Mục lục
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang Ninh cảm thấy cả thế giới như ngừng lại trong vài giây.

Lần đầu quen biết với Cố Ngộ chính là vì một sự hiểu lầm xấu hổ như vậy.

Đã quá lâu không ai nhắc đến, Thang Ninh cũng dần quên đi quá khứ đáng xấu

hổ này.

Vì im lặng quá lâu, đèn cảm ứng tắt đi.

Chỉ nghe thấy Cố Ngộ búng tay một cái. Thế giới lại trở nên sáng sủa.

Sự hoảng loạn trong mắt Thang Ninh không thể che giấu, bị anh thu hết vào tầm

mắt.

Thang Ninh không dám nhìn anh, tốc độ chớp mắt rõ ràng nhanh hơn, môi hơi

mím lại, da cũng đỏ lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cố Ngộ thích trêu chọc cô, thích nhìn vẻ mặt căng thẳng khi nhìn anh của cô.

Trông giống hệt như đang xấu hổ.

Mỗi lần nhìn thấy biểu cảm này của cô, đều khiến Cố Ngộ có cảm tưởng như

vừa tỏ tình xong đang chờ đối phương trả lời.

Cố Ngộ không dám nhìn lâu, sợ mình không đủ kiềm chế mà làm ra hành động

khó giải thích.

Anh không cho cô quá nhiều thời gian để thể hiện sự xấu hổ, trực tiếp mở ô ra,

nói một câu "Chúc ngủ ngon" rồi phóng khoáng bước đi.

Thang Ninh chạy bước nhỏ lên lầu rồi vào nhà.

Trong căn nhà yên tĩnh, cô có thể cảm nhận rất rõ tiếng đập mạnh mẽ của trái

tim.

Nó lan tỏa từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể, vang vọng cả thế giới.

Thang Ninh ôm ngực, cố thuyết phục bản thân chắc chắn là do vừa chạy quá

nhanh.

Cô nhắm mắt hít thở sâu vài lần, cuối cùng mới khôi phục lại nhịp tim bình

thường.

Cố Ngộ thấy đèn phòng Thang Ninh sáng muộn hơn bình thường vài phút.

Cũng không biết trong mấy phút đó đã xảy ra chuyện gì.

Anh cúi đầu nhớ lại biểu cảm của Thang Ninh.

Khóe miệng không kiểm soát được mà nhếch lên, khi chuẩn bị lên xe khởi

động, lại luyến tiếc nhìn về phía phòng Thang Ninh một cái.

Thang Ninh rửa mặt xong thì mở bữa tối Cố Ngộ mang đến.

Bánh dứa, tôm xào rau, cơm thịt bò tiêu đen và một chén súp gà nhỏ.

Đều là những món Thang Ninh thích ăn, còn chu đáo bảo nhân viên đừng cho

hành mà cô không thích.

Bữa ăn phong phú này, có thể sánh ngang với bữa ăn Thang Ninh ăn vào ngày

lĩnh lương hàng tháng.

Bình thường Thang Ninh ăn uống khá đơn giản, chỉ cần no là được, vì ở một

mình nên không bao giờ gọi nhiều món như vậy.

Bữa tối này khiến cô hạnh phúc tràn trề, ăn xong, Thang Ninh xoa xoa bụng hơi

phình ra, chuyển cho Cố Ngộ 100 tệ.

Mint: [?]

Quả Chanh: [Cảm ơn anh đã mang bữa tối đến, và, tiền xe.]

Dòng chữ "Đối phương đang nhập..." dừng lại ở phía trên một lúc, rồi Thang

Ninh nhận được một tin nhắn mới.

Mint: [Còn trả tiền nữa, coi tôi là tài xế riêng à?]

Thang Ninh biết anh sẽ nói vậy, nhưng vẫn muốn cố gắng chút xíu: [Tiền bữa

tối vẫn phải trả.]

Mint: [Mua cho em bữa tối mà còn tính toán rõ ràng với tôi vậy sao?]

Không biết tại sao, bây giờ Thang Ninh thậm chí có thể đoán được giọng điệu

của Cố Ngộ từ tin nhắn văn bản anh gửi.

Nếu là người thật, có lẽ còn thêm một tiếng "Hừ" nữa.

Quả Chanh: [Thế thì ngại lắm!!⊙ 。⊙]

Mint: [Vậy cho Bạc Hà ăn đi, coi như tôi mua cho nó, nó sẽ không ngại đâu]

Lần này cảm giác phía sau nên thêm từ láy "Hừm hừm".

Quả Chanh: [Em ăn hết rồi 0.0]

Bình thường Thang Ninh rất ít khi dùng emoji khi nhắn tin, ngoại trừ gửi vài

biểu tượng cảm xúc cho Cố Lê, với người khác chỉ toàn chữ, ngay cả tin nhắn

thoại cũng ít khi gửi.

Cũng không biết tại sao khi nói chuyện với Cố Ngộ lại ngày càng... Biết làm

nũng.

Thực ra Cố Ngộ cũng dần phát hiện, Thang Ninh không còn gò bó và kiềm chế

với anh như lúc đầu nữa.

Cô quả thực hơi chậm nhiệt.

Tận mấy tháng rồi mới thân thiết được chút ít.

Nhưng may mắn là, ít nhất vẫn có tiến triển.

Mint: [Lần sau có cơ hội em mời tôi ăn là được rồi]

Quả Chanh: [Được ạ! Anh ăn thoải mái nhé!]

Mint: [Tôi ăn nhiều lắm, sợ làm em phá sản mất]

Quả Chanh: [Vậy hay mời anh ăn buffet nha ~ Không tiếc nữa!]

Cố Ngộ cảm thấy nội dung trò chuyện với cô cũng dần trở nên thú vị hơn.

Lúc đầu mới kết bạn WeChat, cuộc đối thoại của hai người chỉ qua lại vài lần,

hầu hết thời gian đều kết thúc bằng việc Thang Ninh nói "Em đi tắm đây" hoặc

"Em đi tăng ca đây".

Sau đó Cố Ngộ phát hiện ra chỉ cần gửi câu hỏi, cô thường sẽ tiếp tục trả lời.

Chủ đề ban đầu của hai người chủ yếu xoay quanh Cố Lê, tất nhiên khi nói về

Cố Lê, Cố Ngộ cũng cảm nhận được Thang Ninh thường e dè, có lẽ lo lắng anh

đang kiểm tra Cố Lê nên không dám nói nhiều.

Dần dần hai người bắt đầu nói chuyện về đủ loại chuyện, đôi khi ngay cả khi Cố

Ngộ kết thúc chủ đề trước đó, Thang Ninh cũng sẽ tìm một chủ đề mới.

Cố Ngộ nghĩ Thang Ninh đã không còn thấy gánh nặng khi nói chuyện với anh

nữa.

Cho đến bây giờ, giống như hiện tại, khi hai người nhắn tin hoặc gặp mặt, đều

không cần phải nghĩ trước sẽ nói gì.

Chỉ cần ở bên nhau, thì sẽ luôn có chuyện nói hoài không hết, đó là vì hai người

thấy thoải mái khi ở cùng nhau.

Cố Ngộ trả lại số tiền cô chuyển, tiện thể chuyển hướng chủ đề: [Ngày mai phải

đưa Bạc Hà đi khám phải không?]

Quả Chanh: [Đúng vậy, em hẹn lúc 5 giờ chiều.]

Mint: [Được, nếu có kết quả khám thì nói cho tôi biết nhé, hy vọng mọi thứ

suôn sẻ]

Quả Chanh: [Vâng, hy vọng mọi thứ suôn sẻ.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK