Mục lục
Thông Thiên Đại Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ta cái gì? !

Bị Ô Ngọc Long dùng ánh mắt oán độc nhìn mình, trong lòng Tiểu Báo Tử lại tràn đầy một loại khoái ý, có lẽ là bởi vì bị đè nén quá lâu, cần phóng thích cảm xúc ra ngoài một chút, bởi vậy trông thấy loại thần thái phẫn nộ mà bất đắc dĩ này của đối phương, hắn cảm giác rất thoái mái, chỉ là ánh mắt lại trở nên lạnh như băng.

Ô Ngọc Long bị ánh mắt băng hàn của Tiểu Báo Tử nhìn lấy, thân thể có chút co rụt về sau, không dám đưa người lên nữa, đầu cũng rủ xuống xuống dưới.

- Chu trưởng lão, chuyện này!

"Yên tâm đi, Đại trưởng lão, ta chỉ là giáo huấn hắn một chút thôi!

Tiểu Báo Tử nói, đưa chân đá thân thể không thể động đậy của Lâm Hiếu Thanh trên mặt đất.

- Chỉ sợ phải phiền toái Đại trưởng lão đưa vị trưởng lão đại nhân của Thiên Long Đạo này về rồi, lần này ta là xem mặt mũi của Vương tọa nên lưu hắn một mạng!

- Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!

Lữ Nhất Nguyệt nghe xong, trong lòng liền buông được một tảng đá lớn trong lòng, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra thân thể Lâm Hiếu Thanh một chút, hắn thật đúng là sợ Tiểu Báo Tử cái tên lăng đầu thanh (*thanh niên sức trâu) này dưới sự giận dữ giết chết Lâm Hiếu Thanh, nếu vậy thì đã triệt để chọc giận Thiên Long Đạo, cho dù Ô gia bọn hắn cũng thoát không khỏi liên quan.

Chỉ là, cho dù là không có giết người, nhưng lại đánh thành cái dạng này, bọn hắn trở về, cũng không dễ dàng giao phó cho Thiên Long Đạo, cho nên, hắn mặt đầy khó xử ngẩng đầu

- Chu trưởng lão, ngươi đánh Lâm trưởng lão thành bộ dạng thế này, ta thấy, có nên để hắn ở lại đây dưỡng thương mấy ngày đã, sau đó mới trở về? !

Trong giọng nói, ẩn có một tia thăm dò, hắn tuy là Đại trưởng lão Ô gia, luận về thực lực, ở Ô gia cũng là thứ nhất, bất quá từ sau khi Tiểu Báo Tử quật khởi như sao chổi, hắn không thừa nhận cũng không được. Đơn thuần về thực lực, bản thân mình sớm đã không phải là đối thủ của ngoại môn trưởng lão tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại cường hãn này rồi, hôm nay Lâm Hiếu Thanh tao ngộ chẳng qua chỉ là lại lần nữa kiểm chứng thực lực cường hãn của Tiểu Báo Tử mà thôi. Cho nên, tư thái của hắn so với trước khi đến thì hạ thấp hơn một chút.

- Không sao, ngươi mang hắn về là được!

Tiểu Báo Tử phất phất tay, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh khinh thường nói:

- Chuyện của Thiên Long Đạo, ta tự có chừng mực, về phần chuyện mấy đại thế gia kia thì không lo, ta chính là Nam tước do triều đình thân phong, bọn hắn còn chưa có tư cách ra lệnh cho ta làm việc!

Lữ Nhất Nguyệt thấy bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Tiểu Báo Tử, không khỏi có chút thay hắn lo lắng, tuy rằng vừa rồi Tiểu Báo Tử cũng không có cho hắn mặt mũi, bất quá Tiểu Báo Tử dù sao cũng là ngoại môn trưởng lão của Ô gia, hiện giờ lại xem như là một nhân vật có thực quyền, nắm giữ không ít tài nguyên, nếu như hắn thật sự trở mặt với Thiên Long Đạo và những thế gia kia, đối với Ô gia mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt, thực tế thực lực của Tiểu Báo Tử cường hoành, đặt ở một thế lực có tầng cấp như Ô gia chính là uy hiếp hàng đầu, những thứ khác không nói, chỉ bằng Tiểu Báo Tử một người, liền có thể mang Đại Tấn chấn trụ Tam đại tinh luyện kim loại thế gia khác, cái này đối với Ô gia mà nói, chính là ích lợi thật lớn a!

Thế nhưng nếu như Thiên Long Đạo muốn đối phó với Tiểu Báo Tử thì Ô gia liền rất có thể mất đi một lực lượng uy hiếp cự đại, nghĩ tới đây, hắn không khỏi mở miệng nhắc nhở:

- Chu trưởng lão, ngươi có lẽ còn không biết a, Vương tọa nghe nói tổn thương quá nặng, đã sớm đóng cửa không ra, còn có lời đồn là dù có tốt lại thì .... một thân tu vị, chỉ sợ cũng phế đi!

Người trong võ lâm coi trọng nhất là thực lực, một khi đã mất đi lực lượng, coi như là ngươi trước phong quang thế nào, cũng là công dã tràng. Vương Xà này là "Nhị xích long đạo nhị đại tòa", là cửu phẩm cường giả. Bất quá nếu như bị phế đi thì coi như là Thiên Long Đạo nhớ đến tình xưa nuôi hắn, chỉ sợ khoảng thời gian tương lai cũng trôi qua không tốt lành gì.

Tiểu Báo Tử nghe xong, vốn sững sờ, sau đó liền nở nụ cười

- Thật sao? Đây quả thật là một việc lạ rồi. Ta muốn hỏi là hắn lúc nào thì chết!

- Cái này

Lữ Nhất Nguyệt không thể tưởng được Tiểu Báo Tử vậy mà lại nói ra một câu như vậy, lập tức không biết nói gì cho phải.

- Tốt rồi, Đại trưởng lão. Cứ như vậy mà làm a, ác khách như vậy ta sẽ không lưu lại đâu. Ngươi không mang đi, chẳng lẻ muốn để hắn chết ở trên thảo nguyên hay sao? !

- Ai, mà thôi mà thôi, ngươi nói như thế nào ta liền làm như thế, các ngươi những người tuổi trẻ này ah, làm việc cũng quá xúc động rồi.

Lữ Nhất Nguyệt hít một tiếng, ôm lấy Lâm Hiếu Thanh trên mặt đất, khiêng trên vai, cũng không mời Ô Ngọc Long, sải bước rời đi.

Ô Ngọc Long kia thấy tình hình như vậy, giữ im lặng đi theo, lại không dám liếc nhìn Tiểu Báo Tử, chỉ là ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Lữ Nhất Nguyệt cũng nhiều thêm một tia oán độc.

Tiểu Báo Tử thu hết thảy mọi chuyện vào trong mắt, cũng không nói ra, chỉ cười cười.

Đợi cho hai người đi xa, Tiểu Báo Tử lại đuổi bọn người Giang Hiểu đi.

Sau khi đợi tất cả mọi người rời khỏi Tiểu Báo Tử phất ống tay áo, một tầng sường mù nhàn nhạt, mắt thường không cách nào nhìn thấy lập tức bao phủ tiểu viện hắn lại.

Lưỡng Nghi Vi Trần Trận!

Tuy rằng Tiểu Báo Tử còn không cách nào hiểu thấu đáo tuyệt thế trận pháp, bất quá, sau khi nghiên cứu một phen, bày ra một cái ảo trận bao phủ tiểu viện của mình lại vẫn rất dễ dàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Tiểu Báo Tử sau khi bày ra trận pháp liền hơi quay người lại, nhìn qua căn phòng một đống bừa bộn đổ nát thê lương, cười nói.

- Vương đại tòa, mọi người đi rồi, cũng đừng ẩn dấu nữa, xuất hiện đi!

- Thú vị, tiểu tử ngươi sao lại phát hiện ra ta?

Thanh âm hơi khàn truyền ra từ sau một bức tường đổ nát, sau đó, thân hình Vương Xà vọt ra, thân sắc trên mặt có chút tò mò

- Ta thế nhưng đã dùng Thiên Xà Liễm Tức Thuật a.

- Ngài dùng Thiên Xà Liễm Tức Thuật, bất quá, chỗ đứng của ngài không đúng, có bóng hắt ra!

Tiểu Báo Tử chỉ chỉ một góc khuất của bức tường đổ nói

- Không cẩn thận như vậy, không giống với tác phong của ngươi a!

- Ha ha, coi như là cái bóng của ta bị chiếu đi ra, sao ngươi có thể xác định được đó là ta!

- Cái này càng đơn giản hơn, ngoại trừ Vương đại tòa biết được Thiên Xà Liễm Tức Thuật ra, còn có ai có bổn sự lẻn vào đây mà ta không hề phát giác được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK