Mục lục
Thông Thiên Đại Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chu Báo cau mày thầm nghĩ, chợt lại tự giễu cười.

- Mẹ nó, ta cũng không phải thầy tướng số như Nữ Thổ Bức kia, nghĩ nhiều như vậy để làm gì. Mặc kệ là ai khí vận thịnh, tưa hồ đều không quan hệ với ta. Tranh đấu trong hoàng tộc Đại Tấn Triều này, ta tốt nhất vẫn nên đứng xa xa ngó xem thôi. Chỉ cần cuối cùng không phải Trữ Vương Vương bát đản kia làm hoàng đế là được.

Hắn nghĩ, ám kim sắc cương khí nhất quyển, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, mạnh mẽ hướng trong Hoàng thành bay đi.

- Di?

Vừa mới vào thành, Chu Báo liền cảm thấy rõ ràng không đúng, trong Tây Kinh thành này phảng phất như có một loai sức kéo vô hình, mới vừa đến bầu trời Tây Kinh thành, một cổ lực mạnh cuồn cuộn liền sản sinh trong Hoàng thành.

- Cấm chế thật cường đại!

Dù là Chu Báo hiện tại đã có chiến lực Chân Tiên, thế nhưng trong Hoàng này cũng có chút chịu không nổi, giảm tốc độ, hạ người, chuẩn bị chậm rãi đi tới hoàng cung. Vả lại đã đến Tây Kinh thành cũng không vội vã nhất thời.

Không ngờ thân hình vừa mới hạ xuống, liền nghe được một tiếng gầm lên.

- Yêu nghiệt phương nào, lại dám lộ liễu như thế, tự tiện xông vào Hoàng thành, còn không mau thúc thủ chịu trói!

Lời còn chưa dứt, liền thấy một cái xiềng xích hướng mình bay tới.

- Kháo!

Chu Báo hú lên quái dị, từ lúc thấy hắc sắc xiềng xích trấn áp chín chín tám mươi mốt con Thái Cổ Thiên Long ở vô danh thời không kia, Chu Báo liền bị xiềng xích sản sinh tâm lý bóng ma. Hiện tại vừa nhìn dĩ nhiên có người dám ném thứ này về phía mình, sao không nổi trận lôi đình, đưa tay, liền đem xiềng xích bay tới bắt được trong tay, mạnh mẽ lôi kéo, đem người kia kéo đến bên cạnh, là môt thiếu tướng trẻ tuổi mặc ngân giáp.

- Thình thịch...!

Chu Báo một cước liền đem thiếu tướng này đá bay ra ngoài. Phía trước là một trận tiếng động lớn, ai cũng không ngờ có người dám kiêu ngạo như vậy tại Tây Kinh thành.

Từng đợt tiếng hét phẫn nộ vang lên, tròn một đội binh sĩ y giáp sáng ngời xuất hiện, đem Chu Báo và Yến Vân Phỉ bao vây.

- Dừng tay!

Còn không đợi những binh sĩ này có đông tác gì, phía sau đã truyền đến một trận kinh hô.

- Đều dừng tay cho ta!

Sau đó, liền thấy một người từ trong đám binh sĩ vọt tới trước măt Chu Báo và Yến Vân Phỉ, quỳ gối nói.

- Tham kiến công chúa điện hạ, tham gia phò mã đại nhân!

Phò mã đại nhân!

Chu Báo không phải lần đầu tiên nghe được người khác gọi hắn là Phò mã đại nhân. Bất quá thanh âm này nghe vào trong tai lại khiến hắn một trận buồn nôn.

Người tới là một tên béo lùn, cả người tròn vo, phảng phất như một khối thịt cầu, đã vậy còn mặc một kiện cẩm bào thật dài, dùng một loại thanh âm cực kỳ nịnh nọt hướng hắn ân cần thăm hỏi, khiến Chu Báo liên tục rùng mình.

- Phùng đại nhân, sao ngươi ở đây?

Còn đang nghi hoặc, liền nghe được Yến Vân Phỉ nghênh đón.

- Mẫu hậu có khỏe không?

Tên mập mạp tên là Phùng đại nhân này nguyên bản đã đứng dậy, nghe được Yến Vân Phỉ vừa hỏi như vậy, thoáng cái lại quỳ gối xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Lão nô vô dụng, lão nô vô dụng a. Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương...!

- Mẫu hậu, mẫu hậu ta thế nào?

Yến Vân Phỉ vội vã hỏi.

- Được rồi, đừng hỏi, nhìn như vậy, hẳn là còn sống, không nên ở chỗ này làm lỡ thời gian. Bằng không, ngươi thực không gặp mặt nàng lần cuối được đâu!

Chu Báo ở phía sau, có chút không nhịn được nói.

- Đúng đúng đúng, Phò mã đại nhân nói đúng, hoàng hậu đã nhiều ngày một mực nhắc tới tên công chúa, ta lập tức dẫn các ngươi đi vào!

Phùng đại nhân kia liên tục gật đầu, liền dẫn Chu Báo và Yến Vân Phỉ đi thẳng đến Hoàng thành, nguyên bản binh sĩ vây bắt đều tránh ra một đường. Không có một ai dám ngăn cản. Thẳng đến thân hình ba người biến mất, mới đều buông ra một hơi thở, bắt đầu nghị luận.

- Đó là ai a, có uy phong lớn như vậy, dĩ nhiên khiến Phùng công công tự mình tới đón!

- Ngươi ngốc a, bây giờ còn nhìn không ra a, đó là Thanh Dương công chúa!

Một binh sĩ kiến thức rộng rãi nói.

- Thanh Dương công chúa, Thanh Dương công chúa không phải đã gả đến Tây Bắc Võ Dương Lĩnh à? Sao...

- Thực ngốc, gả ra ngoài, sẽ không thể về nhà mẹ đẻ được nữa sao? Ngươi không có nghe Phùng công công gọi nam nhân kia là gì sao? Phò Mã a, còn không biết hắn là ai?

- Phò Mã? A, hắn là Vân Châu Chu Báo?

- Giờ mới phản ứng kịp a, thực ngốc!

- Không thể nào, chúng ta vừa rồi dĩ nhiên vây bắt Vân Châu Chu Báo, vậy mà còn chưa có chết, thực sự là may mắn a!

Vài binh sĩ đều vuốt vuốt cổ nói.

- Hắn chính là Vân Châu Chu Báo? Không giống a, văn nhã tựa như một tú tài bình thường!

- Tú tài, ngươi thấy tú tài kia đem thống lĩnh đá bay ra, ôi, đúng rồi, thống lĩnh đại nhân!

Nhắc tới thống lĩnh, một đám binh sĩ lúc này mới phản ứng kịp, tựa hồ thống lĩnh đại nhân bọn họ bị Chu Báo một cước đá bay. Bây giờ còn sinh tử chưa biết, kết quả là như ong vỡ tổ vọt tới trước mặt thống lĩnh bị Chu Báo đá bay kia.

- Ở đây chính là Hoàng thành sao? Lực áp bách thật cường đại. E là cường giả Thông Huyền cảnh tiến vào Hoàng thành, cũng không có thể toàn thân trở ra được! Bọn họ đang làm gì?

Tiến vào hoàng thành nội cung, đi theo phía sau Phùng công công, cũng không biết đi qua bao nhiêu con đường quanh co, rốt cuộc đến, vừa thấy tẩm cung hoàng hậu phía trước, một đám người đang quỳ.

Lúc này, mưa đã rơi rất lớn, đám người này phảng phất như không có cảm giác gì, cứ thẳng tắp quỳ ở đó, cũng không động đậy, tùy ý nước mưa đánh vào người, nhỏ giọt rơi xuống.

Trong tẩm cung, im lặng không lời, hoàng đế một câu cũng không thèm truyền đạt ra, hoàng đế cùng các đại thần tựa hồ bị vây trong một loại trạng thái giằng co.

Phùng công công không để ý những người này, mà chạy đến phía trước tẩm cung chu miệng lớn tiếng nói:

- Thanh Dương công chúa, Phò Mã Võ Dương Bá Chu Báo giá lâm!

Một tiếng nói này, mang theo một tia nội lực, vừa the thé vừa bén nhọn, Chu Báo nhịn không được run run.

- Cách cách!

Trong tẩm cung truyền đến một tiếng đồ sứ vỡ vụn, sau đó một thanh âm trầm sắc vang lên.

- Truyền!

- Truyền Thanh Dương công chúa, Võ Dương Bá tẩm cung kiến giá!

Phùng công công lại một tiếng vang lên.

Trên thực tế, khi tiếng nói thứ nhất, đám đại thần triều đình đang quỳ dưới đất kia đều quay đầu nhìn hai người.

Thanh Dương công chúa cũng không tính, Phò Mã, Võ Dương Bá Chu Báo lại là nhân vật thiên hạ phong vân. Trong khoảng thời gian ngắn quật khởi, làm ra đại sự ngập trời, hiện tại được xưng đệ nhất nhân dưới Thông Huyền bí cảnh, Tây Bắc đệ nhất cường phiên lĩnh chủ. Nhân vật như vậy là ai cũng muốn kiến thức. Đáng tiếc những đại thần này gặp qua Chu Báo thật đúng là một lần cũng không có. Hiện tại có cơ hội gặp, tự nhiên không thể bỏ qua. Chỉ là vừa thấy, hoàn toàn thất vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK