Mục lục
Thông Thiên Đại Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Huyền Quy thượng nhân nhắc tới chuyện này, thần sắc biến thành hung ác, trong giọng nói ra ra thần sắc căm hận, mà thiên địa dị tượng vừa xuất hiện, liền mang tất cả thiên địa, dẫn phát đại kiếp nạn, thiên địa đại kiếp nạn, cho dù là tiên nhân cũng không thể trốn tránh, chỉ đau khổ chèo chống, sau khi đại kiếp nạn qua đi, Thượng Cổ cường giả, mười không còn một, Thượng Cổ đạo thống, liền dần dần suy bại.

- Lại có chuyện như vậy?

Nghe Huyền Quy thượng nhân giảng giải Thượng Cổ đại kiếp nạn, trong lòng Chu Báo khẽ động, nghe như thế nào cũng cảm thấy những tên Thượng Cổ Phương Sĩ kia giống như các nhà khoa học ở kiếp trước, không có chuyện gì liền buồn chán nên làm ra rất nhiều thứ cổ quái, giống như chế tạo vũ khí hạt nhân, tạo ra cái gì lỗ đen a, không nghĩ tới, đã giày vò địa cầu, nghĩ đến các nha khoa học ở kiếp trước, Chu Báo chỉ cười khổ, ngược lại thập phần lý giải tâm tình của Huyền Quy thượng nhân a.

Thời điểm Huyền Quy thượng nhân ở thời Thượng Cổ nhiều nhất chỉ là một thần thú trấn sơn thì cũng bỏ đi, tiếp xúc không được bao nhiêu bí mật hạch tâm, cho nên đối với Thượng Cổ đại kiếp nạn chỉ biết đại khái, nhưng chính vì đại khái, cũng đã biết nhiều hơn so với thường nhân, cũng làm cho trong lòng Chu Báo đối với chuyện Thượng Cổ đại kiếp nạn chưa tính là rõ ràng.

- Cho nên, sau này ngươi gặp được Phương Sĩ, bất kể là ai, mặc kệ hắn đang làm cái gì, một đao giết cho xong, tránh khỏi lưu lại tai họa, biết không?

Nhấc tới Phương Sĩ, vị Huyền Quy thượng nhân này hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hung hăng dặn dò, Chu Báo liên tục gật đầu, thời điểm này, huyền Quy thượng nhân đang nhắc tới chuyện thương tâm của mình, hắn cũng không muốn Huyền Quy thượng nhân tức giận.

Mà Huyền Quy thượng nhân nói rõ ngọn nguồn, Chu Báo cũng chỉ có thể gật đầu xác nhận. Theo như lời của Huyền Quy tôn giả, hiện tại mọi người đang bị tham lam che kín tâm tư, nếu thật sự trong Vạn Tinh Hải đang phong ấn một Thái Cổ ma đầu, chỉ sợ bọn họ sẽ cầm tiên khí trong tông môn của mình mà hủy da lột cốt của nó, về phần sau khi thất bại sẽ gặp nguy hiểm gì, thì không có người nào suy nghĩ, cho dù có người nhớ tới, bởi vì thời gian quá lâu, những người này làm gì biết tới sự khủng bố của Thái Cổ ma đầu? Cuối cùng dưới tâm trí tham lam, tám phần là sẽ đi Vạn Tinh Hải.

- Như vậy, các ngươi muốn ta làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ta ngăn cản bọn họ?

- Không, chuyện này quá nguy hiểm, cũng không đáng, ngươi không phải người của Tiên Cung sao? Lúc này năm đại tông môn đi thăm dò Vạn Tinh Hải, chỉ là lần đầu tiên thăm dò, chắc có lẽ sẽ không xúc động cấm chế, ngươi chỉ cần đi phía sau bọn họ, kịp thời đem tin tức truyền về là được.

Nói đến đây, hắn chỉ chì vào đầu vai của Chu Báo, chỉ vào tiểu chút chít đang ôm xương cá.

- Tiểu gia hỏa này đã tinh thông Chư Thiên Vạn Giới, trước kia lại sử dụng Hóa Hư Thảo, đến lúc đó, nếu có tình huống dị thường ngươi cứ truyền lại, trong thiên địa này, có lẽ không có cấm chế gì có thể vây được tiểu gia hỏa này cả.

- Lợi hại như vậy?

Chu Báo ngẩng đầu liếc nhìn tiểu chút chít, nghĩ đến vừa rồi mình phong cấm không gian chung quanh nó, bộ dáng của tiểu chút chít là thúc thủ vô sách, liền hỏi.

- Nhưng mà vừa rồi...

- Ngươi vừa rồi ra tay quá đột ngột, nó cũng không nghĩ tới ngươi lại đột nhiên ra tay, cho nên mới bị ngươi bắt, chỉ cần ngươi cho nó thời gian, nó sẽ thoát được.

- Thật sao?

Chu Báo cười cười, khoát tay, lại tiếp tục nắm về phía tiểu chút chít, lúc này đây, so với lần đầu tiên, tốc độ nhanh hơn, càng thêm mãnh liệt.

Xíu... Một tiếng vang nhỏ, thân thể của tiểu chút chít biến mất trong mắt hai người, cho dù là Chu Báo đã phong cấm không gian, nhưng dù là phong cấm không gian đối với tiểu chút chít mà nói, giống như mặt nước, có thể xuyên qua, không có một tia đình trệ, sau đó, Chu Báo nhìn thấy tiểu chút chít mập núc ních đang ở trên đầu mình.

Xíu... Một tiếng, nó cũng thi triển Tam Giới Tiểu Na Di, thân thể lóe lên, mùi hôi lại một lần nữa tràn ngập thư phòng.

- Đây là tấm Thái Thượng Vô Lượng Phù mà Tạo Hóa Đồng Tử bảo ta đưa cho ngươi, dù là ngươi trọng thương nặng thế nào, thụ bao nhiêu trọng thương, chỉ cần còn một hơi, còn có ý thức, sử dụng nó, thương thế sẽ khỏi hẳn, thần hồn khôi phục, yêu nguyên nội khí cũng biết khôi phục như lúc ban đầu, nhưng chỉ có một tấm, cũng chỉ có thể dùng một lần, cho nên, ngươi phải cất kỹ!

- Thái Thượng Vô Lượng Phù, tốt như vậy?

Trong lòng Chu Báo sợ hãi thán phục, đem Thái Thượng Vô Lượng Phù hấp tới tay, chỉ thấy tấm phù này có chất liệu vô cùng quý hiếm, không phải tơ lụa không phải khăn không phải giấy, phía trên có một lưu quang màu xanh lá chớp động, thời điểm nhận lấy không có bất cứ cảm giác khác thường nào, rất rõ ràng, tất cả hiệu quả đều bị che giấu trong lưu quang màu xanh lá, ở phía trên giấy có một đạo phù văn như ẩn như hiện, phù văn phức tạp huyền ảo, hoàn toàn tương xứng với phù văn trên Phiên Thiên Ấn của hắn, duy nhất khác nhau là nó là thứ dùng một lần, mà Phiên Thiên Ấn có thể sử dụng nhiều lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Còn muốn nhìn kỹ cái phù văn này, nhưng lại cảm thấy choáng váng, dù nhìn thế nào cũng không thể nhìn rõ tỉ mỉ chi tiết phù văn phía trên nó.

- Đừng nhìn, phù văn này cho dù là chân thân của Tạo Hóa Đồng Tử cũng nhìn không ra, ngươi cũng đừng mơ nhìn ra!

Nhìn thấy bộ dáng của Chu Báo khi nhìn phù văn, Huyền Quy thượng nhân cười nói.

- Thu lại đi!

- Được!

Chu Báo cười cười, trên mặt xuất hiện thần sắc xấu hổ, thủ Thái Thượng Vô Lượng Phù lại.

- Còn nữa, ngươi tu luyện Ngọc Hư Thông Thiên Kính và Thiên Xà Liễm Tức Thuật trong Thất Bảo Kỳ Ảo, ở chỗ ta còn có một môn Huyền Nhất Quy Nguyên Khí, cũng là một trong Thất Bảo Diệu Thuật, hiện tại truyền cho ngươi, coi như đền bù tổn thất khi nhờ ngươi hỗ trợ!

Huyền Nhất Quy Nguyên Khí!

Thất Bảo Diệu Thuật!

Chu Báo nghe xong, Chu Báo liền đại hỉ, hắn đối với Thất Bảo Diệu Thuật vô cùng thuận tay, trong đó ẩn chứa vô tận ảo diệu, trước kia Chu Báo chỉ tu luyện hai chủng đã thu được lợi ích không nhỏ, bây giờ lại có cơ hội tu luyện môn thứ ba, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

- Không biết Huyền Nhất Quy Nguyên Khí và Ngọc Hư Thông Thiên Kính và Thiên Xà Liễm Tức Thuật vận dùng cùng lúc, sẽ có dạng hiểu quả gì, ân, còn có Linh Tiêu Dân Thái Hoàng Bất Tử Thân, có cơ hội, nhất định phải lấy đến tay, đến lúc đó ta sẽ có bốn môn Thất Bảo Diệu Thuật, hắc hắc!

Đương nhiên hiện giờ Huyền Quy thượng nhân không biết Chu Báo đã bắt đầu đánh chủ ý lên Thái Hoàng Bất Tử Thân, lập tức truyền Huyền Nhất Quy Nguyên Khí cho Chu Báo.

Tuy Thất Bảo Diệu Thuật vô dùng huyền diệu, nhưng khẩu quyết của mỗi một chủng đều vô cùng đơn giản, ẩn chứa đại đạo chí lý, khẩu quyết của Huyền Nhất Quy Nguyên Khí cũng chỉ hơn ba trăm chữ, nhưng chính vì hơn ba trăm chữ, lại làm cho Chu Báo có cảm giác vô cùng thống khổ, so sánh với Ngọc Hư Thông Thiên Kính gia tăng khí lực một cách khó hiểu, Thiên Xà Liễm Tức Thuật ẩn giấu toàn bộ khí tức của thân thể, mà Huyền Nhất Quy Nguyên Khí lại có thể gia tăng tốc độ hồi phục nguyên khí. Nói đơn giản một điểm, nếu như chân nguyên trong đan điền của ngươi tiêu hao hết, nếu như theo tốc độ bình thường, Chu Báo cần ngồi xuống hai canh giờ mới có thể hồi phục lại, mới khôi phục toàn bộ chân nguyên trong đan điền, mà bây giờ, tu luyện Huyền Nhất Quy Nguyên Khí, tu luyện tới cực điểm, có thể làm cho ngươi trong mấy hô hấp là bổ sung toàn bộ, thậm chí có thể nói, căn bản là không tồn tại vấn đề tiêu hao hết.

Quỷ dị ở chỗ, nếu so với Ngọc Hư Thông Thiên Kính và Thiên Xà Liễm Tức Thuật thì nó càng tốt hơn.

Đương nhiên, đó là lúc tu luyện Huyền Nhất Quy Nguyên Khí này tới cực điểm, mà người mới học như Chu Báo, chỉ thử qua một lần, Chu Báo liền phát hiện, vận dụng Huyền Nhất Quy Nguyên Khí này, tốc độ hồi khí của hắn tăng lên gấp ba, về phần phối hợp với hai môn kỳ ảo khác, sẽ có hiệu quả gì, thì phải đợi hắn từ từ thăm dò mới được.

- Quá cổ quái, Thất Bảo Diệu Thuật đúng là tên như ý nghĩa, quá mức thần diệu a!

- Tốt rồi, nên nói thì ta đã nói, chuyện cần làm ta đã làm, Huyền Nhất Quy Nguyên Khí ngươi cũng học xong, ta cũng nên đi!

Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Báo đầy kinh hỉ, Huyền Quy thượng nhân biết mục đích đã đạt được, liền cáo từ rời đi.

- Để cho tiểu chút chít này ở bên cạnh ngươi, tới lúc trọng yếu, có thể nhờ nó, thời điểm ở Hoa Sơn, Tạo Hóa Đồng Tử cho tới bây giờ cũng không cho nó xuất hiện trước mặt người khác, cho nên, cho nên cũng không có người nào có thể nhìn ra liên hệ giữa nó và chúng ta cả.

- Tốt, không có vấn đề gì, cứ giao nó cho ta!

Chu Báo vuốt ve đầu của tiểu chút chít, cười ha hả nói ra.

Huyền Quy thượng nhân rời đi, Chu Báo nhanh chóng bắt đầu tu luyện Huyền Nhất Quy Nguyên Khí, ăn được ngon ngọt của Ngọc Hư Thông Thiên Kính và Thiên Xà Liễm Tức Thuật, hiện tại hắn đối với Thất Bảo Diệu Thuật có thể so sánh với Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm còn nhiệt tình hơn, nhưng cuối cùng kết quả lại làm cho hắn cảm thấy thất vọng, Thất Bảo Diệu Thuật đúng là kỳ diệu giống danh tiếng của hắn, vận dụng Động Huyền Thần Quang khôi phục nguyên khí trong cơ thể đúng là nhanh, hắn tin tưởng, chỉ cần mình tiếp tục tu luyện, nếu trong tương lai gặp được cường địch, mình sẽ ở phương diện khôi phục sức chiến đấu mà chiếm ưu thế mạnh, nhưng hai môn Thất Bảo Diệu Thuật hắn không có phản ứng, thời điểm này Chu Báo mới phát hiện, thì ra các môn Thất Bảo Diệu Thuật đều có thể hỗn hợp sử dụng với nhau rất tốt, nhưng cũng phải xem tình huống, Ngọc Hư Thông Thiên Kính là pháp môn phát lực, Thiên Xà Liễm Tức Thuật có thể thu liễm pháp lực nội khí toàn thân, rất thiết thực, mà Huyền Nhất Quy Nguyên Khí chính là phục hồi khí lực, mà Huyền Quy Nguyên Khí lại hoàn toàn trái ngược với hai pháp môn khác, chính là ngươi không thể cùng đồng thời vận khí và hồi khí đúng không? Cho nên không thể đồng thời vận dụng, tự nhiên cũng không sinh ra hiệu quả đặc biệt gì.

- Không biết ba loại Thất Bảo Diệu Thuật còn lại kia, có pháp môn này có thể phối hợp với Huyền Nhất Quy Nguyên Khí hay không, nếu có, đúng là thoải mái!

Không có đạt tới hiệu quả như mong đợi, Chu Báo lại bắt đầu tự kỷ một mình.

- Vương gia, thiên hạ bát đại thế gia đều sai người đưa hạ lễ tới, nói là chúc thọ cho ngài, người xem có nên gặp bọn họ một lần hay không?

Giang Hiểu theo ngoài cửa đi tới, thi lễ hỏi.

- Không gặp, thu đồ vật rồi, bảo bọn chúng xéo đi!

Chu Báo tâm tình vừa tốt lên, lại nghe tin tức của bát đại thế gia, giống như nuốt phải ruồi bọ, trên mặt lộ ra thần sắc ảo não, trong lòng cũng thầm kỳ quái, mà Giang Hiểu này luôn luôn có mắt nhìn người, cũng nên biết mình không chào đón bát đại thế gia a, tại sao còn hỏi vấn đề này chứ? Nhưng lại nghe Giang Hiểu nói.

- Vương gia, thế còn thế tử Lý Tú của Bình Châu Lý gia?

- Lý Tú? Tiểu tử kia?

Trong đầu Chu Báo hiện ra thân ảnh của một thiếu niên cao ngạo, nhưng mà, thời điểm lần thứ hai mình gặp hắn, thiếu niên cao ngạo này lại làm con chó cho Vương gia, là một đại dâm tặc chưa lập gia đình, thời điểm tới Thái Uyên Thiên, Lý Tú đã hoàn toàn thành thục, với tư cách là thiếu niên cường giả mà thiên hạ điều biết, hắn cũng bồi dưỡng khí thế sơ bộ của mình, lúc này đây, không biết đã cải biến thành cái dạng gì.

- Bảo hắn đi tới thư phòng của ta, những người khác cứ đuổi đi cho ta!

- Vâng, Vương gia!

Sau nửa ngày, trong thư phòng nội viện xuất hiện một thân ảnh áo xanh, sắc mặt như thường nhìn Chu Báo, trong mắt Lý Tú hiện ra thần sắc phức tạp, năm đó lúc mình còn là thiếu niên, nhưng mấy năm sau hắn quật khởi nhanh như sấm chớp, hiện tại, đã trở thành người uy hiếp cả thiên hạ. Đúng, là uy hiếp thiên hạ, Chu Báo hôm nay đã có thực lực này.

Tuy hắn không rõ thực lực cụ thể của Chu Báo, nhưng lại nghĩ tới hôm qua năm đại tông môn phải liên thủ với bát đại thế gia và hoàng tộc, mới có thể miễn cưỡng chế ước hắn, lại nghĩ tới Nam Lĩnh Tần gia là thế gia có thực lực mạnh nhất lại bị một mình hắn đạp bằng, là có thể hiểu, Chu Báo hiện tại, ở trong Đại Tấn, thậm chí là cả Trung Thổ Vực, Đông Tứ Vực, cũng biến thành một thần thoại. Tuy Lý Tú hắn là một người nổi bật trong thế hệ thiếu niên trẻ tuổi, nhưng đối mặt với Chu Báo, hắn lại tràn ngập cảm giác vô lực.

- Tiểu tử, không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi lại không phải nữ nhân a!

Chu Báo nhìn thấy Lý Tú dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, nhịn không được run lên, một mực ngồi đối diện với Lý Tú, trong tay hắn không biết từ lúc này nhiều ra một thanh quạt xếp, xoát một cái, đã mở quạt ra.

- Ta nói, người thấy ta hiện giờ có phải là giống kẻ đọc sách hay không, ta nghe nói, hiện tại rất nhiều người đều nói ta là kẻ thô kệch, không có học vấn, còn học người ta làm ra bộ dáng văn nhân, hắc hắc!

- Ách!

Sắc mặt Lý Tú khẽ động, không thể tưởng được Chu Báo lại mở miệng nói với hắn như vậy, mặt toát mồ hôi, nói:

- Vương gia, ngài nói giỡn, với uy thế hiện giờ của ngài, người nào dám lắm miệng như thế chứ.

- Thật sao? Ta đúng là không biết đấy, đúng rồi, ngươi tìm tới ta, rốt cuộc là có chuyện gì?

- Lần này ta tới Vũ Dương Lĩnh, chủ yếu là đến chúc mừng, Vương gia ngài chỉ hai mươi tuổi, đã có thành tựu như thế, đúng là hình mẫu của thiên hạ.

- Ta còn tưởng rằng các ngươi là đến chê cười ta đấy?

Trên mặt Chu Báo hiện ra thần sắc khó chịu.

- Có cái gì tốt chứ, mới hai mươi tuổi, còn thọ nữa, cái rắm chứ thọ a, ta biết rõ, hiện tại các ngươi đều hi vọng ta đại thọ, sống thêm vài năm rồi chết, không ai cản trở các ngươi, có phải hay không!

- Không dám, không dám!

Lý Tú nghe Chu Báo nói thế thì vô cùng xấu hổ.

- Vương gia ngài hiểu lầm!

- Được rồi, đừng nhắc chuyện chúc thọ nữa, là sinh nhật, tự ăn một chén mì Dương Xuân là được rồi, không có gì phải chúc, trừ chuyện đó ra, ngươi còn chuyện gì? Với tính cách của ngươi, nếu không có chuyện gì khác, sẽ không tới gặp ta!

Nhấc tới chuyện này, sắc mặt Lý Tú nghiêm túc, đứng dậy, thi lễ với Chu Báo thật sâu.

- Lần này đến đây, trước tiên là thay mặt gia chủ tạ lỗi với Vương gia, chuyện lần trước, cũng không phải là ý của bổn gia, nhưng mà...

- Nhưng mà do khiếp sợ năm đại tông môn và uy thế của thất đại thế gia khác thì bỏ đi, đây cũng không phải là việc gì, dù sao Lý gia các ngươi cũng là một đại thế gia mà.

Chu Báo cười, nói xen vào lời của hắn.

- Tuy chuyện này có làm cho ta rất không thoải mái, nhưng đồng thời, cũng có thể xem là một chuyện tốt, để cho ta không có nổi lo về sau.

Nói tới đây, trên mặt Chu Báo hiện ra một tia thần sắc cổ quái, nói:

- Trước kia có lẽ ngươi còn không biết, hiện tại có gia đình rồi, băn khoăn cũng nhiều hơn, hiện ở loại tình huống này, cũng có thể là kết cục không tệ, ngươi cứ nói đi!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Lý Tú đáp, đối với thái độ của Chu Báo, Lý Tú cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng hắn, Chu Báo cũng không phải là gia hỏa cam chịu ăn thiệt thòi, tuy hắn nói chuyện có đạo lý, nhưng cũng không phù hợp với tính cách của Chu Báo.

Nhìn thấy ánh mắt chần chờ của Lý Tú, Chu Báo vừa cười vừa nói.

- Người cũng đã có hiểu biết, tiểu tử, ta nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi đều so sánh mình với Lục Thiểu Du, hiện tại cũng không có biến thành như vầy đúng không?

- Ách!

Câu này đã làm Lý Tú đỏ mặt lên, đúng vậy a, nhớ năm đó, thời điểm hắn là tiểu tử hơn mười tuổi, cũng không phải là cùng tuổi với Chu Báo, rất hâm mộ Bạch Y Kiếm Thánh trong truyền thuyết, cái gì mà một thân bạch y, một kiếm quét ngang thiên hạ, đó đã từng là giấc mộng của hắn, nhưng bây giờ thì sao? Sự thật nghiêm khắc đã làm hắn hiểu, bắt chước một người khác là chuyện ngu xuẩn, thiên hạ chỉ có một Bạch Y Kiếm Thánh, cũng chỉ có một Lý Tú, mà cùng đạo lý, Lý Tú hắn có thể cái biến, vì cái gì mà Chu Báo không thể cải biến chứ?

Mà tiểu tử Chu Báo luận thực lực, hay là ý nghĩ, đều cao hơn hắn không chỉ một bậc, nếu không, thời điểm ở Giang Thành hắn cũng không gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không thể quật khởi trong thời gian ngắn như vậy được, đem những thế gia ngàn năm kia, thậm chí là hoàng tộc, đặt ở dưới chân. Nghĩ tới đây, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, Bình Châu Lý thị, luận thực lực cũng xếp hàng chót trong bát đại thế gia, dã tâm gần đây không lớn, chỉ là mấy năm nay bảo trì quan hệ hữu hảo với Chu Báo, đạt được phát triển không nhỏ, mà Bình Châu và Chu Báo Vũ Dương Lĩnh đã sớm hình thành một quang hệ minh hữu vui buồn có nhau, cho nên, một khi trở mặt với Chu Báo, như vậy, Lý gia sẽ bị tổn thất lớn hơn so với thất đại thế gia khác, thậm chí, còn có thể bị các thế gia khác nhìn chằm chằm vào.

Bây giờ thấy Chu Báo cũng không có bất mãn với Lý gia, đương nhiên Lý Tú thở ra một hơi.

- Tuy ngươi đại nhân có đại lượng, nhưng mà, lúc này đây, là Lý gia ta có chỗ thất lễ, cho nên...

- Hảo hảo, chúng ta với nhau cả, cũng không cần dùng ngôn ngữ ngoại giao đáng chết này, ý tứ ngươi tới đây ta biết rồi, nếu Lý gia các ngươi có thành tâm, ta từ chối thì bất kính, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của ta, ngươi tới đúng lúc, cho nên tới đây uống chút rượu đi.

- Được!

Lý Tú nghe xong đại hỉ, Chu Báo gọi hắn đi uống rượu, đó chính là hành vi bày tỏ thái độ của mình, hắn cũng không có ý định giận chó đánh mèo với Lý gia, đương nhiên hắn cam tâm tình nguyện phụng bồi.

- Hai mươi tuổi, ha ha, hai mươi tuổi, đi tới thế giới này đã được hai mươi năm, mẹ kiếp, vì cái gì mà ta lại cảm thấy giống như đã sống được trăm tuổi rồi ấy nhỉ?

Lý Tú cất bước mà lòng đầy vui sướng, Chu Báo ngồi một mình trong nội viện, có chút ngẩn người nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, hắn đã uống từ sáng tới bây giờ, trong tay cầm theo một bầu rượu, trong đầu hiện ra ý nghĩ miên man, trong lúc nhất thời, thậm chí có chút ít cảm khái.

- Vương gia!

Thời điểm này, Yên Vân Phỉ ôm đôi nữ nhi đi tới bên cạnh Chu Báo.

- Ngài đang suy nghĩ gì đấy!

- Không có gì, đừng đoán mò!

Chu Báo cười cười, ôm lấy hai đứa bé trong tay của Yên Vân Phỉ vào lòng, đùa giỡn với chúng.

- Vương gia, ta biết rõ, gần đây tâm tình của ngài không tốt.

- Đó là vì trước kia ta không có nghĩ ra, hiện tại nghĩ thông suốt, tâm tình cũng không tệ!

Nghe được lời này của Yên Vân Phỉ, Chu Báo chỉ là cười cười, nói.

- Nhưng mà, nhiều người như vậy tới chúc thọ cho ta, mới chỉ là sinh nhật hai mươi tuổi đã chúc thọ, ha ha, ta vẫn cảm thấy không có quen!

- Đó là vì uy danh của Vương gia càng ngày càng thịnh đấy!

Yên Vân Phỉ cũng cười, tuy nàng không quản chuyện của hắn, nhưng chưa từng nghe nói tới sinh nhật hai mươi tuổi của ai lại có thể kinh động bát đại thế gia tới chúc mừng, cho dù là thái tử ca ca của nàng, chỉ sợ cũng không có thủ bút như vậy a, trọng yếu nhất là, trừ Lý Tú ra, Chu Báo không gặp một người nào cả, tất cả đều đuổi trở về.

- Tốt rồi, trời lạnh, mang hài tử đi vào nhà đi!

Chu Báo đùa giỡn đôi nữ nhi của mình trong chốc lát, liền đem hai hài tử trả lại cho Yên Vân Phỉ.

- Tây Kinh thành bên kia, có thư tới sao?

- Phụ hoàng và thái tử ca ca đều có thư, nhưng bên trong đều là một ít việc nhà, cũng không có nhắc tới công việc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK