Bất quá không chào đón thì không chào đón, người ta đến gặp muội muội của mình, đây là việc kinh thiên địa nghĩa, cũng là một việc cực có lý, Chu Báo cũng không có lý do gì để ngăn cản, huống chi người ta cũng là một công chúa!
- Hừ, đến thăm muội muội của mình như thế nào, ta không tin mục đích của người chỉ đơn thuần như vậy!
Chu Báo cười lạnh trong nội tâm, đứng lên trừ trên ghế, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
- Giang Hiểu, ngươi bảo nàng ta đợi ở phòng khách, ta đi thay quần áo rồi cùng phu nhân đến gặp nàng ta!
- Vâng, đại nhân!
Sau nửa canh giờ, Chu Báo và Yến Vân Phỉ xuất hiện tại phòng khách, vừa bước vào phòng khách, lông mày hắn liền nhíu một cái.
Bởi vì lúc này, ngoại trừ Yến Vân Yên và Thủy Hồng Nhan, còn một người khác, chính làm một thái giám.
Khí tức trên thân thái giám này mịt mờ, tu vi phảng phất như là tứ phẩm, ngũ phẩm, tuy nhiên lại cho Chu Báo một cảm giác nguy hiểm cực độ, hoặc nói, lần đầu tiên chứng kiến thái giám này, Chu Báo liền sinh ra một cảm giác nguy cơ, nhìn thấy hai người Chu Báo tới, ba người Yến Vân Yên cũng đứng lên.
- Vân Phỉ muội muội, đã lâu không gặp!
Vẻ mặt Yến Vân Yên vui vẻ, cười dịu dàng, đến trước mặt Yến Vân Phỉ, giữ chặt hai tay nàng, bộ dáng cao hứng, phảng phất như là tỉ muội tình thâm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
- Dương công chúa, đã lâu không gặp!
Chu Báo cười cười.
- Ngươi là quý nhân, không có chuyện gì không lên Tam bảo điện, hôm nay đến đây, có gì chỉ giáo à?
- Khanh khách, muội phu tốt của ta, lời này của ngươi có thể không đúng, tỷ tỷ đến thăm muội muội, chẳng lẽ không phải là sự tình kinh thiên địa nghĩa ư? Tỷ muội chúng ta đã nhiều năm không gặp mặt, hiện tại đến thăm, chẳng lẽ muội phu ngươi lại ngăn cản sao?
Nói đến đây, nàng đánh giá Chu Báo cao thấp vài lần, lóe ra một tia không rõ ý tứ hàm xúc, hôm nay Chu Báo ăn mặc thập phần đơn giản, một bộ áo lam bình thường.
- Ta nào có lá gan kia, muội muội của ngươi, ngươi đương nhiên lúc nào muốn thăm thì đến thăm rồi, bất quá..
Hắn chưa nói hết câu, bỗng nhiên lúc đó, cảm giác cặp mắt mình nóng lên như thiêu đốt, đồng thời, một cỗ uy áp khổng lồ truyền đến từ ánh mắt hắn, Chu Báo mãnh liệt cả kinh trong nội tâm, tập trung tất cả tinh thần lực lên người lão thái giám đi cùng Yến Vân Yên kia.
Lúc này, dùng tinh thân tiêu định, Chu Báo mới phát hiện, trong mắt lão thái giám ày ẩn ẩn có một cỗ chấn động, loại chấn động này Chu Báo chưa từng thấy qua, nhưng truyền đến từ Hỏa Hồng Tình của mình một cảm giác rất quen thật, cái này thập phần tương tự lúc lực lượng Hỏa Hồng Tình muốn thôn phệ con mắt Chu Sẹo.
- Con mắt người này có vấn đề!
Chu Báo căng thẳng trong lòng, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ ác liệt, cùng lúc đó, lão thái giám kia cũng tựa hồ như phát hiện ra cái gì, hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn qua Chu Báo.
- Ngươi, a..
Chu Báo căn bản không cho hắn bất luận cơ hội mở miệng nào, chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng, Chu Báo liền khoát tay, một cỗ đại lực vô hình liền chế trụ thân thể lão thái giám này.
- Chu Báo, ngươi...!
Chứng kiến Chu Báo đột nhiên động thủ, Yến Vân Phỉ cũng tốt, Yến Vân Yên cũng thế, còn Thủy Hồng Nhan kia, thần sắc đều biến đổi, thân hình Thủy Hồng Nhan lóe lên, vọt đến trước mặt lão thái giám.
- Ngươi tốt nhất không nên ra tay, nói cách khác, ngay cả ngươi ta cũng có thể giết!
Chu Báo vừa ngước mắt lên, dùng ánh mắt cực kì âm lãnh quét qua Thủy Hồng Nhan, phát ra một cỗ khí thế hung ác tràn trề.
Tuy Thủy Hồng Nhan cũng là một cường giả, nhưng dưới khí thế hung ác của Chu Báo, cũng không nhịn được mà giật mình một cái.
- Người này là gian tế Đại Ly vương triều, hắn chính là thích khách Đại Ly vương triều đưa tới, hôm nay ta giết hắn, trừ đi một cái tai họa cho Đại Tấn vương triều!
Chu Báo lạnh lùng nói, dụng lực lên cánh tay, "g-rắc" một tiếng, liện vặn gãy cổ lão thái giám này.
- Chu Báo, ngươi thật sự quá làm càn!
Sau mấy hơi thở, rốt cục Yến Vân Yên cũng có phản ứng, hét lên.
- Chu Báo, ngươi thật sự quá làm càn!
Tiếng thét chói tai của Yến Vân Yên xuyên phá không gian, từ trong phòng tiếp khách nho nhỏ này truyền ra rất xa bên ngoài, hai người Giang Hiểu và Vương Thành cũng không nhịn được giật mình một cái, hai mặt nhìn nhau, một câu cũng không dám nói.
Ai dám nói a!
Vừa thấy mặt, chẳng phân biệt xanh hồng đen trắng gì, liền gõ chết một tên thái giám, một tên thái giám chết bầm thì không nói làm gì, thế nhưng quần áo, trang sức, dáng vẻ tên thái giám này, và thái độ của hắn với hai người Yến Vân Yên vừa rồi, rõ ràng là thái giám từ đại nội hoàng cung, mặc kệ tên thái giám này làm cái gì, đến cùng có phải là gian tế hay không, thân là một quan viên triều đình đều không có quyền lực bắt giết hắn, Chu Báo ngược lại rất tốt, một câu cũng chưa nói hết liền vặn gãy cổ người ta, thật quá tốt a, Yến Vân Yên đã thực sự phẫn nộ rồi.
Đối với Chu Báo, nàng vốn vẫn có một điểm hiếu kỳ, một điểm hảo cảm, bởi vì sau khi Yến Vân Thiên xuất động cường giả tập kích Chu Báo thất bại, hắn muốn gả nàng cho Chu Báo, Yến Vân Yên cũng đồng ý, dù sao ở thế giới này, rất ít được tự do yêu đương, có thể gả cho một cường giả thiếu niên có tiền đồ vô lượng như Chu Báo, lại còn có lãnh địa của riêng mình, dù là công chúa tôn quý thì cũng là lựa chọn vô cùng tốt.
Thế nhưng không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Chu Báo là đùn đẩy hôn sự này, đùn đẩy thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác mở miệng tâm tư này nọ của mình quá nặng, không tương xứng với nàng ta.
Lời này nói cho Trì Hằng Hưng nghe, Trì Hằng Hưng cũng không ngu xuẩn mà tuyên dương Chu Báo khắp nơi, bất quá bẩm báo tất cả lại cho Yến Vân Thiên biết, vì chuyện này mà Yến Vân Thiên hung hăng trách cứ nàng một hồi, còn cảnh cáo nàng lần sau không được xuất đầu lộ diện, cấm túc nàng trong cung, không cho nàng tùy ý xuất cung.
Nàng uy khuất, quá ủy khuất a, bằng này tuổi mà nàng còn chưa bị ủy khuất như vậy, trong lòng hận Chu Báo tới cực điểm.
Vốn nàng đã chuẩn bị tốt các biện pháp khiến mấy huynh đệ của mình gây phiền toái cho Chu Báo, ai biết Chu Báo này lại trực tiếp xông lên Minh Nghĩa Kinh Viện, đơn đả độc đấu với một đám cường giả Minh Nghĩa Kinh Viện, còn an toàn trở ra, thậm chí có thể nói là đại thắng mà về, việc này dọa cho nàng một hồi, đồng thời còn khiến nàng ý thức được Chu Báo là một gã thất phu không giảng đạo lý, cho nên cũng ngừng tâm tư gây phiền toái cho Chu Báo.