anh cũng hay đi tụ tập với bọn họ.
Lẽ ra nói đến đây là có thể qua chuyện, nhưng không hiểu sao Cố Ngộ đột nhiên
lại thêm một câu: "Không phải."
Thang Ninh đang rửa bát bỗng dừng lại tiếp
Cố Ngộ đã nói vậy, khiến Tống Mạn Tư không thể không thuận nước đẩy
thuyền hỏi tiếp: "Vậy với ai? Con gái hay con trai?"
"Con gái." Cố Ngộ trả lời không cần suy nghĩ.
Vẻ mặt Tống Mạn Tư đột nhiên trở nên nặng nề: "Cố Ngộ, con vừa nói con
không có bạn gái, sao có thể qua đêm với con gái được?!"
Gia đình Cố Ngộ vẫn luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ Cố Lê, có giờ giới
nghiêm cụ thể, nhưng với Cố Ngộ thì luôn thoải mái hơn.
Một là vì từ nhỏ đến lớn, anh hầu như không làm bất cứ chuyện gì khiến Tống
Mạn Tư và Cố Tránh phải lo lắng, từ học tập đến cuộc sống đều rất bình
thường, không bao giờ mắc lỗi.
Hai là vì anh luôn có ý tưởng riêng, những việc anh kiên trì không ai có thể
khuyên được, hơn nữa anh đã sớm sống tự lập bên ngoài, muốn quản cũng
không quản được.
Thật lòng mà nói, mặc dù anh luôn nói với Tống Mạn Tư về chuyện đổi bạn gái,
nhưng bà chưa bao giờ nghĩ anh là người không có trách nhiệm với tình cảm.
Có lẽ thực sự chỉ vì không hợp, bởi vì chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng
được.
Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ Cố Ngộ sẽ qua đêm với con gái khi chưa xác định
mối quan hệ.
Bà cũng biết trên mạng nói về những mối quan hệ kiểu bạn tình, mặc dù luôn
cảm thấy chuyện này sẽ không xảy ra với Cố Ngộ, nhưng vẫn hy vọng mình
nghe nhầm.
"Cố Ngộ, mẹ biết bọn trẻ các con bây giờ có nhiều kiểu tình cảm, mẹ hiểu hết,
nhưng mà..." Tống Mạn Tư do dự một chút, nhưng vẫn nói ra: "Mẹ thực sự
không thể chấp nhận và đồng ý việc con qua đêm với con gái khi chưa xác định
quan hệ, huống chi hôm đó con còn uống rượu, không thể lấy cớ là say rượu rồi
làm gì đó được, hơn nữa họ chưa xác định quan hệ với con mà đã… Mẹ thấy
cũng quá dễ dãi..."
"Mẹ!" Cố Ngộ nâng cao giọng, đột nhiên lạnh lùng và nghiêm túc nói: "Mẹ
nghĩ gì vậy! Không phải chuyện đó!" Cố Ngộ khẽ ngừng lại, cuối cùng vẫn
quyết định giải thích rõ: "Là chuyện công việc.”
"Là tăng ca à!" Vai Tống Mạn Tư hạ xuống, bà nhẹ nhàng vỗ ngực mình: "Dọa
chết mẹ rồi, mẹ còn lo sắp tới con sẽ bế cháu về cho mẹ nuôi.”
"Mẹ... Mẹ!" Cố Ngộ hơi bất lực, ánh mắt anh xuyên qua Tống Mạn Tư, nhìn
thấy Thang Ninh đang đứng một bên như bị đóng băng, giọng anh đột nhiên dịu
dàng hẳn: "Đừng nói người ta dễ dãi, cô ấy là một cô gái rất tốt."
"Mẹ sợ con dễ dãi!" Tống Mạn Tư bĩu môi.
"Mẹ yên tâm đi." Cố Ngộ nói: "Con chưa bao giờ qua đêm với người khác giới
nào cả." Nói xong anh thêm một câu: "Đây là lần đầu tiên." Anh nghĩ nếu nói
đến đây thì sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm, nên lại thêm một câu: "Nhưng đó là
chuyện công việc."
Cuối cùng Thang Ninh cũng hiểu thế nào là càng giải thích càng rối.
Nghe Cố Ngộ nói vậy, Tống Mạn Tư lại có chút tự hào, vẻ mặt như kiểu
"Không hổ danh là con trai tôi": "Thật sao? Với cả những cô bạn gái trước đây
cũng không có à?"
Cố Ngộ hơi mất kiên nhẫn, còn cộng thêm hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn tự tin
nói: "Không có!"
"Ừ ừ, điểm này mẹ ủng hộ con!" Tống Mạn Tư vỗ vai anh: "Đàn ông phải có
trách nhiệm và bản lĩnh!"
Cố Ngộ thấy cái bát trong tay Thang Ninh đã rửa đi rửa lại vô số lần rồi, anh
giật lấy nó lau khô rồi cất đi, sau đó nhìn Thang Ninh với ánh mắt không thiện
chí.
Thang Ninh liếc thấy đối phương đang nhìn mình, cố tình tránh ánh mắt.
Cuối cùng cũng rửa bát đĩa xong.
Mười mấy phút ngắn ngủi này quả thực quá dày vò.
Thang Ninh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, cô chào tạm biệt Tống
Mạn Tư và Cố Tránh: "Cô chú, cảm ơn sự tiếp đãi của hai người hôm nay,
không còn sớm nữa, con phải về nhà rồi ạ."
"Về sớm vậy sao?" Cố Lê nhìn đồng hồ, nói với vẻ mặt lưu luyến: "Sắp đếm
ngược rồi mà."
"Đếm ngược thì quá muộn rồi, không làm phiền cả nhà nữa, con về đây, chúc
mọi người năm mới vui vẻ." Thang Ninh cúi người chào rất thành ý.
Một cô gái về quá khuya cũng không an toàn, nên Tống Mạn Tư và Cố Tránh
cũng không giữ cô lại.
Khi Thang Ninh đi đến cửa, Cố Ngộ cầm chìa khóa xe đi theo sau cô, nói với
Cố Lê như thể đã biết trước cô ấy định nói gì: "Không cần dặn, anh sẽ đưa em
ấy về nhà."
"Được, nhất định phải đưa về nhà an toàn nhé." Tống Mạn Tư dặn dò.
Cố Lê trao cho anh một ánh mắt "Thật hiểu chuyện".
Trên đường xuống lầu lên xe, hai người đều ăn ý giữ im lặng.
Thang Ninh biết, giống như mọi khi.
Trên xe về nhà là dịp hiếm hoi để hai người nói chuyện về những việc "Không
thể nói ra" trước mặt người khác.
Hôm nay Thang Ninh là người chủ động mở lời trước: "Tối nay làm phiền gia
đình anh rồi."
"Không đâu, có em nhà chúng tôi cũng náo nhiệt hơn ngày thường." Cố Ngộ
nói: "Lại có người giúp dọn dẹp, chắc mẹ tôi vui lắm."
Thang Ninh lại không biết nói gì tiếp.
Dường như cô có nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ xe lướt qua gương mặt của Thang Ninh như
dòng nước.
Cố Ngộ nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, nói: "Em cũng chưa nói với Cố Lê về
việc em đến nhà tôi ở à?”
Chữ "Cũng" này dùng rất tài tình.
Thang Ninh nói: "Vâng, em không nói với cậu ấy."
"May là tôi phản ứng nhanh, không thì đã lộ tẩy rồi." Cố Ngộ hơi tự mãn nói.
"Cũng không phải là cố tình giấu cậu ấy..." Thang Ninh giải thích: "Chủ yếu là
không biết mở lời thế nào."
"Ừm, giống nhau." Cố Ngộ nói.
Thực ra nếu không ai nhắc đến chuyện này, thì chuyện này đã coi như qua rồi.
Giờ đây hai người cùng nhau giấu Cố Lê ngay trước mặt cô ấy, ít nhiều gì cũng
khiến chuyện này có thêm một chút yếu tố cấm kỵ kỳ lạ.
Giống như một bí mật "Không thể nói ra" chỉ thuộc về hai người.
Thang Ninh tìm cơ hội chuyển đề tài: "Mấy ngày tới anh có đi chúc Tết họ hàng
bạn bè không?"
"Có, Tết năm nào cũng bận tối mặt tối mũi, mặc dù được nghỉ bảy ngày, nhưng
cảm giác còn mệt hơn cả đi làm." Cố Ngộ lịch sự hỏi lại: "Còn em? Mấy ngày
tới em sắp xếp thế nào?"
"Em không có họ hàng bạn bè nào để đi chúc Tết cả." Thang Ninh nói: "Em
không về nhà ăn Tết, còn bạn bè thì chỉ thân thiết với Cố Lê thôi, nên thời gian
còn lại em có thể tranh thủ nghỉ ngơi."
Cố Ngộ muốn hỏi cô về chuyện gia đình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không
thích hợp.
Anh đắn đo nửa ngày cuối cùng vẫn nói nửa chừng rồi thôi.
Sau khi nói đến chủ đề này, trong xe lại chìm vào im lặng.
Thang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm khuya của thành phố này nói náo nhiệt
cũng náo nhiệt, nói vắng vẻ cũng vắng vẻ.
Tuy khắp nơi đều có ánh đèn neon rực rỡ.
Nhưng trên đường thực sự không có mấy người.
Không biết tại sao, rõ ràng đường sá rất thông thoáng, nhưng có thể cảm nhận
được xe của Cố Ngộ đang chạy rất chậm.
Thang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm vào suy tư.
Bây giờ chắc mọi người đều đang ở nhà, cả gia đình đoàn tụ ăn bữa cơm tất
niên rồi xem Xuân Vãn.
Nếu không phải hôm nay Cố Lê mời cô đến, có lẽ giờ này cô đang một mình
mở máy tính, vừa xem Xuân Vãn vừa ăn một gói bánh ú đông lạnh, đơn giản
qua năm mới.
Thực ra trước đây Thang Ninh chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn lẻ loi, nhưng
có lẽ vì bữa cơm tất niên hôm nay ăn quá hạnh phúc.
Ngược lại khiến tâm trạng cô bị phản tác dụng.
Dường như bây giờ một mình trở về căn nhà trống trải đó, đột nhiên trở thành
một điều vô cùng đáng thương.
Cô bỗng rất ghen tị với Cố Lê, ghen tị vì Cố Lê có thể sống vô lo vô nghĩ trong
một gia đình hòa thuận viên mãn như vậy.
Đó là cuộc sống mà cô mơ cũng không dám mơ tới.
Và cô cũng rất may mắn, vì đã gặp được người như Cố Lê.
Cho cô cảm nhận được hơi ấm gia đình trong một ngày đặc biệt như thế này.
Đây là bữa cơm tất niên duy nhất mà cô được ăn trong đời.
Hóa ra không phải cô ghét Tết, mà là không muốn đối mặt với việc khi mọi
người đang sum họp, chỉ có mình cô đơn độc.
Nghĩ đến đó, đột nhiên cảm xúc trào dâng.
Thang Ninh cảm thấy khóe mắt bỗng ấm áp và ẩm ướt, mũi cũng dâng lên một
cảm giác chua xót.
Cô dùng khớp ngón tay trỏ chạm vào đầu mũi và hít vào vài cái.
"Sao vậy?" Cố Ngộ nhân lúc đèn đỏ đưa tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa,
nghiêng đầu nhìn cô: "Em lạnh à?"
"Không có gì." Khi Thang Ninh nói chuyện mới phát hiện ra giọng mình hơi
khàn đặc.
Khi nói chuyện, cô nghiêng đầu, giọt nước mắt ở khóe mắt rơi xuống một cách
rất đúng lúc.
Không ai ngờ rằng, vào lúc này họ lại bắt gặp ánh mắt của nhau.
Cố Ngộ sững người một lúc, quên đạp ga, cho đến khi chiếc xe phía sau bấm
còi anh mới hoàn hồn.
Cố Ngộ không hỏi gì cả, chỉ tiếp tục lái xe trong im lặng.
Anh nghĩ có lẽ câu hỏi vừa rồi đã chạm đến nỗi buồn của Thang Ninh.
Cố Ngộ cảm thấy hơi tự trách.
Sợ lại hỏi sai điều gì, nửa chặng đường còn lại Cố Ngộ chỉ im lặng lái xe, rồi
dừng lại dưới tòa nhà của nhà cô.
Những chiếc xe lướt qua từ phía sau, ánh đèn trắng chiếu lên khuôn mặt cả hai.
Cố Ngộ liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã khoảng 11 giờ 50 phút tối.
Còn khoảng 10 phút nữa là đến giờ đếm ngược.
Thang Ninh đã vượt qua được đợt cảm xúc dâng trào lúc nãy, cảm ơn rồi xuống
xe.
Không ngờ Cố Ngộ cũng xuống theo.
Anh bước nhanh đi vòng qua xe rồi đứng trước mặt Thang Ninh: "Khu chung
cư của em có được đốt pháo hoa không?"
Thang Ninh nghiêng đầu: "Hình như không nghe nói có bị hạn chế."
Cố Ngộ lấy một gói pháo hoa que trong túi ra: "Vậy chúng ta đốt hết nó đi."
Thang Ninh giãn đôi mày vừa nhíu chặt.
Cố Ngộ chia đôi số pháo hoa, anh lấy bật lửa đã chuẩn bị sẵn ra và đốt một que
trong tay Thang Ninh trước, sau đó đưa que của mình lại gần.
Chẳng mấy chốc, que của Cố Ngộ cũng được thắp sáng.
Hai người đốt pháo hoa trong im lặng ở góc khu chung cư.
Tuy trông có vẻ trẻ con, nhưng khoảnh khắc này thật đẹp.
Pháo hoa lấp lánh liên tục, như bầu trời sao rực rỡ.
Thang Ninh không nỡ đốt nhiều cùng một lúc, mỗi lần chỉ đốt một que, gần hết
mới thắp que tiếp theo.
Ánh mắt Cố Ngộ xuyên qua pháo hoa dừng lại trên khuôn mặt Thang Ninh, anh
hỏi: "Hình như em khá thích pháo hoa nhỉ?"
"Vì nó đẹp mà." Thang Ninh nói.
"Ừm." Cố Ngộ nhìn vào gương mặt nghiêng của Thang Ninh nói: "Rất đẹp."
"Em nghĩ đốt pháo hoa là việc chỉ trẻ con làm." Thang Ninh bỗng trở nên hồn
nhiên: "Luôn nghĩ mình đã lớn thế này, có vẻ không còn phù hợp nữa."
Cố Ngộ cười nói: "Trong mắt tôi, em vẫn là trẻ con."
Thang Ninh sững người.
Cố Ngộ sợ mình nói sai, lại thêm một câu: "Dù sao em cũng bằng tuổi Cố Lê
mà..."
Nhưng thực ra trong lòng Cố Ngộ biết, cảm xúc của anh đối với Thang Ninh và
Cố Lê là khác nhau.
Đối với Cố Lê, anh có nhiều cảm giác bảo vệ của người lớn tuổi hơn, sợ cô ấy
không hiểu chuyện, cũng luôn cảm thấy cô ấy chưa đủ trưởng thành và có trách
nhiệm.
Nhưng đối với Thang Ninh…
Nói thật, Cố Ngộ chưa bao giờ cảm thấy tuổi tâm lý của Thang Ninh giống như
một đứa trẻ.
Nhưng sự trưởng thành của cô, là sự trưởng thành khiến người ta đau lòng.
Và sự trưởng thành, mạnh mẽ này lại khiến người ta muốn... Đối xử với cô như
một đứa trẻ, đứa trẻ để cưng chiều và yêu thương.
Cố Ngộ cũng không biết tâm trạng này xuất phát từ đâu.
Dường như có rất nhiều hành động là vô thức, khi làm thậm chí không hề suy
nghĩ.
Chẳng hạn như khi biết hôm nay Thang Ninh sẽ đến nhà ăn bữa cơm tất niên,
anh đã tiện tay mua pháo hoa que này.
Thực ra anh chưa hề nghĩ xem sẽ mời cô cùng thắp pháo trong hoàn cảnh và
bầu không khí nào.
Trong đầu anh chỉ đơn giản nhớ đến hình ảnh cô thật sự vui vẻ khi đốt pháo hoa
vào đêm giao thừa trước đây.
Và anh tin rằng, miễn là anh muốn, sẽ luôn tìm được cơ hội và cách làm.
Giống như hôm nay anh đã tính toán thời gian ăn xong và về, cũng như cố tình
lái xe thật chậm.
Chỉ là trong thâm tâm cảm thấy, đêm nay sẽ xảy ra cảnh tượng đang diễn ra
ngay lúc này.
Sau khi hai người đốt hết pháo hoa, Cố Ngộ từ từ đưa Thang Ninh vào tầng trệt.
Cũng không biết có phải thực sự trùng hợp như vậy không.
Nhưng bên tai truyền đến giọng của người dẫn chương trình giao thừa từ tivi
nhà người khác: "Hãy cùng nhau đếm ngược đón chào năm mới nào, mười -
chín - tám -"
Cố Ngộ bước tới trước một bước, chắn trước mặt cô.
Lần đầu tiên Thang Ninh cảm thấy hóa ra Cố Ngộ cao đến vậy.
Cũng là lần đầu tiên, anh đứng gần cô như thế này.
Âm thanh xung quanh hơi ồn ào, có lẽ sợ cô không nghe rõ, Cố Ngộ hơi cúi
người ghé sát tai cô nói: "Sắp đến năm mới rồi."
Bên tai tiếp tục vang lên tiếng đếm ngược: "Năm - bốn -"
"Thang Ninh." Cố Ngộ lần đầu tiên gọi tên cô bằng giọng dịu dàng đến vậy.
"Ba - hai - một-"
"Chúc mừng năm mới."
Giọng anh hòa vào tiếng nhạc nền sôi động.
Lúc này, ở một nơi xa xôi nào đó, một tràng pháo hoa bùng lên.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, trên bầu trời nở rộ một đóa pháo hoa vàng rực rỡ.
Rực rỡ hoa lệ, sao trời như sôi sục.
Pháo hoa từ từ rơi xuống từ trên trời, như một cơn mưa rào kiêu ngạo và hung
hăng.
Chiếu sáng cả thế giới một cách trong suốt.
Sự tồn tại ngắn ngủi của pháo hoa có thể nhấn chìm rất nhiều bí mật.
Có những điều cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Ví dụ, cô đang ngắm pháo hoa, còn anh đang ngắm cô.
Thang Ninh xem pháo hoa xong, tầm nhìn dần dần hạ xuống, rơi vào khuôn mặt
anh.
Anh đang hạ mắt nhìn cô, đôi mắt trong veo, như đêm trăng giữa mùa hè.
Ánh trăng hôn lên xương mày anh, người trước mắt đẹp đến mức có phần
không thực.
Thang Ninh nhận ra mình đã nhìn đối phương đến mê mẩn, hoàn hồn lại và nở
nụ cười ngọt ngào lộ ra lúm đồng tiền hiếm hoi: "Chúc mừng năm mới, anh Cố
Ngộ.”