- Đúng, đúng, đúng, cũng chỉ có Viễn Cổ Thần Vương, Thái Cổ Đại Năng mới có thủ pháp như vậy, ngươi không nên quá xem trọng mình, ta và ngươi cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong đó thôi, chiến lực của ngươi hiện giờ là là nửa bước Địa Tiên, dựa vào kiện hồng hồ lô kia thậm chí có thể giết chết Địa Tiên, nhưng vậy thì tính sao, Địa Tiên, hắc hắc, Địa Tiên cũng phân ra đủ loại đấy, trong thời gian hơn mười năm để ngươi đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, nhưng cũng có thể trong thời gian cực ngắn cướp hết tất cả của ngươi, ví dụ như vậy, vào thời đại Thượng Cổ cũng không hiếm thấy!
Ánh mắt Chu Báo híp lại, Tống Tử Phật cũng có chút nói chuyện giật gân rồi, nhưng có thể trong đó có vài lời thật, nhưng cũng không nhất định, hắn nghĩ lại tất cả mọi chuyện mình gặp được từ khi tu luyện đến nay, mỗi một bước đều tự mình đi tới, cũng không mượn nhờ ngoại lực gì cả, có lẽ trong đó có một ít kỳ duyên kỳ ngộ có khả năng bị người khác xếp đặt, nhưng quyền ý mà mình đốn ngộ lại hoàn toàn của mình, tinh tế ngẫm lại, bỗng nhiên hắn toát cả mồ hôi lạnh, tất cả những thứ mình có được, dường như chỉ có mỗi quyền ý là tự mình lĩnh ngộ ra được, ngoại trừ quyền ý ra, tựa hồ tất cả đều có thể xếp đặt, vô luận là Huyết Vô Nhai ngay từ đầu, hay là nhiều kỳ công bí kỹ, Thuần Dương pháp khí, thậm chí là Tiên Khí, còn có Bích Lạc Thiên, Hắc Trân Châu Hào mà hắn lấy được, cũng có thể là bị một ít đại năng xếp đặt thiết kế tốt, chỉ là làm hoàn mỹ một chút thôi, thậm chí, cả quyền ý của hắn nữa.
- Không đúng, quyền ý của ta chân chính là đánh bậy đánh bạ được, coi như có người xếp đặt thiết kế chỉ sợ cũng không thể!
- Sao hả, nghĩ gì thế, có phải sợ không? !
- Sợ, hừ, có cái gì phải sợ chứ, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, Chu Báo ta còn chưa từng sợ qua ai cả, coi như có người sắp đặt thiết kế thì sao, tựa như ngươi nói, nhân vật như chúng ta, cũng chỉ là quân cờ thôi, cũng không ảnh hưởng tới đại cuộc, cùng lắm thì thấy chuyện ta không làm được thì rời đi, sợ cái rắm ah!
- Lời này của ngươi chính là nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu như tất cả là một ván cục thì ngươi cho rằng ngươi có thể rời đi sao, chỉ sợ coi như có Chí Tôn Tiên Khí, cũng không cách nào làm được, nếu ngươi làm hư mất quân cờ của người ta, người ta sẽ nghiền nát quân cờ như người!
- Vậy ngươi nói, có biện pháp gì tốt không? !
- Ta có thể có biện pháp nào chứ, ta cũng đang ở trong cục, muốn phá cục, khó ah, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể theo đó đi từng bước thôi, nói không chừng, kết quả sẽ có một đường sinh cơ, thậm chí còn có cơ hội lớn nữa, ngươi phải hiểu được, cho dù đây là một ván cục, nhưng lại mà một ván cục, một ván cục có thể khiến chúng ta tùy ý phát huy, chúng ta chỉ cần tích súc thực lực, thì luôn có cơ hội xông ra ngoài, đặc biệt là ngươi, nếu như ngươi có thể tăng thực lực của mình lên trên Địa Tiên thì cơ hội trong tương lại sẽ rất nhiều!
- Chiến lực của ta, đã có thể so với Địa Tiên rồi!
Chu Báo thản nhiên nói, trong nội tâm hồi tưởng đến lực lượng của tên Đông Lôi Thiên Môn lão tổ kia, lại bỏ thêm một câu.
- Ít nhất, vừa mới tiến vào Địa Tiên, còn chưa vững chắc cảnh giới, không cần mượn nhờ Quân Thiên Tiên Khí chết tiệt kia ta cũng có thể miễn cưỡng chống lại!
- Không đủ, không đủ, chiến lực là chiến lực, cảnh giới cảnh giới, ngươi phải tăng cảnh giới lên tới Địa Tiên mới được!
- Cảnh giới? Ta hiện giờ ngay cả ngũ khí còn chưa tụ, khoảng cách Địa Tiên còn rất xa!
- Vậy thì tụ ngũ khí nhanh chút đi, đột phá Nhân Tiên, thành tựu Thần Tiên chi cảnh!
Tống Tử Phật quả quyết nói.
- Những thứ khác không cần phải nghĩ, dốc sức liều mạng tăng lên thực lực của mình a, thực lực mới là căn bản hết thảy, không có thực lực, hết thảy cũng đừng nói nữa, đều là cái rắm cả!
- Cái này ta đương nhiên biết rõ, nhưng ngươi cho rằng tăng lên thực lực là chuyện dễ vậy sao? Cho dù ta có thể điều chỉnh dòng chảy thời gian trong Bích Lạc Đại Thế Giới cũng không thể tu đến cảnh giới Địa Tiên nhanh như vậy a!
Chu Báo tức giận nói.
- Ngược lại là ngươi, vào thời kỳ thượng cổ, đến tột cùng phát hiện ra bí mật gì để người ta tính toán ngươi như vậy, còn làm phiền hà ta nữa!
Lời này của Chu Báo thiếu chút nữa khiến Tống Tử Phật tức đến ngất đi ngất đi
- Cái gì gọi là ta làm phiền ngươi, người ta chọn ngươi không có quan hệ nào với ta cả, là nhân phẩm ngươi quá kém thôi!
- Tốt rồi tốt rồi, chớ hà tiện, đến cùng là bí mật gì? !
- Thiên Giới Đại Thế Giới này kỳ thật có quan hệ với bổn nguyên hư không vũ trụ, cho nên bắt đầu từ thời Thái Sơ Khởi Nguyên đã là trung tâm của hư không vũ trụ, chỉ là hiện giờ xảy ra chút phiền toái thôi!
- Bổn nguyên Hư không vũ trụ? ! Có ý tứ gì? !
- Thiên Giới Đại Thế Giới có quan hệ mật thiết với bổn nguyên hư không vũ trụ, tại đâu đó có một không gian đứt gãy, trong đó có rất nhiều tọa độ không gian, mà những tọa độ này lại vươn tới Thiên Giới Đại Thế Giới lại một hệ thống rậm rạp, giống như rễ cây vậy, trải rộng Thiên Giới Đại Thế Giới, cho nên, rất nhiều nơi trong Thiên Giới Đại Thế Giới thoạt nhìn an toàn, nhưng trên thực tế lại vô cùng nguy hiểm!
- Nguy hiểm, những không gian tiết điểm này có tác dụng gì? !
- Chỉ cần ta nguyện ý thì có thể tùy thời trục xuất bất luận người nào trong Thiên Giới Đại Thế Giới đến một thời không không biết đến!
Tống Tử Phật thản nhiên nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ta nghĩ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta lại tiếp nhẫn như thế lực lớn kia a!
Tùy trục xuất bất luận kẻ nào trong Thiên Giới Đại Thế Giới vào thời không không biết.
Cái này con mẹ nó đến cùng có ý gì?
Chu Báo không rõ, đối với một tu sĩ mà nói, bị lưu đày đến dị thời không cũng không phải chuyện đáng sợ gì cả, chỉ cần thực lực đầy đủ, tùy thời có thể trở về, đặc biệt là đối với người tu luyện Chư Thiên Vạn Giới như Chu Báo mà nói thì càng như vậy!
- Cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ta nói lưu đày đến thời không không biết cũng không phải nói thời không của hư không vũ trụ này, mà là thời không bên ngoài hư không vũ trụ, tựa như Ma giới chẳng hạn!
- Cái gì? !
Chu Báo thoáng cái mãnh liệt đứng lên, lời này nói thế nào, thoáng cái đưa người khác đến Ma giới, như vậy còn để người khác sống không, coi như là Địa Tiên, bị đưa đến Ma giới, chỉ sợ cũng phải bị Ma tộc vô biên vô hạn mài từ từ cho đến chết a!