Mục lục
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Cố Lê về đến nhà, Cố Tránh và Tống Mạn Tư đang ngồi thoải mái trên ghế

sofa xem tivi.

Hai ông bà đang xem một bộ phim hài tình huống mừng năm mới năm ngoái,

cười rất vui vẻ.

Cố Lê thấy tâm trạng hai người không tệ, nên lại gần ngồi cạnh họ: "Ba, mẹ,

đang xem gì vậy?"

Tống Mạn Tư đưa quả cam trên bàn cho Cố Lê: "Một bộ phim, khá hay đấy,

con muốn xem cùng không?"

"Được ạ, được ạ." Cố Lê vừa bóc vỏ cam vừa liếc nhìn hai người.

Lúc này đúng lúc đến một tình huống hài hước, hai người vỗ đùi cười lớn.

Cố Lê thấy thời cơ đã đến, hắng giọng nói: "À, ba mẹ này, sau này tối nào con

cũng phải đi cùng Thang Ninh đến quán bar biểu diễn!"

Hai người đồng loạt chuyển ánh mắt từ tivi sang mặt Cố Lê: "Cái gì?"

Giọng điệu này như kiểu đang nói "Con nói lại lần nữa xem?".

Khiến khí thế người ta lập tức giảm xuống trầm trọng.

Giọng Cố Lê nhỏ đi nhiều: "Là... Bọn con muốn đến quán bar, hát cùng với ban

nhạc ở đó."

"Không được!" Cố Tránh dứt khoát nói: "Quán bar là nơi ô uế, không được đi!"

"Ôi ba, quán bar bây giờ khác với những hộp đêm ba nghĩ lắm, thực ra nó chỉ là

một nhà hàng ăn uống, có người biểu diễn ca hát thôi, bây giờ người ta gọi đó là

LIVE HOUSE." Cố Lê cố gắng kiên nhẫn giải thích.

"Con đừng nói nữa, ba không đồng ý." Cố Tránh từ chối thẳng thừng không

chút nể tình: "Con gái con đứa, sao có thể đi những nơi như thế được."

Cố Tránh là một người đàn ông khá truyền thống, ông là lãnh đạo cấp cao của

một doanh nghiệp nhà nước, thời đó hiếm có sinh viên đại học, nhưng ông đã

tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, vừa tốt nghiệp đã kết hôn lập gia đình, vào làm

việc tại một doanh nghiệp nhà nước rất tốt, nên trong thế giới của ông, con cái

ông nên đi theo con đường do mình sắp xếp, từng bước một.

Cố Ngộ đã vào làm lãnh đạo cấp cao tại công ty internet tốt nhất trong nước, Cố

Lê vào làm ở bộ phận pháp chế của một công ty dược phẩm cũng tốt không

kém.

Theo ông, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ và theo đúng quỹ đạo ông đã dự định.

Ông không muốn và không cho phép bất cứ điều gì đi chệch hướng.

Tống Mạn Tư hiểu Cố Tránh, biết ông sẽ không nhượng bộ trong vấn đề này,

chỉ có thể cố gắng hòa giải không khí giữa hai người: "Sao Thang Ninh lại

muốn đi nhỉ, không phải con bé là một cô gái rất điềm đạm sao? Lúc chuyển ký

túc xá mẹ có gặp con bé vài lần, cảm thấy con bé ấy rất dịu dàng mà."

"Nhưng cậu ấy thực sự hát rất hay!" Nhắc đến Thang Ninh, cả người Cố Lê lập

tức phấn chấn lên: "Cậu ấy là người hát hay nhất con từng nghe."

"Thế cũng không thể đi những nơi như quán bar được!" Cố Tránh lấy giọng

giáo huấn: "Con gái đến những nơi đó, còn ra thể thống gì!"

"Đúng vậy..." Tống Mạn Tư lo lắng nhìn Cố Lê: "Hơn nữa buổi tối cũng không

an toàn."

"Cái này ba mẹ yên tâm, con đã hỏi anh con rồi, con sẽ nhờ anh ấy đến đón con,

như vậy ba mẹ yên tâm chưa?"

"Con không biết hằng ngày anh con bận rộn thế nào sao? Sao con cứ gây thêm

phiền phức cho anh con vậy? Đừng có hư như vậy!" Dường như Cố Tránh đã

hết kiên nhẫn, thái độ kiên quyết muốn chấm dứt chủ đề này.

"Ba! Từ nhỏ đến lớn ba bảo con làm gì con làm nấy, cấp 3, đại học và cả công

việc con đều nghe theo sắp xếp của ba! Ba có thể hỏi con thực sự thích gì được

không? Đây có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu chứ, sao ba lại cổ hủ như vậy!"

Cố Lê ném quả cam ăn dở lên bàn rồi quay về phòng.

Mặc dù điều này giống như Cố Lê đã dự đoán, dù cho vốn dĩ cũng không có kỳ

vọng gì.

Nhưng cô ấy vẫn không nhịn được cảm thấy thất vọng.

Từ nhỏ đến lớn, cách giải quyết khi Cố Lê nổi cáu đó chính là: Không ăn cơm.

Miễn là không đói chết là được.

Thông thường cuối cùng Tống Mạn Tư sẽ xót con mà nhượng bộ trước.

Mỗi ngày sau khi tan làm, Cố Lê đều lén ăn một chút gì đó, rồi vừa về nhà là

đóng cửa nhốt mình trong phòng.

Tống Mạn Tư gõ cửa thế nào cũng vô ích.

Mỗi lần Cố Lê im lặng như vậy, Tống Mạn Tư đều sẽ liên lạc với cô ấy trong

nhóm WeChat gia đình.

@Mẹ: [Lê Lê, ra ăn cơm nào.]

@Quả Lê: [Không ăn, con ăn không vô!]

@Mẹ: [Con đã không ăn cơm tối ba ngày rồi, sao mà được chứ?]

@Quả Lê: [Thà chết đói còn hơn! Dù sao con cũng không có tư cách theo đuổi

ước mơ của bản thân mình! Sống làm gì nữa!]

Gửi tin nhắn xong, Cố Lê nhìn chằm chằm màn hình chờ Tống Mạn Tư trả lời.

Bất ngờ, một thông báo tin nhắn chưa đọc hiện lên ở góc trái trên cùng.

Cố Lê thoát khỏi nhóm chat gia đình, quay lại giao diện trò chuyện, không ngờ

là Cố Ngộ nhắn tin cho cô ấy.

Mint: [Em cãi nhau với ba mẹ à?]

Quả Lê: [Vẫn là chuyện ca hát trong quán bar đó]

Mint: [Anh đã nói là ba mẹ sẽ không đồng ý mà]

Quả Lê: [Thà chết còn hơn, sống có ý nghĩa gì]

Mint: [Đừng nói những lời không may mắn]

Quả Lê: [Haiz, chỉ là em thấy chán nản quá, hiếm khi có được một ước mơ…]

Mint: [Không phải là ước mơ của bạn em sao?]

Cố Lê đành chịu, ngay cả lúc này mà cũng phá đám cho được, cô ấy chỉ có thể

thuận miệng trả lời: "À, đúng đúng, đó là ước mơ chung của em và cậu ấy, anh

cũng đã nghe cậu ấy hát rồi đúng không, hay! Thật! Đúng! Không!]

Cố Ngộ có thể cảm nhận được sự phấn khích của Cố Lê qua màn hình.

Anh không muốn chiều theo Cố Lê để cô ấy tìm được điểm đột phá, nhưng

cũng không thể trái lòng nói là không hay.

Anh chỉ đành dịu dàng gợi ý cho Cố Lê cách giải quyết: [Em cũng biết ba là

người ăn mềm không ăn cứng, em không thể cứng đầu với ông ấy, phải chạm

vào điểm yếu của ông ấy]

Cố Lê phấn khích lên: [Làm bằng cách nào ạ?]

Cố Ngộ còn có việc phải làm, không có thời gian để đối phó với cô bé này,

miễn cưỡng đáp: [Tự em nghĩ đi]

Nhưng bây giờ Cố Ngộ chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Cố Lê, sao

cô ấy có thể dễ dàng buông tha cho Cố Ngộ được.

Cố Lê gửi một biểu tượng cảm xúc chú chó cầu xin: [Làm ơn đi mà, anh trai tốt

của em]

Cố Ngộ không trả lời.

Quả Lê: [Anh, anh giúp em lần này đi, em hứa sau này mỗi dịp lễ Tết, nếu anh

bị hối thúc chuyện hôn nhân thì em sẽ bao che cho anh]

Quả Lê: [Sau này ba mẹ hỏi về chuyện tình cảm của anh, em sẽ liều chết tấn

công, kéo hỏa lực về phía mình]

Cố Ngộ vẫn không trả lời.

Quả Lê: [Sau này em nhất định sẽ đặt chị dâu lên hàng đầu, không tranh sủng

với chị dâu]

Quả Lê: [Từ hôm nay trở đi tiền tiêu vặt của em giảm một nửa]

Cố Ngộ vẫn không trả lời.

Quả Lê: [Anh, người tốt cả đời bình an, anh có khả năng thực hiện ước mơ của

hai cô gái! Anh chính là siêu nhân!]

Cố Lê biết, anh trai cô ấy sẽ không chịu được trước những lời nịnh hót như vậy.

Nhưng Cố Lê lại không biết, Cố Ngộ chỉ vừa mới đi rót một cốc nước quay về

mà thôi.

Vừa về đã thấy Cố Lê gửi hơn chục tin nhắn.

Thực ra ngay từ đầu Cố Ngộ đã không định bỏ mặc Cố Lê, bây giờ cô ấy còn

đưa ra nhiều điều kiện bổ sung như vậy, thật sự rất khó từ chối.

Mint: [Được rồi, giờ anh nói em gửi nhé]

Ai ngờ Cố Lê lại trực tiếp gọi điện thoại đến.

Cố Ngộ nhận điện thoại, khẽ đáp "Sao thế?"

"Anh, đừng phiền phức như vậy nữa, anh đổi ảnh đại diện và tên WeChat với

em đi, anh trực tiếp giúp em gửi là được rồi!" Cố Lê hợp tình hợp lý nói.

Cố Ngộ cảm thấy vô lý: "Sao? Thuê anh làm người đại diện cho em à?"

"Ây da, nếu không thì phiền phức lắm, dù sao ở trong nhóm ba mẹ chỉ nhìn ảnh

đại diện chứ đâu biết ai với ai đâu, anh chỉ cần đổi với em rồi giả vờ là em

không phải là được rồi sao?"

"Em còn chỉ huy anh nữa à?" Cố Ngộ nghiêng đầu, tựa cằm vào nắm tay: "Rốt

cuộc là ai nhờ ai vậy?"

"Đã thương thì thương cho trót, làm người tốt thì làm cho đến cùng, làm ơn đi

mà anh!" Cố Lê vừa nói vừa thao tác trên điện thoại: "Được rồi, em đã đổi xong

rồi, giao cho anh đấy, cố lên nha anh!"

Cố Ngộ còn muốn nói gì đó, nhưng đối phương đã cúp máy.

Cố Ngộ nhìn màn hình điện thoại, ảnh đại diện và tên của đối phương đã được

đổi giống hệt như của mình.

Có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Mint: [Anh, em gửi ảnh đại diện trước đây của em cho anh nè.]

Mint: [Hình ảnh]

Cố Ngộ đành phải đổi ảnh đại diện và tên.

Mở nhóm gia đình, trong khoảng thời gian họ gọi điện lúc nãy, Cố Tránh và

Tống Mạn Tư đã nói chuyện khá nhiều trong nhóm.

Nội dung chủ yếu là Cố Tránh nói "Mặc kệ nó, thích ăn thì ăn" và Tống Mạn Tư

lo lắng "Không ăn cơm sao được".

Thông thường, hai người họ sẽ không kéo lên xem lịch sử trò chuyện.

Có lẽ việc đổi danh tính sẽ không bị phát hiện.

Cố Ngộ thử gửi tin nhắn trong nhóm bằng tên của Cố Lê.

Quả Lê: [Ba, mẹ, con không cố ý không ăn cơm đâu, chỉ là thực sự con không

có khẩu vị, con rất thất vọng.]

Tống Mạn Tư quả nhiên không phát hiện ra điều gì bất thường, lập tức trả lời:

[Con yêu à, có chuyện gì thì nói cho rõ, ra ăn cơm trước được không?]

Quả Lê: [Từ nhỏ đến lớn con luôn ngoan ngoãn, cũng chưa từng gây rắc rối gì

cho ba mẹ, con là người như thế nào ba mẹ cũng biết, con hiểu ba mẹ lo lắng

cho con, nhưng ba mẹ cũng phải tin tưởng con, con sẽ bảo vệ tốt bản thân mình,

con biết điều gì tốt điều gì không tốt, con đã là người trưởng thành rồi, con

không cố tình chống đối ba mẹ, chỉ là con không biết còn cách nào để ba mẹ

ủng hộ con nữa, ba mẹ là người con quan tâm nhất, con có thể vì không muốn

ba mẹ lo lắng mà chọn không đi, nhưng con sẽ luôn nhớ đến chuyện này, nó

cũng sẽ trở thành khoảng cách giữa chúng ta, điều này khiến con rất buồn, con

nghĩ chúng ta có thể nhường nhịn lẫn nhau một bước]

Cố Lê nhìn đoạn văn dài Cố Ngộ gửi, không khỏi thán phục anh, quả là chúa tể

ngôn ngữ, cô ấy thật sự rất muốn nhấn like.

Cô ấy giả vờ là Cố Ngộ và thêm một câu: [Đúng vậy, mọi người cùng nhường

nhịn một bước.]

Nào ngờ, vừa gửi xong, cô ấy lập tức nhận được tin nhắn cảnh báo riêng từ Cố

Ngộ.

Bảo cô ấy đừng trả lời lung tung nữa.

Quả nhiên, Tống Mạn Tư là người đầu tiên thay đổi thái độ: [Con yêu à, chúng

ta nói chuyện cho rõ nhé, mẹ sẽ khuyên ba con, bây giờ ba con cũng không

phản đối gay gắt như lúc đầu nữa rồi]

Cố Ngộ thấy có cơ hội, lập tức thừa thắng xông lên, gửi một video.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK