suốt nhưng đều được che kín bằng rèm.
Trông giống như mỗi phòng đều phải ký thỏa thuận bảo mật và không cạnh
tranh vậy.
Thang Ninh đi dọc hành lang, tiếng bước chân đều bị thảm hút mất, cả không
gian yên tĩnh như không có người nào.
May mắn là số phòng được đánh theo thứ tự, Thang Ninh rất dễ dàng tìm thấy
phòng số 25.
Cô đứng trước cửa, gõ thật khẽ.
Sau đó bên trong vọng ra một giọng nói trầm trầm: "Mời vào."
Thang Ninh đẩy cửa bước vào, chào hỏi Cố Ngộ xong liền ngồi xuống đối diện
anh.
Phải nói rằng, văn phòng này còn rộng hơn cả tưởng tượng của cô.
Sofa, tủ sách đầy đủ, thậm chí còn có một quầy bar mini.
Có lẽ lãnh đạo đã dành không ít tâm huyết để tạo môi trường làm việc thoải mái
cho nhân viên chủ chốt.
Cố Ngộ thấy Thang Ninh căng thẳng như vậy, vội trấn an cô: "Đừng căng
thẳng, có phải gọi em đến phê bình công việc đâu."
Thang Ninh lấy sổ tay ra: "Dạ dạ, không căng thẳng."
Cố Ngộ cười khẽ, đẩy máy tính lên, xoay màn hình 90 độ, di chuyển đến giữa
hai người.
"Chủ yếu là có một số điều khoản, tôi cần thảo luận cụ thể hơn với em về các
chi tiết." Cố Ngộ giải thích: "Tôi sẽ nói cho em những ý tưởng tôi có thể nghĩ
ra, sau đó em bổ sung thêm."
"Vâng, được ạ." Thang Ninh vừa cúi đầu vừa chuẩn bị ghi chép.
"Tôi nghĩ vẫn cần cụ thể hóa các điều khoản liên quan đến rủi ro nhiều hơn, nếu
bị người ta phát hiện ra lỗ hổng thì sẽ rất phiền phức. Điều này và điều này." Cố
Ngộ chỉ vào màn hình máy tính: "Cả hai đều chưa được đủ chi tiết, quá chung
chung, cần kết hợp với lĩnh vực kinh doanh của chúng ta để phân tích kỹ hơn."
"Vâng."
"Các điều khoản cũng cần một chuỗi logic nhất định, tôi nghĩ vị trí của điều 25
có thể đưa lên trước một chút, đóng vai trò kết nối phần trước và mở đầu phần
sau. Sau đó điều 12 về chống cạnh tranh không lành mạnh của em có thể đưa
xuống sau một chút, như vậy toàn bộ thứ tự sẽ rõ ràng hơn, cấu trúc khung cũng
sẽ tốt hơn."
Thang Ninh vừa nghe anh nói vừa sắp xếp lại trong đầu, quả thật nếu sửa đổi
theo yêu cầu của Cố Ngộ, toàn bộ thứ tự và logic sẽ trở nên rõ ràng hơn.
"Có điều tôi thấy vẫn thiếu một vài điểm quan trọng về thuế nước ngoài, nhưng
tạm thời chưa nghĩ ra." Cố Ngộ ngả người ra sau, tay chống cằm cúi đầu nhìn
chuột máy tính, có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ.
Khuỷu tay Cố Ngộ tựa vào tay vịn, những ngón tay dài tạo thành hình số
“Tám", lòng bàn tay áp vào phần nhân trung, ngón cái và ngón trỏ gần như có
thể ôm trọn cả má.
Anh cúi mắt xuống, hàng mi dày che đi đôi mắt đào hoa sâu thẳm.
Cố Ngộ suy nghĩ một lúc, khẽ nâng mắt nhìn Thang Ninh: "Em có ý tưởng gì
hay không?"
"Thực ra trước đây em có đọc được một phần trong sách, nhưng lúc đó em
không có thời gian viết quá chi tiết. Nếu cần phần này thì em sẽ về nghiên cứu
thêm."
"Được" Cố Ngộ rất hài lòng với thái độ làm việc của cô: "Bao giờ em có thể sửa
xong và đưa cho tôi?"
"Anh... Anh cần lúc nào ạ?" Thang Ninh hỏi lại.
Cố Ngộ liếc nhìn ngày tháng ở góc phải dưới màn hình máy tính rồi nói: "Trước
thứ sáu được không?"
"Trước 24 giờ thứ sáu phải không ạ?" Thang Ninh hỏi nhỏ.
Cố Ngộ cười: "Em cũng khá cẩn thận đấy."
"Không còn cách nào khác, bị mắng quá nhiều lần nên đã rút kinh nghiệm rồi."
Thang Ninh nói.
"Ừm, vậy trước 24 giờ thứ sáu nhé, cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt." Cố Ngộ suy
nghĩ rồi thêm một câu: "Nếu chưa viết xong thì cứ gửi cho tôi như thường, phần
còn lại tôi sẽ sửa."
"Vâng, em sẽ cố gắng." Thang Ninh thu dọn sổ tay, tưởng nói xong việc rồi nên
chuẩn bị đi.
Nào ngờ Cố Ngộ đứng dậy đi đến bên cạnh cô: "Xuống dưới mua cốc cà phê
chung với tôi nhé."
"Ơ..." Thang Ninh nhanh chóng nghĩ ra một lý do để từ chối: "Công việc của
em còn khá bận, em về viết tài liệu trước đây ạ."
"Lát nữa về mà có bị hỏi thì cứ nói là đang thảo luận ý kiến sửa đổi với tôi ở
quán cà phê." Cố Ngộ bình tĩnh nói: "Nếu để một số đồng nghiệp biết em đến
thẳng văn phòng tầng 3, e là họ sẽ... Nghĩ nhiều đấy."
Thang Ninh thực sự không nghĩ đến điểm này.
Nhưng cô quả thật đã từng nghe mấy đồng nghiệp ở vị trí bên cạnh nói chuyện,
rằng không phải muốn xuống tầng 3 là có thể xuống được.
Điều Thang Ninh sợ nhất là bị người ta bàn tán sau lưng.
Đặc biệt cô còn là người được biệt phái đến, cô muốn trải qua mấy tháng này
một cách bình yên, tốt nhất là như người vô hình mà sống qua ngày.
Nghĩ đến đây, Thang Ninh không do dự quyết định đi mua cà phê cùng Cố Ngộ.
Đến Starbucks dưới tòa nhà, Cố Ngộ hỏi: "Em muốn uống gì?"
"Em á? Em không uống cà phê." Thang Ninh lắc đầu.
Vẻ mặt Cố Ngộ khó hiểu: "Phiền em viết tài liệu, ít nhất cũng phải mời em một
cốc cà phê chứ?"
"Em không uống cà phê được, uống vào sẽ mất ngủ." Thang Ninh thành thật
nói.
"Thật sao?" Cố Ngộ nâng giọng: "Hầu hết người có cường độ làm việc như
chúng ta không có cà phê thì không chịu nổi, nghiên cứu khoa học còn cho rằng
uống cà phê hàng ngày tốt cho tim."
Khi Cố Ngộ đang quẹt thẻ thanh toán, anh đột nhiên nhận ra, với anh thì mua
một cốc cà phê gần 40 tệ mỗi ngày thực sự không đáng là gì.
Nhưng đối với Thang Ninh, đó quả thật là một khoản chi không nhỏ, nên anh
đổi giọng: "Có điều phòng trà công ty có cà phê hòa tan, bình thường tôi cũng
lười xuống đây mua."
Thang Ninh uống cà phê là sẽ mất ngủ là sự thật.
Nhưng yếu tố lớn hơn là cô cân nhắc đến giá cả của nó.
Nếu cô bị đồng nghiệp thấy uống cà phê, thì sau này sẽ luôn có những buổi "Rủ
nhau đi uống cà phê" mà cô không thể thoát được.
Thà ngay từ đầu nói mình không uống, thì sẽ không có những rắc rối như vậy.
Vì là buổi chiều, lúc này trong quán cà phê không có nhiều người.
Cố Ngộ cầm một cốc cà phê đá Americano, hai người đi về phía thang máy, gặp
một vài nhân viên nữ.
Ai cũng nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò.
Và thỉnh thoảng còn thấy có người xì xầm với nhau về họ.
Cảm giác đột nhiên trở thành trung tâm của thế giới khiến Thang Ninh cảm thấy
rất không an toàn.
Cô không biết "Tác phong" của Cố Ngộ trong công ty như thế nào.
Ít nhất là chưa bao giờ nghe đồng nghiệp và Lăng Lệ nói gì.
Nhưng trong lòng cô nghĩ, một người như Cố Ngộ, trẻ tuổi đã lên chức cao, lại
còn đẹp trai như vậy.
Thì rất khó để không trở thành tâm điểm của dư luận.
Nếu bình thường anh đều bất cẩn như trong thang máy lần trước, thì rất có thể
chuyện ngoại tình của anh đã bị mọi người biết hết rồi.
Có khi nào vừa rồi họ đang bàn tán xem mình có phải là người thứ ba không?!
Đến cửa thang máy, Cố Ngộ thấy cô đang trầm ngâm thì hơi nghiêng người,
cong mắt nhìn cô: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Hả?" Thang Ninh giật mình: "Không, không nghĩ gì cả, chỉ là vừa rồi đi ngang
qua vài người, sau khi thấy chúng ta thì họ bắt đầu xì xầm với nhau, em sợ họ...
Đồn đại lung tung."
Thang Ninh có một cái tật, cứ căng thẳng là không nhịn được nói thật.
Những suy nghĩ trong đầu không qua bất kỳ bộ lọc nào mà tuôn ra hết.
Miệng nhanh hơn não.
Lời nói ra rồi như bát nước đổ đi.
Hối hận cũng không kịp nữa.
"Đồn đãi lung tung?" Cố Ngộ nheo mắt, khó hiểu nhìn cô.
Đúng lúc đó thang máy đến.
Hai người bước vào thang máy, một không gian tương đối kín và hẹp.
Cố Ngộ nhớ lại chuyện Thang Ninh đã nói với Cố Lê trước đây, thực ra anh vẫn
luôn canh cánh trong lòng chuyện đó.
Đúng lúc hôm nay có thể nhân cơ hội này hỏi cho rõ.
Cố Ngộ không bấm tầng, mà tiến tới gần Thang Ninh, hơi nghiêng người rút
ngắn khoảng cách giữa hai người: "Có phải em… Đã nghe những lời đồn gì về
tôi không?"
Khoảng cách bất ngờ bị thu hẹp khiến Thang Ninh vô thức lùi lại: "Lời đồn?
Lời đồn gì ạ?"
"Ví dụ như..." Cố Ngộ hít một hơi: "Một số mối quan hệ nam nữ đặc biệt chẳng
hạn?"
"Em thề với trời, em chưa từng nói với bất kỳ ai trong công ty về chuyện của
anh!" Thang Ninh lập tức làm động tác thề thốt.
Giây tiếp theo, cô đã hối hận.
Bán mình cũng không đến mức tự dâng lên như vậy.
Đã đến lúc hiến cái miệng và bộ não này cho nhà hàng lẩu được rồi đó.
Thực ra vừa rồi Cố Ngộ chỉ tò mò hỏi thử thôi.
Thấy phản ứng của Thang Ninh, Cố Ngộ quyết định tấn công, bước thêm một
bước về phía trước, kéo khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở có thể
hòa vào nhau.
Anh nghiêng đầu, vừa thờ ơ vừa có chút kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
"Chuyện... Gì của tôi?”