh ta ngửa sa sau, để cho khí quản của anh ta bảo trì thông thuận, cô hít một hơi thật sâu, miệng hướng về phía miệng của anh ta, thổi một hơi về phía khí quản của anh ta, lại làm động tác hồi phục tim phổi, cho tới khi anh ta ho nước trong khí quản ra.die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

"Ưmh......" Phùng Thiên Bảo rên rỉ.

“Nhìn bộ dạng này của anh ta hình như không sao nữa rồi, nữ hiệp, Khiêu Khiêu, chúng ta đi mau.”

“Đi? Tại sao? Chúng ta là cứu người mà! Cũng không phải là làm chuyện xấu, làm gì mà phải lén lút như thế, giống như là sợ người ta biết được vậy?” Khiêu Khiêu không hiểu, cô nhìn Cổn Cổn, chỉ thất mặt của Cổn Cổn đỏ lên rất khả nghi.

“Đúng vậy, tại sao phải đi, bọn họ phải làm sao, không thể đi được, hai người có ai có điện thoại không, trước tiên chúng ta gọi xe cứu thương, nếu không bọn họ cho dù không chết cũng sẽ bị cảm mạo đó.”

Bởi vì lần trước, điện thoại di động của cô đã bị tịch thu rồi, đáng ghét, lần sao nhất định phải lấy điện thoại đi động về.

“Ôi trời, đi ra rồi sau đó đi tìm bảo vệ là được rồi, chúng ta đi thôi.” Khuôn mặt của Viên Cổn Cổn ửng đỏ khẽ liếc trộm Phùng Thiên Bảo đang nằm ở trên bờ, trốn tránh nói.

“Nhưng mà, bọn họ...” Xá Cơ Hoa có chút lo lắng, nhưng mà khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng kia thì đầu óc có chút chuyển biến, nhất thời hiểu ra cười đùa nói.

“Oa! Không thể nào? Đây là cô đang xấu hổ sao! Cũng chỉ là hô hấp nhân tạo thôi mà, có nghiêm trong như vậy không? Có lẽ...” Còn có suy nghĩ gì đó với sư huynh của cô? Ha ha...

“Ôi trời! Không phải cô cũng biết rồi sao! Đây là nụ hôn đầu của tôi mà!” Dĩ nhiên là nghiêm trọng rồi! 

“Tóm lại, cô không thể đem chuyện hôm nay nói cho người khác biết, cô nói tôi là đà điểu cũng được, dù sao tôi cũng cố gắng muốn lừa dối bản thân là chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Cho nên nụ hôn đầu của tôi vẫn còn và sẽ để dành cho mối tình đầu mà tôi thích nhất.”

“Vậy anh ta thì sao?” Tiêu Khiêu Khiêu quay đầu lại nhìn người đàn ông nằm dưới đất một cái, mới vừa rồi có phải anh ta vừa mở mắt ra không? die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

“Anh ta? Người cũng đã cứu rồi, còn quan tâm anh ta làm cái khỉ gió gì nữa? Đi thôi!” Gương mặt của Viên Cổn Cổn đỏ bừng, định kéo Khiêu Khiêu đi ra ngoài.

“Ôi trời, các người đợi một chút, không được đi như vậy đâu! Bọn họ là sư huynh và ông chủ của tôi đó, các người mau tới đây giúp một tay...”

“Còn thất thần làm gì, mau nhanh lên!” Cô chỉ có một người, làm sao mà di chuyển được hai người đàn ông chứ! Nhìn hai chị em đang ngơ ngác, Xá Cơ Hoa vội thúc giục!

"......"

......

Trên xe.

“Lão đại, hình như tâm tình của cậu hôm nay rất vui?” Long Húc Hàng nhìn người đàn ông nào đó ở ghế sau qua gương chiếu hậu.

“Ừm!” Huyền Vũ Thác Hàn không phủ nhận gật gật đầu, khóe miệng còn nở một nụ cười cong cong.

“Là bởi vì A Hoa đúng không?”

Nghĩ đến Xá Cơ Hoa, Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi càng cười tươi hơn.

“Cũng đúng, cô ấy đáng yêu như thế, thật sự là khiến cho người ta không thể không thích, mặc dù cô ấy tới rất đột nhiên, nhưng mà tuyệt đối không khiến cho người ta chán ghét, hơn nữa cô ấy lại biết làm việc nhà, còn biết làm đồ ăn ngon, đối xử với người khác cũng rất tốt, hơn nữa tôi thích nhất khi cô ấy cười, ngọt như mật, giống như mật ong vậy...” Die enda anl eequ uyd onn. 

Họ Long nào đó mới nói được một nửa, liếc gương chiếu hậu một cái, chỉ thấy khuôn mặt tươi cười trong gương không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng đầy nguy hiểm.

"A......"

Họ Long nào đó liền ngậm miệng lại, lão đại không vui, có phải là anh đã nói sai cái gì không?

Cảm giác nhiệt độ bên trong xe lập tức giảm xuống, điều này, sẽ không phải bởi vì những lời mới nói vừa nãy, liền ghen đấy chứ?

Ôi mẹ nó, cảnh tượng này thật sự nên được chụp lại, sau đó để cho bọn Hiên xem một chút, thật sự là một hình ảnh khó gặp.

Rốt cuộc, xe cũng đi tới cửa công ty, tài xế xuống xe mở cửa xe thay cho Huyền Vũ Thác Hàn.

Đôi chân của Huyền Vũ Thác Hàn bước xuống se, đột nhiên quay mặt lại nguy hiểm nói với họ Long nào đó: “Cậu hãy ngoan ngoãn làm người ăn chực đi, không cho phép vọng tưởng làm ong mật, nếu không thì cậu hãy chuẩn bị về ôm gái tây với ông bà đi.”

Đợi Huyền Vũ Thác Hàn nói hết, một người đi vào công ty, còn họ Long thì ngây ngốc tại chỗ, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, cho tới khi có tiếng còi xe vang lên, Long Húc Hàng mới giật nảy người lên, nhưng cũng bừng tỉnh hiểu ra rồi.

Chẳng lẽ lão đại thực sự ghen hay sao?

Mặt trời hôm nay ấm áp dễ chịu, vô cùng thích hợp để đi ra ngoài du lịch, hoặc là đi ra ngoài nói chuyện gì đó.

Cho nên, Huyền Vũ Thác Hàn không có tâm tình đi họp, ánh mắt lại rơi vào đám mây trắng bên ngoài tòa nhà.  . 

Không biết vì sao, chỉ cần anh không tập trung một chút, sẽ không tự chủ được mà sẽ nhìn về phía nhà mình, lại nghĩ không biết người kia bây giờ đang làm gì.

Một cô gái đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của anh, lại có thể khiến anh có bộ dang như mất hồn mất vía...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK