Mục lục
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóm lại cô ấy chỉ nói với gia đình là có một ông sếp biến thái mới thích cho họ

tăng ca và xây dựng đội ngũ vào mỗi thứ sáu, tạm thời chưa gây nghi ngờ gì cho

ba mẹ.

Nhưng dù gì Cố Lê cũng chỉ là tay trống nghiệp dư, không có nhiều kinh

nghiệm, thêm vào đó cô ấy không phải người có thiên phú biểu diễn, nếu không

phải vì Trần Thạc, cô ấy cũng không muốn vào ban nhạc để "Thể hiện bản thân"

đến thế.

Mỗi lần biểu diễn đều phải tự động viên bản thân, lo lắng người khác đều có

fan, chỉ mình cô ấy cô đơn không ai ủng hộ.

Phía dưới không có người quen khiến cô ấy thiếu tự tin khi lên sân khấu, nên

mỗi tối thứ sáu cô ấy đều nhờ Thang Ninh đến làm bạn.

Nhìn thấy Thang Ninh, cảm giác lo lắng của cô ấy cũng giảm đi một nửa.

Thông thường vào tối thứ sáu, Thang Ninh sẽ cố gắng hoàn thành phần lớn

công việc cho cả cuối tuần, dù có phải thức khuya một chút cũng không sao, ít

nhất hai ngày sau đó áp lực sẽ không quá lớn.

Mặc dù quán bar khá ồn ào, nhưng Thang Ninh đeo tai nghe vẫn có thể tập

trung vào trạng thái làm việc.

Hiệu suất thậm chí còn cao hơn khi ở nhà một mình viết tài liệu.

So với những người khác bận rộn cả tuần và đến đây thư giãn vào tối thứ sáu,

sự hiện diện của Thang Ninh có vẻ hơi lạc lõng.

Vì vậy, mỗi lần cô đều tìm một chỗ ngồi ở góc quầy bar, không muốn phá vỡ

bầu không khí và tâm trạng của người khác.

Hôm nay Trần Trác hẹn Cố Ngộ và vài người khác đến quán bar Sober, dù sao

thì địa điểm tụ tập của họ thường cũng chỉ được quyết định một cách bộc phát.

Ban đầu hôm nay cũng không nói là sẽ tụ tập, chỉ là gần tan làm Trần Trác đột

nhiên gửi một tin nhắn "Đi không?".

Mấy người kia cũng rảnh rỗi, nên đã đến Sober.

Cuộc hẹn giữa đàn ông với nhau là như vậy, tùy hứng và không có kế hoạch gì.

Cố Ngộ vừa mới kết thúc một dự án, hiếm khi rảnh rỗi nên cũng muốn đến thư

giãn một chút.

Trước đó anh đã liên tục đóng cửa làm việc mấy tuần liền, hầu như không giao

tiếp với thế giới bên ngoài, Cố Ngộ nghĩ mình cần một chút cồn để giải tỏa.

Trần Trác nhìn vẻ mặt uể oải của Cố Ngộ, nói: "Trông cậu như vừa đánh trận cả

đêm ấy."

"Với công việc á?" Cố Ngộ nhếch mép: "Đúng là vậy."

"Với phụ nữ cơ!" Trần Trác đùa: "Tôi thấy cậu như bị suy thận ấy."

"Cái này thì không suy đâu." Cố Ngộ sờ vào vị trí thận của mình: "Dù sao cũng

chưa dùng mấy, tốt lắm."

Trần Trác thích nghe những câu đùa tục tĩu từ một người nghiêm túc như Cố

Ngộ: "Cậu thật sự chưa dùng à?"

Cố Ngộ nhướng mày, với vẻ mặt "Sao? Không tin à?”

"Cậu chưa từng... Lỡ làm gì sau khi uống rượu à?" Tần suất nhướng mày của

Trần Trác khiến người ta hoa mắt.

"Ngoài việc đi uống rượu với các cậu, tôi còn cơ hội nào để uống rượu với

người khác nữa?" Cảm xúc của Cố Ngộ không có chút dao động nào.

Trần Trác vẫn không tin: "Chưa từng có kinh nghiệm ở chung một phòng với

con gái luôn ư?"

Cố Ngộ vừa định mở miệng nói không có.

Đột nhiên nhớ ra chuyện trước đây Thang Ninh ở nhà mình khi anh uống say.

Nghĩ lại, đã là chuyện hai tháng trước rồi.

Và cũng đã hai tháng không gặp Thang Ninh.

Sự ngẩn ngơ của Cố Ngộ khiến Trần Trác phát hiện ra điều bất ổn: "Ơ? Ơ?! Có

chuyện gì à?!"

"Không có, không như cậu nghĩ đâu." Cố Ngộ xua tay, cầm ly nước đá trên bàn

ngửa cổ uống một hớp.

Khi cúi đầu đặt cốc xuống, ánh mắt anh vô tình liếc thấy một vị trí ở góc quầy

bar.

Ở đó có một cô gái ngồi một mình, đang gõ máy tính với tốc độ chóng mặt.

Hình ảnh này xuất hiện trong quán bar quả thật hơi khác lạ.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy hình dáng từ xa, nhưng anh vẫn thấy hơi quen mắt.

Chưa kịp tìm hiểu kỹ hơn, đèn đã tắt.

Đã đến giờ ban nhạc biểu diễn.

Cố Ngộ lấy điện thoại ra định lướt tin tức tài chính một lúc.

Đối với anh, đến đây giống như đi nghe nhạc vậy, chỉ cần dùng tai là được,

không cần nhìn những người biểu diễn hoa lệ trên sân khấu.

Anh nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc, không cần ngẩng đầu lên nhìn,

Trần Trác bên cạnh đã giới thiệu: "Này này, hôm nay tôi đến đây là để xem anh

em tôi biểu diễn đấy."

Doãn Sam ăn một miếng khoai tây chiên và nói: "Sao cảm giác đẹp trai hơn lần

trước nhỉ."

"Đương nhiên rồi, trường cấp ba chúng tôi toàn là những anh chàng đẹp trai thế

này." Trần Trác nói với vẻ mặt đắc ý.

"Sao tôi lại thấy giống mấy bà già bán dưa thế nhỉ." Doãn Sam châm chọc.

Trong khi hai người đang trò chuyện lúc có lúc không, đột nhiên nghe thấy Trần

Trác hét lên: "Đệt, người đánh trống kia không phải là em Lê sao?!"

Cố Ngộ nghe thấy cái tên này liền ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Ở góc sân khấu, người đang cầm dùi trống thật sự là Cố Lê.

Cố Ngộ lập tức ngồi thẳng dậy, không chắc chắn nên nhìn thêm hai lần nữa.

Sau khi xác nhận đó là Cố Lê, anh vô thức nhìn về phía góc quầy bar.

Do buổi biểu diễn, nhiều người đã đứng dậy, tầm nhìn của Cố Ngộ bị đám đông

che khuất, từ góc độ này không thể nhìn thấy gì.

Anh cầm áo khoác lên, nói với những người bên cạnh: "Các cậu cứ tiếp tục, tôi

có việc phải đi trước."

Cố Ngộ biến mất vào đám đông bất chấp tiếng gọi của họ.

Xung quanh tối đen như mực, những người bạn của anh cũng không biết Cố

Ngộ đi đâu.

Có điều họ đoán anh đã đi ra sau hậu trường để đợi Cố Lê, nên cũng không

quản Cố Ngộ nữa.

Cố Ngộ len lỏi qua đám đông, tìm đến góc xa nhất của quầy bar.

Quả nhiên, khi đến gần có thể thấy rõ, người đó là Thang Ninh.

Lúc này Thang Ninh đã đóng máy tính lại, tập trung nhìn về phía sân khấu.

Cố Ngộ đứng cách đó không xa, nhưng cũng không đến quấy rầy cô.

Họ biểu diễn tổng cộng sáu bài hát, sau khi biểu diễn xong, Cố Ngộ lặng lẽ ngồi

xuống chỗ trống bên cạnh Thang Ninh, nghiêng người chống đầu nhìn cô.

Thang Ninh tưởng Cố Lê đã xuống sân khấu, hào hứng nghiêng đầu mỉm cười

chào đón.

Ai ngờ đột nhiên thấy Cố Ngộ, cô sợ đến suýt hét lên.

May mắn là trước khi phát ra tiếng, cô đã kịp lấy tay bịt miệng mình lại.

Đầu óc Thang Ninh quay cuồng, nhớ ra trước đó Cố Lê đã nói với cô về việc

đến hát nhưng không nói cho gia đình và Cố Ngộ biết.

Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: Phải nói chuyện thận trọng.

"Anh Cố Ngộ, thật là trùng hợp..." Thang Ninh cười gượng đến mức mặt sắp

cứng đờ.

"Ừ, đúng là rất trùng hợp." Cố Ngộ liếc nhìn về phía sân khấu, nói đầy ẩn ý:

"Không ngờ lại có thể gặp người quen ở đây."

Thang Ninh nuốt nước bọt, hỏi: "Anh đi một mình à?"

"Không, đi với bạn." Cố Ngộ nói: "Còn em?"

"À? Em..." Tay Thang Ninh cuộn chặt lại: "Em... Cũng đi với bạn."

"Sao em căng thẳng thế?" Cố Ngộ cụp mắt nhìn tay cô: "Trông như vừa làm

chuyện xấu sợ bị phát hiện vậy."

"Không có không có." Thang Ninh lập tức lắc đầu: "Chúng em rất ngoan, một

lát nữa sẽ về ngay."

Cố Ngộ thấy cô cẩn thận từng câu từng chữ như vậy rất đáng yêu, nên tiếp tục

hỏi: "Em ấy đến đây bao lâu rồi?"

"Hả?" Thang Ninh nghĩ anh đang hỏi Cố Lê đã đến đây biểu diễn bao lâu rồi,

nhưng cố tình giả vờ không hiểu, chuyển chủ đề: "Chỉ, chỉ đến đây sau khi tan

làm thôi."

Cố Ngộ định hỏi tiếp, lúc này lại nghe thấy tiếng Cố Lê từ xa vọng lại: "Vợ ơi

vợ ơi, vừa rồi tớ có ngầu không?!"

Thang Ninh quay người lại, nhíu mày nháy mắt với cô ấy, chỉ có điều ánh đèn

quá tối, Cố Lê hoàn toàn không nhìn thấy.

Cô ấy ôm chầm lấy Thang Ninh rồi mới phát hiện ra Cố Ngộ đang ngồi phía sau

Thang Ninh.

Cố Lê suýt ngất đi tại chỗ: "Sao… Sao anh lại ở đây?!"

Giọng cô ấy hơi run.

"Sao? Đây là chỗ của em mở à? Anh không được đến?" Cố Ngộ làm ra vẻ

nghiêm túc.

"Không phải... Không phải em mở..." Mặt Cố Lê cứng đờ.

"Không còn sớm nữa, anh đưa các em về nhà." Cố Ngộ đứng dậy khỏi quầy bar,

cầm áo khoác và đi ra ngoài.

Trông anh như đang muốn hỏi tội bọn họ vậy.

Thang Ninh thu dọn máy tính, Cố Lê ghé sát vào hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao anh

trai tớ lại đến đây?!"

"Tớ không biết..." Thang Ninh lắc đầu: "Tớ cũng bị giật mình."

"Chết rồi chết rồi, về nhà chắc chắn tớ sẽ bị mắng cho coi." Cố Lê thở dài, vẻ

mặt cam chịu số phận: "Chỉ có thể cầu nguyện anh ấy đừng nói với ba mẹ tớ."

"Cố lên..." Mặc dù biết không giúp ích gì, nhưng Thang Ninh vẫn cổ vũ cô ấy.

Hôm nay khác với thường lệ, Cố Ngộ đưa Thang Ninh về nhà trước.

Trên đường đi cũng không nói gì, cho đến khi Thang Ninh xuống xe, Cố Ngộ

mới hỏi Cố Lê: "Em bắt đầu đến quán bar hát từ khi nào?"

Giọng điệu rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với thái độ đùa cợt thường ngày.

Cố Lê cũng lập tức nhận lỗi: "Mới được hơn một tháng thôi, chỉ đến ca đầu tiên

mỗi tối thứ sáu, về nhà cũng không muộn."

"Thế này mà không muộn sao?" Cố Ngộ liếc nhìn màn hình điện tử trên xe: "Đã

gần 10 giờ rồi, về muộn thế này ba mẹ không nói gì em à?"

"Em nói là công ty tăng ca rồi ăn tối..." Giọng Cố Lê càng lúc càng nhỏ.

"Tại sao không nói sự thật?" Cố Ngộ thở dài một hơi: "Trước đây ba mẹ đã

đồng ý rồi mà?"

"Ây da, đó là chuyện trước khi em bị bệnh, sau khi em phẫu thuật xong cũng đã

nhắc lại lần nữa, nhưng họ lại tỏ vẻ phản đối." Cố Lê chuyển hỏa lực sang

hướng khác: "Anh nói xem, có phải ba mẹ nói không giữ lời không?"

"Đã biết ba mẹ không đồng ý, tại sao vẫn đi?" Thực ra Cố Ngộ cũng không

muốn làm ra vẻ người lớn, nhưng anh cảm thấy không an tâm khi hai cô gái đi

quán bar vào buổi tối.

"Em..."

"Hơn nữa." Cố Ngộ ngắt lời cô ấy: "Trước đây không phải em nói Thang Ninh

muốn đi nên em mới đi chung sao, anh thấy em ấy có lên sân khấu hát đâu?

Ngược lại là em đấy, đánh trống quên cả bản thân."

Cố Lê thấy lời nói dối dùng Thang Ninh làm lá chắn đã sắp bị vạch trần.

Trong lúc nguy cấp, đột nhiên cô ấy nảy ra một kế.

Dù sao cũng đã bán đứng Thang Ninh một lần rồi, bán đứng thêm lần thứ hai

cũng có sao đâu.

Trong tình huống đặc biệt, người có thể giúp cô ấy chỉ có Thang Ninh.

"Anh à, em nói thật với anh nhé." Cố Lê nói với giọng điệu "Em xin đầu thú

đây": "Ca sĩ chính của chúng em, anh biết đấy, là cái người trông khá đẹp trai

đó."

"Có ấn tượng." Cố Ngộ suy nghĩ một chút: "Hình như là bạn học của Trần Trác,

cũng là chủ quán bar phải không?"

"Đúng vậy, chính là anh ấy, thực ra Thang Ninh thích anh ấy, muốn theo đuổi

anh ấy." Cố Lê nói chắc chắn đến mức chính cô ấy cũng sắp tin:

"Thang Ninh chỉ muốn thông qua em để tiếp cận anh ấy thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK