Thế là hai người có bạn đồng hành trong thai kỳ, cũng không cô đơn nữa.
Mỗi ngày Cố Ngộ đều giúp Thang Ninh làm rất nhiều việc, tra cứu nhiều tài
liệu, thai kỳ cần chú ý những gì, sẽ gặp những vấn đề gì, cần chuẩn bị trước để
đến lúc đó không căng thẳng.
Giai đoạn đầu Cố Ngộ mua một số dầu chống rạn da, canxi chống chuột rút cuối
thai kỳ.
Cũng dần dần bắt đầu mua một số thứ có thể sẽ dùng đến sau khi sinh con, từ
nhỏ đến lớn như khăn giấy ướt tã lót hay giường cũi máy hút sữa.
Biết Cố Lê cũng mang thai, anh tiện tay mua giúp Cố Lê một bộ cùng loại.
Đầu thai kỳ, Thang Ninh tìm hiểu đơn giản một số phản ứng khi mang thai, nói
là sẽ có ốm nghén rất nặng.
Cô báo trước tình hình với Châu Vũ, còn nói nếu thực sự có lý do khách quan
về cơ thể thì cô xin phép được làm việc tại nhà và đã được Châu Vũ đồng ý.
Nhưng suốt quá trình mang thai, Thang Ninh đều rất bình thường, hầu như
không có phản ứng gì, chỉ thỉnh thoảng buồn nôn vài lần, ăn uống kém đi chút
chứ chưa nghén lần nào.
So ra, Cố Lê khổ hơn, cô ấy phải trải qua đủ mọi vấn đề.
Đầu thai kỳ, mỗi ngày cô ấy nôn không ngừng, cảm giác một ngày 24 tiếng như
đi tàu biển, không ăn được gì, ngửi gì cũng buồn nôn.
Một ngày có thể nôn hơn chục lần, nôn đến khi dạ dày không còn gì, chỉ còn
mật vẫn tiếp tục, cả người kiệt sức nằm liệt trên giường, hoàn toàn không thể tự
chăm sóc bản thân.
Ngược lại, Thang Ninh vẫn tăng ca họp hành mỗi ngày, như thể sức chiến đấu
chẳng giảm chút nào.
Thang Ninh cảm thấy mình ngoài việc thay đổi khẩu vị ăn uống ra thì chẳng
khác gì lúc chưa mang thai.
Nhưng đến giữa và cuối thai kỳ, vì bụng to lên nên hơi bất tiện.
Cô vẫn đi làm ở công ty mỗi ngày như thường, kiên trì đến một tháng trước
ngày dự sinh thì Thang Ninh mới bắt đầu làm việc tại nhà.
Nhưng có vẻ đây là thao tác thông thường của luật sư, trước đây họ có một đối
tác mà đến tận một ngày trước khi sinh vẫn làm việc ở công ty, tử cung bắt đầu
co thắt rồi vẫn còn trả lời email.
Đúng là hình mẫu nữ cường nhân.
Tháng cuối cùng, Thang Ninh nghiêm túc bước vào giai đoạn cuối cùng chuẩn
bị sinh nở.
Từ lúc mới mang thai, Thang Ninh đã chuẩn bị sinh thường, nghe nói như vậy
dễ hồi phục, hơn nữa giờ tiêm gây tê có thể giảm 80% cảm giác đau, sinh
thường thì sinh xong sẽ không đau nữa.
Mổ đẻ thì lúc sinh không đau lắm, nhưng sinh xong sẽ đau kinh khủng.
Thang Ninh thấy vẫn nên đau một lần cho xong.
Để sinh thường thuận lợi, Thang Ninh nghe lời bác sĩ, mỗi ngày kiên trì đi mười
nghìn bước, duy trì lượng vận động nhất định.
Mỗi ngày cho dù có làm xong việc hay không, sau khi ăn tối xong Cố Ngộ đều
kiên quyết dẫn cô đi dạo.
Lúc đầu Thang Ninh còn tự nguyện đi, sau này bụng to lên, cơ thể bắt đầu cảm
thấy mệt mỏi nên cô đâm ra lười, không muốn đi nữa.
Sau đó Cố Ngộ đưa ra chính sách, mỗi ngày dẫn Thang Ninh đi dạo các trung
tâm thương mại, nhiệm vụ mỗi ngày là phải mua ít nhất 1000 tệ đồ, không mua
đủ không được về.
Lúc đầu Thang Ninh còn mua một số đồ sau này em bé sinh ra sẽ dùng đến, coi
như là giết thời gian, nhưng về sau đồ đạc đã mua gần đủ rồi, hơn nữa những
trung tâm thương mại đó cũng chán không còn mới mẻ nữa, cô bắt đầu mua hộp
quà thú nhồi bông bí mật.
Nói cho hay thì là để tiêu hết tiền nhưng thực chất là do cô lười đi, nên mỗi lần
đến cửa hàng hộp quà bí mật mua xong là đi về luôn.
Không thể không nói, mỗi ngày phải tiêu hết một nghìn tệ thực sự không dễ như
tưởng tượng.
Nhưng lại cảm thấy khá sướng.
Trải nghiệm cuộc sống hào môn phiên bản giá rẻ.
Giữa thai kỳ, Thang Ninh bắt đầu thèm ngọt, hội thoại trong tin nhắn hàng ngày
với Cố Lê là cô nói muốn ăn đồ ngọt, cô ấy nói cũng muốn ăn, rồi hai người
quyết định hẹn nhau đi ăn vụng.
Mang thai không được ăn quá nhiều đường vì sẽ bị tiểu đường thai kỳ, nên bác
sĩ dặn phải tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn, hoa quả cũng không nên ăn loại có
nhiều đường.
Bình thường Cố Ngộ và Trần Thạc quản việc này khá nghiêm, thế nên trong nhà
sẽ không xuất hiện đồ có nhiều đường.
Chủ yếu là do bị bác sĩ dọa, nói tiểu đường thai kỳ có nguy cơ nguy hiểm đến
tính mạng.
Tóm lại những việc không có lợi cho mẹ và con, hai người đàn ông đều kiên
quyết chống đối.
Trước đây Thang Ninh rất thích uống đồ ngọt, giờ mang thai khi nghe đến hai
chữ "trà sữa" là mắt sáng lên.
Để cùng cô "cai nghiện", từ khi cô mang thai, Cố Ngộ cũng chưa từng uống một
ly cà phê nào.
Không nỡ để cô làm người duy nhất phải kiểm soát miệng ăn vì mang thai, nên
anh sẽ cùng cô đồng cảm cộng khổ trong phạm vi có thể.
Nhưng mặc dù Thang Ninh không kiểm soát được cảm giác thèm ăn ngọt,
nhưng cô vẫn có khả năng tự kiềm chế.
Cố Lê thì không được rồi, mỗi ngày khóc lóc đòi uống trà sữa khiến Trần Thạc
đau hết cả đầu, hoàn toàn bó tay với cô ấy.
Một mặt, anh ta lo lắng sẽ gây ra vấn đề gì về sinh lý, mặt khác lại xót cô ấy.
Đầu thai kỳ Cố Lê nôn điên cuồng, cân nặng giảm xuống mức thấp nhất trong
lịch sử, Cố Lê nói để bù lại cân nặng trước đó thì nhất định phải ăn điên cuồng
trong giai đoạn giữa thai kỳ khi khôi phục khẩu vị.
Nhưng dù sao Cố Lê cũng là nóc nhà, cuối cùng Trần Thạc cũng chỉ có thể
chiều theo ý cô ấy.
Cho đến cuối cùng vẫn là sau một lần khám thai suýt không đạt tiêu chuẩn mới
ngoan hơn.
Người ta nói chua con trai cay con gái, hai người có vẻ không thích chua cũng
không thích cay.
Chỉ thích ăn ngọt.
Cố Ngộ đùa, thích ăn ngọt như vậy, chắc chắn sau này sẽ sinh ra một cô bé ngọt
ngào.
Hai người không có kỳ vọng gì đối với giới tính của con, tóm lại chỉ cần là con
mình thì đều thích cả, cho đến giờ khi mua đồ hai người đều mua một là trung
tính hai là không tiếc tiền mua cả đồ bé trai và bé gái.
Từ khi mang thai, Tống Mạn Tư không cho phép hai người ăn cơm ngoài nữa,
mỗi tối đều gửi cơm gửi thức ăn đến cho hai nhà.
Phải nói, ở cạnh nhà nhau thực sự rất tiện, mỗi lần muốn đến thăm sẽ không
phải đi qua đi lại giữa hai nhà.
Hơn nữa thời gian mang thai của hai người sêm sêm nhau, đến lúc đó rất nhiều
việc có thể làm cùng nhau, cũng có thể cùng chăm sóc con cái, quả thực là quá
hoàn hảo.
Một trưa nọ, Trần Thạc và Cố Ngộ đều đang làm việc, Tống Mạn Tư gửi cơm
trưa cho hai người, rồi nhìn cái bụng rõ ràng đã to hơn một vòng của Thang
Ninh, nói: "Chà, Ninh Ninh, tháng sau đủ tháng rồi phải không con?"
Thang Ninh vuốt bụng mình nói: "Dạ đúng rồi mẹ, là ngày mười tám tháng
sau."
"Sắp rồi sắp rồi!" Tống Mạn Tư xoa xoa tay: "Đã chuẩn bị hết đồ đạc chưa?
Còn thiếu gì không, có thiếu thì cứ nói với mẹ, để mẹ đi mua."
Thang Ninh cũng không muốn Tống Mạn Tư lo lắng quá, rất bình thản an ủi:
"Đã chuẩn bị gần xong hết rồi mẹ, bọn con cũng đã đặt trung tâm ở cữ rồi, mẹ
yên tâm đi ạ."
Tống Mạn Tư vẫn lộ vẻ lo lắng: "Trung tâm ở cữ có đáng tin cậy không?"
"Ôi, đáng tin đáng tin, con cũng đặt trung tâm ở cữ mà." Cố Lê vừa cắn một
miếng đùi gà to vừa nói: "Bây giờ trung tâm ở cữ rất cao cấp, cơm cữ con nhìn
ảnh thôi đã chảy nước miếng rồi, hơn nữa trong đó toàn người chăm sóc sau
sinh chuyên nghiệp, đều là dịch vụ trọn gói rất đầy đủ."
Tống Mạn Tư vẫn hơi do dự: "Con thì không sao, nhưng để người khác chăm
sóc Ninh Ninh thì mẹ yên tâm sao nổi..."
Nghe câu này, Thang Ninh cảm thấy rất ấm áp: "Không sao đâu mẹ, đến lúc đó
mọi người có thể đến thăm con và bé mỗi ngày mà."
Tống Mạn Tư kéo tay Thang Ninh: "Vậy có thể ở lại ban đêm không, để mẹ qua
chăm con nhé, mẹ sợ họ chăm không tốt, dù sao cũng không phải người nhà,
chắc chắn sẽ chăm sóc không tỉ mỉ bằng nhà mình, hơn nữa vừa sinh xong cũng
nhiều việc bất tiện, mẹ sợ lúc đó con lại không tiện nhờ người khác."
"Ôi, mẹ..." Cố Lê kéo dài giọng, ngắt lời: "Mẹ cứ nghỉ ngơi lấy sức đi, đến lúc
hai đứa con cùng sinh mẹ làm sao chăm sóc cho xuể?"
"Có gì đâu, chăm một đứa cũng là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm mà." Tống
Mạn Tư tự hào nói: "Coi như chăm sinh đôi ấy mà."
Đối với chuyện sinh nở, có vẻ Thang Ninh là người bình tĩnh nhất trong tất cả
mọi người.
Từ mấy tháng trước Cố Ngộ đã chuẩn bị xong túi đồ sinh nở, tối nào cũng nghe
tim thai, còn tìm hiểu đủ loại chiến lược.
Nghe nói cuối thai kỳ rất khó chịu, ngoài bụng to ngủ không thoải mái ra thì
còn rất dễ bị chuột rút.
Nhưng vì bổ sung canxi từ rất sớm nên Thang Ninh không bị chuột rút.
Ngược lại, Thang Ninh cảm thấy càng về sau càng tràn đầy sức lực, tính cách cô
thuộc kiểu rảnh rỗi thì lại thấy khó chịu nên vẫn làm việc đến tận ngày dự sinh.
Tối cô cảm thấy bụng hơi khó chịu, vốn nghĩ có thể là đau bụng đi ngoài.
Không ngờ phát hiện trên quần có máu.
Cô biết đây là điềm báo sắp sinh.
Quả nhiên, chưa đầy một tiếng, cô đã bắt đầu cảm thấy co thắt tử cung.
Cố Ngộ cũng lập tức cầm túi đồ sinh nở, liên lạc với bệnh viện, đưa Thang Ninh
lên xe.
Thực ra lúc đầu cơn đau vẫn trong phạm vi có thể chịu được.
Cho đến khi đến bệnh viện, Thang Ninh vẫn cảm thấy hoàn toàn không khoa
trương như tưởng tượng, cũng chỉ giống cảm giác đau bụng kinh hay đau bụng
đi ngoài bình thường.
Chỉ là tần suất và mức độ đau đớn bắt đầu tăng dần khiến người không sợ đau
như Thang Ninh cũng không chịu nổi.
Vì mở cổ tử cung khá chậm, bác sĩ tính toán còn lâu mới sinh, hơn nữa cũng
không thích hợp để tiêm thuốc giảm đau ngay bây giờ.
Thang Ninh chỉ có thể chịu đựng, cơn đau như vậy kéo dài cả đêm, may mà
sáng hôm sau bác sĩ kiểm tra xong phát hiện có thể sắp xếp tiêm thuốc giảm đau
rồi.
Thực ra mức độ đau đớn không đến mức khiến Thang Ninh suy sụp, chỉ là kéo
dài quá lâu, cả đêm bị cơn đau này hành hạ khiến Thang Ninh cảm thấy kiệt
sức.
Hơn nữa bác sĩ nói vì nước ối của cô vẫn chưa vỡ, mở cổ tử cung cũng khá
chậm, dự đoán còn phải đợi đến tối nay mới sinh.
Thang Ninh cảm thấy nếu cứ đau như vậy đến tối, chắc chắn sẽ không còn sức
để sinh, nên yêu cầu bác sĩ tiêm thuốc giảm đau.
Sau khi tiêm thuốc giảm đau, cô cảm thấy phần lớn cảm giác đau trong cơ thể
thoáng chốc được phân tán.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thán thuốc giảm đau là phát minh vĩ đại nhất thế giới.
Bác sĩ nói sau khi tiêm thuốc giảm đau chỉ cần đợi là được, nói bây giờ cô mới
mở 3cm, còn phải đợi lâu, bảo cô có thể nghỉ ngơi một lúc trước.
Thang Ninh thực sự rất mệt, nhưng cô không ngủ được.
Cô rất mong đợi lần gặp mặt đầu tiên với con mình.
Thực ra trước đây cô không mong đợi sự ra đời của đứa bé đến thế.
Nhưng từ khi phát hiện mình mang thai, cô cảm thấy lúc nào mình cũng nhớ
đến đứa con trong bụng.
Có lẽ phụ nữ chỉ khi thực sự làm mẹ mới có thể cảm nhận được thế nào là tâm
linh tương thông giữa mẹ con.
Những thứ cô từng quan tâm như công việc, thăng chức, vóc dáng, ngoại hình,
thế giới hai người với Cố Ngộ, và những cái tôi có thể mất đi...
Dường như lúc này đều không đáng kể.
Có thể có đứa con của mình và người yêu là một cảm giác thỏa mãn chưa từng
trải qua.
Các nữ hộ sinh lần lượt vào kiểm tra tình trạng cơ thể của Thang Ninh.
Cuối cùng nói đã gần mở 10cm, có thể chuẩn bị đón em bé rồi.
Khi nữ hộ sinh ra ngoài chuẩn bị, Thang Ninh cúi đầu nhìn bụng mình.
Đây là ngày cuối cùng bé còn ở trong cơ thể cô.
Thấy Thang Ninh không có động tĩnh gì, Cố Ngộ ngồi xuống bên cạnh nắm tay
cô nói: "Sao vậy em? Đang nghĩ gì thế?"
"Em đang nghĩ... Mình vẫn chưa quyết định tên cho con."
Trước đây hai người đã nghĩ ra vài cái tên, nhưng không hài lòng với cái nào cả.
Cuối cùng lấy lý do "vẫn chưa xác định trai hay gái", thuận lý thành chương gác
chuyện này lại.
Sau đó Thang Ninh tự mình lật từ điển các thứ, nhưng cảm thấy không có cái
tên nào tạo cho cô cảm giác đặc biệt.
Có lẽ đến lúc đó sinh ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy mặt bé sẽ có cảm hứng.
"Tên của con... Sau này anh nghĩ thêm vài cái..."
"Là gì?" Thang Ninh vừa hỏi xong, đã thấy vài nữ hộ sinh đẩy cửa vào.
Thế trận đó khiến Thang Ninh cảm giác mình sắp lên chiến trường.
Chủ đề đang nói dở vừa rồi đột ngột dừng lại.
Nữ hộ sinh vẫn rất thân thiện nói với Thang Ninh: "Đừng quá căng thẳng, lát
nữa theo nhịp của chúng tôi, rất nhanh sẽ thuận lợi sinh em bé ra thôi."
Thang Ninh gật đầu, nắm chặt chăn bên cạnh: "Vâng, được ạ."
Nữ hộ sinh liếc nhìn Cố Ngộ bên cạnh: "Anh có thể ở bên cạnh hoặc đợi bên
ngoài."
"Tôi sẽ ở trong với em ấy." Cố Ngộ nắm tay Thang Ninh, truyền sức mạnh cho
cô.
"Vâng, được ạ."
Nữ hộ sinh cho anh một ánh mắt, dường như đang khẳng định Cố Ngộ là một
người đàn ông tốt.
Quá trình sinh nở không đau đớn như tưởng tượng.
Chỉ là vì tiêm thuốc giảm đau nên không có cảm giác gì, Thang Ninh không thể
dùng sức.
Cô nghe thấy nữ hộ sinh nói vô số lần "Cố lên! Cố lên! Sắp ra rồi!"
Lúc kiệt sức, vừa định buột miệng: "Còn cần bao lâu nữa!"
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng khóc vang dội của em bé.
Nữ hộ sinh bế bé đặt vào lòng Thang Ninh.
Cô nhìn rõ khuôn mặt này, trắng trẻo mềm mại, trông như một viên kẹo bông.
Bé khóc một lúc, sau đó dường như cảm nhận được đang ở bên mẹ liền yên lặng
lại, có vẻ đã ngủ.
Thang Ninh và Cố Ngộ cứ thế im lặng nhìn con mình.
Hồi lâu, Thang Ninh mới lên tiếng, giọng hơi nghẹn ngào: "Là bé gái nè."
Cố Ngộ nhìn bé một cái, rồi nhìn Thang Ninh: "Ừm, đẹp quá, giống em."
Lúc này Thang Ninh mới nhớ ra chủ đề đang nói với Cố Ngộ trước khi sắp sinh:
"Vậy mình đặt tên là gì đây anh?"
"Cố Thư Ý." Cố Ngộ nói: "Như vậy sau này thầy cô và bạn bè của bé nhìn là
biết đây là con của anh và em rồi."
"Cố Thư Ý..." Thang Ninh đọc lại.
Quả thực là một cái tên rất hay.
Cảm giác sẽ là một cô bé rất dịu dàng đáng yêu.
"Vậy sau này gọi là Thư Ý nhé." Thang Ninh dùng ngón tay rất nhẹ chạm vào
chóp mũi bé: "Cảm ơn con đã chọn mẹ làm mẹ của con, chào mừng con đến với
gia đình chúng ta, con gái cưng của ba mẹ."