Cố Ngộ nhẹ nhàng nắm cằm cô, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt đầy ý cười:
"Miệng ngọt thế này, phải thưởng mới được."
Nói rồi anh cúi đầu hôn xuống.
Tuy là một không gian tương đối riêng tư, nhưng tóm lại vẫn khiến người ta
cảm thấy hơi không thoải mái.
Sau khi hôn tượng trưng một lúc, Thang Ninh đặt tay lên vai anh đẩy nhẹ ra:
"Được rồi được rồi, nhiêu đây là được rồi."
Cố Ngộ từ từ mở mắt với vẻ mặt còn chưa đã: "Vậy phần còn lại khi nào bù cho
anh?"
"Phần còn lại? Phần còn lại gì nữa?"
"Làm gì có cặp đôi nào chỉ hôn có 5 giây." Vừa rồi Cố Ngộ đã đếm thời gian:
"Ít nhất phải 5 phút chứ, em còn nợ anh 4 phút 55 giây."
"Em..."
Không đợi Thang Ninh có cơ hội nói lời biện hộ, Cố Ngộ đã đẩy cô ra khỏi
phòng thử đồ, nói: "Lần sau bù nhé, được rồi, đợi anh thay đồ xong rồi đi thanh
toán."
Hai người để lại hai bộ quần áo cần mua ở tầng trên, xuống lầu bà chủ đo lấy
các số đo ba vòng, chiều dài chân tay... Cho cả hai, nói sẽ còn điều chỉnh một số
chi tiết nhỏ, một tuần sau có thể đến thử lại, nếu không vấn đề gì thì sẽ đóng gói
mang về.
Tuy nhiên tiền thì phải trả ngay bây giờ.
Cố Ngộ quẹt thẻ xong nắm tay Thang Ninh đi ra khỏi cửa hàng.
Vì vợ chưa cưới của Lăng Lệ đã mang thai, thời điểm tốt nhất cho đám cưới là
khi bụng được khoảng 4 tháng, tính ra thời gian đã rất gấp rút.
Trước đám cưới, vợ chồng Lăng Lệ mời hai người ăn một bữa cơm, vợ của
Lăng Lệ tên là Diệp Văn Tĩnh, thuộc tuýp người hiểu biết, đoan trang, dịu dàng,
hiền thục.
Vì đang mang thai nên cô ấy mặc khá kín đáo, khi đi đường Lăng Lệ luôn ở bên
cạnh bảo vệ như vệ sĩ.
Diệp Văn Tĩnh vừa nhìn thấy Thang Ninh đã cảm thấy rất thích: "Trông em
điềm đạm thật đấy."
Lăng Lệ nói: "Đây là người anh đã nhắc với em, bạn gái của Cố Ngộ, trước đây
cô ấy cũng từng thực tập ở công ty bọn anh."
Diệp Văn Tĩnh nói: "Vì chị không còn trẻ nữa, bạn bè xung quanh một là đã kết
hôn hết, hai là ở nước ngoài, nên việc phù dâu đành phải phiền em rồi."
"Không sao không sao." Thang Ninh lập tức xua tay lắc đầu: "Có điều đây là
lần đầu em làm phù dâu, nên không có nhiều kinh nghiệm."
Diệp Văn Tĩnh giới thiệu sơ qua những việc phù dâu cần làm.
Vì Thang Ninh không phải phù dâu chính, chủ yếu là vào buổi tối tiệc cưới giúp
cô dâu đón tiếp khách mời, chú ý đến kiểu tóc, váy của cô dâu và những việc
vặt vãnh khác.
Cô ấy bảo cô đừng quá lo lắng.
Trên đường về Thang Ninh liên tục tìm kiếm những điều cần chú ý khi làm phù
dâu, rất lo lắng sẽ làm hỏng việc.
Thậm chí trước đám cưới, Thang Ninh còn bị mất ngủ liên tục mấy ngày.
Cô thực sự nghi ngờ, có khi kết hôn cô cũng không căng thẳng đến cỡ này.
Mặc dù trách nhiệm của cô không nặng nề, nhưng vẫn sợ làm sai một khâu quan
trọng nào đó.
Bởi vì đám cưới chỉ diễn ra một lần trong đời của người ta, bất kỳ chi tiết nào
cũng không thể có sai sót.
Ngày cưới, Thang Ninh và Cố Ngộ đến địa điểm sớm.
Để phù hợp với chiếc váy đó, hôm nay Thang Ninh đi một đôi giày cao gót.
Bình thường khi gặp khách hàng, Thang Ninh sẽ đi giày cao gót đế xuồng, còn
đôi giày hôm nay là giày cao gót mũi nhọn do Cố Ngộ chuẩn bị cho cô.
Nghe nói là loại giày đế đỏ rất nổi tiếng.
Đôi giày này đẹp thì đẹp thật, nhưng thật sự rất khó đi.
Có lẽ để chân trông đẹp hơn, tổng thể của nó được làm rất hẹp.
Mới chỉ đi từ xe vào sảnh tiệc mấy bước, Thang Ninh đã cảm thấy gần như
không thể đi nổi nữa.
Cố Ngộ liếc nhìn chân cô, đoán được thường ngày cô ít đi giày cao gót nên đã
chuẩn bị trước: "Anh còn chuẩn bị cho em một đôi giày bệt, nếu không được thì
đổi nhé."
Thang Ninh vịn cánh tay Cố Ngộ, đau đớn nhưng vẫn cố gắng: "Không được
đâu, bộ đồ này đi với giày bệt không đẹp, em vẫn chịu được."
Cố Ngộ lặng lẽ giảm tốc độ đi của mình.
Do bộ lễ phục hai người mặc quá nổi bật, không ít người qua đường tưởng họ là
cô dâu chú rể, thậm chí có người khi đi qua còn nói với họ "chúc mừng tân
hôn".
Ban đầu còn định giải thích, về sau cứ mặc định như vậy, Cố Ngộ thậm chí còn
không ngại ngùng bày tỏ lòng biết ơn với những người chúc phúc.
Đến địa điểm chính, Thang Ninh nhìn cách trang trí của hội trường, tổng thể lấy
tông màu hồng làm chủ đạo, còn có nhiều yếu tố em bé, tất cả đều là những màu
ấm áp đầy ấm cúng, có vẻ hai người đã chuẩn bị công khai việc đã mang thai.
Đây là lần đầu tiên Thang Ninh tham dự một đám cưới chính thức, trước đây
giữa đồng nghiệp cũng chỉ là mời ăn riêng một bữa cơm, xem một vài video
đám cưới, chưa từng thực sự có mặt tại hiện trường để cảm nhận.
Cô cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất thú vị.
Tổng cộng có khoảng hai mươi bàn tròn, mỗi bàn đều ghi tên khách mời, khắp
nơi đều là hoa tươi, trên sân khấu chiếu luân phiên những bức ảnh chụp chung
của cô dâu chú rể từ khi quen biết đến nay.
Nghe Lăng Lệ nói hai người đã yêu nhau từ đại học, nên có vài tấm ảnh trông
rất cũ kỹ, có cả ảnh chụp chung khi tốt nghiệp, ảnh hai người đi du lịch cùng
nhau, video lúc cầu hôn, tấm cuối cùng là ảnh siêu âm em bé mới đây nhất, cảm
giác chỉ nhìn qua ảnh đã có thể cảm nhận được đây là hiện thân của tình yêu.
Thang Ninh nhìn chằm chằm màn hình lớn rất lâu.
Cố Ngộ thì không có nhiều hứng thú và cảm xúc với những thứ này, theo anh
thì dù tình yêu của người khác có đẹp đẽ đến đâu thì cũng là của người khác.
Còn anh cũng đã có được tình yêu mà anh cho là đẹp nhất.
Anh ôm Thang Ninh từ phía sau: "Nhìn gì mà chăm chú thế?"
"Nhìn cô dâu chú rể, thật tốt khi họ có thể đi đến ngày hôm nay." Thang Ninh
nói: "Còn cả hội trường cũng được trang trí rất đẹp và ấm áp."
"Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ trang trí đẹp hơn." Cố Ngộ áp sát tai cô,
nhắm mắt như đang ngửi mùi hương của cô, giọng nghe có vẻ lười biếng.
Thực ra trước đây Thang Ninh chưa bao giờ biết, hóa ra kết hôn là một sự kiện
lớn như vậy.
Cô luôn nghĩ nhiều nhất cũng chỉ như những bữa tiệc sinh nhật mà cô từng
tham dự, bạn bè người thân thuê một phòng hơi lớn một chút rồi cùng nhau ăn
mừng.
Không ngờ lại phải thuê một sảnh tiệc lớn như thế này, Thang Ninh vừa nghe
mấy bà cô bên cạnh nói chuyện, nghe nói tính cả đồ uống cũng phải mất mười
mấy vạn.
Cô nhìn danh sách khách mời, bạn bè người thân của cô dâu và chú rể mỗi bên
mười bàn.
Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy đám cưới là một điều gì đó xa vời
không thể nói nên lời đối với cô.
Có lẽ với hoàn cảnh của cô, không thể nào mời đủ mười bàn người đến chúc
phúc cho đám cưới của cô.
Vì vậy khi Cố Ngộ nói câu đó, cô đã không đáp lại.
Cố Ngộ chỉ nghĩ rằng anh nhắc đến chuyện này hơi sớm, có lẽ Thang Ninh chưa
nghĩ kỹ, lập tức chuyển chủ đề, giới thiệu với cô về các phần của đám cưới:
"Anh nghe nói hôm nay đám cưới có mấy phần, đầu tiên là người dẫn chương
trình giới thiệu mở đầu, sau đó là phù rể phù dâu vào hội trường, rồi chú rể xuất
hiện, tiếp theo là cô dâu được ba dắt tay vào, ba sẽ trao cô dâu cho chú rể."
Thấy Thang Ninh lắng nghe chăm chú, Cố Ngộ đoán chắc cô chưa bao giờ trải
qua toàn bộ quy trình của một đám cưới.
Cố Ngộ đã tham dự không ít đám cưới kiểu này cùng ba mẹ, nên thuộc lòng quy
trình, tiếp tục nói một cách vô cảm như đang đọc sổ sách: "Sau đó là hai người
nói lời thề nguyện, trao nhẫn, hôn trước mọi người, cắt bánh, mở rượu sâm
panh, phần đầu tiên kết thúc."
Chưa kịp nói hết Thang Ninh đã kêu lên: "Mới là phần đầu tiên mà đã nhiều nội
dung vậy rồi sao?"
Cố Ngộ cười nói: "Đám cưới bây giờ toàn như vậy, đều chỉ là hình thức thôi,
phần thứ hai thường là cảm ơn ba mẹ, phần thứ ba là mời rượu."
"Mời rượu? Là cô dâu chú rể đứng trên sân khấu nâng ly chúc mừng những
người phía dưới phải không?" Trong đầu Thang Ninh hiện lên cảnh Lưu Bị,
Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa vườn đào trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, nâng ly
rượu thề nguyện.
Cố Ngộ bị cô chọc cười: "Tất nhiên không phải, là cô dâu chú rể phải đi từng
bàn một mời rượu."
"Vậy tức là phải uống rất nhiều sao???" Thang Ninh kinh ngạc.
"Đúng vậy, nên chuyện động phòng hoa chúc đều là giả thôi, thường thì tối đám
cưới cô dâu chú rể đều say đến mức không dậy nổi." Cố Ngộ nói: "Hơn nữa cô
dâu đang mang thai, chắc tất cả nhiệm vụ đều đổ lên đầu Lăng Lệ rồi."
"Vậy Lăng Lệ có được không..." Thang Ninh lại lo lắng.
"Đó là lý do tại sao phải tìm nhiều phù rể như vậy." Cố Ngộ nói.
"Hả?" Thang Ninh mới phản ứng lại: "Vậy là các anh phải giúp chắn rượu?"
Cố Ngộ nhún vai: "Đúng vậy, không phải anh em tốt là để dùng vào lúc này
sao?"
Thang Ninh nghĩ bụng Cố Ngộ vốn không giỏi uống rượu, vẻ mặt cô lo lắng:
"Vậy tối nay anh..."
"Anh đã đặt một phòng ở khách sạn, tối nay chắc không về được." Cố Ngộ nghĩ
đến điều gì đó nói: "Cũng không thể đưa em về được, hay là anh gọi bạn đến
đón em, hoặc là..."
Cố Ngộ kéo dài giọng, mấy chữ "em cũng đừng về" còn chưa nói ra, đã nghe
thấy Lăng Lệ gọi hai người.