Mục lục
Thông Thiên Đại Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Xem ra Phong Huyền này ngược lại thật sự rất có tên tuổi a, chỉ một cái tên đã hù người trong cả tửu lâu không dám nói câu nào, nói đi thì phải nói lại, người trong tửu lâu này đều là học sinh đi tham gia khảo thí, chẳng lẽ Vũ Dương Lĩnh này của ta cũng bắt đầu có chế độ khoa khảo rồi sao?

Chu Báo cổ quái nghĩ đến, bỗng nhiên cảm giác chức lãnh chúa của mình thật không xứng, ngay cả trong lãnh địa của mình xuất hiện chế độ khoa khảo cũng không biết.

Bất quá còn không đợi hắn tự xét trong, trên mặt liền nhìn không được nữa, bởi vì tên thư sinh đứng lên kia nói càng lúc càng không tưởng nổi, nói xong lời cuối cùng, vậy mà trực chỉ chính mình, chỉ kém chỉ vào mũi mình mà mắng thôi, cái này hắn không biết phải nói sao nữa, nơi này chính là Vũ Dương Lĩnh, lãnh địa do một tay hắn tạo nên, xú tiểu tử miệng còn hôi sữa này vậy mà lại chỉ vào mình mắng như phun máu chó, mà một ít thành quản đứng cách đó không xa dĩ nhiên cũng đứng bên ngoài Vân Hạc Lâu, ôm cánh tay, phảng phất như đang chế giễu, một chút phản ứng cũng không có.

Cái này, cái này, cái này ...

Cái này hắn cũng con mẹ nó quá tổn thương tự tôn rồi.

Còn có những thành quản này nữa, thật sự quá không hoàn thành trách nhiệm, Chu Sẹo tên vương bát đản kia quản lý thế nào, huấn luyện như thế nào thế, nghiệp vụ quá kém ah, quá tệ a.

- Ngột tiểu tử kia, ngươi câm miệng cho ta.

Phát hiện không cách nào hy vọng vào thành quản, vị này Vũ Dương Vương đại nhân này rốt cục tự mình mở miệng.

Tâm tình của Chu Báo lúc này đã khó chịu tới cực điểm.

Mặc cho ai đụng phải chuyện như hắn, nhất định đều phải điên lên cả, chuyện này nếu như để cho Vương Xà và Tống Tử Phật nghe được còn không chê cười hắn đến chết sao.

Ở trong Vũ Dương Lĩnh của hắn, ở trước mặt mọi người trong tửu lâu, trước mặt thủ hạ hắn còn có người lớn tiếng mắng chửi hắn, những thành quản chết tiệt này thậm chí hỏi cũng không hỏi mà đứng chế giễu, cái này con mẹ nó cũng là thành quản sao?

Đây quả thực là vô lực a!

Chứng kiến Chu Báo bỗng nhiên lại đứng lên từ trong đám người, chỉ vào mũi mình mắng to, thư sinh kia vốn sửng sốt một chút, sau đó, phản ứng lại, cũng thoáng cái đứng thẳng người

- Ngươi là người phương nào, cũng dám gào thét ở Vân Hạc Lâu. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

- Mẹ nó!

Chu Báo chửi nhỏ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, khoát tay, liền nghe BA~ BA~ hai tiếng, thư sinh vừa mới kêu gào kia bị hai tát của Chu Báo trực tiếp quạt ra ngoài.

Cái này, cả tòa Vân Hạc Lâu đều yên tĩnh trở lại.

- Ta có gì không dám chứ, ở chỗ này lão tử gì cũng dám lám cả!

Chu Báo lạnh lùng nói, thân hình lóe lên, liền đi tới bên cạnh thư sinh kia, một tay lấy bắt hắn, tiểu tử, ngươi phải biết rằng, chửi loạn người phải trả giá thật nhiêu đấy!

- Các hạ thân thủ không tệ, làm gì khó dễ một kẻ thư sinh chứ, chẳng lẽ một thân sở học của ngươi cũng là vì đùa nghịch uy phong với những thư sinh trói gà không chặt thế này sao? !

- Hừ, ngươi rốt cục chịu đi ra, ta còn tưởng rằng ngươi một mực trốn ở trong lầu không ra chứ

- Ngươi động thủ đánh huynh đệ của ta, ta đương nhiên phải đi ra rồi!

Chu Báo cười cười, Phong Huyền này quả thật có vốn liếng để hấp dẫn nữ nhân, dáng người cao to, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, đặc biệt có hương vi của nam nhân, Chu Báo lại nghĩ nghĩ hình dạng của mình, nhìn nhìn lại tiểu tử này, hỏa khí lại hợp một chỗ.

Mẹ nó, tiểu tử này lớn lên đẹp trai như vậy làm gì? Ngươi cho rằng bằng vào khuôn mặt đẹp trai của ngươi là có thể câu dẫn nữ nhi của ta sao?

Phong Huyền này lớn lên là tuấn tú lịch sự, thập phần suất khí, thập phần hấp dẫn nữ nhân, nhưng lại khiến Chu Báo nhìn một bụng hỏa khí.

Nữ nhi của mình mới 14 tuổi ah, vậy mà đã động tâm với tiểu tử này, thật sự không phải là một chuyện khiến người khác thoái mái, mắt liếc qua dao găm ở bên hông hắn, dao găm kia chớp động lên hào quang kỳ dị, Chu Báo thậm chí có vài phần cảm giác quen thuộc.

- Ta kháo, đây không phải là thần binh cấp bậc Thuần Dương pháp khi ta tìm được trong Hải Vực sao? Thế nào lại giắt ở bên hông hắn vậy?

Nhìn thanh dao găm này, Chu Báo đã bốc lửa lên đầu rồi.

- Ngươi chính là Phong Huyền sao? !

- Không sai, tại hạ chính là Phong Huyền, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? !

- Mau tới xem, hôm nay lại có người dám gây sự với Phong Huyền rồi.

- Mau mau, nhanh, nhanh đi Vân Hạc Lâu để xem đánh nhau!

- Lại là Phong Huyền ah, tháng này đã là lần thứ bảy có trò hay để nhìn rồi!

- Cái Lý Vân Hạc này cũng thế, cũng không nhìn một chút đây là chỗ này, mỗi ngày ở chỗ này om sòm nói Vũ Dương Lĩnh chúng ta chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, còn dám vu tội Vũ Dương Vương đại nhân nữa, nếu như không phải có Phong Huyền thì đã sớm bị thành quản đuổi đi rồi!

- Aizz, đừng nói nhân gia nữa, ai bảo nhân gia có một hảo huynh đệ chứ!

- Bất quá Phong Huyền kia cũng quá cuồng vọng rồi, thật đúng là cho là cho Vũ Dương Lĩnh chúng ta không người!

- Cái này cũng không trách hắn không coi ai ra gì được, cũng không biết vì sao Giang đại thống lĩnh đối với hắn rất nhường nhịn!

- Đúng vậy, cũng không biết Phong Huyền này có bối cảnh gì nữa, Giang đại thống lĩnh đối với hắn cũng quá dễ dàng tha thứ, hắn không phải là con riêng của Giang đại thống lĩnh chứ!

- Ngươi nói gì thế, coi như là con riêng, Giang đại thống lĩnh cũng không dám bảo hộ rõ ràng như vậy, ta thấy, hắn rất có thể là con riêng của Vương gia chúng ta đấy!

- Ân, sao có thể chứ, bằng không mà nói, Giang Đại thống lĩnh và Chu Đại thống lĩnh tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy đâu!

- Cũng đúng a, bằng không thì các ngươi nghĩ sao tiểu tử này lại kiêu ngạo ở Vũ Dương Lĩnh chúng ta như vậy, nếu như không có hậu đài thì có thể sống đến giờ sao?

Đồng thời khi Chu Báo đang gây sự Phong Huyền, chung quanh lập tức xôn xao một mảnh, nói cái gì cũng có, trong lúc những người này nói chuyện với nhau, Chu Báo lập tức cũng hiểu rõ nhất định hành vi của Phong Huyền, tên này vậy mà cùng thư sinh ban nãy suốt ngày ở trong tưu lâu bêu xấu mình, nói mình không tốt, Giang Hiểu và Chu Sẹo kia còn mặc kệ hắn, về phần vì sao mặc kệ, Chu Báo ngược lại có thể tưởng tượng ra, lúc mới bắt đầu nói không chừng còn quản, nhất định là Chu Tình ra mặt, cho nên người này mới có thể sống đến giờ, lại còn sống kiêu ngạo như vậy nữa.

Chuyện như vậy thực khiến hắn càng trở nên căm tức, nhìn bộ dạng của Phong Huyền này, lập tức 120 vạn phần không vừa mắt.

- Ta là người như thế nào, ngươi còn chưa có tư cách biết rõ!

Chu Báo lạnh giọng nói.

- Ta thấy cái dao găm bên hông của ngươi, tạo hình không tệ, là trộm được ở đâu thế? !

- Trộm? !

Thần sắc Phong Huyền mãnh liệt lạnh lẽo, từ khi xuất đạo đến nay, từ một tiểu võ giả nhị phẩm đến lục phẩm cao thủ, tùy thời cũng có thể bước ra một bước mấu chốt, tiến vào thất phẩm cường giả cảnh như hiện giờ, đoạn đường này đều là giết tới, hắn đã làm sa đạo, đã làm bọn cướp, nhưng chưa từng trộm qua vật gì, hơn nữa hắn bình sinh hận nhất cũng là ăn trộm. Mà bây giờ Chu Báo vậy mà ở trước mặt nói hắn là ăn trộm, thoáng cái liền đốt lên lửa giận của hắn.

- Long có nghịch lân, sờ đến sẽ giết hết!

Theo hắn rống to một tiếng, nhận quang mãnh liệt lóe, lại giết đến trước mặt Chu Báo.

- Đ-A-N-G... G! ! !

Một tiếng kim thiết giao kích vang lên, hỏa tinh văng khắp nơi, dao găm cấp bậc Thuần Dương pháp khí kia chém vào trán Chu Báo, phảng phất chém vào một khối kim cương lớn không thể nào phá vỡ vậy, sinh sinh bị bắn mở ra, ngay tiếp theo thân thể của hắn cũng bị một cổ đại lực chấn khai, bay rớt ra ngoài, làm vỡ tung cửa sổ lầu hai của Vân Hạc Lâu, trùng trùng điệp điệp rơi xuống mặt đất.

- Tiểu quỷ, hừ, quả thực chê cười, chỉ bằng bộ dáng này của ngươi mà cũng dám xưng là Long, còn con mẹ nó nghịch lân nữa, ai dạy ngươi thế, ngươi cho rằng thêm vào mấy chữ này liền có thể Thần ngăn giết thần, Phật cản giết Phật sao?

- Ngươi đến tột cùng là người nào!

Phong Huyền cũng biết hôm nay gặp phải cao thủ, sắc mặt biến đổi, sẳng giọng nói, thanh dao găm trong tay hắn là thần binh cấp bậc Thuần Dương pháp, một kích toàn lực của mình đánh lên chỗ yếu hại của người này cuối cùng lại bị hắn chấn bay ra, đây là dạng lực lượng gì? Thân thể của hắn đến cùng cường đại đến cỡ nào? Thân thể cường đại như vậy, cũng không phải cường giả bình thường có thể đạt tới, coi như là cửu phẩm cường giả, đã miễn cưỡng luyện thành chân thân, cũng không có khả năng sinh sinh ngạnh kháng thần binh cấp bậc Thuần Dương này như vậy được, chẳng lẽ người này là Tán tiên?

Nếu như là Tán tiên, như vậy, ở Vũ Dương Lĩnh cũng là một nhân vật cấp thống lĩnh rồi.

Thế nhưng Vũ Dương Lĩnh mình rất quen thuộc a, chưa từng nghe nói qua có thống lĩnh đặc thù như vậy, chẳng lẽ là mới sao?

- Ta là ai? Ta tại sao phải nói cho ngươi biết, tiểu tử, chỉ một ít bổn sự này của ngươi, còn dám hung hăng càn quấy ở Vũ Dương Lĩnh ah, ngươi có biết không, còn Long với lân nữa, ta cho ngươi biết, ở Vũ Dương Lĩnh này, thứ không đáng giá nhất chính là Long đấy, không chào đón nhất cũng là Long, nếu như ngươi là Long thì ta cho ngươi hai con đường, một là để mệnh lại Vũ Dương Lĩnh này, hai là lập tức xéo đi, vĩnh viễn không được quay về nữa!

- Lời này của các hạ có chút khoa trương đấy!

Phong Huyền tuy rằng cuồng ngạo, có bản lĩnh, nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, biết rõ mình đối mặt với một đối thủ biến thái còn muốn chọi cứng, bất quá hắn cũng không muốn đã thua người còn thua mặt, thân thể lóe lên, lại lần nữa nhảy lên Vân Hạc Lâu

- Nơi này là Vũ Dương Lĩnh, cũng không phải nơi ngươi muốn gì cũng được!

- Ngươi cũng biết nơi này là Vũ Dương Lĩnh sao? Ngươi cũng biết đây là nơi nào a, cái gọi là lên núi nhiều lần sẽ gặp cọp sao, người huynh đệ này của ngươi nói ẩu nói tả trong Vân Hạc Lâu, một ngày nào đó sẽ gặp hạn, ngươi sao lại không ngăn cản hắn!

- Nơi này là Vũ Dương Lĩnh, không phải ổ cường đạo, huynh đệ này của ta nói chuyện tuy rằng hơi chút kịch liệt, nhưng đều là sự thật cả, Vũ Dương Lĩnh cũng không phải là nơi vì lời nói mà hoạch tội.

- Trước kia có lẽ không phải, nhưng hiện giờ thì phải, lời nói của người huynh đệ này của ngươi khiến ta cảm thấy rất không thoải mái, bởi vì ta rất không thoải mái, cho nên kinh khoa năm này bị hủy bỏ!

- Cái gì? !

Chu Báo nói ra một câu kia, tất cả mọi người đều thất thần, đây là ý gì?

Câu nói đầu tiên đã hủy bỏ kinh khoa năm nay, người này đến cùng là ai vậy?

- Tiểu tử này tay trói gà không chặt, ở trước mặt mọi người mắng ta, bất quá không sao, ta sao, đại nhân có đại lượng, ta coi như hắn vô tri, có thể tha cho hắn một mạng, bất quá lời hắn nói ta không ủng hộ, ta cũng không muốn biện luận gì với hắn cả, cho nên, trực tiếp hủy bỏ khoa thi, tránh khỏi phiền toái, đúng rồi, không chỉ có kinh khoa ở Vũ Dương Lĩnh, còn có kinh khoa của Đại Tấn vương triều nữa, từ giờ trở đi hoàn toàn hủy bỏ, những thánh hiền đạo lý, sách tạ chó má lưu truyền đến từ Ngũ Thường Viện và Minh Nghĩa Kinh Viện, ta muốn nó tuyệt tích ở Trung Thổ vực, vốn ta không muốn như vậy đâu, bất quá, lời nói của tiểu tử này khiến ta khó chịu, ta liền làm ra một quyết định như vậy đấy, mọi người không phản đối đúng không!

Chu Báo cười ha ha, nói ra một phen như vậy, phảng phất như gió mát quạt vào mặt vậy, vô cùng hòa khí, nhưng kết quả lại tuyệt hết đường của tất cả thư sinh từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền ở Trung Thổ vực.

- Ngươi là, Vũ Dương Vương!

Phong Huyền nghe lời nói của Chu Báo, lại nhìn nét mặt của hắn, thần sắc dần chìm xuống, trong ánh mắt cũng lóe ra một tia kinh hãi, bỗng nhiên ngay lúc đó nhớ tới một ít đồn đãi trên giang hồ đối với Chu Báo, Vũ Dương Vương Chu Báo trong truyền thuyết kia, không phải có bộ dáng của người trước mặt này sao? Suốt ngày mặc một bộ thanh sam giả trang văn nhân, lúc không có chuyện gì làm thì làm một chút chuyện khiến người khác buồn nôn, cho ngươi phát hỏa không thôi, khiến bộ dáng ngươi sắp kìm nén mà chết, không phải là bộ dạng lúc này đây sao?

- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trực tiếp gọi tên của ta nữa chứ, tiểu tử, ngày mai lúc canh ba buổi trưa đến vương phủ tìm ta, ta và ngươi bàn một số giao dịch, Chu Sẹo ngươi tên vương bát đản này đã nhìn đủ chưa, cút ra đây cho ta!

- Hắc hắc, Vương gia, ta đây không phải ở đây sao?

- Lời của ta có nghe rõ không? Từ giờ trở đi, Vũ Dương Lĩnh và Đại Tấn vương triều hủy bỏ kinh khoa khảo thi thử, truyền lời này cho anh vợ ta, nói nguyên nhân cho hắn biết!

- Vâng, Vương gia!

Chu Sẹo liền vội vàng gật đầu nói, đợi đến khi hắn ngẩn đầu lên, thân hình Chu Báo đã biến mất không thấy nữa, phảng phất như chưa từng tồn tại qua, mà mọi người trên Vân Hạc Lâu, ánh mắt khi nhìn về phía tên thư sinh kia liền trở nên rất khẩn trương!

- Ngươi tiểu tử này, cũng thật là thiếu đạo đức, chuyện này một khi truyền đi, mấy thư sinh đáng thương kia chỉ sợ cũng không còn sống được bao lâu nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK