Suy nghĩ của Cố Ngộ bị gián đoạn bởi cuộc gọi vừa rồi, anh đang cố nhớ lại
vừa nãy đã nói đến đâu.
Anh vừa định mở miệng nói thì Thang Ninh đã lên tiếng trước.
"Ừm... Em không thấy gì cả."
Cố Ngộ hoàn toàn mù mờ: "Gì cơ? Tôi còn chưa nói gì mà?"
"Cuộc gọi vừa rồi..."
"À, Doãn Sam gọi hỏi khi nào tôi về, họ đang đợi tôi để tiếp tục." Cố Ngộ đột
nhiên nhận ra điều gì đó, giải thích: "À mà ‘Tiểu Tam’ là biệt danh của cậu ta."
"Hả??" Thang Ninh có cảm giác như vừa mở ra một cánh cửa thế giới mới.
"Vì cậu ta đứng thứ ba trong ký túc xá bọn tôi, lại tên là Doãn Sam, nên bọn tôi
hay gọi trêu cậu ta là "Tiểu Tam’, gọi riết thành quen." Cố Ngộ cười nói: "Cũng
không nhận ra là nghe dễ gây hiểu lầm tới vậy."
Thang Ninh không biết trả lời sao, chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng
gượng gạo.
Cố Ngộ nhìn vẻ mặt bối rối của Thang Ninh, đoán chắc cô đã nghĩ lung tung gì
đó, hỏi: "Em phản ứng lớn vậy, là bị dọa sợ à?"
Thang Ninh muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng cảm thấy phủ nhận sẽ trở nên
quá vô nghĩa.
Dù sao thì người bình thường nhìn thấy cái tên gọi này cũng sẽ không khỏi nghĩ
theo hướng đó.
Cô chỉ có thể mím môi gật đầu: "Ban đầu... Có hơi nghĩ sai lệch một chút."
"Nghĩ lệch đến đâu?" Cố Ngộ cố tình hỏi dồn.
"Thì..." Thang Ninh liếc nhìn ra ngoài, nhíu mày, như người đã sẵn sàng chịu
chết nói: "Những tình huống thường xuất hiện trên tin tức xã hội ấy."
"Cho dù là thật đi nữa... Cũng không ai lại đặt tên điện thoại trắng trợn như vậy
đâu." Cố Ngộ như nhớ ra điều gì đó, cười nói: "Nhưng cũng có thể hiểu được,
cái tên này đúng là dễ gây hiểu lầm thật, tôi nhớ trước đây có lần tôi cũng vô
tình nhắc đến ở công ty, lúc đó người đứng sau cũng sợ hãi lắm."
Thang Ninh nghĩ bụng, thật không may, người đó chính là cô.
Nhưng nghe Cố Ngộ nói vậy, có lẽ anh không nhận ra người lúc đó là cô.
Thang Ninh quyết định không tự thú.
Nếu không, bí mật cô đã coi anh là thằng tồi bắt cá hai tay trong suốt thời gian
qua sẽ bị phơi bày mất.
"Nhưng mà..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Tôi trông có giống vậy không?"
"Dạ? Giống cái gì ạ?" Thang Ninh giả vờ ngây thơ.
Cố Ngộ hắng giọng nói: "Tức là, giống kiểu... Người không có đạo đức trong
chuyện tình cảm ấy?"
Thang Ninh nghĩ anh chỉ muốn hỏi mình trông có giống thằng tồi không.
Không cần phải vòng vo tam quốc như vậy.
"Cái này, thường thì cũng không nhìn ra được đâu." Thang Ninh nghiêm túc
nói: "Chỉ là có lẽ anh cho người ta cảm giác có nhiều cơ hội hơn người bình
thường..."
Thang Ninh cũng không biết mình đang nói linh tinh gì nữa.
Nói được nửa chừng đã hối hận rồi.
Nhưng Cố Ngộ lại không hỏi thêm, chỉ cười nhẹ: "Tôi coi như em đang khen tôi
vậy."
Cố Ngộ thấy cô sợ đến mức không dám thở mạnh, quyết định không hỏi thêm
nữa: "Về nhà đi, không còn sớm nữa."
"Dạ vâng, chúc ngủ ngon, cảm ơn anh đã đãi em hôm nay." Thang Ninh mở cửa
xe với tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng ngay khi cánh cửa vừa mở ra, đột nhiên cô bị Cố Ngộ ở phía sau gọi lại.
"Khoan đã."
Thang Ninh quay đầu lại, tưởng anh còn điều gì khác cần dặn dò.
Cố Ngộ nhìn Thang Ninh với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đừng nói với Cố Lê về
việc tôi không có bạn gái nhé."
Thang Ninh chưa kịp gật đầu đồng ý thì anh đã tự nói thêm: "Coi như đây là bí
mật giữa chúng ta."
Sau khi tiễn Thang Ninh về, Cố Ngộ vẫn giữ thói quen cũ là đợi đèn nhà cô
sáng lên mới lái xe đi.
Về đến nhà rồi mà Thang Ninh vẫn chưa hoàn hồn.
Cô cẩn thận sắp xếp lại dòng thời gian kể từ khi gặp Cố Ngộ.
Đầu tiên là nghe anh gọi điện nói về "Tiểu Tam", cho rằng anh là đồ tồi, sau đó
phát hiện anh là cấp trên ở công ty, rồi lại phát hiện anh là anh trai của Cố Lê.
Dường như từ khi quen biết, có quá nhiều nhãn mác tiêu cực gắn liền với anh,
nhiều đến mức cô luôn nhìn anh với cái nhìn phiến diện.
Nhưng thực tế khi nghĩ kỹ lại, nếu bỏ qua những định kiến mà Thang Ninh gán
cho anh, Cố Ngộ chưa bao giờ có hành vi hay lời nói không phù hợp.
Tất cả chỉ là do Thang Ninh tự tưởng tượng trong đầu mà thôi.
Càng nghĩ, cô càng thấy người kỳ quặc chính là mình.
Ngay cả khi thực sự có "Tiểu Tam", ai lại đường đường chính chính nói ra như
vậy.
Thang Ninh gãi đầu gãi tai, cảm thấy mình đã gây ra một sự hiểu lầm to lớn.
May mà cô giữ kín miệng không nói với Cố Lê hay người khác, nếu không thì
danh tiếng của Cố Ngộ đã bị cô hủy hoại rồi.
Thang Ninh cảm thấy có quá nhiều thông tin cần xử lý, đầu óc rối bời, không
muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Bây giờ cô chỉ cần ngủ một giấc, và hy vọng khi tỉnh dậy sẽ xóa sạch mọi ký ức
lộn xộn về Cố Ngộ trước đây.
-
Nghỉ Tết Dương lịch ba ngày, tuy chỉ hơn ngày nghỉ cuối tuần bình thường một
ngày, nhưng chỉ một ngày thêm đó đã cho người ta cảm giác có thể lười biếng
trong kỳ nghỉ.
Có vẻ như sếp cũng muốn nhân dịp lễ hiếm hoi mà thư giãn một chút, nên cũng
không giao nhiệm vụ cho cấp dưới.
Sáng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Trần Trác gửi một tin nhắn vào nhóm [503].
Trần Trác: [Tặng ba vé xem phim "Đỉnh Cao" miễn phí, suất chiếu tối nay, ai
rảnh đi xem không.]
Tiểu Tam: [Hôm nay hẹn bạn đi đánh bóng rồi, không đi được.]
Tiền Tư Châu: [Nhà có chút việc.]
Trần Trác: [@Cố Ngộ còn cậu thì sao?]
Cố Ngộ thường chỉ trả lời khi bị tag.
Cố Ngộ: [Ba vé? Cậu muốn tôi đi xem với ai?]
Trần Trác: [Tùy cậu, ba mẹ cậu chẳng hạn, tôi vốn định đi xem với ba mẹ.]
Cố Ngộ: [Ba mẹ tôi đi du lịch rồi]
Trần Trác: [Vậy tìm hai cô gái đã theo đuổi cậu trước đây đi.]
Cố Ngộ: [...]
Trần Trác: [Ầy, tối nay tôi có bữa tiệc phải đi mà tôi quên mất, không xem thì
phí lắm, thôi tôi mặc kệ đó, ba vé này tặng cho cậu, cậu ra đường kéo đại hai
người đi xem cũng được.]
Nói xong Trần Trác gửi một mã QR.
Bình thường Cố Ngộ rất ít đi xem phim, anh cảm thấy việc đi xa đến rạp chiếu
phim để xem một bộ phim hai tiếng rồi lại đi xa về nhà rất lãng phí thời gian và
vô nghĩa.
Nhưng quan trọng hơn là không tìm được người đi xem cùng.
Đàn ông con trai với nhau làm gì có nhiều tình cảm như thế, anh luôn nghĩ thực
ra trọng tâm của việc xem phim không phải là xem một bộ phim, cũng không
phải phim có hay hay không.
Mà phần lớn đó là một cách giao tiếp xã hội giải tỏa áp lực giữa những người
trẻ ngày nay.
Khi nhận được vé xem phim, anh liền nhớ ra anh vừa mới nhắc đến bộ phim
này với Thang Ninh và Cố Lê ngày hôm qua.
Anh lập tức chuyển tiếp mã QR cho Cố Lê.
Quả Lê: [?]
Mint: [Trần Trác mời em đi xem đấy]
Quả Lê: [Không phải chỉ có em và anh ấy đi xem chứ? Anh ấy có ý đồ gì
không?? [sợ hãi]]
Cố Ngộ lười gõ nhiều chữ, nên trực tiếp bấm ghi âm: "Không phải, cậu ta vốn
định đi xem với ba mẹ, nhưng có việc đột xuất nên không đi được, nếu em rảnh
thì đi xem với bạn em đi."
Quả Lê: [Được ạ được ạ, em vừa hỏi Thang Ninh rồi, nếu cậu ấy rảnh thì tối
nay em và cậu ấy sẽ đi, vậy nhờ anh cảm ơn anh Trác giúp em nhé.]
Cố Ngộ suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: [Ba vé]
Quả Lê: [Vậy thì tốt, có thể ngồi thoải mái hơn.]
Có vẻ như cô ấy hoàn toàn không hiểu ý của anh.
Cố Ngộ thẳng thắn trả lời: [Thà để trống còn hơn mời anh à?]
Quả Lê: [Hả?? Anh cũng muốn đi à?]
Mint: [Nghe nói phim hay mà]
Quả Lê: [Ồ, vậy thì được.]
Thấy chữ như thấy mặt.
Dù không nhìn thấy biểu cảm hay nghe thấy giọng điệu của cô ấy, Cố Ngộ vẫn
có thể cảm nhận được vẻ ghét bỏ trên mặt cô ấy hiện giờ.
Cố Ngộ giả vờ từ chối: [Làm tài xế miễn phí cho các em, mời các em ăn miễn
phí mà còn không vui à? Thôi không đi nữa]
Quả Lê: [Đừng đừng đừng, anh trai thần tiên của em là tuyệt vời nhất, em rất
muốn đi xem phim cùng anh~~~]
Quả nhiên, trước mặt người trả tiền, Cố Lê biết cúi biết ngẩng.
Miễn là đối phương có giá trị lợi dụng, cô ấy có thể nịnh bợ đủ kiểu.
Chỉ khi sắp ra cửa Cố Lê mới nhắn tin báo cho Thang Ninh rằng Cố Ngộ cũng
sẽ đi.