Mục lục
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời cảm thán đột ngột của Cố Ngộ khiến Thang Ninh hơi bối rối.

Cố Ngộ thả lỏng đôi mày nói: "Thực ra khi đi học tôi chưa bao giờ chơi game,

ngược lại hai năm gần đây mới bắt đầu chơi, có lẽ vì hai năm nay bạn bè và

đồng nghiệp đều bắt đầu muốn phát triển bước tiếp theo của cuộc đời, nên dần

dần muốn tìm người đánh bóng hay hẹn ăn cơm cũng rất khó, như thể chúng ta

lớn lên chỉ sau một đêm vậy. Thời gian gần đây tôi thấy trên mạng hay nói về

cảm giác thiếu niên, hình như con người tôi đang dần biến mất cảm giác đó rồi,

mặc dù tôi rất hiếm khi lo lắng về tuổi tác, nhưng đôi khi trên đường nhìn thấy

học sinh cấp ba thì vẫn cảm khái, cảm thấy những ngày như vậy dường như đã

rất xa xôi với tôi rồi, tôi không còn nhớ nổi cảm giác ngồi trong lớp học nghe

giảng làm bài, cũng không nhớ nổi cảm giác có thể dốc hết sức lực cho một kỳ

thi hay một trận bóng rổ khi ấy nữa."

Vì mới tốt nghiệp không lâu nên Thang Ninh không có nhiều cảm xúc như vậy.

Nhưng cô có thể hiểu được cảm giác của Cố Ngộ, đôi khi cô cũng nhớ cuộc

sống ở trường, đặc biệt là bây giờ ăn uống bên ngoài quá đắt, sẽ rất nhớ giá cả

đồ ăn ở căng tin trường.

Cố Ngộ nhìn màn hình game, ánh mắt hơi thẫn thờ: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy,

những việc có thể khiến mình quan tâm ngày càng ít, ngược lại càng thờ ơ với

nhiều thứ, thực sự không còn cảm giác muốn cố gắng muốn chiến thắng như hồi

còn trẻ nữa, những điều có thể khiến tôi hứng khởi cũng đếm trên đầu ngón tay.

Khi mới đi làm, tôi có thể mấy ngày không ngủ vì một dự án, chỉ vì muốn tạo ra

thành tích. Tuy bây giờ không phải không có động lực để tăng ca, mà là do tôi

đã quen với lối sống này, vì không dừng lại được nữa."

Thang Ninh cứ thế lặng lẽ nghe Cố Ngộ nói chuyện.

Có lẽ vì Thang Ninh hiện đang ở giai đoạn còn nhiều động lực, nên cô vẫn chưa

cảm nhận được cảm xúc ở tầng này của Cố Ngộ.

Cố Ngộ đặt điện thoại xuống, nằm nghiêng, gối đầu lên tay nhìn Thang Ninh:

"Em biết tôi ngưỡng mộ em ở điểm nào nhất không?"

Thang Ninh cũng đặt điện thoại xuống, làm một động tác đối xứng với anh, khẽ

lắc đầu.

Cố Ngộ nhìn Thang Ninh, dùng giọng cực kỳ dịu dàng nói: "Còn nhớ lần đầu

tiên Cố Lê nhắc đến em với tôi, đã nói em là một người rất có sức lan tỏa, trên

người em có một cảm giác nỗ lực không chịu thua, sẽ thúc đẩy những người

xung quanh cùng tiến bộ, lúc đầu tôi tưởng em ấy chỉ nói cho có, cho đến khi

tôi thấy… Dáng vẻ nỗ lực lúc em còn ở công ty, trạng thái đó khiến tôi nhớ

đến... Khiến tôi nhớ đến tuổi trẻ của mình, khiến tôi có cảm giác ngọn lửa sắp bị

dập tắt trong lòng mình lại được thắp lên một lần nữa."

"Thực ra... Em cũng rất mong ước một cuộc sống không cần phải nỗ lực."

Thang Ninh ưu tư nói: "Nhiều lúc em cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi,

muốn từ bỏ tất cả không làm gì nữa. Nhưng em phát hiện chỉ cần thiếu tiền,

mình sẽ nhận ra khả năng và tiềm năng của bản thân là vô hạn, anh biết không,

có đôi khi em nghĩ mình thực sự không chịu được nữa, không thể kiên trì thêm

một phút nào nữa, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thư giãn thì bỗng nhận được

tin nhắn một hóa đơn, lúc ấy em sẽ lập tức bò dậy tiếp tục làm việc. Có đôi khi

em nghĩ không thể hoàn thành công việc đó được, nhưng chỉ cần deadline đến

gần, em sẽ cảm thấy hóa ra khả năng làm việc của mình vượt xa trí tưởng

tượng. Đôi khi em cũng rất ghen tị với những đồng nghiệp có điều kiện gia đình

rất tốt, họ có thể trò chuyện về cuối tuần đi đâu ăn ngon, bàn về gần đây hết

phim không biết xem phim gì, bàn về kế hoạch du lịch năm nay không biết thực

hiện thế nào, rất ghen tị với những phiền não ấy, nhưng phiền nào mà em chẳng

tốn tí sức nào đã giải quyết được hết, những điều họ phiền não, dường như chưa

bao giờ giống với những điều em phiền não..."

"Em như vậy rất tốt rồi, hướng về ánh sáng mà sống." Cố Ngộ kiên định nhìn

cô, lời nói ấm áp nhưng có sức mạnh: "Đừng phủ định bản thân, em thực sự rất

xuất sắc."

Cũng không biết tại sao, đột nhiên lại biến thành hai bên tâm sự với nhau.

Có lẽ vì trong bầu không khí như thế này, chỉ cần một chút mơ hồ, đều sẽ bị

phóng đại vô hạn.

Nên cả hai đều cố gắng hết sức nói chuyện theo hướng ngược lại với sự mờ ám.

Giống như càng là lúc trong lòng có tạp niệm, càng phải nghĩ đến những thứ

thuần khiết trong sạch.

Tuy nhiên, dù tâm hồn có trong sạch đến đâu, cũng có một thứ không thể che

giấu được mọi tâm sự.

Đó chính là ánh mắt.

Chỉ cần ánh mắt có giao lưu, bầu không khí sẽ không bao giờ thuần khiết.

Hai người nằm trên giường không để lộ cảm xúc, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau.

Dù vừa nói chuyện về những chủ đề "Triết lý", nhưng khi nhìn vào mắt Cố Ngộ,

Thang Ninh vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Nhớ lại lời Cố Lê nói trước đó, để chứng minh bản thân, dù thế nào cũng phải

nhìn anh đủ 10 giây không được né tránh.

Nếu nói những lần thất bại trước đó đều có lý do còn tạm chấp nhận được.

Thì lần này, cô nhất định không thể trốn.

Thang Ninh nhìn Cố Ngộ, âm thầm đếm trong lòng.

Có lẽ vì lo lắng, cô cố tình đếm rất nhanh.

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám..."

Khi Thang Ninh nghĩ cuối cùng cũng sắp thành công, thì Cố Ngộ lại quay đầu

đi trước.

Anh nhìn thẳng lên trần nhà, cổ họng lăn lộn, giọng hơi khàn nói: "Em vừa nói

Cố Lê sẽ yêu đương một tháng, còn lại bao nhiêu ngày?"

Thang Ninh nhớ lại tuần trước khi gặp Cố Lê có nhắc đến ngày tháng, đếm

ngón tay tính toán nói: "14 ngày."

"Vậy còn hơn một tuần nữa..." Cố Ngộ thở dài nói: "Tôi biết rồi, những ngày

đó, chúng ta hãy ở bên cạnh em ấy nhiều hơn nhé, tôi sợ em ấy nghĩ quẩn..."

Thang Ninh kéo chăn đến dưới cánh tay, cũng nhìn lên trần nhà nói: "Anh nói

xem, cậu ấy có thể hoàn toàn buông bỏ mà bước ra khỏi mối tình này không?"

"Khó nói." Cố Ngộ nhắm mắt lại, mu bàn tay áp lên trán: "Nhìn bề ngoài em ấy

trông hồn nhiên không để tâm, nhưng thực ra cảm xúc của em ấy rất tinh tế, con

người em ấy là kiểu thích cái gì người nào thì sẽ rất kiên trì, hồi tiểu học em ấy

thích Ultraman, các bé gái khác đều thích Thủy thủ Mặt Trăng nên nghĩ em ấy

không hòa đồng, em ấy cũng mặc kệ, vẫn mang các loại mô hình Ultraman đến

trường mỗi ngày. Sau này lớn rồi, em ấy cũng không còn thích Ultraman nữa,

nhưng em ấy cũng không vứt những đồ chơi thời nhỏ đó đi, có lẽ cảm thấy tình

cảm của mình lúc đó là chân thành, em ấy muốn không phụ lòng chân thành của

mình trong quá khứ, nên tôi nghĩ em ấy làm vậy, có lẽ cũng là sợ mình lún quá

sâu, cuối cùng có thoát ra được hay không cũng không ai biết được."

"Nhưng mà cũng không có cách nào, ai bảo cậu ấy lại đi thích một chàng lãng

tử chứ." Thang Ninh bất lực thở dài.

Cố Ngộ hé mắt nhìn cô: "Vậy nếu em thích một người giống Trần Thạc, em sẽ

làm thế nào?"

"Em... Có lẽ em khá lý trí trong chuyện tình cảm." Vì không chắc chắn nên

Thang Ninh nhấn mạnh thêm: "Em nói là có lẽ, em nghĩ nếu xác suất không cho

thấy được kết quả cao, thì có lẽ em sẽ không chọn bắt đầu."

"Tôi cũng vậy, tôi nghĩ yêu đương nên xuất phát từ ý định muốn sống cả đời với

người đó, nên tôi không thể chấp nhận được quan điểm yêu đương như Cố Lê."

Cố Ngộ lắc đầu.

Thang Ninh hỏi ngược lại anh: "Vậy nếu anh cũng thích một người... Giống như

Trần Thạc thì sao?"

Cố Ngộ suýt buột miệng "Tôi thẳng như thước kẻ", nhưng anh lập tức nhận ra

người hỏi không phải Trần Trác với những câu đùa vô duyên vô tri.

Chắc Ý Thang Ninh là hỏi nếu gặp một cô gái phóng đãng, lăng nhăng thì anh

sẽ làm thế nào.

Nhưng câu hỏi này không thể xảy ra với Cố Ngộ được, nên anh rất chắc chắn

nói: "May mà không giống."

"?" Thang Ninh không hiểu ý anh lắm, nhưng cũng không tìm hiểu sâu, chỉ tiếp

tục hỏi: "Thế là do gần đây tuổi tác... À không, do trưởng thành rồi nên anh mới

có những cảm nhận như vậy sao?"

Cố Ngộ lại hơi nghiêng người nhìn cô: "Tôi luôn có quan điểm yêu đương như

vậy, chưa từng thay đổi."

"Vậy trước đây anh..." Thang Ninh suy nghĩ, sau đó lại bỏ qua, anh hùng không

hỏi chuyện cũ, lãng tử không hỏi quá khứ.

Thôi vậy, có lẽ là lúc trẻ anh không hiểu chuyện.

Bây giờ cuối cùng đã biết quay đầu rồi.

Chàng lãng tử quay đầu là bờ.

"Vậy sau này anh…" Thang Ninh liếc nhìn người bên cạnh, đổi lời: "Định kết

hôn à?"

Cố Ngộ nhìn cô, hạ mi khẽ cười, giọng dịu dàng: "Không phải lần trước đã hứa

với em rồi sao, bạn gái tiếp theo sẽ cưới."

"Đó là hứa với Bạc Hà, không phải hứa với em..." Thang Ninh lập tức đổi khái

niệm.

Cố Ngộ chân thành nói: "Dù hứa với ai, thì tôi vẫn sẽ nói được làm được."

Sợ tạo áp lực cho cô, anh đặc biệt thêm một câu: "Dù sao cũng liên quan đến

sức khỏe của Bạc Hà mà."

"Được rồi, vậy em thay Bạc Hà cảm ơn anh." Dứt lời, Thang Ninh nói kéo chăn

lên: "Không còn sớm nữa, ngủ thôi, chúc ngủ ngon."

"Ừ, chúc ngủ ngon." Nói xong Cố Ngộ tắt đèn bàn.

Thế giới lập tức yên tĩnh hoàn toàn, thực sự đạt đến mức "Kim rơi cũng nghe

thấy" như trong sách viết.

Mỗi lần hít thở Thang Ninh đều thấy ầm ĩ vô cùng.

Thang Ninh cũng không biết mình hay Cố Ngộ ngủ trước, chỉ nhớ khoảng nửa

đêm cô bỗng thấy khô nóng một cách khó hiểu.

Cô mơ hồ đứng dậy, bàn chân chạm mép giường, vừa dụi mắt vừa đi đến bàn

trà, uống nửa cốc nước trong ánh trăng mờ ảo rồi ngủ tiếp.

Sau khi nằm xuống Thang Ninh trằn trọc rất lâu, có lẽ vì động tĩnh của cô quá

lớn nên Cố Ngộ bỗng nhúc nhích.

Ban đầu Cố Ngộ nằm quay lưng về phía Thang Ninh, đột nhiên Thang Ninh

cảm thấy anh xoay người lại, đối diện với mình.

Nghe thấy động tĩnh này, Thang Ninh không dám cử động nữa.

Thang Ninh nghiêng người sang bên với biên độ gần như không thể cảm nhận

được, định quay lưng lại với Cố Ngộ tiếp tục ngủ.

Vất vả lắm mới điều chỉnh xong tư thế, nào ngờ eo cô bỗng nặng trĩu.

Cố Ngộ vòng tay ôm eo Thang Ninh từ phía sau, kéo mạnh cả người cô lại.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cả hai cùng nằm giữa giường.

Tay Cố Ngộ đặt trên eo Thang Ninh, nặng nề và nóng rực.

Giống như hai tay ôm chai thủy tinh đầy nước sôi vào mùa đông, sự ấm áp từ

cục bộ lan tỏa khắp cơ thể.

Thang Ninh không biết Cố Ngộ đang mộng du, hay đã tỉnh và nhầm cô với

người khác.

Dù là trường hợp nào, đều là hành động khiến người ta nghẹt thở.

Thang Ninh gần như không thở nổi nữa.

Cô chỉ hy vọng bây giờ Cố Ngộ không có ý thức, và ngày mai cũng không nhớ

chuyện xảy ra ngay lúc này.

Thang Ninh tập trung toàn bộ sự chú ý vào tay Cố Ngộ.

Cô đợi anh từ từ buông tay, để cô có cơ hội trốn đi.

Nào ngờ người phía sau không những không buông, mà còn ôm chặt hơn.

Khi Thang Ninh đang nghĩ thôi thì cầu được ước thấy, bị ôm thì ôm, miễn là

đừng có tình huống nào khác nữa là tạ ơn trời đất rồi.

Nào ngờ vừa nghĩ xong thì nghe thấy tiếng hơi thở đều đặn và kéo dài từ phía

sau.

Hơi thở như vậy, không giống tiếng phát ra từ một người đang ngủ.

Thang Ninh nhận ra, có lẽ Cố Ngộ đã tỉnh.

Thang Ninh cảm thấy một cảm giác áp bức đang tiến đến gần mình, hơi thở lướt

qua gáy, khiến tim cô ngứa ngáy.

Từ phía sau truyền đến giọng nói cực kỳ thấp của Cố Ngộ, pha lẫn từ tính và

khàn khàn lười biếng: "Có mang bao cao su theo không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK